Gửi bài:

Chương 14.2

Sophie biết nàng không nên để mình trở nên quá thoải mái ở nhà Bridgerton – dù sao, sau này nàng cũng sẽ rời đây ngay khi nàng thu xếp được – nhưng khi nàng nhìn quanh căn phòng của mình, chắc chắn đây là căn phòng dễ chịu nhất mà bất kỳ người hầu nào có thể có được, và nàng nghĩ đến sự thân thiện và nụ cười cởi mở của Quý bà Bridgerton.

Nàng cứ không thể ngừng ước rằng nàng có thể ở lại đây mãi mãi.

Nhưng điều đó là không thể được. Nàng biết điều đó rõ như việc nàng biết tên nàng là Sophia Maria Beckett, chứ không phải là Sophia Maria Gunningworth.

Và trên tất cả, sẽ luôn có khả năng nàng sẽ gặp phải Araminta, nhất là khi giờ đây Quý bà Bridgerton đã để nàng từ vị trí người hầu dọn dẹp lên làm hầu gái riêng cho các con bà. Một hầu gái riêng, lấy ví dụ, sẽ phải đi kèm hoặc hộ tống các cô gái khi họ ra khỏi nhà. Ra những nơi mà Araminta có thể chọn để lui tới.

Và Sophie không hề nghi ngờ gì về việc Araminta sẽ tìm ra cách để cuộc đời nàng trở thành địa ngục. Araminta ghét nàng đến bất chấp mọi lý do, vượt xa mọi cảm xúc. Nếu bà ta nhìn thấy Sophie ở London, bà ta còn lâu mới lờ nàng đi. Sophie không hề nghi ngờ rằng Araminta sẽ dối trá, lừa lọc và dùng mọi mánh lới chỉ để khiến cuộc đời của Sophie kinh khủng hơn.

Bà ta ghét Sophie đến như vậy đấy.

Nhưng nếu Sophie thực sự thành thật với bản thân, thì lý do thực sự khiến nàng không thể ở lại London không phải là Araminta. Mà là Benedict.

Làm sao nàng có thể tránh mặt chàng khi nàng sống trong nhà của mẹ chàng chứ ? Lúc này đây nàng đang điên tiết với chàng - cực kỳ điên tiết, nói trắng ra là thế - nhưng nàng biết, tận trong tâm khảm, rằng cơn giận giữ này chỉ là tạm thời thôi. Làm sao nàng có thể kháng cự lại chàng chứ, ngày này qua ngày khác, khi mà chỉ dáng dấp của chàng thôi cũng đủ để khiến nàng bủn rủn ? Chỉ cần chàng mỉm cười, nụ cười nghiêng ngả ấy, là nàng đã thấy mình phải bám lấy cái gì đó, cốt chỉ để giữ bản thân không tan ra trong một một cái ao tù thảm hại trên sàn nhà.

Nàng đã phải lòng không đúng người. Nàng sẽ không bao giờ có thể khiến chàng chấp nhận theo những điều kiện của nàng, và nàng từ chối đến với chàng theo những điều kiện mà chàng muốn. Chuyện này thật vô vọng.

Sophie được cứu không chìm sâu thêm vào những suy nghĩ phiền muộn hơn nữa bởi tiếng gõ cửa phòng nàng. Khi nàng trả lời, "Vâng ?" cánh cửa mở ra, và Quý bà Bridgerton bước vào.

Sophie ngay lập tức đứng bật dậy và khẽ nhún chào. "Người cần gì sao, thưa lệnh bà ?" nàng hỏi.

"Không, không có gì đâu," Quý bà Bridgerton đáp. "Ta chỉ đến để xem xem cháu đã ổn định mọi thứ chưa. Cháu có cần gì thêm không ?"

Sophie chớp mắt. Quý bà Bridgerton đang hỏi nàng có cần thêm gì không ? Điều này thật quá ngược lại với mối quan hệ chủ - tớ trong nhà. "Er, không thưa lệnh bà," Sophie nói. "Ngược lại lệnh bà có cần cháu lấy gì không ạ ?"

"Không cần đâu. Cháu không cần phải cảm thấy có trách nhiệm làm việc ngay hôm nay. Ta muốn cháu ổn định mọi thứ trước để cháu khỏi rối trí khi cháu bắt đầu làm việc."

Sophie đánh mắt về phía cái túi nhỏ của nàng. "Cháu không có gì nhiều để phải dỡ hành lý. Thực sự, cháu rất muốn bắt tay vào làm việc ngay lập tức ạ."

"Vớ vẩn. Đã gần cuối ngày rồi, và chúng ta cũng không có kế hoạch ra ngoài tối nay. Mấy cô con gái của ta và ta đã làm mọi thứ với chỉ một cô hầu riêng suốt tuần rồi ; chúng ta chắc chắn là có thể sống sót qua thêm một đêm nữa."

"Nhưng –"

Quý bà Bridgerton mỉm cười. "Không nói thêm gì nữa, được không cháu. Một ngày rảnh rỗi là điều tối thiểu ta có thể làm sau khi cháu cứu sống con trai ta."

"Cháu chẳng làm gì nhiều cả," Sophie nói. "Ngài ấy vẫn sẽ ổn mà không có cháu."

"Vớ vẩn, cháu giúp nó khi nó cần sự giúp đỡ, và chỉ vì điều đó thôi ta cũng nợ cháu rồi."

"Đó là vinh dự của cháu bà ạ," Sophie đáp. "Đó là điều ít nhất cháu có thể làm cho ngài ấy sau những gì ngài ấy đã làm cho cháu."

Rồi, cho sự sửng sốt lớn nhất của nàng, Quý bà bước tới và ngồi xuống chiếc ghế đằng sau bàn viết của Sophie.

Bàn viết đấy ! Sophie vẫn còn đang cố đo lường nó. Có người hầu nào được cho phép có một bàn viết không nhỉ ?

"Vậy kể cho ta biết, Sophie," Quý bà Bridgerton nói với một nụ cười quyến rũ - nụ cười ấy ngay lập tức khiến nàng nhớ đến nụ cười toe dễ chịu của Benedict. "Cháu từ đâu đến ?"

"Phía đông Angilia ạ," Sophie đáp, thấy rằng chẳng có lý do gì để phải nói dối. Nhà Bridgerton đến từ vùng Kent ; Quý bà Bridgerton chắc cũng không quen thuộc gì với vùng Norfolk, nơi Sophie đã lớn lên cả. "Nơi đó không xa Sandringham lắm, nếu lệnh bà biết nơi đó là ở đâu."

"Ta có biết," Quý bà Bridgerton nói. "Ta chưa từng đến đó, nhưng ta có nghe nói đó là một tòa nhà rất đẹp."

Sophie gật. "Đúng vậy ạ. Tất nhiên là cháu chưa từng có dịp được vào trong thăm thú. Nhưng vẻ ngoài của tòa nhà rất đẹp."

"Thế mẹ cháu làm việc ở đâu ?"

"Đồi Blackheath ạ," Sophie đáp, đây là những lời nói dối dễ dàng tuột khỏi đầu lưỡi. Nàng đã bị hỏi câu hỏi này đủ thường xuyên ; đã từ lâu nàng đặt một cái tên cho ngôi nhà hư cấu của nàng. "Lệnh bà có biết nơi đó không ạ ?"

Chân mày Quý bà Bridgerton nhíu lại. "Không, hình như là không."

"Nó ở hơi chếch về phía Bắc của Swaffham."

Quý bà Bridgerton lắc đầu. "Không, ta không biết nơi đó."

Sophie trao cho bà một nụ cười nhỏ nhẹ. "Không nhiều người biết nơi đó lắm ạ."

"Cháu có anh chị em gì không ?"

Sophie không quen lắm với việc chủ nhân muốn biết nhiều như vậy về lai lịch của nàng ; thường thường thì tất cả nhưng gì họ quan tâm đến là những chủ nhân trước và lời giới thiệu của họ cho nàng. "Không ạ," nàng nói. "Cháu là con một."

"Ồ, vậy thì, ít nhất cháu được làm bạn với những cô bé cháu học cùng nhỉ. Chắc cháu cũng thấy dễ chịu hơn vì có họ."

"Cũng tốt ạ," Sophie dối. Thật sự thì, học cùng với Rosamund và Posy hoàn toàn là tra tấn. Nàng thích thời gian học một mình với gia sư của nàng trước khi ba người kia đến sống ở Penwood hơn.

"Ta phải nói rằng, những người chủ của mẹ cháu phải rất rộng rãi đấy – ta xin lỗi," Quý bà Bridgerton tự ngắt lời mình, chân mày bà nhíu lại, "Cháu đã nói tên họ là gì ấy nhỉ ?"

"Grenville ạ."

Trán bà nhăn lại lần nữa. "Ta không quen cái tên đó lắm."

"Họ không thường xuyên đến London."

"A, điều đó giải thích được tại sao. Nhưng như ta đã nói, họ phải rất rộng rãi khi cho phép cháu cùng học với con gái họ. Mà cháu đã được học những gì ?"

Sophie cứng người lại, không chắc chắn rằng nàng đang bị thẩm vấn hay là do Quý bà Bridgerton thực sự hứng thú. Chưa ai từng đào sâu vào lai lịch của nàng như thế. "E, những môn học bình thường thôi ạ," nàng rào đón. "Số học, văn học. Lịch sử, một chút thần thoại học. Tiếng Pháp."

"Tiếng Pháp ?" Quý bà Bridgerton hỏi, nhìn khá là sửng sốt. "Thú vị làm sao. Những gia sư người Pháp có thể rất đắt đỏ đấy."

"Cô gia sư nói được tiếng Pháp ạ," Sophie giải thích. "Vì vậy điều đó không tốn thêm là mấy ạ."

"Thế tiếng Pháp của cháu thế nào ?"

Sophie không định kể cho bà sự thật, và nói rằng nó hoàn hảo. Hoặc gần như hoàn hảo. Nàng đã không tập luyện nhiều năm rồi và cách phát âm của nàng có lẽ cũng đã ảnh hưởng nhiều. "Cũng tạm được ạ," nàng nói. "Đủ tốt để trở thành một cô hầu người Pháp ạ, nếu đó là điều lệnh bà mong muốn."

"Ồ, không," Quý bà Bridgerton nói, cười vui vẻ. "Trời đất, không. Ta biết bây giờ đang có mốt thịnh hành là có những người hầu người Pháp, nhưng ta sẽ không bao giờ đề nghị cháu phải giả phát âm với cách nhấn âm của người Pháp."

"Lệnh bà quả thật rất chu đáo ạ," Sophie nói, cố gắng không để sự hồ nghi hiện lên trên khuôn mặt. Nàng chắc chắn rằng Quý bà Bridgerton phải là một người tốt ; bà phải là một người tốt thì mới nuôi lớn được một gia đình tuyệt vời đến thế. Nhưng thế này thì gần như là quá tốt.

"Vậy, hãy - ồ, chào con, Eloise. Điều gì đã đưa con lên đây vậy ?"

Sophie nhìn ra lối cửa và nhìn thấy một người chỉ có thể là một cô gái nhà Bridgerton đứng đó. Mái tóc dày màu hạt dẻ của cô được cuộn lại một cách tao nhã đằng sau gáy, và miệng cô thì rộng và diễn cảm, giống hệt Benedict.

"Benedict nói với con rằng chúng ta có một cô hầu mới," Eloise nói.

Quý bà Bridgerton chỉ vào Sophie. "Đây là Sophie Beckett. Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi. Mẹ nghĩ thời gian tới sẽ rất tuyệt đấy."

Eloise trao cho mẹ cô một cái nhìn kỳ dị - hay ít nhất Sophie nghĩ đó là một cái nhìn kỳ dị. Nàng cho rằng có thể cũng có khả năng rằng Eloise luôn nhìn mẹ cô với một ánh nhìn nghiêng hơi nghi ngờ, hơi bối rối. Nhưng không hiểu sao Sophie không nghĩ thế.

"Anh trai tôi nói rằng chị đã cứu sống anh ấy," Eloise nói, nhìn từ mẹ cô sang Sophie.

"Ngài ấy nói quá lên đấy ạ," Sophie nói, một nụ cười nhẹ bỗng hiện trên môi nàng.

Eloise nhìn nàng chăm chú với một cái liếc ranh mãnh, và Sophie có cảm tưởng rằng Eloise đang phân tích nụ cười của nàng, thử đánh giá xem có phải nàng đang nói mỉa Benedict không, và nếu có, thì xem xem cái mỉa mai ấy là do muốn trêu đùa hay là do nàng không tốt tính.

Khoảnh khắc ấy dường như kéo dài vô tận, và rồi hai bờ môi của Eloise cong lên trong một cử chỉ quỷ quyệt đáng sững sờ. "Tôi nghĩ mẹ nói đúng," cô nói. "Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian rất tuyệt đấy."

Sophie cho rằng mình vừa trải qua một bài kiểm tra quyết định nào đó.

"Thế chị đã gặp Francesca và Hyacinth chưa ?" Eloise hỏi.

Sophie lắc đầu, cùng lúc khi Quý bà Bridgerton nói, "Hai đứa đều không có nhà. Francesca đang ở chỗ Daphne, và Hyacinth đang chốn ở nhà Featherington. Con bé và Felicity dường như đã làm hòa rồi và lại một lần nữa chẳng thể tách rời được."

Eloise cười khúc khích. "Tội nghiệp Penelope. Con nghĩ bạn ấy vốn đang tận hưởng khoảnh khắc bình yên lặng lẽ hiếm hoi khi Hyacinth đi. Con biết con cũng như vậy với Felicity."

Quý bà Bridgerton quay sang Sophie và giải thích, "Con gái Hyacinth của ta thường xuyên được tìm thấy ở nhà bạn thân nhất của con bé, Felicity Featherington. Và nếu con bé không ở bên đó, thì Felicity có thể được tìm thấy ở đây."

Sophie mỉm cười và gật, tự hỏi một lần nữa rằng tại sao họ lại chia sẻ những câu chuyện nhỏ thú vị ấy với nàng. Họ đang xử xự với nàng như thể nàng là người trong nhà, ngay cả gia đình của nàng cũng chưa bao giờ từng làm thế.

Điều đó thật kỳ lạ.

Thật kỳ lạ và thật tuyệt vời.

Thật kỳ lạ, tuyệt vời và thật kinh khủng.

Bởi vì điều đó sẽ chẳng bao giờ kéo dài mãi mãi.

Nhưng có lẽ nàng có thể ở lại đây lâu thêm chút nữa. Không lâu lắm. Chỉ vài tuần thôi – mà cũng có thể là một tháng. Chỉ vừa đủ lâu để nàng sắp xếp lại mọi thứ và những suy nghĩ rối rắm trong đầu. Chỉ vừa đủ lâu để nàng thư giãn và giả vờ rằng nàng còn hơn là một người hầu.

Nàng biết rằng nàng sẽ không bao giờ có thể là một phần trong gia đình nhà Bridgerton, nhưng có lẽ nàng có thể là một người bạn.

Và đã thật quá lâu rồi từ khi nàng được làm bạn một ai đó.

"Có gì không ổn sao, Sophie ?" Quý bà Bridgerton hỏi. "Cháu như sắp khóc vậy."

Sophie lắc đầu. "Chỉ là do bụi thôi ạ," nàng lẩm bẩm, làm ra vẻ bận rộn dỡ đồ đạc ra khỏi cái túi nhỏ của nàng. Nàng biết chẳng ai tin nàng, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm.

Và dù cho nàng chẳng có ý tưởng gì về việc nàng sẽ đi đâu làm gì từ sau khoảnh khắc này, nàng lại có một cảm giác kỳ quặc nhất rằng cuộc đời nàng chỉ vừa mới bắt đầu.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?