Gửi bài:

Chương 5 - Người đẹp ta đến đây

Cứ cách nửa tháng ban văn mới có tiết học về cưỡi ngựa bắn cung với ban võ, ban võ không muốn, ban văn cũng không vui. Một hồi ngầm tranh đấu với nhau cứ thế diễn ra, sau một lúc giơ thương múa kiếm chán chê, một trận đấu về bắn tên lại chuẩn bị nổ ra.

Không phải tất cả mọi người đều so tài, hai bên cùng lựa chọn ra một người đại diện thi đấu.

Công tử Dực phát huy năng lực cái mồm rộng của hắn, xông pha đi đầu đề cử Hoa Vô Đa. Công tử Dực vừa nói xong thì lập tức nổ ra một tràng vỗ tay cùng tiếng hô hào cổ vũ. Hắn cúi đầu cảm tạ, ra vẻ như mình là người anh hùng cứu sống nhân dân vậy. Hoa Vô Đa bất lực không biết làm sao, chỉ đành đem theo kỳ vọng của mọi người tiến vào sàn đấu.

Sau khi Hoa Vô Đa và công tử Tu cùng lúc lắp tên lên cung xong, khắp bốn phía chỉ có âm thanh vi vu của cơn gió núi thổi qua. Hình như mọi người ngoài sàn đấu đều căng thẳng gấp bội so với hai người.

Công tử Tu nói: " Cuối cùng ta cũng có một cơ hội để so tài với cậu!"

Hoa Vô Đa nói: "Tại hạ thật sự vinh hạnh khi được so tài cùng công tử Tu."

Công tử Tu nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, song không để ý đến lời ấy chút nào, vẫn đang hết sức chăm chú nhìn phía trước.

Kế sách đánh vào tâm lý luôn luôn thuận lợi của Hoa Vô Đa lần đầu tiên thất bại trước vị công tử kiêu ngạo, mắt luôn để trên đầu này.

Lần bắn thứ nhất, một mũi tên, hai người đều bắn ngay chính giữa hồng tâm, hai người cùng hòa.

Lần bắn thứ hai, cùng lúc bắn hai mũi tên, bọn họ lại đồng thời bắn hai mũi tên đều vào hồng tâm, kết quả vẫn hòa nhau.

Tiếng hoan hô vang như sấm dội khắp bốn phía, công tử Tu liếc mắt nhìn về phía Hoa Vô Đa, Hoa Vô Đa cũng liếc mắt nhìn công tử Tu.

Công tử Tu nói: "Cậu là người đầu tiên có cùng tốc độ bắn tên, cùng bắn trúng hai mũi tên vào hồng tâm giống ta."

Hoa Vô Đa nói: " Có muốn đổi thành bắn ba mũi tên không?"

Công tử Tu nói: "Không, chúng ta đổi một cách thi đấu khác."

"Đổi cách nào?"

"Chúng ta cùng bắn ba mũi tên cùng một lúc, phải theo thứ tự bắn tới như sau : mũi thứ nhất phải bắn trúng hồng tâm, mũi thứ hai phải bắn xuyên qua mũi thứ nhất, mũi thứ ba phải bắn xuyên qua mũi thứ hai."

Nhìn đến điệu bộ đã đoán trước được của công tử Tu, Hoa Vô Đa im lặng không trả lời.

"Chúng ta đánh cược với nhau đi?" Công tử Tu lại nói.

"Đặt cược thứ gì?" Hoa Vô Đa hỏi.

"Cậu, và ta." Công tử Tu nói từng chữ rõ ràng.

"Ta không cược." Hoa Vô Đa cười đáp trả.

"Cậu không dám."

Hoa Vô Đa cười, nói: "Quả thực không dám, nói thật, nếu như bắn cùng lúc ba mũi tên thì ta chắc cũng không thể bắn trúng hồng tâm, nói gì đến việc bắn cùng lúc mà theo thứ tự đều trúng hồng tâm." Nói xong, Hoa Vô Đa hướng công tử Tu cúi người thi lễ nói, "Ta thua, huynh quả thực rất lợi hại."

Công tử Tu lấy tay nâng Hoa Vô Đa lên, ở trên đầu cô nhỏ giọng nói: "Nói thật ta cũng không làm được."

Cái gì! ? Hoa Vô Đa lập tức nhìn về phía công tử Tu, chỉ thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên một chút, sau đó lại khôi phục bộ dạng lạnh lùng như cũ, xoay người nghênh ngang rời đi.

Người luôn luôn tự cho mình rất thông minh như Hoa Vô Đa lần đầu tiên cảm thấy bản thân quả thật có chút ngu ngốc.

Hoa Vô Đa ngượng ngập về đội ngũ, tất cả mọi người trong ban văn đều không hiểu sao Hoa Vô Đa lại dễ dàng nhận thua như vậy. Hoa Vô Đa buồn bã giải thích: "Trong lòng ta có chút lo sợ, không có gan đấu tiếp, cho nên mặc kệ ba mũi tên kia có thể bắn trúng hay không, ta cũng sẽ nhận thua trước."

Công tử Dực nghe vậy, lớn tiếng mắng cô là đồ nhát gan.

Công tử Kỳ ở bên cạnh khuyên bảo: "Cô ấy đúng là người nhát gan mà, cậu còn mắng cái gì nữa."

Hoa Vô Đa nghe lời này thật không được thoải mái cho lắm, chẳng biết là công tử Kỳ đang giúp mình hay đang mắng mình nữa.

Ngày tháng trôi qua thật yên bình, suýt nữa làm cho Hoa Vô Đa quên đi trách nhiệm của mình.

Một tháng sau, có một tin tức làm cho tất cả các học sinh vô cùng mừng rỡ.

Bắc Ngọc thư viện viết thư tới Nam Thư thư viện, mời tất cả học sinh của Nam Thư thư viện đến ven hồ Đại Minh gặp gỡ, muốn dùng thơ văn để kết bạn tâm giao.

Trời ạ, đêm hôm đó, vô số học sinh của Nam Thư thư viện đều mất ngủ.

Bắc Ngọc thư viện là thư viện dành cho nữ nổi tiếng khắp thiên hạ, tất cả đều là những thục nữ nết na thùy mị, hơn nữa mỗi người đều giỏi ca múa, làm thơ, tài năng nổi trội hơn người, và có một điều quan trọng nhất: người người đều xinh đẹp muôn màu muôn vẻ!

Hơn nữa, "thiên hạ đệ nhất mỹ nữ" tương lai Tề Hân hiện tại cũng đang học tập ở Bắc Ngọc thư viện này.

Đêm đó, công tử Dực ở trong mơ gào to vô số lần: Người đẹp, ta đến đây!

Hoa Vô Đa cũng bởi vậy mà tỉnh dậy vô số lần. Chẳng còn cách nào, cô đành khoác thêm áo khoác rồi ra khỏi cửa, sử dụng khinh công đi đến suối nước ở phía sau thư viện. Cô không phải không tắm rửa, chỉ là không thể như lúc xưa có thể thường xuyên tắm rửa xa xỉ, chầm chậm như trước.

Cởi quần áo xong, cô tắm rất nhanh, rồi gấp gáp mặc lại quần áo, vừa chạy nhanh về vừa dùng nội công sưởi ấm khắp người. Tất cả những hành động này xảy ra nhanh chóng chỉ trong thời gian một tuần trà(= 10 phút ).

——— —————— —————— —————— —————-

Dùng văn thơ kết bạn, nghe đi nghe đi, đây chính là sở trường của ban Văn bọn họ mà!

Người người trong ban văn đều phấn khởi xoa xoa tay, tinh thần luôn ở trạng thái hăng hái quá độ, mỗi ngày đều ở trong phòng ngâm thơ vẽ tranh, cùng hỗ trợ nhau sáng tạo các câu đối cho trận thi tài sắp tới.

Còn với ban võ, ai ai cũng đều đang học bù lại thơ ca, có mấy người thật sự quá kém bèn nhờ đến mấy tên học giỏi trong ban văn làm gia sư dạy kèm.

Người trong văn ban không khỏi cảm thán, cuối cùng thì ban Văn cũng có cơ hội nở mày nở mặt!

Mấy bữa tối nay, công tử Dực đang học bù lại một loạt các bài thơ, thầy giáo đương nhiên là Hoa Vô Đa, người luôn luôn kề cận bên hắn như hình với bóng.

Một ngày này với những người trong ban văn mà nói, quả thực đến rất chậm.

Một ngày này với những người ở trong ban võ mà nói, đến quá nhanh lại quá chậm.

Người trong ban võ mang theo một tâm trạng bất an, cam chịu để cho ban Văn cưỡi ngựa dẫn đầu đi trước đến ven hồ Đại Minh.

Nhiều quý công tử cùng lúc cưỡi ngựa xuống núi như vậy tạo nên một cảnh tượng thật sự rất hào hùng, chỉ vừa vào trấn nhỏ thôi đã thu hút hết ánh mắt của tất cả mọi người.

Lập tức tất cả các vị công tử đều ngẩng đầu ưỡn ngực, tất cả họ đang khoác lên mình đồng phục có phù hiệu của Nam Thư thư viện trước ngực, cả một đám đều có thái độ kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung, cưỡi ngựa đi nghênh ngang trên đường.

Một bà bán rau ở ven đường ca cẩm: "Học sinh của Nam Thư thư viện thật đúng là khác biệt rõ rệt nha, xem vẻ mặt bọn họ kìa, người người đều giống như là chú rể đang đi rước kiệu hoa vậy."

Quý phu tử là người dẫn dắt đội ngũ, suốt cả dọc đường ông luôn lải nhải căn dặn từng điều một, thứ này không được làm thứ kia không được phép, ngay cả thân gái như Hoa Vô Đa cũng không thể chịu đựng nổi, càng khỏi phải nói đến cái đám công tử kia.

Ngay lúc này, bỗng nhiên công tử Tu quất roi ngựa lên, cưỡi ngựa chạy nhanh về phía trước. Quý phu tử lập tức hét to ngăn cản nhưng công tử Tu chẳng hề quan tâm, những người khác thấy vậy cũng cưỡi ngựa chạy như điên theo sau, bỏ lại Quý phu tử ở đằng sau gào to tức giận.

Khi mọi người cùng cưỡi ngựa đi qua con đường nhỏ trong rừng, ánh nắng của buổi ban mai xuyên qua từng cành cây kẽ lá, chiếu những tia nắng ấm dịu nhẹ lên người. Không khí vào lúc sáng sớm thật trong lành, chim chóc trên cành ríu ra ríu rít không ngừng, các vị công tử cũng cưỡi ngựa chậm lại để thưởng thức cảnh tượng nên thơ này, trong lòng mọi người đều mang cảm xúc vui vẻ sảng khoái lạ kỳ.

Lúc này, công tử Kỳ đang đi phía trước bỗng cao giọng hát lên một câu: "Phàm phu tục tử, qua trong chớp mắt, nghìn năm vẫn còn..." Mọi người nghe tiếng hát của hắn, cũng đồng thời cao giọng hát theo : "Phàm phu tục tử, qua trong chớp mắt, nghìn năm vẫn còn, chỉ còn lại kẻ phong lưu. Sóng lớn đi về phía Đông, bọt sóng mù khơi xa tít tắp, mơ hồ có thể thấy được chốn Chu Lang Xích Bích (1) xưa cũ ở phía tây kia. Từng đám bọt sóng cuồn cuộn tung mình trắng xóa, vạn người góp sức, xây nên giang sơn như họa, như họa giang sơn này."

Trong phút chốc, trên con đường nhỏ hiu quạnh trong rừng bỗng trở nên sôi nổi hơn bởi những thiếu niên chứa đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân đang ngập tràn khát vọng vào tương lai tươi sáng.

Ven hồ Đại Minh , cảnh sắc như tranh.

Các thiếu nữ mặc đồng phục của Bắc Ngọc thư viện đã sớm đứng ở trên thuyền.

Mấy vị thiếu nữ xòe ô che đi những ánh nắng mai nhè nhẹ, cơn gió mát thổi lên trên bờ đem theo những tiếng cười nói vui tươi xao xuyến lòng người, xa xa nhìn lại có thể thấy được hình ảnh của các mỹ nhân yêu kiều, phong tư quyến rũ, thật là một cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.

Các vị công tử của Nam Thư thư viện vừa đến đã được trông thấy một cảnh đẹp như thế, một đám người vội vàng xuống ngựa, không nén nổi lòng mình, say mê nhìn những dung nhan như hoa như ngọc, vạt áo bay bay phất phơ nhẹ nhàng trong gió .

Hoa Vô Đa đương nhiên là ngoại lệ, nhìn sang một đám công tử đang cố giữ hình tượng để khỏi chảy nước dãi ở bên cạnh, đột nhiên quẳng roi ngựa đi, một tiếng "phịch" vang dội quật vào trên đất, Hoa Vô Đa hô to một tiếng : "Các anh em, chúng ta còn chờ cái gì nữa!"

Một câu nói khiến mọi người xao động trong lòng, cả bọn lập tức ném dây cương trong tay, ùa xuống bờ như lũ cuốn vỡ đê.

Quý phu tử vừa mới đuổi kịp bọn họ đến hết hơi, nhìn khắp chung quanh chỉ thấy mấy con ngựa đứng đó, không có bóng dáng một người nào, đau khổ ngửa mặt lên trời thở dài: "Vì sao mỗi lần đều như thế? !"

Hóa ra đây cũng không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, các học sinh khóa trước của Nam Thư thư viện cũng từng như vậy... Thật tội nghiệp Quý phu tử mà.

Mặc dù Quý phu tử ra sức ca cẩm cho cái thân mình như thế, nhưng cuối cùng cũng chịu nhận mệnh đi buộc đám ngựa bị bỏ lại của bọn họ.

Mọi người lao xuống bờ đê, đứng bên cạnh hồ nước nhìn các cô nương đang du thuyền ngoạn thủy, lúc này các cô nương cũng thấy được bọn họ, đều che miệng nở nụ cười, người người đều duyên dáng kiều mị.

Nhìn thấy hình ảnh rung động lòng người ấy khiến các vị công tử lâm vào trạng thái đờ đẫn cả người. Vốn người nào người nấy đều phong lưu phóng khoáng thì bây giờ nhìn bọn họ lại hệt như một lũ ngốc, bỗng công tử Tử Dương ở ban võ không nén nổi lòng bỗng nhiên hô to: "Các tiểu thư, tại hạ bất tài, có thể xuống thuyền ngồi cùng các vị hay không?"

Có tiểu thư trả lời: "Có bản lĩnh thì tự mình đến đây đi."

Các tiểu thư khác nghe thế, đều lấy tay áo che đi khóe miệng đang cười trộm.

Công tử Tử Dương chỉ đợi lời ấy, lập tức liền sử dụng khinh công như chim én lướt nước bay lên chiếc thuyền nhỏ của các cô nương.

Các vị công tử thấy vậy, tất cả cũng không chịu đứng yên nữa, một đám sử dụng đủ các loại tư thế độc đáo, phô bày ra hết khinh công của mình để khỏi thua bạn kém bè, tất cả chỉ để nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ cách bờ không xa.

Chỉ riêng công tử Dực ở trên bờ lo sợ đi tới đi lui như kiến bò trên chảo. Hoa Vô Đa đứng một bên nhìn công tử Dực, bụng bảo dạ: nếu bây giờ mà võ công của hắn được khôi phục trở lại, khinh công có giống kiểu cóc nhảy không nhỉ?

Hoa Vô Đa đứng bên có ý tốt đề nghị với hắn: "Chi bằng, ta cõng huynh qua nhá?"

Công tử Dực oán hận trả lời: "Không cần, nếu cô mà cõng ta sang thì ta sẽ mất mặt chết mất."

Hoa Vô Đa hừ lạnh một tiếng, nói: "Bộ huynh ở lại chỗ này thì còn mặt mũi lắm chắc?"

Công tử Dực thoáng nhìn sang công tử Tu đang đứng bên cạnh.

Giây phút này công tử Tu vẫn đang ngồi ở trên bờ nhìn màu xanh của trời mây và non nước hòa quyện vào nhau, kéo dài về tận chân trời xa kia, vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ, có vẻ như hắn không muốn lên trên thuyền chút nào.

Ánh mắt công tử Dực xoay chuyển, lập tức liền bắt chước theo công tử Tu ngồi xuống, nói: "Ta không giống cái bọn người ấy đâu, nhìn thấy con gái thì lập tức dính chặt như keo vào người ta."

Hoa Vô Đa cười thầm trong lòng, cũng ngồi xuống canh giữ ở bên người hắn.

Công tử Dực cũng bắt đầu giả vờ giả vịt, không nhìn về phía các người đẹp trong hồ mà chỉ nhìn quang cảnh chung quanh.

Không lâu sau, vầng mặt trời dần dần hiện lên, chiếu vào mặt nước tạo nên những tia sáng lấp lánh sóng sánh trong nước.

Bên ven hồ Đại Minh cành liễu xanh tươi, cảnh sắc rung động lòng người, đưa mắt nhìn qua sẽ thấy được những chiếc thuyền con con trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước, những chiếc ô đủ màu khẽ khàng xoay tròn hệt như những bông hoa đua nở trong vườn. Thỉnh thoảng có cơn gió mang đến những tiếng cười khẽ tinh nghịch của các thiếu nữ lên bờ, cùng với đó là hương thơm ngọt ngào say đắm lòng người.

Hoa Vô Đa nhắm hai mắt lại, lắng nghe tiếng gió, tiếng nước còn có tiếng cười mơ hồ kia, cô cảm thấy giữa đất trời bao la này, tâm hồn mình yên bình đến kỳ lạ. Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn xen lẫn trong gió đang hướng đánh phía sau lưng của cô và công tử Dực.

Hoa Vô Đa đột nhiên mở to mắt ra, không kịp quay đầu lại, ngay lập tức tìm kiếm vị trí của thanh âm vừa phát ra kia rồi sau đó phất ống tay áo một cái về phía sau, sợi tơ vàng vừa vặn cuốn lấy hai thanh kiếm.

Nhưng tiếp theo sau đó lại xuất hiện bốn thanh kiếm nữa, Hoa Vô Đa không ứng phó kịp. Ngay lúc này, công tử Tu cách đó không bao xa bỗng nhảy dựng lên, rút thanh kiếm bên hông mình ra chắn lại các thanh kiếm đang đến gần kia.

Thật may, đúng lúc có công tử Tu ở đây.

Lúc này, Quý phu tử đang cùng Trương phu tử ở Bắc Ngọc thư viện đi về lương đình phía Tây để nói chuyện phiếm, bọn họ cách nơi này hơi xa, nên cũng chưa chú ý đến tình huống đang xảy ra ở đây.

Mặt khác các học sinh đang ở trên thuyền cũng đã có người chú ý đến tình huống này nhưng vì thuyền đã cách bờ một đoạn rất xa, nên cũng rất khó bắt kịp đến đây trợ giúp.

Hiện tại ở đây có tổng cộng sáu người, võ công của bọn họ so với những người ở lần trước còn cao hơn nhiều, hơn thế chiêu quyền đều nhằm về phía công tử Dực, có vẻ như mục đích của bọn họ chỉ có một, ra tay không hề lưu tình chút nào.

Hoa Vô Đa đang cố hết sức thì ngay lúc này công tử Kỳ xuôi dòng nước nhảy lại đây giúp sức.

Hắn cầm trong tay mấy chiếc ô, mỗi một lần tung mình liền ném một cái vào trong nước để mượn lực nhảy lên. Sau vài lần nhảy thì cuối cùng cũng lên được bờ. Hắn bay người lên đứng bên cạnh công tử Dực, hô to với Hoa Vô Đa và công tử Tu : "Ta bảo vệ Dực, các cậu chỉ cần quan tâm đối phó bọn họ !"

Hai người bọn họ cũng không lo lắng gì nữa, một lát sau...

"Để lại..." Hoa Vô Đa chưa kịp nói thêm hai chữ "người sống" thì đã thấy công tử Tu thu kiếm lại, từng giọt máu đỏ tươi chói mắt theo lưỡi kiếm nhỏ giọt xuống thấm vào bùn đất.

Công tử Tu lạnh lùng nói: " Dưới lưỡi kiếm của ta thì không người nào được phép sống sót."

Lúc Hoa Vô Đa còn đang ngẩn người thì công tử Tu đã thu kiếm lại xoay người rời đi.

Không biết từ lúc nào, một chiếc thuyền nhỏ đang dựng bên cạnh bờ.

Hoa Vô Đa nghe được trên chiếc thuyền nhỏ đó có một thiếu nữ đang nói : "Chàng ấy mới thật phong độ làm sao! "

Một thiếu nữ khác hỏi lại : "Cậu đang nói đến ai vậy?"

Thiếu nữ kia nói: "Tớ đang nói công tử Vô Đa."

Hả?!

Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn qua, còn tưởng rằng mình đang nghe nhầm, nhưng khi nhìn lên ánh mắt của vị cô nương đang nói chuyện trên thuyền kia, cô rõ ràng thấy được khuôn mặt đỏ bừng của cô ta.

Hoa Vô Đa cũng không nhìn tiếp nữa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Mấy cô gái này từng được huấn luyện qua hay sao? Thấy thi thể người chết không chút sợ hãi, đã thế lại còn có tâm trạng đi bình luận xem người nào đẹp trai hơn ! Thật không thể xem thường mấy cô tiểu thư này nha!

Lúc này lại nghe một thiếu nữ khác nói tiếp: "Anh chàng công tử Dực kia mặt mũi cũng không đến nỗi nào, đáng tiếc lại là một người vô dụng, chỉ biết chờ người khác đến bảo vệ mình."

Hoa Vô Đa vừa nghe thế lập tức quay sang nhìn công tử Dực, mà công tử Dực mặc dầu nghe rõ những lời ấy nhưng sắc mặt vẫn như cũ.

Một người khác lại tiếp lời: "Nói đúng đó, chẳng qua cũng chỉ là một cái gối thêu hoa thôi, nhìn thì đẹp mà không dùng được, suýt chút nữa bị bề ngoài của anh ta đánh lừa rồi."

Trong lòng Hoa Vô Đa bỗng nhiên dâng lên cơn tức giận, xoay người lại giận dữ nhìn mấy người con gái nhiều chuyện kia. Bọn họ thấy ánh mắt bực tức của cô lập tức quay đầu đi hết, cũng không dám nói chuyện tiếp nữa.

Hoa Vô Đa quay sang nhìn công tử Dực bỗng thấy được ánh mắt u tối của hắn, trên khóe môi hắn hiện lên một nụ cười châm biếm. Vào giờ khắc này, Hoa Vô Đa cảm thấy công tử Dực bỗng trở nên vô cùng xa lạ.

Có lẽ mấy người vừa rồi là một số ít có gan lớn nên dám đến đây xem, các thuyền khác cũng nối đuôi nhau dần trở lại bờ. Mấy thiếu nữ biết được có người chết trên bờ vẫn rất sợ, không dám bước ra khỏi thuyền một bước.

Mấy vị công tử thật không bỏ lỡ cơ hội thể hiện mình, người người đều ngẩng đầu ưỡn ngực giống như đấng anh hùng, một mặt an ủi các vị tiểu thư đừng lo lắng, một mặt vì các nàng mà anh dũng xả thân che đi hình ảnh máu me ghê rợn.

*********************

Xong rồi, ai ai cũng rất hào hứng cho việc đi chơi , tán gái, ngâm thơ, bây giờ lại bị cái việc ngoài ý muốn này làm rối tung cả lên. Một đám nha sai từ quan phủ tới, khi biết bọn họ là học sinh của Nam Thư thư viện, người người đều có bối cảnh hùng hậu thì nói chuyện với bọn rất lễ độ. Sau khi trải qua một loạt câu hỏi, bọn họ vốn muốn dẫn đám Hoa Vô Đa đi nha môn ấn dấu tay chứng thực, nhưng lúc công tử Tu đem kim bài sáng chói luôn mang bên mình ra thì bọn họ lập tức cung kính đảm bảo tất cả mọi chuyện để bọn họ lo, không cần đám Hoa Vô Đa phải đến nữa, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp xử lý hiện trường rồi rời đi.

Đương kim hoàng thượng thân thể sức khỏe yếu lại mang trong mình nhiều bệnh, hoàng hậu Lưu thị âm thầm nắm giữ triều chính, ngoại thích(2) Lưu gia quyền khuynh triều dã (3), kim bài của công tử Tu đều có uy quyền hơn so với bất cứ thứ gì khác.

Trong lòng mọi người đều biết rõ điều ấy, nhưng không ai nói ra.

Cứ lằng nhằng như vậy chẳng biết trời đã chuyển chiều tà từ lúc nào, mọi người chưa có ai được ăn cơm trưa, bụng ai nấy đều như réo một bài ca. Có người đề nghị nướng ít chút đồ thôn dã để ăn, lập tức liền nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt từ mọi người, ngay cả người luôn quy củ như Quý phu tử cũng không lên tiếng phản đối. Chốc lát, một đám người cả trai lẫn gái đều bận rộn làm việc. Cái gì ngâm thơ thưởng trà đã sớm bị vứt đi. Bây giờ lấp đầy cái bụng rỗng mới là việc quan trọng.

Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, Hoa Vô Đa, công tử Tu và công tử Kỳ luôn có vài vị tiểu thư đến bắt chuyện với bọn họ, nhất là công tử Tu. Có những mấy cô gái xinh đẹp truyệt trần đang vây quanh lấy hắn.

Duy chỉ có công tử Dực thì không ai để ý tới, chắc là vì cảnh hắn được người khác bảo vệ đã đánh sập hình tượng trong lòng tất cả các thiếu nữ ở đây.

Công tử Dực vì vậy rất ư buồn bực, lại nhìn sang Hoa Vô Đa không hiểu phong tình(4) đang cố ý né tránh mấy cô gái, bực cả mình nhưng không có chỗ phát giận, bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy Hoa Vô Đa, nói : "Em họ, em không thích anh nữa à? Các cô ấy tốt hơn anh sao?"

Khi nói ra câu này giọng hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại đủ làm mọi người đứng sững như tượng. Hoa Vô Đa hơi do dự một chút, rồi nói: "Không, anh họ vẫn là tốt nhất."

Một câu nói, làm tan vỡ hết trái tim của các thiếu nữ, cuối cùng thì cũng không có người nào lại đến bắt chuyện cùng Hoa Vô Đa. Cô vô cùng mừng rỡ vì cuối cùng cũng được yên thân.

Trên mặt công tử Dực nở ra một nụ cười xảo quyệt, buông Hoa Vô Đa ra chuyển hướng đến công tử Kỳ, đột nhiên ôm lấy eo công tử Kỳ, mờ ám dùng hai má cọ sát lưng hắn, nói : "Kỳ, cậu cũng vậy, cũng không chịu để ý đến ta, cậu thích các cô ấy hơn ta sao?"

Ánh mắt công tử Kỳ chuyển quanh, dịu dàng nói với hắn : "Dực, ta thích cậu nhất."

Ahhhhhh... mấy cô gái đang đỏ mặt nói chuyện với công tử Kỳ cũng không thể chấp nhận được sự thật mà bỏ chạy không còn một ai.

Công tử Dực buông công tử Kỳ ra, nhìn nhau cười cười, sau đó quay đầu nhìn sang phía công tử Tu vẫn mang bộ mặt lạnh lùng như cũ đang bị một đám con gái bao quanh. Hai người cùng nở một nụ cười quái quỷ xấu xa, khi cười còn lộ ra một khoảng răng nanh trắng bóng. Hoa Vô Đa đứng bên thấy thế cả người lập tức run lên, trực giác nói cho cô biết, hai cái người này mà bày ra cái điệu cười như này nhất định là không có chuyện tốt gì. Quả nhiên, ngay sau đó hai người lập tức thay đổi thành một bộ dáng hết sức đứng đắn, cùng sóng vai nhau đi về phía công tử Tu đang đứng, cũng không đến gần, mà chỉ đứng ở một nơi cách đó không xa cũng không gần lắm.

Công tử Kỳ quay qua nói chuyện với công tử Dực : "Mặc dù ở ngoài Tu rất lạnh lùng nhưng thực tế thì nội tâm cậu ấy rất sôi nổi đó, phải không Dực?"

Công tử Dực trả lời: "Đúng vậy, Tu thích nhất là xem sách Đông cung đồ. Lúc đi học ấy, nhìn bìa ngoài là Luận Ngữ thế thôi, nhưng nội dung trong sách thì đều là Đông cung đồ đó."

Hoa Vô Đa thấy vẻ mặt của mấy người con gái đang vây quanh công tử Tu đã bắt đầu cứng đờ.

Công tử Kỳ lại nói tiếp: "Chẳng những chỉ có thế đâu, cậu có còn nhớ khu rừng phía sau núi không?"

Công tử Dực cười ha ha trả lời: "Đương nhiên nhớ rõ chứ, là nơi Tu đi nhìn đàn bà con gái tắm rửa chứ gì? Cậu ấy còn muốn dẫn chúng ta đi còn gì, đáng tiếc chúng ta không có cơ hội."

Hoa Vô Đa nhìn thấy mấy người con gái bên cạnh công tử Tu càng ngày càng ít đi.

Công tử Kỳ lại tiếp lời: "Nhớ Hạnh Hoa Xuân Vũ chứ?"

Công tử Dực hô một tiếng "ây da" lên, trả lời : "Đương nhiên nhớ mà, Tu nói a, Hạnh Hoa Xuân Vũ Đỗ Thiên Thiên quả không hổ danh là hoa khôi đứng đầu kinh thành, làn da mỏng manh như em bé, sau khi dùng roi quật xong nha... cái loại cảm thụ kia đúng là sướng đến chết mất."

Hoa Vô Đa nhìn bên cạnh công tử Tu đã không còn một bóng người nào.

(1) Nơi diễn ra trận chiến Xích Bích

(2) ngoại thích : họ ngoại (gia đình phía mẹ hoặc vợ vua)

(3) Quyền khuynh triều dã : có ý nói một người có quyền lực chỉ thua hoàng thượng mà trên cả vạn người, hoặc có ý chỉ hoàng thượng ở đây chỉ là một con bù nhìn, bị họ khống chế

(4) chuyện tình cảm của trai gái

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục