Gửi bài:

Chương 19.1

Cô Posy Retting (con gái kế thứ hai của ngài Bá tước vùng Penwood đời trước) không phải là một chủ đề thường được đề cập đến trong tờ báo này (hoặc, Bổn tác giả buồn khi phải nói, một chủ đề thường được đề cập đến trong các hoạt động xã hội) nhưng cũng không thể nào không chú ý đến việc cô ấy hành động rất kỳ lạ trong buổi hòa nhạc tại bữa tiệc của mẹ cô ấy tối Thứ Ba vừa rồi. Cô ấy khăng khăng đòi ngồi cạnh cửa sổ, và cô ấy dành hầu hết thời gian của buổi diễn để nhìn ra ngoài đường, như thể đang tìm gì đó ... hoặc có lẽ là ... ai đó ?

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội,

Ngày 11 tháng 6 năm 1817.

Bốn mươi lăm phút sau, Benedict lừ đừ ngồi trên ghế của chàng, mắt chàng đờ đẫn. Chàng ngồi đó và thỉnh thoảng phải kiểm tra xem miệng mình có đang há hốc không.

Cuộc nói chuyện với mẹ chàng chán đến thế đấy.

Quí cô trẻ tuổi mà mẹ chàng muốn thảo luận với chàng hóa ra lại là bảy quí cô trẻ tuổi liền, mỗi một cô mẹ chàng lại bảo đảm với chàng rằng còn tuyệt hơn cô trước.

Benedict nghĩ chàng sắp lên cơn điên rồi. Ngay tại đây, trong phòng chờ của mẹ chàng, chàng sắp hoàn toàn nổi điên. Chàng sẽ thình lình trượt ra khỏi ghế, ngã xuống sàn nhà, người giật giật, tay chân loăng quăng khùa khuạng, mồm sùi –

"Benedict, con có đang nghe mẹ nói không đấy hả ?"

Chàng nhìn lên, chớp mắt. Quỉ thật. Bây giờ chàng sẽ phải tập trung vào cái danh sách các cô dâu tiềm năng của mẹ chàng. Viễn cảnh mất trí chắc chắn là đang sắp đến gần.

"Ta đang cố nói với con về Mary Edgeware," Violet nói, trông có vẻ sắp tức cười hơn là thất vọng.

Benedict ngay lập tức nghi nghi. Khi liên quan đến việc các con bà lôi chân đến đứng trước bệ thờ, mẹ chàng không bao giờ tỏ ra tức cười cả, hoàn toàn nghiêm túc đấy. "Mary gì ?"

"Edge – Ôi, thôi bỏ đi. Mẹ có thể thấy là mẹ hoàn toàn chẳng thể đấu lại với thứ đang làm phiền con lúc này."

"Mẹ à," Benedict đột nhiên nói.

Bà hơi nghiêng đầu sang bên, mắt bà đầy tò mò và có lẽ có chút ngạc nhiên. "Sao con ?"

"Khi mẹ gặp Cha – "

"Điều đó xảy ra chỉ trong chốc lát," bà nhẹ nhàng nói, bằng cách nào đó đã biết chàng định hỏi gì.

"Vậy mẹ đã biết ngay rằng cha là người đó ?"

Bà mỉm cười, mắt bà xa xăm. "Ồ, ta sẽ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó," bà nói. "Ít nhất là không phải ngay lập tức. Ta cho rằng bản thân là dạng người khá thực tế. Ta luôn luôn lườm vào mấy cái chuyện yêu ngay cái nhìn đầu tiên." Bà dừng lại trong một chốc, và Benedict biết mẹ chàng không còn ở trong phòng này cùng chàng nữa, mà là ở trong một vũ hội thủa xa xăm, nơi bà gặp cha chàng lần đầu tiên. Cuối cùng, ngay khi chàng nghĩ bà hoàn toàn quên mất cuộc nói chuyện, bà nhìn lại lên và nói, "Nhưng ta biết."

"Ngay từ giây phút đầu tiên mẹ nhìn thấy cha ?"

"Thì, từ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, ít nhất thế." Bà nhận lấy chiếc khăn tay của chàng và chấm lên mắt, cười bẽn lẽn, như thể hơi xấu hổ bởi nước mắt của bà.

Benedict cảm thấy một cục nghẹn đang dần hình thành trong cổ, và chàng quay đi, không muốn bà nhìn thấy nước mắt đang dần định hình trong chính mắt chàng. Liệu sẽ có ai đó khóc vì chàng sau hơn một thập kỷ chàng chết đi không ? Đó là một điều khiêm tốn đại diện cho tình yêu đích thực, và Benedict đột nhiên thấy thật ghen tỵ - với chính cha mẹ chàng.

Họ đã tìm thấy tình yêu và có đủ khôn ngoan để nhận ra và nâng niu nó. Chỉ vài người có được may mắn ấy.

"Có gì đó trong giọng ông ấy rất thật, rất ấm áp," Violet tiếp tục nói. "Khi ông ấy cất tiếng, con sẽ cảm thấy như thể con là người duy nhất trong căn phòng vây."

"Con có nhớ," Benedict nói với một nụ cười trìu mến, luyến tiếc. "Đó thật sự là một kỳ công, khi có thể thực hiện điều đó với tám đứa trẻ."

Mẹ chàng nuốt xuống, rồi nói, giọng bà vui lên, "Đúng thế, ừm, ông ấy chưa bao giờ được biết Hyacinth, vì vậy ta cho lả chỉ có bẩy đứa thôi."

"Dẫu vậy..."

Bà gật. "Dẫu vậy."

Benedict vươn ra và vỗ lên bàn tay bà. Chàng chẳng biết tại sao, chàng cũng không định thế. Nhưng bằng cách nào đó, điều đó dường như là một điều đúng để làm.

"Được rồi," bà nói, siết nhẹ lấy tay con trai bà trước khi lại đặt tay xuống đùi. "Có bất kỳ lý do đặc biệt nào khi con hỏi về cha con không ?"

"Không," chàng dối. "Ít nhất không ... thì ..."

Bà chờ kiên nhẫn, với biểu lộ trông đợi dịu dàng khiến cho người khác khó có thể không thổ lộ tâm tình.

"Chuyện gì xảy ra," chàng hỏi, ngạc nhiên như chính mẹ chàng khi những từ ngữ tuột khỏi miệng, "khi người ta phải lòng một người không phù hợp ?"

"Một người không phù hợp," bà lặp lại.

Benedict gật, ngay lập tức hối hận muốn thu lại những lời vừa thốt. Đáng ra chàng nên không bao giờ nói một lời nào về chuyện này cho mẹ chàng nghe, vậy mà ...

Chàng thở dài. Mẹ chàng luôn luôn là một người nghe tuyệt vời. Và thực sự, dù cái cách bà tìm đường mai mối thật sự là rất khó chịu, bà vẫn luôn là người trao tặng những lời khuyên về chuyện trái tim tốt hơn bất kỳ ai chàng biết.

Khi bà nói, rõ ràng là bà đã chọn lựa từ ngữ thật cẩn thận. "Con có ý gì khi nói không phù hợp ?"

"Một người..." Chàng ngừng nói, ngập ngừng. "Một người... một người con có lẽ không nên lấy."

"Người mà có lẽ không thuộc tầng lớp xã hội của chúng ta ?"

Chàng liếc lên một bức tranh trên tường. "Một người như vậy đấy ạ."

"Ta hiểu rồi. Chuyện này ..." Đôi mày của Violet co lại một ít, rồi bà nói, "Ta cho rằng điều đó sẽ phụ thuộc vào việc tầng lớp xã hội của hai người đó cách xa nhau đến thế nào."

"Xa ạ."

"Hơi xa hay khá xa ?"

Benedict tin rằng chẳng có người đàn ông nào ở lứa tuổi và danh tiếng của chàng lại đi có một cuộc nói chuyện thế này với mẹ của mình, nhưng dẫu vậy chàng vẫn trả lời. "Khá xa."

"Ta hiểu rồi. Ừ thì, ta có thể nói..." Và day day môi dưới trong một thoáng trước khi tiếp tục nói. "Ta sẽ nói," bà cất tiếng, lần này hơi mạnh hơn (dù cho, nếu tìm đúng từ thì, từ mạnh chưa phải là từ đúng).

"Ta sẽ nói," bà nói lần thứ ba, "rằng ta yêu con rất nhiều và sẽ ủng hộ con trong tất cả mọi điều." Bà hắng giọng. "Nếu thực sự chúng ta đang nói về con."

Dường như là vô dụng nếu cố phủ nhận, vì vậy Benedict chỉ gât.

"Nhưng," Violet thêm vào, "Ta cảnh báo con nên cân nhắc kỹ điều mình đang làm. Tình yêu, tất nhiên, là nhân tố quan trọng nhất trong bất kỳ sự kết hợp nào, nhưng những ảnh hưởng bên ngoài có thể đặt một trạng thái căng thẳng vào trong một cuộc hôn nhân. Và nếu con kết hôn với một người, ừm" – bà hắng giọng – "thuộc tầng lớp tôi tớ, vậy thì con sẽ thấy bản thân trở thành chủ đề chính của những câu chuyện ngồi lê đôi mách và một số lượng tẩy chay không nhỏ đâu. Và điều đó sẽ là khó khăn cho một người như con."

"Một người như con ?" chàng hỏi, xù lông trước cách chọn từ của bà.

"Con phải biết rằng ta không hề có ý lăng mạ. Nhưng con và các anh em của con có sống một cuộc sống dễ chịu. Con đẹp trai, thông minh, đầy cá tính. Mọi người đều thích con. Con không thể nói được rằng điều đó khiến mẹ hạnh phúc đến thế nào đâu." Bà cười, nhưng đó là một nụ cười xa xăm, vương chút buồn. "Sẽ không dễ dàng khi là một wallflower đâu."

Và thình lình Benedict hiểu tại sao mẹ chàng lại luôn buộc chàng phải nhảy với những cô gái như Penelope Featherington. Những cô gái phải đứng ở rìa ngoài phòng khiêu vũ, nhưng cô gái luôn làm ra vẻ họ không thực sự muốn khiêu vũ.

Tự bản thân mẹ chàng đã từng là một wallflower.

Điều đó thật khó để mà tưởng tượng. Giờ đây mẹ chàng cực kỳ nổi tiếng, với nụ cười dễ dãi và vô số bạn bè. Và nếu những câu chuyện Benedict được nghe là đúng, thì cha chàng đã được coi là một đám lớn trong mùa lễ hội.

"Chỉ có con mới có thể ra quyết định," Violet tiếp tục, đem những suy nghĩ của Benedict về với thực tại, "và ta sợ rằng đó không phải là một quyết định dễ dàng đâu."

Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ.

"Nhưng," bà thêm vào, "nếu con quyết định gắn kết cuộc đời mình với một ai đó không cùng tầng lớp với chúng ta, ta vẫn sẽ ủng hộ con từ mọi phía."

Benedict nhìn giật phắt lên. Chỉ có vài phụ nữ trong giới thượng lưu chấp nhận nói điều tương tự với con trai họ.

"Con là con trai ta," bà đơn giản nói. "Vì con ta có thể trao cả tính mạng này."

Chàng mở miệng để nói nhưng sửng sốt bởi chàng không thể phát ra một tiếng nào.

"Ta chắc chắn rằng sẽ không cấm cửa con chỉ vì con cưới một người không phù hợp đâu."

"Cảm ơn mẹ," chàng nói. Đó là tất cả những gì chàng có thể nói.

Violet thở dài, đủ to để thu hút toàn bộ sự chú ý của chàng. Bà trông thật mệt mỏi và nuối tiếc. "Ta ước gì cha con có ở đây," bà nói.

"Mẹ không nói điều đó thường xuyên," chàng lẵng lẽ nói.

"Ta luôn luôn ước rằng cha con có ở đây." Bà nhắm mắt trong một khoảnh khắc ngưng đọng. "Luôn luôn."

Và rồi bằng cách nào đó mọi thứ trở nên thật rõ ràng. Khi chàng ngắm khuôn mặt của mẹ chàng, và chàng nhận ra – không, cuối cùng chàng cũng hiểu - sự sâu sắc trong tình yêu giữa cha mẹ chàng, tất cả đều thật rõ ràng.

Yêu. Chàng yêu Sophie. Và đó là tất cả những gì quan trọng.

Chàng nghĩ chàng đã yêu người con gái trong buổi dạ vũ. Chàng đã nghĩ chàng muốn cưới nàng ấy. Nhưng giờ đây chàng đã hiểu, đó chẳng là gì ngoài một giấc mơ, một ảo tưởng phù du của một người con gái chàng chỉ gặp trong thoáng chốc.

Nhưng Sophie là ...

Sophie là Sophie. Và đó là tất cả những gì chàng cần.

* * *

Sophie là không phải là một người cực kỳ tin tưởng vào những điều như số phận hay định mệnh, nhưng sau khi trải qua một giờ với Nicholas, Elizabeth, John, và Alice Wentworth, những cậu bé cô bé họ hàng với gia tộc Bridgerton, nàng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ có một lý do nào đó khiến nàng không bao giờ tìm được một vị trí làm gia sư.

Nàng kiệt sức.

Không, không, nàng nghĩ, với hơn một cái chạm của sự tuyệt vọng. Kiệt sức không thực sự là một miêu tả tương xứng với tình trạng hiện tại của nàng. Kiệt sức chẳng xứng được đến một góc của sự điên đầu mà bộ tứ này đem đến cho trí não nàng.

"Không, không, không, đó là búp bê của chị," Elizabeth nói với Alice.

"Là của em," Alice đáp trả.

"Không phải !"

"Có đấy !"

"Để anh giải quyết cho," Nicholas mười tuổi nói, thái độ nghênh ngang với hai tay chống hông.

Sophie rên. Nàng có một cảm giác rằng đó chẳng phải là một ý tưởng hay ho kinh khủng gì khi để một cuộc tranh cãi được giải quyết bởi một cậu bé mười tuổi đầu, người vô tình đang nghĩ mình là một cướp biển.

"Không đứa nào còn muốn con búp bê này," cậu nói, với một tia ranh ma ánh trong mắt cậu, "nếu anh đơn giản là chặt – "

Sophie nhảy vào can thiệp. "Cháu sẽ không chặt đầu con búp bê ra, Nicholas Wentworth."

"Nhưng làm thế chúng sẽ ngừng – "

"Không," Sophie nhấn mạnh.

Cậu chàng nhìn vào nàng, rõ ràng là đang ước lượng sự nghiêm túc của nàng vào trong hành động đặc biệt ấy, rồi làu nhàu và bỏ đi.

"Em nghĩ chúng ta cần một trò chơi mới," Hyacinth nói thầm với Sophie.

"Chị biết chúng ta cần một trò chơi mới," Sophie lầm bầm.

"Bỏ quân của em ra !" John rít thất thanh. "Bỏ ra bỏ ra bỏ ra !"

"Em sẽ không bao giờ có con," Hyacinth tuyên bố. "Thực tế, em sẽ không bao giờ cưới chồng."

Sophie rất muốn chỉ ra cho Hyacinth rằng khi cô bé kết hôn và có con, cô bé chắc chắn sẽ có cả một đội hầu nữ và vú em để trợ giúp trong công cuộc giữ và chăm sóc trẻ.

Hyacinth nhăn mặt khi John giật tóc Alice, rồi nuốt xuống không mấy dễ chịu khi Alice cho John một phát vào bụng. "Tình huống càng ngày càng tuyệt vọng hơn," cô bé thì thầm với Sophie

"Bịt mắt bắt dê !" Sophie đột nhiên nói tướng lên. "Thấy thế nào mọi người ? Cùng chơi bịt mắt bắt dê nhé ?"

Alice và John hăng hái gật đầu, và Elizabeth ra chiều cân nhắc, "Được rồi," sau khi cẩn trọng cân nhắc vấn đề.

"Còn cháu thì sao, Nicholas ?" Sophie hỏi, đặt vấn đề với đấu thủ cuối cùng.

"Cũng hay đấy," cậu bé chậm rãi nói, làm Sophie khiếp vía bởi tia quỷ quái ánh lên trong mắt cậu.

"Tuyệt vời," nàng nói, cố gắng giấu đi sự lo ngại khỏi giọng nàng.

"Nhưng cô phải làm người bị bịt mắt cơ," cậu bé đế thêm vào.

Sophie mở miệng để cãi, nhưng ngay lúc đó, cả ba đứa tiểu quỉ còn lại nhảy rầm rập và tướng toáng lên phấn khởi. Rồi số phận nàng bị đóng dấu khi Hyacinth quay sang nàng với nụ cười ranh mãnh và nói, "Ồ, chị phải đấy."

Và Sophie biết rằng có cãi đến đâu cũng là vô dụng, vì vậy nàng thả ra một cái thở dài chịu đựng – hơi quá thổi phòng, chỉ nhằm làm lũ trẻ sung sướng hơn – và quay ra sau để Hyacinth có thể bịt một cái khăn lên mắt nàng.

"Cô nhìn thấy gì không ?" Nicholas vênh váo hỏi.

"Không," Sophie dối.

Cậu bé quay sang Hyacinth với một cái mặt nhăn nhó. "Cô ấy vẫn thấy."

Làm sao thằng bé biết được ?

"Bịt thêm một cái khăn nữa," cậu chàng ra lệnh. "Cái này quá mỏng."

"Ra vẻ thật," Sophie làu bàu, nhưng thế nào thì thế, nàng vẫn nhẹ cúi xuống để Hyacinth có thể buộc một cái khăn nữa quanh mắt nàng.

"Giờ cô ấy mù rồi !" John thét.

Sophie trao cho mấy đứa nhóc một nụ cười ngọt ngào khốn khổ.

"Được rồi," Nicholas nói, rõ ràng là lên nắm quyền. "Cô phải chờ mười giây để bọn cháu có thể tìm chỗ trốn."

Sophie gật, rồi cố để không méo mặt khi nàng nghe thấy những tiếng vật lộn, những tiếng chân chạy huỳnh huỵch khắp phòng. "Cố đừng làm vỡ thứ gì nhé !" nàng hét, cứ như là tiếng hét của nàng có thể khiến một đứa trẻ sáu - tuổi - đầu hăng hái quá mức nghe theo ấy.

"Sẵn sàng chưa ?" nàng hỏi.

Không phản ứng. Điều đó có nghĩa là rồi.

"Bịt mắt !" nàng gào tướng.

"Bắt dê !" cả năm chất giọng cùng hưởng ứng.

Sophie nhíu mày tập trung. Một trong những cô bé chắc chắn là trốn đằng sau ghế sô pha. Nàng bước thêm vài bước tin hin về bên phải.

"Bịt mắt !"

"Bắt dê !" Kèm theo đó, tất nhiên, là vài tiếng khúc khích.

"Bịt m – Au !"

Thêm nhiều tiếng thét và tiếng cười khằng khặc. Sophie làu bàu khi nàng day day cái cẳng chân bị vấp của mình.

"Bịt mắt !" nàng gọi, rõ ràng là thiếu nhiệt tình hơn.

"Bắt dê !"

"Bắt dê !"

"BẮT DÊ !"

"BẮT DÊ !"

"Cháu chết đến nơi rồi, Alice," nàng lầm bầm dưới hơi thở, quyết định tiến tới đứa nhỏ nhất và có thể là yếu nhất trong đám quái thú. "Chết đến nơi rồi."

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?