Gửi bài:

Chương 4.3

"Sophieeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee !"

Sophie giật bắn. Araminta nghe có vẻ giận giữ hơn bình thường, nếu điều đó là có thể. Araminta vốn luôn bực bội với nàng mà.

"Sophie ! Chết dẫm thật, cái con ranh con đó đâu rồi ?"

"Con ranh con đó ở ngay đây này," Sophie lầm bầm, đặt cái thìa bạc mà nàng đang đánh bóng xuống. Là người hầu riêng của Araminta, Rosamund, và Posy, đáng ra nàng không phải thêm việc đánh bóng vào danh sách công việc của nàng, nhưng Araminta luôn cực kỳ thích thú khi bắt nàng làm việc đến rụng rời chân tay.

"Con đây ạ," nàng gọi với ra, đứng dậy rồi bước ra ngoài hành lang. Chỉ có Chúa mới biết lần này Araminta bực bội vì chuyện gì. Nàng nhìn ngang rồi lại nhìn dọc.

"Thưa lệnh bà ?"

Araminta xộc ra từ một góc. "Thế này," bà ta quát tướng, giữ một thứ gì đó trong tay phải bà ta, "là thế nào ?"

Mắt của Sophie hướng về phía tay của Araminta, và nàng chỉ kịp xoay xở để không bật ra một tiếng kêu hoảng hốt. Araminta đang cầm trong tay đôi giày và Sophie đã mượn đêm trước. "Con – con không hiểu lệnh bà đang ám chỉ điều gì ạ," nàng lắp bắp.

"Đôi giày này là hoàn toàn mới. Hoàn toàn mới đấy !"

Sophie đứng im đó cho đến khi nàng nhận ra Araminta đang đòi một lời đáp. "Ưm, vậy thì vấn đề là gì ạ ?"

"Nhìn vào đây !" Araminta rít lên, dí mạnh ngón tay của bà ta về phía một cái gót.

"Nó bị xước. Bị xước đấy ! Làm sao điều này có thể xảy ra được ?"

"Con không biết, thưa lệnh bà," Sophie nói. "Có lẽ ---"

"Chẳng có có lẽ có leo gì cả," Araminta gắt. "Có ai đó đã đi giày của ta."

"Con đảm bảo với lệnh bà rằng chẳng có ai đi vào giày của lệnh bà đâu ạ," Sophie đáp lời, tự ngạc nhiên với chính mình bởi nàng vẫn giữ được tông giọng đều đều không run rẩy. "Mọi người đều biết lệnh bà cầu kỳ về những đôi giày của lệnh bà đến thế nào mà."

Araminta nheo mắt nghi ngờ. "Mày đang mỉa mai ta đấy hả ?"

Sophie nghĩ Araminta cần gì phải hỏi bởi thực sự nàng đang cực kỳ mỉa mai bà ta mà, nhưng nàng dối, và nói, "Không ! Tất nhiên không. Con chỉ đơn thuần muốn nói rằng lệnh bà bảo quản những đôi giày của mình cực kỳ kỹ lưỡng, bằng cách đó chúng sẽ luôn còn tốt."

Araminta không nói gì cả, bởi vậy Sophie thêm vào. "Điều đó có nghĩa là lệnh bà không phải mua thêm nhiều đôi giày khác."

Điều đó, tất nhiên là, cực kỳ lố bịch, khi mà Araminta vốn đã sở hữu nhiều giày hơn bất kỳ ai trên đời này.

"Đây là lỗi của mày," Araminta cau có.

Dựa theo Araminta thì mọi thứ trên đời này đều do lỗi của Sophie, nhưng lần này bà ta thực sự đúng, vì vậy Sophie chỉ nuốt vào và nói, "Lệnh bà muốn con làm gì ạ ?"

"Ta muốn biết ai đã đi giày của ta."

"Có lẽ nó bị xước từ trong tủ của lệnh bà," Sophie gợi ý. "Có lẽ lệnh bà đã vô tình đá phải chúng vào lần cuối người bước qua."

"Ta chẳng bao giờ vô tình làm cái gì cả," Araminta quát.

Sophie lặng lẽ đồng ý. Araminta luôn cố ý trong mọi thứ. "Con có thể hỏi những cô hầu," Sophie nói. "Có lẽ một trong số họ biết điều gì đó."

"Lũ hầu gái đó là một đám dốt nát," Araminta đáp. "Những gì chúng biết chỉ có thể vừa với cái móng tay bé nhất của ta."

Sophie chờ cho Araminta nói, "Trừ mày ra," nhưng tất nhiên là bà ta không làm thế rồi. Cuối cùng, Sophie nói, "Con có thể thử đánh bóng đôi giày đó. Con chắc chắn rằng chúng ta có thể làm gì đó với cái vết xước đó."

"Những cái gót được bọc trong satin," Araminta cười khẩy. "Nếu mày có thể tìm ra cách đánh bóng nó, vậy thì chúng ta nên thừa nhận mày thuộc Học viện Khoa học Vải Hoàng gia."

Sophie cực kỳ muốn hỏi lại rằng liệu trên đời này có tồn tại một thứ gì gọi là Học viện Khoa học Vải Hoàng gia không, nhưng Araminta chẳng bao có chút hài hước trong mình bà ta cả, ngay cả khi tâm trạng bà ta thoải mái cũng thế. Chỉ trỏ làm trò lúc này sẽ chỉ làm cho bà ta thêm giận và điều đó chắc chắn sẽ chỉ khiến nàng chuốc lấy thêm tai họa mà thôi. "Con có thể thử mài hoặc chùi sạch nó đi." Sophie gợi ý.

"Mày cứ làm thế đi," Araminta nói. "Thực tế, trong khi mày làm thế ..."

Ôi, chết rồi. Mọi điều tồi tệ đều bắt đầu với câu nói, "Trong khi mày làm thế," của Araminta.

"...mày có thể đánh bóng tất cả số giày của ta luôn cả thể."

'Tất cả ấy ạ ?" Sophie nuốt khan. Bộ sưu tập của Araminta chắc phải có đến ít nhất là tám mươi đôi.

"Tất cả. Và trong khi mày làm thế ..."

Không phải thêm nữa chứ.

"Lệnh bà Penwood ?"

Araminta ngừng ra lệnh để quay lại và xem người quản gia muốn gì.

"Một quí ngài muốn gặp bà, thưa lệnh bà," ông ta nói, đưa ra một tấm thiệp cứng màu trắng.

Araminta lấy nó và đọc cái tên. Mắt bà ta trợn tròn, và bà ta phát ra một tiếng "Ôi !" nho nhỏ trước khi quay về phía ông quản gia, và quát tháo, "Trà ! Và bánh qui ! Loại bạc tốt nhất. Nhanh lên."

Ông quản gia nhanh chóng làm theo, để lại Sophie nhìn chằm chằm vào Araminta với sự tò mò không giấu diếm. "Liệu con có thể giúp gì được ?" Sophie hỏi.

Araminta chớp mắt hai lần liền, nhìn chằm chằm vào Sophie như thể bà ta đã quên mất sự hiện diện của nàng. "Không," bà ta quát. "Ta đủ bận rộn rồi, không cần phải vướng thêm vào mày nữa. Đi lên trên tầng đi." Bà ta dừng lại, rồi nói thêm, "Mà mày đang làm gì dưới này hả ?"

Sophie hướng về phía phòng ăn, nàng vừa từ đó ra mà. "Lệnh bà bảo con đánh bóng ---"

"Ta bảo mày đến xem giày của ta," Araminta gần như là hét tướng lên.

"Được - được rồi ạ," Sophie từ tốn nói. Araminta đang hành động cực kỳ kỳ quặc.

"Con chỉ đi để đặt cái thìa ---"

"Ngay lập tức !"

Sophie nhanh chóng hướng lên tầng.

"Chờ đã !"

Sophie quay người. "Thưa vâng ?" nàng ngập ngừng hỏi.

Môi Araminta mím lại mỏng dính. "Đảm bảo chắc chắn rằng tóc của Rosamund và Posy được làm kỹ càng."

"Tất nhiên rồi ạ."

"Rồi mày nói với Rosamund khóa mày lại trong phòng chứa đồ của ta."

Sophie nhìn chằm chằm vào bà ta. Bà ta thực sự muốn Sophie đưa lệnh tự khóa nàng lại trong phòng chứa đồ ?

"Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"

Sophie còn chẳng thể khiến bản thân gật đầu được. Có một vài điều đơn gian là quá mất phẩm giá.

Araminta tiến về phía nàng cho đến khi mặt họ gần như kề sát. "Mày vẫn chưa trả lời," bà ta rít. "Mày có hiểu ta nói gì không đấy ?"

Sophie gật, nhưng chỉ vừa đủ. Dường như, với mỗi ngày trôi qua lòng căm ghét sâu sắc của Araminta dành cho nàng lại càng càng thêm sâu.

"Tại sao lại giữ con ở lại đây ?" nàng khẽ nói trước khi nàng có thời gian để nghĩ xem mình đã nói gì.

"Bởi vì ta thấy mày hữu ích," đó là lời đáp của Araminta.

Sophie nhìn theo khi Araminta bước ra khỏi căn phòng, rồi nhanh chóng bước lên trên tầng. Tóc của Rosamund và Posy trông khá là ổn rồi, bởi vậy nàng thở dài rồi quay sang phía Posy, và nói, "Bạn có thể khóa mình lại trong phòng chứa đồ không ?"

Posy ngạc nhiên chớp mắt. "Bạn nói gì cơ ?"

"Mình được chỉ thị là phải hỏi Rosamund, nhưng mình không thể đi hỏi cô ta làm thế được."

Posy liếc về phía cái phòng chứa đồ rồi hỏi. "Mình có thể hỏi tại sao không ?"

"Mình phải đánh bóng hết số giày của mẹ bạn."

Posy lo lắng nuốt khan. "Mình rất tiếc."

"Mình cũng thế," Sophie nói với một cái thở dài. "Mình cũng thế."

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?