Gửi bài:

Chương 42 - Ái tình khó giải

Trước đây cô ghét cay ghét đắng cái vẻ mặt như cười như không của Tống Tử Tinh, nhưng không biết có phải do hôm qua hắn đồng ý đi cứu Hứa Khuynh Thành không mà hôm nay trông cũng không đáng ghét như trước nữa, hay là do nhìn nhiều nên thành quen rồi? Bỗng dưng cô nhớ lại cảnh hắn múa kiếm vừa rồi, không khỏi hoảng hốt trong lòng, vội vàng đưa tay nhận lấy chén trà, uống một ngụm tự an ủi mình, nói "Có nghĩ gì đâu."

Tống Tử Tinh đương nhiên cũng thấy được cửa hàng bán binh khí đối diện phía bên đường, chỉ mỉm cười nói: "Ba ngày sau là hôn lễ của đại công tử Lý gia và đại tiểu thư Phương gia, đến lúc đó ắt hẳn sẽ vô cùng náo nhiệt."

Hoa Vô Đa gật đầu, lại nghe Tống Tử Tinh nói: "Lý gia vì cưới đại tiểu thư Phương gia mà tiêu tốn không ít đâu, cô có thấy cả mười dặm đường phố thành Lạc Dương nhà nhà đều treo đèn lồng màu đỏ không, y như đang đón tết năm mới vậy, đó là một trong những kiệt tác của Lý gia đấy. Không chỉ thế, người từ phương xa đến chúc mừng cũng không phải ít, chỉ sợ các quán trọ ở thành Lạc Dương lúc này phỏng chừng đã hết sạch phòng rồi."

"Ừ." Hoa Vô Đa đáp, trên môi mang theo một chút ý cười, hôn lễ của tỷ tỷ đương nhiên phải vô cùng long trọng rồi, lúc tỷ tỷ thành thân cô nhất định sẽ đến xem, tuy rằng không thể làm bạn bên cạnh tỷ ấy, nhưng đương nhiên phải đến chúc mừng...

"Một bên là Lý gia giàu nứt đổ vách, nắm trong tay huyết mạch kinh tế của một nước, chỉ một cái trở tay cũng có thể làm mưa làm gió chốn thương trường, một bên là Phương gia – gia tộc duy nhất được phép kinh doanh, rèn đúc vũ khí, chăn nuôi và buôn bán chiến mã, cô có biết sự kết hợp của bọn họ sẽ có ý nghĩa to lớn đến đâu không?" Tống Tử Tinh nói.

"Không biết." Hoa Vô Đa thản nhiên đáp, bởi trong lòng cô vẫn luôn nghĩ rằng tỷ tỷ cùng tỷ phu là thật lòng yêu nhau, nên kết duyên với nhau là chuyện đương nhiên...

"Vậy cô có biết, một khi thân phận của cô bị bại lộ, sẽ có nguy hiểm đến nhường nào không?" Trong giọng nói của Tống Tử Tinh thêm vài phần lạnh lẽo.

Hoa Vô Đa ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, cô đã hiểu ý mà Tống Tử Tinh muốn nói, tuy rằng cô đã sớm đoán chắc hẳn Tống Tử Tinh đã biết được thân phận của mình, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói thẳng ra trước mặt cô như vậy, dù cảm thấy không mấy dễ chịu nhưng sắc mặt cô cũng chỉ trầm xuống, lặng im không nói...

Tống Tử Tinh thản nhiên nói: "Cô có từng nghĩ tới, vì sao Đường Dạ lại để cô ở cạnh mình không?"

Hoa Vô Đa vẫn trầm mặc như trước, không phải là chưa từng ngờ đến, chẳng qua cô muốn tìm hiểu một cách rõ ràng thôi...

Tống Tử Tinh chậm rãi nói: "Chuyện đáng sợ nhất không phải là chết, mà là bị người khác khống chế."

Hoa Vô Đa nghe thấy vậy liền giật mình, ánh mắt rủ xuống, may nhờ đang mang mặt nạ mà cô có thể che giấu được tất cả tâm tư trong lòng, lời nói của Tống Tử Tinh tuy rằng không thể làm cô hoàn toàn bối rối nhưng vẫn khiến cô tâm phiền ý loạn không thôi, từ khi sinh ra tới nay cô chưa từng bàng hoàng đến vậy, dần dần trở nên sợ hãi. Bị người khác khống chế ư... Hiện nay cô đúng là đang như thế...

Cô bỗng nhiên đứng dậy rời đi...

Tống Tử Tinh nói: "Đồ ăn còn chưa mang lên mà."

"Không ăn." Hoa Vô Đa phẩy tay áo bỏ đi...

Nhìn bóng dáng cô rời đi, ánh mắt Tống Tử Tinh trầm xuống, ăn cái gì cũng thấy mất hứng. Hắn chợt nhớ tới lời Đường Dạ nói hôm qua, thanh âm trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng: "Sống ở thời điểm loạn lạc này, chúng ta có thể bảo vệ chính mình và bảo vệ người mình muốn đã là chuyện vô cùng may mắn."

Đường Dạ, người ngươi muốn bảo vệ là ai?

********************

Lý gia ở Lạc Dương là một trong những gia tộc có thế lực lớn nhất cả nước, mọi chuyện đều thuận lợi như cá gặp nước, mà Phương gia ở Kim Lăng từ trước đến nay luôn luôn duy trì thái độ trung lập, ứng xử công bằng không nghiêng về bên nào. Nhưng trong lúc thiên hạ đang lâm vào thời thế rối ren này, hai nhà Lý, Phương lại sắp sửa kết làm thông gia, hòa thành một thể...

Ý nghĩa sâu xa trong chuyện này, e rằng chẳng ai không biết...

Lúc trước, Đường Dạ từ hôn với Phương gia trong phút chốc đã đặt nhị tiểu thư Phương Nhược Hề Phương gia chưa lấy chồng tại nơi đầu sóng ngọn gió. Tuy rằng trong chốn giang hồ vẫn đồn đại rất nhiều về cô, nhưng vẫn không thể lấn át đi thân phận đặc thù và giá trị của cô...

Tiếc rằng lão gia của Phương gia là Phương Chính Dương đã đuổi cô con gái làm bại hoại gia phong này ra khỏi nhà từ đời nào rồi.

Nhớ lại năm ấy, Phương Chính Dương cũng là một nhân vật anh hùng sáng giá, hành hiệp trượng nghĩa truyền lưu nơi nơi, lúc hành tẩu chốn giang hồ có vô số hồng nhan tri kỷ, sau gặp được Liễu Tư Tư mà trở nên si tình, mối tình si này của hắn, chẳng biết đã làm tổn thương biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ...

Có rất ít người đã gặp Liễu Tư Tư, cũng không mấy ai biết được lai lịch gia thế của nhà nàng, nhưng người con gái không rõ lai lịch này lại khiến cho Phương Chính Dương yêu như sinh mạng của chính mình. Liễu Tư Tư vì khó sinh đứa con thứ ba mà chết, đứa con cũng không thể giữ lại, một đêm đó Phương Chính Dương phải trải qua nỗi đau mất vợ mất con đã gần như trở nên điên cuồng. Năm đó vẫn là quan tri huyện, Tống Thần (cha của Tống Tử Tinh), vốn là bạn bè tốt của Phương Chính Dương, thấy Phương Chính Dương gặp phải cảnh ngộ bi thương như vậy, đã tự mình đến Phương gia khuyên giải an ủi, nhưng Phương Chính Dương mặc kệ mạng sống của bản thân, dù cho Tống Thần có khuyên giải thế nào đi nữa cũng không ích gì.

Cho đến một ngày nọ, cô con gái thứ hai Phương Nhược Hề khi ấy mới ba tuổi đã dùng đôi bàn tay nho nhỏ của mình ôm lấy thân hình Phương Chính Dương, mặc kệ ai kéo cũng không chịu buông ra, kiên định, cố chấp, không khóc cũng không ầm ĩ, lúc này mới khiến cho Phương Chính Dương cuối cùng cũng tĩnh tâm trở lại, cũng khắc sâu một ấn tượng khó phai trong lòng mọi người, nhất là Tống Thần...

Nhiều năm sau, trong chốn giang hồ thường nghe được đủ thứ tin đồn về đại tiểu thư Phương Nhược Vy của Phương gia, nhưng chưa từng thấy có người nhắc tới Phương Nhược Hề lấy một câu.

Mọi người chỉ nói Phương gia có hai cô con gái, cô chị Phương Nhược Vy xinh đẹp như hoa, nổi danh thiên hạ, nhưng chưa ai từng gặp qua cô em. Lại có người nói, Phương lão gia thích nhất là chơi trò kim ốc tàng Kiều(1), năm đó Phương phu nhân cũng thế, Phương lão gia nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa với hai cô con gái này là chuyện đương nhiên, chẳng biết là xinh đẹp đến mức nào mà không để cho người ngoài thấy được...

Một hôm có người nhiều chuyện lén vào Phương phủ để nhìn xem, lại bị đầy tớ của Phương gia đánh trọng thương lôi ra ngoài phủ, còn bị kéo đến nha môn phủ Kim Lăng, bị cáo buộc tội xông vào nhà người khác gây rối rồi bị bỏ tù. Trong lúc mọi người đang thất vọng hết sức, không biết ai làm rò rỉ tin tức, nói ba ngày sau tại tiết Thanh Minh, hai tỷ muội Phương Nhược Vy cùng Phương Nhược Hề sẽ đến ngoại ô thành Nam dạo chơi. Chỉ trong phút chốc đề tài này trở nên sốt dẻo ở mọi quán trà Kim Lăng, mấy người nhiều chuyện hễ nói tới việc này là xoa xoa tay, tâm trạng lại càng nôn nóng, càng mong đợi tiết Thanh Minh năm nay so với năm khác hơn, kết quả là... lại khiến mọi người thất vọng triệt để...

Tuy rằng thật chẳng dễ dàng tiếp cận Phương Nhược Hề, nhưng dù sao cũng có người tìm đủ mọi cách để có thể nhìn thấy, tục truyền rằng, dù khuôn mặt của nàng thanh tú động lòng người nhưng khi tỷ tỷ nàng là Phương Nhược Vy ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười xinh đẹp như hoa, mọi người lập tức ngây ngốc tại chỗ, rồi sau đó không còn nhớ được chuyện gì nữa.

Từ đó, cô con gái thứ hai của Phương gia từ vẻ đẹp được suy đoán như tiên giáng trần bị hạ thấp đáng kể, dần dần không được ai chú ý đến nữa...

Ngày qua ngày, năm qua năm, cô hoàn toàn bị vầng hào quang của tỷ tỷ Phương Nhược Vy che lấp...

Nhiều năm sau, Thiếu chủ Đường môn nước Thục, Độc vương Đường Dạ nổi danh thiên hạ đột nhiên hủy hôn, sau khi xác nhận tin hắn vứt bỏ nhị tiểu thư Phương Nhược Hề của Phương gia là đúng, chốn giang hồ lại được một phen xôn xao. Lời đồn về Phương Nhược Hề phải nói là tam sao thất bản, cô hân hạnh được trở thành đối tượng "Nhấm nuốt" nhiều nhất trước và sau khi ăn xong của mọi người. Lúc này, Phương lão gia lại cương quyết đuổi cô ra khỏi nhà, cũng càng làm cho mọi người tin tưởng, chắc chắn cô con thứ này không còn được cưng chiều nữa rồi...

Một thời gian sau, chuyện Phương Nhược Hề bị từ hôn cũng được "nhấm nuốt" đến phát chán, thì thật không ngờ, đúng vào lúc này, hai nhà Lý, Phương lại cùng lúc tuyên bố chẳng bao lâu nữa đại công tử và đại tiểu thư hai nhà sẽ kết duyên với nhau. Mọi người còn chưa tiêu hóa hết hàm ý của việc này, thì lại hay tin cô con thứ của nhà gái Phương gia là Phương Nhược Hề đang ở Lạc Dương, còn trở thành a hoàn của Đường Dạ. Tức khắc, cái tên Phương Nhược Hề và đám hỏi của hai nhà Lý, Phương liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người...

Tin Phương Nhược Hề là a hoàn của Đường Dạ, có người tin, cũng có người không tin, đủ thứ tin đồn được tung ra làm người khác hoa cả mắt. Nhưng có một vấn đề rất trọng yếu khiến mọi người chú ý, ngày đó, dù Phương Nhược Hề đã bị Phương lão gia đuổi ra khỏi nhà, nhưng cũng chưa nghe nói có bị trục xuất ra khỏi gia phả hay không. Chưa bị trục xuất ra khỏi gia phả thì vẫn là con cháu Phương gia, vậy rõ là Phương lão gia lúc trước đang trong cơn nóng giận nên mới nói vậy thôi. Hiện giờ cô con thứ của Phương gia này đã sớm đến tuổi kết hôn, sau khi đại tiểu thư của Phương gia xuất giá, chuyện cô nhị tiểu thư này sẽ gả vào nhà ai đương nhiên là vấn đề được mọi người quan tâm nhất. Có người mạnh dạn đặt giả thuyết, thân phận hiện giờ của Phương Nhược Hề rất tế nhị, mà hai nhà Lý, Phương sắp kết thông gia là vinh nhục cùng hưởng, cùng tiến cùng lùi, Phương Nhược Hề này có thể nói là thứ duy nhất mà hai nhà Lý, Phương chưa từng công khai, không có mấy trọng lượng nhưng lại là nhân vật then chốt vô cùng quan trọng, việc kết hôn của cô rất có khả năng đại diện cho ý đồ của hai nhà Phương, Lý...

Nếu nói, tỷ tỷ sắp ở Lạc Dương thành thân, người làm muội muội xuất hiện ở Lạc Dương là chuyện đương nhiên. Như vậy, a hoàn bên người Đường Dạ rất có thể chính là Phương Nhược Hề...

Có người nói, nếu Đường Dạ chỉ coi cô là a hoàn, chắc cũng không quá mức xem trọng, sợ là ngay cả tí cơ hội cũng chẳng có, cũng có người nói, bất kể chuyện làm a hoàn là thật hay giả, nếu quả thực người bên cạnh Đường Dạ đúng là Phương Nhược Hề, thì chắc chắn Đường Dạ và Phương Nhược Hề phải có liên quan với nhau, mà cũng có thể thật ra hai người là có tình ý với nhau; còn có người nói, nếu thực sự Đường Dạ để Phương Nhược Hề làm a hoàn cho mình, rất có thể là muốn trả thù việc Phương Nhược Hề đào hôn lúc trước, lấy đó làm nhục Phương gia, nhưng nếu theo ý này, tại sao chỉ bắt cô ta là a hoàn thôi? Xét theo tính cách của Đường Dạ, hẳn là chuyện không đơn giản như vậy đâu. Ai ai cũng bàn tán rộn ràng nhưng đều không đưa ra được kết luận rõ ràng, muốn biết đáp án xem ra phải đích thân đến Lạc Dương mới có thể biết được, bất kể chuyện về Phương Nhược Hề có bao nhiêu kỳ bí, một đám người nối đuôi nhau kiên quyết phải tìm ra được đáp án...

Việc đại hỷ của hai nhà Lý, Phương có thể coi là một trong những việc đại sự trong thiên hạ, nhưng việc đại hỷ này vừa khéo cách kỳ thi Hương ba năm mới có một lần trước mười ngày. Mười ngày nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, đối với việc đi thi của đám công tử mà nói, đúng là có chút gấp gáp. Theo lý mà nói, đám công tử dự thi sẽ không tới tham gia hôn lễ trọng đại này, nhưng thật bất ngờ, mấy ngày gần đây, các công tử từ bốn phương tám hướng bất ngờ đổ xô về thành Lạc Dương chúc mừng hỷ sự, các thanh niên anh tuấn tụ năm tụ ba tại thành Lạc Dương, thành Lạc Dương bỗng chốc hệt như chốn kinh thành náo nhiệt đang sắp sửa bước vào kỳ thi Hương.

Mấy ngày gần đây, các cô nương ở Lạc Dương rõ ràng cảm thấy số công tử anh tuấn đến đây càng ngày càng nhiều, việc làm ăn ở các kỹ viện thành Lạc Dương cũng khấm khá hơn vài phần so với lúc trước...

Còn tại quán trọ Thanh Lân, trước kia vẫn còn phòng trống, nay đã đầy ngập khách...

Vị công tử Đường Dạ ở Tây viện rất ít khi ra ngoài, mà người ngoài cũng không dám tùy tiện tới gần, nhưng có một chuyện khiến tiểu nhị của quán trọ đau đầu không thôi, nghĩ nát óc cũng chẳng ra, rõ là ở Tây uyển chỉ có một cô a hoàn, sao mới đi có một ngày mà lúc về đã biến thành người khác rồi, rốt cuộc đây là ai nha?...

**********************

Chẳng trách ngày ấy tỷ tỷ lại giả vờ không nhận ra cô, chẳng trách... Hoa Vô Đa sau khi đi khỏi tửu lâu vẫn còn trầm tư suy nghĩ.

Nay cô bị người khác khống chế, làm liên lụy đến người nhà, cô sẽ phải làm thế nào đây? Tuy rằng không biết Đường Dạ rốt cuộc muốn gì, nhưng hắn lại không biết được thân phận thực sự của cô, âu cũng là một điều may mắn. Quá nhiều những lời đồn thổi tạp nham quẩn quanh trong đầu, Hoa Vô Đa nghĩ mãi cũng không thông, không khỏi giậm giậm chân, thầm nghĩ: không nghĩ nữa, giải độc xong phải tìm đủ mọi cách để chạy thôi...

Vừa ngẩng đầu lên, đang muốn xem mình đi đến đâu, liền trông thấy giữa những bóng người đang qua lại trên đường có một vị công tử vận áo gấm đứng cách mình không xa, tóc búi kim quan, những tia nắng mặt trời chiếu vào càng tôn lên nét quý khí sang trọng của người kia. Hoa Vô Đa tự nhiên cũng để ý tới, đợi đến lúc thấy rõ người nọ, lấy tay dụi dụi hai mắt, nhìn chằm chằm vào người kia như thể không tin nổi, hình như người kia cũng phát hiện ra được, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn sang đây...

Giữa trùng trùng bóng người qua lại trên đường, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, đám người rộn ràng nhốn nháo như mắc cửi cũng không thể nào ngăn cách nổi...

Từ nghi ngờ, đến nhìn chằm chằm vào cô, rồi cuối cùng là ngạc nhiên và mừng rỡ cười tươi, cẩm y công tử rốt cuộc cũng biết được cô là ai, nụ cười ấy như đóa hải đường nở rộ, tuyệt trần xiết bao, vốn là ánh mắt xa cách lạnh lùng, bởi vì trông thấy cô gái mà nổi lên từng trận rung động, có vui mừng, có chờ đợi, còn có thật nhiều xúc cảm không nói nên lời.

Hoa Vô Đa vô cùng vui vẻ, lẩm bẩm phun ra một chữ: "Tu".

*********************************

Ánh nắng tươi sáng, mây trắng lượn lờ trên không, hai người trẻ tuổi tri âm tri kỷ lẳng lặng đứng đây...

Thiếu niên bên trái mặc cẩm y tinh xảo, đứng thẳng người, tóc búi kim quan, khóe miệng cương nghị hơi có vài phần cao ngạo, nhưng khi đưa mắt sang cô gái đang ở bên, từ chân mày đến khóe mắt đều biến thành vẻ nhu tình như nước, hòa nhã dịu dàng...

Cô gái bên cạnh búi tóc tự nhiên thoải mái, khi thì cười to ha hả, lúc lại múa máy tay chân chỉ vào sông này núi nọ, lúc cười vui sướng còn đong đưa cái đầu ra chiều đắc ý lắm, vị thiếu niên nọ mỗi khi thấy vậy đều cười một chút, khóe mắt chân mày khẽ cong cong...

Trong lúc cô gái đang hí hửng nói cười, thiếu niên nọ lại nhẹ nhàng tới gần bên cô, sóng vai đứng bên...

Núi này, sông này, người này, nếu có thể, hãy là sâu sắc, hoặc chăng vĩnh hằng...

********************

Xa xa là vài tên tùy tùng của công tử Lưu Tu và thư đồng Lưu Thuận đang theo sát phía sau hai người.

Lưu Thuận mặc dù rất băn khoăn cô gái kỳ lạ này là ai, nhưng thấy công tử cao hứng như vậy, cũng chỉ đem nghi vấn này chôn ở đáy lòng. Hắn nghĩ cô gái này chắc là bạn cũ của công tử, nhưng trông bóng dáng lại có vài phần quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng biết là ai, có điều khuôn mặt cô gái này rất bình thường, hắn không có nổi một ấn tượng nào về người này. Công tử đã lâu không vui vẻ như thế rồi, hơn nữa lần trước sau khi tiến cung gặp hoàng hậu, công tử càng thêm buồn bực không vui, lúc trở về thì người đã say mèm, dáng điệu đau khổ vùng vẫy ấy hắn chưa bao giờ gặp qua, sau khi tỉnh lại, công tử đột nhiên lại nói muốn tới thành Lạc Dương, thế là bọn họ liền vội vã ra đi. Đi vội suốt dọc dường dài, cuối cùng cũng kịp đến trước hai ngày của hỷ sự giữa đại công tử Lý gia và đại tiểu thư Phương gia, lễ vật mấy ngày trước đã đưa vào Lý phủ, sáng nay bọn họ mới tiến vào thành Lạc Dương, thật không ngờ trên đường đi công tử lại gặp người quen. Dọc đường công tử cứ mãi buồn bực không vui, dường như trong bụng chất chứa đầy tâm sự, đuôi mày cũng chưa từng giãn ra lấy một lần, nay vẻ mặt công tử lại vui vẻ như thế, mặc dù đang ở cách đó rất xa, nhưng với kinh nghiệm đã ở bên công tử nhiều năm qua của hắn, hắn biết công tử đã động lòng, cô gái này rốt cuộc là người phương nào vậy? Lưu Thuận nhìn từ xa, càng nhìn càng thấy kỳ quái...

Hoa Vô Đa múa máy tay chân vui sướng, thao thao bất tuyệt nói xong những điều muốn nói, cứ như đã thật lâu không có cùng người ta nói chuyện, biết được lần này đến không chỉ Lưu Tu mà Ngô Dực, Ngô Kỳ cũng đã đến Lạc Dương, cô càng không khỏi cảm thấy hào hứng phấn chấn hẳn lên, nhưng mặt khác, mấy tên còn lại vì phải chuẩn bị cho kỳ thi văn, võ ba năm một lần mà bị Quý phu tử giữ lại không thể đến được, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối...

Thấy nàng đột nhiên xuất hiện ở Lạc Dương, trong lòng Lưu Tu cũng dâng lên chút nghi ngờ nhưng hắn cũng không muốn hỏi vào lúc này, một lần nữa lại được gặp lại nàng, trong lòng hắn thật khó có thể tả được loại tình cảm đã lấp đầy con tim. Hắn thầm ngắm nhìn nàng thật kỹ, không bỏ qua một chi tiết nào, thầm nghĩ nghe cô nói bất kỳ chuyện gì cũng được...

Ở kinh thành mọi người đều nói Lưu Tu hắn không thích nữ sắc nhất định là thích nam sắc, đó thực chất là do đám người công tử Dực gièm pha tung tin đồn nhảm. Thực ra hắn chỉ không thích cùng các cô gái qua lại, từ đầu đến cuối hắn chỉ cảm thấy mùi son phấn trên người các nữ tử ấy làm hắn buồn nôn, còn tự cho mình là đúng, tính tình thì kiêu căng ngạo mạn khiến hắn rất chán ghét, ngoài mặt cười tươi như hoa nhưng bên trong tâm địa lại xấu xa như rắn rết làm hắn ghét cay ghét đắng, chỉ có người con gái trước mắt là ngoại lệ mà thôi. Nàng lấy thân phận nam tử làm bạn đồng môn của hắn, nàng lòng dạ vô tư cùng hắn tiêu diệt kẻ thù, khiến hắn phải kính nể sự linh hoạt và tinh thần nghĩa hiệp của nàng, khi nàng mang thân phận nữ nhi, vẻ mặt thành thật lúc nhăn lúc cười đều hiển hiện trong mắt hắn, chỉ là nhìn thôi hắn cũng thấy vui vẻ thoải mái rồi. Trên người nàng chẳng hề có mùi son phấn, chỉ có hương thơm tự nhiên thoang thoảng, nàng cũng không kiêu căng ngạo mạn, chỉ đôi lúc hay giở trò chút tinh quái, nhìn dáng nàng tươi cười sáng lạn mà hắn đứng sau lưng lại thấy chói mắt không thể mở ra nổi. Hắn thích nhìn thấy nàng, bất kể nàng làm gì, hắn đều thích. Nhưng thứ tâm tư này chỉ có thể giấu ở đáy lòng, nghĩ đến thân phận mình không thể tự do tự tại, luôn phải vâng theo ý của người khác, hắn không khỏi có chút ảm đạm...

Rời khỏi thư viện đã hơn nửa năm, một mình hành tẩu giang hồ, một người con gái sống trong thời buổi loạn lạc này tuy có biết thuật dịch dung nhưng cũng gặp phải rất nhiều khó khăn, chỉ là Hoa Vô Đa trời sinh tính cởi mở vẫn chưa từng để trong lòng. Nay cô nhìn thấy công tử Tu bỗng nhiên gợi lên rất nhiều điều ai oán cực khổ, cô nghĩ đến hiện giờ mình còn đang trúng kịch độc, bị Đường Dạ khống chế, bị hãm sâu vào trong ngục tù cũng nói không nên lời những sự thống khổ này, không được phép tùy tiện để lộ ra, nhưng nhìn trước mặt đôi mắt quen thuộc này, hai tròng mắt thân thiết, lý giải, lo lắng, nói xong rốt cuộc cô không kìm nổi mà hai tròng mắt rưng rưng, dâng lên thanh âm nghẹn ngào.

Thấy thế, công tử Tu không biết an ủi như nào, chỉ vội vàng nói hai chữ: "Đừng khóc." Chẳng ngờ câu đừng khóc này lại làm cho Hoa Vô Đa khóc to hẳn lên, công tử Tu phút chốc bối rối đem Hoa Vô Đa ôm vào trong ngực vỗ về an ủi. Không ngờ hành động này lại rất hữu hiệu, tiếng khóc lúc này đã ngừng lại, nhưng dừng đột ngột như vậy, công tử Tu trong lòng cảm thấy nghi hoặc, không khỏi cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn lại trông thấy đôi mắt đang trừng thật lớn tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc của cô. Công tử Tu nhất thời xấu hổ, buông ra cũng không được, bỏ ra cũng chẳng xong, nghĩ đi nghĩ lại rồi như đang suy nghĩ cẩn thận cái gì, vừa định mở miệng nói chuyện, hắn chỉ thấy giờ phút này, trong lòng mình, cô gái đã sớm thay đổi nét mặt, đôi mắt không chỉ đang trừng thật to, dường như trong đó còn có những ánh nhìn vô cùng không có ý tốt hướng về phía mình, cảm giác thật là kỳ quái, hắn chợt nghe đối phương mang theo một tia xấu xa, một tia đắc ý, một tia nghi ngờ, chính là để khẳng định cho lời nói: "Huynh thích ta."

Nghe vậy, công tử Tu ngẩn ra, không biết đáp lại như thế nào. Hắn buông Hoa Vô Đa ra, có chút xấu hổ di chuyển thân mình về nơi khác, nghĩ tới điều gì mà hai hàng lông mày lại nhanh chóng chau lại, trầm ngâm cả hồi lâu rồi lại giống như kiên định tâm tư đang muốn giải thích, trong trong khoảnh khắc xấu hổ tới cực điểm này, hắn chợt nghe thấy người bên cạnh cười nói : "Ta hỏi huynh một vấn đề, huynh trả lời ta được không?"

Công tử Tu nói: "Cô cứ hỏi."

Hoa Vô Đa hai tay chắp sau lưng thong thả bước vài bước, rồi sau đó đột nhiên hỏi: "Giả dụ huynh muốn tìm đến cái chết, trước mặt huynh lại có một con sông và một cái giếng, huynh muốn nhảy sông tự vẫn nhưng ta lại cứ bảo huynh nhảy giếng, vậy huynh vẫn muốn nhảy sông hay là nhảy giếng?"

Hả? Đây là cái vấn đề gì thế này? Nhìn thấy ánh mắt lóe ra tia chờ mong của Hoa Vô Đa, công tử Tu không khỏi có chút mơ màng. Là nhảy sông tự vẫn? Hay là nhảy giếng?

Lời tác giả: Nếu các bạn đã dần quen với khúc đầu truyện hài hước lãng mạn, một tuổi trẻ cuồng nhiệt sôi nổi được tái hiện lại trong mắt các bạn, vậy thì khúc sau các bạn phải chuẩn bị tâm lí, bởi vì đây là một câu chuyện vui có buồn có, có chia xa có hòa hợp, tình tiết thăng trầm, là một câu chuyện về tuổi trẻ được thuật lại. Chưa chắc bạn có thích hay không, nhưng đây chính là kết cục của "Giang sơn như họa"

MÌnh edit lời tác giả là có lý do cả đấy, nhăn nhủ với các bạn là chuẩn bị tinh thần trước nhé

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục