Gửi bài:

Chương 61 - Thiên hạ loạn

Hắn đi rồi, thần kinh của cô đang căng ra bỗng dưng trầm tĩnh lại, chợt cô cảm thấy tâm tình đang rất tốt, buồn phiền cùng áp lực cũng dịu đi đôi chút, cô vẫn không đứng dậy, cứ như thế không hề kiêng dè mà nằm luôn trên bậc thềm, tùy ý để hơi lạnh và ẩm ướt thấm vào tóc và thân thể mình, rất lạnh, nhưng mà lại rất đau...

Sau một lúc lâu, cô bỗng dưng xoay người nhảy dựng lên, nắm lấy mớ tóc rối tung đã mấy ngày không gội, ngửi thấy mùi trên người mình, trong nháy mắt suýt nữa thì nhổ ra, vội hướng ra bên ngoài gọi to: "Có người hay không đấy? ! Ta phải tắm rửa."

Lúc này chợt nghe bên ngoài cửa có người đáp: "Cô nương xin chờ một chút, ta đi gọi người chuẩn bị ngay bây giờ."

Sau khi trải qua một đêm kia, tuy rằng thỉnh thoảng cô vẫn sững sờ ngây người ra, nhưng cô đã đi dạo bên ngoài, không thể cứ ngồi mãi trong phòng được.

Chuyện đã qua, con người trước đây nếu đã đuổi mà rốt cuộc cũng không trở lại nữa, vậy thì lưu luyến lại để làm gì? Tuy rằng biết là cần phải quên, nhưng mà lòng dạ cũng không thể tự do mà khống chế được, cô liền đau đớn lặp đi lặp lại nói cho chính mình, nếu không thể quên được thì thử đối mặt đi, có lẽ thời gian dài thì sẽ quên thôi.

Những lúc ở cùng một chỗ với Lưu Tu trong rừng trúc đột nhiên hiện lên trong óc cô, đó là khi cô ngẫu nhiên nghe được chữ: "Tu" cũng sẽ ngẩn ra trong chốc lát, tiếp đó lại trầm mặc, sau đó là thản nhiên cười gượng, cô nói cho chính mình, chung quy cũng phải quên đi...

Ngoại trừ Lưu Tu, còn có một người cũng làm cho cô thường xuyên nhớ tới, người đó là công tử Dực, mỗi khi nhớ tới ánh mắt kinh ngạc không hiểu kia của công tử Dực khi nghe đến thân phận thật của cô, cô liền thấy có chút khổ sở. Cô còn nhớ rõ ngày ấy hắn nắm chặt tay cô mà nói: "Bất luận là thế nào, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng." Cô liền rơi vào ma trảo của Tống Tử Tinh. Hắn đang trách cô cố tình lừa dối hắn cho đến nay ư? Cho nên, đêm đó mới không phái người đi tìm cô, để cô lưu lạc đến Giang Nam hay sao?

Cô nhìn đến tay mình, một đêm kia đôi tay này đã bị hắn nắm rất nhiều lần, mỗi một lần đều mang theo năng lực vỗ về, yên lòng, vài lần cô rất muốn trốn phía sau hắn để hắn tự che mưa chắn gió, nhưng mà cô lại lừa hắn, hắn có hận cô hay không? Tại sao lại không muốn trông thấy cô? Cô sờ tay vào trong ngực lấy ra một đoạn gấm, cẩn thận mở ra, hé ra bức tranh bên trong, cô liền tỉ mỉ mở ra. Bức tranh này cô lấy từ trong tay công tử Dực, chính là bức tranh khi ở Nam Thư thư viện, hắn bóp cổ của cô, cô ra sức mà giãy dụa, ngón tay cô nhẹ nhàng sờ lên bức tranh, khóe miệng cô giương lên nở một nụ cười vui vẻ, giống như lại nhớ đến thư viện, lại nhớ đến ký ức tươi đẹp nhất, khoảng thời gian vui sướng nhất...

Ở Tô Châu đi dạo mấy ngày, cô mới biết được, Tống Tử Tinh ở Giang Nam rất có danh tiếng gần như nhà nhà đều biết, mọi người đều tôn kính vị tướng quân này, các cô gái ái mộ hắn, các chàng trai tôn sùng hắn. Cô vồn cho rằng đám người Tống Tử Tinh này, cùng lắm cũng chỉ là công tử sĩ tộc, cho dù là có chút bản lĩnh cũng là do tổ tiên phù hộ mà thôi, thật không thể ngờ, hắn ở Giang Nam lại được dân chúng kính yêu như thế...

Hoa Vô Đa lần trước đi qua Giang Nam, vội vàng mà đi, mà nay lưu lại ở Giang Nam mấy ngày, liền phát hiện từ đầu đường đến cuối ngõ, từ người có thân phận, có địa vị trong sĩ tộc, cho đến con buôn trăm họ thậm chí là tên ăn xin, đủ các loại người chỉ cần nhắc đến Tống Tử Tinh thì đều trưng ra vẻ mặt ngưỡng mộ...

Nhất là các cô gái, nhất là các cô chưa kết hôn, nhắc tới Tống Tử Tinh, lời dạo đầu dường như luôn biến thành tiếng thét chói tai. Về phần vì sao... Hoa Vô Đa mỗi lần nhịn không được đều run lên vài cái, hơn nữa nghĩ đến lời nói của hắn trong đêm đó, điều đáng giận nhất chính là, trong phút chốc ấy vậy mà cô cũng tin! Thật phẫn nộ!

Chỉ có điều sau mấy ngày, Hoa Vô Đa nhắc đến Tống Tử Tinh cũng muốn hét chói tai, bởi vì con mẹ nó, hắn như vậy mà lại có tiền... A...

Tống Tử Tinh nói, cô có thể ở trong phủ tướng quân, cũng có thể ở tại mấy biệt viện của hắn ở Giang Nam, bất kể thế nào, hắn đều lo ăn lo ở, nếu cô không vui, cũng có thể ở tại một quán trọ nào đó ở Giang Nam, chi tiêu bao nhiêu do hắn chịu trách nhiệm, thậm chí ở địa phận Giang Nam mua cái gì cũng có thể tìm hắn đòi tiền, nếu hắn không có ở phủ tướng quân thì sẽ có quản gia Ngô thúc trả tiền, chỉ có điều là giới hạn trong địa phận Giang Nam, ra khỏi Giang Nam hắn liền mặc kệ.

Đó là một cạm bẫy, Hoa Vô Đa vừa nghe thì trong lòng cũng biết rõ ràng nên càng thêm khinh bỉ, cái bẫy nông cạn mà không sáng sủa như thế, lại có thể do Tống Tử Tinh nghĩ ra. Tuy rằng là khinh bỉ, nhưng rồi cô lại không thể không thừa nhận, việc làm này của Tống Tử Tinh đối với cô mà nói thật lớn lao mà cũng rất hấp dẫn, mà cô lại khó có thể cự tuyệt lại được sự hấp dẫn này. Lúc trước khi cô cùng Đường Dạ rơi vào trong động sâu, ngân phiếu trên người cũng đã ướt không thể dùng được, rồi sau đó tơi kinh thành rồi ngân lượng mang theo cũng không còn nhiều lắm, mà nay tới Giang Nam rồi không có tiền sao được...

Hoa Vô Đa cũng cảm thấy được, trong người không có tiền đến đi lại cũng không có sức nữa, không có tiền ăn cơm cũng chưa từng hứng thú, không có tiền sống cũng không khỏe mạnh, cho nên tạm thời là vẫn ở Giang Nam đi, tạm thời ăn nhờ ở nhờ vậy, nhưng nhiều lần cô cố lấy dũng khí muốn tìm hắn để lấy chút tiền tiêu giữa đường, dù sao thì tự nhiên lấy tiền của hắn cô cũng cảm thấy không hay lắm, sau đó cô liền trước mặt Rùa tinh cò kè mặc cả...

Cô mang theo vẻ mặt rất thành ý, nói cô nguyện ý lấy ra một chút sức lực nhỏ bé để đổi lấy tiền bạc hậu hĩnh, tuy rằng tỏ rõ là muốn chiếm của hắn chút tiện nghi, nhưng cô cảm thấy được rất là đúng lý hợp tình mà...

Rùa tinh không có tranh cãi gì, chỉ tùy ý hỏi cô một câu: "Cô sẽ làm gì?"

Hoa Vô Đa vội nói: "Ta có võ công, đã từng làm vệ sĩ." Đây là lần duy nhất cô trải qua công việc nghiêm túc này, đương nhiên là cái a hoàn của Đường Dạ kia là không tính...

Rùa tinh lo lắng một chút cho sự vô tích sự của cô, khi cô là vệ sĩ cho muội muội của hắn là Tống Tử

Rùa tinh cũng hơi lo lắng một chút về chuyện của cô, hắn bảo cô làm bảo tiêu cho muội muội của hắn là Tống Tử.

Tống Tử âm vốn là ở tại phủ của Tổng đốc Hàng Châu, mấy ngày gần đây, nàng ấy nói là đến du ngoạn ở Tô Châu nhân tiện thăm vài tỷ muội, nên liền đến ở tại phủ tướng quân của ca ca.

Tống Tử âm cả ngày không ra khỏi cửa nửa bước, mỗi ngày đều ở trong vườn thì cần gì đến vệ sĩ, chỉ thỉnh thoảng đi cầu thần khấn Phật, vừa ra khỏi cửa không phải kiệu thì chính là xe ngựa, đầy tớ đi theo phía sau, hơn nữa Tống gia ở Giang Nam lại nổi danh như thế, Tống Tử âm đi ra ngoài thì không ai dám di nghị.

Làm vệ sĩ cho Tống Tử m, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy bản thân mình hoàn toàn là dư thừa, đây cũng là điều mà trong lòng cô muốn, nhưng dù sao cũng là treo cái danh vệ sĩ lên người, nếu thu được nhiều tiền của Tống Tử Tinh, dù sao cũng phải có ý tứ chứng minh một chút chứ.

Cô thỉnh thoảng cùng Tống Tử âm đi bái Quan Âm, còn thỉnh thoảng tham gia một vài bữa tiệc trà của các tiểu thư, ngày cứ như thế mà trôi qua. Ở Tô Châu này các tiểu thư rất thích đồ trang sức, người mặc vàng đeo bạc, châu ngọc phỉ thúy đầy người, vừa thấy liền biết là các tiểu thư của nhà có tiền. Trong đề tài bàn luận của các nàng, một phần ba là nhắc đến Tống Tử Tinh, một phần ba là cầm kỳ thi họa, một phần ít nhất là son phấn bột nước, Hoa Vô Đa vài lần rất không khách khí mà đứng ngủ gật.

Bởi vì có việc làm, thời gian ngẩn người ra của Hoa Vô Đa ngày càng ít đi.

Thời gian này ở cùng một chỗ với Tống Tử m, tình cờ Hoa Vô Đa phát hiện ra một bí mật, bí mật của Tống Tử m.

Có một lần nhàm chán Hoa Vô Đa đang nằm ở trên mái hiên của Tống Tử m, trong lúc vô tình liền thấy Tống Tử âm từ trong ngăn tủ tầng dưới cùng lấy ra một bức họa đang cuộn tròn, sau khi mở ra, vẻ mặt nàng trở nên ngẩn ngơ, ngón tay lại vuốt ve người trong bức tranh. Hoa Vô Đa nhìn xuống phía dưới cũng thấy giật mình, người trong tranh đúng là Ngô Kỳ. E rằng tâm tư này của Tống Tử âm không ai có thể biết, Hoa Vô Đa sau khi trở về phòng mới than thở mãi thôi, than rằng công tử Kỳ nhìn bề ngoài hiền lương mà lại lừa gạt trái tim của một cô gái thuần khiết thế này.

Tống Tử Tinh từ sau lần trước, dường như lại bận rộn hơn, luôn luôn không thấy bóng dáng đâu, hắn thường xuyên năm ba ngày không trở về phủ tướng quân, thỉnh thoảng trở về, cũng chỉ là đến thăm muội muội Tống Tử nên thuận tiện Hoa Vô Đa cũng gặp được hắn. Hắn chính là đến thăm cô, cũng bảo cô bảo vệ tốt cho muội muội của hắn thì sẽ cho nhiều tiền, nếu muội muội của hắn mất một sợi tóc, hắn sẽ trừ ngân lượng của cô. Hoa Vô Đa lúc này mới phản bác nói: "Tóc rụng là chuyện bình thường, ngươi đây là bắt nạt vệ sĩ, chức vụ vệ sĩ này là thiêng liêng không thể xâm phạm, nên có thể phản kháng, ngươi nếu khinh người quá đáng, ta không làm nữa, mặc kệ!"

Tống Tử Tinh chỉ thật sự lo lắng đôi chút, nói: "Cô nếu làm tốt, cuối tháng ta bảo phòng thu chi thưởng thêm cho cô hai mươi lạng bạc, chuyện tóc rụng này tạm thời không nhắc đến nữa."

Hoa Vô Đa liền liếc mắt nhìn hắn một cái, vẻ mặt nghiêm túc, chờ hắn quay đầu đi, chạy nhanh che miệng lại chỉ sợ không cẩn thận cười ta tiếng bị hắn nghe thấy.

Mùa đông năm nay lạnh giá vô cùng.

Năm trước, Hoàng đế băng hà.

Hoàng đế trước khi chết, đã sai người thông báo với thiên hạ, nhị công tử của Tây Kinh hầu Ngô Dực chính là con của mình, kỳ thực cũng là danh phù trưởng hoàng tử, sắc phong thành Vương. Việc này truyền ra khiến cả nước hết sức kinh hoàng. Nhưng sau khi Hoàng thượng mất đi, lại không thấy có di chiếu lập người con nào làm vua.

Hoa Vô Đa biết việc này cũng giật mình nói không nên lời, những ngày gần đây nghe nói về chuyện của công tử Dực, không lâu sau lúc cô và Tống Tử Tinh rời khỏi kinh thành, Ngô Dực cũng rời kinh đi đến quận Kinh Triệu, thái ấp của Tây Kinh hầu.

Cô hỏi Tống Tử Tinh: "Vì sao Hoàng thượng lại muốn trước khi chết mới nhận con?"

Tống Tử Tinh nói: "Lưu gia quyền hành lấn át cả triều đình và dân chúng, Hoàng thượng đã sớm bị mất quyền lực, nếu nhận Ngô Dực sớm hơn, cũng không thể cho hắn cái gì đó, chỉ có thể mang đến cho hắn sát khí thật mạnh."

Theo như Hoa Vô Đa biết, Ngô Dực đúng là sát khí rất mạnh, đúng là thân phận của hắn đã không còn là bí mật nữa.

Tống Tử Tinh nói với cô: "Đương kim hoàng thượng không có thực quyền, Ngô Dực cho dù là trưởng hoàng tử nhưng chẳng qua cũng là một con rối, nếu đúng là thế, chi bằng cho hắn ở bên người Tây Kinh hầu có kinh nghiệm. Tuy rằn chỉ là thân phận của một công tử, nhưng Tây Kinh hầu dù sao cũng có thái ấp và sức mạnh của riêng mình, thế lực ở Kinh Triệu lại rắc rối phức tạp, trong tay cũng có hơn mười vạn binh mã, lại có Lương vương ở quận Thái Nguyên ở xa phối hợp chặt chẽ, Lưu gia cũng không thể làm gì được, đương nhiên có thể giữ được sự bình an cho Ngô Dực. Mà Hoàng thượng trước khi chết mới nhận hắn, chẳng qua cũng vì muốn cho hắn một cái danh phận một cách danh chính ngôn thuận mà thôi. Trừ cái này ra, cái gì cũng không thể cho được."

Cho đến tận hôm nay cô mới biết được điều này, chỉ là mình như vậy lại không biết gì về công tử Dực, mà dường như Tống Tử Tinh so với cô còn biết nhiều hơn. Cô há miệng thở dốc, rồi lại không biết nói cái gì, chỉ nghe Tống Tử Tinh nói: "Nghĩ đên điều này, người biết thân phận thật sự của Ngô Dực cũng không nhiều, trước đây rất nhiều người khi nhắc tới nhị công tử của Tây Kinh hầu đều nói hắn không học vấn không nghề nghiệp, đã có rất nhiều người xem thường hắn, nhưng về sau... ta phát hiện hắn không giống như những lời đồn đại đó."

Trong thời gian làm vệ sĩ cho công tử Dực ở đại danh phủ cô cũng đã biết, cái thời điểm kia là khi công tử Dực và công tử Kỳ mới đến kinh thành không lâu. Đại danh phủ là phủ đệ của Tây Kinh hầu ở kinh thành, cùng đi với hắn còn có muội muội Ngô Đa Đa, Ngô Đa Đa không đợi mấy ngày đã quay về quận Kinh Triệu, mà Ngô Dực lại đến Nam Thư thư viện học. Nhưng vì sao Ngô Dực lại đến kinh thành và sao hắn lại vào Nam Thư thư viện thì Hoa Vô Đa cũng không rõ nguyên nhân.

Theo quy định của tổ tiên, trưởng hoàng tử sẽ kế vị, nhưng sau khi hoàng thượng băng hà, thái tử năm ấy sáu tuổi đã kế vị, Hoàng hậu Lưu Nhã cũng phụ chính.

Tây Kinh hầu và Lương vương đều có con trưởng sao có thể để cho con vợ lẽ của vua kế vị được, liền chỉ trích quốc trượng Lưu Trình là nịnh thần làm quyền, lập người còn nhỏ lên để ép các nước chư hầu. Đương nhiên, họ sẽ không thể tôn trọng vị vua này được.

Các chư hầu khác cũng có chút do dự, có mưu đồ rồi sau đó hành động, rõ ràng là cũng muốn tự xưng vương.

Thiên hạ loạn.

Trái ngược với thế cục ở kinh thành thay đổi liên tục, Tống Tử Tinh đóng quân ở Giang Nam lại ám binh bất động.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, mắt thấy đã đến cuối năm.

Tống Tử âm luôn đối đãi với cô rất ôn hòa, dường như còn rất thích thân thiết với cô, thường đem một vài chuyện trong lòng nói với cô, thậm chí đến việc nàng ta nhớ Ngô Kỳ, cũng được nhắc đến. Chỉ là nàng chưa bao giờ nói đó là Ngô Kỳ, nhưng trong lòng Hoa Vô Đa luôn biết, nhắc tới Ngô Kỳ, cô không tự chủ được là lại nhớ tới Ngô Dực, còn có... Lưu Tu.

Kỳ thực Hoa Vô Đa cũng không chán ghét Tống Tử Tinh, tuy rằng cô là muội muội của Rùa tinh.

Rất nhiều ngày ở chung này, Hoa Vô Đa cảm thấy cô gái này rất dịu dàng nhưng lại rất kiên cường và mềm dẻo, nàng rõ ràng là thích Ngô Kỳ, nhưng lại chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, rõ ràng là nàng xuất thân cao quý, nhưng cũng không yếu đuối, mà lại còn thực hiền hòa, trái ngược với các tiểu thư sĩ tộc khác cố ý thân cận nhưng chung quy vẫn duy trì khoảng cách, dịu dàng.

Một thời gian dài, Hoa Vô Đa cảm thấy bản thân cũng không chán ghét nàng, kỳ thực điểm quan trọng nhất đó là Tống Tử âm cũng không có gây phiền toái cho cô, để mặc cô nhàn hạ, nhắm một mắt mở một mắt, điểm ấy làm Hoa Vô Đa rất rất là thích.

Sắp tới, cô sẽ làm bạn cùng Tống Tử âm đi thành Đông ở Tô châu bái phật, nghe nói cái chùa ở ngoại ô thành Đông kia rất linh nghiệm, chỉ đáng tiếc một chút là, Hoa Vô Đa ngay cả cái tên chùa cũng không nhớ kỹ.

Mùa đông này rất lạnh, mưa phùn ở thành Tô châu nhiều ngày qua đi, trời bỗng nhiên còn có tuyết rơi nhiều. Tuyết rơi cả một đêm, đến gần sáng vẫn còn rơi, bay lả tả, trên đường và trên cây nơi đâu cũng có tuyết đọng lại. Tuyết vào mùa đông ở Giang Nam không phải là không có, nhưng chỉ là rất hiếm thấy, hơn nữa tuyết rơi trong thời gian dài như vậy thật đúng là rất hiếm. Nhìn những bông tuyết bay lả tả trên bầu trời, tất cả mọi người đều thật hưng phấn, bao gồm cả Hoa Vô Đa.

Sáng hôm nay, Tống Tử âm vẫn không vì trận mưa tuyết bất chợt xảy ra này mà trì hoãn chuyến đi, vẫn kiên trì đi chùa cầu phúc, chỉ là khi từ chùa trở về cũng không kiềm chế được cảnh đẹp tuyết trắng bay toán loạn mà bỏ lại cỗ kiệu để đi bộ.

Có lẽ là do trời lạnh lại có tuyết rơi, hôm nay người tới đây dâng hương cực nhỏ, dọc đường đi vào, bọn họ chỉ thấy có một đám người.

Chỉ là khi đi đến chỗ đường núi quanh co, thấy trước mặt có một đám người đang đi đến đây, đều cưỡi nhưng con ngựa cao to, xa xa nhìn thấy bọn họ mà tốc độ vẫn như trước không giảm, nhìn cách ăn mặc của những người này thì hình như rất có lai lịch.

Đường núi chật hẹp, đám người Hoa Vô Đa liền dừng bước chân dẹp vào bên đường, nhường đường cho những người này.

Đám người kia đi qua bên người bọn họ, roi ngựa mang theo gió bụi, đập vào mặt bọn họ, thật vô cùng ngang ngược.Vốn cũng không có chuyện gì to tát, Tống Tử âm cũng chưa nói gì, những người khác tự nhiên cũng né ra.

Nhưng sau khi đám người ngựa chạy đi mấy trượng, liền ngừng lại, một người ở giữa thúc ngựa chạy ngược lại, đầu ngựa đứng đúng trước mặt Tống Tử m. Những người còn lại đều nhìn về hướng này.

Người nọ tại đây là một người trẻ tuổi, ánh mắt suồng sã nhìn Tống Tử m, theo bản năng Tống Tử âm cũng lùi về phía sau từng bước, gia phó của Tống gia lúc này liền tiến lên che ở trước người Tống Tử m, ý đồ ngăn cản ánh mắt suồng sã dò xét của nam tử kia.

Không ngờ, nam tử kia thấy thế ánh mắt liền trầm xuống, không thèm phân trần mà vung một roi quất lên tên đầy tớ kia, tên đầy tớ này cũng có bản lĩnh, nhảy lên né tránh, tên đó lại vươn tay bắt lấy Tống Tử m...

Hoa Vô Đa đang đứng bên cạnh Tống Tử m, mắt thấy tay người nọ chạm vào Tống Tử m, liền vươn tay giữ lấy cổ tay của người nọ, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cổ tay của tên kia bị cô bẻ cho một cái, lập tức liền ngã xuống trên mặt đất mà đau quay cuồng. Tình cảnh lần này xảy ra rất đột ngột, đám người ngựa nhìn thấy nhưng dường như cũng không để ý tới tên kia đang bị thương, ánh mắt đều tụ lại trên người Hoa Vô Đa, vẻ mặt khó lường, nhưng lại không có người đi ra, đội hình cũng không có nửa phần hỗn loạn.

Lúc này, hai bên đoàn người tự tách ra hai bên, một con ngựa đen từ giữa thong thả đi ra.

Lập tức xuất hiện một nam tử diện mạo anh tuấn, nhưng ánh mắt lại u tối và thâm trầm. Hắn vừa xuất hiện, mấy người đầy tớ của Tống gia bất giác lùi về phía sau từng bước, ngay cả Tống Tử âm cũng lộ ra một chút vẻ kinh hãi. Vẻ mặt người này cũng không không phải hung ác, mà lại làm cho người ta phát sợ, làm người ta không tự giác được mà trong lòng trở nên sợ hãi.

Hoa Vô Đa âm thầm đánh giá người này, thấy quần áo hắn đẹp đẽ sang trọng, khác biệt so với những người khác, phía sau lại có trường đao rất lớn, vừa nhìn là biết người này hoặc có thể lực hoặc có nội công thâm hậu, dường như không tốt để ứng phó.Chợt cô thấy người này trông có chút quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ tới là ai, mơ hồ chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc, trong lòng cô bỗng dâng lên một dự cảm không tốt, nói không chừng giờ phút này chính bản thân cô cũng thấy sợ hãi, nhưng vẫn còn có Tống Tử âm và mấy người đầy tớ nhà Tống gia nữa, cô liền lập tức hạ quyết tâm, cho dù không bảo vệ được bọn đầy tớ, bất luận thế nào cô cũng phải bảo vệ được Tống Tử m.

Người nọ liếc mắt một cái nhìn tên thuộc hạ cổ tay bị đau đang giãy dụa rồi đứng lên, chỉ hừ một tiếng, dường như tên thuộc hạ kia cũng sợ người đó, tuy rằng đau vẫn cố nhịn, chỉ cúi đầu, dắt ngựa lùi về đoàn ngựa phía sau...

Phần đông đầy tớ cũng nhận ra nguy hiểm, liền đem Tống Tử âm và Hoa Vô Đa che ở phía sau, dốc toàn bộ tinh thần để đề phòng...

Hoa Vô Đa khẽ nói với Tống Tử m: "Cô tìm một cơ hội rồi trốn đi, trở về tìm ca ca của cô, ta ngăn hắn lại."

Tống Tử âm hơi hơi luống cuống nhìn cô một cái, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cô cẩn thận."

Ánh mắt của nam tử nhìn về phía Hoa Vô Đa, Hoa Vô Đa cũng không một chút trốn tránh mà nghênh tiếp ánh nhìn của hắn. Lúc này, liền nghe thấy đầy tớ bên người Tống Tử âm nói: "Các ngươi là người phương nào? Dám ở vùng Giang Nam mà giương oai, cũng không hỏi thăm một chút, tiểu thư nhà chúng ta là ai!"

Quả thực, ở Giang Nam không ai không biết Tống gia, lại càng không dám đùa giỡn với tiểu thư của Tống gia Tống Tử m...

Người nọ nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, ánh mắt liền rời về phía Tống Tử m, dường như đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng giương lên một cách lạnh lùng, lộ ra một nụ cười khinh thường, đột nhiên giơ tay cầm một cái roi lên, đánh về phía tên đầy tớ vừa mới nói, cái roi kia mang theo một lực hết sức lớn, chạm đến tên đầy tớ kia hắn chắc chắn phải chết, trong chớp mắt Hoa Vô Đa lấy ra từ bên hông một con dao nhỏ để nghênh đón...

Trong khoảng thời gian ở Giang Nam này, Hoa Vô Đa cố tình giấu kín thân phận, không hề sử dụng binh khí đặc thù là mười ngón kim hoàn, liền đem theo bên người một đôi dao nhỏ...

Hai người tức thì đánh nhau, dao nhỏ chạm đến cái roi, trong lòng Hoa Vô Đa cảm thấy kinh hãi, người này không chỉ có sức lực thật lớn mà ngay cả công lực cũng cực kỳ thâm hậu. Câu cửa miệng nói: ngoài núi có núi, ngoài đỉnh có đỉnh, ngoài người có người, Hoa Vô Đa tự than thở mới đây không hiểu số phận mình thế nào nữa, mỗi lần ra tay đều gặp núi bên ngoài, đỉnh bên ngoài, đám người ngoài này lại không giống như mình. Vẫn có một cái so với một cái mạnh mẽ!(?) Trước có người ám sát Đường Dạ, lại có người ám sát công tử Dực, bây giờ lại có người muốn cướp lấy Tống Tử m, nghề vệ sĩ này thật là không dễ làm nha...

Cùng người này động thủ, Hoa Vô Đa liền biết, bản thân cô không đánh lại hắn, hơn nữa binh khí lại cũng kém hơn, cái roi và hai con dao gặp nhau, bàn tay cô run lên quá mức, đường núi cũng bị hắn để lại cho nhiều vết roi nông sâu tùy mức độ...

Nếu thứ Hoa Vô Đa dùng chính là mười ngón kim hoàn, có lẽ cô có thể nhờ vào sự nhanh nhạy và ưu thế của binh khí để lấy nhu thắng cương, nhưng hiện này lại dùng hai con dao nên chắc chắn sẽ thất bại, mà người này dường như đã nổi lên sát khí, xuống tay rất ngoan độc, từng phát roi đều có thể gây chết người, Hoa Vô Đa tránh đi cũng vô cùng chật vật...

Tống Tử âm lúc này đã lên xe ngựa, nhóm đầy tớ thúc ngựa đánh xe rời đi, đã thấy nam tử vung tay lên, đám người kia ngay lập tức đuổi theo xe ngựa của Tống Tử m.

Đầy tớ của Tống gia ở phía sau ngăn cản, nhưng lại không phải là đối thủ của đối phương, tám người đi theo, trong chốc lát đều bị giết, xe ngựa của Tống Tử âm cũng bị ngăn lại, người đánh xe bị giết, Tống Tử âm bị bắt xuống xe ngựa...

Hoa Vô Đa thấy thế vừa sợ vừa giận! Những người này có lai lịch như thế nào? Cũng dám ở địa phận Giang Nam, không coi Tống gia ra gì mà giết người nhà họ? !

Cùng nam tử đánh nhau đã không dễ dàng, giờ phút này trong lòng Hoa Vô Đa đã thấy lo lắng, không cẩn thận quần áo liền bị cái roi quất cho rách nát, nếu không phải dựa vào cô có khinh công rất cao, chỉ sợ đã sớm thành vong hồn dưới cái roi này rồi...

Mắt thấy Tống Tử âm bị bắt, cô bất chấp những cái khác, ra chiêu nhảy lên rời khỏi nam tử, bỏ mặc hắn bay lên một ngọn cây cách đó mấy trượng. Nam tử nhíu mày lại, nhưng vẫn chưa theo sát, chỉ híp mắt nhìn Hoa Vô Đa, con mắt mơ hồ hiện lên tia sát ý...

Hoa Vô Đa đứng trên ngọn cây, quần áo vì bị nội lực kích động mà bay múa từng trận, một vài bông tuyết bay xuống, nhưng một chút cũng không dính đến thân thể của cô, nếu không phải là diện mạo của cô bây giờ vô cùng tầm thường, cảnh tượng lần này thật khiến cho kẻ khác kinh diễm. Ngón tay cô dò vào bên hông, đeo vào mười ngón kim hoàn, liếc mắt một cái nhìn về chỗ Tống Tử m, vị trí đó, rồi lại nhìn về phía nam tử bên dưới, thanh âm lạnh lùng nói: "Không biết các hạ là ai, chúng ta là gia quyến của Tổng đốc Giang Nam Tống gia, hôm nay đi đến ngoại ô lễ Phật, các hạ làm như thế, không sợ cùng Tống gia gây thù kết oán sao?"

Người nọ cười lạnh lẽo, cũng không trả lời, trong lòng Hoa Vô Đa hiểu được, hắn muốn giết người diệt khẩu. Cô hít sâu một hơi, mượn cơ hội này để nghỉ ngơi và hồi phục lại chút hơi thở, cũng nổi lên ý muốn giết người...

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục