Gửi bài:

Chương 231 - Gặp lại

Tương Nhược Lan ấn xuống tim Thái hậu từng chút từng chút, cố gắng hô hấp nhân tạo cho bà.

- Thái hậu, Thái hậu, đừng để Nhược Lan phải hối hận, Thái hậu, ngươi cho Nhược Lan một cơ hội bồi thường được không? Tương Nhược Lan vừa khóc vừa nói

Thái hậu vẫn yên lặng

- Thái hậu, Nhược Lan vốn chẳng biết mẫu thân như thế nào, trong lòng Nhược Lan Thái hậu mới là mẫu thân của Nhược Lan, Thái hậu, ngươi đừng bỏ mặc Nhược Lan như thế.

Cảnh Tuyên Đế và Hoàng hậu mới đầu nhìn thấy nàng làm vậy vẫn ôm hi vọng nhưng thấy Thái hậu yên lặng thì lại tuyệt vọng. Cảnh Tuyên Đế thậm chí còn khuyên Tương Nhược Lan:

- Nhược Lan, để Thái hậu đi thôi!

Không! Nàng không thể buông tay. Nàng nhất định phải cứu sống Thái hậu.

Tương Nhược Lan không để ý lời hắn, nghiến răng kiên trì, nước mắt từng giọt rơi xuống khuôn mặt Thái hậu.

- Thái hậu, tỉnh lại đi, xin người đó.

Hai thái y ở bên lắc đầu, người đã chết thì còn cứu sao được?

Trong lúc mọi người đều nghĩ Thái hậu đã chết mà đau lòng, khổ sở thì Thái hậu đột nhiên mở mắt, ho khan một hơi

Lòng Tương Nhược Lan thở phào một hơi, cúi người ôm chặt Thái hậu, vừa khóc vừa cười:

- Thái hậu, Thái hậu, cuối cùng người cũng tỉnh lại

Mọi người bên cạnh vừa mừng vừa sợ, vội tới khẽ gọi Thái hậu, trong lòng vui mừng nhưng nước mắt không khống chế mà rơi xuống. Bên cạnh, hai thái y có chút khó tin nhìn mọi thứ, kinh ngạc khôn cùng.

Thái hậu trên giường có chút mê man nhìn mọi người, hiển nhiên là không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thái hậu tỉnh lại một lúc sau lại ngủ, Hoàng hậu và Cảnh Tuyên Đế vì không muốn quấy rầy bà nghỉ ngơi nên đều rời đi. Tương Nhược Lan cẩn thận kiểm tra thân thể của Thái hậu rồi cùng hai thái y thương lượng cách trị liệu.

Mọi người đều nhất trí cho rằng giờ quan trọng nhất là điều trị chân Thái hậu đang bị mục ruỗng. Thái hậu bị sốt cao và suy nhược chủ yếu đều là do chân bị biến chứng mà ra

Lưu Viện sĩ có thể dùng thuốc gì đều đã dùng, bọn họ giờ chỉ đành bó tay.

Tương Nhược Lan cũng rất phiền não. Thời đại này không có thuốc kháng sinh thì sao giúp Thái hậu tiêu viêm. Hơn nữa thịt rữa trên chân Thái hậu nhiều như vậy, làm thế nào rửa sạch? Nếu dùng dao cao đi thì cũng không trừ được hết độc, thậm chí còn bị khoét lớn hơn thì phải làm thế nào?

Ba người nhất thời không nghĩ ra cách gì hay, cuối cùng chỉ có thể quyết định cho Thái hậu uống thuốc điều trị tạng phủ.

Nhưng làm sao để làm sạch vết thịt rữa trên chân Thái hậu?

Đêm đó, Tương Nhược Lan ở lại hoàng cung, cả đêm chăm sóc Thái hậu. Bởi vì chân Thái hậu bị rất nặng nên ý thức của Thái hậu cũng rất mơ hồ. Tương Nhược Lan cố hết sức giúp bà hạ sốt, sau đó cho bà uống thuốc, khi bà tỉnh táo thì dỗ bà ăn uống.

Thời gian còn lại đều chỉ suy nghĩ cách chữa cho Thái hậu.

Sáng sớm, có lẽ là lúc thần trí của con người tỉnh táo nhất trong ngày. Tương Nhược Lan cuối cùng cũng nghĩ được cách điều trị chân cho Thái hậu.

Lúc này, nàng nhờ Diệp cô cô chăm sóc Thái hậu, tự mình rời cung.

Rời cung rồi, Tương Nhược Lan cũng không có thời gian đến tìm Tử San hỏi thăm bọn nhỏ, nàng đến thằng dòng sông phía đông hoàng thành, cảm giác bên bờ sông ẩm ướt sẽ có được thứ mình cần tìm.

Nàng tìm kiếm bên bờ sông thật lâu, cuối cùng trời không phụ người có lòng mà để cho nàng tìm được thứ nàng muốn. Nàng cất vật đó đi rồi chạy về hoàng cung.

Cùng lúc đó, các quan viên đều tan triều, rời cung.

Hôm nay lâm triều, nổi bật nhất là Tả đô đốc vừa từ khu dịch bệnh quay lại. Chẳng những khống chế được bệnh dịch mà còn tìm được thần y phát minh ra cách khắc chế đậu mùa. Hoàng thượng rất vui mừng, khen thưởng hắn giữa nhiều người, còn ban thưởng cho hắn rất nhiều ruộng vườn, hoàng kim khiến cho mọi người vừa ghen vừa tỵ.

Cảnh Tuyên Đế thậm chí cao hứng nói:

- Tả đô đốc đúng là phúc tinh của trẫm, ngươi làm được liên tiếp mấy chuyện tốt, chẳng những mang về tin tức tốt còn giúp Từ Trữ cung vui mừng ha ha ha. Cảnh Tuyên Đế ngửa đầu cười to ba tiếng

Bá quan văn võ lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng đều lặng lẽ liếc nhìn An Viễn Hầu đã yên lặng từ lâu.

Đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng giờ đã bị thay thế.

Nhưng bá quan văn võ không ai hiểu vì sao Hoàng thượng đột nhiên lại lạnh lùng với An Viễn Hầu? Trước kia bất luận có chuyện gì Hoàng thượng cũng đều hỏi An Viễn Hầu nhưng mấy năm nay, vị trí này đã bị Tả đô đốc thay thế.

Có lẽ cả chính An Viễn Hầu cũng không hiểu. Nói tới nói lui đều là lòng vua khó dò.

Hạ triều rồi, văn võ bá quan đều đi ra ngự điện, ai nấy chúc mừng Tả Bá Xương. Tả Bá Xương lạnh lùng đáp lễ khiến cho bọn họ rất mất hứng. Bên ngoài dù cung kính nhưng trong lòng thầm mắng: chỉ là đồ mãng phu, đắc ý cái gì.

Đợi bọn họ rời đi, Tả Bá Xương gọi người phía trước lại:

- An Viễn Hầu, xin dừng bước.

Cận Thiệu Khang đi trước dừng bước, xoay người lại, nhìn Tả Bá Xương khẽ cười.

Tả Bá Xương bước nhanh đến bên hắn, khẽ vỗ lưng Cận Thiệu Khang:

- Đi uống rượu đi!

Giọng nói dù lạnh lùng nhưng có chút kính nể

Cận Thiệu Khang nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cười nói:

- Tửu lượng Tả huynh như biển, Cận mỗ không phải là đối thủ

Tả Bá Xương vừa đi vừa nói:

- Trên đời này chỉ có ba người có thể làm cho Tả mỗ kính trọng, một không nghi ngờ gì chính là Hoàng thượng, hai là một vị bằng hữu của Tả mỗ, còn người thứ ba chính là Hầu gia đó.

Vừa nói vừa hơi vái Cận Thiệu Khang:

- Năm đó cùng Hầu gia dẹp loạn ở phía tây, chinh chiến trên sa trường vẫn in sâu trong trí nhớ của Tả mỗ. Sự can đảm, mưu lược của Hầu gia khiến Tả mỗ rất kính nể. Cho nên Tả mỗ nguyện ý tôn kính ngươi. Hầu gia uống được bao nhiêu, Tả mỗ uống bấy nhiêu.

Cận Thiệu Khang vỗ vai hắn, hai người đi về phía cửa cung. Cận Thiệu Khang nói:

- Còn phải chúc mừng Tả huynh lần này lập công lớn trở về.

Nhắc tới đó, Tả Bá Xương khẽ cười:

- Phong tước dù rất đáng mừng nhưng có chuyện còn khiến ta vui vẻ hơn

- Chuyện gì khiến Tả huynh vui mừng như thế?

Cận Thiệu Khang ngạc nhiên hỏi. Khi bình loạn miền Tây, Tả Bá Xương là thủ hạ của hắn, người này dù cuồng ngạo tàn nhẫn nhưng rất tôn kính hắn, rất thẳng thắn với hắn. Hai người mấy năm nay rất thân thiện.

Tả Bá Xương thản nhiên nói:

- Ở Khải Châu ta gặp một quả phụ, tính tình rất hợp ý ta, đáng tiếc có chút khó giải quyết, định buông tay nhưng lại thấy rất đáng tiếc. Nhìn khắp nơi cũng chẳng tìm được nữ tử như vậy.

Cận Thiệu Khang cười nói:

- Không nghĩ trên đời có nữ nhân có thể khiến Tả huynh để ý

Mấy năm nay là đại hồng nhân của hoàng đế, không phải không có người có ý với hắn, thậm chí có người còn dâng mỹ nhân đến tận cửa cho hắn. Nhưng Tả Bá Xương này đúng là làm người khác đau đầu. Rõ là xinh đẹp ôn nhu thì bị hắn nói thành giả vờ hiền thục, rõ ràng là sở động lòng người lại bị hắn nói là yếu ớt, rõ là xinh đẹp như hoa thì bị hắn chê lòe loẹt, chỉ nhìn được chứ không dùng được.

Hắn khiến bao người muốn thành thân gia tức chết, đắc tội với không biết bao nhiêu tiểu thư danh môn.

Hắn nói rằng:

- Nữ nhân lấy về là để cai quản nhà cửa, sinh con đẻ cái, tốt nhất là độc lập không để ta phải lo lắng. Nếu lấy về chỉ để dỗ dành thì ta thà tới Thiên hương lâu tìm mấy cô nương còn thoải mái hơn.

Cận Thiệu Khang rất muốn nói cho hắn rằng, có loại nữ nhân đó, có thể xử lý mọi việc, hiền huệ, ôn nhu, hiểu ý người, có thể nghĩ những gì ngươi nghĩ, lo những gì ngươi lo nhưng loại nữ nhân này ngươi cũng phải toàn tâm đối đãi, phải đặt nàng trong lòng mình, hiểu nàng, quan tâm nàng, thương yêu nàng. Nếu không, cho dù ngươi có được thì cũng chẳng lâu dài.

Nhưng một khi có được nữ nhân này thì còn ai có thể bước vào tim ngươi nữa?

Lòng Cận Thiệu Khang chua xót, sắc mặt bất giác trầm xuống.

- Lần này ta đưa nàng vào kinh chữa bệnh cho Thái hậu, chuyện này từ từ rồi nói. Tả Bá Xương nói.

Cận Thiệu Khang không biết nên nói thế nào với hắn, cuối cùng không nói gì

- Uống đôi chén rồi quay về phủ nha. Tả Bá Xương bước nhanh

Bên kia, Tương Nhược Lan đi ra ngoài cung, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về cách chữa cho Thái hậu, không để ý tới trước mặt, đi mấy bước mới phát hiện có người ngăn trước mặt.

Người đó vô cùng cao lớn, ngực như bức tường, từ người hắn truyền đến mùi rượu nhàn nhạt. trong đầu Tương Nhược Lan hiện lên ba chữ. Tả mãng phu

Tương Nhược Lan tức giận ngẩng đầu, khuôn mặt âm trầm của Tả Bá Xương hiện ra trước mặt nàng. Đôi mắt dài hẹp, mũi cao thẳng, vết sẹo dữ tợn, ánh mắt như dạ xoa

Tương Nhược Lan nhìn hắn:

- Tả đô đốc ngăn đường ta đi có gì dạy bảo?

Tả Bá Xương nghe giọng nói lạnh lùng này của nàng thì nhớ ra mình bị nàng từ hôn, lạnh lùng nói:

- Sao không nói là phu nhân đi không để ý đường?

Cận Thiệu Khang đi sau không thấy mặt Tương Nhược Lan nhưng khi nghe giọng nàng thì trong đầu như có tiếng sét vang lên.

Tương Nhược Lan không muốn để ý đến Tả Bá Xương nữa, cúi đầu đi qua hắn. Ta nhường đường ngươi đó? Thấy người ta còn chặn lại, đúng là mãng phu

Nàng vừa nói thầm vừa đi về phía trước, hoàn toàn không để ý phía sau Tả Bá Xương còn có người. Kết quả là đâm sầm vào lòng người nọ.

Tương Nhược Lan định xin lỗi nhưng hơi thở quen thuộc bao trùm lấy nàng, cuốn lấy trí nhớ của nàng.

Sắc mặt Tương Nhược Lan lập tức trắng bệch như tuyết, đầu óc quay cuồng, hoảng hốt không thể tự khống chế.

Mất một lúc lâu sau nàng mới áp chế được bản thân.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đó.

Một khắc này, dường như mọi thứ xung quanh không tồn tại, chỉ một giây mà dài như một thế kỉ.

Mục lục
Ngày đăng: 28/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục