Chương 190 - Kỳ hình luyến ái
Nguyên là Long Vũ muốn nhanh chóng quay về Tấn quốc, nhưng lại được Thần Nam khuyên nhủ nên quyết định đến Sở đô thăm quan một chuyến, biết đâu việc này lại làm tâm tình của nàng tốt lên một chút? Dọc đường hai người đi nhanh, thuận lợi tới được một tiểu trấn cách Sở đô khoảng hai mươi dặm.
Tử Kim Thần Long trên đường rốt cuộc cũng để lộ ra sơ hở, bị Long Vũ phát hiện tung tích. Cũng như những người khác, Long Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Bất quá dọc đường bĩ tử long lộ ra đủ loại biểu hiện vô lại, làm cho Long Vũ dở khóc dở cười, ngàn vạn lần không nghĩ được vô địch thần long trong truyền thuyết lại xấu xa đến mức như vậy. Nàng than thầm, đây thật đúng là một con rồng lưu manh a!!!
Nhiều ngày ở cùng nhau, Long Vũ và Thần Nam dần dần trở nên thân quen, không còn xa cách trong lòng như trước nữa. Nếu như không phải là đang đau buồn, nàng khẳng định là đã cùng Thần Nam trêu đùa một trận!
Thần Nam trong lòng ngầm thở dài, nữ hài đã từng rực rỡ như ánh mặt trời này tựa hồ biến mất không còn thấy nữa, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể dần dần xoa dịu vết thương trong tâm hồn nàng!
Tối hôm nay, Long Vũ tựa hồ không ngủ. Nàng choàng áo khoác da cừu tới sân trong, ngây ngốc ngước nhìn trăng sáng, thần tình có phần ngẩn ngơ!
Thần Nam ở trong phòng đả tọa điều tức xong, nhìn ra ngoài song cửa, vừa lúc phát hiện bóng dáng sầu muộn của nàng. Hắn đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Long Vũ, khẽ nói:
"Vào trong phòng đi, bên ngoài rất lạnh, nàng tâm tình không tốt, rất dễ bị nhiễm lạnh"
Nhiều ngày trôi qua, Thần Nam đối với Long Vũ có phần đồng tình, hắn hiểu rõ sự thống khổ khi mất người thân yêu nhất. Hắn đã từng trải qua nỗi đau tan nát trái tim, sự ra đi của Vũ Hinh khiến cho hắn đến nay vẫn khó mà quên được. Mỗi lần nhớ lại đều làm con tim hắn nhói đau.
"Không, ta muốn ở lại bên ngoài một lát."
Long Vũ nói xong, nhảy lên, thân hình tuyệt mĩ nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà. Nàng phủi nhẹ tuyết trên mái ngói, phủ áo khoác da cừu lên trên, sau đó ngồi xuống, yên lặng nhìn vầng trăng trên không trung, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Thần Nam cũng phi thân lên nóc nhà, phủi tuyết rồi ngồi không xa Long Vũ, cũng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên không trung.
Tuyết bay ngập trời, hai người đều yên lặng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Long Vũ mới mở lời:
"Cảm tạ huynh đã bồi tiếp ta đêm nay."
Thần Nam lắc đầu nói:
"Chúng ta là bằng hữu, nói những lời khách khí ấy làm gì."
"Trên đường đi nếu như không có ai ở bên cạnh, nói không chừng ta đã chọn cách đi theo Tiềm Long bầu bạn với huynh ấy rồi."
Lời nói của Long Vũ có phần bi thương, nàng thì thầm:
"Huynh có biết không? Ba năm trước, khi ta mười bảy tuổi, đó cũng là một mùa đông lạnh, tuyết rơi đầy trời, ta đã gặp Tiềm Long..."
Thần Nam yên lặng lắng nghe, không dám ngắt lời. Hắn biết, nếu như để Long Vũ thổ lộ được hết tâm sự, trong lòng nàng nhất định sẽ khá hơn nhiều.
Cố sự của Long Vũ tịnh không kinh tâm động phách như những câu chuyện tình yêu kinh điển trong truyền thuyết, chỉ là vài lần tương ngộ, sau lần tình cờ gặp gỡ dần dần phát sinh cảm tình, một tình yêu rất bình thường giản dị. Nhưng khi nghe đến đoạn biệt li cũng làm người ta xúc động.
Tiềm Long đã một đi không trở lại, nhưng mà Long Vũ vẫn si tình như vậy. Kể xong, nước mắt nàng chảy vòng quanh, nhắc lại từng chuyện giữa hai người, cảnh tượng ôn nhu ngày trước lần lượt hiện ra trước mắt.
Thế nhưng, khi đang trôi cùng với hồi ức chậm rãi của nàng, Thần Nam bị một câu nói của Long Vũ làm chấn kinh.
"Huynh có biết không? Tiềm Long, chàng không ngờ lại là anh ruột của ta..."
Thần Nam chết lặng ngay tại chỗ.
"Lúc ta ba tuổi, tứ ca Long Phi cùng phụ thân của ta tìm đến một vị kì nhân học nghệ. Hơn mười năm trôi qua, năm ta mười bảy tuổi thì gặp chàng. Đúng lúc chàng vừa xuất sư tu luyện, một năm làm bạn với nhau, ta đã không thể rời khỏi chàng. Nếu như không phải là chàng cuối cùng tu luyện thành công, sư phụ chàng cho phép chàng về thăm nhà, ta cũng không biết chàng là ...anh ruột của ta..."
Thần Nam trợn mắt há miệng không nói nên lời.
Nhân sinh thật rất kì diệu, có xảo hợp làm người ta hoan hỉ, có xảo hợp lại làm người ta vô vọng. Khi Long Phi quay về Phổ quốc Long gia, cả hai mới vô cùng choáng váng. Hai người bọn họ không ngờ lại là huynh muội với nhau.
Có lẽ thần kinh nam nhân có phần cứng cỏi hơn, dễ dàng thoát khỏi quá khứ. Nhưng nữ nhân quá trọng tình, rất khó quên đi tình cảm đã từng có. Long Phi rất nhanh đã điều chỉnh được tâm tình, đối với Long Vũ càng thêm sủng ái vô cùng, nhưng đó chỉ là tình thân gia đình mà thôi. Long Vũ lại rất muốn quên đi những việc đã qua, quên đi bóng dáng của Long Phi đã im sâu vào trong tim nàng.
Long Phi thiên phú kì tài, theo kì nhân danh tiếng tu luyện thành một thân tuyệt đỉnh võ học. Trong số các thanh niên đại cao thủ gần như đã không có đối thủ. Long Vũ không nói rõ Tiềm Long tu vi đã đạt đến cảnh giới nào, nhưng qua lời kể của nàng thì có thể suy đoán được là cao thâm vô cùng.
Gia gia của Long Phi, Long lão thái gia, hiểu rõ đạo lí cây cảnh mà gặp gió rừng tất gãy. Tiềm Long dù có tu vi cao cường, nhưng từ nhỏ lớn lên trong núi, rất thiếu kinh nghiệm nhân sinh, như thế mà tiến vào tu luyện giới tất nhiên sẽ gặp họa.
Cuối cùng ông quyết định đưa hắn tới Tiên Vũ học viện, để hắn ở đó tập trung nghiên cứu võ học, chờ một hai năm rồi cho hắn xuất thế.
Bất quá việc Long gia xuất hiện một tuyệt đỉnh thanh niên cao thủ, cũng không cách gì giấu được các đại gia tộc khác. Tiềm Long tuy chưa chính thức xuất thế, nhưng đã thành tâm điểm chú ý của các đại gia tộc.
Cha mẹ Long Vũ hiển nhiên chú ý thấy con gái đối với con trai thứ tư có tình cảm không tầm thường. Qua nhiều lần truy vấn, họ mới biết được khúc chiết bên trong. Cuối cùng, họ đành ép Long Vũ vào Thần Phong học viện, hi vọng thời gian có thể làm phai nhòa tất cả, làm nàng quên đi tình yêu dị thường đó.
"Tiềm Long...Chàng không ngờ lại là người của Long gia chúng ta, ta thật không có cách nào coi chàng là ca ca của ta được, nhưng hiện tại...hic hic..."
Hai má Long Vũ ướt đẫm nước mắt, vừa xinh đẹp lại vừa thê lương.
Thần Nam không biết nói gì, hắn chỉ cảm thấy số phận căn bản không thể nào nắm được, nên đành im lặng thở dài.
"Ta vĩnh viễn không quên được chàng..."
Tâm tình của Long Vũ có phần kích động.
Thần Nam nhẹ giọng nói:
"Không quên được thì không cần phải cố quên, có một số người đã được định trước chỉ có thể hoài niệm mà thôi."
Long Vũ không ngừng nức nở.
"Nàng và Tiềm Long không phải là không có gì...Vài năm trôi qua, nàng cũng sẽ dần dần nguôi ngoai nỗi nhớ trong lòng, đến lúc đó nàng nhất định có thể được hưởng một ái tình hoàn mĩ chân chính."
Long Vũ khẽ nói một câu cảm tạ, nhưng nghĩ kĩ lại, phát giác câu nói lúc đầu của Thần Nam rất ...Nàng nắm tay, bộp một tiếng đập vào vai hắn, đẩy hắn từ trên mái nhà xuống sân.
"Bại hoại nhà ngươi thật là đầu óc có vấn đề, ngươi nghĩ ai cũng như ngươi..."
"Cũng không tệ lắm đâu, nàng có thể thử ta xem sao, ta vô cùng nguyện ý lấy nàng làm phu nhân."
Thần Nam đứng dưới sân, nét mặt đầy tiếu ý.
"Đi chết đi!"
Long Vũ giơ tay điểm ra một đạo chỉ phong.
Trải qua một trận cãi nhau như thế, nỗi buồn của Long Vũ cũng vơi đi một chút.
Đột nhiên, Thần Nam nhíu mày, hắn cảm thấy được từ xa truyền lại những trận ba động khác thường. Hắn phát giác được có cao thủ đang đại chiến.
Hắn liền thân lên, nhìn ra sơn lâm phía xa. Cách đấy vài dặm bên ngoài sơn lâm, trên bầu trời có quang hoa chớp hiện.
Long Vũ cũng cảm ứng được một chút khí tức như thế, nàng nhíu mày nói:
"Sợ là cường giả đại chiến. Không ngờ có thể ngự không phi hành, chẳng lẽ là tu đạo giả?"
"Ngao ô..."
Tử Kim Thần Long uể oải từ trong phòng thò đầu ra, ngáp liên tục nói:
"Hai người các ngươi thật lãng mạn, trong đêm tuyết thưởng nguyệt. Ôi, đến bao giờ ta mới có thể cùng nàng rồng lãng mạn cùng nhau đây?"
"Đáng ghét, chết này!"
Long Vũ vơ lấy một nắm tuyết, "phốc" một tiếng ném vào mồm Tử Kim Thần Long, lập tức làm nó ngậm miệng.
"Hhục..."
Tử Kim Thần Long ho không ngừng, tức khí gào lên một cách quái dị.
Long Vũ lộ ra một nụ cười hiếm có, kiều diễm như hoa mùa xuân hé nở, cả đất trời phảng phất như bừng sáng lên.
Thần Nam ngăn lại:
"Cá chạch đừng có quấy rối, nhanh đưa ta đến phía trước xem xem."
Sau đó hắn quay sang Long Vũ:
"Những người đang đại chiến phía trước tu vị tựa hồ rất khủng bố, ta qua đó xem một cái, nàng chờ ở đây, không cần phải đi."
"Nói cái gì thế, làm như ta là một một cô nương yếu ớt không biết gì ấy."
Long Vũ có phần bất mãn nói:
"Ta muốn đến xem một chút, rốt cuộc là người nào có tu vi cao cường như vậy."
Thần Nam hiếm khi thấy Long Vũ biểu hiện một chút sôi nổi nên không tiện cự tuyệt. Hai người đi tới sơn lâm, Tử Kim Thần Long bay dẫn đầu. Nhưng chỉ một lúc không lâu sau đó nó đã hốt hoảng bay trở lại.
"Ngao ô...tiểu tử đại sự không tốt rồi. Phía trước là mẹ mìn đó, chúng ta nhanh chạy trốn thôi!"
Tử Kim Thần Long gào to những lời khác thường, nó đã một lần bị Mộng Khả Nhi đánh cho thê thảm, đến hiện tại trong lòng vẫn còn sợ hãi. Vừa phát hiện hành tung của nàng ta lập tức run rẩy kinh sợ.
Long Vũ có phần không hiểu, hoài nghi quay sang Thần Nam, rồi lại nhìn Tử Kim Thần Long hỏi:
"Chẳng lẽ là Mộng Khả Nhi?"
Lâu ngày ở bên nhau, lại bị Long Vũ nhiều lần truy vấn, Thần Nam đành phải nói thực cho nàng biết mọi việc ở tử vong tuyệt địa, tất cả đều giải thích rõ. Long Vũ biết hiện tại Thần Nam và Mộng Khả Nhi quan hệ phức tạp khó mà nói cho rõ ràng, cho nên mới nghi đó là nàng ta.
"Ngao ô, không sai, là tiểu nha đầu đáng ghét đó."
Thần Nam tịnh không bỏ chạy mà tiếp tục tiến lên phía trước.
Cuộc đại chiến giữa Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên tiểu ma vương đã đến thời khắc quan trọng, thắng bại sắp phân. Lúc này hai người đều đã thụ nội thương nghiêm trọng.
Trên y sam trắng tinh của Mộng Khả Nhi đã dính đầy vết máu, khóe miệng vương một vết đỏ, sắc mặt trắng bệch. Ngực của Hỗn Thiên tiểu ma vương kịch liệt nhấp nhô, khóe miệng hắn cũng không ngừng rỉ máu, do trước đây đã bị ma pháp tiễn tập kích, lúc này hắn có thể nói là "đã có tuyết lại còn thêm sương", thương thế của hắn còn nghiêm trọng hơn cả Mộng Khả Nhi.
Chỉ là Hạng Thiên thật sự không nuốt trôi cục tức trong lòng, không ngờ lần đầu ra tay mà lại ra nông nỗi này. Hiện tại hắn vẫn cố liều mạng, cho dù đại thương nguyên khí cũng phải hạ gục đối phương.
Hai người trên không trung nhanh như thiểm điện, bay lên lượn xuống, lớp lớp quang mang rực rỡ chói mắt chớp hiện trên không trung. Thanh âm oanh kích điếc tai không ngừng vang vọng.
Hỗn Thiên tiểu ma vương toàn thân trên dưới bao phủ khí mang huyết hồng, như lửa cháy hừng hực, chiếu sáng một khoảng trời đêm. Thần Ma Dực giúp hắn hành động nhanh chóng vô cùng, như gió bay chớp giật, trên không trung chỉ lưu lại những đạo tàn ảnh. Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn bổ ngang chém dọc, đại khai đại hợp, thật giống như vô địch thần ma trong truyền thuyết, dũng mãnh vô cùng.
Trong quá trình đại chiến, Mộng Khả Nhi lại một lần nữa nới lỏng một chút phong ấn, bất quá hiện hại đã đến cảnh giới cực hạn mà nàng ta có thể khống chế. Nếu như lại cường hành phá phong ấn, chỉ sợ lại xuất hiện tình cảnh giống như lúc cùng Thần Nam đối địch.
Mộng Khả Nhi bạch y phiêu phiêu, chín cánh ngọc liên đã rời khỏi Ngọc Liên Đài, hai tay nàng mỗi tay đều cầm một cánh, sử dụng như một binh khí ngắn. Ba cánh xoay quanh người nàng để chống lại công kích của Hỗn Thiên tiểu ma vương, bốn cánh ngọc liên xung quanh Hạng Thiên không ngừng chém xuống. Chín cánh Ngọc liên phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, chiếu sáng cả vùng chân trời. Ngọc Liên Đài dưới chân nàng cũng phát ra ngàn vạn đạo hào quang, làm nền tôn thêm sự thánh khiết vô cùng của nàng.
Bốn cánh Ngọc Liên Biện tuy quấy rầy Hỗn Thiên tiểu ma vương, nhưng tịnh không thể làm gì được hắn, mà thường bị thần kích trong tay hắn đánh bật ra. Thần Ma Dực sau lưng hắn phát huy hiệu quả khó mà tưởng tượng được, vừa đảm bảo trạng thái ngự không phi hành, lại đồng thời như hai thanh đao lớn, hướng về những cánh Ngọc Liên liên tục chặt chém. Những tiếng "đương đương" chói tai vang lên, cánh Ngọc Liên liên tục bị đánh bật trở ra.
Hỗn Thiên tiểu ma vương cùng Mộng Khả Nhi sinh tử đại chiến kịch liệt vô cùng, quả thật đã có thể lấy làm đại biểu cho cuộc đại chiến thanh niên đỉnh cao.
Thần Nam theo dõi cuộc đại chiến trên không trung, trong mắt hàn quang lấp lánh. Hắn phát hiện ra tu vi của Mộng Khả Nhi đã tiến thêm một bước, nhưng làm hắn kinh sợ chính là nam tử đang ở trên không đó, không ngờ lại thần dũng như vậy, thật đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Long Vũ cũng kinh sợ như thế, nàng cùng Thần Nam ẩn nấp tại vị trí cách một dặm bên ngoài, nhìn cuộc giao phong kịch liệt trên không giữa hai thanh niên đại cao thủ, trong lòng không ngừng khâm phục.
Thần Nam dần dần chuyển sự chú ý, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Phương Thiên Họa Kích trong tay Hỗn Thiên tiểu ma vương, cùng với Thần Ma Dực sau lưng, nhưng dừng lại lâu hơn ở thanh thần kích ánh sáng chiếu rọi bốn phương đó. Trong mắt hắn dường như bắn ra hai đạo quang mang nóng bỏng.
Hắn thích sử dụng loại binh khí mạnh mẽ như trường đao và trường mâu, nhưng mỗi vũ khí vào trong tay hắn đều không thọ quá một trường đại chiến. Huyền công gia truyền của hắn bá đạo vô cùng, chỉ vô ý một chút đã làm binh khí trong tay gãy vụn.
Từ khi xuất đạo đến nay, Thần Nam chưa từng tìm được một kiện binh khí nào vừa tay. Lúc này nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích trong tay Hỗn Thiên tiểu ma vương, hắn không được kìm, lộ ra thần sắc động tâm. Thoạt nhìn là đã biết nó tuyệt đối là một thanh thần binh sắc nhọn, hơn nữa thần kích kết hợp cả hai đặc tính của trường mâu và trường đao, thật là dường như làm ra để cho hắn dùng vậy!
"Ai, thanh thần kích đó thật là được chế tạo ra để cho ta dùng a!"
Quang mang trong hai mắt Thần Nam càng ngày càng nóng bỏng.
Long Vũ đấm hắn một cái, nói:
"Nằm mơ giữa ban ngày, là vật của người ta, huynh chẳng lẽ muốn cướp đoạt hay sao?"
Đúng lúc này, trận đấu giữa Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên tiểu ma vương đã đến giai đoạn cuối cùng. Hai người nhanh như điện xẹt, trên không liên hoa, kích ảnh đan xen thành một khối, làm cả bầu trời đều được chiếu sáng rực.
"Oanh", "Oanh", "Oanh"
Liên tiếp ba âm thanh chấn thiên vang lớn, hai người đều bay ra vài trượng, không kìm được thổ huyết, cuối cùng đều lảo đảo rơi phịch mặt đất.
Hỗn Thiên tiểu ma vương toàn thân đầy máu, rơi xuống cách Thần Nam không đầy một trăm mét. Hắn dĩ nhiên hoàn toàn không hề hay biết sau lưng có một ánh mắt thèm khát đang nhìn chằm chằm vào thần kích trong tay mình...
- Chương 1 - Phục sinh
- Chương 2 - Kình diễm
- Chương 3 - Tiểu ác ma công chúa
- Chương 4 - Hậu nghệ đồ long
- Chương 5 - Ám chiến
- Chương 6 - Huyết chiến kinh hồn
- Chương 7 - Đùa giỡn với công chúa
- Chương 8 - Tòng thiên đường nhập địa ngục
- Chương 9 - Hồi quy
- Chương 10 - Đạm khai tiên tử
- Chương 11 - Đế đô
- Chương 12 - Kỵ sĩ
- Chương 13 - Hoàng gia cổ tịch
- Chương 14 - Cổ mộ dưới hoàng cung
- Chương 15 - Long kỵ sĩ
- Chương 16 - Thần cung uy hiếp
- Chương 17 - Hoàng cung đại chiến
- Chương 18 - Loạn cung xạ thiên long
- Chương 19 - Phong cuồng báo phục
- Chương 20 - Chiến đế đô
- Chương 21 - Lạc Nan công chủ
- Chương 22 - Tây xuất sở cảnh
- Chương 23 - Sinh dực hổ vương
- Chương 24 - Tiểu Ngọc
- Chương 25 - Phi thiên ma nữ
- Chương 26 - Thần chi tả thủ
- Chương 27 - Thần phong học viện
- Chương 28 - Thần chiến di tích
- Chương 29 - Ác ma thị nữ
- Chương 30 - Nhất khối thần cốt
- Chương 31 - Tiểu ma phiền
- Chương 32 - Danh truyện thần phong
- Chương 33 - Hổ để thần ngọc kinh hồn
- Chương 34 - Thánh long bào hao ngũ giai tuyệt thế
- Chương 35 - Khủng phạ mỹ nữ
- Chương 36 - Nữ sinh túc xá
- Chương 37 - Thống phiền
- Chương 38 - Vũ phá ma pháp
- Chương 39 - Long khiếu chấn thiên
- Chương 40 - Tầm phóng bí địa
- Chương 41 - Khủng bố bí địa
- Chương 42 - Viễn cổ cử nhân
- Chương 43 - Ma điện
- Chương 44 - Kiền Thi
- Chương 45 - Thần phó *
- Chương 46 - Ma phiền
- Chương 47 - Thần Long Bảo Bảo
- Chương 48 - Đệ nhất kiện sự
- Chương 49 - Nộ phượng
- Chương 50 - Cường giả đại chiến
- Chương 51 - Dục huyết bác mệnh
- Chương 52 - Cực hạn võ luận
- Chương 53 - Sắc dụ
- Chương 54 - Dĩ nha hoàn nha
- Chương 55 - Sắc dục
- Chương 56 - Phi thiên thần miêu
- Chương 57 - Tiểu ma đầu
- Chương 58 - Long kỵ long
- Chương 59 - Chân ái vạn niên
- Chương 60 - Truyền thuyết
- Chương 61 - Côn Lôn
- Chương 62 - Vãng sự
- Chương 63 - Tương phùng
- Chương 64 - Vũ Hinh
- Chương 65 - Chuyển biến
- Chương 66 - Âm vân khởi (mây đen khéo tới)
- Chương 67 - Ma vương khiếu thiên
- Chương 68 - Nhượng lế hoạt hạ khứ
- Chương 69 - Thiên sứ phi hướng địa ngục
- Chương 70 - Đương nhĩ lão khứ đích thì hậu
- Chương 71 - Nghịch thiên đoạt mệnh (Thượng)
- Chương 72 - Nghịch thiên đoạt mệnh (Trung)
- Chương 73 - Nghịch thiên đoạt mệnh (Hạ)
- Chương 74 - Kỳ quái đích động vật
- Chương 75 - Yêu quái
- Chương 76 - Hoa hương
- Chương 77 - Vị lai yêu giới chi vương
- Chương 78 - Thất thải tiên ba
- Chương 79 - Yêu một người vạn năm
- Chương 80 - Là kết thúc hay là bắt đầu
- Chương 81 - Ly khai
- Chương 82 - Chiến yêu
- Chương 83 - Vô ngôn huy thủ
- Chương 84 - Tiền tấu
- Chương 85 - Nhạ oán
- Chương 86 - Nhất quán
- Chương 87 - Chiến long kỵ sĩ
- Chương 88 - Lưu huyết đích nhân duyên
- Chương 89 - Nhạ phát sát ky
- Chương 90 - Huyền công nghịch chuyển
- Chương 91 - Đáng ngã giả tử
- Chương 92 - Huyền công ngự nhân
- Chương 93 - Tương khai sát giới
- Chương 94 - Ngũ giai lai tập
- Chương 95 - Nghịch thiên thất ma đao (thượng)
- Chương 96 - Nghịch thiên thất ma đao (trung)
- Chương 97 - Nghịch Thiên thất ma đao (hạ)
- Chương 98 - Long Bảo Bảo
- Chương 99 - Danh dương đại lục
- Chương 100 - Kiếp hậu dư ba
- Chương 101 - Diêu tương hô ứng
- Chương 102 - Thao thiên ma khí
- Chương 103 - Tử vong tuyệt địa
- Chương 104 - Vô danh thần ma
- Chương 105 - Hồi quy thần phong
- Chương 106 - Tạo thần
- Chương 107 - Thôi đoạn
- Chương 108 - Thánh Long độ kiếp (Thượng)
- Chương 109 - Thánh Long độ kiếp (hạ)
- Chương 110 - Thần Linh Long
- Chương 111 - Thần Ma Lai tập
- Chương 112 - Linh long kiếp
- Chương 113 - Thần thú hộ thể
- Chương 114 - Hậu kiếp
- Chương 115 - Tá thể trọng sinh
- Chương 116 - Mê Vụ Trọng Trọng
- Chương 117 - Đạm thai truyền nhân
- Chương 118 - Sát thủ
- Chương 119 - Huy sái vũ úy
- Chương 120 - Tâm tiệm lãnh
- Chương 121 - Pháp sư tọa kỵ
- Chương 122 - Trừng phạt tiểu công chúa
- Chương 123 - Chân ngã hồi quy
- Chương 124 - Long kỵ sĩ ứng chiến
- Chương 125 - Tiền chiến
- Chương 126 - Á Long
- Chương 127 - Chiến long vu thiên
- Chương 128 - Đồ long
- Chương 129 - Ẩn bí sơ hiện
- Chương 130 - Phong khởi vân dũng
- Chương 131 - Thập đại cao thủ
- Chương 132 - Tái lâm tuyệt địa
- Chương 133 - Tha hoàn hoạt trứ
- Chương 134 - Thần ma hiện
- Chương 135 - Hư thiên ảo cảnh
- Chương 136 - Đàm đài tuyền phong ấn đích ác ma
- Chương 137 - Nghịch thiên cải mệnh
- Chương 138 - Sinh tử chi mê
- Chương 139 - Thùy năng đào li
- Chương 140 - Dữ thần ma đối thoại
- Chương 141 - Kinh thiên đại cục
- Chương 142 - Cấm kị chi vật
- Chương 143 - Nhân tâm
- Chương 144 - Chúng khẩu thước kim
- Chương 145 - Phản tập sát
- Chương 146 - Tử thần lai liễu
- Chương 147 - Mộng khả nhi hiện thân
- Chương 148 - Lâm cận ma điện
- Chương 149 - Thái cực thần ma đồ
- Chương 150 - Đột phá tu luyện bích lũy
- Chương 151 - Man thú xuất thế
- Chương 152 - Bĩ Tử Nhất nhất tử kim thần long
- Chương 153 - Ngôn động cửu thiên
- Chương 154 - Dịch sử cư nhân
- Chương 155 - Đại chiến thánh địa truyền nhân
- Chương 156 - Lục giai vô địch
- Chương 157 - Đoạt xá*
- Chương 158 - Tập sát
- Chương 159 - Ma vương
- Chương 160 - Đại sát tứ phương
- Chương 161 - Tiên Tử diện đối dụ hoặc
- Chương 162 - Bĩ Tử
- Chương 163 - Anh hùng Thần Nam
- Chương 164 - Tiết Độc Tiên Tử
- Chương 165 - Tiểu Thần Hi - Thần Nam
- Chương 166 - Chu quả thần nam
- Chương 167 - Cường Cường liên thủ Thần Đông
- Chương 168 - Tiệt sát Thần Đông
- Chương 169 - Mộng - Lăng Bính Chàng Thần Đông
- Chương 170 - Phu lỗ tiên tử
- Chương 171 - Chấn thiên động địa
- Chương 172 - Cuồng bạo
- Chương 173 - Khiếu long chấn thiên
- Chương 174 - Tróc tiên
- Chương 175 - Tầm tung
- Chương 176 - Liên trảm
- Chương 177 - Phong ấn đích lực lượng
- Chương 178 - Huyết long hóa thân
- Chương 179 - Nhập hà
- Chương 180 - Thần bí cao thủ
- Chương 181 - Sắc
- Chương 182 - Tiết độc
- Chương 183 - Long đạo
- Chương 184 - Thiêu hấn
- Chương 185 - Chiến hồn hồi quy
- Chương 187 - Phương thiên họa bích
- Chương 186 - Li khứ
- Chương 188 - Hỗn thiên
- Chương 189 - Thần ma dực
- Chương 190 - Kỳ hình luyến ái
- Chương 191 - Đoạt bảo
- Chương 192 - Phục hoạt
- Chương 193 - Mê vụ (Mây mù)
- Chương 194 - Dạ thám cổ mộ
- Chương 195 - Bán niên (Nửa năm)
- Chương 196 - Thanh niên cao thủ
- Chương 197 - Cái thế chi uy
- Chương 198 - Truyền thuyết Trung Đích cao thủ
- Chương 199 - Điên phong đối trì
- Chương 200 - Địa để thế giới
- Chương 201 - Dị bảo
- Chương 202 - Vô địch đại chiến
- Chương 203 - Thần huyết nhiễm tiến
- Chương 204 - Thùy dữ tranh phong
- Chương 205 - Yêu thần phá ma
- Chương 206 - Thiên địa pháp tắc
- Chương 207 - Xuất ma
- Chương 208 - Kích sát thiên sứ
- Chương 209 - Nhất niệm thành ma
- Chương 210 - Song hồn
- Chương 211 - Xuất ma
- Chương 212 - Phong ma ấn
- Chương 213 - Vấn đỉnh thập đại
- Chương 214 - Lão yêu quái Qui Lai
- Chương 215 - Truyền thuyết trung đích thần chi tả thủ
- Chương 216 - Nghi bí
- Chương 217 - Lục đạo truyền nhân
- Chương 218 - Tình dục đạo
- Chương 219 - Liên hợp
- Chương 220 - Nam cung tiên nhi
- Chương 221- Hậu cung thiên vương
- Chương 222 - Nhĩ yếu giá nhân bất yếu giá cấp biệt nhân
- Chương 223 - Ứng chiến
- Chương 224 - Thiên ma bát bộ
- Chương 225 - Hư không đạo
- Chương 226 - Diệt thiên thủ
- Chương 227 - Chính tà thánh chiến
- Chương 228 - Tử khí
- Chương 229 - Đạo lạc thiên sứ (Thượng)
- Chương 230 - Đọa lạc thiên sứ (Hạ)
- Chương 231 - Kham bỉ thần linh
- Chương 232 - Chiến thi
- Chương 233 - Hạng Thiên xuất thủ
- Chương 234 - Diệt thiên thần uy
- Chương 235 - Như hà diệt sát
- Chương 236 - Sát
- Chương 237 - Yêu thỉnh
- Chương 238 - Thái cổ thần tốc
- Chương 239 - Thi huyết
- Chương 240 - Dâm kế
- Chương 241 - Thiết cục
- Chương 242 - Vây bắt
- Chương 243 - Vi mộng khả nhi tuyền trượng phu
- Chương 244 - Thủy tinh quan
- Chương 245 - Tha ma khí thao thiên
- Chương 246 - Tối tục tất đích mạc sanh nhân
- Chương 247 - Đại điển
- Chương 248 - Thần tích - Thần hồn hiện
- Chương 249 - Tha quy lai - Ngã dục nghịch thiên
- Chương 250 - Thiên nhai
- Chương 251 - Bán thần
- Chương 252 - Thùy ngự thùy
- Chương 253 - Tưởng sát nhân
- Chương 254 - Thập tam huyết thi
- Chương 255 - Cuồng sát
- Chương 256 - Vô địch
- Chương 257 - Vũ Hinh (Thượng)
- Chương 258 - Vũ Hinh (Hạ)
- Chương 259 - Huyền công thông thể
- Chương 260 - Đề nghị
- Chương 261 - Ngũ thiên niên tiền (Thượng)
- Chương 262 - Ngũ thiên niên tiền (Hạ)
- Chương 263 - Giá lâm
- Chương 264 - Thi Vương
- Chương 265 - Diệt chiến
- Chương 266 - Thân ngoại hóa thân
- Chương 267 - Bề nghễ thiên hạ
- Chương 268 - Chiến bách thế luân hồi
- Chương 269 - Thiên ma tả thủ
- Chương 270 - Tiểu khả ái
- Chương 271 - Vũ Hinh ảo tưởng
- Chương 272 - Ly biệt
- Chương 273 - Vũ Hinh nghịch tập
- Chương 274 - Phục thù
- Chương 275 - Ngã bổn thiện lương
- Chương 276 - Thần thuyết
- Chương 277
- Chương 278 - Long uy
- Chương 279 - Lực bạt sơn hề khí cái thế
- Chương 280 - Thần đích lực lượng
- Chương 281 - Thần tử liễu
- Chương 282
- Chương 283 - Quang minh thần cốt
- Chương 284 - Đàm đài tằng phong ma
- Chương 285 - Diệt sát (Hết)