Gửi bài:

Chương 16.1

Nhà Featherington mở một bữa tiệc tối nho nhỏ hôm qua, và, mặc dù Bổn tác giả đây không đủ thân thuộc để được tham dự, Bổn tác giả vẫn biết được rằng buổi tối đó khá là thành công. Có ba người nhà Bridgerton đến dự tiệc, nhưng buồn thay cho các cô gái nhà Featherington, không một người nhà Bridgerton dự tiệc nào là nam giới cả. Ngài Nidel Berbrook nhã nhặn cũng có mặt, và ngài ấy đã cực kỳ đổ dồn sự chú ý vào Cô Philippa Featherington.

Bổn tác giả được cho biết rằng cả Benedict Bridgerton và Colin Bridgerton đều được mời đến, nhưng họ đều đã gửi lời xin lỗi

Phu nhân Whistledown của tờ Nhật báo Xã hội.

Ngày 19 tháng 5 năm 1817.

Ngày chuyển thành tuần, Sophie khám phá ra rằng làm việc cho nhà Bridgerton quả thật rất bận rộn. Việc của nàng là phải giúp đỡ cho cả ba cô gái chưa cưới, và mỗi ngày nàng đều tất bật làm tóc, mạng váy, sửa váy, đánh giày ... Nàng chưa hề có thể rời khỏi ngôi nhà một bước - trừ khi tính đến những khi nàng dạo bước xuống dưới vườn. Nhưng nếu làm việc cho Araminta khiến cho người khác cảm thấy tồi tệ và bị hạ nhục thì nhà Bridgerton lại luôn tràn ngập tiếng cười. Những cô gái trêu đùa và chọc ghẹo lẫn nhau, thỉnh thoảng còn cãi vặt nữa, nhưng chưa bao giờ với ác tâm như Sophie đã thấy khi Rosamund làm với Posy. Và khi đến giờ uống trà - chỉ có duy nhất Quý bà Bridgerton và các cô gái tham dự - Sophie luôn luôn được mời cùng tham gia. Nàng thường đem theo cái giỏ kim chỉ và ngồi mạng đồ hay đơm cúc trong khi nhà Bridgerton nói chuyện phiếm, nhưng thật quá đáng yêu khi được ngồi đó và nhấp trà, với sữa tươi và những cái bánh còn ấm nóng. Và sau vài ngày, Sophie thậm chí còn bắt đầu cảm thấy đủ thoải mái để thỉnh thoảng cùng tham gia trò chuyện.

Giờ trà chiều đã trở thành khoảng thời được yêu thích nhất trong ngày của Sophie.

"Mà," Eloise hỏi, vào một buổi chiều đẹp trời đúng một tuần sau cái ngày mà Sophie nhớ đến như là nụ hôn hoành tráng, "mọi người có biết anh Benedict ở đâu không ?"

"Au !"

Bốn khuôn mặt Bridgerton quay qua chỗ Sophie. "Cháu có sao không ?" Quý bà Bridgerton hỏi, tách trà của bà đang lưng trừng giữa cái đĩa và miệng bà.

Sophie nhăn nhó. "Cháu đâm phải tay ạ."

Bờ môi Quý bà Bridgerton cong cong thành một nụ cười nhỏ nhỏ bí mật.

"Mẹ đã luôn nói với chị," cô bé mười bốn tuổi Hyacinth nói, "ít nhất cả ngàn lần rằng – "

"Cả ngàn lần ?" Francesca hỏi với đôi mày nhướn cao.

"Cả trăm lần," Hyacinth sửa, bắn một cái nhìn khó chịu về phía cô chị, "rằng chị không cần phải đem đồ mạng xuống để làm trong giờ dùng trà."

Sophie cố nín cười. "Chị sẽ cảm thấy lười biếng nếu chị không làm thế."

"Hứ, em sẽ không đem đồ thêu của em xuống đâu," Hyacinth tuyên bố, dù chẳng ai bảo cô bé phải làm thế.

"Cảm thấy lười ?" Francesca chọc.

"Còn lâu à," Hyacinth đáp trả.

Francesca quay sang Sophie. "Chị đang làm Hyacinth cảm thấy lười đấy."

"Em không có !" Hyacinth cự lại.

Quý bà Bridgerton nhấp một ngụm trà. "Hình như con vẫn cứ mãi đành danh với một bản thêu cũng khá lâu rồi ấy nhỉ, Hyacinth. Từ hồi tháng Hai lận, nếu mẹ còn nhớ rõ."

"Mẹ em luôn luôn còn nhớ mọi thứ," Francesca nói với Sophie.

Hyacinth lườm Francesca, người đang giấu kín nụ cười sau tách trà.

Sophie đằng hắng để che đi nụ cười của chính nàng. Francesca, hai mươi tuổi, chỉ nhỏ hơn Eloise có một tuổi, có một tính hài hước vừa láu cá vừa quỷ quyệt. Một ngày nào đó Hyacinth có thể đấu lại cô ấy, nhưng không phải là hôm nay.

"Chẳng ai trả lời câu hỏi của con cả," Eloise dậm dịch, đặt tách trà của cô ấy xuống đĩa nghe cạch một cái. "Benedict ở đâu thế ? Lâu lắm rồi con chưa thấy anh ấy."

"Đúng một tuần," Quý bà Bridgerton nói.

"Au !"

"Chị có cần một cái đê lót tay không ?" Hyacinth hỏi Sophie.

"Mình có thường xuyên hậu đậu thế này đâu," Sophie làu bàu.

Quý bà Bridgerton nâng chiếc tách lên môi và giữ nó ở vị trí đó hơi - bị - lâu.

Sophie nghiến chặt răng và quay lại với việc. Quá nhiều cho sự ngạc nhiên của nàng, Benedict không hề xuất hiện dù chỉ một thoáng từ sau nụ hôn hoành tráng tuần rồi. Nàng nhận thấy bản thân cứ nhòm ra ngoài cửa sổ, liếc trộm qua những góc ngoặt, luôn luôn chuẩn bị tinh thần tìm thấy cái bóng của chàng.

Và chàng không bao giờ ở đó.

Sophie không thể xác định xem rút cuộc là nàng sợ hãi hay là nhẹ nhõm nữa. Có lẽ là cả hai.

Nàng thở dài. Chắc chắn là cả hai.

"Chị vừa mới nói gì sao, Sophie ?" Eloise hỏi.

Sophie lắc đầu và lẩm nhẩm, "Không," từ chối dời mắt khỏi cái đầu ngón tay tội nghiệp của nàng. Hơi nhăn nhó, nàng ép chặt ngón tay, nhìn theo những giọt máu đang từ từ nhỏ giọt nơi đầu ngón tay.

"Anh ấy ở đâu mới được cơ chứ ?" Eloise khăng khăng.

"Benedict đã ba mươi tuổi rồi," Quý bà Bridgerton nói trong chất giọng nhẹ nhàng.
"Nó không cần phải báo cáo cho chúng ta biết mọi hoạt động của nó."

Eloise khịt mũi một cái to tướng. "Đó đúng là một sự thay đổi thái độ kinh khủng so với tuần trước đấy Mẹ à."

"Ý con là sao ?"

" 'Benedict ở đâu ?' " Eloise móc máy, giả giọng mẹ mình. " 'Sao nó dám đi hết cả tuần mà chẳng nhắn lại lời nào ? Cứ như thể nó bốc hơi khỏi mặt đất vậy.' "

"Tuần trước khác," Quý bà Bridgerton nói.

"Khác thế nào ạ ?" Câu này, là từ Francesca, người vẫn đang nở nụ cười quỷ quyệt mọi khi.

"Anh trai con nói nó đi đến bữa tiệc của cái thằng bé dễ sợ nhà Cavender đó, và chẳng hề quay lại, còn lần này ..." Quý bà Bridgerton khựng lại, bĩu môi. "Mà sao mẹ lại phải giải thích cho con nhỉ ?"

"Cháu cũng chẳng thể hiểu tại sao," Sophie lẩm nhẩm.

Eloise, người đang ngồi gần Sophie nhất, sặc.

Francesca vừa vỗ mạnh vào sau lưng Eloise vừa dướn người về phía trước để gặng hỏi, "Chị vừa nói gì ạ, Sophie ?"

Sophie lắc đầu khi nàng đâm kim vào cái váy nàng đang mạng, hoàn toàn trượt khỏi đường viền.

Eloise bắn cho nàng một cái liếc ngang hồ nghi.

Quý bà Bridgerton hắng giọng. "Vậy thì, ta nghĩ – " Bà ngừng lại, nghiêng đầu sang bên. "Có phải có ai đó đang đi trên hành lang không nhỉ ?"

Sophie cố nín lại một cái rên rỉ và nhìn về phía cửa vào, tưởng rằng ông quản gia chuẩn bị bước vào. Wickham luôn luôn cho nàng một cái nhíu mày không đồng ý trước khi thông báo cái tin gì đó mà ông ấy đưa vào. Ông ấy không hề tán thành việc cô hầu cùng dùng trà với các vị tiểu thư, và trong khi ông ấy chẳng hề lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình trước mặt nhà Bridgerton, ông ấy lại chẳng bao giờ giữ ý kiến của mình không hiện ra trên khuôn mặt.

Nhưng thay vì Wickham, đó lại là Benedict bước qua ngưỡng cửa.

"Benedict !" Eloise kêu lên, đứng bật dậy. "Chúng em đang nói chuyện về anh đấy."

Chàng nhìn vào Sophie. "Thật không ?"

"Tôi không có," Sophie làu bàu.

"Chị vừa nói gì à, Sophie ?" Hyacinth hỏi.

"Au !"

"Ta phải lấy cái váy đó ra khỏi tay cháu thôi," Quý bà Bridgerton nói với một nụ cười thích thú. "Cháu sẽ mất cả lít máu trước khi hết ngày mất thôi."

Sophie lảo đảo đứng dậy. "Cháu sẽ đi lấy cái đê lót tay ạ."

"Chị chẳng đem theo cái đê lót tay nào cả sao." Hyacinth hỏi. "Em sẽ chẳng bao giờ mơ đến việc ngồi khâu vá mà không có một cái đê lót tay."

"Em có bao giờ mơ đến việc khâu vá đâu ?" Francesca chọc ngoáy.

Hyacinth đá cô, gần như làm cái khay đựng trà rung bần bật.

"Hyacinth !" Quý bà Bridgerton quở mắng.

Sophie bắt đầu bước về phía cửa, cố gắng đến tuyệt vọng để giữ cho mắt nàng tập trung vào bất kỳ cái gì ngoài Benedict. Nàng đã dùng cả tuần để hy vọng nhìn thấy bóng dáng chàng, nhưng bây giờ khi chàng đã ở đây, tất cả những gì nàng muốn là chạy trốn. Nếu nàng nhìn vào mặt chàng, mắt nàng sẽ ngay tức thì lạc xuống môi chàng. Và nếu nàng nhìn vào môi chàng, những suy nghĩ của nàng sẽ ngay lập tức nhớ đến nụ hôn của họ. Và nếu nàng nghĩ về nụ hôn ...

"Tôi cần một cái đê lót tay," nàng thốt lên, gần như nhảy dựng. Có vài thứ không thích hợp để nghĩ đến trước mặt người khác.

"Cô đã nói thế rồi," Benedict khẽ nói, một bên mày của chàng nhướng lên thành một đường cong hoàn hảo - một đường cong ngạo mạn hoàn hảo.

"Nó ở dưới nhà," nàng lảm nhảm. "Trong phòng tôi."

"Nhưng phòng chị ở tầng trên mà," Hyacinth nói.

Sophie rất muốn giết cô bé ngay lập tức. "Đó là những gì chị vừa nói," nàng sẵng giọng

"Không," Hyacinth nói với giọng cực kỳ nghiêm túc, "chị không nói thế."

"Có," Quý bà Bridgerton nói, "Sophie có nói thế. Ta nghe thấy rõ ràng."

Sophie quay ngoắt lại nhìn Quý bà Bridgerton và ngay lập tức biết rằng người phụ nữ lớn tuổi đó đã nói dối. "Tôi phải đi lấy cái đê lót tay đây," nàng nói, dường như đây là lần thứ mười ba nàng thốt ra câu này rồi. Sau đó nàng vội vã hướng về phía cửa, nuốt ực một cái khi nàng đến gần Benedict hơn.

"Không muốn cô tự làm mình bị thương," chàng nói, bước sang bên để cho nàng đi qua. Nhưng khi nàng vội vàng bước qua chàng, chàng cúi người, thì thầm, "Nhát gan."

Hai má Sophie nóng bừng, và khi đi được nửa đường xuống dưới nàng mới nhớ ra nàng vốn định quay về phòng mình cơ mà. Mặc kệ hết đi, nàng chẳng muốn quay lại và phải bước qua Benedict lần nữa đâu. Chàng có lẽ vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa, và môi chàng sẽ cong cong nụ cười đáng ghét ấy khi nàng đi qua chàng - một trong những nụ cười nửa miệng móc máy, cái nụ cười quyến rũ chưa bao giờ thất bại trong việc khiến nàng thở hổn hển.

Đây đúng là một thảm họa. Chẳng có cách nào nàng có thể có khả năng ở lại đây được. Làm sao nàng có thể ở lại với Quý bà Bridgerton, trong khi mỗi lần nhắc thấy Benedict đầu gối nàng đều sẽ nhũn ra như nước thế này ? Nàng không đủ sức kháng cự. Chàng sẽ hạ gục nàng, khiến nàng quên hết tất cả các nguyên tắc đạo đức, tất cả những lời thề của nàng. Nàng phải đi thôi. Chẳng có lựa chọn nào khác cả.

Và tất cả những điều đó đều thật tồi tệ, bởi nàng thích được làm việc cho chị em nhà Bridgerton. Họ coi nàng là con người, những không phải những kẻ ăn xin được trả để dọn dẹp. Họ luôn hỏi thăm nàng và dường như quan tâm đến câu trả lời của nàng.

Sophie biết nàng không phải là một người trong bọn họ, sẽ chẳng bao giờ là một người trong số họ, nhưng họ khiến thật dễ dàng để giả vờ như thế. Và trong tất cả sự thật, tất cả những gì Sophie muốn trên đời này là một gia đình.

Với nhà Bridgerton, nàng gần như có thể giả vờ nàng có một gia đình.

"Quên mất đường rồi à ?"

Sophie ngước lên và nhìn thấy Benedict đang đứng ở những bậc cầu thang trên cùng, uể oải tựa vào tường. Nàng nhìn xuống và nhận ra rằng nàng vẫn đang đứng trên cầu thang. "Tôi ra ngoài," nàng nói.

"Để mua một cái đê lót tay?"

"Đúng vậy," nàng bướng bỉnh nói.

"Thế không cần tiền sao ?"

Nàng có thể nói dối, và nói rằng nàng đã có sẵn tiền trong túi rồi, hoặc nàng có thể nói sự thật, và để lộ ra rằng nàng là một con ngốc thảm hại đến thế nào. Hoặc nàng có thể cứ tiếp tục chạy xuống cầu thang và ra khỏi ngôi nhà. Đó là một hành động hèn nhát, nhưng ...

"Tôi phải đi," nàng lẩm bẩm, và xông ra ngoài nhanh đến nỗi nàng hoàn toàn quên mất rằng mình nên sử dụng cửa phụ. Nàng phanh lại trước sảnh và đẩy cánh cửa gỗ nặng nề mở ra. Hơi vấp khi chạy xuống qua những bậc tam cấp. Khi chân nàng chạm xuống nền vỉa hè, nàng quay theo hướng bắc, không vì lý do cụ thể nào cả, chỉ bởi nàng phải đi đến nơi nào đó, và rồi nàng nghe thấy một giọng nói.

Một giọng nói đáng ghét, kinh khủng, ghê rợn.

Chúa toàn năng, đó là Araminta.

Tim Sophie ngừng đập, và nàng nhanh chóng ép mình vào bức tường đằng sau. Araminta đang đứng quay mặt ra phố, trừ phi bà ta quay người, bà ta sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy Sophie.

Ít nhất thì cũng dễ khi giữ im lặng khi người ta thậm chí còn chẳng thể thở được.

Bà ta đang làm gì ở đây ? Dinh thự Penwood cách đây ít nhất tám toà nhà, gần với –

Rồi Sophie nhớ ra. Nàng đã đọc nó trong Whistledown năm ngoái, một trong vài bản nàng có thể sờ tới khi nàng còn làm việc cho nhà Cavender. Ngài Bá tước vùng Penwood mới cuối cùng cũng đã quyết định dùng quyền sở hữu ngôi dinh thự ở London. Araminta, Rosamund, và Posy đã bị buộc phải tìm một nơi ở tiện nghi mới.

Ngay cạnh nhà Bridgerton ? Sophie chẳng thể nào tưởng tượng ra một cơn ác mộng nào kinh hoàng hơn thế.

"Cái con ranh không thể chấp nhận được đó ở cái chỗ nào thế ?" nàng nghe Araminta nói.

Sophie ngay lập tức cảm thấy tiếc cho cô gái được nhắc đến. Đã từng là "con ranh không thể chấp nhận được" của Araminta, nàng biết được rằng cái vị trí đó đi cùng với vài điều kèm theo.

"Posy !" Araminta hét, rồi đùng đùng bước vào trong xe ngựa.

Sophie cắn môi dưới, tim nàng trùng xuống. Trong giây phút ấy, nàng biết rõ chính xác điều gì đã xảy ra sau khi nàng bỏ đi. Araminta sẽ thuê một người hầu mới, và bà ta có lẽ đã đối xử tàn tệ với cô gái tội nghiệp ấy, nhưng bà ta không thể hạ nhục và hành hạ cô gái đó theo cách bà ta đã làm với Sophie.

Và vì Araminta sống để hành hạ người khác – bà ta chẳng thể vui vẻ mà không khiến người khác cảm thấy tồi tệ được – bà ra rõ ràng là đã chọn Posy làm đối tượng hành hạ.

Posy lao qua ngưỡng cửa, mặt cô ấy bức bối và u sầu. Cô ấy trông không hạnh phúc, và có lẽ hơi năng cân hơn hai năm trước một chút. Araminta không thích điều đó, Sophie ủ rũ nghĩ. Bà ta chưa bao giờ từng có thể chấp nhật rằng Posy không mảnh dẻ, tóc vàng và xinh đẹp như Rosamund và bản thân bà ta. Nếu Sophie là mối thù của Araminta, thì Posy luôn luôn là sự thất vọng của bà ta.

Sophie nhìn theo Posy dừng lại trên những bậc thềm, rồi cúi xuống buộc lại dây đăng tên trên đôi bốt ngắn của cô ấy. Rosamund ngó đầu ra khỏi cỗ xe, hét, "Posy !" trong chất giọng Sophie nghĩ là hơi bị đinh tai nhức óc.

Sophie cúi đầu xuống. Nàng đang ở ngay trong tầm mắt của Rosamund.

"Đến ngay đây !" Posy gọi với ra.

"Nhanh lên !" Rosamund quát.

Posy buộc xong giày, rồi vội vàng bước, nhưng cô ấy vấp ở bậc thềm cuối cùng, và một chốc sau cô ấy ngã xuống vỉa hè. Sophie vội dậm bước, định chạy ra để giúp Posy, nhưng nàng giật mạnh và ép người vào bức tường lần nữa. Posy không bị thương, và chẳng có gì trong đời Sophie muốn ít hơn việc Araminta biết nàng đang ở London, ngay cạnh cửa nhà bà ta.

Posy tự mình đứng dậy, ngưng một chút để giãn cổ, đầu tiên là sang phải, rồi sang trái, rồi ...

Rồi cô ấy thấy nàng. Sophie chắc chắn thế. Mắt Posy mở ta, và miệng cô ấy hơi hé mở. Rồi môi cô ấy chúm lại, tạo thành một âm "S" cho chữ "Sophie ?"

Sophie điên cuồng lắc đầu.

"Posy !" đến từ tiếng thét giận giữ của Araminta.

Sophie lại lắc đầu lần nữa, mắt nàng van xin, cầu nguyện rằng Posy không khiến nàng bị lộ.

"Con đến đây, Mẹ !" Posy gọi với ra. Cô ấy trao cho Sophie một cái gật nhẹ duy nhất, rồi trèo vào cỗ xe, thứ mà ơn chúa là lăn bánh theo hướng ngược lại vị trí của nàng.

Sophie bần thần dựa vào tường. Nàng không hề nhúc nhích trong đúng một phút.
Rồi cũng chẳng hề cựa quậy được trong năm phút tiếp theo.

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?