Gửi bài:

Chương 79

Xác của công tử Dực trong gió to như con rối gỗ mệt mỏi đong đưa, sắc mặt khô gầy trắng bệch, hai tròng mắt nhắm chặt không còn giống với phong thái năm xưa.

Dưới Ngụy thành, gió lạnh hiu quạnh, gió thổi qua, hạt cát bay lên trên mặt, trở nên rất đau, rất đau.

Trên tường thành quân của Lưu gia đứng thẳng trong gió, đóng giữ Ngụy thành vững như bàn thạch.

Mà nay xác Thành vương ngay trên tường thành, càng làm tăng thêm lòng tin chiến thắng của bọn họ.

Nhưng lúc này đây, ở trong gió bọn lính đồng thời nghe được một tiếng khóc lóc thê lương, thanh âm kia tê tâm liệt phế, cho dù là ban ngày nghe tới cũng làm cho bọn hắn kinh động mà sợ hãi.

Bọn họ đưa mắt nhìn, chỉ thấy từ xa một cô gái mặc áo trắng, đầu tóc rối tung đang quẳng ngựa đi mà nhanh chóng chạy tới đây, trong chớp mắt đã đến dưới thành, một khắc kia đến bên tường thành rồi đột nhiên dừng bước. Cô ngẩng cao đầu, ngây ngốc nhìn xác chết trên tường thành, sau một lúc lâu cũng chưa di chuyển.

Cô sắc mặt tái nhợt, thần sắc thê lương, búi tóc rối loạn, quần áo theo gió mà tùy tiện bay lên, gió mạnh thổi tung tóc của cô, lộ ra khuôn mặt, đẹp đến kinh người!

Giờ khắc này, tất cả các binh sĩ trên tường thành nhìn mà ngẩn ra.

Trong gió, dáng đứng của cô thẳng tắp, trong mắt cô chỉ có xác chết bị treo trên tường thành mệt mỏi mà đung đưa theo gió, là chàng sao? Vì sao lại rõ ràng như thế, cô không tin. Chàng đã từng nói, chàng là tai họa ngàn năm còn lưu lại; chàng đã từng nói, có chết cũng phải chết sau cô, bởi vì phải nhìn thấy cô chết trước; chàng đã từng nói, cho dù có chết cũng phải chết trong ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng. Vậy cớ sao lại thê thảm như vậy? Cô không tin, cô phải lên phía trước xem cho rõ ràng.

Tham tướng giữ thành Lí Vi sau khi dại ra một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện cô một bước nhảy lên đã bay qua thành hào, dường như muốn bay tới trên tường thành, đầu oanh một tiếng, hắn hốt hoảng chỉ vào cô gái, hô to: "Bắn tên!"

Cung tiễn thủ bị thanh âm này đánh thức lại, cuống quýt bắn tên về phía cô gái, một trận tên lạc, muốn ép cô gái này dừng lại bên dưới thành.

Dưới thành, cô gái nhìn lên xác chết trên tường thành, thân hình quơ quơ, chưa tiến vào mà đứng cũng không vững.

Cô nhìn kỹ, thật là chàng, thật là chàng, trong phút chốc, ngực cô giống như có cái gì đó xuyên thủng, trống rỗng, không thể vá lại được nữa.

Cô lại liều lĩnh phi thân lên, rồi lại chi chít những mũi tên chặn đường đi của cô, ép cô lùi lại, cánh tay bị trúng tên mà trầy da chảy máu, cô giống như vẫn không hề cảm giác, ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía tường thành.

Tham tướng giữ thành bị bộ dạng điên cuồng của cô gái dưới thành làm cho kinh sợ, hắn sai càng nhiều cung tiễn thủ lên tường thành. Một lát sau, đã có trăm mũi tên cùng lúc nhắm ngay vào cô gái dưới thành.

Cô lại từ trên tường thành ngã xuống, một mũi tên cắm trên bả vai cô, bất chấp không hề để ý, cô nhìn lên xác chết trên tường thành cùng vô số mũi tên lóa mắt nhằm vào chính mình, bỗng dưng ngửa mặt lên trời hét to: "Lưu – Tu"

Ngay trong lúc này, Triệt vương Lưu Tu nghe được tấu trình đã đi nhanh lên tường thành. Bước chân hắn có chút hỗn độn, tham tướng giữ thành Lí Vi vừa nhìn thấy hắn đã muốn khom mình hành lễ, lại bị hắn đẩy ngã qua một bên. Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy rõ cô gái dưới thành, dường như là bị chấn động mạnh, liền vung tay lên lớn tiếng nói: "Tất cả đều dừng tay!"

Trên tường thành những người bắn tên nghe lệnh, cùng buông xuống những mũi tên trong tay đang nhắm vào cô gái.

Cô gái dưới thành đứng lặng trong gió, thân mình gầy yếu lảo đảo lay động, đứng cũng không vững, máu tươi từ bả vai và cánh tay đều nhuộm đỏ thân áo trắng, thật rực rỡ chói mắt. Cô như tố cáo như oán hận như căm giận, chỉ vào Lưu Tu trên tường thành, gằn từng chữ: "Chàng đã chết, vì sao còn muốn làm nhục chàng như vậy? Chàng tuy là kẻ địch của ngươi, nhưng cũng là bạn cùng trường của chúng ta! Chàng là một người kiêu ngạo đến cỡ nào, cho dù đã chết, cho dù đã chết..." Nói đến đây, cô đã khàn giọng nói không thành lời. Cho dù đã chết... Chàng đã chết... Chàng thật sự đã chết...

Cô bỗng nhiên quỳ xuống, hướng về phía Lưu Tu mà dập đầu, hắn nghe được thanh âm khàn khàn mà gằn từng chữ của cô: "Lưu Tu, đem xác của hắn cho ta! Lưu Tu, ta cầu ngươi, ta cầu ngươi!" Mỗi một chữ "cầu" cô nói là một lần cô tự dập đầu, mỗi lần dập đầu đều nói một chữ "cầu".

Dường như một khắc này có cái gì đó tại đây như sụp đổ, cô chưa bao giờ cầu xin bản thân mình, cũng chưa bao giờ cầu xin bất cứ kẻ nào, sự kiêu ngạo của cô cho dù đối mặt với việc hắn cưới người khác cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, hắn biết cô có bao nhiêu kiêu ngạo, nhưng hôm nay cô lại vì Ngô Dực mà cầu xin hắn. Hóa ra, người mà trong lòng cô quan tâm nhất chính là Ngô Dực, là Ngô Dực! Nghĩ đến đây, sự đố kị gặm cắn con tim hắn, từng tấc từng tấc, làm cho hắn mất đi lý trí gần như điên cuồng.

Lưu Thuận đã nhận ra người dưới thành, thấy thần sắc bàng hoàng lúc này của Lưu Tu, trong phút chốc ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo.

Cô gái dưới thành lên tiếng cầu xin, cầu chính là xác của kẻ địch Thành vương, vương thượng vì sự hủy hoại của cô ta mà trở nên thống khổ, không ngừng tra tấn chính mình. Giờ phút này, nỗi căm hận của Lưu Thuận đã lên tới cực hạn, hắn xoay người lớn tiếng với cô gái dưới thành: "Yêu phụ dưới thành kia, Thành vương đã chết trong tay vương thượng chúng ta, ngươi đến đây chẳng qua là tự tìm đến đường chết, muốn xác của Thành vương..." Hắn lời còn chưa nói xong, đã bị Lưu Tu dùng một chưởng đánh bay ra ngoài, đụng vào phía sau tường thành, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.

Trên tường thành một trận hỗn loạn, Lưu Tu hung hãn tàn ác nhìn về phía Lưu Thuận, chỉ thấy Lưu Thuận đang cười. Lưu Thuận giãy dụa bò lên trên, vừa giống như cười lại giống như đang khóc, nói: "Vương thượng, vì Lưu gia, vì các huynh đệ đã cùng người vào sinh ra tử, giờ phút này người không thể mềm lòng, thỉnh vương thượng hãy suy xét cho kỹ! Cho dù giờ phút này người có đánh chết Lưu Thuận, Lưu Thuận cũng tuyệt không thể để người vì ả ta mà nhất thời mềm lòng, hủy đi nghiệp lớn của vương thượng!" Lưu Thuận nằm phục xuống mặt đất, vì bản thân bị trọng thương mà mà miệng phun máu tươi vẫn giật giật không thôi, nhưng vẫn kiên trì đi tới dưới chân của Lưu Tu, gắt gao ôm lấy, sớm đã không để ý đến sống chết của chính mình.

Tham tướng giữ thành Lí Vi cũng quỳ xuống, nói thật mạnh: "Vương thượng anh minh, xác của Thành vương tuyệt đối không thể trả lại vào lúc này."

Các binh sĩ trên tường thành trong phút chốc cũng đều đồng thời quỳ xuống cùng kêu lên: "Vương thượng anh minh."

Lúc này, Triệt vương phi Tề Hân nghe thấy tin báo từ các vị tướng quân cũng lên tường thành, Tề Hân nhìn thoáng qua cô gái dưới thành, liền cúi người xuống quỳ lạy, nói năng rất có khí phách: "Vương thượng, xác của Ngô Dực là sự đả kích lớn nhất cho quân của Ngô gia, Ngô Dực chết, Ngô Kỳ sẽ mất đi ý chí chiến đấu, trước mất Thượng Đẳng sau mất Trường Bình, quân của Ngô gia liên tiếp thất bại, quân lính đã tan rã, nghiệp lớn của vương thượng sắp thành, tuyệt đối không thể mềm lòng vào lúc này, vương thượng! Vì gia tộc Lưu thị, vì các tướng sĩ đã liều mạng trên chiến trường vì vương thượng, hy vọng vương thượng có thể lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không thể đem xác chết cho ả!"

Các chúng tướng còn lại cũng đều quỳ xuống chờ lệnh, ở giữa cũng chính là bóng dáng đám người công tử Tử Dương và công tử Cuống.

Tề Hân lại nói: "Đã một năm qua, ả ta cùng Ngô Dực sớm chiều chung sống, nói vậy hai người đã sớm ước hẹn ba kiếp bên nhau, ả ta hiện giờ không đếm xỉa đến sống chết cũng muốn phải lấy được xác Ngô Dực, trong lòng sớm đã không còn tình cảm với vương thượng, vương thượng tuyệt không thể vì tình cảm ngày xưa, mà không để ý đến đại cục, thỉnh vương thượng hãy suy xét cho kỹ!"

Ánh mắt điên cuồng của Lưu Tu trong một tấc trở nên tối sầm lại, cho đến khi lặng yên như ao tù nước đọng, bởi vì câu nói ước hẹn ba kiếp bên nhau của Tề Hân mà trở nên bế tắc.

Dưới thành, một tiếng yêu phụ, đã sớm đánh thức Hoa Vô Đa.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thân mình đứng thẳng, sừng sững trong gió, nhưng vẫn có vẻ gầy yếu mà bất lực.

Nghe rõ lời nói của mọi người trên tường thành, cô bỗng dưng cười lên một cách điên cuồng, lên tiếng nói: "Lưu Tu, ngươi còn nhớ không? Ven hồ Đại Minh, chúng ta đã từng hứa hẹn, phải nhớ mặt trời mọc của ngày hôm ấy, nếu ai đã chết, vậy thì người còn sống sẽ thay người đã chết mà nhớ cho kỹ. Lưu Tu, Lưu Tu! Ngươi có nghe không, Dực đã chết, ta chết, ngươi sẽ thay nhóm chúng ta nhớ rõ, đó là lời thề, suốt đời không thể hối hận!" Nói xong, cô lại nhằm vào xác chết trên tường thành, nghĩa vô phản cố liều chết cũng không buông xuôi.

Nhìn cô lại bay về phía tường thành, ánh mắt Lưu Tu đau đến co rúm lại, hắn một phen lấy ra mũi tên lông vũ đen trắng của mình, cầm lấy mũi tên, mắc vào trên cung, kéo căng, nhắm ba mũi tên đồng thời theo hướng của cô mà bắn ra. Mũi thứ nhất, mũi thứ hai, thứ ba, cô một mũi đều không có tránh, ba mũi tên mang theo một lực lớn, không chút lưu tình bắn vào trong cơ thể cô.

Còn nhớ rõ trong rừng trúc ở Lư Châu tự tay bọn họ đã làm ra một cái phòng nhỏ, hắn có thể cùng lúc bắn ra ba mũi tên khiến cô phấn khởi mà tay chân múa may nhảy nhót. Lúc đó, hắn trong mắt cô là thiên hạ độc nhất vô nhị Tu, cô vì hắn mà kiêu ngạo, vì hắn mà cảm thấy hạnh phúc. Hắn nói: "Lúc trước so tài ở thư viện, nếu trở lại một lần nữa hắn chắc chắn có thể thắng." Cô nghe xong không những không tức giận mà còn vui vẻ thay hắn, trong nội tâm còn ngầm ẩn giấu vài phần đắc ý tự hào, bởi vì hắn là Tu của cô, bởi vì hắn nói, hắn vì cô mà khổ luyện, bởi vì như vậy mới có thể bảo vệ cho cô.

Mắt thấy cô một mũi tên cũng không tránh né, cô bị bắn ba mũi tên, ngã thật mạnh ra ngoài, trên mặt đất còn kéo ra vệt máu dài mấy trượng, cho đến khi cô đập vào tảng đá lớn mới ngừng lại, không có sức để bay lên tường thành nữa. Hắn nhắm hai mắt lại, bẻ gãy cung tên trong tay, bao đựng tên cùng tất cả những mũi tên lông vũ đen trắng, mũi tên nhọn cắm vào bàn tay, máu tươi trên đầy tay mà hắn cũng chẳng thấy đau đớn, cho đến khi toàn bộ đều bị bẻ gãy, vứt đầy trên mặt đất.

Từ nay về sau, hắn sẽ không dùng tên nữa.

Cô nằm ngửa trên tảng đá, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, cả người bị trúng tên đau nhức, đau đến mức cô nhìn thấy đâu đâu cũng là một màu đỏ chói mắt.

Cơ thể cô muốn ngồi thẳng dậy, nhưng nhiều lần lực bất tòng tâm rồi lại ngã xuống, cô muốn cười, muốn nói ra nhưng lại biến thành những cơn ho khụ khụ. Cô nâng cánh tay lên, cầm lấy chiếc mũi tên lông vũ đen trắng kia mà rút ra thật mạnh, máu tươi phun ra nhuộm đỏ hết quần áo, như vẽ nên một nỗi hận không tan.

Hắn nhắm mắt lại, nén xuống mùi máu tanh, xoay người loạng choạng xuống tường thành.

Nếu không phải là người yêu nhất trong lòng, vậy thì là hận đi. Hắn tự nói như thế cho chính mình, nhưng chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, một bước giẫm vào khoảng không, ngã xuống đụng vào dưới tường thành. Có người tới đó nâng, lại bị hắn hung hăng đẩy ra, rốt cuộc cũng không áp chế được mùi máu tanh trọng miệng, máu từ trong miệng hắn cứ thế mà phun ra.

Bên cạnh có người hoảng sợ kêu lên một tiếng: "Vương thượng."

Hắn giương mắt nhìn về phía công tử Tử Dương, nói: "Không sao." Rồi Lưu Tu đẩy hắn ra, đang muốn cất bước.

Nhưng trong lúc này, chợt nghe thấy trên tường thành Tề Hân lớn tiếng nói: "Cung tiễn thủ chuẩn bị!" Hắn ngẩn ra, một cỗ sợ hãi chưa bao giờ có đánh ngược trở lại, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Tề Hân giống như dùng sức lực của toàn thân mà thảm thiết hô to: "Bắn tên!"

Trong nháy mắt, tim hắn ngừng đập, hai chữ "Không cần" kinh hãi thốt ra, vô lực mà sợ hãi, dễ dàng bị chìm ngập trong tiếng mũi tên rời cung mà bị cắn nuốt.

Hắn giống như một người điên đẩy mọi người trên tường thành ra mà nhảy lên đó nhìn xuống, lại thấy một người luôn mặc quần áo đen che chở trước người cô.

Là Đường Dạ.

Ngẩn ngơ nhìn vô số những mũi tên sáng chói, tất cả đều bay về phía mình, cô có tránh cũng không thoát, cũng không muốn tránh nữa, tiếng mũi tên xé rách không trung mà đến, vẽ ra những tiếng động, cô một chút cũng không thấy sợ hãi, nhìn lên cái xác trên tường thành kia với phong thái phấn khởi năm xưa đã không còn nữa, chuyện cũ lại một màn hiện lên trước mắt cô. Cô nhắm hai mắt lại, giương lên một ý cười, giống như nhớ về một ngày kia, khu vườn lớn ngập tràn hoa cúc, chàng nhàn hạ ngồi ở dưới đình đọc sách, nghe thấy tiếng bước chân, liền ngoái đầu nhìn lại về phía cô.

Cô vươn tay lên, xúc động mà gọi: "Dực."

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục