Gửi bài:

Chương 81

Chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Vào một ngày sau giờ Ngọ Tống hoàng hậu mang bầu năm tháng bưng canh tẩm bổ đi vào thư phòng của hoàng thượng, thấy người không có ở đó, mới buông bát canh xuống, vừa nhấc mắt lên đã trông thấy bức tranh cổ quái đang treo trên tường kia.

Nàng vẫn còn nhớ rất rõ đây là bức tranh gì, nó luôn luôn được treo ở thư phòng của hoàng thượng, nhưng trước sau vẫn là được cuộn vào, Hoàng thượng lại không cho phép bất kỳ kẻ nào được xem, thậm chí ngay cả việc lau chùi bụi bặm cũng đều là tự tay người làm, nhìn thấy bức tranh đã rất sờn, chắc là người vẫn thường xuyên mở ra xem.

Nàng còn nhớ rõ, có một ngày nàng đi vào thư phòng, nhìn thấy hoàng thượng đang chăm chú ngắm bức tranh kia, ý cười ấm áp hiện lên trong mắt mà nàng chưa từng nhìn thấy.

Nhịn không được, nhân lúc hoàng thượng không ở đó, nàng lén đem mở nó ra, nhưng lại nhìn thấy một bức tranh cực kỳ cổ quái, trong tranh có hai người, là hai nam nhân, trông cách ăn mặc thì là thư sinh, một người đang bóp cổ người kia. Nàng nhận ra một người trong đó, đúng là Thành vương Ngô Dực đã mất, mà một người kia cho dù không biết, nhưng theo bản năng lại làm cho nàng nhớ tới một người...

Ba năm trước, Tống hoàng hậu lần lượt sinh hai người con, mẹ tròn con vuông, yên ổn trong cung.

Chú Tống Diễn được hoàng đế phong làm Nhất Đẳng Giang Nam Hầu, sáu năm sau, ốm chết ở Giang Nam, từ đó, Tống hoàng hậu đem tất cả binh quyền trong tay giao hết cho hoàng thượng, Tống gia vẫn tiếp tục chiếm giữ Giang Nam, phú quý đến tột cùng, nhưng đáng tiếc thế hệ sau lại không có nhân vật nào anh kiệt được như Tống Tử Tinh nữa, lại vì sự áp chế của Tống hoàng hậu, mà con cháu Tống gia đều rời xa triều đình, cho dù phú quý nhưng lại không có vinh hoa, từ nay về sau thật sự trở thành Giang Nam thế gia.

Mà Tống Tử Tinh và Phương Nhược Hề đã bảy năm không có tin tức.

Bảy năm sau.

Chớp mắt một cái, lại đến một năm xuân về hoa nở, từ sau khi ngừng lại chiến tranh, hoàng đế mới lên ngôi, liền miễn thuế ba năm, dân chúng dần dần trở nên sung túc. Lúc này ở Giang Nam lại đúng vào mùa hoa nở, có một tiểu cô nương tầm năm sáu tuổi, đang buộc lại tóc, đôi mắt to vừa chuyển động một cách mờ ám mà ranh ma nắm vạt áo của một cô gái, tiếng nói trẻ con còn ra vẻ thần thần bí bí: "Dì à, chừng nào thì người dạy con thuật dịch dung?"

Cô gái bĩu môi, nói: "Cho dì ngươi bớt chút tâm tư đi, muốn học lỏm thuật dịch dung của ta cũng không dễ dàng như vậy đâu."

Tiểu cô nương nói: "Không đúng rồi, dì à, mẹ con bảo, dì và con giống nhau, bộ dạng rất đẹp, sau này lớn nhất định sẽ là kẻ họa thủy, vì muốn giảm bớt một chút tai họa cho nhân gian, cho nên mẹ mới bảo con xin dì dạy con thuật dịch dung."

Cô gái xoay chuyển ánh mắt, nói: "Kẻ họa thủy? Kẻ họa thủy rất tốt, thế gian này có biết bao nhiêu cô gái muốn làm kẻ họa thủy còn không được kia kìa, dì ủng hộ con làm kẻ họa thủy."

Tiểu cô nương vừa nghe thấy liền suy nghĩ có thể được không, liền lập tức nói: "Dì à, con bộ dạng xinh đẹp thế nào cũng bị người khác ăn hiếp, học thuật dịch dung có thể bảo vệ chính mình nha!"

Cô gái cười nói: "Bảo vệ chính mình không dễ dàng đâu, con bảo cha con dạy con võ công đi."

"Vậy dì dạy con cái gì?"

Cô gái hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Dạy con uống rượu."

"Không cần, dì ơi, dì dạy con thuật dịch dung đi mà."

"Không dạy."

"Dì ơi."

"Không..."

"Dì à..."

"Con vì sao lúc nào cũng muốn học thuật dịch dung thế?"

Tiểu cô nương lời lẽ đanh thép không chút nũng nịu lớn tiếng nói: "Bỏi vì con cũng muốn giống như dì trộm được một nam nhân đẹp trai như vậy."

"Cha con không đẹp trai sao?"

"Không đẹp trai bằng chồng của dì."

"Vậy chú ba của con?"

"Không!"

"Chú tư của con?"

Cuối cùng tiểu cô nương cũng do dự một chút, rồi sau đó tiếp tục kiên định nói: "Không! Chồng của dì là nam nhân xinh đẹp nhất con từng gặp!"

Xinh đẹp sao? Cô gái hơi run lên một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một người, một người hiện giờ cao cao tại thượng, người mà chỉ có thể nhìn lên, trông về phương xa rốt cuộc cũng không thể chạm đến. Hắn mới thực sự là một người xinh đẹp, nghĩ tới hắn cô lại nhớ tới một người.

"Dì ơi?"

"Ừ?"

"Dạy con thuật dịch dung đi mà."

"Không dạy."

"Dì à..."

"Trên đời này ai đẹp nhất?"

"Là dì!"

"Ừ!" Thật vừa lòng.

"Dì ơi..."

"Ừ?"

"Con muốn đi tiểu."

"Ta ôm con đi vào bụi cỏ."

"Không cần."

"Vì sao?"

"Mẹ nói, a Nhị đã trưởng thành rồi, không thể đi tiểu ở bất kỳ chỗ nào được."

"Vậy.... Vậy con phải giải quyết ở nơi nào?"

"Về nhà."

Nhìn tiểu nha đầu nhịn đến mức mặt tái cả ra, cô gái khinh thường nói: "Một chút cũng không giống ta!"

"Vậy dì sẽ giải quyết ở đâu?" Tiểu nha đầu sắc mặt thống khổ hỏi han.

Chỉ thấy ngón tay của cô gái chỉ về phía trước, tiểu nha đầu vừa ngước mắt lên đã thấy một gốc cây đại thụ cao ngất trước mặt, rồi sau đó nói: "Dì à, con đi."

Cô gái cười nói: "Ôm chặt vào, ta mang con đến đó."

Giả quyết xong, lại một lần nữa đi ra.

Đi tới đi lui, cô gái hỏi tiểu cô nương: "Vì sao mới vừa rồi nói đi trong bụi cỏ, con không đi, ở trên cây thì lại đi?"

Tiểu cô nương sau khi do dự một chút, mới đáp lại: "Trong bụi cỏ có sâu..."

Cô gái nghĩ nghĩ, rồi gật gật đầu nói: "Thì ra là như thế."

"Dì à, mấy ngày nay chú đi đâu thế ạ?"

"Kinh thành."

"Chú đi kinh thành làm gì ạ?"

"Để gặp em gái của chú."

"Thế em gái của chú là ai ạ?"

"Đương kim hoàng hậu."

"Oa... Hoàng hậu có bộ dạng như thế nào ạ?"

"Hả... Cái này... Bộ dạng của nàng."

"Dì vì sao lại không đi cùng chú ạ?"

"Chú con nói, lễ tiết ràng buộc trong hoàng cung có nhiều lắm, thấy em gái chú còn phải dập đầu, chú cũng không thấy vui, nếu không phải vì em gái chú biết chú vừa từ phương bắc trở về mà ba mời bốn giục thì chú cũng không muốn đi."

"Chú đối xử với dì thật tốt."

"Vậy hả?"

"Đúng ạ, dì nhất định sẽ được hạnh phúc."

"Ai nói thế?"

"Mẹ con nói, cha con cũng có nói qua, còn có chú ba con, hai cô, bà nội, ông nội, ông ngoại, Tiểu Trì, còn có cả A Mễ nữa." Tiểu Trì là bạn khi còn nhỏ của cô bé này, còn A Mễ là con vẹt... Vậy...

"Bọn họ đều đã từng nói thế sao?"

Tiểu cô nương gật gật đầu, nói: "Mẹ con nói, chỉ cần dì hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều là đáng giá."

Cô gái nhíu mày thật chặt, nói: "Cái gì mà tất cả đều là đáng giá."

Tiểu cô nương nói: "Con không biết, là chú cũng nói như vậy."

"Hả? Thật sao?"

Tiểu cô nương gật gật đầu, nói: "Con đã lúc nào lừa gạt dì chưa?"

Cô gái bĩu môi một cái, nói: "Con lừa ta không ít đâu."

Tiểu cô nương nói: "Con nào có..."

Cô gái nói: "Quên đi, ta quân tử không chấp kẻ tiểu nhân."

Tiểu cô nương giật mình, tưởng tượng, dì là quân tử á, với mình mà nói thì ngược lại là kẻ tiểu nhân mà thôi, nên liền vui vẻ đồng ý.

"Dì ơi?"

"Ừ? Lại chuyện gì?"

"Bụng con đau."

Cô gái khóe mắt hơi run rẩy nói: "Con lại muốn gì đây?"

"Con muốn đi nặng."

Nghe vậy, sắc mặt cô gái biến chuyển mạnh, đem tiểu cô nương kẹp dưới nách, hướng về nhà mà chạy như điên. Thật ra cũng không phải là không thể giải quyết ở bên ngoài được, mà là, cô nghĩ người khác ngửi thấy cái mùi này, trong ký ức của cô, cô đã từng chịu sự tra tấn như vậy, mà người đó cũng đã không còn nữa.

Tiểu a đầu giải quyết xong vấn đề lớn này thì không biết lấy ở đâu ra một quả táo, vừa ăn rột roạt lại vừa nhích lại gần cô, nói: "Dì à, con còn nghe nói có một người rất đẹp trai nữa."

"Ai cơ?"

"Độc vương Đường Dạ."

"Hắn không có..." Nói đến đây, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau xót, sờ sờ cây tiêu mang theo trên người chưa từng rời khỏi mình. Cho đến năm trước, trong lúc vô ý cô rút ra nhuyễn kiếm ở bên trong cây tiêu này, bị phu quân nhìn thấy, mới biết được, nhuyễn kiếm giấu trong cây tiêu này chính là Bích Nguyệt kiếm trong Phượng Hoàng Bích Nguyệt. Phượng Hoàng Bích Nguyệt nhân duyên một đời, có lẽ ý nghĩa sâu xa của nó đã được định trước là như thế.

Tiểu a đầu gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, con sinh thời này nên không nhìn thấy."

Cái câu sinh vào thời này chỉ sợ là dùng không phải như vậy, cô gái thản nhiên nói: "Câu này con lại nghe ai nói đó?"

Tiểu a đầu nói: "Con nghe chú tư nói vậy ạ. Chú nói, Đường Dạ của Đường môn ở đất Thục là một cao thủ dùng độc trời sinh, trong thiên hạ không người nào có thể hơn được người này, hơn nữa bộ dạng của hắn cũng rất tuấn tú, không kém hơn chồng dì đâu."

"Chú tư của con là sùng bái một cách mù quáng đó." Cô gái khinh thường nói.

Tiểu a đầu bỗng nhiên kêu: "A" một tiếng, cô gái hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu a đầu chỉ vào quả táo, nói: "Quả táo có sâu."

Cô gái nói: "Mau mau ném đi."

Tiểu a đầu đang định ném quả táo đi, lại chần chừ một chút rồi nói: "Con mang đi cho A Mễ ăn." Rồi sau đó chạy nhanh về phía sau.

Phương Nhược Hề ngớ ra, rồi sau đó cười trừ.

Tối nay bầu trời đầy sao, cô một mình ngồi trên nóc nhà ngắm sao trời, một loại cảm giác quen thuộc bỗng dưng ấp đến.

Rất nhiều năm trước, cũng là ban đêm như vậy, cũng là gió như vậy, thậm chí ngay cả mùi bùn đất trong không khí cũng đều cực kỳ giống, trên nóc nhà của quán trọ Thanh Lân ở Lạc Dương, hắn ngồi trước mặt cô, thích nhất là ngồi dưới đêm trăng thổi tiêu.

Cô lấy cây tiêu bên hông ra, nhẹ nhàng vuốt ve, đây là đồ vật của hắn khi còn sống. Nghe Tống Tử Tinh nói, khi hắn chết, cô gắt gao nắm chặt lấy cây tiêu này không buông, thậm chí mấy ngày sau đó hôn mê cũng không chịu buông tay, về sau nó vẫn luôn luôn ở bên người cô.

Vài năm trước, trong lúc vô ý cô rút nhuyễn kiếm từ trong cây tiêu ra, mới biết được trong cây tiêu này ẩn giấu Bích Nguyệt kiếm.

Phượng Hoàng Bích Nguyệt, nhân duyên tốt đẹp cả đời. Tống Tử Tinh nói đây là ý trời, chàng giữ Phượng Hoàng, cô giữ Bích Nguyệt, ý trời đã định cô phải gả cho chàng.

Nhưng chủ nhân của Bích Nguyệt, là hắn.

Đem tiêu đặt bên môi, cô chậm rãi thổi.

Vốn cô đối với âm nhạc là dốt đặc cán mai, nhưng rất nhiều năm nay, rất chậm chạp mà cô cũng học xong được một khúc, đó là khúc nhạc mà hắn thường hay thổi. Hắn nói, tên của khúc nhạc này gọi là: Tưởng Niệm.

Tưởng niệm, chỉ có người còn sống mới có thể xa xỉ mà tưởng niệm, nhưng sự tưởng niệm này vô giống như là đang cầm một lưỡi dao sắc bén, mỗi lần cầm lên đều không thể kiềm chế được mà tự đâm vào chính mình, năm qua tháng khác, mình đầy thương tích.

Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng tiêu kéo dài như kể như khóc, hoặc do người thổi tiêu không am hiểu nhạc lý, nên tiếng tiêu nghe được có chút không trôi chảy cũng không hài hòa.

Lúc này, trong phòng liền xuất hiện một vị phu nhân cực kỳ xinh đẹp, nàng ta ngẩng đầu nói với cô gái trên nóc nhà: "Hơn nửa đêm còn thổi tiêu cái gì nữa, lại còn thổi khó nghe như vậy, mau xuống dưới đi."

Phương Nhược Hề cười nói: "Nhất thời hứng lên, quên mất đây là Lý phủ, đã quấy nhiễu giấc mộng của tỷ tỷ và tỷ phu rồi, muội muội thật là đáng chết."

"Ít ba hoa đi, mau xuống dưới, nếu không ngủ được thì tỷ cùng muội nói chuyện một lát." Phương Nhược Vy cười nói.

Phương Nhược Hề từ trên nóc nhà nhảy xuống, đem cây tiêu nhét vào bên hông, nói: "Tỷ tỷ, bộ quần áo mới hôm nay làm có vừa người không?"

Phương Nhược Vy ngồi xuống chiếc ghế đá trong viện, nói: "Cũng không tệ lắm, chỉ có điều đường vân trên cổ áo cần phải sửa lại một chút." Mới nói đến đây, nàng liền nhân tiện nói: "Khóe mắt muội sao lại có lệ thế này?"

Chuyện cũ đã qua, dù sao cũng không thể che giấu cả đời, cần phải tiếp nhận, dù sao cũng là phải đối mặt, bọn họ đã mất, mà cô thì phải tiếp tục sống, không chỉ có sống mà còn phải sống thật hạnh phúc, như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, cũng không phụ bọn họ đã lấy mạng của mình để đổi lại tất cả những thứ này. Nghe thấy sự lo lắng hỏi han của tỷ tỷ, cô cười nói: "Không có gì, muội nhất thời nhớ tới một người bạn cũ, bé Nhị đã ngủ chưa ạ?"

Phương Nhược Vi vẫn xem cô là tiểu muội muội năm đó, đau lòng mà sờ sờ đầu của cô, nói: "Nó đã ngủ rồi, vốn là nó nói muốn tới ngủ với muội, ta không cho, ép nó hồi lâu rồi nó mới ngủ đó. Ta thấy bé Nhị dính lấy muội còn hơn là dính lấy ta, ta thật muốn đem nó đi đâu đó để cho muội quên nó đi."

Phương Nhược Hề cười nói: "Tỷ tỷ, ta hiểu ý của tỷ."

"Muội muội..." Ý cười trên mặt Phương Nhược Vy trở nên có chút gượng ép, thanh âm đều ngập tràn thương tiếc.

Phương Nhược Hề cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ không cần nói nữa, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi đúng không? Quả thực, muội cũng từng hỏi qua Tử Tinh, lúc trước, chàng biết rõ là muội đã không thể sinh con, thậm chí rất có thể sẽ không cứu sống nổi nữa, vì sao lại có thể vứt bỏ giang sơn dễ như trở bàn tay mà không cần, mà nhất định mang muội đi tìm danh y. Chàng nói cho muội biết, có một lần chàng một mình một người đứng trên một nơi rất cao, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên dưới là núi sông ngang dọc như một bức tranh, cảnh vật tươi đẹp như vậy khiến chàng đã rất muốn cùng một người nào đó chia sẻ, nhưng nhìn khắp nơi xung quanh lại đều không có một người, khi chàng nhận ra ở nơi đó chỉ có một mình chàng, chàng liền cảm thấy thật lạnh lẽo trống vắng, cảnh đẹp trước mắt cũng sẽ không đẹp như vậy nữa."

"Vậy vì sao trước kia lại còn muốn đi tranh đi đoạt?" Phương Nhược Vy thản nhiên hỏi.

"Chàng nói, nam nhi chí khí hiên ngang, tranh giành giang sơn là một lý tưởng hào hùng của người thân là nam nhi như chàng, chàng muốn chứng minh cho thiên hạ thấy, chàng có thể làm được."

"Chỉ là..." Phương Nhược Vy muốn nói lại thôi.

"Đúng vậy, bất luận là chàng yêu muội cỡ nào, bất luận là bọn muội có hạnh phúc cỡ nào, không có đứa nhỏ sẽ không thể được coi là hạnh phúc trọn vẹn..."

"Đời người không hoàn mĩ mới thực sự là hoàn mỹ nhất." Lời Phương Nhược Hề còn chưa nói xong đã bị một người khác chen ngang, một người từ ngoài cửa tiến nhanh vào, ánh trăng êm dịu dừng trên người chàng, càng chiếu lên quần áo chàng cùng khuôn mặt thanh nhã.

Cô kinh ngạc và mừng rỡ đan xen, đi lên nói: "Sao chàng trở lại nhanh như thế?"

Tống Tử Tinh dừng bước ở trước mặt Phương Nhược Hề, hoàn toàn không để ý còn có Phương Nhược Vy bên trong, đã ôm cô vào trong ngực, bất chấp sự giãy dụa của cô, dùng râu cọ vào mặt cô, bị cô tránh đi, liền cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đã nhiều ngày không gặp nàng, thật nhớ quá đi, ta liền ngày đêm không nghỉ chạy trở về." Mới nói đến đây, chàng lại nhẹ giọng nói: "Đừng giãy dụa."

Biết tỷ tỷ ở ngay tại cách không xa nhìn thấy, cô lập tức đỏ mặt, cũng không giãy dụa nữa.

Tống Tử Tinh mắt thấy Phương Nhược Vy đứng một bên mà khóe mắt đang run rẩy, liền cười nói: "Có tiểu hài tử quả thực là rất phiền toái, tỷ nhìn tỷ xem, đi chỗ nào cũng phải mang theo một cái đuôi. Chúng ta không cần phải như thế, chúng ta bây giờ muốn đi chỗ nào, phải đi chỗ nào, tự do thoải mái không có vướng bận gì thật là tốt."

"Chàng thực sự không cảm thấy tiếc nuối hay sao?" Cô nhẹ giọng hỏi.

"So với nàng, cái gì cũng không quan trọng bằng." Chàng nói.

Chàng nói chính là thật tình, cô hiểu được, lại nghe thấy một bên tỷ tỷ cô đang dậm chân nói: "Ta thật sự chịu không nổi rồi."

Nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ rời đi, hai người ôm nhau mà cười.

Chàng bỗng nhiên ôm lấy cô, đi nhanh vào phòng trong. Mặt cô đỏ lên.

Đẩy cửa phòng ra, chàng đặt cô ngồi trên giường, còn bản thân thì ngồi bên cạnh cô, để cho cô thoải mái dựa vào.

Chóp mũi ngửi thấy mùi quen thuộc của chàng, sâu trong thâm tâm cô cảm thấy rất yên lòng, suốt bảy năm, từ lúc đầu cô chỉ khóa chặt trái tim mình, một lòng muốn chết, sau đó lại thấy chàng trước sau như một trong mấy năm chăm sóc cô, làm cô cảm động và gợi lên ham muốn muốn sống trong cô, cho đến nửa năm trước, lấy trời làm mối, lấy con tim làm thông gia, bọn họ kết lại với nhau, cô rốt cuộc cũng đem cả bản thân lẫn con tim mình trao cho chàng, từ nay về sau, có chàng làm bạn bên người, năm tháng với những nỗi nhớ rốt cuộc cũng có một đôi vai để nương tựa vào nhau.

Cô cọ xát ở vai chàng vài cái, lại bị chàng đè lại, bỗng nhiên chàng vuốt ve vành tai cô vài cái, khiến cô thấy ngứa ngứa, rồi cũng bị cô đè lại.

Chàng nhẹ giọng nói: "Chúng ta phải rời khỏi nơi này."

"Đi đâu đây?"

"Kinh thành."

"Sao đột nhiên lại muốn đến kinh thành? Chàng không phải mới từ..."

"Hắn muốn gặp nàng."

"Ai?"

"Đương kim hoàng thượng."

Đó là ngày con trai thứ ba của Tống hoàng hậu là Ngô Kiền tròn một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, hôm đó hoàng thượng sau khi lâm triều liền thay quần áo chạy tới Phượng Minh điện của Tống hoàng hậu.

Vừa mới vào trong, hắn đã thấy Tống hoàng hậu đang ôm tiểu nhi tử của mình mà cười đùa rất vui vẻ, trong phòng sớm dọn xong đủ các loại đồ vật nhỏ, có sách, cũng có cả cây kiếm gỗ nhỏ.

Tống hoàng hậu thấy vẻ mặt thản nhiên của hoàng thượng, liền nói: "Hoàng thượng, huynh trưởng của nô tì đã trở lại, lúc này có thể đã tới kinh thành, huynh ấy nói muốn đến hoàng cung để yết kiến hoàng thượng và thăm nô tì, không biết ý hoàng thượng thế nào ạ?"

Hoàng thượng dường như không nghe thấy lời nói của hoàng hậu, tự mình đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía ngoài, bên ngoài có hai cây Hồng Liên cao ngất rất tươi đẹp, gió thổi qua, cao chót vót mà khúc khuỷu, toàn bộ căn phòng đều là mùi hoa.

Ánh mắt Tống hoàng hậu trầm xuống, vẻ tươi cười trên mặt đã có chút gượng ép, huynh trưởng lần này tới kinh thành là do hoàng thượng ngầm truyền tới, nói đến đây nàng đã biết chẳng qua chỉ là ngụy trang, nhưng nàng vẫn phải diễn như trước, lại còn phải diễn thật vui vẻ, cách hồi lâu, nàng liền nghe thấy hoàng thượng hỏi: "Khi nào thì đến?"

Tống hoàng hậu trả lời: "Thời gian chuẩn xác thì nô tì cũng không biết, e rằng có thể là ngay lúc này hoặc hai ngày sau."

Hắn gật gật đầu, xoay người ra khỏi Phượng Minh điện, cũng không quay đầu lại.

Tống hoàng hậu đưa mắt nhìn về phía tiểu nhi tử vẫn chưa chọn đồ vật để đoán tương lai, rồi khẽ thở dài.

Trong thư phòng, hắn đứng lặng thật lâu trước bức tranh nhiễm đầy máu, ngón tay nhẹ nhàng chạm rất nhiều lần vào người trong bức tranh, vẫn như không thể tin được, nàng đã trở lại.

Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ tới một đêm ở ven hồ Đại Minh kia, nhớ tới cảnh tượng và lời thề khi bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cũng không nén được sự buồn bã đau thương. Lúc ấy hắn chỉ một lòng thầm nghĩ giúp đỡ Ngô Dực đoạt được ngôi vị hoàng đế, rồi sau đó bản thân mình sẽ tự do tự tại ngao du sơn thủy, trở thành một thần y được người người trong thiên hạ kính ngưỡng, chứ không ngờ rằng, tạo hóa lại trêu người như thế, lời thề sau cùng ở ven hồ Đại Minh cuối cùng lại dừng trên người hắn.

Từ khi biết được Tống Tử Tinh mang theo nàng trên đường đi chữa bệnh đã rơi xuống núi gặp nạn, hắn đã không hề nghe thấy tin tức của nàng và Tống Tử Tinh nữa. Vốn tưởng rằng cuối cùng nàng cũng đã chết, đi theo Ngô Dực, nghĩ đến mỗi lần yến hội nhìn thấy điệu múa với trường lăng hắn đều cảm thấy trong lòng buồn bực, nên đã dứt khoát cấm điệu múa ấy từ đó, nghĩ đến đã vài năm trôi qua mà mỗi lần nhớ tới bọn họ, hắn lại càng cảm thấy cô độc, không khỏi buồn bã rơi lệ.

Hoàn cảnh đổi thay, thế sự vô tình, nay cảnh còn mà người đã sớm mất, nhưng trong ký ức của hắn bọn họ lại càng rõ rệt, càng làm cho hắn nhớ nhung. Hắn thật hy vọng thời gian có thể qua trở lại, trở lại lúc trước một đêm ở ven hồ Đại Minh kia, làm cho tất cả mọi thứ diễn ra lại từ đầu.

Giang sơn như họa, họa như giang sơn, rốt cuộc là muốn có cái gì đây? Chỉ là so với bọn họ thì hắn chẳng còn lấy một người bên cạnh mình.

Chỉ có điều, tốt quá, nàng đã trở lại.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục