Gửi bài:

Chương 8.3

Sophie phải mất gần mười lăm phút để chuẩn bị giường cho chính nàng. Một nguồn năng lượng quá độ giữ nàng tiếp tục hoạt động khi nàng thay quần áo khô và nhóm lò sưởi trong phòng nàng, nhưng khi đầu nàng ngả được xuống gối, nàng cảm thấy xương cốt nhức mỏi, cơ thể rã rời.

Hôm nay là một ngày dài đằng đẵng, nàng chếnh choáng nghĩ. Một ngày thật sự rất dài, buổi sáng thì bận rộn với những việc trong nhà, rồi chạy quanh ngôi nhà để thoát khỏi Cavender và những gã bạn của hắn ... Mí mắt nàng sụp xuống. Thực sự hôm nay là một ngày dài không tưởng, và ....

Sophie ngồi bật dậy, tim nàng đập thình thịch. Lửa trong lò sưởi gần tắt, nàng chắc đã phải ngủ say như chết. Nàng vốn đã mệt kinh khủng mà, dù vậy, chắc phải có gì đó làm nàng bật dậy. Có phải là Benedict ? Có phải chàng vừa mới gọi ? Lúc nàng rời khỏi phòng chàng, chàng trông không ổn lắm, nhưng chàng cũng không có vẻ là ốm quá nặng.

Sophie nhảy khỏi giường, với tới một cây nến, rồi lao ra khỏi cửa phòng nàng, giữ chặt lấy cái eo quần mà Benedict đã cho nàng mượn khi chúng bắt đầu trượt xuống khỏi hông nàng. Khi nàng ra đến ngoài hành lang nàng nghe thấy âm thanh đã khiến nàng bật dậy.

Nó là một tiếng rên sâu, theo sau đó là những tiếng đập quẫy, và kèm theo những tiếng rên mà chỉ có thể gọi là những tiếng thút thít.

Sophie lao vào phòng của Benedict, hơi dừng lại chỗ cái lò sưởi để thắp nến lên. Chàng đang nằm dài trên giường, gần như bất động. Sophie vội tiến về phía chàng, mắt nàng tập trung vào ngực chàng. Nàng biết chàng không thể nào chết rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy ổn hơn khủng khiếp khi nàng nhìn thấy ngực chàng nhịp nhàng phồng lên rồi xẹp xuống.

"Ngài Bridgerton ?" nàng thì thầm. "Ngài Bridgerton ?"

Không có phản ứng gì.

Sophie đến gần hơn, hơi cúi người xuống phía mép giường. "Ngài Bridgerton ?"

Tay chàng đột nhiên giơ lên và chộp lấy bả vai nàng, khiến nàng mất thăng bằng và kéo nàng ngã xuống giường.

"Ngài Bridgerton !" Sophie thét lên. "Bỏ ra !"

Nhưng chàng bắt đầu lăn lộn và kêu rên, và có một lượng nhiệt tỏa ra từ cơ thể chàng đủ để Sophie biết rằng chàng đang sốt cao.

Bằng cách nào đó nàng xoay xở được để thoát ra khỏi vòng tay chàng, và nhào ra khỏi giường trong khi chàng tiếp tục lăn lộn và giẫy, lẩm nhẩm những từ ngữ chẳng rõ nghĩa.

Sophie chờ đến khi chàng yên đi, rồi giơ tay chạm lên trán chàng. Nó nóng kinh khủng.

Nàng cắn môi dưới khi cố quyết định xem nên làm gì. Nàng chẳng có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, nhưng có lẽ nàng nên hạ nhiệt cho chàng. Mặt khác, những căn phòng dành cho người bệnh có vẻ luôn được giữ ấm, thoáng khí, nên có lẽ ...

Benedict lại bắt đầu quẫy đạp lần nữa, và rồi, tự nhiên chàng lẩm bẩm, "Hôn ta đi."

Sophie thả tay quên mất việc giữ lấy cái quần nàng đang mặc, một hệ quả tất yếu cái quần tuột thẳng xuống sàn nhà. Nàng ré lên trong kinh hoàng khi nàng nhanh chóng cúi xuống để kéo cái quần lên. Tay phải nắm chặt cạp quần, tay trái nàng vươn ra để vỗ vỗ tay chàng. "Ngài chỉ đang mơ thôi, ngài Bridgerton," nàng nói với chàng.

"Hôn ta đi," chàng lập lại. Nhưng không hề mở mắt.

Sophie cúi xuống gần hơn. Ngay cả dưới ánh nến mờ mờ nàng vẫn có thể thấy tròng mắt chàng đảo liên tục dưới lớp mi mắt. Thật là kỳ dị, nàng nghĩ, khi nhìn thấy một ai khác ngủ mơ.

"Chết tiệt đi !" đột nhiên chàng hét. "Hôn ta !"

Sophie bật lùi lại vì bất ngờ, rồi nàng hấp tấp đặt cây nến xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường. "Ngài Bridgerton, tôi ..." nàng bắt đầu nói, hoàn toàn với ý định giải thích tại sao nàng thậm chí còn không thể nghĩ đến việc hôn chàng, nhưng rồi nàng nghĩ --- Tại sao không ?

Tim nàng đập điên cuồng, nàng cúi xuống và lướt một nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào, nhẹ hẫng lên môi chàng.

"Em yêu chàng," nàng thầm thì trong hơi thở. "Em vẫn luôn yêu chàng."

Cho sự nhẹ nhõm không ngớt của Sophie, chàng không hề động đậy. Đó không phải loại khoảnh khắc mà nàng muốn chàng nhớ ra vào buổi sáng đâu. Nhưng rồi, ngay khi nàng tin rằng chàng đã quay lại với giấc ngủ sâu, đầu chàng lại bắt đầu quay ngoắt từ phía bên này sang bên kia, để lại những chỗ lõm sâu hằn trên cái gối lông của chàng.

"Nàng đi đâu vậy ?" chàng lẩm bẩm không ngớt, giọng chàng khản đặc. "Nàng đi đâu vậy ?"

"Ở ngay đây," Sophie đáp.

Chàng mở mắt ra, và trong những giây phút tỉnh táo nhất xuất hiện, khi chàng nói, "Không phải cô." Rồi mắt chàng lại nhắm lại và đầu chàng lại tiếp tục quay từ bên này sang bên kia.

"Tốt thôi, dù sao tôi là tất cả những gì ngài có bây giờ," Sophie làu bàu. "Đừng đi đâu hết đấy nhé," nàng nói với một tiếng cười lo lắng. "Tôi sẽ quay lại ngay."

Và rồi, với trái tim đập liên hồi vì lo sợ và hồi hộp, nàng chạy ra khỏi căn phòng.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?