Gửi bài:

Chương 47 - Khác nhau một trời một vực

Sau khi Hoa Vô Đa rời chỗ đám công tử Dực liền theo địa chỉ tìm tới nơi công tử Tu. Đi tới đi lui cảm thấy có chút đói bụng, thế mới bỗng phát hiện ra là đã qua buổi trưa rồi, bụng thầm bảo ngay cả tên Rùa tinh kia vậy mà còn chịu mời cô một bữa cơm, còn hai tên công tử Dực, công tử Kỳ kia đích thị là đồ keo kiệt, ngay cả một bữa cơm cũng không giữ cô lại. Đúng là đồ bủn xỉn mà...

Hoa Vô Đa mua mấy cái bánh bao ở ven đường, vừa đi vừa ăn, theo địa chỉ công tử Tu đưa tìm đến chỗ hắn, lúc tìm được thì bánh bao cũng ăn xong rồi.

Nơi biệt viện công tử Tu ở có mấy thị vệ mang đao canh gác đứng ngoài cửa, hiển nhiên không phải là nơi người thường có thể tự tiện ra vào. Thị vệ đứng canh trông như thần giữ cửa, oai phong lẫm liệt không kể đâu cho hết, người dân qua lại mà không biết chữ có khi cũng nhầm thành phủ nha môn ý chứ, chỉ thiếu một cái trống to kêu oan đặt ở ngoài cửa là vừa đẹp. Hoa Vô Đa đứng ở trước cửa nghĩ ngợi lung tung, ngẩng đầu thấy trên cánh cửa viết hai chữ Lưu phủ vô cùng bắt mắt. Cô còn đang lo công tử Tu ở chỗ khỉ ho cò gáy khó tìm nào, giờ đây nhìn thấy, mới thầm than mình quả thật quá xem thường công tử Tu rồi...

Đứng ở ngoài cửa, Hoa Vô Đa do dự mãi không thôi, nên lén lút trèo tường vào trong hay là đường đường chính chính đi vào bằng cửa lớn đây? Tuy rằng hiện nay công lực của cô đã được khôi phục một chút, nhưng vẫn không nên vận động mạnh, Lưu phủ này lại được canh phòng nghiêm ngặt như vậy, nếu không cẩn thận để xảy ra sai sót gì, chẳng phải là mất mặt lắm hay sao? Hoa Vô Đa nghĩ đến điều này, quyết định xưng tên đường đường chính chính từ cửa lớn mà đi vào...

Vừa muốn đi lên, chợt nghe thấy mấy người dân quanh đó xôn xao một trận, tiếng vó ngựa hỗn loạn từ nơi xa truyền đến đây, vừa quay đầu lại đã thấy một đám người đang cưỡi ngựa tiến về phía này...

Người ngồi trên lưng ngựa đi đằng trước có dáng người cao lớn, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, toàn thân là y phục màu đen thêu những áng hoa văn sắc đỏ, vài chiếc cúc áo từ dưới lên trên uốn lượn như tranh vẽ, trông thật đẹp mắt...

Nhìn tiếp đám người hầu phía sau hắn, ngoại trừ thư đồng Lưu Thuận cô có biết ra, tám người còn lại đều mặc quần áo màu đen có thắt lưng, trên thắt lưng đeo một thanh trường đao, vẻ mặt ai nấy đều kiêu căng ngạo mạn, vó ngựa chạy băng băng trên đường, không thèm đến an toàn của người đi đường, quấy rối dân chúng mà vẻ mặt vẫn câng câng ngạo mạn...

Thấy rõ người tới đúng là công tử Tu, chẳng hiểu tại sao Hoa Vô Đa lại nhớ tới một chuyện, hình như trừ trước tới giờ công tử Tu chưa hề mặc quần áo trùng lặp lần nào. Quần áo của hắn vừa nhìn qua đã biết thuộc đẳng cấp giàu sang, chắc chắn là tốn rất nhiều tiền... Hoa Vô Đa nghĩ đến đây, lại nhìn quần áo của mình, trong đầu cô đột nhiên hiện ra một câu: Khác nhau một trời một vực. Càng nghĩ càng thấy nản...

Ngựa của công tử Tu còn chưa đi tới trước cửa phủ, đã bắt gặp ngay đôi mắt to của Hoa Vô Đa đang lườm lườm mình, vẻ mặt vốn lạnh lùng băng giá lập tức thay đổi, hắn xoay người xuống ngựa, quăng dây cương cho Lưu Thuận đang đuổi theo sau, vèo một cái đã tới trước mặt Hoa Vô Đa.

Còn chưa chờ Hoa Vô Đa mở miệng nói chuyện, tay hắn đã nắm lấy tay cô, dắt cô đi vào cửa phủ. Hoa Vô Đa nhìn thấy bàn tay mình đang nằm gọt lỏn trong tay công tử Tu, lại thấy những ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào hai người họ, không khỏi đổ chút mồ hôi...

Đám thị vệ canh cửa nhìn thấy công tử Tu liền cúi người hành lễ, cung kính nói: "Công tử."

Lưu Thuận theo sát phía sau, ở phía sau gọi to: "Công tử..." Liền nghe công tử Tu nói: "Ngươi không cần đi theo ta, căn dặn kẻ dưới, ta đến thư phòng, bất kể kẻ nào cũng không được quấy rầy."

Lưu Thuận nói: "Vâng."

Công tử Tu kéo tay Hoa Vô Đa dắt vào trong phủ, trên đường đi, ai thấy hắn cũng đều khom lưng uốn gối hành lễ cẩn thận. Công tử Tu chẳng thèm mảy may nhìn một cái, Hoa Vô Đa líu lưỡi không nói nên lời, thầm nghĩ Lưu phủ này sao lắm quy củ thế chứ...

Thư phòng nằm biệt lập trong một sân riêng, sau khi công tử Tu sai tỳ nữ mang trà bánh lên, liền đóng cửa viện lại.

Sân viện này khá rộng, trước phòng trồng cây ngô đồng, còn có một cái hồ nước nhỏ và một cái đình. Hoa Vô Đa quan sát khắp nơi, sau đó cùng ngồi trong đình với hắn.

Công tử Tu đưa cho cô chén trà nóng và nói: "Tay cô hơi lạnh đó, uống chén trà nóng trước đi."

Nhớ tới vừa nãy công tử Tu không nói lời nào đã nắm tay cô một mạch tới đây, Hoa Vô Đa không khỏi có chút miệng khô lưỡi khô, vội nói: "Thật ra ta cũng không có chuyện gì cả, chỉ là đến đây thăm huynh thôi."

"Ừ." Công tử Tu lên tiếng...

Hoa Vô Đa bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa, liền lẳng lặng uống trà. Cô chưa bao giờ chủ động đến gặp công tử Tu, đây chính là lần đầu tiên, trước lúc đến đây cũng chẳng nghĩ ngợi gì, chỉ nghĩ muốn gặp hắn thì đến thôi, nhưng đến đây rồi mới thấy mọi thứ đều có chút kỳ quái, cuộc sống của công tử Tu so với những gì cô tưởng tượng ra hoàn toàn khác hẳn. Công tử Tu mà cô từng thấy thân thiết và dễ gần, nhưng hình như cũng không phải dễ gần cho lắm...

Công tử Tu cũng không nói gì, chỉ khe khẽ xoay xoay chén trà trong tay, nhìn nước trà như đang suy nghĩ cái gì...

Hoa Vô Đa hỏi: "Chừng nào thì huynh rời khỏi Lạc Dương?"

"Nay mai thôi." Công tử Tu trả lời...

"Là muốn mau mau trở về tham gia thi cử hả?" Hoa Vô Đa hỏi...

Công tử Tu lắc lắc đầu, đột nhiên nói: "Sao tự dưng cô lại trở thành a hoàn của Đường Dạ thế?"

Hoa Vô Đa cười hề hề, làm ra vẻ như không có gì quan trọng nói: "Cũng chẳng có gì ghê gớm, huynh không cần phải lo lắng, ngày mai là ta có thể rời khỏi hắn rồi."

Công tử Tu nhìn về phía cô, trong mắt chứa đầy vẻ quan tâm và lo lắng, ánh mắt ấy khiến Hoa Vô Đa cũng chẳng dám cà lơ phất phơ cười tiếp nữa, liền cúi đầu, lúc này lại nghe công tử Tu dịu dàng hỏi: "Sau này cô tính thế nào?"

Hoa Vô Đa cười nói: "Tiết trời càng ngày càng lạnh, ta muốn đi Giang Nam tránh rét." Cô muốn đi tới Giang Nam tránh rét, tuy rằng Giang Nam có Tống Tử Tinh, nhưng bây giờ Tống Tử Tinh đã không có gì để làm cô sợ nữa, hơn nữa cô đi qua rất nhiều nơi, mới phát hiện chỉ có ở Giang Nam mới ít cường đạo, ít dân lưu lạc, dân chúng đều sống rất đầy đủ sung túc. Lần trước khi cô đi qua Giang Nam, vì phải trốn tránh Tống Tử Tinh mà vội vội vàng vàng, không kịp chơi đùa ngắm cảnh cho thỏa thích, nên lần này cô muốn thừa dịp vào đông tránh rét mà tới Giang Nam du ngoạn một phen...

Công tử Tu muốn nói rồi thôi, ánh mắt tối sầm lại...

Hoa Vô Đa tự lấy bánh ngọt cho vào miệng, không khỏi nheo mắt lại, vô cùng hài lòng nói: "Ăn rất ngon, tay nghề đầu bếp nhà huynh thật không tồi chút nào."

Công tử Tu nhìn cô, cười hết sức dịu dàng: "Vậy thì ăn nhiều một chút, buổi tối ở lại đây cùng nhau dùng bữa đi."

Nghĩ đến công tử Dực ngay cả bữa cơm cũng không mời cô ăn, Hoa Vô Đa cười nói: "Vẫn là Tu tốt nhất."

Ánh mắt công tử Tu chợt cong lại, rốt cuộc cũng nghe ra ngụ ý của Hoa Vô Đa, nói: "Lại để cho Ngô Dực bắt nạt hả?"

Hoa Vô Đa lại cầm lấy một cái bánh ngọt nữa, để vào trong miệng, vừa ăn vừa nói không rõ: "Cỡ hắn mà được á, chẳng qua tên đó đúng là quá bủn xỉn, ngay cả bữa cơm cũng không cho ta ăn."

Công tử Tu cười, ánh mắt từ từ nhìn Hoa Vô Đa, lại nhìn thấy một ít vụn bánh ngọt còn dính trên khóe miệng cô, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay ra lau khóe miệng giùm cô, Hoa Vô Đa tránh đi theo bản năng, ngón tay công tử Tu lúng túng dừng giữa không trung. Hoa Vô Đa ngẩn ra, mất một lúc sau mới phản ứng lại nói: "Tự mình ta làm được mà." Nói rồi cô giơ ống tay áo lên định qua loa lau khóe miệng mình, lại nghe công tử Tu nói: "Để ta, đừng làm bẩn quần áo của cô."

Hoa Vô Đa vốn không để ý nhiều như vậy, nhưng giọng nói của công tử Tu thật dịu dàng, hắn lấy ra một cái khăn trắng vô cùng ngăn nắp nhẹ nhàng lau khóe miệng cô, khiến cô cảm thấy hơi hơi có chút thất thần...

Đây đã là lần thứ hai trong hôm nay bị người khác chạm vào khóe miệng, công tử Kỳ là hành động bất ngờ, công tử Tu lại là được cô ngầm đồng ý mà vô tư làm, chỉ là hơi thở của hắn thật gần thật gần, khi bắt gặp ánh mắt hắn nhìn về khóe miệng cô, cô lại có cảm giác đầu óc mình như mê muội đi, cả người đều nóng bừng. Cô bất giác dịch người về phía sau, tim đập nhanh thùm thụp, lại dịch người về phía sau mấy lần nữa, ánh mắt của hắn... thật gần... lại dịch người về phía sau thêm lần nữa. Úi... Nhất thời không để ý, cái mông của cô trượt ra ngoài ghế đá, ngã phịch trên mặt đất, phút chốc chẳng biết làm sao...

Ánh mắt công tử Tu hiện lên ý cười, đang lúc hắn định nâng cô dậy, thì lại vừa khéo Hoa Vô Đa đứng lên, vừa mới ngẩng đầu lên đã đụng vào ngực của hắn, nhác thấy lại chuẩn bị tinh thần đón thêm một cú ngã nữa, đột nhiên bị hắn kéo vào ôm chặt trong lồng ngực...

Thời gian lúc này như ngừng hẳn lại, Hoa Vô Đa như nghe được nhịp đập của con tim mình, âm thanh kia mới vang vọng làm sao, nghĩ tới công tử Tu cũng có thể nghe thấy nó, trong đầu không khỏi cảm thấy trống rỗng. Cũng không phải là chưa từng bị Lưu Tu ôm lần nào, chỉ là kề sát như vậy thì đây là lần đầu tiên, hình như có điều gì không giống như trước. Chẳng biết có phải là do công tử Tu ôm lấy cánh tay của cô nhanh quá không, mà vì nguyên do gì cứ ôm chặt cô lấy không buông.

Cô nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng cũng vô ích, bên tai cô còn nghe thấy nhịp thở sâu của hắn, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ngẩn ngơ nghe được lời hắn nỉ non: "Ta nên làm sao bây giờ..."

*********************

Cùng lúc đó, bên ngoài viện có người lớn tiếng hô: "Công tử, có thư từ kinh thành."

Công tử Tu chau mày, sắc mặt lạnh đi vài phần. Hắn buông Hoa Vô Đa ra, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt thăm dò của cô, ánh mắt chợt lóe lên, xoay người đi đến cửa viện mở cửa...

Lưu Thuận đang cúi đầu đứng ngoài cửa, ánh mắt như có như không nhìn về phía Hoa Vô Đa, chỉ nhìn lướt qua một chút rồi thôi. Chỉ thấy Hoa Vô Đa đang đứng đó mà ngây người ra, nét mặt thì vẫn như thường. Lưu Thuận đương nhiên là không biết người tới là Hoa Vô Đa ở Nam Thư thư viện lúc trước, vì cô cứ đổi mặt nạ từ cái này sang cái khác, đương nhiên cũng không nhận ra cô là cô gái mà hắn đã gặp trên đường hai ngày trước, chỉ cho rằng cô là a hoàn của Đường Dạ tối qua đem đến dụ buổi yến hội của Lý phủ. Dù trong lòng hắn hoài nghi a hoàn này kết bạn với công tử từ lúc nào mà hắn chẳng hay biết, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ đem nỗi nghi vấn này cất giấu trong lòng...

Công tử Tu nhận lấy thư, nói với Lưu Thuận: "Nói với phòng ăn là tối nay có khách, ngươi lui xuống trước đi."

Lưu Thuận liền nghe theo...

Công tử Tu đóng cửa viện lại...

Hắn đem thư mở ra, nhìn một lần, nét mặt hiện lên vẻ khó dò. Hai tay nắm lại, tờ giấy viết thư lập tức biến thành từng mảnh nhỏ rơi trên mặt đất. Hắn bước đi quay về bên người Hoa Vô Đa, dịu dàng nói: "Thời gian vẫn còn sớm, ta đưa cô đi đến một nơi."

"Hả?" Hoa Vô Đa vẫn còn đang ngẩn người, đột nhiên nghe thấy công tử Tu nói chuyện thì giật mình thon thót, bộ dạng bất thình lình bị giật mình đó rất đáng yêu, công tử Tu khẽ giương khóe miệng, Hoa Vô Đa mơ màng nhìn qua, chợt thấy hắn nhìn mình mỉm cười làm mọi lo âu cũng dần biến mất, bất giác cũng cười theo...

Ở ngoài cửa Lưu phủ, Lưu Thuận dắt hai con ngựa đến, Hoa Vô Đa sờ sờ bờm ngựa, có chút thẹn thùng nói với công tử Tu: "Ta bị thương trong người, tạm thời không thể cưỡi ngựa được."

"Cô bị thương?" Cổ tay của cô chớp mắt đã bị công tử Tu nắm lấy, vẻ mặt khẩn trương lo lắng của hắn khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động, vội nói: "Cũng không có gì đáng ngại đâu, sắp khỏi hẳn rồi." Không để Hoa Vô Đa nói thêm gì nữa, công tử Tu phăm phăm kéo cô vào thư phòng, sai người gọi đại phu trong phủ đến khám và trị bệnh cho cô...

Đại phu kia tuổi tác cũng chừng năm mươi, lúc vào nhà thấy công tử Tu thì vô cùng kính cẩn, hắn cẩn thận bắt mạch cho Hoa Vô Đa, thời gian tích tắc trôi qua, mày đại phu càng lúc càng nhăn, cô nhìn sang lão đại phu, rồi lại nhìn sang sắc mặt nặng nề của công tử Tu, có chút lo lắng lão đại phu này sẽ bị đánh, rồi bỗng cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, liền thấy ngón tay của đại phu rời khỏi cổ tay của mình...

Công tử Tu cất tiếng lạnh lùng: "Nói."

Đại phu vội đứng dậy, khom người cẩn thận đáp: "Vị cô nương này từng bị nội thương rất nặng, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương, gân mạch cũng có dấu hiệu bị đứt, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể giữ lại tánh mạng đã là vô cùng may mắn, nay lại có thể khôi phục được thế này thì quả là hiếm thấy, lão phu hành nghề đã hơn mười năm nay, lần đầu tiên mới gặp phải tình huống của cô nương, cô nương hẳn đã uống thần dược linh đan nào hoặc gặp được một vị thần y có phép cải tử hồi sinh, chứ nếu không hiện giờ không chết thì đã là một phế nhân rồi."

Vị đại phu này chỉ chẩn đoán ra Hoa Vô Đa bị nội thương, chứ không thể chẩn đoán ra trong cơ thể của Hoa Vô Đa còn lưu lại ít độc dư.

Hoa Vô Đa nghe vậy bỗng cảm thấy sợ hãi, từ lúc Đường Dạ khám và trị bệnh cho cô đến nay, cũng chưa từng nói cho cô biết tình trạng bệnh của cô rốt cuộc như thế nào, kể cả buổi sáng công tử Kỳ khám bệnh cho cô cũng chưa nói thật sự rõ ràng. Cô chỉ biết là lúc đầu bị thương quả thật rất khó chịu, nhưng trải qua vài ngày điều dưỡng, hơn nữa sau khi uống viên thuốc sáng nay, hô hấp trong cơ thể cô càng lúc trở nên bình ổn hơn, tưởng rằng đã qua khỏi, nên cũng không suy nghĩ gì nhiều. Lúc này đại phu nói vậy thì thật là cô tìm đã được đường sống trong chỗ chết ư? Nếu không phải có Đường Dạ ở bên, nếu Đường Dạ không cho cô uống Tuyết vực thiên đan thì có phải cô đã chết rồi ư? Nghĩ đến đây, bất giác cô có chút sợ hãi...

Khi nghe được câu cuối cùng, đôi mắt công tử Tu trở nên căng thẳng, hắn nhìn về phía Hoa Vô Đa, thấy cô vẫn còn giật mình, dường như lúc này đang chìm đắm trong nỗi kinh ngạc, liền phất ống tay áo nói với lão đại phu: "Ngươi lui xuống trước đi."

Vị đại phu kia mang theo hòm thuốc nhanh chóng rời khỏi thư phòng...

Đại phu đi rồi, thư phòng phút chốc trở nên tĩnh lặng...

Công tử Tu rời tầm nhìn ra chỗ khác, hắn chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài...

Hoa Vô Đa nhìn vào bàn tay của mình, lúc trước cô vì Đường Dạ mà ngăn một chưởng kia, vẫn không ngờ tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm, nay nhớ tới chuyện đã xảy ra lại sợ hãi không thôi. Nghĩ tới tính mạng mình đã từng bị treo lơ lửng, cô vẫn sợ đến run lên, lại nghe công tử Tu nói: "Là Đường Dạ cứu cô à?"

Hoa Vô Đa nói: "Ừ."

Công tử Tu không nói thêm lời nào nữa, một mình đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, khẽ làm tung bay sợi tóc của hắn, sống lưng của hắn cứng lại, như thể đang kìm nén điều gì. Từ lần đầu gặp lại hắn ở Lạc Dương, Hoa Vô Đa đã cảm thấy hắn có chút gì đó không đúng, lúc này lại càng thấy rõ ràng hơn.

Hoa Vô Đa đứng dậy, đi đến bên người hắn, nghiêng đầu mang theo ý cười nhìn về khuôn mặt hắn, nói: "Không phải huynh muốn dẫn ta đến một nơi nào đó à? Hiện giờ không thể tự cưỡi ngựa, nhưng vẫn có thể ngồi trong xe ngựa, chúng ta vẫn có thể đi mà."

Nghe vậy, công tử Tu quay sang phía cô, chỉ chớp mắt một cái, Hoa Vô Đa liền chú ý đến vẻ phức tạp ẩn sâu trong đáy mắt hắn, như đang cố tranh đấu điều gì, trong lòng cô bỗng dưng thấy sợ hãi, vội bắt lấy cánh tay hắn hỏi: "Tu, có gì thì cứ nói, huynh đừng có ngại!"

Công tử Tu nghe vậy liền rung động, vẻ mặt ngẩn ra một chút, lời nói đến miệng sắp sửa thốt ra, nhưng cuối cùng lại đổi thành một nụ cười giễu cợt. Đôi mắt hắn tối sầm lại, cố ý nói một cách hết sức xa cách và lạnh lùng: "Vô Đa, hôm nay ta còn có chút việc, e rằng không thể giữ cô lại dùng bữa tối rồi."

Hoa Vô Đa ngẩn ra, rồi nghĩ tới lá thư vừa nãy, thầm nghĩ chắc hắn phải có chuyện gì không tiện nói rõ với cô, nên cũng không ép, liền cười nói: "Vậy cũng không sao, núi xanh còn đó, nước vẫn thành dòng, hẹn ngày khác chúng ta gặp lại."

Công tử Tu gật gật đầu, nhìn cô mỉm cười với hắn nói tạm biệt, xoay người mà đi...

Mái tóc đen theo bước chân cô khẽ đung đưa, tựa như đám mây trên trên trời xanh mênh mông mà hắn vĩnh viễn không thể với tới được...

Bóng dáng cô sắp biến mất ở cửa viện, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn theo...

****************************

Buổi chiều trở lại quán trọ Thanh Lân, Đường Dạ đưa cho cô uống một viên thuốc, lần này cô không nhiều lời nữa mà nuốt thẳng vào họng luôn. Thuốc tốt a, cho bao nhiêu uống bấy nhiêu...

Sau khi ăn xong cô quay về phòng, ngủ thẳng một mạch đến giờ Tuất. Khi Hoa Vô Đa tỉnh lại, bầu trời đã tối đen như mực, cũng đã qua thời gian ăn cơm tối, cô đứng dậy âm thầm vận khí một vòng, lại phát hiện ra hô hấp của mình so với trước lúc ngủ còn bình ổn hơn nhiều, xem ra thuốc Đường Dạ cho cô uống quả nhiên là thuốc tốt. Nhớ tới câu đại nạn không chết tất sẽ có hạnh phúc đến cuối đời, cô không khỏi há miệng cười trộm, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện...

Năm ấy cô năm tuổi, một người bạn thân của cha đột nhiên tới chơi nhà cô, cha cô liền đưa cô đến cho người nọ xem tướng, người nọ vừa nhìn thấy cô đã thở dài, nói một tràng dài mà cô nghe sao cũng chẳng hiểu, sau đó cô hỏi cha rằng người nọ nói cái gì vậy? Cha cô nói với cô rằng, người đó nói, cô mang mệnh hồng nhan họa thủy. Cha cô đối với điều này rất là kiêng kị, ngay sau đó đã tìm cho cô rất nhiều sư phụ, dạy cô võ công, thuật dịch dung cùng rất nhiều những tri thức khác. Các sư phụ của cô đều đến từ bốn phương, nghề gì cũng có, có người dạy cô một hai ngày, cũng có người dạy lâu hơn một chút, cũng có rất nhiều người vì mấy bình rượu quý nhà cô cất chứa mà đến, cũng có những người giả mạo không chỉ đến ăn nhờ uống nhờ mà còn trộm rượu đi, nhưng cha cô đối với bằng hữu vẫn rất vui vẻ, nên không để ý đến việc vặt này, nếu biết cũng chỉ là cười trừ cho qua, chỉ cần những người đó thật sự có bản lĩnh không keo kiệt mà dạy cô một hai chiêu. Các sư phụ của cô đến từ giang hồ, nghe nói trong đó không thiếu những người ở ẩn, đều dạy cô những võ công bậc nhất, còn giúp cô rèn mười ngón kim hoàn cùng những thứ vũ khí khác. Những người này trước sau như một đến không bóng dáng, đi không tung tích, khi đến sẽ không báo trước, mà lúc đi cũng chẳng nói lời từ biệt với cô, tính cách mỗi người lại vô cùng quái gở, nhưng đều đối xử với cô vô cùng tốt. Từ khi phật tay Miêu Trĩ đại sư dạy cô thuật dịch dung, cha cô liền bắt cô ở nhà cũng phải mang mặt nạ, hoàn toàn mặc kệ cô thỉnh thoảng cao hứng làm cả Phương phủ gà bay chó chạy. Tỷ tỷ lúc giới thiệu cô với người ngoài đều bịa ra một danh phận tương xứng: nàng là biểu muội của ta, quản gia, a hoàn, đầu bếp, chị dâu, em trai, bà... Em dám giả trang thành bà nội đã qua đời hả! Còn nữa... không nhớ nữa...

Khi cô lớn hơn một chút, tỷ tỷ cô vô tình biết được cô mang mệnh hồng nhan họa thủy, liền chỉ vào người giả trang thành nam, thành nữ, thành bà lão, thành đứa trẻ là cô mà cười mắng: "Cha cho em học cả đống thứ như vậy, cuối cùng em lại học mấy thứ ba láp ba xàm này, sau này làm sao kế thừa mệnh hồng nhan họa thủy đây ah."

Cô nghe vậy cười to, rung đùi đắc ý không chút phật lòng. Tỷ tỷ cô sau khi cười lại thở dài nói: "May mắn, có thể gặp dữ hóa lành." Hiện giờ đột nhiên nhớ tới, cô chợt thấy có vài phần thú vị...

Nghĩ đến điều này, cô liền vươn vai, một giấc ngủ sâu thật khiến tâm tình cô trở nên vui vẻ, cô lững thững ra khỏi cửa phòng, định đi tìm Đường Dạ, gõ vài cái lên cửa, cô phát hiện Đường Dạ không có bên trong. Thấy bụng hơi đói, cô quyết định đi ra một quán nhỏ ven đường tùy ý ăn chút gì đó...

Trời cuối thu ban đêm có chút lạnh, trên đường người đi rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới có chiếc xe ngựa đi qua, giương lên ven đường lá rụng, mang theo vài phần hiu quạnh.

Hoa Vô Đa mỗi khi đi đến đâu, đều rất thích tìm đến những ngõ hẻm nhỏ để tìm đồ ăn, một vị sư phụ của cô đã từng nói, những món ăn ngon thường không có trong các đại tửu lâu, mà ở ngay tại những con đường tắt, ngõ hẻm nhỏ, cô hết sức đồng ý với điều này. Hơn nữa, ở ven đường gì đó không phải là so với tửu lâu kia rẻ hơn rất nhiều hay sao...

Trước kia cô ở nhà không lo ăn không lo uống, cuộc sống vô tư lự, từ lúc rời nhà đi cô mới biết nhân gian khó khăn đến nhường nào...

Thế gian này, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi, không có tiền đồng nghĩa với việc ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lại còn bị kẻ khác bắt nạt sỉ nhục, cho nên cô trở nên rất yêu tiền, chỉ là yêu chứ cũng không tham. Lúc cô nghèo khổ thất vọng nhất, cô cũng không muốn xin sự giúp đỡ của phụ thân và tỷ tỷ, nếu đã rời nhà trốn đi, thì lúc đi cũng phải có khí phách! Cho nên cô xuất đầu lộ diện làm vệ sĩ cho công tử Dực, kiếm tiền nuôi sống chính mình, chỉ cần có tiền để kiếm, miễn là không trái với đạo đức, cô không ngại có nhiều bạc hơn. Có lẽ bởi vì chút ngân lượng này là do bản thân cô kiếm ra, cũng có lẽ là do trên đường gặp rất nhiều người nghèo khổ mà cô cảm thấy thương xót, nên hiện giờ cô tiêu tiền cũng hết sức tiết kiệm, kiếm tiền không dễ, sống trên đời này thật sự là khó khăn. Những người giàu sang như công tử Tu, công tử Dực, Tống Tử Tinh, phất tay một cái là có bạc sáng bóng ngay, mấy chục lượng, thậm chí là mấy trăm lượng, mà những dân chúng bình thường, một lượng bạc đã đủ chi tiêu hơn tháng cho một nhà ba người. Đấy gọi là khác nhau một trời một vực.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục