Gửi bài:

Chương 17 - Niềm vui tương phùng

Sau khi Phương Nhược Hề nhảy xuống tường, lập tức cúi người trốn vào một góc tối cạnh đó, vẫn ngồi bất động chờ đợi.

Chỗ này thật thích hợp cho việc ẩn mình, khi cô múa may trên tường lúc vừa rồi đã sớm đánh giá tốt chỗ này.

Sở dĩ phải trốn như thế, một là sợ Tống Tử Tinh thật sự nổi điên chạy ra đuổi theo, khinh công cô không bằng Tống Tử Tinh, việc chạy trốn cơ bản là lãng phí thể lực thôi, chi bằng dĩ dật đãi lao(1) có tốt hơn không. Mặt khác, dù cho Tống Tử Tinh không đuổi theo, cô cũng có thể trốn ở đây nghe lén hắn xếp đặt thế nào, xong rồi tìm biện pháp đối phó để an toàn rời đi. Dù sao cả vùng Giang Nam đều nằm trong tay Tống gia, muốn chạy thoát cũng thật không dễ dàng.

Đám thị vệ trong phủ còn chưa kịp đuổi theo, chợt nghe Tống Tử Tinh cao giọng nói trong phòng : "Không cần đuổi theo."

Cả đám thị vệ dừng chân lại, có tên hỏi: "Không biết tướng quân có gì phân phó?"

Tống Tử Tinh nói: "Khinh công cô ta không tệ, các ngươi không bằng được cô ta, không cần lãng phí sức lực."

Thị vệ kia hỏi to: "Tướng quân, chẳng lẽ cứ để hắn chạy thoát như vậy sao? Tên trộm khốn kiếp này thật tự kiêu tự đại, dám xông vào phủ Tổng đốc lúc nửa đêm, còn ngang nhiên làm nhục tướng quân, thuộc hạ không thể nuốt trôi cơn giận này được, dù có lục hết thành Hàng Châu này thì thuộc hạ cũng phải bắt được tên khốn này đưa cho tướng quân trừng trị."

Tống Tử Tinh ở trong phòng nghe vậy cười khẽ, "Bây giờ ta không đi bắt cô ta, không có nghĩa là ta không bắt được cô ta."

Trên mặt tên thị vệ kia lộ vẻ vui mừng, vội hỏi: "Còn mời tướng quân chỉ bảo."

Tống Tử Tinh ung dung điềm tĩnh nói: "Ngươi lệnh người bí mật đi phát một lệnh truy nã cho các nha môn gần đây, nói là dạo này có một tên tội phạm lén chạy vào Giang Nam gây án, kẻ này thông hiểu cải trang dịch dung, lúc nam lúc nữ, khinh công rất cao, chỉ có một đặc điểm duy nhất, trên hai ngón út đều đeo một chiếc nhẫn vàng. Nếu phát hiện ra, chớ hành động thiếu suy nghĩ mà đánh rắn động cỏ làm kẻ này chạy thoát, trước tiên phải báo cho ta biết."

"Thưa vâng." Thị vệ lĩnh mệnh.

"Lui xuống đi."

"Vâng."

Ngoài tường, Phương Nhược Hề nghe vậy, chảy mồ hôi lạnh khắp người. Tống Tử Tinh quả nhiên là người không dễ chọc mà. Chỉ nói có vài câu, cô liền trở thành tên tội phạm bị triều đình truy nã, càng đáng sợ hơn là, hắn lại chú ý tới đặc điểm không thay đổi duy nhất của cô, trên ngón út có hai chiếc nhẫn! Nếu hắn dựa vào bức tranh kia mà truy nã cô, cô có thể vô tư rời đi, dù gì cô cũng có mấy cái mặt nạ còn tốt hơn thế, nhưng hắn lại chú ý đến vũ khí của cô. May mà đêm nay cô không rời khỏi đây ngay, nếu không chỉ trong ngày mai thôi, thể nào cô cũng bị hắn bắt lại. Nhớ tới mấy lời cô mới vừa ngạo mạn khiêu khích hắn trên tường, giờ mà bị hắn bắt lại, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản như làm thú cưng không cho ăn không cho uống như vậy đâu. Lau mồ hôi, thật sự rất nguy hiểm nha.

Phương Nhược Hề ngồi bất động một lát, cho đến khi không nghe thấy tiếng động nào nữa, mới rời khỏi đây.

Đêm đó, cô lén quay trở lại khách sạn, trên đường đi hết sức chú ý, sợ rằng đều có mai phục ẩn giấu khắp nơi, nhưng sự thật chứng minh không có gì xảy ra, xem ra Tống Tử Tinh cũng không để cô ở trong lòng. Có điều, bắt đầu từ đêm nay, chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng buông tha cô như thế đâu.

Sau khi cô cầm lấy bọc đồ, liền lặng lẽ rời khỏi quán trọ, vốn định thừa lúc đêm tối mà đi luôn, nhưng nghĩ kỹ lại, liền xóa bỏ ý nghĩ này đi. Dù cô cưỡi ngựa với tốc độ nhanh đi nữa, chỉ sợ cũng chẳng sánh bằng tốc độ của mấy con bồ câu đưa tin Tống Tử Tinh dùng đâu.

Vì một tương lai tự do tươi sáng của cô, thế nên...

***************

Lúc trời chưa hửng sáng, tất cả những cửa hàng bán trang sức trong thành Hàng Châu đều bị cô dạo qua một vòng, thừa lúc đêm tối lấy đi hết tất cả nhẫn vàng trong tiệm người ta. Lần này Tống Tử Tinh nói đúng rồi, cô bị buộc trở thành một kẻ ăn trộm a.

Ngày tiếp theo, trong phủ Tổng đốc kẻ vào người ra, tin tức được truyền tới liên tục không ngừng. Chỉ trong vòng một ngày, Tống Tử Tinh tổng cộng nhận được một trăm lần tin tức báo rằng có người mang nhẫn vàng ở hai ngón tay út, sau khi nhận được tin thứ một trăm linh một, Tống Tử Tinh chỉ biết bật cười.

Hắn uể oải dựa vào trên chiếc ghế gỗ được sơn đỏ.

Trong viện trăm hoa đua nở, hoa mai vấn vương quanh người.

Đôi mắt hắn tối đen sâu hút, ngón tay lướt nhẹ qua sợi dây thừng đã trói Phương Nhược Hề kia, khóe miệng cười cười như có như không hơi nhếch lên, giống như đang hỏi người khác, lại như đang hỏi chính mình: "Cô ta là ai vậy? Sao mình chưa từng nghe qua có một người con gái như thế trên giang hồ chứ..."

Mà Phương Nhược Hề, lúc này đã sớm bỏ những chiếc nhẫn trên tay đi, mặc một bộ nữ trang, là loại quần áo có họa tiết hoa lá đẹp đẽ, ngồi trên lưng ngựa ung dung tự tại rời khỏi thành Hàng Châu.

Trên con đường nhỏ uốn lượn quanh quanh trong rừng, tiếng chim hót thánh thót nơi nơi cùng tầng tầng lớp lớp sương mù trắng xóa bao quanh tạo nên một khung cảnh thanh tĩnh và u mịch đến lạ kỳ, xa xa, những làn khói bếp từ những mái nhà chốn thôn sơn bốc lên nghi ngút, trên con đường quanh co ấy bỗng có người cao giọng hát ca, đột nhiên làm kinh động đến vô vàn chim chóc đang đậu lại trong rừng, "Cuộc sống này mệt nhọc vậy nhưng ngắn ngủi vô cùng, sớm nay có rượu sớm nay say, vì không xin lỗi ta đi đánh thôi, vì không phục ta đi đồn bậy, vì tức chết ngươi ta múa trên tường đến mệt, vì chạy trốn ngươi mà ta làm trộm! ..."(2) Bất cứ người nào đã nghe qua Phương Nhược Hề ca hát đều biết rằng, cái con nhóc này chả thèm quan tâm đến âm điệu chút nào, hoàn toàn là hát điên hát loạn mà thôi.

*****************************

Phương Nhược Hề mặc nữ trang, một đường tiến về phía Tây, càng đi càng thấy kinh hãi.

Dân chúng Giang Nam an cư giàu có, Phương Nhược Hề cho rằng cả thiên hạ đều là như vậy, nhưng cô không ngờ rằng vừa mới ra khỏi Giang Nam đã thấy được một thiên hạ hoàn toàn khác hẳn.

Bên ngoài Giang Nam, dân chúng nghèo khổ, đất đai liên tục bị lụt lội ngập úng mấy năm liền, nạn sâu bệnh hoành hành, đã ba năm không có lấy một hạt gạo. Dân chúng đói khát, vì kế sinh nhai, có người vào rừng làm giặc cướp, có người đi lưu lạc khắp mọi nơi, hai biên giới Tương Hoài(3), lưu dân(4) chen lấn đầy rẫy. Quan phủ chỉ phát lương thực vài lần cho có rồi không trợ cấp gì thêm nữa.

Càng đi về phía Tây, giặc cỏ mọc lên càng nhiều, quan phủ cơ bản là mặc kệ, bọn giặc cỏ không thèm kiêng nể gì. Từ lúc Phương Nhược Hề ra khỏi Giang Nam, liên tiếp bị chặn đường cướp bóc, cô buộc phải chuyển sang mặc nam trang, cả ngựa cũng đành phải để lại.

Suốt cả đường đi, cô nghe không được tiếng trẻ con khóc nỉ non vì đói khát, nhìn không được người già chịu đói lúc xế chiều, vậy nên Phương Nhược Hề trở nên rỗng túi, cho đến tận khi vào Giang Lăng.

Phủ Giang Lăng là nơi Tấn Vương Lưu Dịch cai quản.

Bây giờ Phương Nhược Hề cũng là người nghèo, rốt cuộc không ở nổi quán trọ tốt nhất, không ăn nổi thứ rượu ngon và thức ăn tốt nhất. Đi trên đường cái, vuốt ve túi tiền rỗng tuếch cô nhíu mày, cảm thấy lòng thật trống vắng. Theo nhận thức của cô thì đó gọi là có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi.

Cô bất giác đi đến gần tiệm bán vũ khí lớn nhất trên đường, nhìn chữ "Phương" được khắc trên bảng hiệu, cô do dự một lúc lâu, vẫn quyết tâm quay đầu đi, nếu không phải gặp tình huống vô cùng bất đắc dĩ thì cô nhất định không chịu cúi đầu trước cha đâu.

Giờ đây túi tiền trống không, bụng lại đói khát, muốn ăn một bữa cơm có đồ ăn, tìm một quán trọ bình thường nghỉ ngơi một lát cũng trở nên xa xỉ.

Bỗng nhiên cô nhớ tới nửa năm trước, khi mới vào kinh thành, cũng lâm vào tình cảnh giống thế này, chính là lúc đó...

Lần này chỉ sợ sẽ không gặp được người như công tử Dực rồi.

Mỗi lần nghĩ lại như thế, cô càng nhớ tới quãng thời gian ở cùng công tử Dực lúc trước. Trước kia khi đi theo công tử Dực, tiền tiêu như nước, nô bộc hầu hạ thành đàn, ăn là món ngon, uống là rượu quý, mặc là áo gấm, ở là lầu các. Náo nhiệt cỡ nào, thoải mái cỡ nào, mà lúc này đây...

Nhớ tới hắn, nhớ đến Nam Thư thư viện, cô không nhịn nổi sờ sờ bức họa đặt trong lòng, giống như toàn bộ Nam Thư thư viện đều ở đó vậy. Cô cười cười, không biết gần đây các phu tử và đám sư huynh ra sao rồi, có từng nhắc đến cô hay không?

Cô ngây ngẩn đi mãi như thế, cũng không biết mình đã tới nơi nào, bỗng thấy phía trước hình như xảy ra chuyện gì, có rất nhiều người đang vây lại xem. Cô lững thững đi tới thì thấy có một người đàn ông mặc áo gấm có hoa trang trí đang đứng ở trung tâm, vẻ mặt chán ghét nhìn người đàn bà đang quỳ trước mặt mình, áo quần rách rưới tả tơi còn ôm một đứa trẻ trên tay. Người đàn bà ấy đang lấy ống tay áo mình chà lau giầy của tên kia, trông y có vẻ rất bực bội, y đá một cú, làm người đàn bà kia ngã lăn ra đường. Người đàn bà ấy bò dậy, càng dập đầu không ngừng nói: "Đại gia, dân phụ thật sự không đền nổi đôi giầy này cho ngài, cầu đại gia làm ơn làm phước bỏ qua cho dân phụ, cầu đại gia làm ơn làm phước bỏ qua cho dân phụ."

Kẻ kia khinh thường hừ một tiếng, mắng: "Mụ nội nó, hôm nay đi ra đường sao mà xui thế chứ, cút ngay!" Nói xong, lại đạp bà ta một cước, mới tức giận bỏ đi. Người đàn bà kia vẫn cứ dập đầu không thôi về hướng người kia vừa bỏ đi, "Cảm tạ đại gia bỏ qua cho dân phụ, cảm ơn, cảm ơn." Thấy người kia đã đi xa, bà ta mới đứng dậy kéo đứa trẻ chạy nhanh khỏi đây. Ánh mắt đứa trẻ dại ra, cả người gầy dơ xương, trông như chưa được ăn no mấy ngày liền.

Bên đường người xem nhiều là vậy nhưng căn bản không có ai đứng ra bênh vực. Trên đường đi cũng đã từng gặp nhiều chuyện giống vậy, Phương Nhược Hề thấy nhưng không thể trách. Cô thở dài một tiếng, người nghèo và người giàu cũng đều là một giống người, tuy vậy, người nghèo sẽ vì một đôi giày của người giàu mà khom lưng uốn gối, có khi còn thảm hại đến mức đánh mất mạng sống của mình, nói trắng ra là, đơn giản là vì không có tiền mà thôi.

Phương Nhược Hề đột nhiên nảy ra một ý : cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Lấy thân phận cô, thật sự không nên đi làm chuyện này, nhưng nghĩ kỹ lại, dù sao cũng làm trộm một lần rồi, làm thêm lần nữa thì có sao đâu!

***************

Cướp của người giàu chia cho người nghèo, nói thì dễ, nhưng là, cô mới tới Giang Lăng làm sao biết được ai là tham quan ai là ô lại chứ? Lúc này, cô bỗng nhiên nhớ đến những cảnh tượng thê lương suốt dọc đường, lại từng nghe người khác nói quan phủ nơi này táng tận lương tâm nuốt trọn lương thực cứu trợ của dân chúng. Tất cả đất đai nơi đây đều thuộc quyền cai quản của Tấn Vương Lưu Dịch, như vậy... Chắc chắn hắn là tên tham quan ô lại lớn nhất, được rồi, bắt đầu từ phủ Tấn Vương đi.

Ban đêm, sao giăng đầy trời, tiếng côn trùng kêu vang làm đinh tai nhức óc, Phương Nhược Hề mặc y phục dạ hành, đến bên hậu viện của phủ Tấn Vương, lén lút giấu mình trên nóc nhà cao nhất, nhìn quanh quẩn khắp nơi. Cô muốn quan sát trước địa hình của phủ Tấn Vương và chỗ mấy tên thị vệ hay đi tuần tra, nhưng sau khi nhìn bỗng cảm thấy không biết nên làm gì nây giờ.

Thật ra cô không chút kinh nghiệm trộm cắp nào, lần trước đi trộm nhẫn vàng, là trực tiếp đi cửa hàng của người ta vơ đại là được, giờ thì cô không hề có mục đích rõ ràng, hơn nữa còn phải đối mặt với sự canh giữ nghiêm ngặt của đám thị vệ khắp phủ Tấn Vương. Cô ỷ vào mình là kẻ tài cao gan lớn, thêm tính cách không sợ trời không sợ đất nữa, cho rằng cái phủ Tấn Vương này cũng sẽ bị mình chạy ra chạy vào như không thôi. Nhưng hiện giờ, đối mặt với đình đài lầu các san sát nhau, gần như có hơn ba mươi tòa, thật không biết nên ra tay bằng cách nào đây.

Đang lúc cô đang do dự, bỗng phát hiện có hai bóng người đang bay tới, động tác vô cùng nhanh chóng, cũng mặc y phục dạ hành giống cô, vừa nhìn đã biết không có ý đồ trong sáng.

Phương Nhược Hề thầm nghĩ: chẳng lẽ gặp được người cùng nghề? Cũng không thể trách cô nghĩ thế này được, bây giờ kẻ cướp nổi lên bốn phía, giặc cỏ hoành hành khắp nơi, bọn trộm cắp đương nhiên cũng tăng lên nhiều, suốt cả dọc đường cô thường xuyên nghe được nhà ai lại bị cướp, nhà ai lại bị trộm.

Phương Nhược Hề giờ đang nằm sấp trên nóc nhà, đang muốn bỏ cái kế hoạch cướp của người giàu chia cho người nghèo đi mà chuồn ra cho rồi, nhưng lại có chút không cam tâm. Cô liền im lặng xem xét, nhìn xem kẻ đến là ai, có phải cùng một mục đích với cô hay không, nếu phải, hai người này chắc chắn là kẻ lão luyện trong nghề. Cô đang lo không tìm được chỗ nào ra tay đây, chi bằng đi theo bọn họ chọ rồi. Phủ Tấn Vương này rộng như vậy, hai người cũng trộm không xong, cả đám cùng nhau đi trộm chẳng phải là tốt hơn sao? ! Nếu như không phải, đến lúc đó cô rời đi cũng không muộn, với khinh công của mình, cô luôn tự tin ngời ngời, đương nhiên, ngoại trừ phải đối mặt với cái tên khốn Tống Tử Tinh kia.

Cho đến khi hai người kia đến gần, cô mới nhỏm dậy.

Hai người này hình như cũng đã sớm phát hiện ra cô.

Ba người ở trên nóc nhà trừng mắt nhìn nhau một lúc, cùng đề phòng nhau, thấy đối phương đều không động thủ hay có ý rời đi, liền thử nói chuyện.

Lúc này, một người thấp giọng nói: "Đầu trộm đuôi cướp?"

Phương Nhược Hề gật gật đầu, khẽ trả lời: "Người cùng nghề phỏng?"

Đối phương cũng gật đầu, lại hỏi: "Người từ đâu đến vậy?"

Phương Nhược Hề nói: "Giang Nam."

Một người gật đầu nói: "Giang Nam có Tống gia, không dễ kiếm ăn."

Phương Nhược Hề nghe vậy, vô cùng đồng ý gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, Giang Nam Tống gia có tên Tống Tử Tinh vô cùng lợi hại, canh chừng rất nghiêm, iem quả thật không ở đó nổi nữa, liền đến Giang Lăng. Thấy cảnh dân chúng lầm than, nghèo khổ vô cùng, thực ra iem đến đây là vì muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo..." (5)

Phương Nhược Hề nói còn chưa kịp nói xong, liền im bặt lại, chỉ thấy hai người trước mắt càng nghe cô nói chuyện ánh mắt càng sáng ngời một cách kỳ lạ, hai ánh mắt kia trừng cô càng lúc càng lớn, nhìn cô cứ như nhìn thấy vàng bạc châu báu trước mắt ấy, từ trong mắt tỏa ánh sáng chiu chiu bắn ra bên ngoài!

Phương Nhược Hề nhìn thấy ánh mắt kia, bỗng sinh ra một cảm giác quen thuộc không nói thành lời, không khỏi cẩn thận đánh giá hai người đối diện, lúc này chợt nghe một trong hai người kêu lên: "Nụ hoa."

Phương Nhược Hề theo bản năng lên tiếng "A?", mà sau đó, bỗng như phát điên chỉ vào trước mặt hai người hét lớn: "Là các huynh!"

Đúng lúc này, thị vệ đứng dưới lầu hô to: "Kẻ nào trên đó?"

"Chạy mau ah! Bị phát hiện rồi." Ba người kết bạn chạy đi.

Phương Nhược Hề không hề ngờ rằng trùng hợp gặp được công tử Dực và công tử Kỳ trên nóc nhà sân khấu kịch của phủ Tấn Vương.

Ba người thoát ra khỏi phủ Tấn Vương.

Trên đường trốn chạy, hai người họ thuận tay săn hai con thỏ, rồi tìm một chỗ, ba người bắt đầu nướng thịt ăn, nhưng từ chuyện nhóm lửa, xẻ thịt đến việc nấu nướng, đều do Phương Nhược Hề một mình đảm nhận. Đại khái là do thói quen đi, Phương Nhược Hề cũng không có một câu oán hận, ngược lại, giờ này phút này được ngồi bên bọn họ, cô chỉ cảm thấy sung sướng đến lạ kỳ.

Còn hai vị đại thiếu gia kia, vừa nhìn chằm chằm con thỏ đang được quay nướng trên lửa, câu có câu không hỏi chuyện Phương Nhược Hề.

Công tử Dực nói: "Hoa Vô Đa, tiếp tục quay lại làm vệ sĩ của ta đi. Haizz! Cô nhìn kìa, từ khi rời khỏi ta liền lầm lỡ mà trở thành trộm luôn, ta thật sự nhìn không nổi ah."

Công tử Kỳ ngồi bên cười khẽ.

Phương Nhược Hề nói: "Ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo nha!"

Công tử Dực nói: "Nhưng cô cũng không nên trở thành trộm nha!"

Phương Nhược Hề nói: "Huynh cũng chẳng phải giống ta à!"

Công tử Dực nói: "Ta không đi trộm tiền!"

Phương Nhược Hề nói: "Thế huynh đi trộm cái gì?"

Công tử Kỳ ngồi bên cười tiếp lời: "Chúng ta quả thật không phải đi trộm tiền." Công tử Kỳ cũng chưa nói rõ là đi làm gì, Phương Nhược Hề cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Bất kể là trộm gì, cũng đều là ăn trộm thôi!"

Công tử Kỳ cười khẽ, công tử Dực và Phương Nhược Hề cũng cười khẽ theo.

Ánh trăng như nước, chầm chậm trôi dạt đi xa, một sự quen thuộc và thân thiết đã lâu tản ra từ tiếng cười sảng khoái của bọn họ, phảng phất như lại quay trở về quãng thời gian trước kia.

Lúc này, công tử Kỳ đột nhiên nói: "Vô Đa, cô đi rồi, mấy vị phu tử lúc lên lớp thường xuyên nhắc tới cô đó, nhất là Hứa phu tử. Mỗi lần đàn khúc "Lâm uyên" đều sẽ thở dài sườn sượt, ta đoán rằng thầy rất nhớ cô đấy."

Nghe câu nói ấy, Phương Nhược Hề im lặng không nói gì, một loạt cảm xúc chua xót và cảm động dâng tràn trong lòng, thì ra mọi người chưa từng quên cô.

Cô vung vẩy đầu, như muốn vất bỏ cảm giác phức tạp ấy đi, bỗng nhiên đổi giọng oan ức nói to: "Lương tháng trước của ta Dực còn chưa có trả đâu à nha!"

Công tử Kỳ không ngờ đến cô đột nhiên lại đi nói chuyện này, không kìm được bật cười ha hả.

Công tử Dực nghe vậy tiếp lời: "Cô đồng ý về làm vệ sĩ lại cho ta đi, ta lập tức trả cô."

Phương Nhược Hề nói: "Huynh trả ta trước đi!"

Công tử Dực nói: "Bây giờ ta không mang nhiều tiền thế." Lại quay sang hỏi công tử Kỳ bên cạnh, "Cậu có ngân phiếu hai trăm lượng không? Cho ta mượn chút."

Công tử Kỳ nói: "Ta cũng không đem. Đừng quên hôm nay bọn mình tới làm trộm."

Công tử Dực, Phương Nhược Hề nghe vậy, mới nhớ tới tình cảnh ở trên mái nhà vừa rồi, không khỏi quay đầu sang nhìn nhau, trong mắt đều ẩn chứa ý cười.

Công tử Dực cố ý thấp giọng hỏi nói: "Đầu trộm đuôi cướp?"

Phương Nhược Hề trịnh trọng gật đầu, nhỏ giọng trả lời: "Người cùng nghề phỏng?"

"Ha ha..." Ba người đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

Thật không ngờ, giờ này phút này, ba người bọn họ lại gặp lại nhau một lần nữa trong tình cảnh này.

Tiếng cười dần tắt, Phương Nhược Hề bỗng cười tủm tỉm nói: "Chút nữa chúng ta cùng tới phủ Tấn Vương mượn chút bạc đi."

Công tử Dực và công tử Kỳ liếc nhau, đồng thanh nói: "Được thôi!"

Sau đó, công tử Dực đứng dậy, vỗ vỗ ngực, thề thốt thành lời: "Chỉ cần là nụ hoa nói, dù là lên trời xuống đất đi nữa, mỗ với Kỳ cũng sẽ không hối tiếc."

Công tử Kỳ cũng đứng dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Chỉ cần Vô Đa nói một câu, dù là hoàng cung đại viện đầm rồng hang hổ đi nữa, mỗ và Dực cũng nguyện xông vào!"

Hai cái người này rõ ràng học kiểu nói chuyện mà Phương Nhược Hề vừa nói trên nóc sân khấu kịch ở phủ Tấn Vương lúc rồi.

Phương Nhược Hề cười ha hả, cười cứ như mấy tên đầu sỏ của bọn cướp của giết người thường thấy. Cô đứng dậy, vỗ bả vai hai người sảng khoái nói: "Một câu nói của mỗ, hai người các ngươi chết không luyến tiếc!"

Hử? Công tử Dực, công tử Kỳ nghe thế trừng Phương Nhược Hề một cái, chỉ thấy Phương Nhược Hề khoa trương ngửa mặt lên trời cười hô hố, cái điệu bộ đó thật đáng sợ à nha...

Nhưng quay đầu lại, Phương Nhược Hề vẫn là ngoan ngoãn ngồi trở lại nướng thịt cho hai vị đại gia đi thôi.

*********************

Nướng xong thịt thỏ, ba người vừa ăn vừa tám chuyện một phen. Sau khi ăn xong, bọn họ đi vòng vèo trở lại phủ Tấn Vương.

Số thị vệ canh gác trong phủ Tấn Vương tăng gấp đôi so với vừa rồi, chắc do ba người họ mới vừa đánh rắn động cỏ đây mà.

Đối mặt tầng tầng lớp lớp đình đài một lần nữa, lòng Phương Nhược Hề như được lấp đầy, cô không có cảm giác mờ mịt nữa, nhìn hai người bên cạnh, có cảm giác như có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ vào giờ này phút này, tất cả đều có thể bị bọn họ đạp dưới chân.

Ba người bước nhẹ trên tường, Phương Nhược Hề đi ở giữa, bỗng nhẹ giọng hỏi: "Ta có đẹp không?"

Hai người kia nghe vậy, lập tức quay đầu, một trái một phải, một người vứt cho một tia hèn mọn, một kẻ bắn cho một tia khinh thường, giống như cô mới vừa hỏi một vấn đề nào đó hết sức buồn cười lại vô cùng ngu ngốc.

Phương Nhược Hề không phục hung hăng trừng lại, hai người này mới bớt nhìn bằng kiểu đó một chút.

Phương Nhược Hề như đang đắm chìm trong ảo tưởng nào đó, dịu dàng hỏi: "Này... Nếu ta với Tề Hân... cùng lúc gặp nạn, các ngươi cứu ai trước? !"

Công tử Dực không tí kiên nhẫn nào la lối: "Lúc này là lúc nào mà cô cứ hỏi nhiều thế hở trời!"

Công tử Kỳ dịu dàng trả lời ngay tức khắc: "Anh em như tay chân, đàn bà như quần áo."

Nghe vậy, hai mắt Phương Nhược Hề bừng bừng tỏa sáng, ánh mắt sáng quắc nhìn sang phía công tử Kỳ, trong mắt như lóe ra nhiều quầng sáng chói chang, giống như cảm động, lại như đang muốn khóc... Mà sau, lại nghe công tử Dực đứng bên nói mỉa: "Kỳ nói cô là quần áo đó, cô cảm động cái khỉ gì chứ!" Công tử Dực vừa mới dứt lời đã nghe thấy một tiếng hét thảm thương vang lên. Công tử Dực bị Phương Nhược Hề cho một chưởng đánh bay xuống dưới tường.

Phía dưới góc tường nơi công tử Dực bị đánh bay xuống, chợt nghe thấy có tiếng người quát tháo: "Kẻ nào đang ở trên tường!"

"y da, chạy mau ah! Lại bị phát hiện rồi. Ai bảo các ngươi đánh nhau đó." Công tử Kỳ oán than dậy đất, "Mỗ không bao giờ thèm đi ăn trộm với các ngươi nữa đâu!"

"Ha ha..." Ba người bỗng dưng cười ha hả.

Giờ phút này trên màn trời đêm, trăng lưỡi liềm cong cong, như đang cùng nở nụ cười với bọn ho.

Trong bóng đêm, ba người cùng tiếng cười thả ga hết sức phô trương dần dần biến thành ba chấm nhỏ trong màn đêm sâu hun hút.

Chú thích:

(1) Kế "Dĩ dật đãi lao" là lấy sự thanh thản để đối phó với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên "Quân Tranh" của bộ "Tôn Tử Binh Pháp": "Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt" nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là: "Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời". Sử dụng sách lược này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như trái núi. Khi cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ Sơn. Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ. Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược "Dĩ dật đãi lao".

(2) Hai câu đầu "Cuộc sống này mệt nhọc vậy nhưng ngắn vô cùng, sáng nay có rượu sáng nay say" lấy từ bài Cùng vui vẻ (穷开心) mấy câu sau là nữ chính tự chế, câu hát sớm nay có rượu sớm nay say ý chỉ hãy tận hưởng từng ngày một

Tương Hoài: là sông Tương ( bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc) và sông Hoài (bắt nguồn từ Hà Nam, chảy qua An Huy và Giang Tô, Trung Quốc)

Lưu dân : dân lưu lạc ,chỉ những người trong xã hội cũ, gặp cảnh thiên tai không chỗ nương tựa, đi lưu lạc đất khách quê người

Ở đây Phương Nhược Hề sử dụng cách nói chuyện ở sân khấu kịch mà ở đây là loại hình hí kịch. Hí kịch có thể được xem là một trong những loại hình nghệ thuật lâu đời nhất và mang đậm bản sắc dân tộc Trung Hoa. Nghệ thuật hí kịch Trung Quốc đã được hình thành trước đây nhưng đến đời Tống thì hí kịch mới bắt đầu phát triển và có tên gọi chung. Nó là là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục