Gửi bài:

Chương 6.2

Đã đến lúc, nghĩ bởi Sophie Beckett, cực kỳ thích hợp để nàng tìm một công việc mới.

Đã gần hai năm kể từ khi nàng rời khỏi London, hai năm kể từ khi nàng cuối cùng cũng thoát khỏi kiếp làm nô lệ cho Araminta, hai năm kể từ khi nàng hoàn toàn sống dựa vào sức mình.

Sau khi nàng rời khỏi Dinh thự Penwood, nàng đã đem cầm cố cặp ghim giày của Araminta, nhưng những viên kim cương mà Araminta vẫn thường hay khoác lác về hóa ra lại chẳng phải là kim cương gì cả, chúng chỉ là thủy tinh thường thôi, và chúng chẳng đem lại nhiều tiền cho lắm. Nàng đã cố tìm một công việc như là một gia sư, nhưng chẳng một cơ sở nào nàng hỏi tới sẵn lòng nhận nàng vào làm cả. Nàng rõ ràng là có học vấn tốt, nhưng nàng lại không có người giới thiệu, và bên cạnh đó, hầu hết phụ nữ đều không thích thuê nhận một ai đó trẻ và xinh xắn.

Sophie cuối cùng đã mua một vé tàu đến Wiltshire, bởi nơi đó là nơi xa nhất nàng có thể đi mà vẫn giữ được một phần tiền của nàng phòng trong trường hợp khẩn cấp. May mắn thay, nàng đã nhanh chóng tìm được người thuê, nàng làm hầu phòng trên tầng trên cho Ông bà John Cavender. Họ là một cặp vợ chồng bình thường, họ đòi hỏi những người hầu của mình phải hoàn thành tốt công việc, nhưng không đòi hỏi điều gì khắt khe quá đáng. Sau nhiều năm làm việc quần quật cho Araminta, Sophie thấy nhà Cavender là cực kỳ tốt rồi.

Nhưng rồi khi con trai họ trở về từ chuyến du lịch châu Âu của hắn ta, và mọi thứ đều thay đổi. Phillip thường xuyên chắn đường nàng trong sảnh, và khi những lời bóng gió và gợi ý của hắn bị từ chối dứt khoát, hắn trở nên hung hăng hơn. Sophie vừa mới bắt đầu nghĩ rằng nàng nên tìm nơi làm công ở đâu đó khác thì Ông bà Cavender lại rời nhà một tuần để thăm hỏi chị gái của Bà Cavender ở Brighton, và Phillip quyết định tổ chức một buổi tiệc cho khoảng hai tá bạn thân của hắn. Trước đó đã thật khó để né tránh sự tán tỉnh của Phillip, nhưng ít nhất Sophie vẫn cảm thấy được bảo vệ. Phillip sẽ không bao giờ dám tấn công nàng trong khi có mẹ hắn hiện diện.

Nhưng giờ đây khi Ông bà Cavender đều đã đi khỏi, Phillip dường như nghĩ hắn có thể làm mọi thứ hắn muốn, và bạn bè hắn thì cũng chẳng hơn gì.

Sophie biết nàng đáng ra nên rời khỏi ngôi nhà ngay lập tức, nhưng Bà Cavender vẫn luôn đối xử tốt với nàng, và nàng không nghĩ đó là lịch sự khi bỏ đi mà không có lời. Nhưng sau hai giờ đồng hồ bị đeo đuổi vòng vòng quanh ngôi nhà, Sophie đã quyết định rằng những hành động xử sự lịch thiệp chẳng hề đáng so với đức hạnh của nàng, bởi vậy nàng đã nói với bà quản gia (nhờ chúa bà ấy cũng cảm thông với nàng) rằng nàng không thể ở lại, nàng đóng gói đồ đạc của mình trong một cái túi nhỏ, lén lút đi qua cầu thang bên, và rời khỏi ngôi nhà. Ngôi làng gần nhất cách đây khoảng hai dặm đường, nhưng ngay cả trong đêm tối mịt mùng này, thì con đường đi vào làng dường vẫn an toàn hơn nhiều so với việc ở lại trong nhà Cavender, bên cạnh đó, nàng biết một quán trọ nhỏ nơi nàng có thể có được một bữa ăn nóng sốt và một phòng trọ với giá phải chăng.

Nàng vừa mới đi vòng khỏi ngôi nhà và bước chân lên con đường trước, thì đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng hò hét khàn khàn.

Nàng nhìn lên. Ôi, chúa tôi. Phillip Cavender, trong có vẻ còn say và xấu tính hơn bình thường.

Nàng vội chạy đi, vừa chạy vừa cầu nguyện rằng rượu sẽ khiến Phillip yếu đi bởi nàng biết nàng không thể đọ lại với vận tốc của hắn được.

Nhưng hành động bỏ chạy của nàng dường như chỉ càng làm hắn thêm kích thích, bởi nàng nghe thấy hắn hét lên sung sướng, rồi cảm thấy được tiếng chân hắn sùng sục trên nền đất, càng ngày càng gần hơn cho đến khi nàng thấy được bàn tay hắn với tới được cổ áo khoác của nàng, giật nàng dừng lại.

Phillip cười hân hoan, và Sophie chưa bao giờ từng kinh sợ hơn thế trong đời.

"Xem chúng ta có gì ở đây nào," hắn khúc khích. "Tiểu thư Sophie nhỏ bé. Tôi nên giới thiệu cô với bạn tôi chứ nhỉ."

Miệng Sophie khô khốc, và nàng không chắc rằng tim nàng đang bắt đầu đập nhanh gấp đôi hay đang ngừng sững lại nữa. "Để tôi đi, Ngài Cavender," nàng nói với chất giọng cứng rắn nhất của nàng.

Nàng biết rằng hắn thích nàng hoảng sợ và yếu ớt, và nàng từ chối hoàn thành ước muốn đó của hắn.

"Tôi không nghĩ vậy đâu," hắn nói, xoay người nàng lại để khiến nàng bị buộc phải nhìn cái miệng tởm lợm của hắn mỏng dính lại thành một nụ cười đểu cáng. Hắn quay đầu sang bên và gọi lớn, "Heasley ! Fletcher ! Xem tao có gì ở đây này !"

Sophie nhìn trong kinh hoàng khi có thêm hai gã đàn ông nữa bước ra từ trong bóng tối. Nhìn từ vẻ ngoài của chúng, thì chúng cũng say mà cũng có thể là còn say hơn cả Phillip.

"Mày luôn làm chủ những bữa tiệc tuyệt vời nhất," một trong số hai tên mới đến nói với một cái giọng nịnh hót.

Phillip vênh vênh tự đắc vì hãnh diện.

"Để tôi đi !" Sophie lần nữa nói.

Phillip cười nhe răng. "Chúng mày nghĩ sao ? Liêu tao có nên làm như quí cô đây bảo không ?"

"Quỉ quái, tất nhiên là không !" lời đáp phát ra từ tên trẻ hơn trong số hai kẻ đó.

"'Quí cô,'" nói bởi gã kia, cái gã đã nói với Phillip rằng hắn làm chủ những bữa tiệc tuyệt nhất ấy, "có lẽ là một từ hơi quá chăng ?"

"Quá đúng !" Phillip đáp lại. "Con này là một người hầu, và chúng ta đều biết, rằng cái thứ này được sinh ra là để phục vụ." Hắn đẩy mạnh Sophie về phía một trong hai gã bạn của hắn. "Đây. Nhìn hàng đi."

Sophie hét lên khi nàng bị đẩy về phía trước, và nàng nắm chặt thật chặt lấy cái túi nho nhỏ của nàng. Nàng sắp bị cưỡng hiếp, điều đó là rõ ràng rồi. Nhưng trí não đang sợ hãi tột độ của nàng muốn giữ lấy một tý cái gì đó còn sót lại đại diện cho phẩm giá của nàng, và nàng từ chối để cho những gã đàn ông này đánh đổ mọi thứ nàng còn giữ được xuống nền đất lạnh.

Gã đàn ông vừa bắt lấy nàng thô bạo sờ soạng vào người nàng, rồi gã đẩy nàng về phía kẻ thứ ba. Gã đó vừa mới sờ vào eo nàng thì nàng nghe thấy một ai đó gọi tướng, "Cavender !"

Sophie nhắm chặt mắt lại trong nỗi đau đớn cực độ. Tên thứ tư. Chúa ơi, ba chưa phải là đủ sao ?

"Bridgerton !" Phillip gọi lại. "Đến đây tham gia cùng bọn này !"

Mắt Sophie bật mở. Bridgerton ?

Một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ bước ra từ bóng tối, di chuyển về phía họ với một dáng điệu uyển chuyển và tự tin.

"Chúng ta có gì ở đây vậy ?"

Chúa tôi, nàng nhận ra giọng nói đó dù ở bất kỳ đâu. Nàng đã nghe nó đủ thường xuyên trong những giấc mơ của nàng.

Đó là Benedict Bridgerton. Hoàng tử Quyến rũ của nàng.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?