Gửi bài:

Chap 65

Nó sững người hết nhìn Khương rồi quay sang nhìn Vương. Nó không biết hai người này đang tính làm gì.

" Buông ra, tôi nghĩ giáo viên nắm tay học sinh thì không hay chút nào."- Vương chế giễu nói.

Khương nhìn xung quanh thì phát hiện mọi người đang nhìn anh, nhưng anh mặc kệ, nhìn thì mặc họ liên quan gì đến anh chứ. Anh không biết bản thân mình thay đổi như thế nào nữa, chỉ biết là mới sáng sớm tỉnh dậy, điều đầu tiên anh muốn nhìn thấy nhất chính là nó. Nhưng khi đến tìm nó thì lại thấy Vương đang cầm tay nó lôi đi, anh chỉ biết rằng mình không thích như thế nên vội cầm tay nó kéo lại.

Thấy Khương không trả lời, Vương đột nhiên tức giận, anh kéo nó về phía mình. Do không chuẩn bị trước nên nó mất thăng bằng ngã vào ngực Vương. Nghe tiếng tim Vương đập một cách rõ ràng, không hiểu sao nó thóang bối rối, vội vàng đẩy Vương ra xa.

Ngân Trúc từ xa trông thấy, trong lòng cô trỗi lên cảm giác nghi ngờ, chẳng lẽ điều mà bà dì nói là sự thật. Nhưng rốt cuộc "người đó" là ai mới được, Ngân Trúc cũng bắt đầu thấy mơ hồ. Cô định bước tới thì tay bị Đan giữ lại

" Chuyện gì?"- Ngân Trúc hỏi

" Cô tính làm gì vậy ?"- Đan khó hiểu lên tiếng

" Liên quan gì đến anh, bỏ tay ra."- Ngân Trúc không kiên nhẫn nói

" Chuyện của bạn tôi, không mướn cô xen vào."

" Vậy còn chuyện của tôi, cũng không mướn anh xen vào." – Ngân Trúc đanh mặt nói

" Ý cô là sao."

Ngân Trúc nhếch mép, cô kéo áo Đan lại, miệng thì thầm bên tai anh tạo cảm giác mờ ám cho người xung quanh, nhưng không một ai biết lời từ miệng cô thốt ra, khiến Đan không dám động đậy.

" Tin tôi đi, để anh biến mất khỏi thế giới này đối với tôi là chuyện vô cùng dễ dàng. Anh không nên chọc giận tôi, nếu không tôi cũng không đảm bảo là sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

Đan không biết anh buông tay Ngân Trúc lúc nào, chỉ biết rằng khi Ngân Trúc nói với anh câu đó, thì tòan bộ sức lực trên người anh như bị trút sạch, chỉ biết im lặng để Ngân Trúc đi.

" Hai anh bỏ tay chị tôi ra được rồi đó."- Ngân Trúc lạnh lùng lên tiếng

Nó quay sang nhìn Ngân Trúc như muốn cảm ơn, giờ nó cũng muốn thóat ra cảnh này lắm rồi.

" Liên quan gì đến cô, biến đi."- Vương dùng giọng nói kiêu ngạo của mình nói Ngân Trúc.

Còn Khương dường như không quan tâm đến sự có mặt của Ngân Trúc, đôi mắt lạnh lùng quét lên khuôn mặt nó. Nó như cảm nhận được Khương đang nhìn mình, vừa ngẩng mặt lên dã chạm phải ánh mắt lạnh như băng của anh, nó chợt giật mình. Nó thấy Khương không giống như thường ngày, anh có gì đó đáng sợ hơn lúc trước, nhưng nó không nói được đó là gì.

Ngân Trúc là một người kiêu ngạo, cô ghét nhất bị người khác ra lệnh. Trán cô nhăn lại, đôi mắt long sọc lên, đang chuẩn bị chuyển sang màu tím thì nghe thấy nó lên tiếng.

" Đừng mà"- nó nhanh chóng nói, trước khi để Ngân Trúc càn quét nơi này, nó cần phải ngăn cô lại.

Khương và Vương quay sang nhìn nó, tỏ ý không hiểu nó đang nói cái gì. Nó tránh ánh nhìn của hai người. Rồi dùng sức giật tay lại về phía mình. Nó nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói

" Đừng làm phiền tôi nữa."

Nó nhìn Ngân Trúc rồi bỏ đi ra sau trường, Ngân Trúc cũng đi theo sau nó, lúc ngang qua Vương , Ngân Trúc buông ra một câu

" Lần sau , anh không có may mắn như vậy nữa đâu"

Sau trường
" Em định dùng năng lực nữa hả? Ở đây là trường học."- Nó nhăn trán chất vất Ngân Trúc

" Không phải chị không biết tính em, em rất kiêu ngạo cũng rất dễ tự ái, e ghét nhất bị người khác chỉ đạo. Em đã nhắc chị trước rồi."- Ngân Trúc nhắm mắt dựa lưng vào tường nói.

Nó cũng không biết phải nói gì nữa, sực nhớ có chuyện cần hỏi, nó vội nhìn Ngân Trúc rồi nói.

" Em còn nhớ lần tới nhà lão gia không? Lão gia nhắc tới giấc mơ của chị, còn cái gì là định mệnh nữa. Sáng nay ba chị cũng nhắc tới chuyện đó, chị không hiểu gì hết, chị nghĩ là em biết."

Ngân Trúc mở mắt nhìn nó một cách nghi ngờ

" Chị thật không biết đến truyền thuyết đó sao?"

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?