Gửi bài:

Chương 26 - Cái yếm tung bay

Hoa Vô Đa cứng ngắc cả người ngay tại chỗ. Hơi thở của người sau lưng dần tản ra, làm cô sầu não không thôi. Cô vươn cổ từ từ quay đầu lại, hơi hếch trán lên, trừng mắt nhìn Tống Tử Tinh không mấy thân thiện, đã thấy đôi mắt phượng của hắn đang cười cợt nhìn cô. Khi ánh mắt hai người giao nhau, mắt Tống Tử Tinh dường như cháy lên thứ gì đó, ngay lúc cô đang buồn bực tự hỏi cái loại ánh mắt kia của Tống Tử Tinh rốt cuộc có ý gì, đôi môi hắn lại bỗng dưng phủ trên vầng trán cô.

Cô hãi hùng! Trên mặt hiện lên vẻ không đời nào tin nổi, ngớ người ngay tại chỗ, quên mất hẳn phải nên phản kích hoặc giãy dụa mới đúng, loại cảm giác này trước đây cô chưa bao giờ có cả, cảm giác ấm áp, mềm mại, làm cháy bỏng vầng trán cô. Đây vốn là hành vi xâm phạm, nhưng lại có loại cảm giác rất kỳ lạ, không thể diễn tả thành lời.

Chỉ khẽ nhẹ chạm một cái, môi Tống Tử Tinh đã rời khỏi. Hắn híp mắt lại nhìn Hoa Vô Đa, chỉ thấy cô mở to miệng, ánh mắt dại ra, bỗng trong chớp mắt, hình như có phản ứng lại, khuôn mặt vừa mới méo mó, hắn đã mau chóng cúi đầu xuống, lúc này đây, là hôn lên đôi môi cô.

Lúc này, bà cụ gần đó vẫn chưa đi khỏi đột nhiên kinh hãi nói: "Phượng Hoàng, bọn họ. . . bọn họ. . ."

Ông cụ mắt mờ đứng cạnh vội hỏi: "Bích Nguyệt, sao thế? Xảy ra chuyện gì à?"

Bà cụ thở hổn hển vài hơi, mới run giọng nói: "Bọn họ! ... Bọn họ..."

Ông cụ run run hỏi chuyện :"Bọn họ gì cơ?"

Sức chiu đựng của bà cụ đã đến mức cực độ, hãi hùng la lên: "Bọn họ đang hôn nhau! Bọn họ là đoạn tụ!"

Một tiếng "đang hôn nhau" kia làm Hoa Vô như gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh(1). Chỉ cảm thấy người mình như rạn vỡ ra hết, cũng không biết vì sao, tự dưng cô lại ngã từ trên lưng ngựa xuống, nhếch nhác thảm hại vô cùng, đang nhe răng trợn mắt đau đớn không thôi, chợt thấy có người khẽ cười nói trên đầu mình: "Lần sau cô còn dám giả thành ta nữa không?"

Hoa Vô Đa không thèm nghĩ ngợi, nghiến răng nghiến lợi hùng hồn trả lời ngay tức khắc: "Dám!"

Trong mắt Tống Tử Tinh xẹt qua một tia sáng kì dị, khóe miệng khẽ cong, quay người đề cương phi nước đại đi. Trước khi đi không biết có phải do cố ý hay không, vó ngựa tình cờ đạp lung tung trên đất một hồi, hất một đám bụi đất lên mặt Hoa Vô Đa, làm cô nghẹt thở ho khan không thôi.

Nhìn một người một ngựa dần đi xa, chợt nghe thấy tiếng huýt sáo vui vẻ truyền bên tai, Hoa Vô hết sức u sầu nằm ngửa ra giữa đất, dùng hai tay, hai chân múa may mãnh liệt trên không trung cho hả giận. Đột nhiên trông thấy hai người "Phượng Hoàng Bích Nguyệt" đang trợn mắt há mồm nhìn mình chằm chằm, tay chân cứng ngắc trong chớp mắt, ngượng chín mặt bật người thẳng dậy như một con cá chép. Vung tay áo vỗ vỗ bụi đất bám trên người, cô liếc mắt nhìn "Phượng Hoàng Bích Nguyệt" vẫn còn đang đứng đó đăm đăm nhìn mình, bĩu môi một cái, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hô to một tiếng. Làm hai người "Phượng Hoàng Bích Nguyệt" sợ tới mức thụt lùi lại mấy bước, cũng làm mấy người trong quán trà ở cách đó không xa chú ý tới.

Có một người trong số đó, đang thưởng thức trà ngon, nghe tiếng cũng hơi nhấc mắt lên, hai vị giai nhân trẻ tuổi đang hầu hạ ở sau lưng cũng hiểu ý, một người thì thầm hỏi chuyện: "Công tử..". Vị công tử kia khẽ lắc đầu, người giai nhân nọ cũng hiểu ý không nói tiếp nữa. Người công tử ấy bỏ chén trà xuống nhìn về phía Hoa Vô Đa, đúng lúc gặp cô đang vừa bước vừa vung vẩy hai tay lên. Một người giai nhân đứng ở phía sau thấy cảnh tượng ấy bèn bật cười, trong mắt công tử kia cũng hiện lên một chút ý cười, bỗng cất tiếng nói: "Đó là một người con gái đấy". Hai vị giai nhân nghe vậy khẽ hô thành tiếng, thật không ngờ tới chuyện ấy được.

Chưa bao giờ Hoa Vô Đa cảm thấy bực bội đến vậy, vầng trán bị Rùa tinh chạm qua như đang bừng cháy, lại nghĩ đến chuyện môi mình cũng bị hắn cắn một chút... Ánh mắt liền trở nên hung tợn dữ dằn. Điệu bộ đi trên đường, thêm cả ánh mắt của cô nữa, đều khiến người qua đường phải liếc nhìn không thôi.

Vì lễ hội Phượng thuyền sắp sửa bắt đầu, hai ngày nay tất cả những nhạc kỹ có tiếng trên cả nước đều đã tập trung lại hết ở Giang Lăng, đương nhiên cũng dẫn tới vô vàn tài tử phong lưu, mỗi ngày gái gái trai trai rượu chè be bét, khiến mọi nơi trên đất Giang Lăng đều trở nên xa hoa lãng phí, cảnh phồn hoa đang diễn ra trước mắt này, giống như thể chuyện những người ăn mày và lưu dân bị đuổi ra khỏi thành này chưa từng tồn tại bao giờ vậy.

Hoa Vô Đa hiện đang giả trang thành Tống Tử Tinh, khỏi phải nói hào hoa phong nhã đến dường nào, nhưng cái điệu nghiến răng nghiến lợi hai mắt phun lửa kia lại khiến điệu bộ hào hoa phong nhã ấy sụt giảm đi rất nhiều. Lòng Hoa Vô Đa đang sục sôi lửa giận, bất tri bất giác bước tới Yến Sơn quán.

Trước cửa Yến Sơn quán kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt, Hoa Vô Đa hiện giờ đang giả trang thành Tống Tử Tinh, tuy rằng thái độ không mấy thân thiện nhưng vừa nhìn thấy liền biết ngay là kẻ có tiền. Vị cô nương đón chào khách khứa trước của Yến Sơn quán vừa mới thấy Hoa Vô Đa liền cười tươi như hoa chạy lại tiếp đón, một tiếng "Quan nhân" nhỏ nhẹ cất lên, khiến người khác tê dại khắp người. Nhưng tâm trạng Hoa Vô Đa lúc này vô cùng tồi tệ, không thèm quan tâm, vội vàng bước qua. Đúng lúc này, có một cô gái đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu: "Xin công tử hẵng dừng bước!"

Hoa Vô Đa hơi giật mình, thấy một người a hoàn bưng một hộp gấm trên tay chạy đến đây, chặn trước mặt cô. A hoàn nọ vái chào cô trước, rồi ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Công tử, có vị công tử họ Tống nọ nhờ ta gửi một lễ vật đến cho người, xin mời công tử nhận lấy."

Công tử họ Tống ? ! Hoa Vô Đa vừa nghe đến họ này liền nghĩ ngay tới Tống Tử Tinh, hơi chần chờ một chốc, vẫn là chìa tay đón nhận hộp gấm a hoàn đưa đến trước mặt, mới mở ra nhìn... Khóe mắt liền giật giật, khóe miệng thì méo méo.

A hoàn đứng bên cũng thuận thế liếc mắt nhìn vào trong hộp gấm một cái, thấy rõ vật ở bên trong, mặt đột nhiên càng đỏ hơn, không khỏi lúng ta lúng túng nói: "Công tử... Tống công tử nhờ ta truyền lời đến công tử, Tống công tử nói, Tống công tử nói..."

Người a hoàn nọ như có chút do dự, nói cả nửa ngày câu Tống công tử cũng không nói tiếp nữa. Hoa Vô Đa cũng chẳng còn lòng dạ nào để nghe tiếp, ánh mắt thâm trầm, không thèm quan tâm đến a hoàn kia, hung hăng giật lấy hộp gấm, không biết đang nghĩ chuyện gì, mất một lúc lâu sau, mới xoay người rời khỏi, bước chân cũng hơi chút lảo đảo không vững.

A hoàn kia cần phải nói câu gì đó rất khó mở lời, trải qua một lúc đắn đo do dự, cũng chưa nói hết câu, nhưng lúc này đây thấy cô bước đi, cũng chẳng màng gì nữa, vội lắp bắp nói: "Tống công tử nói... Tống công tử nói... Cái yếm này rất là... rất là... rất là phù hợp...cô——" Giọng a hoàn càng nói càng nhỏ đi, một tiếng cuối cùng nhỏ đến mức như không thể nghe thấy, nhưng với thính lực của Hoa Vô Đa vẫn nghe được rõ ràng. Sau khi a hoàn nọ nói xong câu đó cũng hiểu ra được chút ít, ánh mắt tránh né tầm mắt cô, đỏ hết cả mặt đứng ở đó, đang không biết nên làm gì đây, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng vang dữ dội, không nén được đưa mắt nhìn theo hướng nơi phát ra tiếng động, tức thì thấy được Hoa Vô Đa đâm sầm vào gốc cây, mặt dán vào trên thân cây một lúc lâu cũng không thấy rời khỏi. Tiếp sau lại thấy hộp gấm trên tay Hoa Vô Đa bị bóp xẹp lép, a hoàn nọ hoảng sợ, biết mình không nên ở đây lâu, vội quay người chạy thẳng vào Yến Sơn quán ở cách đó không xa.

Hiện giờ ở trên tầng hai trên Yến Sơn quán, có một người đứng bên cửa sổ, trông về nơi xa, một tay cầm ly rượu lắc lắc, tay kia thì phe phẩy quạt giấy vẽ bằng tranh thủy mặc, áo trắng lưng ngọc, tao nhã hào hoa.

Người này trông có vẻ hết sức thích thú, từ khóe miệng đến đuôi mắt đều ẩn chứa ý cười, đang nhìn hết sức chăm chú, thì không biết đột nhiên thấy được chuyện gì, mà bỗng dưng bật cười ha hả. Người đàn ông cường tráng đang ngồi uống rượu say sưa phía sau nghe thế thì hơi sửng sốt, vội đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn theo hướng đó, sau khi nhìn xong cũng cười to nói: "Ha ha! Tên nào ngốc như vậy chứ, ban ngày ban mặt mà cũng đâm đầu vào gốc cây cho được."

Người thanh niên mặc áo trắng nghe vậy cười với gã, nói: "Nếu như ngươi thấy rõ cô ta là ai, e rằng cười cũng chẳng nổi."

Người kia không nhịn nổi ngạc nhiên nói: "Vì sao?"

Người thanh niên mặc áo trắng kia chỉ khẽ cười nhẹ, nhưng không trả lời.

Vỏ cây xù xì thô ráp đập vào mặt, đau!

Nhưng mặc dù có đau đến mấy cũng không thể dập tắt nổi lửa giận trong lòng Hoa Vô Đa bây giờ!

Cái yếm! Một cái yếm màu đỏ! Một cái yếm màu đỏ thêu hoa mẫu đơn! Cái gã Tống Tử Tinh khốn nạn kia tặng cô một cái yếm! Không chỉ có thế! Còn nói cái yếm này rất ... rất... rất là... phù hợp —— với cô! ! !

Chưa bao giờ Hoa Vô Đa cảm thấy uất ức đến vậy! Suốt một đoạn đường, cho đến lúc gần tới cánh cổng của phủ Tấn Vương, mới phát hiện ra mình vẫn đang còn nắm chặt cái yếm màu đỏ chết tiệt kia. Cô vừa thấy nó, răng nanh liền nghiến ken két trong miệng. Đang muốn tìm một góc vứt nó đi, đúng lúc nhìn thấy một quán bán diều gần đó, hai mắt không khỏi hơi nheo lại.

Phía sau quầy có treo một con diều vô cùng bắt mắt, trên con diều vẽ một mỹ nhân che mặt cầm một cây quạt lụa trên tay, bức họa trên diều hết sức tinh tế, mỹ nhân trong tranh sống động đến mức có thể thấy được cái thần thái thướt tha duyên dáng kia, thậm chí cả cái yếm màu đỏ thêu hoa mẫu đơn dưới lớp vải mỏng cũng có thể mang máng thấy được...

Nhớ đến thứ mình đang cầm trong tay...

Chuyện này mà còn nhịn được thì còn chuyện gì mà còn nhịn nổi nữa!

************************************

Đang lúc hoàng hôn, gió nhẹ thoảng qua.

Hoa Vô Đa lúc này vẫn đang giả trang thành Tống Tử Tinh, cầm một con diều trên tay, sải bước trên con đường tấp nập người qua lại ở Giang Lăng. Đứng ở giữa đường đưa mắt nhìn khắp nơi, liếc mắt một cái liền chăm chú nhìn vào tường thành cao nhất cách đó không bao xa, đột nhiên nhún người bay lên, lướt qua biết bao đầu người rồi bay thẳng về phía tường thành, hành động này làm cho những người dân khắp nơi phải vội dừng chân hoảng sợ hô to.

Hoa Vô Đa đứng đón gió ở đầu tường, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn qua có vẻ phóng khoáng đến mức lạ kỳ.

Mọi người đứng trên đường thấy vậy đều trở tay không kịp, phút chốc đều nhìn về phía Hoa Vô Đa bàn tán.

Hoa Vô Đa đảo mắt nhìn qua đám đông đang đứng tụ tập dưới tường, đột nhiên thả con diều trên tay bay xuôi theo tường thành, dáng người tuấn nhã thanh cao, động tác như mây trôi nước chảy, có một loại sức hút không nói nên lời, còn có thêm một chút ngạo mạn trêu đời sau khi bị kích động. Nhưng mấy thứ đó không phải là quan trọng, điều quan trọng là, cánh tay của cô giương cao đón gió, một con diều màu đỏ hết sức chói mắt đang chầm chậm bay lên từ phía sau, mọi người tập trung nhìn chăm chú vào đó, thấy rõ là một cái yếm màu đỏ thêu hoa mẫu đơn làm thành con diều!

Cả đám người lập tức ồ lên!

Lúc này, Hoa Vô Đa vừa thi triển khinh công, vừa cao giọng nói to: "Thưa bà con cô bác đất Giang Lăng, tại hạ là Tống Tử Tinh ở Giang Nam, mấy ngày gần đây được đặt chân đến Giang Lăng, thấy chốn này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình người dân thân thiện, đưa mắt nhìn qua toàn là người đẹp. Tại hạ bất tài, muốn dùng cái yếm đỏ thêu mẫu đơn này làm thành con diều thả giữa không trung, tìm ra mối nhân duyên trời định của mình. Con diều rơi xuống tay ai, Tống mỗ liền cưới người đó làm vợ, không phân biệt là già trẻ gái trai, tất cả đều do trời định!"

Vừa mới dứt lời, dây diều lập tức đứt ngay, con diều bay bay theo làn gió dần hạ xuống đất, mọi người vội bỏ chạy tán loạn... Không một ai muốn lấy con diều này.

Nghĩ ra cũng phải, đầu tiên, đa phần dân chúng Giang Lăng đều không biết Tống Tử Tinh là ai, thứ hai, cái loại hành vi Hoa Vô Đa đang làm này hết sức kỳ quặc, lại còn có gan dám nói trước mặt những người bình thường rằng già trẻ gái trai đều lấy làm vợ! Người như thế mà không bị người khác tưởng là đồ điên cũng sẽ bị tưởng là một tên đẹp trai mà điên!

Thế nên làm sao lại không trốn chứ?

Ngay lúc hỗn loạn như thế, con diều cuối cùng cũng rơi xuống! Mọi người chăm chú nhìn qua, con diều thật sự đang nằm trong lòng một người. Khắp nơi bỗng dưng lặng ngắt như tờ.

Lúc này đã thấy người nọ ôm lấy con diều, mới vừa ngẩng đầu liền gặp đúng ngay ánh mắt của Hoa Vô Đa .

Hoa Vô Đa không nhịn được giật mình một cái, vội hô to một câu: "Vị công tử đã lấy được diều kia, nhất định phải đến phủ Tấn Vương tìm ta đó!" Nói xong, bóng hình liền nhanh chóng biến mất trên đường phố Giang Lăng.

Hoa Vô Đa bỏ chạy rất vội, nên vẫn chưa phát hiện ra có hai người quen ở một góc phía Tây. Một trong số đó là một người đàn ông cường tráng, hầm hè nhìn vào bóng hình đang dần biến mất của cô, đang muốn đuổi theo sau, lại bị vị công tử mặc áo trắng đứng cạnh ngăn lại.

Đúng lúc này, bỗng dưng có người đứng trong đám đông chỉ tay vào vị công tử mặc áo trắng kia: "Ơ kìa, mọi người mau mau nhìn, người này cùng cái tên điên kia mặt mày giống nhau như đúc!"

Lời vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở xung quanh. Mọi người nhìn theo hướng người nọ chỉ, thì thấy một vị công tử mặc áo trắng, mặt mày thanh lịch tao nhã, trên đai lưng màu xanh đeo một miếng ngọc bích, đứng trông đám người cực kì nổi bật. Trên tay trái hắn là một cây quạt giấy được xếp lại, quạt giấy đang đè lại trước ngực một người đàn ông vạm vỡ, dường như chưa dùng sức, nhưng gã đàn ông kia cũng không bước lên một bước. Đừng nói, cái vị công tử áo trắng lưng xanh này và tên điên vừa mới tuyên bố già trẻ gái trai đều lấy kia thật sự rất giống nhau, hơn nữa không phải là giống một chút thôi đâu, mà cứ như từ một khuôn đúc ra vậy. Mọi người không khỏi chỉ trỏ vào vị công tử này, nghi ngờ người này cùng với tên điên kia là anh em sinh đôi với nhau.

Công tử kia nghe thế trước tiên là ngớ người ra, sau lại thấy rất nhiều người chỉ trỏ vào mình bèn không khỏi lắc đầu bật cười.

Gã đàn ông vạm vỡ đứng bên người công tử kia trừng mắt dữ tợn về hướng kẻ vừa mới thốt ra kia, đang muốn mở miệng, lại bị cây quạt giấy vẽ tranh thủy mặc của công tử kia đập vào miệng, gã dù tức giận, nhưng vừa thấy tới sắc mặt công tử nọ, lập tức dịu hẳn đi vài phần. Công tử rút quạt giấy về, soạt một tiếng mở ra ở trước ngực, bức tranh thủy mặc trên thân quạt cũng được hiện ra, là một bức họa thủy mặc vẽ theo ý "Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm"(2). Công tử áo trắng như có chút dở khóc dở cười khẽ thở dài nói: "Cái cô nàng này thật phiền chết đi được..."

Gã đàn ông vạm vỡ nghe rõ lời vị công tử nói, không khỏi kỳ quái ra mặt nhìn sang công tử áo trắng, công tử áo trắng lại nói: "Chúng ta đi thôi."

Gã lườm cái người vừa mới chỉ vào công tử nhà hắn nói giống tên điên kia thêm một lần nữa, thấy người kia đã sớm trốn sau đám đông, lại còn vì thái độ dữ tợn của gã, càng thụt lùi lại về phía sau theo bản năng. Đám người vội rẽ ra làm hai nhường đường cho họ, gã hừ một tiếng rồi cất bước đi theo vị công tử kia.

Chuyện này rất nhanh được truyền khắp đầu đường cuối ngõ Giang Lăng.

Hoa Vô Đa thay đổi trang phục, mặc một bộ áo quần màu xanh lá, vạt váy thướt tha theo từng bước chân, màu xanh mang đến sự tươi mát dịu êm, như mang đến một chút tâm trạng thư thái trong một ngày mây mù,

Sau khi Hoa Vô Đa làm chuyện kia, cũng đã tính toán kỹ hết rồi, lúc trở về liền chào tạm biệt công tử Dực, xong rồi cầm mặt nạ giấu trên giường cao chạy xa bay ngay lập tức. Cô chỉ phụ trách đi gây chuyện, không có chuyện đi gánh vác hậu quả đâu, ai thèm để tâm đến cái lễ hội Phượng thuyền gì gì đó chứ, ngày nào trên đất Giang Lăng này mà Tống Tử Tinh còn ở, thì không nên ở lâu thêm ngày đó.

Hoa Vô Đa làm như thể chưa có chuyện gì xảy ra đi về phủ Tấn Vương, lại ở cửa gặp ngay Lý Xá vừa mới xuống ngựa. Trời lúc này đã ngả về chiều, sắc trời dần tối, Lý Xá thấy chỉ có một mình cô trở về, không khỏi khép hai mắt lại suy nghĩ, cô con gái của Hầu gia về trễ như thế, lại không mang theo một ai đi cùng, thật sự rất kỳ lạ. Tuy trong lòng Lý Xá có chút hồ nghi, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, hàn huyên với Hoa Vô Đa vài câu, liền nhường đường cho cô vào phủ.

Ánh chiều tà chiếu rọi đất trời, nhánh tử vi lười biếng quấn trên tường, bên người có giai nhân làm bạn, trong không khí vấn vương hương thơm nhàn nhạt như hoa lại không nồng nàn như hoa. Lý Xá bước đi rất chậm, người thiếu nữ bên cạnh như cũng không vội, lơ đãng nhắm mắt bước theo.

Lý Xá hỏi: "Ngày thường tiểu thư thích làm gì nhất?"

Hoa Vô Đa không hề nghĩ ngợi bất ngờ thốt lên: "Thả diều!" Nói xong hối hận ngay tức thì. Thật ra ngày thường Hoa Vô Đa làm gì mà thích thả diều chứ, chỉ có điều vẫn còn ấn tượng sâu đậm với việc xảy ra ngày hôm nay mà thôi.

Lý Xá đương nhiên cũng có nghe được chuyện "Tống Tử Tinh" lấy cái yếm thả diều chợ hôm nay, vừa nghe đến hai chữ thả diều, khóe miệng khẽ cong.

Hoa Vô Đa thấy thế, vội hỏi: "Thế còn Lý công tử thì sao?"

Lý Xá nói: "Điều tại hạ thích làm nhất là trộm phù sinh lấy nửa ngày nhàn (3)."

Hoa Vô Đa cười nói: "Lý công tử quả nhiên là một người rất bận rộn."

Lý Xá nghe vậy khẽ cười, lại nói: "Tối nay vương gia mời chúng ta đến dự tiệc, nghe nói là vì có một vị khách quý đến phủ chơi."

"Ai vậy?" Hoa Vô Đa thuận miệng hỏi.

Lý Xá trả lời: " Là một vị công tử Đường môn ở Tứ Xuyên."

Hoa Vô Đa nghe vậy ngẩn cả người, tâm trạng đang có chút không yên liền biến thành phiên giang đào hải (4). Công tử Đường môn ở Tứ Xuyên ! ? Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là Đường Dạ!

Ngay tại Hoa Vô Đa kinh giật mình là lúc, nghe một người cao giọng nói: "Lý huynh, tiểu đệ chờ huynh đã lâu! Ngày mai Lý huynh có tới phân xử lễ hội Phượng thuyền không?"

Hoa Vô Đa và Lý Xá nghe thế nhìn lại, thấy thế tử Lưu Cẩn đang vội vàng bước tới.

Đáng ra Hoa Vô Đa muốn đi tìm công tử Dực nói lời từ biệt, nhưng vì khách quý "công tử Đường môn ở Tứ Xuyên" từ miệng Lý Xá mà thay đổi ý đồ. Công tử Đường môn ở Tứ Xuyên, nếu là Đường Dạ... Mới nghĩ đến cái tên này thôi, tinh thần Hoa Vô Đa đã hăng hái cả lên...

Lý Xá bị Lưu Cẩn mời đi, Hoa Vô Đa mặc kệ ánh mắt đầy ẩn ý của Lưu Cẩn trước lúc đi, chỉ mỉm cười nhìn hai người họ đi xa, rồi bước đi một mình về hướng chái nhà phía Đông, từ xa xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi ồn ào ở đó. Hoa Vô Đa nhíu mày, hôm nay cô không thông báo với công tử Dực hoặc công tử Kỳ một lời đã đi một mình ra ngoài, chạng vạng mới mò về, dù không ngại bọn họ hỏi han, nhưng vẫn cảm thấy rườm rà, hơn nữa không chỉ có hai người bọn họ ở trong viện, mà còn thêm vài người khác nữa, chi bằng tìm thời cơ thích hợp rồi lẻn vào nhà, xong tìm cái cớ cho qua chuyện. Lúc này đây thấy khắp nơi im ắng, cô liền đề khí rồi tung mình một cái, hai tay bấu vào đầu tường, hai mũi chân tìm chỗ lồi ra trên vách trường rồi mượn lực đứng vững, sau lại cẩn thận thò một đôi mắt ra len lén nhìn về phía trong viện.

Hoa Vô Đa thậm thà thậm thụt ở đầu tường nhìn vào trong viện, chỉ thấy trong viện có sáu người, hai cô a hoàn đứng bên hầu hạ, bốn người ngồi ở giữa, công tử Ngữ, công tử Cuống, công tử Dực, một người khác tự nhiên là Tiêu không rời Mạnh(5) công tử Kỳ. Lúc này, hai người công tử Ngữ và công tử Dực đang chơi cờ với nhau, trông như đang giết nhau bất phân thắng bại. Kỳ nghệ của hai người họ Hoa Vô Đa vô cùng hiểu rõ, đích thực là kỳ phùng địch thủ, một gã chơi cờ dở đụng phải một tên chơi cờ kém. Hai người quân tử đứng bên đáng lẽ phải im lặng xem cờ thì lại đi chỉ chỉ trỏ trỏ vào bàn cờ, một người nói đi nước này, một kẻ nói đi nước kia, đang tranh cãi hết sức hăng say, đúng ngay lúc này, chợt nghe thấy có một giọng nữ rất êm tai tươi cười nói: "Công tử, nhìn kìa, nhìn kìa, có con cóc ngồi trên tường."

Chú thích:

(1) Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia sấm sét đánh vào người, thành ngữ dùng để chỉ hình phạt cho những kẻ mang lòng dạ hiểm ác, xấu xa hại người. Cũng dùng để chỉ khi bị đả kích to lớn.

(2) "Cao sơn lưu thủy" gắn liền với điển tích Sở Bá Nha- Chung Tử Kì. Tương truyền, hơn hai nghìn năm trước Bá Nha hay đàn bản "Cao sơn lưu thủy", nhưng chỉ có một mình Chung Tử Kì biết thưởng thức. Một lần Bá Nha gảy đàn, chí tại non cao, Tử Kì liền bảo "Thiện tại hồ cổ cầm, nguy nguy hồ nhược Thái Sơn" (Đánh đàn hay thay, vòi vọi tựa Thái Sơn). Bá Nha chí tại vực sâu, Tử Kì nhận ngay ra rằng "Đăng đăng hồ nhược lưu thủy" (Cuồn cuộn như nước chảy).

(3) Nguyên văn 'Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn', trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.

"Chung nhật hôn hôn túy mộng gian

Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn

Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại

Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn."

'Phù sinh' có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.

Ý nghĩa nôm na chính là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên trộm chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.

Nguồn: blog Cesia

(4) Sông cuộn biển gầm, ý chỉ mạnh mẽ. Trong trường hợp này chỉ tâm trạng rối loạn của Hoa Vô Đa

(5) Trích từ trong điển cố Dương Gia Tướng, hai người Tiêu Tán và Mạnh Lương là hai thuộc hạ dưới trướng của Dương Diên Chiêu ( Dương lục lang ), là hai anh em kết nghĩa huynh đệ, đi đâu cũng có nhau.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục