Gửi bài:

Chương 54 - Đuổi theo

"Lần này ta trở về..." Dường như chàng muốn nói điều gì, nhưng lại chực chờ trên môi, chàng nghẹn ngào, càng siết chặt nàng hơn trong vòng tay, nghẹn lời thất vọng nói: "Bất kể là ta lựa chọn thế nào, sẽ đều làm tổn thương tới nàng, nhất định là thế. Nhưng chỉ cần nàng được sống, chỉ cần nàng sống... dù phải... Ta cũng sẽ không hối tiếc!"

"Tỷ tỷ không phải là người mà nàng có thể chọc tới đâu, nhớ lấy." Chàng nhấn mạnh...

"Nàng đừng đuổi theo ta." Chàng dứt khoát buông cô ra, chớp một cái, bóng dáng đã biến mất nơi cuối rừng, đồng thời cũng mang theo tất cả sát khí đang ngập trùng khắp nơi rời đi...

Chàng thật sự đã đi rồi, cứ như vậy mà đi rồi...

Cô vẫn chẳng thể tin được, bàn tay mới được chàng nắm lấy đây vẫn còn vương hơi ấm, hơi thở chàng vẫn quanh quẩn đâu đây, nhưng cô biết, lần này chàng đi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa...

"Nàng đừng đuổi theo." Cô lặp lại từng chữ từng chữ câu chàng nói trước lúc đi, vì sao lại đừng đuổi theo chàng? Bởi vì chỉ là chuyện vô ích sao? Cho dù có đuổi theo, cũng sẽ không có kết quả gì. Nhưng sao chàng lại biết đó chỉ là chuyện vô ích, chẳng lẽ, chẳng lẽ vì thân phận của mình ư, nếu vậy... Nhìn về phía chàng rời đi, lòng cô trào dâng một nỗi buồn thương vô hạn, từng chút từng chút gặm nhấm con tim đang rỉ máu ...

Quả thật Hoàng hậu nói về cô không sai chút nào, một con người ích kỷ chỉ biết nghĩ cho riêng mình, chỉ vì mong muốn ung dung tự tại vui vẻ sống cho qua ngày của mình mà vẫn không dám thành thật nói ra thân phận thật sự cho Lưu Tu biết. Ngay cả chính nàng cũng không biết, liệu mình có thể đồng sinh cộng tử cùng Lưu Tu hay không nữa...

Cô cười đau khổ, có chút căm hận bản thân mình...

Cơn mưa phùn mùa đông nơi đất trời phương Nam vẫn không ngừng nghỉ, nước mưa làm ướt tóc, ướt mặt, rồi nhấn chìm cả cơ thể cô bằng từng giọt mưa.

Một cơn gió thổi qua đây, lạnh buốt đến thấu xương...

Chỉ vẻn vẻn hai canh giờ, lại như ngỡ đã qua cả đời...

Huyệt đạo được giải trong nháy mắt, cơ thể cô mềm nhũn, ngã từ trên cây xuống, cả người nằm sấp ra đất trong mới thảm hại làm sao. Mất một lúc lâu sau, cô vẫn chưa thể đứng lên được, chỉ muốn ngỡ mình đã ngã chết như vậy thôi. Cô đưa tay nắm chặt lấy một đám bùn bẩn, rồi lật cả người lại để cả cơn mưa tạt vào mặt, vào người cô. Cơ thể đã sớm đông cứng như băng, nhưng sao con tim vẫn nhói đau thế này? Là đau khổ vì chàng mà không biết làm sao hay hối hận vì sự ích kỷ của mình? Là vì sợ hãi cho phần tình cảm không đơn thuần này, hay là vì gì khác nữa?

Từ nơi sâu thẳm rừng cây, công tử Tu bỗng quay đầu nhìn lại...

Lưu Thuận đi bên cạnh hắn, nét mặt không giấu nổi nỗi lo lắng. Hắn nhìn thấy công tử cứ một mực đứng đây ngắm nhìn cô gái đằng xa kia, người con gái kia hiển nhiên là bị điểm huyệt, nàng cứ ngồi đó như một pho tượng đá trên cây, mà công tử lại cứ ngây người nhìn vào cô gái đó, mặc cho gió thổi mưa bay cũng không nhúc nhích lấy một lần.

Hoàng Hậu đã mấy lần phái người đến thúc giục, nhưng công tử vẫn thờ ơ như một, ánh mắt người không hề rời khỏi người con gái ấy lấy một giây, như thể công tử tình nguyện đứng đó ngắm nhìn nàng kia đến suốt cuộc đời...

Lưu Thuận chợt thấy trong lòng mình nhói đau. Hắn biết, công tử sợ rằng sau khi mình rời đi thì Hoàng Hậu sẽ cơ giết cô gái này, người đang đợi đến lúc huyệt đạo nàng được giải, chưa bao giờ hắn thấy công tử từng để tâm đến một cô nương nào như vậy cả. Trong mắt người ngập tràn nỗi xót xa vô hạn, ánh mắt ấy chưa bao giờ hắn từng được thấy, nhìn bộ dạng công tử hiện giờ, tự đáy lòng hắn bỗng thấy chán ghét cô ta, rốt cuộc ả đã dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến công tử vứt bỏ cả thân phận mình, cũng chả thèm đoái hoài đến "Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân" Tề Hân, lại muốn cùng ả lưu lạc giang hồ, sống một cuộc sống kham khổ chốn núi rừng hoang vắng. Ả ta rốt cuộc có cái gì tốt, khiến cho công tử cũng bỏ mặc cả hắn. Nghĩ đến đây, lòng Lưu Thuận bỗng dâng lên một nỗi căm hận...

Hai canh giờ đã qua, Lưu Thuận tập võ từ nhỏ mà tay chân lúc này cũng có chút tê tê, huyệt đạo của cô gái kia cuối cùng đã được giải, nhưng bỗng dưng lại thấy nàng rớt từ trên cây xuống, sau đó vẫn nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích lấy một chút. Hắn thầm kinh hãi trong lòng, nghĩ bụng: Không phải chết luôn rồi chứ? Đang định cười thầm trong lòng, hắn bỗng phát hiện công tử đang đứng bên người mình run mạnh, người vịn lấy một cái cây gần đó nhưng ngón tay lại cắm phập vào thân nó, dòng máu đỏ tươi lặng lẽ thấm ướt vỏ cây. Tuy hắn không thấy được vẻ mặt hiện giờ của công tử, nhưng hắn biết công tử đang chịu đựng, chịu đựng một cách gian nan, thật vất vả. Cô ả này thế mà lại làm cho công tử đau khổ nhường ấy, nỗi căm hận trong lòng Lưu Thuận ngày càng nhiều hơn...

Rất lâu sau, nàng ta rốt cuộc cũng đứng lên, bước chân lảo đảo, dần dần rời khỏi rừng cây, cũng đồng thời rời khỏi tầm mắt của hắn và công tử. Công tử cũng không động đậy nữa, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi...

Hoa Vô Đa trở về căn nhà trúc, lẳng lặng ngồi trong phòng, toàn thân vì dầm mưa nên dĩ nhiên bị ướt đẫm, cơn lạnh thấu xương xâm lấn vào thể xác lẫn tinh thần, nhưng cô lại không muốn dùng nội công để ngăn nó lại. Chỉ cảm thấy để cho cơn lạnh ấy hành hạ bản thân mình, mới có thể khiến lòng mình thôi suy nghĩ. Nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, cô chỉ cảm thấy người mình mệt mỏi, sớm biết rằng sẽ phải đối mặt, nhưng thật không ngờ lại nhanh đến vậy, chàng cũng không để cô nói hết nửa câu đã vội vã rời đi. Chàng vừa không cho mình đuổi theo, còn có chuyện giấu mình. Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô trở nên ảm đạm...

Nghĩ tới những lời chàng từng nói, nếu cô chết chàng cũng tuyệt đối không sống cô đơn, bỗng không kìm được mà lòng rung lên, chợt ngộ ra bản thân mình đã thành con rùa rút đầu rồi sao, không cho cô đuổi theo thì không đi ư? Cô cười, chợt đứng phắt dậy, sức lực lại một lần nữa tràn trề khắp người, cô sẽ đuổi theo, cho dù có phải đối mặt với những chuyện tréo ngoe gì, thì Tu, phải là của cô! Cô còn muốn chính miệng nói cho chàng biết, thân phận thật sự của cô là ai, và cho chàng biết chàng có thể cưới cô, bọn họ là một đôi môn đăng hộ đối, thứ chàng muốn, cô cũng có thể cho chàng!

Cô nhanh chóng thu thập hành trang, ra khỏi rừng trúc rồi thẳng theo hướng kinh thành...

Nhưng cô thật không ngờ, lúc xuống núi liền bị người khác theo dõi...

Khi phát hiện có người theo dõi chính mình, cô vẫn giả vờ như không hề hay biết, đến khi dừng chân tại một quán trọ nọ, chờ cho đến lúc trời tối, cô lén trèo lên nóc phòng những người kia nghe trộm bọn họ nói chuyện, sau khi nghe được có người nói cô có đặc trưng là hai ngón tay đeo nhẫn kim hoàn, Hoa Vô Đa liền cất đi mười ngón kim hoàn. Sau liền nghe có người miêu tả bộ dạng cô thế này thế nọ, liền sờ sờ mặt mình, mới hay chăng do cô quá vội vã rời khỏi rừng trúc, lại thêm trong lòng sốt ruột lên đường mà quên đổi mặt nạ...

Cô lặng lẽ rời khỏi quán trọ. Ngày thứ hai, cô cố ý rung đùi đắc ý đi tới trước mặt mấy người đó, lúc quay phải khi sang trái. Một tên vì đã mất dấu cô nên tâm trạng bực bội không thôi, thấy cô cứ quay trái quay phải liên hồi, liền ngang ngược đẩy cô ra chỗ khác. Hoa Vô Đa cũng không thèm tính toán, chỉ phẩy tay áo một cái rồi rời đi...

********

Khiến mấy người đó mất dấu cũng không khó, chỉ cần giấu hết tất cả những chi tiết trước đây mình chưa từng để ý tới thì sẽ rất khó bị nhận ra. Nhưng cô quả thật không ngờ, mình vừa rời khỏi trấn nhỏ nọ không lâu, trên đường liền gặp phải một vị cố nhân – Đường Dạ...

Bầu trời vừa mới qua một trận mưa, vài ráng mây đỏ còn vươn lại phía chân trời, ánh hoàng hôn mỏng manh chiếu rọi vạn vật, không sáng cũng chẳng tối, tạo nên một khung cảnh ảm đạm đến lạ kỳ. Hoa Vô Đa gấp gáp đi thẳng về phía kinh thành, dọc đường đi bỗng thấy trước mặt có một đám người đang đánh nhau túi bụi. Không biết bọn họ đã đánh nhau bao lâu rồi, mà trên mặt đất xuất hiện vô số thi thể, thậm chí trông một số tử thi còn cực kỳ thê thảm, mặt mày biến dạng thối rữa đến tận xương, hiển nhiên là bị trúng độc chết.

Hoa Vô Đa trốn vào một chỗ tối nhìn lén về phía đó, thấy chừng cỡ bốn năm mươi người đang vây quanh hai gã hắc y nhân che mặt, phía sau hai gã này còn có một người, trông hắn như đang ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi nhìn rõ người đang ngồi kia là ai, lòng cô chẳng khỏi thấy kinh hãi. Chả phải đấy là Đường Dạ ư? !

Sắc mặt Đường Dạ lúc này trắng bệch, đôi môi đen tái, hắn chỉ ngồi đó không hề ra tay...

Hoa Vô Đa thấy thế liền hiểu ra, ắt là Đường Dạ đang bị người khác đuổi giết, mà người đuổi giết Đường Dạ không hề ít chút nào, trừ những người đã chết ra, vẫn còn lại hơn bốn năm mươi người, ai ai cũng đều là cao thủ. Đường Dạ có lẽ đã bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Hai người đang che chở cho hắn tình hình cũng không khả quan cho lắm, chắc chắn đang liều mình bảo vệ Đường Dạ...

Cô chưa bao giờ ngờ rằng, Đường Dạ cũng có lúc bị người ta đuổi giết như ngày hôm nay, đến tận khi ráng chiều dần tắt, hai người bịt mặt bảo vệ Đường Dạ cũng đã ngã xuống, để lại Đường Dạ bị tất cả đám người nọ bao vây xung quanh...

Hoa Vô Đa nghe một người trong đó nói: "Chúng ta đã phải chờ đến ngày ngươi bị độc phản phệ một tháng một lần, Đường Dạ, ngươi cũng thật lợi hại, có thể giết nhiều cao thủ võ lâm như vậy. Nhưng mà, cuối cùng hôm nay ngươi lại phải chết trong tay ta! Từ nay về sau, Độc vương sẽ chỉ còn là chuyện lưu truyền trong chốn giang hồ mà thôi, ha ha..." Người nọ ngửa đầu cười to nói: "Độc vương, ngươi cũng chỉ đến vậy mà thôi."

Đường Dạ không để ý đến hắn, nhưng chẳng biết vì sao, bỗng dưng hắn ngẩng đầu dậy, thấy được cô đang trốn trên cây ở đằng xa kia.

Giây phút phải đối mặt với hắn, Hoa Vô Đa kinh hãi không thôi, sợ đến mức suýt nữa thì ngã phịch từ trên cây xuống, hắn thế mà đã sớm phát hiện ra chỗ núp của cô. Hoa Vô Đa chẳng biết ánh mắt của Đường Dạ có trúng độc hay không mà chỉ cần cái liếc mắt kia của hắn cũng thấy người cô khó chịu vô cùng...

Hoa Vô Đa vốn không muốn ra mặt, nhưng đã bị hắn nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nghĩ tới quan hệ giữa cô với hắn, lại nghĩ hắn đã từng cứu cô, vả lại còn cho cô uống thuốc tốt như vậy, nếu không ra tay cứu giúp thì quả thật không có nghĩa khí. Bụng cô nghĩ ngợi không thôi, thầm nghĩ nếu đã bị hắn nhìn thấy, không ra mặt chắc chắn sẽ bị hắn ghi hận, chắc chắn sẽ có ngày bị báo thù, rồi lỡ như lại bị hắn hạ mấy loại độc như "Vô pháp tiêu dao" hay gì đó nữa thì nguy. Nghĩ đến đây, cô cắn răng một cái, lấy một vật từ trong ngực ra, đạn chói mắt này là thứ lúc trước hắn từng tặng cô, bây giờ liền trả lại hắn ân tình này đi...

Hoa Vô Đa bất chợt xuất hiện, ném đạn chói mắt rồi nhanh chóng mang theo Đường Dạ bỏ chạy. Nhưng thật chẳng ngờ chưa chạy được bao xa, tên Đường Dạ kia đã hôn mê bất tỉnh. Hóa ra hắn đã sức cùng lực kiệt, vừa rồi chỉ cố gắng dùng chân khí chống đỡ để khiến mình không bị ngất đi...

Lúc này đây, thân thể Đường Dạ lạnh cứng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi tím tái, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh lại. Trong lòng cô rất rõ viên đạn chói mắt kia cũng không thể gây cản trở cho đám người kia được bao lâu, liền không chút do dự mau chóng mang theo Đường Dạ trốn vào trong núi sâu, chạy liên tục cho tới đêm khuya.

Trời không trăng không sao, xung quanh đều bao trùm một màu đen, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gào rú của muôn thú. Hoa Vô Đa lúc này vừa lạnh vừa đói, toàn thân nhếch nhác không chịu nổi, khuôn mặt cũng bị các nhánh cây ngang dọc quét vào, mặt nạ trên mặt do vậy cũng bị hỏng, đành phải xé bỏ đi. Cô nghĩ thầm, những người đó trong thoáng chốc cũng không đuổi kịp được mình, nhưng nơi này cũng không phải là nơi có thể ở lại lâu, trước tiên cần phải tìm ra một nơi bí mật cái đã, ăn lót dạ vài thứ, rồi nghĩ cách làm cho Đường Dạ tỉnh lại. Nghĩ vậy, Hoa Vô Đa đành phải tiếp tục cõng Đường Dạ trên lưng, tìm một chốn kín đáo ẩn nấp...

Cơ thể Đường Dạ lạnh như băng, thỉnh thoảng còn co giật vài cái. Hoa Vô Đa kiểm tra người hắn, thấy cơ thể hắn cũng không bị thương bên ngoài gì nhiều, có điều hắn vẫn chau mày từ suốt đến giờ, như thể đang phải gắng gượng chịu đau, cô bỗng chợt nhớ tới câu nói của Hứa Khuynh Thành: mỗi tháng khi độc phát tác đều rất đau đớn.

Không có thời gian nghĩ nhiều, Hoa Vô Đa liền cõng Đường Dạ tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau, liền phát hiện ra một hang núi có thể ẩn náu. Trong lòng Hoa Vô Đa không khỏi thấy vui vẻ, nhanh chóng cõng Đường Dạ chạy đến phía hang núi, nhưng khi còn chưa tới miệng hang, cô lại đột nhiên bị trượt chân rơi vào một hang động rất lớn khác. Trong lúc cuống quýt, chân Hoa vô Đa bỗng trở nên mất lực, đang muốn đưa tay bám vào miệng hang, nhưng mới khẽ đưa tay thì Đường Dạ đang ở sau lưng đã chao đảo. Hoa Vô Đa vốn đã bám chắc nhưng nhận thấy Đường Dạ sắp rơi xuống liền quay người lại bắt lấy, nhưng khi bắt được thì cả hai đã cùng rơi xuống...

Phía dưới động là một cái đầm nước sâu. Đường Dạ rơi xuống trước, Hoa Vô Đa cũng rơi xuống sau...

Trong nước, Hoa Vô Đa vội vàng bắt lấy ngay Đường Dạ, không cho hắn chìm xuống. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, không thấy một tia sáng nào, xung quanh chỉ một màu tối đen, không hề thấy một chỗ có thể níu vào, lòng cô không khỏi nóng như lửa đốt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ cả hai ta đều sẽ chết ở đây ư?"

Hai người họ theo nước mà trôi nổi bấp bênh, nước đầm lạnh buốt như băng, từng lúc từng lúc mang cái lạnh ngấm đến tận xương tủy, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy. Hoa Vô Đa ngó nghiêng khắp mọi nơi cũng không nghĩ ra được cách gì, đành phải ôm lấy Đường Dạ vận khí để chống đỡ hàn khí sưởi ấm cho nhau. Suốt dọc đường vừa qua do cô quá gấp gáp chạy trốn, nước đầm lại rất lạnh, Hoa Vô Đa tuy có nội công chống đỡ nhưng vẫn lạnh đến nỗi răng va lập cập vào nhau. Cô tuy rằng đã nghỉ ngơi mấy tháng, nhưng cũng là người vừa bị thương nặng chỉ mới khỏi, tình hình lúc này với cô mà nói đã như trứng chọi đá, cô biết chính mình sẽ chẳng gắng gượng được bao lâu nữa. Vì để không cho bản thân ngủ thiếp đi, cô liền gắt gao ôm chặt lấy Đường Dạ, sưởi ấm cho hắn. Nhưng cô bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, nếu giờ mình giẫm lên đầu Đường Dạ, hình như có thể... Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên ngẩn ra, lắc lắc đầu, nói cho chính mình, động này quá sâu, ngay cả mình cũng không chắc chắn có nhảy lên được hay không, liền đem ý định này quẳng ra sau đầu...

Cô vừa lấy lại tinh thần, vừa kéo kéo hai má Đường Dạ dường như để cho hả giận, "Nhà ngươi khi nào thì tỉnh đây? Mau tỉnh, mau tỉnh đi." Kéo trái kéo phải một hồi, Đường Dạ bị cô giày vò cả một lúc lâu cũng chẳng có phản ứng gì...

Cô thở dài một tiếng, buông tay ra, lại mặc kệ tất cả, ôm chặt lấy Đường Dạ, tựa vào bả vai hắn, chậm rãi đưa chân khí vào trong cơ thể hắn để hắn và mình cùng ấm áp. Nhưng dù vậy, tay chân cô vẫn lạnh như băng, cô đành phải cố gắng chống cự, tự thì thào lẩm bẩm: "Cái tên nhà ngươi không phải bị quỷ ám đấy chứ? Sao mỗi lần ta ở cùng ngươi đều gặp phải ba cái tình huống tréo ngoe thế này? Lần trước ta cản cho ngươi một chưởng kia suýt nữa thì đi đời nhà ma luôn rồi, lần này lại lâm vào tình cảnh thế này, ta cũng chẳng mong chết chung một chỗ với ngươi đâu." Nghĩ đến đây cô không khỏi tự cười chế giễu, nói tiếp: "Ngươi biết không? Rất nhiều người sợ độc trên người ngươi, ta cũng sợ a, nhưng hiện giờ ngươi xem, ta cố tình ôm ngươi, giờ ta còn có thể tùy ý tra tấn ngươi, cho ngươi khóc ngươi liền khóc." Hoa Vô Đa kéo con mắt và da mặt hắn xuống như đang méo xẹo vì khóc. "Cho ngươi cười ngươi liền cười." Hoa Vô Đa lại kéo kéo da mặt hắn tạo ra điệu bộ cười tươi. Trêu chọc cả hồi lâu, cuối cùng cô lại thở dài nói: "Nhưng thế thì có tác dụng gì? Cả hai chúng ta đều sắp chết, ta rõ ràng có thể mặc kệ ngươi sống chết ra sao. Nhưng ngươi có biết vì sao ta không thể không? Không biết hả? Ta cũng không biết." Cô bụng bảo dạ một phen, dù cái chuyện này có nhàm chán cách mấy nhưng cũng làm mình tỉnh táo thêm vài phần, rồi sau đó lại ôm lấy hắn...

Thời gian chậm rãi trôi qua, cô càng cảm thấy không có sức lực gì nữa, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai hắn, thì thào nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta lúc nào cũng nghe đến tên của ngươi, lúc nào cũng tưởng tượng ngươi thế này ngươi thế kia. Khi còn bé ta thấy cha ta đẹp trai nhất nhất, cho nên ta nghĩ ngươi hẳn cũng đẹp trai giống như cha ta vậy, sau lại thấy Miêu Trĩ sư phụ cũng rất tuấn tú, liền lại muốn ngươi giống sư phụ, nào ngờ rằng ngươi chẳng giống ai cả."

Cô khẽ cười cười, tiếng cười vang vọng khắp động, cô cố gắng khôi phục chút ý thức, tiếp tục nói: "Thật ra á, trước kia ta luôn nghe người ta kể ngươi là đương kim thiên hạ cao thủ dùng độc lợi hại nhất, người có võ công cao đến mấy cũng phải sợ hãi trước độc dược của ngươi, lúc ấy ta còn mừng thầm trong bụng, cảm thấy ngươi thật lợi hại, nếu sau này ta gả cho ngươi nhất định sẽ không ai dám bắt nạt ta cả."

"Thật ra, ta cũng không phải thật sự muốn chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này đâu, ta chỉ muốn trước khi kết hôn có thể thực hiện giấc mơ làm hiệp nữ hành tẩu giang hồ bấy lâu nay mà thôi, có lẽ còn muốn liếc trộm một cái xem coi bộ dạng ngươi ra sao, xem có đúng như lời tỷ tỷ nói ngươi cả người toàn là độc, quỷ không ra quỷ người không ra người hay chăng. Nhưng ta thật không ngờ, việc đó đã đem nhân duyên của hai ta cắt đứt. Chỉ là sau này, nhà ngươi lại muốn hủy hôn, thật đúng là khiến ta tức chết."

Thời gian dần dần trôi qua, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy mí mắt mình ngày càng trầm xuống, thân thể cũng dần dần không khống chế được nữa. Cô hơi giương khóe miệng lên, thì thào tự nói: "Tỷ tỷ, muội lại không vâng theo của tỷ rồi, muội hẳn nên bỏ mặc hắn mới phải, nếu vậy sẽ không gặp phải tình cảnh như bây giờ... đáng lẽ muội.. nên sớm nghe lời tỷ mới phải. Nhưng bất kể thế nào muội cũng làm không được, không thể để hắn lại mà đi được."

Ngay cả cách tự nói chuyện cho mình nghe dường như cũng không còn tác dụng nữa, cô gắng gượng nhấp nháy không nhắm hai mắt lại, liên tục chuyển chân khí qua cho Đường Dạ, đem đầu tựa trên vai hắn, khẽ thì thầm bên tai: "Ta sắp không còn gắng được bao lâu nữa rồi, ngươi thật sự... muốn bất tỉnh tới khi nào đây?..." Đường Dạ vẫn như trước không đáp...

Chẳng biết qua bao lâu, tay chân Hoa Vô Đa đã chết lặng, dần dần mất đi tri giác. Cô mỉm cười, đầu dựa vào cổ Đường Dạ cọ cọ vài cái, đã không nhìn rõ trên mặt cô đang chảy xuống là nước hay nước mắt, cô nhẹ giọng nỉ non: "Đường Dạ, chúng ta sắp chết. Có thể cùng ngươi chết chung một chỗ, ta... sẽ... thất vọng...bởi vì... ta còn chưa nhìn thấy Tu... còn chưa nói cho chàng... ta..." Cô rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa, hai mắt nhắm lại, hai chữ "thân phận" vẫn chưa kịp thốt ra đã ngất đi, chỉ là một đôi tay vẫn như cũ ôm chặt Đường Dạ, chưa từng buông ra lấy một khắc.

Không biết qua bao lâu, người Đường Dạ trong bóng đêm bỗng phát sáng, hắn chậm rãi mở hai mắt...

Xung quanh một vùng bóng tối bao trùm, hắn nhận ra có một đôi tay đang vòng bên hông mình, cử chỉ rất thân mật ấy khiến hắn theo bản năng muốn đẩy đôi tay ấy ra, nhưng đôi tay nọ cứ một mực ôm chặt lấy hắn, cho dù đã hôn mê cũng không chịu buông tay dễ dàng, hắn cuối cùng không đẩy ra nữa. Đường Dạ ngẩn người, lập tức cảm giác được từ trên người cô luôn có một luồn chân khí không ngừng được xuất ra, tuy rằng cực kỳ yếu ớt nhưng cũng chưa từng bị gián đoạn...

Trong bóng đêm, nước đầm lạnh thấu xương, hơi thở của cô yếu đến mức không thể nghe thấy, hẳn nhiên đã mất đi ý thức, nhưng đôi bàn tay ấy lại chưa từng buông ra tí nào, cứ như đó là chấp niệm duy nhất của người quá cố phải thực hiện cho bằng được. Lập tức hắn hiểu được mình đang trong hoàn cảnh nào, và cô vì sao lại thành như vậy, chớp mắt một cái Đường Dạ đã trở nên tỉnh táo ngay tức thì.

Hắn khẽ gọi một tiếng: "Vô Đa?" Nhưng cô không hề phản ứng gì, hắn nghiêng đầu nhìn cô, thấy hai mắt cô nhắm nghiền, mặt cắt không còn hột máu, chẳng hiểu vì sao lại khiến hắn run rẩy khắp người...

Cánh tay cô vẫn như trước vòng qua người hắn, chân khí vẫn đang từ hai tay truyền qua cho hắn. Ngay lúc này đây, một loại cảm giác chưa từng có dâng trào trong lòng hắn, cảm giác kia, quá mức xa lạ, khiến ngay chính hắn cũng cảm thấy có chút sợ sệt...

Những chuyện cũ đã qua lại hiện lên trong đầu, ở Lạc Dương, cô không chút do dự thay hắn đỡ lấy một đòn chí mạng, lúc ấy hắn vẫn không tin rằng cô là vì hắn, nhưng mà hiện tại... luồng chân khí yếu ớt một lần nữa lại truyền tới người hắn, khiến lòng hắn không khỏi xôn xao, hắn đem cô ôm vào trong ngực, có chút thật cẩn thận, lại có chút bối rối. Hắn vừa đem chân khí truyền cho cô để cơ thể cô ấm hơn một chút, vừa quan sát tình hình xung quanh, lúc này bầu trời trên đỉnh đầu đã dần dần xuất hiện tia sáng, chứng tỏ đã sắp tới bình minh. Đường Dạ mượn ánh sáng nhìn rõ tình hình trong động. Động này có hình trứng, bốn vách đá bóng loáng, có thể là bởi vì hằng năm bị nước chảy quét qua, đầm nước cách miệng động ước chừng hơn mười trượng, với công lực của hắn muốn mang Hoa Vô Đa đang hôn mê thoát khỏi đây là chuyện không thể. Nhưng nếu dùng cô mượn lực, có lẽ...

Liệu tối qua cô đã từng có ý nghĩ thế chưa? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nhìn về người con gái trong ngực, cô đã mang tâm trạng gì mà cùng hắn ở đây suốt đêm qua?

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục