Gửi bài:

Chương 6

Vẻ mặt công tử Tu vẫn lạnh lùng như trước, cũng không hề giận dữ khi bị hai người kia đổ oan. Thấy người đều đã đi hết, công tử Dực và công tử Kỳ nháy mắt với nhau một cái, cùng đi về phía công tử Tu.

Hoa Vô Đa đứng ở bên cạnh bực bội, bọn họ còn có gan đi chọc giận công tử Tu nữa à?

Chỉ thấy công tử Dực và công tử Kỳ chia nhau ra đứng ở hai bên công tử Tu, cùng lúc vươn tay ra, mỗi người kéo lấy một cánh tay của công tử Tu. Công tử Tu lại không phản kháng, cứ kệ cho bọn họ kéo đi. Công tử Dực nói với Hoa Vô Đa : "Vô Đa, lấy vài hũ rượu đến đây, hôm nay chúng ta phải uống cho say mới thôi!"

Hoa Vô Đa nói: "Được!"

Vào lúc này, bên ven hồ Đại Minh có vài đống lửa được đốt lên.

Ban văn chia làm hai nhóm, một nhóm phụ trách nhóm lửa, một nhóm thì cưỡi ngựa đến thị trấn kế bên mua rượu. Lúc này, lửa đã nhóm xong, rượu cũng mua được.

Mấy người ban võ cũng không rảnh rỗi, mượn luôn cơ hội này để phô bày kỹ năng của mình, bắt rất nhiều gà rừng và thỏ hoang từ trong rừng ra, trải qua một trận cướp phá của bọn họ, rất có khả năng sinh vật trong rừng này sẽ biến mất hết.

Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, đầy đủ hết mọi thứ, cả trai lẫn gái mấy người làm thành một nhóm, ngồi vây quanh một chỗ với nhau, vừa nướng thịt vừa nói chuyện phiếm, cảnh tượng náo nhiệt rộn ràng.

Công tử Dực, công tử Tu, công tử Kỳ cùng Hoa Vô Đa, bốn người hết sức xa xỉ chiếm lấy một đống lửa. Bây giờ ba vị công tử đều đang đói bụng, thế mà không một ai đi nướng thịt, chỉ ngồi nhìn chằm chằm mấy miếng thịt Hoa Vô Đa đang nướng trên lửa, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng.

Hoa Vô Đa vừa lật mấy miếng thịt đang nướng trên lửa vừa buồn bực nhìn ngó chung quanh, bên những đống lửa khác đều là con trai ân cần nướng thịt còn con gái chỉ cần ngồi một bên cười ngọt ngào chờ ăn. Vậy mà bên cô lại hoàn toàn trái ngược, chả trách những người khác thà rằng cùng chen chúc chật chội một đám với nhau, cũng không dám bén mảng đến nhóm của bọn họ. Đối với ba vị thiếu gia được nuông chiều từ tấm bé này, Hoa Vô Đa vô cùng bất lực, đành chấp nhận cái phận mình, nướng thịt cho bọn họ ăn.

Thịt vừa nướng chưa được bao lâu, bỗng công tử Dực vươn tay cầm một miếng thịt thỏ đang nướng trên lửa lên, ở bên miệng thổi thổi vài cái rồi đưa luôn vào miệng cắn một miếng, tức thì miệng hắn dính đầy máu, cảnh tưởng hết sức kinh dị. Hoa Vô Đa thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, công tử Kỳ thấy vậy thu cái tay cũng đang muốn lấy thịt của mình lại, công tử Tu thấy vậy chán ghét quay đầu đi chỗ khác.

Công tử Dực biết mình làm điều sai rồi, nhổ miếng thịt trong miệng ra, đem chỗ còn lại đưa cho Hoa Vô Đa, lấy tay che miệng nói: " Ta nếm thử một chút, vẫn chưa nướng chín đâu, tiếp tục nướng đi."

"Ừ." Hoa Vô Đa nhận lấy miếng thịt từ tay hắn, đưa lên lửa nướng một lần nữa.

Công tử Dực đến bên hồ rửa sạch miệng.

Thấy công tử Dực đã đi xa, Hoa Vô Đa cùng công tử Kỳ không nhịn được cười trộm với nhau. Trong mắt công tử Tu cũng lóe lên một tia cười cợt.

Một lát sau, cuối cùng thì thịt cũng đã được nướng chín. Lúc này đây, công tử Dực không lanh chanh đi cướp thịt nữa. Đầu tiên, Hoa Vô Đa để dành một phần cho mình, còn lại chia cho cho ba người, sau đó vừa ăn vừa tiếp tục nướng mấy miếng còn lại.

Bốn người đều đói bụng, tức khắc không nể nang gì cầm lên ăn.

Hoa Vô Đa cũng rất đói bụng, lúc ăn cả miệng lẫn tay đều dính đầy mỡ.

Công tử Dực ở bên nhìn thấy tướng ăn của cô, không chút khách khí cười khỉnh, công tử Kỳ lúc ăn vẫn nhã nhặn như thường, thấy điệu bộ của Hoa Vô Đa cũng đành lắc đầu ngán ngẩm. Hoa Vô Đa ngó lơ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cắn thêm mấy miếng nữa. Với cô mà nói, đã hành tẩu giang hồ thì phải mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu, như thế mới hùng dũng và giống người trong giang hồ chứ.

Giữa mấy người chỉ riêng công tử Tu nhìn cô với ánh mắt khác thường, Hoa Vô Đa biết rõ nhưng cũng làm như không có gì.

Có mồi thịt rồi, công tử Dực lập tức giơ bình rượu trên tay lên nói: "Uống nào!"

Công tử Kỳ giơ bình rượu lên, công tử Tu cũng vậy, Hoa Vô Đa theo sau đó, bốn người không thừa lời nữa, ngửa đầu lên uống.

Ôm lấy bình rượu mà uống, cảm giác thật sảng khoái, lại hớp thêm một ngụm nữa, công tử Dực hô to : "Rượu ngon!"

Công tử Kỳ cười nói: "Là rượu trạng nguyên hồng loại tốt nhất, cất vào hầm chừng sáu năm rồi, chắc là Ngữ tự mình đi mua ."

Công tử Tu không tiếp lời.

Hoa Vô Đa lau đi chút rượu còn thấm dưới khóe miệng cười nói: "Không sai, rượu này chắc là mua ở tiệm rượu của Trương gia ở Lục Thạch trấn."

Công tử Kỳ tức khắc nhìn về phía Hoa Vô Đa nói: "Cậu có vẻ biết nhiều nhỉ, xem ra cũng là một người mê rượu."

Hoa Vô Đa cười, nói: "Nguyện vọng lớn nhất đời ta chính là thưởng thức hết món ngon rượu ngon trong thiên hạ, thu thập hết tất cả các binh khí hiếm có trên đời."

"Mê rượu cái gì chứ, căn bản chính là đồ tham ăn." Công tử Dực cắt câu lấy nghĩa nói.

Hoa Vô Đa chưa kịp phản biện, lại nghe công tử Tu nói: "Có thể ăn cũng là phúc rồi."

Công tử Tu thình lình bất chợt phán ra một câu, lập tức làm ba người đồng loạt quay sang nhìn hắn. Trên mặt họ đều mang một biểu hiện tương tự nhau, tựa như đang ngờ vực hỏi công tử Tu : Thì ra ngươi cũng có thể nói à?

Vì thế lời hắn vừa nói là cái gì, vì ai mà nói, dường như đã không quan trọng.

Rượu quá ba tuần (1), trong mắt mọi người đã có chút men say, cơ thể công tử Dực hơi nghiêng người kề gần bên tai công tử Tu nói: "Tu, cảm ơn ."

Công tử Tu nghe vậy, ánh mắt chợt tối lại.

Lỗ tai Hoa Vô Đa rất thính lén lút nhìn về phía công tử Dực, có phải vừa rồi cô nghe lầm không? Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đang lặn dần về phía Tây, cô ngờ vực nói: đó chắc là phía Tây nhỉ?

Trên khuôn mặt của công tử Kỳ cũng hiện lên một nụ cười yếu ớt, tiếp tục uống thêm một ngụm rượu nữa.

Tất cả mọi người đều đã ăn uống xong xuôi thì ngay chính lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên. Một cô gái đứng dậy từ trong đám người, theo những âm thanh tha thướt của khúc nhạc mà múa. Cô gái kia dáng người mảnh mai, duyên dáng, không cần nhìn mặt cũng đoán được đây là một người con gái xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Đúng lúc này, Hoa Vô Đa nghe được có người kinh ngạc hô to : "Tề Hân, là Tề Hân đang khiêu vũ!"

Hoa Vô Đa vô cùng kinh ngạc, cô thế mà lại quên mất tiêu Tề Hân.

Mục đích duy nhất của cô khi đến đây chính là muốn tận mắt thấy được vị "thiên hạ đệ nhất mỹ nữ" tương lai này, chuyện vô cùng quan trọng như thế mà cô lại quên. Có điều may mà còn kịp, cô lập tức mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm về phía người con gái đang khiêu vũ ở giữa sân, cố gắng tìm được vài khuyết điểm.

Tề Hân quả không hổ là Tề Hân, mấy chục con sắc lang đang mở to hai mắt như hổ rình mồi nhìn mà nàng ta vẫn có thể thong thả tự nhiên khiêu vũ cho bọn họ xem, trong lòng Hoa Vô Đa bỗng dâng lên niềm ngưỡng mộ vô bờ bến. Thế nhưng đúng lúc này, Hoa Vô Đa lại mơ hồ nghe được tiếng của công tử Dực: "Vô Đa, cảm ơn cô."

Hoa Vô Đa run cả người. Cô nghĩ chắc mình nghe lầm rồi, ý tưởng đầu tiên hiện lên trong đầu bây giờ chính là công tử Dực chắc chắn đang chảy nước miếng nhìn không chớp mắt về phía người đẹp, hắn không thể nào còn có một chút lòng thành......... Nhưng cô vẫn không nhịn được quay đầu lại xác thực một chút. Cô nhìn sang công tử Dực, nhìn rõ bộ dạng của hắn bây giờ, trong lòng cũng thở hắt ra một tiếng. Quả nhiên cái tên này đang chảy nước dãi nhìn chằm chằm người đẹp a, chắc chắn vừa rồi mình nghe lầm rồi, cô tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn về phía Tề Hân.

Điệu múa của Tề Hân như tung bay trong gió, mỗi bước nhảy đều nhẹ nhàng quyến rũ, hệt như một con chim yến chao liệng giữa vòm trời.

Lại nghe được công tử Kỳ bên cạnh nhẹ nhàng ngâm thơ:

"Trôi dạt bồng bềnh giữa màn tuyết, đẹp tuyệt ngàn trần như rồng bay. Khoanh tay xuống chút như liễu rũ, nghiêng nghiêng tà áo như mây bay. Bướm kia cũng phải thua điệu múa, tay áo như bay đầy hữu tình. Búi tóc trên đầu mời hoa lá, Vương mẫu phất tay chia xa quỳnh." (2)

Điệu múa của Tề Hân nhẹ nhàng vô cùng, xinh đẹp vô cùng, thanh lịch vô cùng.

Nhưng ngay lúc này, hình như Tề Hân bị mất trọng tâm, kêu to "ưm" một tiếng, bỗng dưng ngã vào lòng một người. Người nọ vươn tay ra đỡ lấy cô ta không phải ai khác chính là công tử Tu. Hoa Vô Đa vô cùng ngạc nhiên, cái tên công tử Tu này chạy tới đó từ lúc nào vậy.

Trong khoảnh khắc này, Tề Hân cùng công tử Tu hai mắt nhìn nhau. Tề Hân thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng giãy giụa xoay tròn trong lòng công tử Tu, ống tay áo nàng phất qua hai gò má hắn, dường như để lại một mùi hương thoang thoảng đâu đây. Nàng ta vậy mà lại quên nhặt chiếc khăn tay vừa rơi trên người công tử Tu. Công tử Tu liếc mắt một cái về hướng Tề Hân mới bỏ chạy, tiếp đó vẻ mặt không chút thay đổi đem khăn tay để vào tay áo rồi quay người về hướng ngược lại rời đi.

Trong đầu Hoa Vô Đa bỗng hiện nảy ra một ý nghĩ: vừa rồi là công tử Tu dụ dỗ Tề Hân hay là Tề Hân dụ dỗ công tử Tu vậy? Suy nghĩ kỹ lại thêm một lần nữa, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, chuyện này chắc chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

Trong lòng cô thầm so sánh giữa Tề Hân và chị cô, cuối cùng cũng ra kết luận: so với Tề Hân thì chị cô vẫn đẹp hơn!

Vừa ngẩng đầu lên, bỗng cô giật mình khi không nhìn thấy công tử Dực vốn đang ngồi bên cạnh. Cô lập tức nhìn quanh mọi nơi tìm kiếm bóng dáng hắn thì nghe được tiếng công tử Kỳ ở bên hợp thời giải thích: "Chắc là chạy theo Tề Hân rồi."

Cái gì? Hoa Vô Đa lập tức đứng lên chuẩn bị đuổi theo nhưng lại bị công tử Kỳ ngăn lại, công tử Kỳ cười nói: "Không cần đi theo đâu."

Trong lòng Hoa Vô Đa do dự một chút, công tử Dực đang mê mẩn chạy theo người đẹp, cô đi theo thì cũng không tiện cho lắm, nghĩ thì như vậy nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu cái tên kia mà chết thì cô phải đền mạng đó!

Có vẻ như công tử Kỳ nhìn thấu được suy nghĩ của cô, nói: "Cô nhìn kìa, chẳng phải cậu ta đã trở lại rồi sao?"

Nhanh như vậy à ? Hoa Vô Đa nhìn qua hướng công tử Kỳ vừa chỉ, đúng là công tử Dực đang tươi cười đi về phía bọn họ.

Khúc nhạc đã hết, người cũng dần tản đi.

Trên bờ đê, các học sinh của Nam Thư thư viện và Bắc Ngọc thư viện nhìn nhau lưu luyến không rời.

Hoa Vô Đa buồn chán đến chết, nhìn trộm sang công tử Dực bên cạnh vẫn đang cười ngu ngơ từ lúc đó đến giờ, trong lòng vô cùng tò mò, rốt cuộc thì hắn và Tề Hân đã nói gì với nhau mà cứ cười hạnh phúc như mèo mù vớ được cá rán ấy.

Lúc này, Quý phu tử ung dung thong thả đi tới gần bọn họ ca cẩm nói: "Haizz, mỗi lần đều như thế."

Hoa Vô Đa hiểu được nỗi bất hạnh của phu tử, vừa muốn đi an ủi vài câu, chợt nghe được Quý phu tử dùng giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng nói với cô: "Vô Đa, thầy có thể nhờ trò một việc được không?"

Hoa Vô Đa vừa nghe phu tử có việc cần nhờ cô, lập tức vâng dạ nói: "Phu tử khách khí, phu tử cứ chỉ bảo tự nhiên, chỉ cần là chuyện học trò làm được, học trò nhất định sẽ cố hết sức mình."

Quý phu tử cười nói: "Trò có thể ở lại dọn dẹp vài thứ kia không?" Ông vừa cười vừa chỉ vào mấy bình rượu đang nằm lăn lóc trên đất, còn có mấy bãi xương bị vứt bừa bãi khắp nơi...

Quý phu tử cười hiền lành nhìn cô, Hoa Vô Đa sợ run cả người, nghĩ nát cả óc mà không tìm ra được lí do nào để từ chối, đành lén lút nhìn về phía công tử Dực cầu cứu, lại thấy cái tên này đang cười trộm rất ư là khoái trá, chắc chắn không thể trông chờ vào cái tên khốn kiếp này. Cô lại phát tín hiệu cầu cứu với công tử Kỳ, công tử Kỳ thấy được ánh mắt cầu cứu của cô, liền nở một nụ cười ấm áp với cô, quay sang Quý phu tử nói: "Phu tử, học trò và Dực, còn có Tu nữa cũng muốn ở lại đây giúp Vô Đa dọn dẹp mấy thứ này."

Hoa Vô Đa nghe thế cảm động đến độ rớt nước mắt.

Quý phu tử do dự một chút, nói: "Cũng được, nhưng mà các trò phải nhanh chóng dọn dẹp hết rồi trở về, không được ham chơi đâu đấy." Hình như Quý phu tử đã sớm nhìn ra ý định của công tử Kỳ nên đưa ra lời cảnh cáo. Công tử Kỳ cười, ôm quyền thi lễ nói: "Vâng, học trò sẽ nghe theo lời phu tử chỉ bảo."

Quý phu tử cười cười, hô to một tiếng: "Tất cả mau lên ngựa, đến lúc chúng ta phải đi rồi!"

Mọi người đều đã đi hết, công tử Tu bị công tử Kỳ cương quyết giữ lại. Không biết công tử Kỳ đã nói gì đó với công tử Tu để cuối cùng thì hắn vẫn ở lại. Công tử Dực vừa kịp phục hồi tinh thần, nhận ra mình phải đi dọn dẹp mấy thứ đồ ăn người ta vứt lại thì rất bực bội. Công tử Kỳ lại nói chuyện đó nào có gì ghê gớm đâu, Hoa Vô Đa nghe thế vô vàn cảm kích, vừa quay đầu đã thấy công tử Kỳ cưỡi ngựa chạy đi...

Hoa Vô Đa khóc không ra nước mắt.

*******************************************

Ánh chiều tà của vầng dương chiếu rọi bên bờ, mặt nước hồ Đại Minh loang lổ sắc vàng của buổi hoàng hôn.

Hoa Vô Đa chấp nhận số phận qua loa quét dọn.

Công tử Dực đứng bên cạnh nhìn cô, lâu lâu lại đá một khúc xương tới chỗ cô, lớn tiếng nói: "Ở đây nữa này."

Còn Công tử Tu không biết đang nghĩ gì mà cứ ngồi ở bên bờ nhìn hồ Đại Minh.

Hoa Vô Đa cũng không dám đòi hỏi gì nữa, hai người bọn họ không bỏ chạy đi là may phước lắm rồi.

Nhưng ngay lúc này, cô chợt nghe được thanh âm của tiếng vó ngựa trên bờ đê, là công tử Kỳ vừa cưỡi ngựa vừa hô to: "Dực, Vô Đa, Tu, ta về rồi đây!"

Hoa Vô Đa vô cùng ngạc nhiên, không phải cái tên này đã bỏ chạy rồi à, sao bỗng dưng quay trở về lại vậy?

Sau đó bỗng dưng có bốn năm người đàn ông cao to lực lưỡng chạy xuống bờ đê, không nói hai lời liền bắt đầu thay Hoa Vô Đa dọn dẹp. Hoa Vô Đa đã hiểu, thì ra công tử Kỳ không phải bỏ chạy mà là tìm người tới giúp.

Hoa Vô Đa lập tức vô cùng hứng khởi, nhảy lên bờ đê đi về phía công tử Kỳ.

Công tử Dực hướng lên bờ đê hô to một tiếng: "May mà cậu còn có chút lương tâm đấy!". Sau đó cũng lon ton chạy lên bờ đê.

Công tử Tu đang ngồi đó cũng quay sang nhìn, sau đó lại quay đầu lại.

Công tử Kỳ cười to: "Ta không chỉ có lương tâm thôi đâu, nhìn xem ta mang đến cái gì này!"

Công tử Kỳ chỉ tay về phía sau xe ngựa, mắt Hoa Vô Đa lập tức mở to, dường như có hai chùm tia sáng đang phát ra từ đôi mắt cô. Hoa Vô Đa cứ đứng nhìn chừng chực mấy bình rượu trên xe, sau đó tiến tới lấy một bình để lên mũi ngửi ngửi, rồi bỗng dưng nhảy tưng tưng hét to: "Trời ơi, là rượu Nữ Nhi Hồng được ủ mười tám năm đó! Kỳ, huynh thật sự rất lợi hại, rất lợi hại!" Hoa Vô Đa vô cùng hứng khởi ôm bình rượu nhảy vòng vòng quanh công tử Kỳ.

Công tử Dực thấy vậy khinh thường nói: "Tửu quỷ! (3)" Nói thì như vậy nhưng trong mắt hắn lại lóe lên một ý cười như có như không.

Dường như công tử Kỳ bị sự sôi nổi của cô cuốn hút, vui cười nói : "Không chỉ có rượu thôi đâu, còn có thêm một con dê nhỏ nữa đó. Tối nay chúng ta ở lại đây nướng dê ăn đi."

Hoa Vô Đa nghe thế vẻ mặt hơi thay đổi, lại nghe công tử Kỳ cười nói: "Không cần ngươi làm đâu, bọn họ sẽ nướng." Vừa nói vừa chỉ về mấy người hắn mang đến.

Nghe vậy, Hoa Vô Đa ôm bình rượu sung sướng ngửa mặt lên trời cười ha hả, lập tức làm công tử Dực sợ run lui về phía sau mấy bước, dùng thái độ như thấy quỷ để nhìn cô.

Màn đêm bao trùm lên đất trời, vầng trăng dần dần nhô lên cao, bốn người bọn họ ngồi quanh đống lửa uống rượu ăn thịt khá thoải mái, lần này cũng không cần cứ ôm bình rượu uống rượu nữa, công tử Kỳ đều đã lo lắng chu toàn hết mọi thứ, ngay cả ly rượu cũng không quên đem tới.

Rượu quá ba tuần, công tử Dực nói: "Hoa Vô Đa, cậu cũng múa một điệu cho chúng ta xem đi."

Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn về phía công tử Dực nói: "Ta chỉ biết đánh võ thôi, không biết múa máy, nếu như huynh muốn nhìn 'Hạng trang vũ kiếm' (4) thì ta có thể thử xem sao." Nói xong, nâng một cánh tay về phía công tử Dực, rõ ràng có ý muốn nói sẽ bắn kim châm tới hắn.

Công tử Dực cũng không sợ hãi nói: "Cậu tỉnh lại đi là vừa, có hai người vô cùng lợi hại đang ở đây, cậu làm gì được ta chứ?"

Công tử Kỳ cười nói: "Ta cũng chưa nói sẽ bảo vệ cậu đâu nha."

Công tử Dực run run nói: "Kỳ, chúng ta quen biết rất nhiều năm rồi đó, cậu mới biết hắn mới có vài ngày à, sẽ không đứng về phía hắn nha?!"

Công tử Kỳ chỉ cười cười không đáp lại.

Công tử Dực lại nói tiếp: "Chỉ cần một mình công tử Tu thôi ngươi cũng không đánh bại nổi đâu!"

Công tử Tu thản nhiên mở miệng nói: "Cậu cứ tự cầu nhiều phúc đi! (5) "

Hoa Vô Đa hả hê cười to.

Công tử Dực nghe thế há hốc mồm sửng sốt, không khỏi thất vọng đôi chút. Một chốc sau, tinh thần hắn bỗng trở nên hăng hái nói: "Trong ba người các cậu thì ai có võ công cao nhất vậy?" Thấy ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ không hiểu ý hắn nói gì, công tử Dực cười gian trá đề nghị, "Chi bằng bây giờ các ngươi thi đấu luôn đi?"

Hoa Vô Đa nói: "Thi bằng cách nào? Động tay động chân rất mất cảm tình, ta không đấu đâu."

Công tử Dực nói: "Đấu võ không được thì đấu văn, nơi đó có thuyền kìa, mỗi người các ngươi dùng nội lực để kiểm soát con thuyền, ai đi tới trước đảo Minh Nguyệt ở trong hồ thì người đó thắng, ta làm trọng tài cho."

Hoa Vô Đa nói: "Ý kiến hay đấy, ta thật sự muốn biết trong ba người chúng ta ai có võ công cao hơn."

Công tử Kỳ lười biếng cười nói: " Dù sao thì bọn mình cũng đang rảnh rỗi."

Công tử Tu nói: "Ta cũng rất muốn biết, cuối cùng thì võ công của ai cao nhất." Nói xong, đứng lên trước tiên.

Ba người đều lựa chọn cho riêng mình một con thuyền. Cơn gió đêm thổi những làn gió nhẹ giữa khung trời, vầng trăng non đã nhô lên cao, một cơn gió mát từ hồ nước thổi tới khiến vạt áo của các thiếu niên bay bay phấp phới giữa trời đêm mênh mông.

Ba người đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt ai nấy đều kiêu căng ngạo mạo, liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thua kém.

Sau mũi thuyền, công tử Dực không chút áy náy ngồi lên thuyền của Hoa Vô Đa. Hoa Vô Đa quay đầu lại nhìn hắn một cái, biết rõ rằng cái tên này đang muốn làm khó mình cũng không chút lo sợ nào. Ngược lại càng ngẩng cao đầu hơn nữa, vẻ mặt giống như đang nói rằng : kể cả có thêm cái tên cản đường này thì ta sẽ không chịu thua hai người đâu.

Công tử Dực nói: "Đi thôi."

Ba chiếc thuyền cùng lúc theo gió vượt sóng trôi đi.

Công tử Dực cầm trên tay ly rượu, vừa uống vừa nói: "Người khác nghĩ thuyền xa xưa đã có, ngàn ngọn đèn đêm đi kiếm cá. Vô tâm vô tình đuổi theo cơn sóng, cứ nhấp nhô theo lời hát mà đi. Màu xanh biển không làm lay chuyển núi, sóng gió kia gào thét vẫn thế thôi. Ánh trăng dìu dịu tiễn người đi, trở lại nói rượu đã thay rồi...(6)"

Trên đảo Minh Nguyệt, vầng dương dần dần hiện lên, tạo thành một đường thẳng tắp đến tận chân trời, trong chớp mắt sắc vàng trải dài khắp đất trời, bốn người cùng sóng vai nhau lặng im đứng nhìn vầng dương vừa mới hé lên bờ.

Công tử Kỳ nói: "Bốn người chúng ta, dù cho tương lai có chia cách trời nam đất bắc đi chăng nữa, cũng phải nhớ rõ đến lúc này đây, trên đảo Minh Nguyệt, chúng ta đã từng sóng vai cùng nhau đứng ngắm nhìn khung cảnh mặt trời mọc này."

Công tử Dực bỗng dưng hỏi: " Vậy nếu đã chết rồi thì sao, làm cách nào nhớ rõ được đây?"

Công tử Kỳ mỉm cười nói: " Vậy người còn sống sẽ giúp người kia nhớ rõ."

Nghe thế, Hoa Vô Đa vỗ ngực hào khí vạn trượng nói: "Ta giúp các huynh nhớ kỹ cho, mấy người các huynh đều chết trước ta đi."

Công tử Tu đột nhiên nói: " Đừng quá đắc ý." Bỗng dưng đột ngột nhảy ra khỏi thuyền, bỏ đi trước.

Hoa Vô Đa nhìn bóng dáng đã đi xa của công tử Tu, kiêu ngạo cảm thán nói: "Nhất định là vì ta thắng Tu nên hắn bực bội khó chịu bỏ đi rồi."

Công tử Kỳ cười nói: "Tu nhường cô đó."

Hoa Vô Đa không đồng ý nói: "Huynh đang ghen tị với ta." Bởi vì Kỳ cũng thua.

Công tử Kỳ cười cười không nói gì.

Công tử Dực khinh bỉ tiếp lời : "Người khác cố ý nhường cô, cô cũng thật đáng thương, đáng thương hơn nữa là người ta rõ ràng cố ý nhường cô, thế mà cô một chút cũng không phát hiện ra."

Những lời này làm Hoa Vô Đa ngượng chín mặt. Trên đường trở về, Hoa Vô Đa bực bội cả người, từ chối dùng nội công đẩy thuyền đi, công tử Kỳ cũng từ chối dùng nội công đẩy thuyền vì không muốn mang theo hai cái của nợ. Sau một hồi thỏa hiệp với nhau chán chê, kết quả là ba người cùng chèo thuyền trở về. Bởi vì ba người này không ai biết chèo thuyền cả, lại thêm cái vụ không phối hợp với nhau, mỗi người chèo một nẻo, khiến chiếc thuyền cứ lắc lư lắc lư mãi mà không rời được khỏi đảo. Sau khi ba người dùng mái chèo đại chiến hả hê xong, cuối cùng thì cũng đều bị ướt hết, cười như điên ngã vào trên thuyền.

Vầng dương treo lơ lửng giữa vòm trời, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi giữa khung trời xanh lam, một cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, mặt nước hồ Đại Minh loang lổ ánh vàng, nhìn từ xa, có một con thuyền nhỏ đang thả mình trôi theo dòng nước...

Không có ai biết rằng, bây giờ có ba người đang nằm trên thuyền nhạo báng, chọc ghẹo nhau bằng ngôn từ độc hại.

Chú thích :

(1) Rượu quá ba tuần ý có ý chỉ đã uống rượu ba lần. Ví dụ như, có năm người ngồi cùng bàn, như vậy mỗi người đều uống một lần, như vậy chính là một vòng, cũng chính là " một tuần"

(2) Trích trong "Nghê thường vũ y vũ ca" của nhà thơ Bạch Cư Dị. Đoạn thơ này có ý muốn miêu tả điệu múa xinh đẹp như phượng hoàng

(3) Tửu quỷ : Con ma rượu, ý chỉ người mê rượu

(4) nguyên văn "Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công". Hạng Trang là một võ tướng, em của Hạng Vũ. Còn "Bái Công" là Lưu Bang. Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.

(5) Tự thân vận động so với việc đi xin sự giúp đỡ người khác thì càng nhận được nhiều hạnh phúc hơn.

Thành ngữ này được bắt nguồn từ tuyển tập " Kinh Thi " có một bài thơ ca ngợi về việc Chu Văn vương vâng theo nguyện vọng của trời cao, tiêu diệt nhà n. Văn vương không chỉ làm rạng danh sử sách, làm vinh quang dòng dõi tổ tiên, mà còn làm cho con cháu ông làm quyền cao chức trọng muôn đời. Con cháu của ông muốn dùng đức hạnh của Văn vương làm tấm gương đi trước, dưỡng dục đức hạnh, nỗ lực làm cho đất nước lớn mạnh

(6) Trích trong " Trung thu gặp nguyệt cùng tử từ " của nhà thơ Tô Thức

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục