Gửi bài:

Chương 52 - Tỏ tình dưới trăng

Bọn họ không sốt ruột, nhưng lại có rất nhiều người vì họ mà sốt ruột...

Lạc Dương lúc này đã loạn nay càng loạn hơn...

Sau khi nghe tin Hoa Vô Đa và công tử Tu cùng ngã xuống vực sâu, từng đám người nối đuôi nhau kéo xuống đáy cốc tìm kiếm tung tích, trong đám người này trừ những người mang thân phận rõ ràng ở Lưu phủ ra, thì đám còn lại không biết là ai với ai cả, nghe đâu lúc chạm mặt còn động tay động chân với nhau...

Lưu Thuận tự mình dẫn người xuống đáy cốc tìm kiếm, phát hiện ra xác con ngựa của Lưu Tu trước tiên, liền gấp rút tìm kiếm chung quanh, nhưng mãi vẫn không thấy bóng công tử Tu đâu cả. Tâm trạng thấp thỏm của Lưu Thuận lúc này mới thả lỏng một chút, thầm nghĩ chắc chắn công tử không chết, ắt hẳn người đã đi tìm lối ra rồi. Hắn vội phái vài men theo đáy cốc tìm kiếm, nhưng vì trong sơn cốc này có rất nhiều ngã rẽ, nên cũng không tìm ra được manh mối có lợi nào...

Công tử Dực, công từ Kỳ rời khỏi Lạc Dương hôm ấy thật là có chút thê thảm, công tử Dực bị thương đôi chút, nhưng cũng may không có gì đáng ngại cả, sau đó hội ngộ với công tử Kỳ rồi cùng nhau đi đến kinh thành. Trên đường nghe công tử Kỳ kể chuyện Hoa Vô Đa và công tử Tu rơi xuống vách núi, công tử Dực giật mình sửng sốt, mấy ngày sau im thin thít không nói một câu, chỉ liều mạng mải miết gấp rút lên đường, công tử Kỳ cũng không muốn nói thêm chuyện gì nữa, thế là suốt dọc đường đi hai người đều im lặng cưỡi ngựa không ngừng nghỉ tiến về kinh thành.

Vừa về đến kinh thành, công tử Dực lập tức trở về phủ đệ, việc đầu tiên làm là phái người đến Lạc Dương thăm dò tin tức về Hoa Vô Đa. Mấy ngày nay công tử Kỳ cũng chưa từng chợp mắt lấy một lần, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn hắn bố trí sắp xếp ổn thỏa tất cả, rồi rót một chén trà nóng đưa cho hắn, lại bị hắn đẩy ra, công tử Kỳ lại đem chén trà đưa tới trước mặt hắn, nói: "Dực, cậu cũng nên uống một chút gì đi, miệng vết thương cũng cần được chăm sóc, Vô Đa luôn là người may mắn, gặp dữ hóa lành, sẽ không có việc gì xảy ra đâu."

Công tử Dực hơi hơi giương mắt nhìn về phía công tử Kỳ, nhìn thấy ánh mắt công tử Kỳ lộ ra tia mỏi mệt, đã mấy ngày nay hắn cũng chưa từng chợp mắt, thêm cả miệng vết thương cũng không được xử lý chu đáo. Công tử Kỳ đang muốn mở miệng khuyên nhủ thêm dăm ba câu, lại thấy công tử Dực dường như nhớ đến chuyện gì đó, vội gọi người tới căn dặn: "Đi nghe ngóng một chút, quốc cữu gia đã trở lại hay chưa."

Hoa Vô Đa cùng công tử Tu đã tìm quanh đây vài lần, nhưng mãi không phát hiện được lối ra, đã qua bốn ngày rồi, bọn họ vẫn chưa rời khỏi đây. Hoa Vô Đa thử dùng cây trúc làm mấy bộ đồ ăn đơn giản, cô mần mò làm ra một bộ đũa trúc, cầm đi khoe ngay với công tử Tu.

Công tử Tu nhìn thấy chiếc đũa cô làm, ánh mắt lóe lên một tia nhàn nhạt, nói: "Nàng thích nơi này sao?"

Hoa Vô Đa gật gật đầu nói: "Rất thích!"

Công tử Tu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi lại: "Chúng ta dựng một căn nhà trúc ở chốn này đi, được không?"

Nghe vậy, đôi mắt Hoa Vô Đa sáng lên, nhẹ nhàng nói: "Thế thì sẽ có hàng rào bao quanh, trong sân sẽ bày bàn trúc, nuôi mấy con gà rừng, thỏ hoang... Chỉ là... huynh sẽ ở lại căn nhà này sao?"

Lời này là hỏi công tử Tu, hắn xuất thân giàu sang, sao có thể hạ cố ở lại căn nhà này?

Thấy vẻ mặt lúng túng của công tử Tu, Hoa Vô Đa cười nói: "Nếu có thể tìm được đường ra ngoài thì tốt rồi, có thể mô phỏng lại chốn này, rồi chúng ta từ từ dựng nhà, sẽ mua một ít đồ dùng hằng ngày, nhất định phải mua cả rượu nữa! Nhắc đến rượu mới nhớ, lâu lắm chưa uống rồi, à, còn thêm cả cơm trắng..." Hoa Vô Đa vừa nói vừa nuốt nước miếng...

Nhìn bộ dạng thèm muốn của cô, công tử Tu khẽ giương khóe miệng, lẳng lặng hỏi: "Vô Đa, nàng thực sự nguyện ý cùng ta cả đời ở chốn này sao?"

Hoa Vô Đa cười nói: "Nếu không tìm thấy đường ra ngoài, ta cũng chỉ có thể cùng chàng ở lại đây cả đời thôi."

Nhìn đôi mắt vô tư của cô, hắn kéo lấy tay cô nắm trong lòng bàn tay, thản nhiên hỏi lại: "Vậy nàng nguyện ý chứ?"

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi tới hương trúc nhàn nhạt thơm mát, cô cúi đầu, nhẹ giọng nói với hắn: "Nguyện ý."

Trong khoảnh khắc, ánh mắt chân mày của hắn không giấu được mà dâng lên cảm giác yêu thương vô tận...

Ngày thứ hai, công tử Tu phát hiện ra ở lưng chừng núi có một hang động, trong động có gió thổi qua, có lẽ là thông tới một nơi khác.

Hang núi rất khó đi, chỗ sắp tới phải đến cũng không biết là nơi nào, hai người vì không quen đường, lần mò đi gần một canh giờ mới ra khỏi hang núi. Ở bên ngoài hang cỏ dại mọc thành từng bụi, cây cối cao ngất trời, có vẻ như đây là sườn núi thì phải. Hai người họ dùng khinh công bay xuống núi, nhưng không cần phải đi rất xa, đã phát hiện ra có một con đường nhỏ trong rừng, trên đường có dấu tích của vó ngựa, hai người vô cùng mừng rỡ, liền theo đường đó mà đi.

Xuống núi, không bao lâu bọn họ đi tới địa phận Lư Châu...

Suốt đường đi, rất nhiều người cứ nhìn chằm chằm vào Hoa Vô Đa, cô cảm thấy không được tự nhiên, liền lấy mặt nạ mang vào. Nhưng công tử Tu bảo cô là hắn cũng muốn mang mặt nạ...

Hoa Vô Đa hỏi công tử Tu: "Vì sao chàng lại muốn đeo mặt nạ chứ?"

Công tử Tu hỏi lại Hoa Vô Đa: "Thế vì sao nàng lại cứ đeo mặt nạ hoài vậy?"

Hoa Vô Đa nói: "Việc này nói ra thì dài lắm."

Công tử Tu cười nói: "Dù sao cũng rảnh mà, mang chơi thôi."

Hoa Vô Đa thuận miệng kể: "Khi còn bé có một thầy tướng số đến nhà ta, trong lúc vô ý thấy được ta, liền nói ta mang mệnh họa thủy, nhất là vì khuôn mặt này. Cha ta buồn kinh khủng, nói từ xưa hồng nhan đều bạc mệnh, liền hỏi hắn làm cách nào để hóa giải, hắn nói đến chuyện dịch dung. Cha ta rất tin lời thầy bói kia nói, quả nhiên tìm một người đến dạy ta thuật dịch dung, đó cũng chính là sư phụ ta. Mẹ ta vốn mất sớm, trong nhà không có ai dạy bảo ta, sư phụ cũng không sao bảo nổi, chỉ dạy ta thuật dịch dung rồi đi, về sau ta cũng chưa từng gặp lại hắn, nghe nói hắn đã chết."

Hoa Vô Đa vừa đi vừa nói: "Ta còn nhớ rất rõ trước đây, cảm thấy học thuật dịch dung thật là phiền phức, nên lúc học đều thấy không vui, nhưng sư phụ lại dọa ta, nói ta mang mệnh họa thủy, nếu không dịch dung sẽ mang đến tai họa cho cả mình và người khác. Khi đó ta còn rất nhỏ, nghe vậy liền sợ hãi không thôi, thế là bắt đầu nghiêm túc học thuật dịch dung với hắn, còn thường xuyên thi đua tranh tài cùng hắn, cùng dịch dung lừa đối phương. Sau khi hắn đi rồi, ta cũng đã hiểu được thế nào là mặt của kẻ họa thủy, đó chính là khuôn mặt mà rất nhiều các cô gái thiết tha mơ ước đấy. Ha ha, đúng là ta đã đeo mặt nạ rất nhiều năm, nên thành thói quen, thỉnh thoảng không đeo mặt nạ sẽ giống như thiếu thiếu cái gì đó, rất không thoải mái, thế nên cũng bớt đi một khuôn mặt họa thủy để làm chuyện họa thủy này."

Công tử Tu không ngờ mình có thể nghe nàng nói những lời này, nàng nói thật tự nhiên, tính cách tùy tiện luôn làm cho kẻ khác cảm thấy nàng sống thật ung dung hạnh phúc. Thế nhưng, cuộc đời nàng lại phải chịu nhiều long đong lận đận đến vậy, sao công tử Tu có thể nghe mà không hiểu chứ, nàng chịu tang mẹ từ nhỏ, từ lúc rất nhỏ đã bắt đầu học nghệ với sư phụ, hình như cũng không có mối qua hệ thầy trò thân thiết với vị sư phụ này, hắn cũng chỉ dạy nàng thuật dịch dung rồi đi. Thuở nhỏ nàng vẫn phải luôn đeo mặt nạ mà sống, chỉ vì khuôn mặt kia sẽ mang đến cho nàng rất nhiều phiền toái. Đó đều là những dĩ vãng đã qua của nàng, công tử Tu nghĩ, có lẽ chuyện này ngay cả Ngô Dực cũng không biết được. Nghĩ đến đây, hắn kéo lấy tay Hoa Vô Đa rồi nói: "Chúng ta đi mua rượu thôi."

"Ừ." Hoa Vô Đa gật đầu cười...

Đường phố Lư Châu kém sầm uất hơn hẳn Lạc Dương, nhưng cũng không hề ảm đạm tiêu điều chút nào. Đứng trên đường lớn kẻ đến người đi, công tử Tu nắm tay Hoa Vô Đa, có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời người, liền nghe Hoa Vô Đa nói: "Chúng ta không có đồ dùng sinh hoạt bình thường gì cả, trước tiên phải mua mấy bộ quần áo cái đã, sau đó mới đi ăn một bữa thật no nê."

Công tử Tu cười nói: "Được." Nhìn ánh mắt cô khiến hắn tự nảy sinh một tình cảm dịu dàng vô tận...

Hoa Vô Đa cười híp mắt nhìn lại hắn, đem tất cả những sự ngọt ngào và tín nhiệm viết lên khuôn mặt...

******************************

Khi hai người ra khỏi núi, đã có sự thay đổi rất lớn trong lòng hai người, Hoa Vô Đa và công tử Tu đều hiểu rõ, nhưng không ai sẵn lòng chủ động nhắc đến.

Khi dừng chân tại quán trọ, tuy rằng là đeo mặt nạ, nhưng cũng không thể giấu đi khí thế sang trùng sinh ra đã có của công tử Tu, chỉ một ánh mắt cũng khiến cho tiểu nhị phải cúi đầu khom lưng trước hắn...

Nửa đêm, hai người bọn họ ôm mấy bình rượu hoa quế ở quán trọ uống, người trong quán trọ rất ít, cả sân chỉ có hai người bọn họ.

Ở trong núi nhiều ngày đều không có được uống rượu ngon, chẳng biết có phải là do trong lòng xui khiến hay không, vẫn là rượu ngon trước mặt, công tử Tu hôm nay uống rượu cực nhiều, sau khi cùng Hoa Vô Đa uống hết một vò rượu, lại giơ lên một vò nữa, ánh mắt đã có chút mê say...

Có lẽ là do rượu, có lẽ là do người, cũng có lẽ là do trời đêm u nhã tĩnh mịch, hắn giống như trở thành một người bình thường, chậm rãi nói về chuyện cũ của bản thân. Đó là chuyện mà công tử Tu chưa bao giờ kể cho người khác biết, chỉ là Hoa Vô Đa nằm mơ cũng không ngờ đến hắn lại phải trải qua những tháng ngày như vậy...

Ánh trăng ở Lư Châu chiếu lên trên người công tử Tu, dường như hết sức trong trẻo nhưng lại thật lạnh lùng...

Công tử Tu thản nhiên nói: "Mẫu thân của ta rất đẹp, hồi ta còn rất nhỏ, người đã nói với ta và tỷ tỷ, rằng chúng ta rất khác với mọi người, từ nhỏ chúng ta đã thông minh tài trí hơn người, mấy đứa con của các thiếp thất khác đều là những hạng dơ bẩn, hèn mọn."

Không biết có phải vì nhớ tới mẫu thân hay không, trên khuôn mặt công tử Tu hiện ra một tia ấm áp, "Mẫu thân dạy dỗ ta và tỷ tỷ vô cùng nghiêm khắc, nhất là với tỷ tỷ, từ nhỏ tỷ ấy đã học đủ mọi thứ, thậm chí còn học nhiều hơn cả ta, chúng ta không có lấy thời gian để chơi đùa, ta trừ lúc tập võ, bắn tên ra thì chỉ biết đọc sách viết chữ. Mẫu thân thường nói, người đặt hy vọng rất lớn vào ta và tỷ tỷ, chúng ta càng ưu tú xuất sắc, người lại càng tự hào. Lúc nhỏ ta cũng không hiểu ta khác mọi người ở chỗ nào, nhưng cái cảm giác đứng trên cao quả thật không tệ. Ta cũng rất vui vẻ khi thấy mẫu thân kiêu ngạo vì sự tài hoa của ta, thế nên bất kể ta làm gì cũng rất cố gắng, cái gì cũng phải thắng, nhất định phải thắng cho bằng được."

Nói đến đây, ánh mắt của hắn như tối lại, càng uống nhiều rượu hơn, tiếp tục nói: "Năm ta mười ba tuổi, mẫu thân qua đời, cuối cùng người cũng không thể tận mắt trông thấy ta trưởng thành. Khi linh cữu mẫu thân ta còn chưa được chôn cất, Thất phu nhân cậy vào sự sủng ái của cha ta mà muốn leo lên ngôi chính thất phu nhân, thay thế vị trí của mẫu thân ta ở trong phủ. Sau khi ta biết tin liền rút kiếm chạy vào phòng ả, một mạch kéo tóc ả đến tận linh đường của mẫu thân ta. Trên linh đường ả không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, đến nỗi trên đất toàn máu là máu. Cha ta vừa tiến vào thấy vậy liền đánh một chưởng về phía ta, lúc ấy ta vô cùng tức giận, không đỡ cũng không trốn, nghĩ ông cứ đánh chết ta cũng tốt, ta sẽ cùng mẹ ta chung bước xuống suối vàng, nhưng ta lại không ngờ, tỷ tỷ ta vừa từ trong cung về thấy vậy liền xông tới đỡ một chưởng đó thay ta, lúc nàng bay ra... lại đụng vào một góc quan tài của mẫu thân, từ đó... tỷ ấy không thể sinh con được nữa."

Nghe đến đây, trong lòng Hoa Vô Đa cảm thấy đau xót, nhưng thật không biết phải an ủi công tử Tu thế nào...

Hắn tiếp tục nói: "Đêm đó, ta quỳ gối trước linh đường của mẫu thân, tự tay tẩy sạch vết máu trên mặt đất, từng chút từng chút một, ta đều tẩy sạch hết."

Hoa Vô Đa nhìn công tử Tu, phát hiện khóe miệng hắn mang theo một nụ cười lạnh đầy trào phúng, như thể đang nói về chuyện của người khác vậy, một chút đau khổ đều không có, cứ mãi lạnh lùng như thế, lạnh lùng đến bi thương. Đó là một công tử Tu mà Hoa Vô Đa chưa từng nhìn thấy bao giờ, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Khi tỷ ấy rơi vào trạng thái hôn mê, vẫn thấp thỏm lo lắng cho ta, muốn ta nhớ rõ những lời mẫu thân đã nói khi còn sống. Ta đã từng thề trước giường bệnh của tỷ tỷ, ta tuyệt sẽ không làm tỷ ấy thất vọng, nhất định ta sẽ làm rạng danh tổ tông, trở thành người đứng trên đầu chúng sinh, để cho mẫu thân và tỷ tỷ đều sẽ kiêu ngạo vì ta!"

Công tử Tu lại uống một ngụm rượu, cười lạnh lùng nói: "Vô Đa, trong lòng nàng ta là người như thế nào?"

Hoa Vô Đa nghe vậy thì hoảng hốt rồi cười nói: "Tu là người có tình có nghĩa, vừa hào hiệp lại cao quý."

Công tử Tu nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn nói: "Năm ấy khi ta tám tuổi, con trai của Tam phu nhân giành giật con ngựa gỗ đồ chơi của ta, ta đánh hắn trở thành kẻ tàn phế. Tam phu nhân đến trước mặt cha ta khóc lóc kể lể, ta lại mắng ả là đồ đê tiện, ả xấu hổ giận dữ đập đầu vào tường chết ngay tức khắc." Miệng hắn giương lên một nụ cười yếu ớt, cay nghiệt đến tột cùng, "Sinh nhật mười tuổi năm ấy, mẫu thân tự tay làm cho ta một bộ quần áo vô cùng đẹp, ta mặc nó dạo chơi qua hoa viên, lại gặp biểu muội của ta bưng một mâm bánh ngọt đầy mỡ vấp phải ta, làm bẩn quần áo của ta, ta liền dùng một chưởng đánh bay nó ra ngoài, nó đâm sầm vào tảng đá chết ngay tại chỗ. Lúc ta mười bốn tuổi vừa trải qua lễ trưởng thành, chẳng qua là nhìn một con a hoàn mấy lần, đêm đó ả liền cởi hết quần áo xuất hiện trên giường của ta, ta dùng một cước đá ả xuống giường, một kiếm đâm vào ngực ả."

Nói đến đây, hắn khẽ cười ra tiếng, ánh trăng thanh lãnh, chiếu lên người hắn, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo vô cùng...

"Ta có còn là Tu trong lòng nàng không?" Hắn hỏi rất khẽ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, mơ hồ nhìn không rõ...

Ánh trăng nhàn nhạt, tĩnh lặng như cây châm độc, một cây rồi lại một cây đâm vào tim hắn, ánh mắt vô bình tĩnh lạnh lùng của hắn dần biến mất. Đúng lúc này, lại nghe thấy có tiếng cười khe khẽ cất lên, tiếng cười kia như tiếng chuông thánh thót, nhẹ nhàng giòn vang, tim hắn không khỏi gợn sóng. Hắn liếc tầm mắt về phía cô, lại thấy cô như đang suy nghĩ gì đó, hết lắc đầu rồi lại gật đầu, dường như còn đang tự hỏi cái gì, rồi mới mở miệng nói: "Ta chỉ biết rằng, Tu tốt với ta nhiều lắm, có thể vì ta ngay cả tính mạng cũng không cần!"

Tim hắn bỗng dưng thắt lại...

Hắn nhìn chằm chằm vào cô, chỉ thấy cô lắc lắc đầu, ôm bình rượu, dường như đã có chút say, cũng phảng phất vài phần tỉnh táo. Rồi sau đó, hắn rõ ràng nghe được lời nói khiến hắn cả đời này cũng không sao quên nổi: "Ta thích Tu như vậy đó!"

Giờ phút này, một cảm giác khát khao mãnh liệt trào dâng trong lòng hắn...

Cô vẫn cười hô hố, giơ bình rượu lên cụng ly với hắn, vung tay lên, lớn tiếng nói: "Những chuyện buồn phiền đều đã nói xong cả rồi, mau vứt hết chúng ra khỏi đầu đi! Chúng ta uống rượu thôi!"

Trong khoảnh khắc hai bình rượu chạm vào nhau, âm thanh vang lên trong đêm tối hết sức vang dội, cũng khiến con tim công tử Tu rung động không ngừng. Hắn ngửa đầu uống rượu, nhìn Hoa Vô Đa với ánh mắt càng nồng cháy, nhẹ giọng nói: "Vô Đa, gặp được nàng, có lẽ là chuyện xấu duy nhất trong cuộc đời này của ta, nhưng ta lại thích chuyện xấu này. Ta chán ghét nữ nhân, ta chỉ thấy nữ nhân trên đời này toàn tranh thủ tình cảm một cách đáng ghê tởm, thậm chí ta chỉ cần ngửi thấy mùi son phấn trên người bọn họ thôi cũng thấy ghê tởm tột độ, nhưng chỉ riêng nàng là ngoại lệ, cũng chính là ngoại lệ duy nhất. Ta vốn tưởng rằng hôn nhân chẳng qua chỉ là những thủ đoạn đen tối để tranh quyền đoạt thế, cũng từng nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ rơi vào kiếp số ấy, có yêu hay không yêu, thích hay không thích cũng chẳng sao cả. Nhưng từ khi gặp nàng, đột nhiên ta lại có suy nghĩ muốn trói buộc nàng, muốn ở bên nàng, dù phải đến nơi chân trời góc biển, dù phải sống cuộc sống tầm thường nghèo khổ không quyền không thế, ta chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, ở bên nàng, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm quan năm." Hắn nắm lấy tay Hoa Vô Đa, nắm thật chặt, chặt đến nỗi làm tay cô đau nhức, nồng nhiệt mà hỏi: "Hi vọng này của ta có quá xa vời không?"

Khoảnh khắc này, Hoa Vô Đa nhìn công tử Tu, không khỏi sững sờ, một cảm giác đau thương và không đành lòng tràn ngập đáy lòng, không biết có phải do rượu hay do ánh mắt của công tử Tu, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy máu trong người mình như đang dâng trào, sức nóng trong người khiến cô không thể thốt nên lời, đầu óc cô cũng mê man cả đi, chỉ biết cầm lấy tay hắn, nói: "Vô Đa nguyện cùng Tu đi đến chân trời góc biển!"

Công tử Tu ôm chầm cô vào trong ngực.

Hắn đem cả người cô ôm vào trong ngực, vò rượu cũng bị vứt qua một bên...

Ánh trăng như nước, chiếu xuống trên người hai người, chầm chậm dịu dàng biết bao...

Cả đời này hắn chưa bao giờ ôm một người vào lòng thế này, tình cảm dâng trào trong lòng không thể kìm nén nổi mà bộc phát, chỉ cần cảm nhận từng hơi thở của nàng thôi cũng đã thấy hạnh phúc quá đỗi. Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ, đây chính là cái gọi là yêu đó ư? Nếu thật vậy, hắn tình nguyện vứt bỏ mọi thứ như thân phận, địa vị để có được nó, tuy rằng đã phụ sự mong đợi của mẫu thân và tỷ tỷ, tuy rằng tương lai chẳng mấy tươi sáng, thậm chí sẽ còn gặp phải những khó khăn trắc trở, nhưng chỉ cần có nàng ở bên, hắn sẽ không bao giờ oán trách, không bao giờ hối hận. Đây chính là con đường hắn lựa chọn, hắn gắt gao ôm lấy cô, cảm nhận phút giây chân thật đang hiển hiện trong vòng tay hắn. Nhưng ngay đúng lúc này lại nghe người trong lòng hắn khẽ than thở: "Vậy sao lúc trước chàng lại chọn nhảy sông tự vẫn chứ?"

Công tử Tu đang định hỏi cô nói vậy có nghĩa gì, cúi đầu nhìn, lại thấy cô tựa vào ngực mình nhắm hai mắt lại, hình như đã rơi vào giấc nồng.

Ánh trăng chiếu lên mi mắt cô, nhẹ nhàng tinh tế miêu tả vẻ đẹp rực rỡ của cô, hắn ngây ngốc nhìn, thời gian như ngừng hẳn lại, có lẽ dù phải nhìn đến hết đời hết kiếp hắn cũng cam tâm. Ánh mắt hắn dời đến đôi mô đỏ mọng của cô, hắn cúi đầu, từ từ từng chút một đến gần cô, khoảnh khắc khi môi mình chạm vào đôi môi mềm mại của cô, hắn không kìm được mà cả người run rẩy. Dường như có loại cảm xúc phá kén chui ra, như có cả nghìn con ngựa lao thẳng vào trong não, hắn nhất thời động tình, hôn cô say đắm.

Hoa Vô Đa đang mơ màng ngủ vì nụ hôn nồng nàn mà bừng tỉnh lại, kinh ngạc đẩy công tử Tu ra, che miệng mình nói: "Sao tự dưng chàng lại cắn ta chứ? !"

Công tử Tu nghe xong không khỏi đỏ mặt, lúng ta lúng túng không nói nên lời, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn lại ôm chặt lấy Hoa Vô Đa, liều mình hôn tiếp. Hoa Vô Đa hãi hùng trong chốc lát, lại khiến hắn dễ dàng ép hôn lần nữa, nụ hôn say đắm mãnh liệt ấy khiến đầu óc cô choáng váng rã rời. Đến khi công tử Tu buông cô ra, lúc chóp mũi hắn để bên chóp mũi cô, Hoa Vô Đa chỉ cảm thấy hai má mình nóng ran, ánh mắt mê say nhìn công tử Tu gần trong gang tấc, lẩm bẩm một câu không rõ: "Sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ?"

Trái tim công tử Tu vẫn còn đang đập thùm thụp như đánh trống, hắn mở hai mắt ra, thấy cô còn mơ màng hơn cả mình, đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng rực, lại cúi đầu xuống hôn tiếp...

Vậy thì khiến cho nó đập nhanh hơn nữa đi!

Đợi đến khi công tử Tu khẽ buông cô ra một tí, lúc hắn cúi đầu nhìn cô, cũng thấy cô đang lén giương mắt lên nhìn mình. Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn hiện ra một tình cảm nồng đậm sâu lắng, hơi thở của hắn đọng lại trên má cô, rồi khi cô nhìn đến đôi môi hắn, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt, đột nhiên che lấy mặt mình, đẩy công tử Tu ra rồi chạy thẳng một mạch vào phòng...

Công tử Tu đuổi theo hai bước rồi dừng lại, khóe miệng nở ra một nụ cười dịu dàng ấm áp. Đến tận lúc này hắn mới biết, nàng đối với mình là có tình, là có tình...

Ngày thứ hai, khi mặt trời đã lên cao, Hoa Vô Đa mới rời giường, sau khi rửa mặt xong, vừa định đi ra cửa tìm công tử Tu, chợt nhớ đến chuyện tối hôm qua... Không khỏi dừng bước đi tới đi lui chẳng biết làm sao...

Khi cô còn đang mải mê do dự, thì đã thấy bên ngoài cửa hiện lên một bóng người thân quen. Nhớ đến chuyện tối qua, Hoa Vô Đa lại thấy cả người mình nóng lên, ngượng ngùng mãi không thôi. Bấy giờ chợt nghe công tử Tu nói: "Dậy rồi à!"

"Hả!" Giọng điệu của Hoa Vô Đa có chút ngạc nhiên...

Ngoài cửa công tử Tu lại nói: "Ta vào nhé."

"Hả?" Hoa Vô Đa hoảng hốt, nhưng cửa cũng đã bị mở ra, cô vội xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào hắn...

Nghe tiếng hắn đóng cửa đi tới bên cạnh mình, từng bước chân nhịp nhàng của hắn khiến con tim cô đập liên hồi, đến tận khi hắn bước đến bên cô, ngắm nhìn cô, cô vẫn không có lấy một chút can đảm để ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn nở một nụ cười, dịu dàng hỏi: "Sao thế?"

Cảm nhận được hơi thở của hắn đang tới gần, Hoa Vô Đa có chút bối rối, vội nói: "Không, không có gì."

Công tử Tu nhẹ giọng lại nói: "Xấu hổ à?"

"Không, không có." Cô hận bản thân sao lại nói lắp như vậy, biết rõ rằng lúc này đang đeo mặt nạ, dù có xấu hổ cách mấy cũng không bị hắn nhìn ra, nhưng cô lại có cảm giác hắn nhìn thấu tất cả...

Hắn khẽ cười, nói: "Không có gì thật sao?"

"Thật mà!" Khi ánh mắt chạm đến hắn, hai mắt cô lại không khống chế được mà liếc nhìn về phía bờ môi hắn, lại thấy lòng mình ngẩn ngơ. Rồi cô bỗng sợ hắn sẽ lại "cắn" mình như tối qua, thế là tim cô bỗng đập nhanh hơn hẳn, như thể nghe rõ từng tiếng thình thịch thình thịch vang lên đều đều vậy.

Nhưng, nhưng cô lại không ghét việc bị "cắn" ấy, không chỉ không ghét, lại còn có chút... Có chút thích...

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục