Gửi bài:

Chương 64 - Đánh vào

Viên phòng. Đây là vấn đề Tương Nhược Lan sợ phải đối mặt nhất nhưng nàng cũng biết đây là vấn đề sớm muộn mà thôi. Hầu phu nhân của Hầu phủ cũng không phải chỉ là để đó cho người xem, vẫn cần phải làm nhiệm vụ nối dõi tông đường. Trước nàng bị Thái hậu thất sủng, thái phu nhân còn có thể để mặc Cận Thiệu Khang lựa chọn. Nhưng bây giờ một lần nữa nàng lại được sủng, thái phu nhân đương nhiên sẽ không để nàng chịu lạnh nhạt một lần nữa.

Thật đúng là mọi việc có chỗ lợi thì cũng có chỗ hại. Nàng vẫn thầm nghĩ muốn Thái hậu là chỗ dựa cho mình, nhưng lại không nghĩ....

Nhưng hôm nay thì làm thế nào cho phải? Cự tuyệt? Dùng lí do gì? Tuyệt đối không thể nói mình chê hắn dơ bẩn, phỏng chừng Thái hậu nghe xong cũng không tha cho nàng.

Các quý phu nhân chốn này có ai là không cùng nữ nhân khác chung chồng. Chỉ riêng nàng thanh cao, cao quý? Nói những lời này ra chắc hẳn sẽ bị các phu nhân trong hoàng thành thóa mạ đến chết!

Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết được!

- Mẫu thân, xin đừng ép buộc Hầu gia, Hầu gia bên ngoài đã rất vất vả rồi, về nhà nên để hắn được tùy tâm sở dục!

Tương Nhược Lan vô cùng thành khẩn nói với thái phu nhân.

Con khỉ kia không thích là chắc chắn rồi, tin chắc là hắn cũng không đồng ý với quyết định này.

- Nhược Lan. Ta biết ngươi hiểu chuyện, chính là chuyện lần này quan hệ đến hương khói Cận gia, không thể theo ý Hầu gia được

Đầu tiên, thái phu nhân ôn nhu nói với Tương Nhược Lan, sau đó, quay đầu nhìn Cận Thiệu Khang đang trầm mặc nói:

- Hầu gia, nếu con vẫn coi ta là mẫu thân thì con phải nghe ta lần này, nếu ngươi cố ý không chịu thì sau này đừng gặp ta nữa, ta coi như không có đứa con như con.

Tương Nhược Lan toát mồ hôi lạnh, thái phu nhân nói như vậy, hiếu tử Cận Thiệu Khang sao có thể phản đối

Quả nhiên, Cận Thiệu Khang lập tức quỳ gối trước mặt thái phu nhân, nói:

- Mẫu thân, người nói như vậy con thật sự không có chỗ nào đặt chân nữa, mẫu thân không nên tức giận, con nghe lời người là được.

Thái phu nhân như đạt được tâm nguyện, khuôn mặt đang nghiêm khắc tươi cười, bà đỡ Cận Thiệu Khang lên nói:

- Mẫu thân cũng không phải bức ngươi, mẫu thân cũng là nghĩ cho Cận gia thôi, hy vọng Hầu gia hiểu được.

- Con hiểu.

Tương Nhược Lan nhìn cảnh mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền con thảo) trước mắt, đột nhiên cảm giác thật đau đầu.

Nhìn xem, ánh mắt Cận Thiệu Khang khi đáp ứng mẫu thân hắn trông thật bi tráng, trong lòng càng không nhịn được mắng thầm. Làm như là sắp chết đến nơi, có bản lãnh, đụng thử vào ta xem! Thái phu nhân lại nói:

- Hôm nay là 15. Chờ ta sai người chuẩn bị

Vừa nói vừa cầm tay Tương Nhược Lan:

- Hy vọng không lâu là có thể nghe tin tốt của Nhược Lan.

Tương Nhược Lan cúi đầu, trong lòng thầm mắng, lão nương cũng không phải heo nái, muốn sinh đẻ thì còn có ba tiểu thiếp đó, cần gì phải làm khó ta.

Vừa nghĩ vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cận Thiệu Khang, vẫn thấy khuôn mặt hắn lạnh lùng, nghiêm khắc, không nhìn được tâm tình gì

Như là cảm giác được ánh mắt Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang quay đầu nhìn lại nàng, con mắt nâu lóe lóe rồi lại quay đi.

Một lúc sau, Trương mụ mụ bước vào nói đã chuẩn bị rất tốt, thái phu nhân cao hứng bảo Cận Thiệu Khang về Thu Đường viện trước, giữ lại Tương Nhược Lan đẻ dặn dò một số việc.

Cận Thiệu Khang đi rồi, thái phu nhân kéo tay Tương Nhược Lan cười nói:

- Ta hiểu rõ tâm ý của con với Hầu gia, hôm nay chuyện cần làm ta cũng đã làm (giả tạo bỏ xừ, ngày xưa thì mặc kệ đấy thôi), mọi chuyện sau này phải do con thôi. Con hầu hạ Hầu gia cho tốt, lâu ngày, Hầu gia nhất định sẽ thương con.

Tương Nhược Lan biết bây giờ nên nói cười cảm ơn, đa tạ, nàng là kẻ mặt dày, trợn mắt nói dối cũng không phải là chuyện gì to tát nhưng giờ khắc này, cổ họng như tắc lại, một chữ cảm ơn cũng không thể nào nói ra được.

Lão thái thái giảo hoạt, rõ ràng là thấy mình được sủng, lại nói như là đang nghĩ cho mình....

Tương Nhược Lan trong lòng cười lạnh hai tiếng.

Thái phu nhân thấy nàng cúi đầu không nói còn nghĩ là nàng thẹn thùng, cười cười cũng không để ý, sau đó dặn dò mấy câu rồi để Tương Nhược Lan rời đi.

Tương Nhược Lan trở lại Thu Đường viện, nhìn nha hoàn trong sân cao hứng, mắt sáng long lanh thì biết con khỉ kia đã tới.

Phương mụ mụ thấy Tương Nhược Lan vội vàng chào đón lau nước mắt cảm khái:

- Phu nhân, ngươi cuối cùng là khổ tận cam lai!

Tương Nhược Lan cũng muốn khóc, khổ tận cam lai? Giờ mới bắt đầu khổ thôi!

Nàng đi vào phòng, Ánh Tuyết cười cười vén rèm cho nàng.

Rèm vừa mở ra, một mùi hương mềm mại, tinh tế lan ra khiến người khác như nhũn ra.

Tương Nhược Lan đi vào, chỉ thấy Cận Thiệu Khang ngồi ở ghế khắc hoa lần trước, tay cầm một quyển sách, ánh nến đỏ bên bàn soi rõ thần thái, có lẽ cảm giác được nàng đến.

Tương Nhược Lan nhìn hắn một cái, vừa muốn chạy cho xa lại chẳng biết nên làm gì, rất mất tự nhiên.

Bên kia, Cận Thiệu Khang dù tay đang cầm sách nhưng rốt cuộc là sách viết những gì hắn cũng không rõ. Từ khi Tương Nhược Lan bước vào, đầu óc hắn tê dại, cả người cứng nhắc, ngay cả hô hấp tựa như cũng dồn dập, khó thở. Cảm giác được Tương Nhược Lan đi vào trong góc, trong đầu càng rối loạn.

Nàng chạy đến nơi đó làm gì?

Nếu tại Cẩm Tú viên, lúc này Vu Thu Nguyệt đã sớm đến trước mặt hắn, nhu nhược mà dính chặt vào người hắn, nhỏ nhẹ nói chuyện cho hắn vui vẻ. Cả ba người đàn bà bên cạnh hắn ai chả như vậy, chỉ có điều, Vu Thu Nguyệt đọc nhiều sách, nói chuyện càng hợp ý hắn mà thôi.

Hắn thân là nam tử, từ trước đến giờ chẳng bao giờ phí tâm đoán xem rốt cuộc đàn bà đang suy nghĩ cái gì, chỉ cần tiếp nhận sự hầu hạ ôn nhu của các nàng là được, nhưng là cùng Tương Nhược Lan ở chung một chỗ, đầu óc hắn rất hỗn loạn, loại cảm giác này không cách nào nắm giữ, rất khó chịu.

Hai người đều rối như tơ vò, tự chiếm một mảnh lãnh địa riêng, không can thiệp vào chuyện của nhau, không ai nói câu gì. Trong phòng lâm vào không khí quỷ dị mà rất mập mờ

Đang trong lúc xấu hổ, Ánh Tuyết dẫn theo Hoa Anh, Liên Kiều và Đỗ Quyên mang bồn tắm vào, chuyển vào sau bình phong, chuẩn bị nước tắm cho bọn họ.

Xuyên qua bức bình phong thêu hoa, có thể mơ hồ thấy được động tác của các nàng.

Tương Nhược Lan nhìn nhìn, mặt đỏ lên, chẳng nhẽ lại tắm rửa sau bình phong cho hắn xem. Nàng nhìn về phía Cận Thiệu Khang đã thấy hắn đang nhìn mình. Ánh nến vàng lặng yên chiếu vào mặt hắn, khiến khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng lại tỏa ra vẻ nhu hòa, đôi mắt như lóe sáng dưới ánh nến khiến hắn có một vẻ đẹp yêu mị, không thật

Tương Nhược Lan quay đầu đi. Tim đột nhiên đập mạnh, hắn nhìn mình như vậy làm gì. Hắn sẽ không muốn... không thể nào, không phải hắn rất chán ghét mình sao.

Trên mặt chẳng biết tại sao hơi nóng lên.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng đỏ mặt, cúi đầu, nhăn nhó bất an, đột nhiên cảm giác rất thích thú, nghĩ thầm, nàng cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy?

Đột nhiên ngực nóng lên, cả người cũng nóng bừng.

Mùi hương trong phòng càng lúc càng nồng, phía sau bình phong, hơi nước tỏa ra dần dần lan ra khắp phòng, vây quanh người nàng, nửa người nàng có cảm giác như bị vây trong hơi nước này, mông mông lung lung, mơ hồ như tiên tử.

Cận Thiệu Khang thấy vậy cảm giác như đui mù nhưng chỉ cần Tương Nhược Lan nhìn lại hắn sẽ lại giả vờ đọc sách. Với hành động ngây ngô này hắn cũng rất bất đắc dĩ, không hiểu tại sao.

Lúc này, bọn nha hoàn đi tới nói nước đã chuẩn bị xong, rồi lui cả xuống.

Nha hoàn vừa đi, trong phòng lại yên tĩnh.

Một lát sau, Tương Nhược Lan thật sự là không chịu được không khí quỷ dị này, nàng nhìn Cận Thiệu Khang đang đọc sách nói:

- Hầu gia. Ngươi ... đi tắm trước!

Giọng hắn lãnh trầm truyền qua sau quyển sách:

- Trước đó ta đã tắm rồi, nàng tắm đi!

Ta tắm....

Tương Nhược Lan nhìn bình phong gần như trong suốt kia một chút rồi lại nhìn Cận Thiệu Khang đang đọc sách.

- Hầu gia......

- Ừm?

- Ngươi có thể đi ra ngoài một chút? Ta không quen lúc tắm rửa có người ở đây.

Cận Thiệu Khang buông sách, ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng mặt đỏ hồng, hai mắt nhìn xuống, lông mi run rẩy, trông như đang thẹn thùng. Trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác vui sướng, ấm áp.

- Ta vẫn sẽ ngồi đây! Đây là phòng ta

Hắn mới là chủ nhân thực sự của nơi này, hắn không cần đi ra ngoài, cũng.... không muốn đi ra ngoài.

Tương Nhược Lan nhất thời cứng họng, Thu Đường viện tuy là phòng nàng nhưng hắn mới là chủ nhân thực sự.

Nàng nhìn một chút, thấy chỗ Cận Thiệu Khang đang ngồi cũng không thể trực tiếp nhìn thấy bình phong, an tâm hơn một chút.

Lại lập tức thấy mình quan tâm đúng là dư thừa. Thứ nhất, hắn không có bất kì hứng thú với mình (sai!) thứ hai, nếu hắn thật sự có hứng thú với mình thì mình có thể thoát?

Mình chính là thê tử của hắn.

Mặc dù lí trí có thể nghĩ như vậy nhưng tình cảm cũng khó có thể nhận, sống qua hai kiếp, lần đầu tiên lại cho hắn? Quá đau khổ.

Phải nghĩ biện pháp mới được!

Nàng đi tới sau bình phong, cởi quần áo, nhanh chóng chui vào bồn tắm lớn đủ cho hai người, một bên nhanh chóng tắm rửa, một bên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cũng may không có bất cứ động tĩnh gì.

Bên ngoài, Cận Thiệu Khang nghe tiếng nước róc rách từ sau bình phong, trong đầu không khỏi tưởng tượng nàng khi tắm sẽ như thế nào. Tiểu phúc đột nhiên có sự rung động quen thuộc.

Trong lòng hắn cả kinh, hôm nay còn chưa tới năm ngày như bình thường, hắn ngồi đây vốn không định làm gì, chỉ định ứng phó với mẫu thân thôi. Bình thường, hắn cũng không hề ham mê tình dục, luôn có thể tự khống chế.

Nhưng là hôm nay, chuyện gì xảy ra, còn cả hôm đó.... tại sao lại dễ dàng bị nàng kích tình như vậy?

Hắn hít sâu một hơi, vận khí đè nén sự khó chịu ở tiểu phúc.

Nhưng tiếng nước róc rách không ngừng luôn khiến thần kinh hắn bất an. Khiến hắn mấy lần muốn xông vào bình phong.

Hắn kiềm chế chính mình, nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía bình phong mờ ảo hiện lên nửa trên cơ thể nàng, chiếc cổ thon dài...

Qua bình phong thêu hoa mơ hồ thấy bóng dáng nàng.

Nàng tay cầm bát nước dội lên người, sau đó cả người chìm xuống bồn, một giây, nàng đột nhiên đứng lên.

Cận Thiệu Khang mở to hai mắt, trong đầu như có tiếng sét vang lên.

Bình phong mờ ảo khiến hắn nhìn được những đường cong của nàng, bộ ngực cao ngạo nghễ, lưng thon, bụng phẳng cùng chiếc mông cong. Mỗi đừng nét đều hoàn mỹ như vậy khiến người ta cảm giác thật yêu kiều, tràn ngập sức sống.

Tim hắn đập dồn dập, miệng lưỡi khô khốc.

Nàng vươn chân qua bồn gỗ, đôi chân thon dài...

Máu toàn thân như dồn về một chỗ, loại lửa nóng này hắn chưa bao giờ cảm nhận.

Hắn thở mạnh một hơi, dựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, há miệng thở khẽ, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi miệng.

Hắn vội vàng vội vàng vội vàng vận khí, muốn đè xuống ngọn lửa nóng này, nhưng chân khí lại loạn thành một đoàn, hoàn toàn mất đi khống chế....

Hắn ngơ ngác ngồi đó, ngực phập phồng kịch liệt, loại lửa nóng này cứ một lần rồi lại một lần đánh sâu vào lòng hắn. cảm giác này khiến hắn không nhịn được mà rên rỉ lên.

Trong không khí, mùi hương càng nồng, nhiệt độ càng lúc càng cao.

Mục lục
Ngày đăng: 04/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục