Gửi bài:

Chương 21.2

"Ý mẹ là sao, cô ấy đi rồi ?"

"Chỉ có vậy thôi, mẹ e là như thế," Quý bà Bridgerton nói, mắt bà buồn bã và đầy thương cảm. "Cô ấy đi rồi."

Lực ép nơi thái dương chàng bắt đầu tăng dần ; đúng là chuyện lạ khi đầu chàng chưa nổ tung luôn rồi. "Và mẹ cứ để cô ấy cứ thế mà đi ?"

"Sẽ chẳng phải là đúng pháp luật gì nếu mẹ buộc cô ấy ở lại."

Benedict gần như rên rỉ. Cũng có đúng luật gì khi chàng buộc nàng đến London đâu, nhưng chàng cũng vẫn đã làm được đấy sao.

"Thế cô ấy đi đâu ?" chàng hỏi.

Mẹ chàng dường như xẹp hết cả hơi trên ghế. "Mẹ không biết. Mẹ đã khăng khăng đòi cô ấy phải dùng một trong những cỗ xe ngựa nhà ta, một phần vì mẹ lo sợ cho sự an toàn của cô ấy nhưng một phần cũng bởi mẹ muốn biết nơi cô ấy đi."

Benedict đập tay lên bàn một cái rầm. "Vậy thì, chuyện gì đã xảy ra ?"

"Như mẹ đang cố nói, mẹ có ý định để cô ấy dùng một trong những cỗ xe ngựa của nhà ta, nhưng rõ ràng là cô ấy không có ý muốn, và cô ấy đã biến mất trước khi mẹ kịp gọi xe đến."

Benedict khẽ chửi thề. Sophie có lẽ vẫn còn lưu lại London, nhưng London thì quá rộng lớn và dân số cực đông. Sẽ gần như là không thể để tìm một người không muốn bị tìm thấy.

"Mẹ đã giả sử," Violet tế nhị nói, "rằng hai đưa đã chia tay."

Benedict cào tay qua tóc, rồi chợt thoáng thấy cái ống tay áo màu trắng của chàng. "Ôi, Chúa tôi," chàng làu bàu. Chàng đã chạy thẳng tới đây trong bộ quần áo đấu kiếm. Chàng nhìn lên mẹ chàng với một cái đảo tròng mắt. "Làm ơn đừng giảng giải về cách hành xử quý ông gì gì đó vào ngày lúc này nhé, Mẹ."

Miệng bà giật giật. "Ta sẽ chẳng mơ về điều đó đâu."

"Con sẽ phải đi đâu tìm cô ấy đây ?"

Ánh vui vẻ rời khỏi mắt Violet. "Mẹ không biết, Benedict. Mẹ ước gì mẹ biết. Mẹ khá là thích Sophie."

"Cô ấy là con gái của Penwood," chàng nói.

Violet nhíu mày. "Ta cũng nghi ngờ cái gì đó giống thế. Ngoài giá thú, phải không ?"

Benedict gật.

Mẹ chàng mở miệng định nói gì đó, nhưng chàng chẳng bao giờ tìm ra được đó là gì, bởi chính giây phút ấy, cửa phòng bà bật mở, đập thẳng vào tường với một tiếng rầm đáng sửng sốt. Francesca, người rõ ràng đã chạy hồng hộc qua ngôi nhà, dừng đâm thẳng vào bàn mẹ cô, theo sau đó là Hyacinth, người va mạnh vào sau Francesca.

"Chuyện gì ?" Violet hỏi, đứng bật dậy.

"Là Sophie," Francesca nói hổn hển.

"Mẹ biết," Violet nói. "Cô ấy đã đi. Chúng ta – "

"Không !" Hyacinth ngắt lời, đập một tờ giấy xuống bàn. "Nhìn đi."

Benedict cố tóm lấy tờ giấy, thứ mà chàng đã ngay lập tức nhận ra là một bài báo Whistledown, nhưng mẹ chàng giật được nó trước. "Cái gì thế ?" chàng hỏi, dạ dày chàng quặn đau khi chàng nhìn mặt mẹ chàng tái dần.

Bà trao chàng bài báo. Chàng đọc nhanh qua nó, lướt thẳng qua những phần về Công tước vùng Ashbourne, Bá tước vùng Macclesfield, và Penelope Fearington trước khi chàng tới được phần báo nói về người chắc chắn là Sophie.

"Tù ?" chàng thốt, từ ngữ thì thào tuột ra khỏi miệng chàng.

"Chúng ta phải tìm cách thả con bé," mẹ chàng nói, lưng bà ưỡn thẳng như một vị tướng trước giờ ra trận.

Nhưng Benedict đã chạy thẳng ra ngoài cửa rồi.

"Chờ đã !" Violet hét, đuổi theo chàng. "Ta cũng đi với con."

Benedict dưng lại ngay trước khi chàng tới được những bậc cầu thang. "Mẹ sẽ không đi," chàng ra lệnh. "Con sẽ không để mẹ tới những – "

"Ôi, làm ơn đi," Violet đáp trả. "Ta còn lâu mới là loại hoa cảnh trong vườn. Và ta có thể làm chứng cho tính trung thực của con bé."

"Con cũng đi nữa," Hyacinth nói, phanh cái rầm bên cạnh Francesca, người cũng đã theo chân họ chạy ra ngoài hành lang.

"Không !" đến từ lời đáp đồng nhất ngay lập tức của cả mẹ và anh trai.

"Nhưng – "

"Mẹ nói không," Violet nói lại lần nữa, giọng bà sắc cạnh.

Francesca thả ra một cái khịt dỗi dằn. "Con cho rằng sẽ chẳng có kết quả gì cho con nếu khăng khăng – "

"Đừng có mà kết thúc cái câu ấy," Benedict cảnh báo.

"Cứ như là anh chịu cho em thử ấy."

Benedict lờ con bé đi và quay sang mẹ chàng. "Nếu mẹ muốn đi, chúng ta sẽ đi ngay lập tức."

Bà gật. "Xe ngựa sẽ đến ngay, và con sẽ chờ ở ngoài cổng."

Mười phút sau, họ lên đường.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?