Gửi bài:

Chương 82

Con đường tới kinh thành phải qua Lư Châu, hai vợ chồng Phương Nhược Hề và Tống Tử Tinh đến đêm phải ngủ lại ở quán trọ Lư Châu.

Thời chưa sáng, Phương Nhược Hề đã thức dậy, đêm qua cô lại nằm mơ thấy Lưu Tu, liền vươn tay lau khóe mắt, lưu lại chút nước mắt còn chưa khô.

Đêm trăng sáng ở Lư Châu, căn nhà trúc trong núi, tại đây bọn họ đã từng có rất nhiều kỷ niệm.

Không làm kinh động đến Tống Tử Tinh, cô lặng lẽ rời khỏi giường, mặc thêm áo khoác, đem mái tóc dài tùy tiện buộc lên, trên đường bay rất nhanh, chạy ra ngoài thành.

Trời sáng rõ, cô đã đi vào rừng trúc.

Con đường này, trong ký ức cô vẫn quen thuộc như trước, giống như là vừa mới tới từ hôm qua.

Căn nhà trúc mà bọn họ dựng nên kia vẫn còn đó, trải qua mấy năm sương gió, cho dù có rách nát nhưng vẫn không sập.

Trước nhà, cỏ dại đã cao hơn cọc hàng rào bốn phía, cô bước từng bước đi vào, chạm đến hàng rào đã đổ trên mặt đất, cô dừng bước chân lại, vươn tay muốn nâng lên, nhưng rồi lại hạ xuống.

Chuyện xưa một màn lại tái hiện trước mắt cô, cái hàng rào này là hắn tự tay dựng nên, cô từng cười hắn làm cái hàng rào này trông thật xấu xí, nhìn thấy hắn vài lần cắt vào tay bị thương rồi lại đau lòng không nói nên lời.

Trong sân chiếc ghế tựa đã nhiễm đầy gió bụi, cô định lau bụi bặm trên đó đi, nhưng có lau cũng không lau hết được những thứ loang lổ do năm tháng lưu lại.

Nhớ tới bộ dạng hắn tự tay làm cái ghế trúc này, cẩn thận như vậy, còn vài lần bị thương ở đầu ngón tay, đợi khi ghế trúc làm xong rồi, cô còn chê cười hắn, trêu chọc hắn cái ghế trúc này có thể ngồi lên hay không đây...

Vươn tay đẩy cửa ra, chỉ dùng một chút lực, cửa trúc đã đổ xuống mặt đất, kinh động đến bụi bặm khắp phòng.

Căn phòng bày biện vẫn như lúc trước, chỉ ngoại trừ vết tích của năm tháng.

Nơi này có rất nhiều ký ức về hắn, giống như khuôn mặt hắn ở ngay trước mắt, nhưng chỉ hơi chạm vào một chút thôi, thì sẽ lại tan biến.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, sau cùng vẫn là cảnh còn người mất.

Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn lên ánh mặt trời trên cao.

Cô xoay người, chậm rãi rời đi.

Mới vừa xuống núi, cô đã thấy Tống Tử Tinh ở ngay dưới chân núi, còn chưa kịp lau khô nước mặt trên mặt, chàng đã xoay người lại.

Chàng giống như không thấy cô khóc, chỉ nhẹ nhàng cười, liền đến trước mặt cô, vươn tay tay ra kéo cô ôm chặt vào trong ngực, cười nói: "Ta chờ nàng một lúc rồi."

"Chàng theo dõi ta?" Cô liền tỏ thái độ giận dữ.

"Cũng không phải." Chàng ra sức cười, nói: "Ta đến là để bảo vệ phu nhân của ta."

Biết rõ là chàng nói dối, nhưng chàng lại nói rất hùng hồn ngược lại còn khiến cô cảm thấy buồn cười, có giận cũng chẳng được, liền nhịn không được mà nở nụ cười, xoay người không nhìn chàng nữa.

Chàng bỗng nhiên bế cô lên, khiến cô hoảng sợ mà cuống quýt cả lên, tức giận đấm chàng một cái, liền nghe chàng cười nói: "Phu nhân đã vất vả từ sáng sớm, chắc hẳn đã mệt mỏi rồi, vi phu ta chịu khổ một chút, bế phu nhân trở về."

Cô đem mặt chôn ở cổ chàng, da thịt ấm áp chạm nhau hòa với mạch đập của tứ chi, cô lười nhác vung tay áo, nói: "Khởi giá đi."

"Vâng, thưa phu nhân." Tống Tử Tinh cười nói, chợt đem cô ném lên trên cao, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô liền cười như điên phi thân lên mà vững vàng đón lấy cô, sau đó nhảy về phía nơi xa.

Cô tức giận đấm chàng, chàng lại cười, hình bóng càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Mặt trời trên cao lấp lánh ánh vàng.

Nước mắt của người rơi xuống cỏ dại trước nhà kia đã sớm bốc hơi dưới ánh mặt trời.

Trong núi, căn nhà trúc vẫn ở đó, y nguyên như cũ, chỉ là chủ nhân của nó sẽ không trở lại nữa.

"Hoàng thượng hạ thánh chỉ cho chúng ta đón gió tẩy trần, đây chính là sự sủng ái và vinh quang vô cùng." Trên đường lớn ở kinh thành, Tống Tử Tinh nắm tay Phương Nhược Hề, khiến cho người đi đường đều liếc xéo, có một ông già chỉ vào hai người mà nói: "Thói đời bây giờ a!" Mà hai người này lại không quan tâm, không coi ai ra gì mà vẫn như cũ thản nhiên nắm tay trên đường lớn.

Tống Tử Tinh cười hỏi Phương Nhược Hề: "Nàng đi hay không đi?"

Phương Nhược Hề cười nói: "Nghĩ đến việc được mời vào hoàng cung ăn cơm, ta thực sự còn cảm thấy có chút khẩn trương, có thể không đi sao?"

"Hoàng thượng đưa thánh chỉ tới trước mặt chúng ta, chỉ sợ không đi không được, trừ phi chúng ta làm tội thần khi mạo hiểm trong đêm trốn ra khỏi kinh thành, có lẽ còn có một con đường sống." Tống Tử Tinh cười nói.

"Kỳ sẽ không giết ta." Phương Nhược Hề chẳng hề nghĩ ngợi thốt lên.

Tống Tử Tinh nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: "Không được gọi hắn là Kỳ, phải đổi lại cách xưng hô gọi hắn là Hoàng thượng."

Phương Nhược Hề hạ miệng xuống.

Tống Tử Tinh như cười như không nói: "Nàng không cần khẩn trương, người khẩn trương nhất chỉ sợ không phải là nàng."

"Thật không?" Phương Nhược Hề cười cười. Trong chớp mắt, đã xa cách bảy năm, có lẽ cô không phải là khẩn trương, cô chỉ là sợ...

Tống Tử Tinh nắm chặt tay cô, nhớ tới nửa tháng trước chàng tới kinh thành nhìn thấy Ngô Kỳ.

Đi vào kinh thành, theo phép tắc chàng đến hậu cung yết kiến muội muội là Tống hoàng hậu trước, vào lúc đi ra, có một tiểu thái giám dẫn chàng đến vườn hoa phía sau, bên đó không có một bóng người, chàng đi được một đoạn đường, mới thấy Ngô Kỳ đang đứng dưới tàng cây. Ngô Kỳ chỉ mặc quần áo thường ngày, sau khi chàng hành lễ xong, liền xoay người sang chỗ khác không hề nhìn chàng. Bọn họ nói chuyện không quá ba câu, cho đến khi nhắc tới cô, tên của cô từ trong miệng Ngô Kỳ nói ra, rất lạnh nhạt, rất khẽ, khẽ đến mức dường như làm cho chàng tưởng rằng đây chỉ là những lời nỉ non, nhưng lại thật sâu sắc, Ngô Kỳ hao tổn tâm sức gọi chàng đến trước mặt quả thực là muốn nghe, chỉ là cuối cùng chàng lại chỉ nói ra câu nói kia: "Nàng rất khỏe."

Rời khỏi hoàng cung chàng vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Ngô Kỳ không trực tiếp gặp cô, ngược lại phải triệu chàng vào cung trước rồi nhờ chàng nói lại là Ngô Kỳ muốn gặp cô? Cho đến giờ phút này nhìn Phương Nhược Hề ngay bên cạnh mình, chàng mới nhận ra, thì ra bọn họ đều là đang sợ, sợ gặp lại, rồi lại muốn gặp lại nữa.

Đèn hoa được thắp lên, sự phồn hoa của bậc đế vương ở kinh thành thật không gì sánh được.

Đứng ở ngoài điện, nhìn bóng đêm buông xuống lầu gác nguy nga, mặc dù có đèn đuốc sáng trưng nhưng lại áp lực mênh mông, đây là nơi hắn đã ở lại, cô buồn bã suy nghĩ.

Tiếng kêu chói tai của thái giám kêu lên tên của cô, dọa cô nhảy dựng lên, Tống Tử Tinh thấy bộ dạng cô như vậy thì cố nén cười, dắt tay cô đi vào điện.

Dọc đường bước vào, hơi thở của mọi người bốn phía rất nhiều, tất cả đều lặng ngắt như tờ, không biết có phải vì đường đi vào quá dài hay không, nhưng những ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người thì đúng là nhiều lắm, chỉ là đã rất lâu không trải qua tình cảnh này, cô vài lần suýt nữa giẫm chân vào nhau mà té ngã.

Tống Tử Tinh nắm tay cô, chẳng hề để ý người ngoài chắm chú nhìn, chỉ cẩn thận dặn cô chú ý.

Gặp hoàng thượng, không thể đeo mặt nạ, cô liền bỏ đi. Gặp hoàng thượng, ăn mặc quần áo không khể qua loa, cho nên bất đắc dĩ cô liền ăn mặc có chút rườm rà, chỉ là ăn mặt phiền phức như vậy, lại làm cho cô đi đường không tốt chút nào, cô lập tức đem tất cả sự lo lắng và khiếp sợ đổ hết lên đầu Tống Tử Tinh vì đã bảo cô mặc bộ quần áo này.

Cho đến khi cô vừa ngẩng đầu lên, thấy một người ngồi ngay ngắn ở nơi cao nhất, đang cao cao tại thượng nhìn cô bên dưới.

Cô giật mình ở nơi đó, ngay cả khi bị Tống Tử Tinh điểm huyệt nói trước mặt mọi người phải quỳ xuống, rồi sau đó làm sao lại được chàng nâng lên ngồi vào vị trí, cô đã mờ mịt không còn tri giác từ lúc nào.

Rốt cuộc cô cũng đã hiểu được vì sao trong tình cảnh đặc biệt này lại khẩn trương đến thế, khẩn trương đến nỗi cái gì cũng đều làm không tốt. Không phải sợ cái gì mà thiết yến ở hoàng cung, lại càng không phải sợ những ánh mắt phức tạp phỏng đoán của mọi người, cô chỉ là... Chỉ là sợ hãi khi nhìn thấy hắn, cái loại sợ hãi này thật không phải là sợ hãi, mà chỉ là muốn gặp nhưng lại sợ gặp, bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, cô cũng sẽ nghĩ ngay đến...

Cô mất thần, cũng mất hồn.

Ngô Kỳ ngồi ở nơi cao nhất, từ xa đã trông thấy cô.

Cô từng bước chậm rãi đi đến, hình bóng quanh co khúc khuỷu, một thân quần áo màu trắng được thêu bông hoa sen rất lớn, nụ hoa bên hông theo bước chân mà lay động, đôi mắt vẫn linh động như xưa. Hắn nắm chặt ghế rồng, nhẫn nại mà khống chế được.

Đương kim Tống hoàng hậu Tống Tử âm nhìn ca ca nắm tay chị dâu Phương Nhược Hề từng bước đi vào đại điện, ánh mắt mọi người trong điện đều ngừng lại trên người chị dâu, nhịn không được Tống hoàng hậu nhìn về phía hoàng thượng bên cạnh. Hắn vẻ mặt lạnh lùng, vẫn như thường ngày, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã nổi lên, cảm xúc quá đỗi phức tạp mà mãnh liệt ở đáy mắt hắn bắt đầu lay động, tất cả những điều này, nàng đều có thể thấy rõ được.

Vẻ mặt tối sầm lại, nàng sớm đã không còn là một tiểu thư trong khuê phòng nữa, gả cho hắn nhiều năm, thân ở vị trí cao nhất trong thâm cung, nhưng những tâm tư và nhất cử nhất động của hoàng thượng mà nàng phỏng đoán đã thành một thói quen, nàng biết rõ hắn mỗi lần đều lén lút mà hỷ nộ ái ố, duy chỉ có giờ khắc này, nàng không muốn biết tâm tư của hắn, nhưng nàng cũng đã hiểu, có lẽ từ sớm trong tận đáy lòng cũng đã hiểu, nàng không biết bản thân mình cần phải đau khổ hay là oán hận, là thương hại cho những áp lực của hắn, hay là đau lòng cho sự si mê của mình. Đã nhiều năm như vậy, người hắn thích, người hắn phải bảo vệ, người làm hắn đau lòng, người hắn để ý nhất... Vẫn như xưa chỉ có một người.

Một đêm hàn huyên khách sáo không ngừng, cũng không có người nào nói với Phương Nhược Hề một câu, từ đầu đến cuối cô đều lờ mờ, không ăn cũng không uống, chỉ ngơ ngẩn nhìn một ly rượu trước mắt, nhưng trước sau vẫn không cầm nó lên mà uống cạn, mà Tống Tử Tinh lại khéo léo, không có làm cho buổi yến hội bởi vậy mà trở nên nhạt nhẽo.

Đợi đến khi cô phục hồi tinh thần lại, đêm cũng đã khuya. Cô lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài điện, Tống Tử Tinh đang muốn đứng lên đi theo lại bị Triệu Chân ngăn lại, Triệu Chân trước kia là thư đồng của Ngô Kỳ, hơn nữa giờ đây cũng đã có địa vị rất cao. Triệu Chân cùng Tống Tử Tinh đã từng có duyên gặp mặt vài lần, nhiều năm không gặp, nhưng trong lời nói cũng lại có vài phần thân thiết.

Phương Nhược Hề một mình một người đi ra ngoài điện, bầu trời ban đêm như được rửa sạch, tiếng ồn ào bỏ lại sau lưng, chợt có người gọi lên một tiếng: "Vô Đa." Cô cả người rung động, nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy được Tôn Tranh (công tử Tranh).

Năm đó học cùng trường ở thư viện, đi cùng đi, rời cùng rời, chết cùng chết, hiện giờ trong triều đình chỉ còn lại hai người là Tôn Tranh và Triệu Tuần đang đóng giữ nơi biên ải.

Bọn họ sớm thành thân, đều đã có con cái hầu hạ, hơn nữa công tử Tuần, hiện nay đã cưới bảy vị tiểu thiếp, quả nhiên là ba vợ bốn nàng hầu, hưởng hết mọi hạnh phúc.

Nói đến Ôn Ngữ (công tử Ngữ), công tử Tranh nói vẫn còn qua lại với hắn, hiện giờ hắn đang là một phu tử dạy học ở nông thôn, hoàng thượng sau khi biết được còn từng chê cười Ôn Ngữ càng ngày càng giống Quý phu tử, vốn là hắn muốn cầu xin hoàng thượng cho Ôn Ngữ vào kinh thành để quản lý Nam Thư thư viện trong lúc này, nhưng Ôn Ngữ dứt khoát không đồng ý, hoàng thượng sau cùng hiểu được rồi cũng chấp nhận lựa chọn của Ôn Ngữ, nói hắn quá ung dung tự tại, có thể sáng suốt ở lại nơi thôn quê đã là không khỏi quá mức đáng tiếc rồi, mà Ôn Ngữ lại không còn lòng dạ nào với con đường làm quan nữa, hắn cũng không vì thế mà nề hà, liền cho phép hắn làm phu tử ở nông thôn.

Có lẽ hắn đã uống hơi nhiều, bất giác cùng cô nói rất nhiều chuyện, chỉ là lúc dừng lại, bỗng nhiên hắn thở dài, nước mắt rơi xuống ướt hết vạt áo.

Trên hành lang yên tĩnh, đèn lồng bị gió thổi lúc sáng lúc tối, cô vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, nghe những lời nói đứt quãng của Tôn Tranh...

Công tử Tranh nói, mộ của Thành vương đã được hoàng thượng chuyển qua hoàng lăng.

Công tử Tranh nói, hài cốt của Lưu Tu đã không còn nữa, chỉ còn phần mộ chôn cất quần áo và di vật của hắn với Tề Hân ở thành Ngụy.

Công tử Tranh nói, Công Tôn Tử Dương năm đó kiệt sức mà chết trận, mộ chôn ở Ngụy thành, ngay bên cạnh mộ của Lưu Tu. Vương Cuống đến nay tung tích không rõ, chẳng biết là chết hay sống.

Công tử Tranh nói xong, thanh âm nghẹn ngào, lệ rơi đầy mặt.

Phương Nhược Hề lẳng lặng cúi đầu, nước mắt sớm đã không kiềm chế nổi mà từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

Công tử Tranh bỗng nhiên quỳ xuống, nghẹn lời mà hô to: "Hoàng thượng."

Cô toàn thân cứng đờ, cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, không dám động đậy, cũng đã quên mất động đậy.

Công tử Tranh đã khom người lui ra, trên hành lang yên tĩnh chỉ còn lại cô và hắn.

Bọn họ gặp lại nhau, đương nhiên sẽ nhớ tới một người, lúc trước luôn là ba người, mà nay chỉ còn có hai.

Hắn đi đến trước mặt cô, cô ngước lên nhìn hắn, gần trong gang tấc, đưa tay chạm tới, nhịn không được mà toàn thân run rẩy, cô bịt kín miệng mình, rất sợ bản thân sẽ bật lên tiếng khóc thất thanh, nhưng nước mắt cứ thế nào cũng không thể kiềm chế được.

Hắn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, hốc mắt cũng đỏ lên.

Hắn hết sức cô gắng kiềm chế nhưng vẫn run lên nhè nhẹ, nhẹ giọng nói với cô: "Tống Tử Tinh quả nhiên đã cứu cô trở về, cô còn sống, còn sống, thật là tốt quá."

Cô gật đầu thật mạnh.

Hắn cười, buông cô ra, lau đi nước mắt trên mặt, mang chút trêu tức nói: "Từ nay về sau, cô còn có ta, nếu Tống Tử Tinh dám bắt nạt cô, cô đến tìm ta, ta sẽ báo thù cho cô."

Cô lại nặng nề mà gật đầu.

Hắn cười cười, lại nói: "Đừng khóc, khóc nữa chốc lát đi vào Tống Tử Tinh nhìn thấy mắt cô như quả hạch đào, còn tưởng rằng cô bị ai đấm cho hai quyền ý chứ. Ngộ nhỡ trước mặt mọi người hắn nổi lên bão tố, mặt mũi của trẫm còn để đi đâu được đây."

Cô rốt cuộc cũng nín khóc mà mỉm cười, gần trong gang tấc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cảm giác vẫn ấm áp quen thuộc như thế, giống như đã trở lại những ngày thật lâu trước kia...

Nhìn thấy hắn tươi cười, cô mới hiểu không phải trên đời này chỉ có mình cô cố gắng, cố gắng làm cho bản thân phải sống hạnh phúc, cố gắng làm cho mình hạnh phúc bằng cách yêu chính mình, quan tâm đến mình để mà hạnh phúc.

Cô cười hỏi: "Làm hoàng đế có vui không?"

Hắn lắc đầu bật cười, nói: "Không vui lắm."

Cô cười nói: "Hoàng đế không phải rất lợi hại, có rất nhiều tiền hay sao?"

Hắn cười cười, nói: "Còn phải nói."

"Thế thì cần phải cho ta cái gì có ích đó nha?" Cô cười mang chút ý xấu.

Hắn cân nhắc một chút, từ bên hông lấy ra một vật, đưa cho cô nói: "Đây là kim bài miễn tử, có nó, cô sẽ không còn sợ cái gì nữa, về sau cô cũng có thể đưa nó cho con nối dõi, bảo vệ cho mấy đời nhà cô đều được bình an."

Cô đưa tay ra nhận lấy, trong lòng đều biết kim bài này quý trọng đến mức nào, nhưng lại vì Ngô Kỳ đề cập đến ba chữ: "Con nối dõi", vẻ mặt liền trở nên ảm đạm đi vài phần, khẽ giọng nói: "Kỳ, lúc trước ba mũi tên của Tu làm ta bị thương không nhẹ, ta có lẽ sẽ không có con nối dõi..."

Ngô Kỳ nghe vậy thì ngẩn ra, vươn tay nắm lấy cổ tay của cô, dò xét mạch đập của cô, sau một lúc lâu thì buông tay ra, nhíu chặt mi.

Cô lúc này lại nở nụ cười, ngắm nghía kim bài trong tay, nói: "Huynh cho ta cái này, xem ra cũng không tồi."

Hắn gật đầu nói: "Trẫm sao có thể bạc đãi cô cơ chứ?"

Cô lại nói: "Lúc không có tiền thì còn có thể dùng đến." Dùng răng cắn cắn, cô vui vẻ nói: "Vàng ròng a."

Hắn chán nản, vung tay áo nói: "Lần sau đổi nam trang tới gặp trẫm, không được mặc nữ trang nữa. Trẫm sẽ ban thưởng cho cô một chức quan."

"Vì sao?" Cô cảm thấy có chút kỳ quái, không có chuyện gì sao lại bảo cô làm quan.

"Hậu cung của trẫm mỹ nhân nhiều vô kể, trẫm đã nhìn chán các loại nữ nhân rồi, cô lần sau liền đổi nam trang tới gặp trẫm đi, trẫm sẽ cảm thấy mới mẻ." Miệng hắn giương lên một cách không tự nhiên, mấy năm nay hắn cũng chưa từng nói đùa như vậy, mấy năm nay đã không ai làm hắn có ham muốn thích nói giỡn nữa, hắn đã không muốn nhớ lại.

"Nghe nói hậu cung của hoàng đế có ba nghìn mỹ nhân, huynh quá bận bịu với công việc à?" Cô quả nhiên đã bị rời đi sự chú ý.

"Cũng tàm tạm, quả thực là không có nhiều như vậy đâu, chỉ có khoảng mấy chục người thôi." Quả thực, từ hoàng hậu cho đến các tài nhân còn không đến mười người, hắn cũng không phải là đồ háo sắc.

"Như thế có vất vả lắm không?" Trêm mặt cô lộ ra vẻ quan tâm, không ngại mà học hỏi.

"Cô nói đến phương diện nào thế?" Hắn hỏi lại.

Cô liếc mắt nhìn hắn.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, gọi: "Vô Đa?"

"Ừ?"

"Cô trở về thật là tốt."

"Đương nhiên rồi."

Hắn liếc mắt nhìn cô.

"Còn có cái gì tốt nữa không? Huynh đã làm hoàng đế rồi đó." Cô cười nói: "Không bằng để Phong Nhã Phẩm Tửu cư và cửa tiệm binh khí cho ta đi. À, đúng rồi, còn có Minh Mị Tiểu Trúc nữa cũng cho ta đi."

Phong Nhã Phẩm Tửu cư và cửa tiệm binh khí là lúc trước khi cô rời khỏi Nam Thư thư viện, công tử Dực đã mở nó ở kinh thành. Minh Mị Tiểu Trúc thì là một trạm gác ngầm do Tây Kinh Hầu xếp vào kinh thành, về sau lại cũng cho công tử Dực, sau khi công tử Dực mất, liền đến công tử Kỳ tiếp nhận, bây giờ sau bao năm, ở kinh thành đã rất có tên tuổi, cho dù công tử Kỳ là hoàng đế, nhưng cũng không có đóng cửa, mà còn tiếp tục kinh doanh, hơn nữa nghe nói lợi nhuận lại còn vô cùng khả quan. Khi cô vừa đến kinh thành đã đi dạo qua, đối với mấy cửa hàng này đều thèm nhỏ dãi. Việc ông chủ lớn phía sau chính là đương kim hoàng thượng, có cực ít người biết, mà Phương Nhược Hề cũng là một trong số người cực nhỏ đó.

"Làm người không cần có lòng tham quá, coi chừng ra ngoài sẽ bị sét đánh đó." Hắn nhìn cô, lại phát hiện bất kể có thế nào, cô đều cũng rất đẹp, nếu hôm nay là Dực mà không phải là hắn, Dực có hay không sẽ...

"...Bủn xỉn." Cô khinh thường nói.

"Cô dám nói trẫm!" Hắn giả vờ tức giận.

"Ta nói đấy." Cô cãi ngang.

"Trẫm có thể tru di cửu tộc nhà cô, cô không sợ sao?" Hắn uy hiếp.

"Muội muội của phu quân ta là hoàng hậu của cậu, huynh cũng trong vòng cửu tộc đó."

"Trẫm có thể ngay lập tức biến cô thành tên ăn xin."

"..., ta sợ." Cuộc đời này sợ nhất là không có tiền.

"Sợ thật sao?"

"Ừ, sợ thật." Cô lập tức cúi đầu xuống.

"Vô Đa?" Hắn khẽ gọi.

"Ừ?" Cô đáp lại.

"Trẫm rất nhớ cô." Hắn nhìn xuống đất.

"Ta cũng vậy." Cô nhìn lên trời.

"Nói dối." Hắn liếc mắt nhìn cô một cái.

"Hắc hắc, hắc hắc..."

Hắn vươn tay vén mái tóc cô, đầu ngón tay như có như không chạm đến bên má cô, lại khẽ gọi: "Vô Đa?"

"Ừ?" Cô nhẹ nhàng đáp lại, nhìn thấy ảnh ngược của bóng dáng mình trong mắt hắn."

"Lần sau có người ngoài, không được ở trước mặt trẫm mà xưng ta, còn khi không có người ngoài thì tùy theo ý cô." Hắn bỗng nhiên cười nói.

"Ngộ nhỡ mà quên thì làm sao bây giờ?" Cô cũng cười nói.

"Đánh bằng roi." Hắn trả lời rất kiên quyết.

"Hả? Nghiêm trọng vậy." Cô vẫn cười như cũ.

"Cô dùng nội lực chống đỡ là được rồi."

"..."

"Vô Đa?" Hắn khẽ gọi.

"Ừ?" Cô đáp lại.

"Trẫm phải đi vào." Hắn buông cánh tay đang chạm đến tóc mai của cô.

"Cung thỉnh thánh giá." Cô làm ra vẻ khoa tay múa chân một chút.

"Là cung tiễn..." Hắn bất đắc dĩ cười nói, lại nhìn thấy ánh mắt xoay chuyển của cô, liền cười trêu tức, tựa như nhiều năm trước...

Ánh mắt của hắn lưu chuyển, rực rỡ như ngọc, cười rồi xoay người rời đi, ánh sao đầy trời dừng lại phía sau hắn.

Cô lẳng lặng mà xa xỉ nhìn ngắm bóng dáng của hắn.

Hắn đã bước vài bước, nhưng bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Vô Đa?"

"Ừ?" Cô vẫn như cũ nhìn về bóng dáng hắn, đáp lại một tiếng.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau hắn, chiếu lên một cái bóng thật dài, cô đơn mà tịch mịch.

Sau một lúc lâu, hắn vẫn đứng lặng ở tại chỗ, trước sau chưa từng xoay người, cô đang có chút nghi hoặc, chợt lại nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng mà đặc biệt rõ ràng truyền đến: "Trẫm ngồi trên này cô độc một mình, nắm giữ vận mệnh và sự sống chết của người trong thiên hạ, đứng trên vạn người, đây là khát vọng của tất cả các nam nhân, trẫm có được nó, chẳng khác nào bản thân có được toàn bộ mọi thứ trong thiên hạ, nhưng trẫm... Tim của trẫm... Rất trống rỗng, trẫm quả thực không có bằng hữu nữa."

Cô ngẩn ra, đến khi hiểu được, chợt thấy trong lòng chua xót, liền nghe hắn tiếp tục nói: "Nhưng trẫm có một hy vọng xa vời, hy vọng chúng ta sẽ không thay đổi, trẫm sẽ làm tất cả để bảo vệ phần không thay đổi này."

Cô không một tiếng động mà nước mắt cứ chảy xuống, gật đầu thật mạnh, thật mạnh đáp: "Ừ."

Rồi sau đó liền nghe tiếng hắn đi xa mà nhẹ giọng nói: "Cuộc đời này còn có cô cùng ta nhớ kỹ cảnh mặt trời mọc ở ven hồ Đại Minh, vậy là đủ rồi.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục