Gửi bài:

Chương 75 - Sống hay chết

Đêm đã khuya, công tử Tuần đi vào trong trướng, mành trướng được hạ xuống, ngăn cách ánh sao đầy trời.

Khuôn mặt công tử Tuần mang theo sự mệt mỏi chán chường, công tử Kỳ thấy hắn đi vào, tiến lên từng bước nói: "Sao rồi, có tin tức của Vô Đa không?"

Công tử Tuần lắc lắc đầu, ảm đạm nói: "Mạt tướng suốt đêm tìm kiếm bốn phía thung lũng trong phạm vi vài dặm đều không thấy, chỉ tìm được vật này." Nói xong, hắn từ trong lồng ngực lấy ra một vật đưa cho công tử Kỳ. Công tử Kỳ chưa kịp đón nhận đã bị công tử Dực vươn tay giành lấy, đó là một bức tranh, dùng tơ lụa bao quanh, chắc chắn là được chủ nhân của nó vô cùng quý trọng, mà giờ phút này tấm lụa đã nhuộm một mảng máu lớn, còn có nước bùn.

Công tử Dực chậm rãi mở tấm lụa ra, vết máu đã lan tới bức tranh đang cuộn tròn, bức tranh bóng nhoáng được mở ra, công tử Dực, công tử Kỳ đều thấy rõ bức tranh kia. Công tử Dực loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt chợt biến đổi, hắn nói: "Sống phải thấy người chết phải thấy xác, ta tự mình đi tìm!"

Chàng cầm lấy mũ giáp trên bàn đi ra ngoài trướng, liền bị công tử Tuần ngăn lại, nói: "Thành vương, lúc mạt tướng mang binh đến, vết máu trên mặt đất đã rất loạn, giống như là Vô Đa đã cùng bọn chúng giao chiến hồi lâu, rất nhiều xác địch đã bị vùi lấp ngay tại chỗ, Vô Đa lại bị xem là mật thám, cho dù có chết, có lẽ thi thể cũng bị bọn họ..."

"Cậu nói cái gì?" Ánh mắt công tử Dực đột nhiên nhìn về phía công tử Tuần, công tử Tuần đột ngột dừng lại những lời sắp sửa nói ra, hiện lên một tia sầu lo và thương tiếc, dằn từng chữ một nói: "Thành vương, rất có thể Vô Đa đã chết."

Gặp phải tình cảnh như vậy, dường như là không ai có thể sống sót, cho dù là võ công có cao cường đến đâu cũng không thể chống đỡ được thiên binh vạn mã.

Ánh mắt công tử Dực như một lưỡi đao lạnh, chàng lạnh lùng nói: "Không thể, nàng không thể chết."

Công tử Tuần giật mình kinh hãi.

Lúc này, một giáo úy ở bên ngoài trướng lớn tiếng nói: "Bắc vương, có tin tức từ bên doanh trại địch truyền đến."

"Nói mau!" Công tử Kỳ nói.

Giáo úy đi vào trướng, cúi đầu nói: " Vừa mói nhận được mật thám hồi báo, trong quân Lưu Cảnh vào giờ Hợi đã chém đầu một tên mật thám, nói là hắn đeo mặt nạ giả làm Nguyên Bạch."

Nghe vậy, công tử Dực lùi lại mấy bước, cho đến khi đụng vào cái bàn phía sau mới dừng lại.

Vẻ mặt công tử Kỳ hoảng hốt, thân mình cũng dao động.

Ánh mắt công tử Tuần tối sầm lại.

Rất lâu sau, công tử Kỳ gượng gạo phất phất tay với tên giáo úy đi vào bẩm báo, ý bảo hắn đi ra ngoài, giáo úy liền đi ra khỏi trướng.

Công tử Kỳ quay đầu lại nói với công tử Tuần: "Vất vả cho cậu rồi."

Công tử Tuần nhìn thoáng qua công tử Dực, ảm đạm nói: "Mạt tướng cáo lui."

Công tử Kỳ gật gật đầu.

Công tử Dực gắt gao nắm lấy bức tranh và tấm lụa đầy máu trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng và hối hận chưa từng có.

Công tử Kỳ gọi chàng vài tiếng, chàng đều không có đáp lại, một lúc lâu sau, thấy công tử Dực giơ tay ý bảo hắn đi ra ngoài.

Công tử Kỳ rời khỏi doanh trướng, trong khoảnh khắc lo lắng sắp sửa buông mành trướng xuống mà quay đầu lại nhìn về phía chàng, chỉ thấy công tử Dực đã xoay người sang chỗ khác, bức tranh cầm trong tay đặt ở trên bàn.

Dưới ánh đèn, công tử Dực chậm rãi đem bức tranh đang cuộn tròn kia mở ra trên bàn, bức tranh được mở ra, chính là chàng đang bóp cổ nàng.

Đầu ngón tay chàng khẽ run run nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đã quen thuộc trong bức tranh kia.

Kỳ thật nàng vẫn luôn mang bức tranh này bên người... hơn nữa trong lòng chàng vẫn luôn hy vọng nàng sẽ mang theo bức tranh này.

Đầu ngón tay chàng di động, đụng tới chỗ vết máu đập vào mắt kia... Đầu ngón tay chàng bỗng run lên giống như bị kim đâm mạnh mà co rút lại.

Ngoài trướng, Ngô Kỳ đứng trước cửa nhấc mành trướng lên, thấy Ngô Dực đang chăm chú nhìn bức tranh được cuộn tròn kia, đôi mắt trở nên tối lại.

Buông mành trướng xuống, Ngô Kỳ đi ra ngoài trướng, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ thấy trên trời là một vầng trăng cong cong, giống như khuôn mặt tươi cười của cô... Chợt nghe thấy trong trướng tiếng kêu khàn của công tử Dực: "Vô Đa..." Ở bên ngoài trướng Ngô Kỳ run lên thật mạnh, lấy tay bịt kín ngực, nhưng lại thật yếu lòng.

Khi hắn biết Ngô Dực bị bao vây ở trong khe núi, hắn đang đánh lùi một đợt tấn công thành mạnh mẽ của Lưu Tu, mắt thấy Lưu Tu rời đi, hắn cuối cùng bất chấp tất cả, vội vàng mang theo công tử Tuần chạy đến khe núi, vừa vặn thấy Ngô Dực đang chạy về hướng Thượng Đẳng. Đợi cho đến khi hắn biết Vô Đa một thân đang bị vây hãm, liền phái công tử Tuần đi cứu viện, nhưng lúc công tử Tuần đến đó, chỉ còn lại có một xác người, công tử Tuần mang về Đỗ Tiểu Hỉ bị thương rất nghiêm trọng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng Hoa Vô Đa lại không thể tìm thấy được.

Sau lúc đó, công tử Tuần liên tục dẫn người đi đến những nơi lân cận để tìm kiếm, cho đến khi tới thiên phương kiến bạch, thám tử báo lại Nguyên Bạch đã bị chém đầu.

Chém đầu... đầu lìa khỏi thân, chết không toàn thây. Nghĩ đến đây, ngực Ngô Dực giống như mất đi cái gì đó, chàng nâng mành lên cũng phải để các binh sĩ giúp đỡ, rồi lảo đảo đứng vững.

Nàng lại một lần nữa ở trong thời khắc nguy hiểm nhất dũng cảm đứng ra, không chút do dự.

Ở thư viện, nàng đã ba lần cứu mạng chàng.

Ở Lạc Dương, nàng nghĩa vô phản cố che ở trước người chàng, rơi xuống núi sâu sống chết không rõ.

Ở Trường Bình, nàng lại che ở trước người chàng, cứ kiên định như vậy.

Xa cách đã hơn một năm, khi gặp lại nàng, nàng nói: "Dực, em rất nhớ chàng." Đó là lần đầu tiên nàng nói ra những lời như vậy, chàng cái gì cũng đều không nói, kỳ thật, nỗi nhớ của chàng chưa từng mờ nhạt đi.

Nàng từng nói: "Dường như mỗi lần chàng gặp nguy hiểm, em rốt cuộc cũng không đếm xỉa đến sống chết mà che ở trước người chàng, phải chăng là em làm vệ sĩ nhiều quá nên nghiện rồi chăng? Vẫn là em khờ..." Một khắc kia nàng ở trong mắt chàng lại đẹp đến vậy. Ánh mắt chàng như nước, nhưng lại nghĩ đến nàng một lòng hướng đến một cuộc sống tự do mà bản thân mình lại không thể cho nàng được, đành phải dối lòng nói với nàng: "Em là ngu ngốc mà thôi." Nàng đập bàn, phẩy tay áo bỏ đi, nhưng chàng vẫn nhìn bóng dáng nàng rời đi, ngơ ngẩn mà ngây người ra. Quả thực, chàng mới là người ngu ngốc nhất.

Nàng nói: "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ."

Trong trướng, chàng suy sụp ngồi xuống, dưới ánh nến lay động, lại chỉ đơn độc mỗi hình bóng chàng.

Ở trong lòng chàng, có gì có thể quan trọng hơn giang sơn này cơ chứ? Không có! Chàng vô kiên vô quải, cho dù là nàng, cũng không được. Chàng không có nhược điểm, sẽ không.

Trước khi chia tay, nàng quay đầu lại mà nở một nụ cười rực rỡ với chàng, vết thương trên vai chảy máu, dường như nàng lại chẳng hề quan tâm đến, vẫn kiên định nói với chàng: "Người bọn họ muốn giết là ta chứ không phải chàng, chàng đi trước đi, Lưu Cảnh đã bị ta làm cho trọng thương, chống đỡ không được bao lâu đâu, Phạm Để lại không phải là đối thủ của ta. Tuy rằng bọn họ đông người, nhưng ta tìm được cơ hội nhất định sẽ bắt lấy Phạm Để, binh pháp viết: bắt giặc trước là bắt vua, ta cũng không tin, ta tóm được tên cầm đầu của bọn họ, bọn họ sao dám không nghe ta!"

Thấy chàng do dự, nàng lại nói: "Dực, tin tưởng ta, ta sẽ để cho chàng có đủ thời gian để rời đi!"

Thế nhưng chàng lại chỉ nói một câu kia: "Cẩn thận." Giống với lúc trước ở Lạc Dương, chàng lại một lần nữa nhẫn tâm để nàng ở lại. Chỉ là, khi chàng thúc ngựa chạy được mấy bước, nhưng cuối cùng dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng.

Đã thấy nàng mặt tươi như hoa quơ quơ cây giáo trong tay về phía chàng, cười vang nói: "Chàng xem ta có giống Trương Dực Đức trong tam quốc đã từ giữa khe núi mà đẩy lui trăm vạn hùng binh của Tào Tháo không này!"

Nàng không giống... Một chút cũng không giống...

Trái tim đang run rẩy, chàng lấy tay đè chặt lại, nhưng lại không thể khống chế được.

Chàng không nên để nàng lại một mình, chàng biết để rằng khi đó để nàng lại chắc chắn nàng sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng vẫn là, tại nơi đó, lúc đó, chàng đã lựa chọn để nàng lại, chàng ích kỷ, chàng vô tình, chàng độc ác, nếu bỏ qua tất cả thì nàng đâu có đến nông nỗi này! Thế nhưng, sao tim chàng lại đau đớn đến như thế, giống như là mất đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình? Chàng che ngực, không kiềm chế được mà run rẩy. Thứ quan trọng nhất... Là giang sơn! Nhưng mà... Nàng đã chết... Không, nàng không chết, nàng sẽ không chết! Chàng đứng phắt dậy, nắm lấy mũ giáp, bước nhanh ra ngoài trướng, lại thấy trước mặt công tử Kỳ đang rơi nước mắt.

Thấy chàng đột nhiên từ trong trướng đi ra, công tử Kỳ đầu tiên là ngẩn người, trong đó nhìn thấy mũ giáp chàng cầm trên tay, người mặc áo giáp, liền che ở trước mặt chàng thấp giọng nói: "Cậu không được đi."

Công tử Dực cố ý bước đi.

Công tử Kỳ che ở trước mặt chàng, khuyên nhủ: "Dực, dưới bất kỳ tình cảnh nào cũng không được mất đi lý trí. Vô Đa sẽ không dễ dàng rời bỏ chúng ta mà đi, nàng võ công cao cường, tâm tư lại linh hoạt, cho dù là đánh không lại cũng sẽ không liều mạng, có lẽ là nàng không cẩn thận mà bị mất bức tranh kia thôi. Có lẽ là nàng đã thay đổi quần áo và mặt nạ của người khác mà bỏ chạy rồi, người đã chết không nhất định là nàng. Dực, lòng đừng rối loạn, mới đây, ta đã phái mật thám đi thám thính tin tức, mặt khác phái người đi tìm kiếm rồi. Dực, việc duy nhất hiện nay chúng ta có thể làm là chỉ có chờ."

Lòng đừng rối loạn? Đúng vậy, lòng chàng đã rối loạn.

Chàng kinh hoàng mà suy sụp.

Chiều tà như máu, gió từ thảo nguyên thổi tới, mang theo hương cây cỏ và tiếng chim.

Ngô Dực lui giữ trong quận Trường Bình, Lưu Cảnh cũng vài lần ở trước thành làm ầm ĩ, nhưng hắn không còn lòng dạ nào mà để ý đến nữa, chỉ đóng chặt thành không ra. Tường thành quận Trường Bình rất chắc chắn, Lưu Cảnh cũng không dễ dàng mà tấn công thành, cho dù mỗi ngày đều phái người đến trước thành chửi bới, Ngô Dực lại phòng thủ kiên cố, nếu cứ ngang nhiên mà tấn công, nhất định sẽ chết rất thê thảm, Lưu Cảnh cũng không có cách nào cả.

Ngô Dực ngồi ở trong phòng mà ngây người ra, tinh thần cứ ngẩn ngơ, trà không uống đêm không ngủ, cứ như thế đã ba ngày. Ba ngày này của chàng giống như ba mươi năm, chàng chờ đợi tin tức, vẫn không có. Công tử Kỳ vì Lưu Tu lại dẫn binh đến tấn công Thượng Đẳng, nên vội vàng trở về quận Thượng Đẳng. Trước khi đi, Ngô Kỳ còn khuyên nhủ chàng, cũng giống như là đang khuyên nhủ bản thân mình, nói Vô Đa nhất định không có chuyện gì, cũng nhắc nhở chàng không được mất đi lý trí, vì Vô Đa tạm thời mất tích, nên bọn họ đã hủy kế hoạch bao vây tiêu diệt Lưu Cảnh.

Chàng gật đầu, tiễn Ngô Kỳ, rồi sau đó, trong hai ngày hai đêm điên cuồng mà vội vàng, sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi việc, vốn chàng còn định làm việc tiếp, lại bị công tử Tranh cố hết sức khuyên chàng quay về phòng nghỉ ngơi, chàng liền ở trong đó suốt ba ngày, ăn không được, mà ngủ cũng chẳng xong... Nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc nàng bị chém đầu, đầu và thân ở hai nơi khác nhau. Có lẽ nàng thực sự đã chết, chém đầu, mà ngay cả chết mà xác cũng không còn được nguyên vẹn mà lưu lại...

Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng như vậy, tim chàng đau như bị dao cắt, bỗng cửa phòng bị người đẩy ra, ánh mặt trời chói chang ở ngoài cửa chiếu vào, một người vội vội vàng vàng đi vào trong phòng, cúi đầu trước chàng, vội nói: "Vương thượng, tướng sĩ giữ thành nói, có một người rất cổ quái đang tiến vào thành, người đó ngồi trên lưng ngựa mà phi đến hướng cửa thành, khi bọn họ đang muốn giương cung bắn chết, thì hắn lại giống như là không còn chống đỡ nổi mà té xỉu ngay lập tức, vẫn không có nói gì, chẳng qua là trong tay hắn giơ lên một cái mộc bài, trên đó viết hai chữ "đầu hàng", mạt tướng đã sai người..."

Hắn lời còn chưa nói xong, bóng dáng của Ngô Dực đã biến mất ở trước mắt hắn.

Con ngựa kia vẫn như trước đứng ở ngoài thành, không có tiến lên phía trước cũng không có lùi về phía sau, chỉ ăn cây cỏ bên thành hào. Mặt trời đã ngả về tây, vầng sáng màu vàng nhuộm khắp thảo nguyên, gió thổi qua, làm cây cỏ đong đưa về một bên, dường như đang vẫy tay chào mọi người.

Người đó vẫn nằm sấp không chút động tĩnh, Ngô Dực chẳng hề để ý đến bất kỳ kẻ nào ngăn trở khuyên can, vẫn sai người mở cửa thành, xông ra ngoài, đám người Đỗ Tiểu Hỉ và công tử Tranh đuổi theo sau ra ngoài thành.

Đỗ Tiểu Hỉ đang bị thương vừa đúng lúc đuổi kịp bên cạnh công tử Dực, nói: "Vương thượng, đề phòng có sự lừa gạt, để mạt tướng lên trước..."

Ngô Dực nhanh chóng ngắt lời hắn: "Không cần, nàng là Vô Đa."

Đỗ Tiểu Hỉ ngẩn ra, đầu tiên là đang nghi ngờ xem người nọ có phải là Ngô Đa hay không, sau đó hắn hoảng hốt khi thấy hốc mắt của Ngô Dực đỏ lên, ẩn trong đó là nước mắt, công tử Tranh cũng mở to hai mắt dường như không thể tin lời nói của công tử Dực.

Ngô Dực phóng ngựa đi đầu chạy tới trước ngựa của Hoa Vô Đa, nhìn người đang hôn mê trên ngựa, lại nhìn đến chiếc thẻ bài đầu hàng trong tay cô, thật không biết nên khóc hay nên cười. Chàng ngay lập tức cẩn thận đem cô ôm xuống, thấy mặt nạ của cô đã mất, khuôn mặt như không còn chút máu, trong tim chàng lại có cảm giác đau xót.

Công tử Tranh dắt ngựa đến, nói: "Vương thượng, đem nàng đặt trên lưng ngựa..."

"Không cần." Công tử Dực ngắt lời công tử Tranh, lập tức ôm lấy cô, khẽ vuốt lấy bên tóc mai của cô, dường như là sợ quấy rầy cô liền nói với công tử Tranh: "Cậu giúp ta một chút, đem nàng khẽ đặt trên lưng của ta."

Công tử Tranh ngẩn ra, liền làm theo.

Rất nhiều năm sau, công tử Tranh khi đã làm quan lớn ở biên cương, mỗi khi trông thấy ánh tà dương nơi cuối chân trời, sẽ nhớ tới một màn này.

Sắc vàng của trời chiều, Thành vương Ngô Dực cõng trên lưng tham tướng Ngô Đa, từng bước từng bước đi tới cửa thành.

Vô số binh lính giữ thành nhìn vương thượng của bọn họ cõng một tướng sĩ bị thương đi vào bên trong thành, tướng sĩ kia mặc bộ quần áo của bên địch, đã hôn mê bất tỉnh, trong tay vẫn giơ lên tấm mộc bài "đầu hàng", vừa đúng lại che khuất mặt, rõ ràng là một màn hết sức buồn cười, nhưng lại bởi vì vẻ mặt của Thành vương mà làm cho người ta cười không nổi, tất cả đều giật mình không một tiếng động.

Sau họ biết đó chính là tham tướng tướng quân Ngô Đa ở bên người Thành vương, phụng mệnh lẻn vào thăm dò tin tức của quân địch, bị Lưu Cảnh phát hiện sau đó tìm được đường sống trong chỗ chết trở về, chúng tướng sĩ thấy Thành vương đối đãi với tướng sĩ thân như anh em, đích thân người ra khỏi thành mà cõng tham tướng. Các tướng sĩ cảm động đến rơi nước mắt, đều cảm thấy rằng có thể trợ giúp cho Thành vương, cả cuộc đời này cũng xem như là một chuyện may mắn.

Lúc ấy, Đỗ Tiểu Hỉ, công tử Tranh cùng một số người quen thuộc với Ngô Dực và Hoa Vô Đa đều có thể đoán ra vài phần tâm tình của Ngô Dực ngay lúc đó.

Ngô Dực cố ý cõng nàng, từng bước từng bước, khóe miệng đều giương lên ý cười sâu sắc.

Nhớ năm đó, nàng đã từng năm lần bảy lượt cõng chàng như thế này.

Nhớ năm đó, nàng từng bốn lần dũng cảm quên mình che ở trước người chàng.

Chia ly tại kinh thành, chàng nghĩ rằng chàng đã mất đi, nhưng một năm sau, nàng đã trở lại.

Năm ngày trước, chàng nghĩ rằng chàng lại một lần nữa mất đi, cũng nghĩ đến rốt cuộc nàng sẽ không trở lại nữa, chỉ là, nàng giống như một kỳ tích, đã trở lại bên người chàng.

Chàng một lần nữa mất đi rồi được lại, thật sự là ông trời đối với chàng không tệ chút nào.

Từ nay về sau, chàng sẽ bảo vệ cho nàng, không bao giờ... để nàng lại nữa.

Công tử Tranh, Đỗ Tiểu Hỉ cùng một vài tướng sĩ dắt ngựa đi theo phía sau Ngô Dực.

Công tử Tranh kinh ngạc nhìn bóng dáng của Ngô Dực, trong ngực bỗng dâng lên một loại cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Thiên ti vạn lũ, nhẹ nhàng gắn bó, xúc động bùi ngùi, một loại cảm giác rung động cùng phiền muộn không thể nói rõ. Dực và Vô Đa, trong mắt hắn là một cặp đẹp đôi nhất thiên hạ, loại cảm giác này rất mãnh liệt mà tràn ngập trong đầu hắn, thật lâu không có tiêu tan.

Sau khi Hoa Vô Đa tỉnh lại, vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi mắt to của một cô gái xa lạ. Rồi sau đó, liền nghe được những tiếng bước chân rối loạn cùng âm thanh rối rít kêu la: "Tỉnh tỉnh". Có tiếng mở cửa, lại có tiếng hàng loạt người đang quỳ xuống ở bên ngoài khiến cô đang mơ hồ mà lại cảm thấy kỳ quái, sau đó cô lại nhìn thấy ánh mắt quá đỗi quen thuộc, ánh mắt của Ngô Dực.

Cô nhẹ nhàng giương khóe miệng lên, nở nụ cười, liền nghe thấy Ngô Dực nói: "Có muốn uống nước không?"

Cô lắc lắc đầu lại nghe Ngô Dực nói: "Nàng cảm thấy thế nào? Có cần gì không? Miệng vết thương còn đau không?"

Thấy chàng khẩn trương như thế, mặt cô đỏ lên, nhìn nhìn khắp phòng, thấy không có ai, chỉ có một mình chàng, vốn muốn cố gắng đứng lên, nhưng lại chẳng còn hơi sức nào. Ngô Dực hiểu ý, nâng cô ngồi dậy, tựa vào bên mình, khẽ giọng nói bên tai cô: "Nàng đã hôn mê hơn ba ngày rồi, muốn gì thì nói với ta đi."

Cô do dự ngập ngừng hồi lâu, rốt cuộc mới nói: "Đi ngoài..." Hôn mê đã nhiều ngày, toàn thân cô trở nên vô lực, giọng cũng khàn khàn, nhưng cho dù là có khàn khàn như thế nào đi chăng nữa, thì chẳng qua ý tứ của hai chữ này cũng có phản ứng.

Mặt Ngô Dực nhất thời đỏ lên, rất không tự nhiên mà gọi a hoàn lúc nãy tiến vào, khi ra ngoài đóng cửa lại, tay chân chàng trở nên cứng đờ mà vẻ mặt lại vô cùng cổ quái.

Hoa Vô Đa nghe thấy tiếng công tử Tranh ở ngoài cửa, "Vương thượng, Vô Đa tỉnh rồi sao?"

"Ừ."

"Nàng ấy không sao chứ?"

Ngô Dực ho khụ khụ, nói: "Không có gì."

"Vương thượng sao lại đi ra?" Đỗ Tiểu Hỉ rất không thức thời mà hỏi han.

Ngô Dực liếc mắt nhìn hắn, không trả lời vấn đề của Đỗ Tiểu Hỉ, liền hỏi lại: "Cái mộc bài kia đâu?"

Đỗ Tiểu Hỉ vui vẻ nói: "Ở trong phòng Vô Đa."

Ngô Dực thở dài nói: "Thật sự là tuyệt diệu."

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Hỉ và công tử Tranh ngơ ngác nhìn nhau, đều không hiểu sao nữa.

Ngày thứ hai khi Hoa Vô Đa trở về.

Ban đêm, lương thảo ở hậu phương của đại quân Lưu Cảnh đột nhiên bị cháy, Lưu Cảnh biết được là do Ngô Kỳ phái người tới đánh lén, đốt lương thảo của hắn mà giận tím mặt, lại vì bản thân bị trọng thương chưa khỏi, nên liền sai người đi truy kích Ngô Kỳ. Cùng lúc đó Ngô Dực phái hai viên mãnh tướng là công tử Tranh và Hồ Vi Trung dẫn theo ba nghìn binh sĩ, hai bên trợ giúp Ngô Kỳ bao vây tiêu diệt Lưu Cảnh.

Lưu Cảnh vốn đang bị trọng thương, nghe tin thì quýnh lên mà ngất ngay tại chỗ, quân của Lưu Cảnh bại trận, trong một ngày đã lui binh tới trăm dặm, cho đến khi chật vật trở lại quận Đông, hắn đành từ bỏ việc bao vây Trường Bình.

Dưới ánh mặt trời, thật thích hợp để lười nhác mà phơi nắng, mà trong viện có một người đang đánh quyền, người còn lại nhàn đến không có việc gì làm, ngồi dưới tàng cây hí hoáy với cái mộc bài nhỏ, nói: "Nàng vì sao lại cố tình viết hai chữ này?"

Người nọ vừa đánh quyền vừa nói: "Chàng còn nhớ không, ngày đó ta mặc quần áo của bên quân địch, nếu tùy tiện đi vào đây, chỉ e chưa đến tường thành đã bị tên bắn thành con nhím rồi. Ta lúc ấy bị hoa mắt choáng đầu, lại chẳng còn chút sức lực nào mà hét to lên ta là ai, thế nhưng nếu trực tiếp viết tên của ta lên tấm ván gỗ này, bộ dạng kia lúc ấy ai nhìn mà tin được cơ chứ, ta liền nhặt một cành cây khô đốt thành than củi, viết hai chữ này, sẵn sàng lao tới tường thành, có lẽ như vậy thì mới còn sống đấy."

Chàng từ chối cho ý kiến, một lúc lâu sau mới nói: "Hai chữ này thật tuyệt diệu."

"Tuyệt diệu ở chỗ nào?" Bộ quyền này, cô đã đánh đến phần cuối cùng.

"Tuyệt diệu ở chỗ nó thật sự đủ tuyệt diệu." Ngô Dực nói.

Hoa Vô Đa nghe không có hiểu, thu quyền lại rồi hỏi: "Nghe nói, chàng ngày đó từ xa đã nhận ra ta, chàng làm thế nào mà nhận ra ta được?"

Ngô Dực dựng thẳng ba ngón tay lên, nói: "Có ba lý do."

Hoa Vô Đa cả kinh nói: "Vậy mà lại có nhiều lý do như thế sao? Nói nhanh lên, ba lý do gì cơ?"

"Thứ nhất, chữ viết của nàng, nàng viết hai chữ này, đúng là dùng nét chữ của ta, sao ta lại có thể không nhìn ra."

Hoa Vô Đa giật mình, nhìn kỹ lại, vậy mà lại đúng là cô dùng nét chữ của chàng. Nhớ đến lúc còn ở thư viện, cô vì giúp chàng viết văn của giờ Lưu phu tử, bắt chước nét chữ của chàng thì cô đã quen rồi. Mấy tháng gần đây, thỉnh thoảng cô cũng bắt chước nét chữ của chàng, thật không ngờ rằng, hai chữ này cô lại dùng đúng là nét chữ của chàng. Nghĩ nghĩ một lúc, cô bỗng nhiên cười, nói: "Hai chữ này quả nhiên rất tuyệt diệu, thế nhưng lại là do chàng viết ra."

Ngô Dực có chút bát đắc dĩ mà thở dài, nói: "Ta càng nhìn càng xem như là ta viết." Đầu hàng, thật sự là điềm xấu.

Hoa Vô Đa che miệng cười trộm trong chốc lát, nói: "Thế nguyên nhân thứ hai thì thế nào?"

"Bóng dáng của nàng, lúc ấy nàng nằm trên lưng ngựa, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, lúc ấy có một loại cảm giác mãnh liệt nói cho ta biết, kia rất có thể là nàng."

Hoa Vô Đa nghe thấy vậy, liền quy đầu đi, tiếp sau đó cô mừng thầm nói: "Thật không ngờ, chàng vậy mà lại có cảm giác với ta."

Ngô Dực biết cô đang âm thầm cười trộm, liền liếc ngang nhìn cô một cái, tiếp tục nói: "Lý do thứ ba, chính là mười ngón kim hoàn của nàng, lúc ấy tay nàng cầm dây cương, trên ngón tay và cổ tay vẫn lộ ra mười ngón kim hoàn không rời khỏi người, cùng với sắc màu của buổi trời chiều... Ta nhìn đến đây, đã kết luận là nàng không thể nghi ngờ gì nữa."

Ngô Dực nói xong, vốn định uống chút nước cho trơn cổ họng, lại không ngờ, Hoa Vô Đa bỗng nhiên nhảy lại đây, nói: "Dực, chàng thật sự là quá lợi hại." Liền "ba" một chưởng đánh vào bả vai chàng, nước chàng vừa mới uống vào miệng ngay lập tức đã bị đánh cho phụt ra. Cô dường như đánh nhiều thành nghiện, lại một chưởng nữa đánh vào đầu vai chàng, chàng vội vàng né tránh. Một người đuổi, một người chạy, dưới chân Hoa Vô Đa bị một vật làm vấp, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng chàng đâu nữa. Đang ở xung quanh viện tìm kiếm, cô liền nhìn thấy một vật từ phía sau cánh cửa chìa ra, là một tấm mộc bài nhỏ, đầu hàng, đầu hàng.

Cô bật cười, thì ra là chàng lủi vào trong phòng, trốn ở phía sau cửa, nhân tiện nói: "Xuất hiện đi, không đánh chàng nữa đâu."

Ngô Dực từ phía sau cánh cửa cười cười mà đi ra, thận trọng ngồi lại bên cạnh bàn, hỏi: "Nàng có ấn tượng gì với người cứu nàng không?"

Ánh mắt Hoa Vô Đa lóe ra, nói: "Không có."

Ngô Dực nhìn cô, tròng mắt hiện lên tia hoài nghi, dường như vẫn còn có điều muốn hỏi cô, đã thấy cô đi ra khỏi sân, chỉ để lại một câu: "Ta có việc phải đi gấp, buổi tối gặp lại." Thân ảnh liền biến mất.

Ngô Dực bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ: đến tột cùng là người phương nào cứu nàng? Vì sao nàng phải cố ý giấu diếm không nói. Chàng đã từng nghi ngờ là Lưu Tu, nhưng rõ ràng lúc đó Lưu Tu còn đang ở Thượng Đẳng giằng co với công tử Tuần, không thể xuất hiện ở Trường Bình được. Đến tột cùng là ai đã cứu nàng? Người này chàng chắc chắn là có biết, nếu không thì Vô Đa sẽ không giữ kín như bưng, không muốn nhắc đến thế này.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục