Gửi bài:

Chương 78

Khi Đường Dạ cùng đại quân của Lưu Cảnh đuổi theo, Lưu Cảnh vẫn chưa hề liếc mắt nhìn Hoa Vô Đa đang ngã trên mặt đất, chỉ nghĩ là thị vệ thân cận của Ngô Dực, hiển nhiên là bản thân bị trọng thương đã bị Ngô Dực bỏ lại, binh lính tiến lên dò xét, phát hiện còn có hơi thở, quay lại báo cho Lưu Cảnh biết. Lưu Cảnh đang định sai người bắt Hoa Vô Đa lại, liền nghe thấy Đường Dạ ở phía sau nói: "Đem nàng giao cho ta."

Lưu Cảnh liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Cô ta là người nào?"

Đường Dạ nói: "Bạn cũ."

Lưu Cảnh nhíu chặt mày lại, rồi lớn tiếng nói: "Tiếp tục đuổi theo."

Lưu Cảnh nóng lòng dẫn quân tiếp tục đuổi theo Ngô Dực, nhìn từ đầu đến cuối thân hình người nọ đều không giống Ngô Dực, cho nên liếc mắt một cái cũng không thèm.

Đường Dạ xuống ngựa nâng Hoa Vô Đa dậy, kiểm tra mạch đập của cô, tức khắc ôm ngay lấy cô, không cùng Lưu Cảnh đuổi theo Ngô Dực nữa, mà quay ngựa lại cùng Phương Viên đem cô đưa đi.

Đường Dạ cùng Phương Viên không đưa Hoa Vô Đa trở lại trong quân của Lưu Cảnh, chỉ ở trong một cái trướng trên núi giúp cô giải độc trị thương. Bởi vì cô đã trúng nọc độc của rắn mà lại qua mức mỏi mệt, thân thể vô cùng suy yếu, hai ngày sau cô mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy bên người mình đúng là Đường Dạ, cô lập tức cảm thấy kinh ngạc, cố gắng đứng lên, vừa muốn nói gì đó đã thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, thản nhiên nhìn chính mình, sự hồi hộp trong lòng cô nhất thời nhạt đi, nhìn xung quanh lều không thấy có những người khác, cô mới hỏi: "Ngươi đã cứu ta sao?"

Đường Dạ: "Ừ" một tiếng.

Ánh mắt Hoa Vô Đa buông xuống, nói: "Cảm ơn."

Đường Dạ lại: "Ừ" một tiếng, lại một tiếng nữa.

Ban đêm trong núi khá lạnh, hắn nhóm lửa, lẳng lặng vì cô mà sắc thuốc, ánh lửa chiếu vào mặt hắn lúc sáng lúc tối, cô ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn sắc thuốc, lặng im không một tiếng động. Bọn họ vốn là một đôi phu thê chỉ phúc vi hôn, lại vì đủ các loại chuyện nên thành bộ dạng như ngày hôm nay. Cô cùng hắn ở cùng một chỗ, cho đến bây giờ đều là cô nói nhiều hắn nói ít, mà nay cô cũng ít nói, rồi lại không nói. Đây đã là lần thứ hai Đường Dạ cứu cô, lần trước là trong khe núi, cũng là Đường Dạ âm thầm cứu cô, Lưu Cảnh lúc ấy thân bị trọng thương không rảnh để quan tâm đến, liền giao việc này cho hắn toàn quyền xử trí, cũng là hắn âm thầm thay người khác đeo mặt nạ Nguyên Bạch trước mặt mọi người mà xử tử, còn phái Phương Viên âm thầm đem cô đưa về Trường Bình.

Sắc thuốc xong xuôi, Đường Dạ đổ vào trong bát đưa cho cô, cô đón lấy mà uống từng ngụm một. Đường Dạ nhìn cô, cô thấy được hắn đang nhìn chính mình, nhưng cũng không dám giương mắt lên nhìn hắn.

Uống xong thuốc rồi, cô đột nhiên nói: "Có một việc, ta vẫn muốn hỏi ngươi."

"Ngươi cứ nói." Hắn thản nhiên nói.

"Ngươi lúc trước nếu không phải là Hứa Khuynh Thành, vậy tại sao lại từ hôn?" Cô đã từng không dám hỏi chuyện này, bây giờ mới có thể ôn hòa nhã nhặn mà hỏi ra.

Lặng im trong chốc lát, Đường Dạ nói: "Ngươi đã đào hôn, đó cũng là không muốn gả cho ta, một khi đã như vậy, coi như là ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."

"Ngươi mà là người có tâm am hiểu người khác thế hay sao." Cô cười nhạt.

Đường Dạ đột nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn gả cho ta?" Rõ ràng là hỏi lại, nhưng bởi vì khẩu khí bình tĩnh của hắn mà làm cho người ta chẳng có cảm giác có nửa phần chế nhạo chút nào, trong lòng Hoa Vô Đa lại không khỏi gợn sóng, ánh mắt cô nâng lên nhìn về phía hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn chính mình, giống như là đang chờ đáp án của cô, cô liền thu lại sự chấn động trong lòng, nói: "Lúc trước ta và ngươi cũng không quen biết, ngươi không muốn cưới ta, ta cũng không muốn gả cho ngươi, mà nay cũng thế. Quả thực, lúc trước ngươi cũng không định cưới ta, đúng không?"

Cây gỗ đang bị đốt vang lên tiếng răng rắc nho nhỏ, trong đếm tối nghe rất rõ ràng. Vẻ mặt hắn theo ánh lửa mà lúc sáng lúc tối, giống như sương mù bao phủ, khiến người khác cảm thấy mơ hồ, sau một lúc lâu hắn mới nói: "Đúng."

Hoa Vô Đa trên mặt mỉm cười, trong lòng cũng căng thẳng, lại hỏi: "Lần này bọn ta đi Thượng Đẳng, có phải là ngươi đã phát hiện ra tung tích của ta, đoán được Dực đang ở đây, cho nên đã liên hợp lại với Lưu Cảnh giữa đường mai phục chúng ta đúng không?"

"Đúng." Hắn bình tĩnh đáp.

"Tuyết Vực Thiên Đan, là ngươi cho ta uống để dẫn con rắn nhỏ trắng đến đây đúng không?" Hoa Vô Đa cố gắng bình tĩnh hỏi, nhưng tay đã thành quyền, thân thể cũng đã khẽ rung lên.

"Đúng." Hắn lại thừa nhận.

"Quả nhiên là ngươi..." Cô không thể tin được mà lắc đầu nói: "Ngươi sao lại hạ cái loại thuốc này trên người ta cơ chứ, chẳng lẽ lần trước ngươi cứu ta chẳng qua là vì sau này muốn lợi dụng ta sao? !..."

Đường Dạ trầm mặc không nói.

Cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vẻ mặt đầy kích động nói: "Lúc trước ta với Lưu Tu ở Lư Châu bị Lưu hoàng hậu tìm được, cũng là ngươi...? !"

Đường Dạ nói: "Đúng."

Thấy hắn trả lời rõ ràng như thế, ngược lại cô chỉ ngẩn ra, nhớ tới từng chuyện của chính mình với Lưu Tu lúc trước, sự chua xót liền lấp kín trong ngực, vốn là sắc mặt đã tái nhợt lại càng trở nên vô sắc.

Đường Dạ đột nhiên nói: "Không chỉ có như thế, lúc trước ta còn muốn giết tỷ phu Lý Khảng của ngươi, phá hỏng đám hỏi của hai nhà Phương, Lý, hắc y nhân bịt mặt đánh ngươi xuống vách núi cũng là sát thủ ta sai đi giết Ngô Dực."

Cô ngẩn ra, vì sự thản nhiên của hắn mà trở nên kinh ngạc, cũng vì sự đương nhiên của hắn mà cảm thấy tức giận, không khỏi nói: "Một khi đã như vậy, ngươi hôm nay cho dù có cứu ta một mạng, nhưng ta cũng không nợ ngươi cái gì."

Đường Dạ thản nhiên nói: "Ngươi vốn là không nợ ta."

Cô chợt thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, từ từ nhắm hai tròng mắt lại, tựa đầu nằm lên hai chân không hề mở miệng.

Ban đêm, trong rừng.

Ánh sao trải khắp mặt đất, đống lửa cháy hừng hực, ánh lửa vẫn chiếu trên mặt hai người, lập lòe nhấp nháy, giống như đang kể ra tâm sự lẫn nhau.

Đường Dạ lấy ra cây tiêu dài thổi lên, có điều lại là khúc nhạc đã rất quen thuộc.

Khúc nhạc được thổi xong, Hoa Vô Đa thở dài nói: "Lại là khúc nhạc này, chớp mắt đã hai năm chưa từng nghe qua, đáng tiếc là nó không có tên."

Đường Dạ nói: "Lúc ấy không có, mà nay ta gọi nó là "Tưởng Niệm."

Hoa Vô Đa nghe vậy thì ngẩn ra, lại nghe thấy Đường Dạ nói: "Khúc nhạc này là do mẫu thân ta khi còn sống đã sáng tác ra."

Hoa Vô Đa nói: "Mẫu thân ngươi thật là một tài nữ."

Hắn hơi hơi vuốt cằm, giống như là đang hồi tưởng lại mẫu thân của mình, ánh mắt liền trở nên nhu hòa: "Mẫu thân của ta xuất thân cao quý, cùng với mẫu thân của Triệt vương là chị em ruột, người không chỉ có phổ nhạc mà lại còn am hiểu thi họa, người nhìn thì dịu dàng nhưng kỳ thực tính tình lại rất kiên cường, lúc trước là cô cô của ta đã cùng với phụ thân lén giấu người mà định ra hôn nhân của ta và ngươi, người đã cực lực phản đối."

Hoa Vô Đa hỏi: "Người vì sao lại phản đối?"

Đường Dạ bình tĩnh nói: "Bởi vì cô cô ta đã yêu người thân nhất của ngươi."

Kỳ thực từ lúc hắn nói ra lai lịch của Vong Ưu, cô đã mơ hồ đoán được vài phần, mà đến giờ khắc này lại nghe Đường Dạ chính miệng xác thực, cô cũng không biết nên nói sao bây giờ. Cô của Đường Dạ là Đường Thiến vì bào chế ra Vong Ưu mà không tiếc tính mạng, tình yêu của nàng cực đoan mà thảm thiết, nghĩ đến nguyên nhân cô cùng Đường Dạ định ra hôn ước từ khi còn bé có lẽ cũng không đơn giản. Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên hiểu được một tầng hàm nghĩa khác trong lời nói của Đường Dạ. Hắn từ nhỏ đã không thích cô, cho nên về sau mới có sự hủy hôn như thế này.

Cô nhìn đống lửa một cách xa xăm, nhớ tới những ân ân oán oán giữa mình với Đường Dạ thì không khỏi cười khổ, đời người dường như luôn sống trong một vòng, tháo cái vòng này ra thì lại bị cái vòng khác chụp vào. Nghĩ đến những điều này, tâm trạng cô cảm thấy buồn bã, không khỏi nhớ tới công tử Dực, một cỗ tình cảm dịu dàng không nói nên lời lấp đầy ngực cô, chẳng biết hiện giờ hắn có bình an hay không, hắn vậy mà lại thiếu mình một mạng nữa, hắn mắc nợ mình, chỉ sợ cả đời này còn không trả hết được, nếu đã không trả hết, cô sẽ cho hắn dùng kiếp sau của mình để gán nợ là tốt rồi, bên môi cô lộ ra một nụ cười, đang suy nghĩ xem chờ nhìn thấy Ngô Dực thì nên bảo hắn bồi thường mình như thế nào.

Bóng đêm tịch mịch, khóe môi cô cười mà như có như không, xem ở trong mắt hắn, nụ cười này, hắn biết là vì ai.

Chợt từ phía xa truyền đến tiếng vó ngựa lẹp xẹp.

Hoa Vô Đa nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang từ nơi xa mà đến gần, đợi cho đến khi tới gần cô mới nhìn rõ, đúng là công tử Ngữ. Năm đó Ôn Ngữ mặc dù rất thân thiết với Ngô Dực, nhưng vì cha, chung quy hắn lại đầu phục Lưu Tu.

Đêm khuya như thế lại là vùng đất hoang vu, thấy Ôn Ngữ một mình mà đến, Hoa Vô Đa cảm thấy rất nghi hoặc.

Ôn Ngữ theo ánh lửa đến, đợi cho đến gần mới nhìn thấy Hoa Vô Đa chưa đeo mặt nạ. Đầu tiên hắn cả kinh, rồi sau đó ngẩn ra, phút chốc tinh thần có chút hoảng hốt.

Hắn cưỡi ngựa chạy vội đến gần, xoay người xuống ngựa, nhìn Hoa Vô Đa, nhất thời dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng chung quy lại chỉ gọi nhỏ một tiếng: "Vô Đa". Hắn vẫn thích gọi cô là Hoa Vô Đa, chứ không phải là cái tên xa lạ Phương Nhược Hề.

Hoa Vô Đa đương nhiên nghe ra ý nghĩa trong đó, công tử Ngữ là bạn cùng trường với cô, nhất thời có chút xúc động, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cô cười nỏi: "Ngữ, sao cậu lại xuất hiện ở trong này?"

Ôn Ngữ nghe vậy thì ánh mắt tối sầm lại, nhìn thoáng qua Đường Dạ ngồi bên cạnh, hắn khom người vái chào. Lúc trước ở Nam Thư thư viện học, mọi người đều vô cùng sùng bái Đường Dạ, cho dù đều là bằng tuổi, nhưng đối với hắn lại luôn luôn có vài phần kính cẩn. Mà này Ôn Ngữ đối với Đường Dạ vẫn nghĩ như vậy, "Độc vương" Đường Dạ, trong mắt bọn họ chính là một nhân vật truyền kỳ.

Đường Dạ chỉ gật gật đầu.

Mấy người ngồi vây quanh đống lửa để sưởi ấm, bất giác lan ra sự trầm mặc, khiến kẻ khác cảm thấy được có vài phần áp lực. Trong lòng Hoa Vô Đa cảm thấy hoảng hốt, nhưng lại không có hé răng.

Thật lâu sau, Ôn Ngữ bỗng nhiên nói: "Dực đã chết."

Hoa Vô Đa vốn đang thu lại củi lửa đột nhiên ngẩn ra, giống như cảm thấy được mình vừa nghe xong một cái gì đó giả dối.

Ôn Ngữ tiếp tục nói: "Dực trước khi chết, hắn nói với ta..."

Hoa Vô Đa chết lặng ngồi bên đống lửa, cô mờ mịt nhìn Ôn Ngữ, giống như người mở miệng nói chuyện không phải là hắn, mà chỉ là ảo giác của cô.

Trong mắt Ôn Ngữ hình như có nước, nuốt xuống một tia đau đớn, hắn bình tĩnh chậm chạp nói: "Dực nói, trong ký ức của hắn, khoảng thời gian đẹp nhất chính là được ở bên cô."

"Cậu nói cái gì?" Hoa Vô Đa đang cười.

Ôn Ngữ nghẹn lời, lớn tiếng nói: "Ta nói Dực đã chết!"

Hoa Vô Đa chấn động toàn thân, sau đó lắc đầu bật cười, nói: "Ngữ, cho dù cậu có chán ghét Dực, đi theo Tu, cũng không thể gạt ta nói hắn đã chết." Khuôn mặt cô lạnh đi, giận dữ nói: "Ngữ, thời gian chúng ta học cùng trường tuy rằng không lâu, nhưng cậu cũng không thể lấy sống chết của Dực ra để gạt ta!"

"Ta không phải, ta không có! Dực quả thực đã chết, hắn thật sự đã chết! Ta tận mắt nhìn thấy, hắn đã chết!" Ôn Ngữ kích động đứng lên.

"Ngữ!" Hoa Vô Đa đứng phắt dậy, hét lớn một tiếng, khiến Ôn Ngữ cả kinh.

Sắc mặt cô cứng đờ, sắc bén nhìn Ôn Ngữ, thấy Ôn Ngữ biến sắc, mới thu hồi lại vẻ mặt giận dữ vừa rồi, cô bình tĩnh ngồi xuống, dường như lại sợ mình dọa đến Ôn Ngữ, liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ngữ, ta biết cậu là người hay nói giỡn, Ngữ, đừng giỡn nữa, chỉ cần cậu nói thật, ta sẽ không trách cậu gạt ta, trước kia khi ở cùng trường, ta thích nhất là cậu ăn nói thẳng thắn. Ngữ, chỉ cần hiện tại cậu nói là mình đang nói giỡn, là đùa để gạt ta thôi, ta sẽ không trách cậu đâu, thật đấy."

Ôn Ngữ ngẩn ra, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương, chậm rãi nói: "Vô Đa, hắn đã chết, hắn thật sự đã chết, xác của hắn giờ phút này đang bị treo trên tường thành ở thành Ngụy, đã treo hai ngày rồi." Hắn vừa nói vừa chảy nước mắt, dùng ống tay áo lau đi.

"Không thể, ngày ấy rõ ràng là chàng đã đi xa." Hoa Vô Đa kiên định mà lắc đầu phủ nhận.

"Hắn đã quay trở lại, hắn trở lại là vì cô, hắn sợ cô chết, hắn sợ mất đi cô. Hắn nói, hắn không thể nói mà không giữ lời, hắn không thể bỏ lại cô một lần nữa, hắn nói, hắn tình nguyện chết cùng cô." Nói đến đây, Ôn Ngữ giống như quá xúc động mà khóc rống lên. Hắn vừa khóc vừa nói: "Ngày ấy hắn quay lại tìm cô, liền gặp phải quân của Lưu Cảnh, hắn bị bao vây xung quanh, Lưu Cảnh lúc ấy đã hạ lệnh cho cung tiễn thủ bắn chết hắn, bất kể sống chết. Sau đó, hắn bị đưa đến quận Ngụy giao cho Triệt vương xử trí, khi ta đến gặp hắn, thì hắn đang hấp hối. Hắn nói với ta, cuộc đời này của hắn, những tháng ngày hạnh phúc nhất của hắn là khoảng thời gian hắn ở bên cô. Hắn nói, kiếp này không thể cùng cô đầu bạc đến già, kiếp sau nhất định phải cùng cô nắm tay nhau không rời. Khi hắn chết mà trên mặt vẫn cười, miệng hắn còn thì thào nói, giang sơn này có cô mới như họa, trước khi chết trong tay hắn còn nắm chặt bức họa này." Ôn Ngữ từ trong lồng ngực lấy ra một vật đưa cho Hoa Vô Đa, là một bức tranh đã nhiễm máu. Ôn Ngữ nói: "Ta nhìn qua, chính là bức tranh cô cùng hắn ở thư viện, ta sợ quan coi ngục thu đi, liền lấy trộm bức tranh, vốn định giữ lại làm kỷ niệm, nhưng không ngờ lúc này lại gặp được cô, vẫn là nên trả lại cho cô."

Bâu không khí trong khoảnh khắc này dường như bị ngưng tụ lại, đêm tối trở nên yên tĩnh, chỉ trừ tiếng đống lửa đang cháy đôm đốp. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Ôn Ngữ lau đi nước mắt bên má, thấy Hoa Vô Đa trước sau đều không lấy bức tranh, liền ngẩng đầu lên nhìn Hoa Vô Đa, chỉ thấy cô giờ phút này ánh mắt như dại đi, không hề phản ứng, dường như có nhìn thấy bức tranh trong tay hắn, lại dường như không. Hắn nhẹ nhàng gọi khẽ, thấy không có phản ứng, hắn lớn tiếng gọi, cũng không có phản ứng, cô cứ ngơ ngác như vậy, hai mắt vô hồn nhìn bức tranh trong tay hắn, mặc cho Ôn Ngữ có gọi thế nào cũng đều không có phản ứng.

Ngay trong lúc Ôn Ngữ đang bó tay không có cách nào mà lo lắng bàng hoàng, lại bỗng nhiên thấy Hoa Vô Đa mỉm cười, máu tươi từ khóe miệng chậm rãi tràn ra, nhưng nhắm hai mắt lại, không một tiếng động ngã xuống mặt đất.

Đường Dạ đem cô ôm lấy, kiểm tra mạch đập của cô, không để ý tới Ôn Ngữ ở một bên đang sốt ruột hỏi han, ôm cô đi vào trong trướng.

Xa xa, Phương Viên lẳng lặng nhìn thấy, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Trong đêm tối, Hoa Vô Đa đang hôn mê đột nhiên bừng tỉnh dậy, toàn thân cô run rẩy, loạng choạng đứng lên, lao ra ngoài trướng nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa đi cực nhanh.

Sau đó Phương Viên đuổi theo ra nhìn về phía Đường Dạ, hỏi: "Thiếu chủ, chúng ta..."

Đường Dạ nói: "Chúng ta đi theo."

Nghe tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, Ôn Ngữ căn bản không ngủ liền nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dực, thời gian cậu và ta học cùng nhau, tài cán ta làm vì cậu cũng chỉ có thế này thôi."

Hai ngày trước, hắn biết Lưu Cảnh bắt Ngô Dực đi vào thành Ngụy, liền lén tìm cơ hội đi vào nhà lao để thăm, nhưng không ngờ rằng Ngô Dực lại ở ngay trước mặt hắn mỉm cười mà chết đi.

Tinh thần hắn vô cùng suy sụp đem việc này bẩm tấu lên Triệt vương. Lưu Tu khi nghe tin Ngô Dực chết đi cũng khẽ run lên, lúc này, mưu sĩ Trương Hiên ở một bên lại hưng phấn mà đề nghị đem xác Ngô Dực treo lên tường thành ở Ngụy thành để làm dao động ba quân, làm hai nhánh quân của Ngô Kỳ sợ hãi, ba là thế lực của Tây Kinh Hầu.

Nghe thấy đề nghị đó, hắn cực lực phản đối, nói Ngô Dực dù sao cũng là hoàng tộc, mặc dù người đã chết, nhưng Triệt vương cũng không thể làm cái việc bất nhân bất hiếu là sỉ nhục hoàng tộc được. Hắn lại bị Trương Hiên lấy ánh mắt cực kỳ hoài nghi mà chế giễu, nói hắn là người mà Ngô Dực nhìn thấy cuối cùng trước khi chết.

Hắn nghe vậy thì kinh sợ, nói Ngô Dực là bạn cùng trường với mình, trước khi chết gặp mặt một lần thì có gì không ổn.

Trương Hiên lại bắt được nhược điểm trong lời nói của hắn, cố ý nói: "Nghe nói khi ngươi ở thư viện, đã vô cùng thân thiết với Ngô Dực."

Lời Trương Hiên nói là sự thật không có sai, nếu không phải là do phụ thân mình, hắn chắc chắn đi theo Ngô Dực. Ngay khi miệng hắn nói ra những lời đó, hắn đã thấy được ánh mắt nghi ngờ của Lưu Tu, hắn chợt thấy dù có cãi lại cũng đều chẳng có ý nghĩa gì nữa. Loại ánh mắt này của Lưu Tu, đã không phải là lần đầu tiên.

Đó là hai tháng trước, hắn bỗng nhiên nhận được thư ở nhà, biết được phụ thân bệnh nặng, liền sốt ruột vội vàng báo cho Triệt vương nghỉ một thời gian để về thăm phụ thân, hắn cực nhọc ngày đêm hầu hạ trước giường phụ thân. Không quá mấy ngày, phụ thân hắn bệnh chết, hắn lại bận bịu chuyện mai táng phụ thân, ở trong linh đường của phụ thân trông coi suốt bảy ngày. Sau khi an táng cho phụ thân xong, hắn cùng với một vài người bạn uống rượu, trong lúc say rượu vô ý lại nhắc đến việc nếu bản thân mình không phải vì phụ thân, cũng sẽ không buồn bực và thất bại cho đến giờ.

Những lời này, làm cho những người hay để ý nghe xong, liền gián tiếp bị Lưu Tu biết, khi đó chính là Lưu Tu dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.

Mà Trương Hiên, cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần làm hắn không thể chịu đựng nổi, sau lưng còn oán thầm hắn, chẳng qua là vì hắn đã biên soạn cuốn "Giang sơn mỹ nam chí", khi Trương Hiên biết được, Trương Hiên vừa mời khách lại vừa tặng quà, làm mọi cách để lấy lòng hắn, muốn tên của mình cũng được ghi bên trong. Tướng mạo tên Trương Hiên này xấu xí, hắn lại không muốn làm việc trái với lương tâm, không muốn tác phẩm mình đã mất rất nhiều tâm huyết để viết bị mất uy tín, nên không có đáp ứng y, Trương Hiên từ đó liền bắt đầu ghen ghét hắn.

Hắn thở dài thật sâu, bỗng dưng mở hai mắt, đứng dậy thu thập hành trang, không hề lưu luyến dắt ngựa mà đi.

Hắn đã thấy rõ, cũng đã hiểu được, hắn chung quy không thích hợp với thời buổi loạn lạc tranh giành này, vẫn là tìm một nơi yên tĩnh bình an sống nốt quãng đời còn lại đi.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục