Gửi bài:

Chap 7

Từ từ lết đôi chân đi ra ngoài, đầu nó choáng váng, mắt cũng không mở nổi, giờ nó chỉ muốn nằm ở đâu đó nghĩ một chút. Đám bạn nó bị tụi kia lôi đi đâu còn không rõ chỉ còn nó ở đó. Mắt căng thật to để cố định hướng đường đi. Đầu nó đau buốt, các dây thần kinh căng ra hết cỡ, lấy tay ôm đầu, nó khuỵu xuống một cách thảm thương, tai ù đi không nghe thấy gì, nó chỉ muốn ngủ, đầu nhức kinh khủng. Nhắm nhẹ con mắt lại nó buông mình nằm ngay giữa hành lang nhưng nó vẫn nghe thấy có người gọi tên nó, gọi rất thân thiết rất nhẹ nhàng .

Đau đầu quá, mở đôi mắt ra xem mình đang ở đâu. Nó thấy mình đang nằm trên giường trắng chắc là đang ở phòng y tế rồi nhưng ai đưa nó vô đây mới được

_ Em tỉnh rồi sao??- một giọng nói quen thuộc hỏi nó

Nó trố mắt nhìn tên đó mà miệng không dám nói một câu nào

_ Em làm gì nhìn tôi dữ thế, tôi có ăn thịt em đâu- tên đó vẫn tử tế hỏi nó

Chớp mắt mấy cái để giữ bình tĩnh lại rồi khuôn mặt giãn lấy lại bình tĩnh. Mắt nó liếc sang chỗ khác để không phải thấy tên đó nữa.

_ Sao lần nào gặp tôi, em cũng im lặng vậy??

_.......

Nó không nói gì , bước xuống giường định đi thì đầu nó bắt đầu đau lên choáng váng nó ngã khuỵ xuống, cũng may tên đó chạy lại đỡ nó nếu không chắc đầu nó đập vào thành giường rồi.

Gạt tay tên đó ra, nó bắt đầu mở miệng

_ Đừng có giả bộ làm người tôt, đổ canh lên người tôi, bắt bạn tôi, cho người đánh tôi, bây giờ lại đưa tôi lên phòng y tế. Anh muốn gì đây??

Tên đó ngạc nhiên hết cỡ rồi bắt đầu nhìn chằm chằm nó hỏi

_ Tôi đổ canh lên người em, bắt bạn em, cho người đánh em .......... Tôi làm những chuyện đó bao giờ??

Chịu không nổi, nó gân cổ lên cãi, đây là lần đầu tiên nó mạnh miệng đến vậy

_ Anh còn chối, mới tức thời dưới căntin xong mà bây giờ anh còn chối, anh cũng đê tiện quá đó.

_ Em căn cứ vào đâu mà kêu tôi làm những việc đó, nãy giờ tôi ở trên đây chăm sóc học sinh, tôi xuống căntin hồi nào??

_ Anh chăm sóc cái gì, sao anh nói dối trắng trợn thế- mặt nó giờ đỏ bừng

_ Em nhìn kĩ áo tôi đang mặc xem, cả phù hiệu nữa đây nè, tôi làm ở phòng y tế, là giáo viên rồi mắc gì phải làm những việc đó với học sinh của mình.

Giờ nó mới chú ý cái áo blu trắng của tên đó đang mặc , mặt nó biến sắc, miệng ko mở ra được.

_Em tin rồi chứ gì, giờ thì ngồi xuống đi.

Hắn đỡ nó ngồi xuống, lấy cồn và thuốc đỏ xức lên đầu gối nó. Còn nó thì không biết nói như thế nào nữa, sự việc diễn ra quá nhanh làm cho nó không hình dung nổi là chuyện gì đang xảy ra.

Xức thuốc cho nó một hồi, như chợt nhớ ra gì đó. Tên đó ngẩng mặt lên nhìn nó lấy thuốc xức lên đó rồi nói

_ Tôi tên là Khương, chắc người mới nãy em gặp là em tôi rồi đó.

_ Em anh.....?

_Phải, nó ngang bướng lắm, nó là em song sinh với tôi. Nhưng tôi nhảy cóc nên học nhanh hơn nó nhìu, giờ tôi làm ở phòng y tế để tiện nghiên cứu một số việc. Nếu em tôi làm gì em thì tôi thay mặt nó xin lỗi em.- Hắn cười hiền nói với nó

Nụ cười của hắn như xoá hết mọi vết thương của nó, nó không cảm thấy đau đầu nữa thay vào đó là cảm giác lâng lâng khó.

Nụ cười đó làm tâm trạng nó bình yên đến kì lạ, giống như đang được bảo vệ vậy.

_ Em tên gì??

_ Thanh- nó nói trống không

_ Lần nào tôi thấy em, em cũng tàn tạ thế này sao??

_...........

_ Nhưng em giỏi lắm, một giọt nước mắt cũng không rơi- vừa nói tay hắn vừa xức thuốc lên mặt nó.

0_0

Thời gian trôi đi như chậm lại, xức thuốc cho nó xong, Khương lại ngồi vào bàn làm việc làm gì đó không để ý nó cho lắm, đến khi sực nhớ ra nó thì nó đã bỏ đi đâu rồi, Khương chỉ biết lắc đầu

_Em lì thiệt.

Ngày đăng: 21/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?