Gửi bài:

Chương 163 - Anh hùng Thần Nam

Mộng Khả Nhi do dự một hồi lâu, cuối cùng đành quyết định trở về thành Tội Ác, xuất hiện trước mắt mọi người. Tuy là vậy nhưng trong lòng nàng ta thì hận tới cực điểm, vốn dĩ trong kế hoạch của nàng ta là đầu tiên tìm Thần Nam, giải quyết hoàn toàn mầm họa, sau đó trở về vạch trần tội ác của Lăng Vân, khiến cho hắn ta thân bại danh liệt. Sau cùng là giết chết hắn.

Tuy nhiên đêm qua, trong khi truy đuổi con rồng lưu manh đó, đã bị nó dẫn dụ về thành, lại còn kêu la ầm ý, khiến cho nàng ta có chút không yên lòng. Bây giờ chỉ sợ các cao thủ tiền bối trong thành đã cảm nhận được khí tức của nàng ta, nếu như không nhanh chóng xuất hiện, không chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

"Tên Thần Nam đáng chết, con rồng lưu manh đáng ghét! Đợi sau khi ta giải quyết xong Lăng Vân, nhất định sẽ chém các người thành ngàn mảnh" Đôi mắt sáng quắc của Mộng Khả Nhi lóe lên một đạo hàn quang, sát khí lan tỏa trong rừng trúc, khiến cho đám chim chóc gần đó sợ hãi trốn đi mất.

Ngày hôm nay thành Tội Ác như sôi sục trở lại.

Mộng Khả Nhi mất tích nhiều ngày đột nhiên trở về, nàng ta đứng trên pháp bảo Ngọc Liên Đài, xuất hiện trên bầu trời thành Tội Ác, tựa như Dao Trì tiên nữ giáng trần. Bạch y phấp phới, vẻ đẹp tuyệt thế, phát ra khí tức thánh khiết, nhẹ nhàng, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.

Những người dân bình thường thật sự cho rằng nàng ta là tiên nữ giáng trần, lũ lượt quỳ xuống lễ bái.

Những người trong giới tu luyện cũng vô cùng hưng phấn, một nhân vật khác của vùng đất chết cuối cùng cũng đã xuất hiện, chân tướng của thảm án sắp sửa được sáng tỏ, tất cả mọi nghi vấn cuối cùng sẽ có đáp án.

Mộng Khả Nhi mỉm cười vẫy tay với mọi người rồi bay thẳng tới Thần Phong học viện. Tin tức chỉ trong chớp mắt đã truyền khắp thành Tội Ác, tất cả mọi người đều đổ xô về phía học viện.

Hôm nay, Thần Phong học viện bỗng đông nghịt người, học viện vốn rất thoái mải, dù bên trong có rất đông người, nhưng chưa bao giờ bố trí người gác cổng. Hôm nay giới tu luyện khắp thành đều tập trung tại đây, khắp học viện chỗ nào cũng người là người, thật là một khung cảnh náo nhiệt chưa từng có.

Khi Lăng Vân nghe được tin này, sắc mặt trở nên trắng bệch, y biết rằng đại họa đang tới gần. Với một kẻ tâm cơ thâm hiểm như Lăng Vân làm sao lại không nhìn ra kế sách của Thần Nam chứ. Chỉ có điều Phó viện trưởng của Tứ đại học viện lại giam lỏng y ở đây, nếu như muốn âm thầm hành động, nhất định không thể qua mắt họ được. Tuy nhiên, cho dù Lăng Vân có giở thủ đoạn nào đi chăng nữa thì cũng không còn có thể làm gì được nữa, đòn phản kích lần này của Thần Nam đã quá mãnh liệt rồi.

"Thật đáng chết. Kế hoạch gần như đã thành công rồi, thế mà lại thất bại hoàn toàn chỉ ở một bước cuối cùng. Ta quả thật không cam tâm!" Lăng Vân gương mặt xám ngoét, liên tục nắm tay, kẽ tay đều đã tím lại.

Sự việc thay đổi thật là nhanh, khiến cho y vô cùng phẫn nộ, có thể nói rằng Thần Nam chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi toàn bộ kết cục.

Lăng Vân đi đi lại lại ở trong phòng, tự nói một mình: "Mộng Khả Nhi, ta biết ngươi tuyệt đối không phải là hạng tốt đẹp gì, uổng cho ta đã có tình cảm tốt với ngươi, không ngờ lại phải chết trong tay ngươi. Không được, ta nhất định không thể ngồi đây chờ chết, nhất định phải kiếm một kẻ nào đó để thế chỗ, nếu như không còn cách nào khác thì nhất định ta phải chết chung với các ngươi".

Đúng trong lúc này, một con chim ó không ngừng bay lượn trên không trung. Lăng Vân khi nhìn thấy nó thì vô cùng vui mừng, liền ra hiệu cho con chim ó nhanh chóng hạ xuống, Y lấy một ống thư nhỏ từ trên người con ó xuống, móc ra một bức thư.

Hắn ta cau mày: "Người trong ra gia tộc cuối cùng đã tới rồi, lại muốn ta không nên hành động lỗ mãng.. Với thế lực của gia tộc nhất định sẽ cứu được ta. Nhưng cho dù ta có thể sống sót, thì cũng thân bại danh liệt, đối với người kế nghiệp gia tộc mà nói, như vậy thì có khác gì chết đâu. Hừ! Sau này ta làm sao có thể nhìn mặt mọi người, làm sao có thể tiếp quản thế lực của Lăng gia. Thật đáng chết!"

Lăng Vân vừa lo lắng vừa tức giận, đi đi lại lại trong nhà.

Thành Tội Ác gần đây xảy ra nhiều sóng gió, cuộc thi đấu của học viên Tứ đại học viện qua đi chưa lâu, lại truyền ra những bí mật đáng sợ của vùng đất chết. Khắp đại lục đã có rất nhiều những cao thủ tiền bối về đây, tới nay, đã tụ tập kín cả trong thành.

Sau khi Mộng Khả Nhi tới Thần Phong học viện, Phó viện trưởng của Tứ đại học viện và những danh túc tiền bối biết được tin đã ra nghênh tiếp. Không phải là vì thân phận của Mộng Khả Nhi đáng được những cao thủ lão tiền bối này ra đón tiếp mà là vì nàng ta có liên quan tới chân tướng của thảm án vùng đất chết.

Đám đông những cao thủ tiền bối và truyền nhân Đạm Đài cổ thánh địa Mộng Khả Nhi đã nói chuyện suốt hơn nửa canh giờ trong phòng làm việc của học viện, sau dó mới mở cửa. Phó viện trưởng của Thần Phong học viện khi nhìn ra thì thấy bên trong học viện tập trung đã chật ních người, vì thế đã không để cho người ở bên ngoài biết được nơi ở của Lăng Vân.

Nếu không một khi tuyên bố tin tức, chắc chắn sẽ có vô số người xông lên trên, chém Lăng Vân thành trăm ngàn mảnh. Âu cũng bởi thân phận của bảy người gặp nạn ở vùng đất chết không hề tầm thường, mỗi người đều là thanh niên kiệt xuất của một phương, những kẻ sùng bái họ nhiều vô số kể.

Đương nhiên Thần Phong học viên không có ý định bảo vệ Lăng Vân, nhưng bởi vì sự việc này có liên quan rất lớn, nhất định phải tìm những người thân thích trong gia đình của đương sự và những vị cao thủ tiền bối tới, đưa ra cho họ một câu trả lời làm họ vừa ý, để cho họ quyết định sẽ xử Lăng Vân như thế nào.

Sau khi đã bố trí ổn thỏa mọi thứ, Phó viện trưởng mới lấy giọng, dùng Âm công, khiến cho tất cả những người trong giới tu luyện ở Thần phong học viện đều nghe thấy: "Mộng tiểu thư đã trở về chứng thực, những lời Thần Nam nói đều là thật, Lăng Vân mới thực sự là hung thủ"

"Ầm"

Tin tức vừa rồi giống như một quả đạn oanh tạc, lập tức khiến cho cả Thần Phong học viện náo loạn, vô số tiếng thét vọng lên.

"Giết chết hắn"

"Giết chết đồ súc sinh"

"Thật là không có nhân tính, đúng là kẻ máu lạnh vô sỉ mà"

"Thất đại cao thủ thật đáng thương, mỗi người đều là những thanh niên kiệt xuất, nếu như không phải là Lăng Vân đánh lén thì Mộng tiểu thư nhất định có thể cứu cả bảy người ra rồi! Thật đáng buồn! Thật đáng giận! Phải báo thù cho những người đã mất, nghiêm khắc trừng trị hung thủ"

"Giết chết tên súc sinh, thật là ích kỉ, thật mất nhân tính mà!"

Tất cả mọi người đều giận dữ, lớn tiếng chửi rủa, hận một nỗi không thể lập tức tìm Lăng Vân chém thành trăm mảnh. Thần Phong học viện lúc này vô cùng náo loạn, tiếng chửi rủa tiếng nghiến răng vang lên không ngớt. Đặc biệt là những học viên của Thần Phong học viện, vì là trên "sân nhà" nên họ càng không cần phải kiêng nể gì.

Rất nhiều học viên không biết phòng của Lăng Vân ở chỗ nào. Vì thế hàng nghìn người đã lao về chỗ ở cũ của Lăng Vân, may mà Phó viện trưởng đã nhìn thấy trước mọi việc, nếu không thì Lăng Vân chưa kịp nói gì thì có lẽ đã bị chém nát.

Mọi người giận dữ tột độ vì tìm không thấy Lăng Vân, bọn họ không có chỗ nào để trút bỏ giận dữ, cuối cùng đành đập nát nơi Lăng Vân đã từng sống.

Ngày hôm nay, thành Tội Ác có thể nói là đại loạn, trên khắp các đường phố đều thấy bóng người, những tiếng chửi rủa Lăng Vân, đến cả gia đình hắn - Thập đại tu luyện thế gia ở đại lục là Lăng gia cũng trở thành cội nguồn của tội ác.

Tin tức được truyền tới tất cả các nơi ở đại lục thông qua bồ câu đưa thư, những sóng gió lớn nổi lên tại thành Tội Ác, trở thành điểm nóng để toàn đại lục bàn luận.

Thảm án ở vùng đất chết cuối cùng đã lộ rõ chân tướng, kẻ được mọi người tôn sùng là thanh niên anh hùng lại là một kẻ đại gian đại ác, điều này khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng căm phẫn.

Đương nhiên có một số người không dám lớn tiếng, dĩ nhiên là do bọn họ xấu hổ. Những người này khi mới bắt đầu đã cùng với Lăng Vân có ý tiêu diệt Thần Nam. Trong lòng bọn chúng không phải không nghi ngờ những điều mà Lăng Vân nói nhưng những thói xấu đã có từ khi sinh ra khiến cho bọn chúng vui vẻ tiến hành việc làm nhỏ nhen đó. Trong những tiếng bàn tán như sóng dậy của mọi người, có một số người đã lặng lẽ lủi mất.

Những cơ sở làm việc và cả những điểm buôn bán của Lăng gia ở đây đều bị những người đang phẫn nộ này đập nát.

Tới tận ba ngày sau, mọi người mới dần dần bình tĩnh lại, cho tới lúc này, một vấn đề mà mọi người không thể không đưa ra, đó chính là án oan của Thần Nam.

Bây giờ đã chứng minh được những lời Thần Nam nói đều là thật, có điều, kết cục của vị anh hùng thật sự này thật sự là rất thê thảm.

Thần Nam sau khi đã hộ tống Mộng Khả Nhi ra khỏi vùng đất chết, không ngừng bị thế lực của Lăng gia truy sát, chết đi sống lại trong đại sơn, nhưng sau đó lại bị tất cả mọi người trong thành Tội Ác nghe theo lờI Lăng Vân xem chàng là một ác ma. Vô số người trong giới tu luyện đã xông vào đại sơn bao vây chàng khắp nơi, cuối cùng Thần Nam đã xông ra ngoài trong muôn trùng nguy hiểm như vậy, nhưng kết quả thì sao?

Vị anh hùng thật sự bị hàm oan, đã phải chịu sự đối xử bất công như vậy, không một ai tin tưởng mình, chàng đại chiến tại thành Tội Ác một mình chống lại vô số cao thủ của Lăng gia. Chàng có tấm lòng bác ái, muốn báo thù cho những người bạn đã mất, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng chàng là một ác ma, vô số cao thủ trong thành đều tấn công vào chàng, khiến cho người anh hùng thật sự đã phải ôm hận ra đi.

Mọi người lúc này vô cùng thương xót, người anh hùng thật sự đã bị oan uổng mà chết, còn kẻ đại gian đại ác, ngày trước lại còn được hưởng sự khen ngợi của người đời. Vô số người cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể chấp nhận được những lời nói và hành động của mình khi trước.

Anh hùng thật sự Thần Nam đã để lại nỗi tiếc thương vô vàn trong lòng tất cả mọi người. Có một số nhân sĩ trong giới tu luyện đã bắt đầu suy nghĩ: Từ trước tới giờ chưa từng nhìn thấy một anh hùng nào có thể sống lâu, chẳng nhẽ những anh hùng thật sự thì không thể nào tồn tại được ở trên đời.

Những tu luyện giả trong thành Tội Ác bắt đầu suy nghĩ sám hối, mọi người đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Mộng Khả Nhi đã trở thành một tiên tử thánh khiết trong mắt người đời, nhưng cái tên của vị anh hùng Thần Nam thật sự đã khắc sâu vào lòng người. Danh tiếng của cả hai người đều đã đạt đến một độ cao nhất từ trước tới nay, trở thành điểm nóng gây chú ý nhất trong số những thanh niên cùng trang lứa, chỉ có điều "người chết" khiến cho mọi người phải hoài niệm.

Trong vùng núi sâu, sau khi biết được tin tức từ Tử Kim Thần Long, Thần Nam cũng gầm rú lên giống như nó: "Wào...ha ha...ta cảm động quá, ta muốn khóc...ta thật sự đã trở thành...anh hùng....! Wào...ha ha ha".

"Wào...ha ha ha"

Thần Nam và Tử Kim Thần Long đều la hét điên cuồng, điều kì diệu của vận mệnh quả khiến người ta phải vui mừng, ác ma và anh hùng thật sự chỉ cách nhau có một sợi tơ. Công sức của mấy ngày liền có thể nói là không hề uổng phí một chút nào.

"Wào...tiểu tử, tất cả mọi tội danh của ngươi bây giờ đều đã được rửa sạch, đã trở thành một anh hùng. Đừng quên công lao của ta đó, ngươi cần phải báo đáp cho ta thật tốt"

"Ta không cần cái thứ anh hùng đó. Thời đại này, anh hùng thật sự không sống lâu được. Hi hi ..tuy nhiên, dù gì cũng đã bị mọi người "thần hóa" rồi, thì ta cũng không nên phụ lại tấm lòng tốt của họ. Ta cần phải chuẩn bị một chút, ra khỏi núi đi làm "Thần", hưởng thụ cái khoái cảm được mọi người hành lễ sùng bái".

Mục lục
Ngày đăng: 17/12/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục