Gửi bài:

Chương 6.3

Không khí buổi đêm thật lạnh giá, nhưng Benedict lại thấy nó thật dễ chịu sau khi bị buộc phải thở trong cái đống mùi rượu và thuốc lá nồng nặc bên trong.

Trăng thì gần tròn, tỏa ra ánh sáng nhẹ, những cơn gió đêm lay động qua những tán lá. Nói chung, đây là một đêm tuyệt vời để rời khỏi một bữa tiệc chán ngắt và cưỡi ngựa về nhà.

Nhưng điều gì cần thì phải làm trước. Chàng vẫn phải tìm cái gã chủ tiệc, cố làm cho xong cái động tác cảm ơn hắn vì lòng mến khách của hắn, và thông báo với hắn việc chàng rời đi. Khi chàng bước xuống qua những bậc thềm cuối, chàng gọi tướng, "Cavender !"

"Ở đây !", có tiếng đáp lại, và Benedict quay đầu về phía phải. Cavender đang đứng dưới một cái cây với hai gã khác. Mấy thằng cha say đó rõ ràng là đang rất vui vẻ với một cô hầu, đẩy cô gái qua lại giữa bọn chúng.

Benedict rên rỉ. Chàng thì đang ở quá xa nên chàng không thể biết được cô hầu đó có thích thú với sự chăm sóc của mấy gã đó không, và nếu cô ta không, vậy thì chàng sẽ phải cứu cô ta thôi, và điều đó thì chẳng phải là cách chàng dự định cho buổi tối này. Chàng chưa bao giờ đặc biệt ham mê với việc đóng vai anh hùng giải cứu mĩ nhân cả, nhưng chàng lại có rất nhiều em gái – nói cho chính xác là bốn cô em - để mà có thể tảng lờ đi việc bất kỳ phái nữ nào gặp cảnh hiểm nghèo cả.

"Này !" chàng gọi khi chàng thong thả bước về phía đó, cố tình giữ cho những sải bước chân chàng đều đặn như bình thường. Việc di chuyển chậm rãi và đánh giá tình hình luôn tốt hơn nhiều so với việc xộc ra và mù quáng tấn công.

"Bridgerton !" Cavender gào gọi. "Đến đây tham gia cùng bọn này !"

Benedict tiến đến gần kề vừa lúc một trong ba gã đó luồn một cánh tay quanh eo của cô gái trẻ và kẹp cô gái vào gần gã, lưng cô gái bị dúi sát và người gã. Bàn tay kia của gã thì đang ở trên mông cô gái, siết và bóp.

Benedict hướng ánh nhìn của chàng vào mắt cô hầu đó. Đôi mắt ấy mở lớn và tràn đầy sợ hãi, và cô ta đang nhìn vào chàng như thể chàng vừa mới rơi xuống từ trời. "Chúng ta có gì ở đây vậy ?" chàng hỏi.

"Chỉ là chút giải trí thôi," Cavender cười như nắc nẻ. "Cha mẹ tôi đủ tốt bụng để thuê cái mẩu ngon lành này như một hầu phòng."

"Cô ấy không hề tỏ ra là đang thích thú sự chăm sóc của mấy người," Benedict lặng lẽ nói.

"Ồ cô ả vừa đủ thích mà," Cavender đáp lại với một cái cười nhe hết cả hàm răng.
"Vừa đủ với bọn này là được rồi."

"Nhưng không đủ," Benedict nói, bước về phía trước một bước, "với tôi."

"Cậu có thể có lượt của cậu với cô ta," Cavender nói vui vẻ. "Ngay sau khi bọn này xong việc với cô ả."

"Mày hiểu nhầm rồi."

Có chút gì đó cứng ngắt trong giọng của Benedict, và cả ba gã đàn ông đông cứng lại, nhìn qua chàng với sự tò mò cảnh giác.

"Thả cô gái ra," chàng nói.

Vẫn bị sững sờ bởi sự thay đổi đột ngột của bầu không khí, và với những phản ứng giống như là do việc ngu si chậm hiểu hơn là do rượu, gã đàn ông đang giữ cô gái im như phỗng chẳng nhúc nhích hay làm gì cả.

"Tôi không muốn đánh với mấy người," Benedict nói, khoang tay trước ngực, "nhưng nếu tôi sẽ đánh nếu cần thiết. Và tôi có thể đảm bảo với các người rằng cái vụ một trọi ba này không làm tôi sợ đâu."

"Nghe cho rõ đây," Cavender tức tối nói. "Mày không thể đến đây và ra lệnh cho tao trên đất của tao được."

"Đó là đất của cha mẹ mày," Benedict chỉ ra, nhắc cho chúng nhớ rằng Cavender vẫn miệng còn hơi sữa lắm.

"Đây là nhà tao," Cavender bắn trả, "và con bé này là người hầu của tao. Nó phải làm những gì tao muốn."

"Tôi không thấy rằng chế độ nô lệ là hợp pháp trên đất nước này đâu," Benedict lầm bầm.

"Nó phải làm những gì tao bảo !"

"Thật không ?"

"Tao sẽ sa thải nó nếu nó không làm."

"Tốt thôi," Benedict nói với một cái nhếch mép. "Vậy thì hỏi cô ấy đi. Hỏi cô gái xem liệu cô ấy có muốn bị dính vào với cả ba thằng các người không. Bởi đó là những gì các người đang có trong đầu, không phải sao ?"

Cavender ấp úng khi hắn cố tìm lời để cãi.

"Hỏi cô gái đi," Benedict nói lần nữa, lần này còn cười nhăn nhở nữa, chủ yếu là vì chàng biết nụ cười của chàng mấy gã trẻ tuổi này tức điên lên. "Và nếu cô ấy nói không, mày có thể sa thải cô ta ngay tại đây tại chỗ này."

"Tao sẽ không hỏi nó," Cavender lải nhải.

"Được, vậy tức là mày không thực sự cho rằng cô ấy đồng ý đúng không ?"

Benedict nhìn vào cô gái. Cô ta quả thật là rất quyến rũ, với mái tóc quăn màu nâu nhạt và đôi mắt to dễ thương. "Được thôi," chàng nói, lại liếc về phía Cavender. "Tôi sẽ hỏi cô ấy."

Đôi môi cô gái hơi hé mở, và Benedict có một cảm giác kỳ cục nhất rằng họ đã từng gặp nhau đâu đó trước đây. Nhưng điều đó là không thể nào, trừ khi cô ta làm việc cho một vài gia đình quí tộc nào khác. Mà kể cả thế, chàng chắc cũng chỉ là đã từng thấy cô ta đi ngang qua thôi. Sở thích về phụ nữ của chàng chưa bao giờ có xu hướng về những cô hầu cả, và thật sự thì, chàng có khuynh hướng không chú ý đến họ.

"Cô ..." Chàng nhíu mày. "Xin lỗi, tên cô là gì ?"

"Sophie Beckett," nàng hổn hển, nghe như thể có một con cóc rất lớn đang mắc trong họng nàng vậy.

"Cô Beckett," chàng tiếp tục, "liệu cô có thể tốt bụng để trả lời câu hỏi vừa nãy không ?"

"Không !" nàng thốt lên.

"Cô không định trả lời ?" chàng hỏi, mắt chàng tỏ vẻ vui thích.

"Không, tôi không muốn dính vào với ba người đàn ông này !" Những từ ngữ gần như là nổ tung từ miệng nàng.

"Ồ, vậy dường như là ổn rồi," Benedict nói. Chàng lườm vào gã đàn ông vẫn đang giữ nàng. "Tôi xin gợi ý là cậu nên thả cô gái ra để ngài Cavender đây có thể sa thải cô ấy."

"Và rồi ả ta sẽ đi đâu ?" Cavender chế nhạo. "Tao có thể bảo đảm với mày là ả ta sẽ không bao giờ được làm việc ở trong khu vực này lần nữa."

Sophie quay về phía Benedict, cũng băn khoăn điều tương tự vậy.

Benedict đưa ra một cái nhún vai lơ đễnh. "Tôi sẽ tìm cho cô ấy một vị trí trong nhà của mẹ tôi." Chàng nhìn về phía nàng và nhướng một bên mày. "Ta cho rằng điều đó là có thể chấp nhận được ?"

Mồm Sophie há hốc trong sự sững sờ kinh hoàng. Chàng muốn đem nàng về nhà chàng !

"Đó không phải là phản ứng mà ta tưởng sẽ thấy," Benedict khô khan nói. "Nhưng chắc chắn nhà ta sẽ dễ chịu hơn là vị chủ nhân của cô ở đây. Ít nhất thì, ta có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị cưỡng bức. Cô nghĩ sao ?"

Sophie điên cuồng liếc về phía ba gã đàn ông định cưỡng hiếp nàng. Nàng thực sự thì chẳng có một lựa chọn nào cả. Benedict Bridgerton là điều duy nhất có thể giúp nàng rời khỏi đất nhà Cvender. Nàng biết nàng không thể nào làm việc cho mẹ chàng được; ở gần Benedict như vậy và phải xử sự như một người hầu thì thật sự là quá mức nàng có thể chịu đựng. Nhưng nàng có thể tìm cách tránh điều đó sau này. Còn ngay bây giờ, ngay lúc này điều nàng cần là phải thoát khỏi Phillip.

Nàng quay về phía Benedict và gật, vẫn sợ phải dùng giọng mình. Nàng cảm thấy như thể nàng đang bị nghẹn bên trong, dù nàng không chắc chắn lắm việc nàng cảm thấy như thế là do sợ hãi hay là nhẹ nhõm nữa.

"Tốt," chàng nói. "Chúng ta đi thôi chứ nhỉ ?"

Nàng đưa một cái nhìn ám chỉ về phía cái cánh tay vẫn đang giữ nàng làm con tin.

"Oh, vì tình yêu với Chúa," Benedict gầm gừ. "Cậu sẽ thả cô ấy ra hay tôi phải bắn nát cái bàn tay chết tiệt đó của cậu hả ?"

Benedict thậm chí còn không mang theo một khẩu súng, nhưng giọng điệu của chàng cũng đủ để gã đó thả ra ngay lập tức.

"Tốt," Benedict nói, đưa tay ra phía trước cho nàng. Nàng bước về phía trước, và đặt những ngón tay run rẩy lên khuỷu tay chàng.

"Mày không thể cứ thế mà đưa con ả đó đi được !" Phillip hét.

Benedict cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh. "Tôi vừa mới làm đấy thôi."

"Mày sẽ hối tiếc về chuyện này," Phillip nói.

"Tôi nghi ngờ điều đó đấy. Còn bây giờ biến khỏi tầm nhìn của tôi."

Phillip phát ra một âm thanh cáu kỉnh, rồi quay về phía bạn hắn và nói, "Biến khỏi đây thôi." Rồi hắn quay phắt lại về phía Benedict và thêm vào, "Đừng có nghĩ mày sẽ nhận được thêm một lời mời dự tiệc nào của tao nữa."

"Ô ô, tim tôi tan nát rồi này," Benedict dài giọng.

Phillip bật ra thêm một cái khịt mũi giận dữ nữa, rồi hắn và hai tên bạn bước xồng xộc về phía ngôi nhà.

Sophie quan sát bọn chúng bước đi, rồi từ từ đưa ánh nhìn của nàng về phía Benedict. Khi nàng bị bẫy bởi Phillip và bạn hắn, nàng biết chúng định làm gì với nàng. Và nàng gần như muốn chết đi cho xong. Và rồi, đột nhiên, Benedict Bridgerton xuất hiện, đứng đó trước mặt nàng như người hùng trong mộng của nàng, và nàng nghĩ có lẽ nàng đã chết rồi cũng nên, bởi vì trừ khi nàng đã lên thiên đàng rồi, nếu không thì tại sao chàng lại có mặt ở đây với nàng ?

Nàng đã hoàn toàn và tuyệt đối chết cứng, nàng gần như quên mất rằng gã bạn của Phillip vẫn đang ghim nàng vào gã và đang chộp lấy nàng trong một tư thế nhục mạ nhất. Trong một giây ngắn ngủi dường như cả thế giới đã biến đi đâu mất, và chỉ một điều duy nhất nàng có thể thấy, điều duy nhất nàng biết, đó là Benedict Bridgerton. Đó là một khoảnh khắc của sự hoàn hảo. Nhưng rồi thực tại lại vồ lấy nàng, và tất cả những gì nàng có thể nghĩ là – chàng đang làm gì ở đây ? Đây là một bữa tiệc đáng tởm lợm, toàn những gã say và gái điếm. Khi nàng gặp chàng hai năm trước, chàng dường như không phải loại người có thể tham dự cái loại tiệc thế này. Nhưng nàng cũng chỉ biết chàng có trong vài giờ ngắn nguỉ. Và trong hai năm qua, ký ức về Benedict Bridgerton đã là luồng sáng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời xám xịt và thê lương của nàng. Nếu nàng đã nhầm tưởng chàng, nếu chàng cũng chẳng hơn gì Phillip và bạn của hắn, thì nàng sẽ bị bỏ lại với không gì cả.

Không cả một ký ức về yêu thương.

Nhưng chàng đã cứu nàng. Và điều đó là không thể bác bỏ được. Có lẽ chẳng quan trọng gì lý do tại sao chàng lại đến bữa tiệc của Phillip, chỉ duy nhất quan trọng một điều đó là chàng đã ở đây, và chàng đã cứu nàng.

"Cô không sao đấy chứ ?" đột nhiên chàng hỏi.

Sophie gật, nhìn thẳng vào mắt chàng, chờ chàng nhận ra nàng.

"Cô có chắc không đấy ?"

Nàng lại gật lần nữa, vẫn đang chờ. Nó sẽ xảy ra nhanh thôi.

"Tốt. Mấy gã khốn đó đã đối xử với cô thật thô bạo."

"Tôi sẽ ổn thôi." Sophie cắn môi dưới. Nàng không biết được chàng sẽ phản ứng thế nào khi chàng nhận ra nàng là ai.

Liệu chàng sẽ vui sướng ? Hay là giận giữ ? Sự hồi hộp đang giết chết nàng.

"Cô sẽ cần bao lâu để thu dọn đồ đạc ?"

Nàng chớp chớp mắt theo một cách khá là ngốc ngốc, rồi nhận ra nàng vẫn còn đang giữ cái túi hành lý của nàng. "Tất cả đều ở đây," nàng nói. "Tôi đang định bỏ đi thì họ bắt được tôi."

"Cô nàng thông minh," chàng lẩm nhẩm vẻ hài lòng.

Sophie thì cứ nhìn chằm chằm vào chàng, không thể tin được là chàng không nhận ra nàng.

"Vây thì nên đi thôi," chàng nói. "Chỉ ở trên đất của Cavender đã làm ta phát ốm lên rồi."

Sophie chẳng nói gì, nhưng cằm nàng thì nhẹ nghênh về phía trước, và đầu nàng thì hơi nghiêng sang bên khi nàng nhìn mặt chàng.

"Cô có chắc là cô ổn không đấy ?" chàng hỏi.

Và rồi Sophie bắt đầu nghĩ.

Hai năm trước, khi nàng gặp chàng, thì một nửa mặt nàng được che đi bởi cái mặt nạ.

Tóc nàng thì được đánh nhẹ phấn, khiến mái tóc như vàng hơn. Hơn nữa, từ hồi đó đến giờ, nàng đã cắt nó đi và bán cho người làm tóc giả. Mái tóc dài trước đây của nàng nay chỉ là những lọn quăn ngắn.

Không có Bà Gibbon chăm bẵm cho nàng, nàng đã mất gần một stone cân nặng (~ 6,4kg)

Và nếu nhớ đúng thì, họ chỉ đứng bên nhau trong có khoảng gần một giờ rưỡi.
Nàng nhìn chằm chằm vào chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng. Và đó là khi nàng biết.

Chàng sẽ không nhận ra nàng.

Chàng không có chút ý tưởng nào về việc nàng là ai.

Và Sophie thì chẳng biết nên khóc hay nên cười.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?