Gửi bài:

Chap 25

Nó lết đến trường với cái đầu đau buốt vì hơi lạnh. Tay nó đấm liên tục lên trán, bây jờ nó chỉ muốn nằm ở lấy cái j đó đập vỡ đầu ra cho xong. Mọi cử chỉ của nó đều không wa được cặp mắt của Khương, Khương mềm lòng trước nó và càng mềm lòng hơn khi thấy nó ốm đi vì bệnh.

_ Nếu không khoẻ, em có thể ở nhà, không nhất thiết phải đến trường đâu

Câu nói của Khương làm nó tỉnh hẳn, way đầu lại phía sau nhìn Khương , nó nhoẻn miệng cười với Khương vì bik Khương không sao. Chuyện Vương bị lão ja bắt cũng là do nó cả, nếu không phải thấy Vương dẫn nó đi ăn và đi chơi thỳ có lẽ sẽ không bị lão ja hiểu lầm và bắt Vương để uy hiếp nó. Lòng nó có chút mừng thầm vì người đo là Vương nếu thật sự là Khương chắc bi jờ nó khó có thể đứng ở đây nói chuỵên với Khương.

Thấy nó im lặng, Khương áp tay mình lên trán nó

_ Em bị sốt rồi.

Nó vội gạt tay Khương ra và điều đó làm Khương hơi có chút thất vọng

_ Tôi không sao- nó ngượng ngùng bỏ đi trước, Khương vội nắm tay nó rồi kéo nó đi một mạch theo hướng phòng y tế.

_ Tôi đã nói là không sao rồi mà

_ nhưng dù sao em cũng nên phòng y tế- Khương khăng khăng dẫn nó đi

Bộp

Hình như có người đang nắm tay nó lại thỳ phải, mắt nó mờ mờ không nhìn rõ

_ Anh làm j với bạn gái tôi zậy?- Vương cộc cằn nói

_ Tôi là bác sĩ muốn em ấy lên phòng y tế, chuyện đó cũng cần sự cho phép của anh sao?- Khương lạnh lùng đáp

_...... tôi ko cần biết, cô ấy là bạn gái tôi, tôi mới có wuyền dẫn cô ấy đi, đi thôi Thanh- vừa nói Vương vừa kéo Thanh vào người rồi bỏ đi, chỉ còn Khương đứng đó nhìn nó, càng lúc càng thấy khó chịu.

Đau nó thốn lên, mỗi sợi dây thần kinh của nó muốn căng ra, môi nó tái lại rồi nhìn Vương chăm chú

_ Khương, anh dẫn tôi đi đâu vậy?

_ Tôi là Vương, không phải tên đó.- Vương jận jữ wát

_ Khương, anh....- chưa kịp nói hết câu, đầu nó buốt tới tận óc, đôi mắt nó nhắm từ từ và chìm vào trong vòng tay Vương.

_ Ê..ê...cô...- Vương hoảng loạn nhìn nó rồi đảo mắt xung wanh để tìm người júp nhưng không tìm thấy một ai.

10a.m tại nhà Vương

_ Con bình tĩnh được ko Vương- mẹ hắn ôn tồn nói

_ Nhưng mà.......- nãy jờ Vương đi wa đi lại trong phòng khách, 30' trôi wa mà vẫn chưa thấy bác sĩ xuống, điều đó làm Vương hơi lo. Phải chăng đơn thuần là lo cho nó, hay còn một uẩn khúc j khác, ngay cả mẹ Vương cũng ngạc nhiên sau khi nhìn thấy nó.

Kịch- tiếng cánh cửa phòng nó mở ra

_ Cô ấy không sao chứ- Vương hỏi dồn nhìn ông bác sĩ

_ Cô ấy không sao thưa cậu chủ, nhưng có điều sức khoẻ cổ hơi yếu, cậu nên canh chừng cô ấy, tôi đã truyền nước cho cổ.

Nhìn bác sĩ một hồi, hắn đi vào phòng để kịp nhìn thấy nó. Trông nó xanh xao wá, đôi mắt thâm wần cộng thêm môi nó khô khốc, nhìn nó hắn chợt thấy nao lòng. LÀ hắn đang thực sụ lo cho nó, hay đơn thuần là đang nhìn nó như một người nào khác và bất jác trong lòng hắn lại thấy buồn.

Tay hắn nhẹ vuốt lên má nó, kéo những sợ tóc mái sang một bên, hắn nhẹ nhàng nắm tay nó và nói những câu khiến cho mẹ hắn bên ngoài đứng nghe cũng thấy tội

_Nguyệt Anh, tôi sẽ chăm sóc em.

Hàng my nó khẽ động đậy, nó đỡ hơn nhiều rồi mặc dù trong bụng sôi sùng sục, nó chưa ăn j hết, bao từ nó co thắt lại vì đói, cũng may là kịp lúc Vương bước vào trên tay còn cầm tô cháo cho nó, bây jờ nó mới kịp nhìn kĩ Vương. Hoá ra trong lúc nó mơ màng, nó đã kêu lộn tên của Vương thành Khương, chẳng lẽ nó wan tâm đến Khương vậy sao, ngay cả người nó không ưa mà nó cũng nhìn lộn, chả trách sao bọn con gái cứ tưởng lầm Khương thành Vương, Vương thành Khương. Trông hắn bi jờ thật jống anh hắn, hiền dịu, thích chăm sóc người khác, nếu mà Vương cứ jữ khuôn mặt và thái độ đó chăm sóc hắn, không khéo nó lại tưởng lầm là Khương mất. Tránh ánh nhìn hiếu kì kủa hắn, nó way mặt đi lặng lẽ chùm chăn lên đầu.

_ Cô không tính ăn j hả?

_ Kám ơn anh, nhưng anh để đó đi, tôi sẽ ăn sau.

Nhìn nó chùm chăn kín mít, Vương không nói j đành bỏ ra ngoài, miệng hắn vẫn còn chút j đó chua chát. Cứ típ tục nhìn nó chắc Vương không chịu nổi mà chạy đến ôm nó. Không phải Vương ôm nó vì nó, mà Vương ôm nó vì nó là hình ảnh của Nguyệt Anh. Hình ảnh Nguyệt Anh như lấn sâu vào tâm trí Vương và mãi mãi cũng ở trong đó. Vương không muốn wên Nguyệt Anh người mà mang lại cho Vương nhiều điều thú vị nhất.

_ Ê Vương em xem, cái đó đẹp không? Chị thích cái đó nhất- Nguyệt Anh tươi cười nói

_ Chị làm ơn đừng chạy nhảy nữa được không? Em nhìn mỏi con mắt rồi nè- Vương bực dọc nói

_ Xì! đồ ông jà khó tính, suốt ngày càu nhàu, bộ em không thấy ở đây rất đẹp sao? Chị thích ở đây lắm, cánh đồng hoa mặt trời, còn có nhiều đom đóm nữa.- Nguyệt Anh thích thú đi lại trên cánh đồng.

Trời tối rồi, mây đen kéo tới nhanh thật, tuy trời tối nhưng bù lại lại có rất nhiều đom đóm và còn có cả sao nữa, rất đẹp, rất đẹp, Nguyệt Anh ngả người nằm lên đùi Vương đôi mắt ươn ướt

_ Phải chi, người chị đi chung là Khương, sao lúc nào anh ấy cũng không biết chị thích anh ấy chứ.- nói tới đây Anh oà khóc, nước mắt Anh rơi lã chã trên đùi Vương càng lúc càng nhiều. Đây là lần đầu tiên Vương cảm thấy đau lòng khi Anh khóc và cảm thấy ghen tỵ với chính anh mình. Vương thích Nguyệt Anh, nhưng Nguyệt Anh lại thích Khương. Tình cảm Vương dành cho Nguyệt Anh, có đến chết Vương cũng ko nói ra.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?