Gửi bài:

Chương 38 - Thật giả Phương Nhược Hề

Chiếc lưới lớn đang bao lấy Hoa Vô Đa bị ngựa kéo chạy như điên, chỉ trong nửa khắc, quần áo cô đã rách nát rất thê thảm. Lúc này, tinh thần Hoa Vô Đa chẳng những không hề hoảng loạn, trái lại còn bình tĩnh nghe ngóng thanh âm, cô rút nhanh ngân châm ra, bắn vào cổ con ngựa, chỉ nghe thấy một tiếng phịch vang lên, sức lực mạnh đến nỗi kéo cô lên tận đầu ngựa. Tên ngồi trên lưng ngựa chẳng ngờ được sự việc lại thành ra thế này, lập tức ngã xuống với tốc độ cực nhanh, vừa đúng lúc đập thẳng vào một nhánh cây bén nhọn trụi lủi bên đường chết ngay tức khắc...

Hoa Vô Đa đã sớm chú ý xung quanh, thoát ra khỏi chiếc lưới, không đếm xỉa đến vết thương nhẹ của mình, liều chết chạy thẳng một mạch đến chỗ Đường Dạ đang bị đám người vây quanh. Trong đầu cô chỉ có một ý niệm, Đường Dạ không thể chết được! Hắn chết, độc của cô không ai có thể giải, thế chẳng phải là muốn cô chôn cùng hắn hay sao?

Đây là lần đầu tiên Hoa Vô Đa thấy binh khí của Đường Dạ, chính là chiếc tiêu mà hắn vẫn thường hay thổi, bên trong ống tiếu có giấu thanh kiếm sắt. Lúc này kiếm sắt tuốt vỏ, bắn ra những sắc xanh khát máu dưới ánh trăng le lói. Đúng là một thanh kiếm tốt!

Hoa Vô Đa đi về phía Đường Dạ, một tên bịt mặt nhảy ra chặn đường cô, trong tay hắn cầm trường kiếm múa máy tay chân đánh ra những chiêu kiếm sáng chói, qua mấy chục chiêu bị cô đá bay ra ngoài, cả người lẫn kiếm ngã vào trong lùm cây bên đường. Thì ra chỉ là ba ngón võ công mèo cào, Hoa Vô Đa thầm nghĩ, thảo nào mà lại cần phải giở mấy cái thủ đoạn này! Tức thì cô không thèm đem những người này để vào trong mắt, nhưng đúng lúc đó, cô chợt thấy sau lưng Đường Dạ bị trúng một chưởng, hắn ngã lăn ra mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Nhác thấy tên đó còn định đánh thêm một chưởng nữa đến giữa lưng Đường Dạ, mà lúc này hai mắt của hắn tạm thời vẫn đang bị thương, một chưởng kia có vẻ không thể tránh được...

Hoa Vô Đa thấy vậy kinh hãi không thôi, phi người tiến lên, đánh về phía tên đó, dùng nội lực gắng gượng đỡ chưởng của tên hắc y nhân kia. Có lẽ do cô quá khinh địch, không ngờ rằng tên hắc y nhân này lại giấu giếm nội công thâm hậu như thế để dồn hết vào chưởng này, mục đích của hắn thật rõ ràng, hắn muốn Đường Dạ phải chết...

Quá bất ngờ, Hoa Vô Đa bị chưởng kia của tên hắc y nhân đánh bay xa những mấy trượng, ngã thật mạnh ở bên đường, chỉ thấy máu từ ngực dâng lên, trước mắt đều tối đen, miệng cô tanh mùi máu, ngay lập tức ngất đi...

Ngay trong thời khắc Hoa Vô Đa bị trúng chưởng của hắc y nhân kia, Đường Dạ lấy một viên đạn từ bên hông ra, dùng sức ném mạnh xuống đất, một trận bụi mù nổi lên khắp nơi. Một lát sau, đồng bọn xung quanh tên hắc y nhân đều che mắt kêu đau khóc thét, tên hắc y nhân mới làm Hoa Vô Đa bị thương nặng cũng che mắt lại, kêu lên một tiếng: "Đi." Lát sau, không khí xung quanh đột nhiên yên ắng trở lại...

Đường Dạ lấy ra một vật, khẽ lau hai mắt, rồi mới cẩn thận mở ra...

Dù hắn bị thương, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo, lảo đảo đứng dậy tìm đến vị trí của Hoa Vô Đa, nâng cô dậy, cúi đầu gọi cô vài tiếng, thấy cô không có phản ứng, liền bắt mạch xem thử, không khỏi nhíu mày. Hắn lấy một cái bình nhỏ từ trong lồng ngực ra, đổ ra một viên thuốc đưa vào trong miệng cô. Lúc này, Hoa Vô Đa đang hôn mê bỗng nhiên nắm chặt cánh tay hắn, mơ hồ đang nói cái gì, giọng nói tuy có chút không rõ, nhưng Đường Dạ hắn lại nghe thấy rất rõ ràng, chỉ nghe cô nói: "Không thể – chết, ngươi... Không thể – chết..." Rồi sau đó không có âm thanh nào nữa...

Đường Dạ ngẩn ra, cúi đầu chăm chú nhìn cô gái đang ở trong lòng. Ánh trăng hôm nay sáng đến mức lạ kỳ, tia sáng thanh u càng chiếu rõ khóe môi đầy vết máu đỏ sậm, khuôn mặt dính đầy bụi đất, quần áo rách nát cực kỳ thảm hại, đôi mắt nhắm chặt, rõ ràng cô đang hôn mê, nhưng một tay vẫn nắm chặt hắn không buông.

Một lát sau, thấy cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh, Đường Dạ định bế cô lên, nhưng vì chính mình bị thương, nên phải vài lần mới đứng dậy được.

Hắn có chút khó khăn ôm cô đi đến phía con ngựa cách đó không xa, lại nghe được tiếng đứt quãng của cô gái trong lòng mình đang mơ màng nói không rõ: "Đường – Đường... Không thể – chết..."

Bước chân hắn càng thêm chậm rãi, một đoạn đường ngắn ngủn, lại đi một hồi lâu...

Đem những hơi sức cuối cùng đặt cô lên lưng ngựa mà chính hắn cũng phải vật lộn mãi mới lên được, đang định giục ngựa đi thì hắn lại nghe thấy âm thanh mơ hồ của cô: "Dạ..."

Đường Dạ nghe thấy liền cúi đầu, thấy trên khóe miệng cô vẫn còn đang nhỏ ra vài giọt máu tươi, không khỏi nhíu mày, xóc cô ngồi dậy trên lưng ngựa, dựa vào trước ngực mình, khẽ cúi đầu xuống, những sợi tóc của người thiếu nữ bị gió thổi qua khẽ lướt nhẹ trên gò má hắn, một mùi hương xa lạ nhưng thân thuộc thoang thoảng đâu đây...

Chầm chậm thúc ngựa đi, trên đường có chút xóc nảy, Hoa Vô Đa đang hôn mê suýt nữa thì rơi ra khỏi lưng ngựa, hắn vội buông một tay đang giữ chặt dây cương ra, đỡ lấy thắt lưng cô, không ngờ lúc này đầu của cô lại thuận thế chôn sâu vào trong cổ hắn, hô hấp ấm áp, phun vào sau tai hắn...

Con đường vốn chẳng hề dài, nhưng lại đi thật lâu...

*****************************************************

Không hề kinh động đến bất kỳ kẻ nào, Đường Dạ ôm Hoa Vô Đa lặng lẽ trở về quán trọ. Hắn đặt cô nằm trên giường, đang muốn đứng dậy, lại phát hiện ra tay cô vẫn đang nắm lấy ống tay áo hắn không chịu buông. Hắn nhíu mày một lúc, dùng sức gỡ tay cô ra, mới quay người đi liền nghe tiếng cô ho khụ khụ, bước chân đành dừng lại, quay đầu nhìn lên giường. Hắn cho rằng cô đã tỉnh, nhưng lại phát hiện ra cô vẫn đang hôn mê, hai tay đang ở trên không trung huơ huơ loạn xạ, không biết muốn bắt lấy cái gì...

Đường Dạ vẫn lẳng lặng đứng đó nhìn cô, vẫn chưa tiến lên, chỉ thấy cô ở không trung bắt, cấu, cào cào một trận mà vẫn không để tay xuống, trong lúc khẩn thiết còn ho mãnh liệt hơn, máu tươi từ trong khóe miệng tràn ra, càng không thể cứu vãn ...

Đường Dạ nhíu mày, xoay người chụp lấy cổ tay cô, đang muốn xem mạch đập, lại bị cô nắm được đốt ngón tay, sau đó rất nhanh bắt được lòng bàn tay hắn, rồi cứ thế mà yên tĩnh trở lại...

Nhìn cánh tay bị cô nắm chặt, ánh mắt Đường Dạ thi thoảng chút xa xăm...

Căn phòng chưa hề thắp nến, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, gần bên đầu giường, có hai người một lớn một nhỏ đang nắm chặt tay nhau, người nhỏ ngón tay trắng bệch cứ cố chấp nắm tay người kia, ngón tay người lớn hơn có phần cứng ngắc, dường như có đôi chút mờ mịt...

Hoa Vô Đa vẫn không ngừng ho ra máu. Sau khi cẩn thận bắt mạch cho cô, Đường Dạ thoát khỏi sự níu giữ của Vô Đa, xoay người bước ra cửa. Lát sau, hắn cầm ngân châm quay về, không chút chần chừ, nâng cái người đã sớm mất đi ý thức kia từ trên giường dậy, cởi chiếc áo ngoài đã rách nát ra rồi châm cứu cho cô. Lúc đâm ngân châm, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn nhấc tay, bóc ra lớp mặt nạ của cô...

Một lúc sau, Hoa Vô Đa đầu đầy mồ hôi, không hề nôn ra máu...

Qua hồi lâu, Đường Dạ thu lại ngân châm, trên trán đã có một tầng mồ hôi lạnh, xem mạch đập của cô, hai hàng lông mày của hắn thoáng giãn ra, chợt thấy trong ngực mình có chút khó chịu, ho mạnh một hồi, trong miệng tanh mùi máu tươi. Không ngờ đúng ngay lúc này, người con gái vẫn chưa tỉnh táo trước mặt bỗng ngã về phía sau, mái tóc dài rối tung lại tỏa ra trong chính khuỷu tay hắn, hắn cúi đầu xuống nhìn, đập vào mắt là ánh trăng mờ ảo chiếu rọi khuôn mặt tuyệt mỹ kia. Đúng là khuôn mặt hắn đã từng gặp qua ở buổi chiều tà hôm ấy, trong khe núi, trên phiến đá phủ kín lá khô rơi...

Trong phòng vẫn chưa thắp nến như trước, bốn bề tĩnh lặng không có lấy một tiếng động, chỉ có ánh trăng từ song cửa chen chúc vào đây, không quên đi hai người trên giường, như thể không muốn bỏ qua những gì nhỏ nhất, đem bóng dáng hai người dán vào trên tường, thành một đôi...

Nửa đêm, gió chợt thổi, bóng cây lay động, gió thu hiu quạnh...

Trên giường, cơ thể Hoa Vô Đa đang hôn mê dường như rất khó chịu, giọng cô khàn khàn nỉ non: "Nước...", Đường Dạ ngồi bên giường vận công chữa thương nghe tiếng vội mở hai mắt, đứng dậy rót một ly nước , đi tới bên giường, dùng một mảnh vải trắng thấm ướt, chạm vào bên môi cô. Cứ như thế vài lần, cho đến khi cô không nỉ non nữa, bàn tay hắn chạm đến cái trán của cô, phát hiện cô đang lên cơn sốt, hắn vội ra ngoài bê một chậu nước lạnh vào nhà, dùng vải ẩm đắp lên trán của cô...

Nửa đêm, một cái bóng đen từ nơi xa đã vội vàng tới, yên lặng đứng ở trong viện, chờ đợi một chút, thấy Đường Dạ đi ra liền quỳ xuống đất, khẽ giọng nói: "Thiếu chủ."

Đường Dạ hừ nhẹ một tiếng, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư, giao cho người đó, khẽ giọng nói: "Giao cho Vô m." Người đó đáp: "Vâng."

Đường Dạ vung tay lên, người đó lặng lẽ rời đi...

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, một mùi thảo dược nồng đậm bốc lên làm Hoa Vô Đa tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra, cô liền thấy Đường Dạ đứng bên giường, đang bưng chén thuốc nhìn chằm chằm vào mình. Trong phút chốc cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt cô hoảng hốt giây lát, rồi mới sực nhớ đến chuyện hôm qua. Đang định đứng dậy, chợt cô thấy toàn thân vô lực, lục phủ ngũ tạng đều đau, nhe răng nhếch miệng nói: "Ta sắp chết rồi đúng không?" Giọng nói khàn khàn thốt ra từ miệng, không giống giọng của cô chút nào, cô thở một hơi dài, sống đến từng này tuổi rồi cô chưa bao giờ bị thương nặng như vậy, không phải là cô sắp chết đấy chứ?

Đường Dạ lẳng lặng nhìn cô, cho đến khi ánh mắt cô từ hỗn độn trở nên trấn tĩnh, mới cầm chén thuốc đưa tới trước mặt cô, nói: "Uống đi."

Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn chén thuốc một cái, có lẽ Đường Dạ cũng sẽ không hại cô, cố gắng gượng dậy, nhưng làm cách nào cũng không ngồi dậy nổi, bất đắc dĩ cô liền hạ giọng nói: "Giúp ta."

Đường Dạ thật là rất không khách khí, đưa tay ra kéo áo cô để cô ngồi dậy, động đến vết thương trên ngực khiến cô không thoải mái khẽ nhíu mày, cũng không phân bua làm gì. Khều tay ra ba bốn lần để đỡ lấy chén thuốc, cánh tay cô lại chẳng hề có nổi tí sức lực nào, suýt nữa còn đem thuốc đổ hết đi. Đường Dạ nhíu mày, đành giúp cô một chút, đem thuốc đến bên miệng cô. Hoa Vô Đa ngửi mùi thuốc liền đoán chắc vị thuốc này rất đắng, vẻ mặt hơi nhíu lại một chút, rồi sau đó cắn răng một cái cúi đầu để Đường Dạ nâng thuốc cho cô uống. Dù thuốc có khó uống đến mấy cũng phải cố chịu, vì cô hiểu được, thuốc đắng dã tật, nhất là thuốc chữa bệnh do Độc vương Đường Dạ làm chắc chắn cũng hiệu quả như thuốc độc của hắn vậy, tuyệt đối có ích!

Đường Dạ giúp Hoa Vô Đa uống xong bát thuốc, xoay người bước ra cửa...

Hoa Vô Đa dựa lưng vào đầu giường, cả người khó chịu lẫn buồn ngủ, lại thấy Đường Dạ tay cầm ngân châm đến châm cứu cho cô. Mấy ngày này, mỗi ngày Đường Dạ đều giúp cô châm cứu giải độc, cô cũng thành thói quen, thấy Đường Dạ cầm ngân châm đi vào cũng không nghĩ nhiều, nghĩ đến lại là giải độc, nhưng khi Đường Dạ đặt cô ngồi thẳng, ngồi sau lưng cô, cô mới phát hiện ra, quần áo mình đang mặc không chỉnh tề chút nào!

Không có sức để chống cự, cũng biết là không nên phản kháng, nhưng lúc này người làm cho cô bối rối không phải ai khác mà lại là Đường Dạ, điều này làm lòng Hoa Vô Đa buồn bực vô cùng, còn thêm bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút ấm ức, nghĩ tới tự dưng mình lại gặp phải cảnh ngộ thê thảm thế này, sống mũi cay cay. Đưa tay lên sờ sờ mũi, cô bỗng phát hiện ra một chuyện, mặt nạ của cô bị mất! Khuôn mặt lúc này lộ ra chính là khuôn mặt thật của cô. Trời a!!! ...

Đã rất lâu cô không trưng khuôn mặt thật của mình đi gặp người rồi, hiện giờ dùng nó cảm thấy có chút không quen, nên vẫn không dám gặp mặt người khác...

Nhưng ngẫm lại người lúc này thấy được cũng chỉ có Đường Dạ...

Thôi kệ, không coi hắn là người là được!

Hoa Vô Đa trong lòng tự nhủ như thế, liền thấy trong lòng được trấn an không ít. Nhưng thấy người đang tùy tiện dùng ngân châm châm bừa trên lưng mình cũng chính là kẻ thù hiện nay, lại nghĩ đến tối qua cô dùng kim đâm Tống Tử Tinh, bỗng nhiên cảm thấy có chút hối hận, chẳng lẽ cái này gọi là báo ứng ư? Sớm biết thế thà rằng không đâm Rùa tinh cho rồi... Tâm tình tổng hợp đủ thứ khó chịu lại còn thêm bị kim đâm... Bất chợt, lại nghe trong viện có người cao giọng nói: "Đường huynh, huynh có trong phòng không?"

Đúng lúc này, của phòng bên cạnh đột nhiên bị người nào đó vô lý đẩy ra, rồi sau đó mới nghe tiếng người vừa rồi nói: "Đại tẩu, đừng làm thế."

Lúc này chợt nghe âm thanh lạnh lùng của một cô gái nói: "Ta phải tận mắt xem thử, có đúng là muội muội Nhược Hề của ta hay không!"

Hoa Vô Đa ngẩn ra, rồi sau đó nhận ra người đến là ai, trong lòng sợ hãi không thôi! Chợt thấy khí huyết trên ngực cuồn cuộn dâng lên, toàn thân đau đớn vô cùng, cô họ mạnh lên, suýt nữa thì ngất đi, Đường Dạ ở phía sau thấy được, lập tức điểm mấy huyệt đạo của cô, lạnh lùng nói: "Cẩn thận tính mạng của ngươi!"

Hao Vô Đa lập tức bình ổn lại tâm trạng, khống chế cảm xúc của chính mình, không nghĩ đến chuyện gì khác nữa, hơi thở liền dần dần ổn định lại. Đường Dạ vẫn không nhanh không chậm châm cứu cho cô như trước. Hoa Vô Đa khẽ nói với Đường Dạ bằng đôi chút do dự, đôi chút cầu xin: "Có thể đem màn buông xuống được không?" Không gian hơi tĩnh lặng một lúc, phía sau có người vung tay lên, màn liền buông xuống...

Đúng lúc này, cửa phòng bị một người rất không khách sáo đẩy ra...

Người đi trước là một cô gái, vóc dáng cao gầy, dáng người thon dài, cẩm y màu trắng thêu lá phong màu đỏ đơn giản, chân đi một đôi giày màu đỏ, khuôn mặt tinh tế, quả là một mỹ nhân như hoa như ngọc. Nàng ta quay người lại, nhìn thấy tấm màn rũ xuống trước giường loáng thoáng hiện bóng hai người, sau đó thì ngẩn ra.

Bất kỳ kẻ nào thấy được tình cảnh này cũng sẽ đều suy nghĩ lung tung, bao gồm cả Lý Xá đang bước vào theo...

Lý Xá do dự một chút, rồi vẫn theo vào cửa, quay người lại nhìn thấy tình cảnh này, cũng ngẩn người ra...

Ngay đúng lúc này, từ trong màn có một thứ được ném ra, ném đúng đến trước mặt Phương Nhược Vy (tỷ tỷ của Phương Nhược Hề). Phương Nhược Vy giơ tay ra đón, thấy vật trên tay một cái mặt nạ da người, liền vô cùng sửng sốt. Sau lại nghe tiếng Đường Dạ nói: "Các ngươi đi đi, nàng ta không phải là người các ngươi muốn tìm."

Lý Xá nhìn thấy cái mặt nạ kia liền hiểu rõ lời nói của Đường Dạ, quả nhiên Phương Nhược Hề này là giả...

Nhưng Phương Nhược Vy khẽ siết chiếc mặt nạ trong tay, sắc mặt khẽ biến đổi, không nói được một lời, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua bóng dáng người con gái đang ở phía sau tấm màn kia. Nếu Đường Dạ vẫn chưa đưa mặt nạ này cho cô, cô có lẽ còn chưa xác định được a hoàn của Đường Dạ có phải chính là muội muội Phương Nhược Hề của mình hay không, nhưng giờ Đường Dạ đã đưa thứ này cho cô... Trong thiên hạ này, ngoại trừ sư phụ đã qua đời, cũng chỉ có muội muội cô mới có thể làm ra được chiếc mặt nạ tinh xảo nhường vậy mà thôi.

Bọn họ giữa ban ngày ban mặt lại ở trên giường... Lúc này đây tâm trạng Phương Nhược Vy rối loạn đến cực điểm. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt đó liền trở nên lạnh nhạt, cô trầm giọng nói: "Quả nhiên là giả." rồi sau đó xoay người bỏ đi. Lúc này Đường Dạ đột nhiên cất tiếng: "Hiện giờ Vô âm đã không nhớ rõ ngươi, từ nay về sau ngươi có thể yên tâm."

Nghe vậy, Phương Nhược Vy khựng lại một chút, ánh mắt tối sầm lại, nhưng đó chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt. Sau đó cô hừ lạnh một tiếng, ra khỏi quán trọ không hề quay đầu lại...

Nhìn bóng dáng hai người bên trong, sắc mặt Lý Xá có chút phức tạp. Thấy chị dâu tương lai Phương Nhược Vy đã rời đi, hắn chấp tay nói: "Đường huynh, xin lỗi vì đã làm phiền, Xá hẹn ngày khác sẽ chuẩn bị hậu lễ đến để xin lỗi." Nói xong, không đợi Đường Dạ đáp lại, cũng nhanh chóng rời đi.

Không ngờ tỷ tỷ cứ đi như thế. Khi nhìn thấy bóng dáng tỷ tỷ rời đi, Hoa Vô Đa không biết tại sao tỷ tỷ lại không vạch trần cô, nhưng giây phút Đường Dạ đem mặt nạ đưa cho tỷ tỷ, cô thật sự đã quên cả hít thở...

Lúc này tâm trạng cô rốt cuộc đã bình tĩnh lại, lập tức liền cảm thấy không còn chút sức lực nào, toàn thân xụi lơ, tinh thần trầm tĩnh lại nhưng trong phút chốc lại phát ra một câu mà ngay chính bản thân cô cũng không dám tin: "Vì sao lúc trước ngươi lại hủy hôn vậy?"

Chợt thấy nói thế không đúng lắm... Hoa Vô Đa lập tức bổ sung nói: "Ý ta là, tại sao lúc trước ngươi lại muốn hủy hôn với nhị tiểu thư của Phương gia?"

Người sau lưng trầm mặc, không thấy trả lời, Hoa Vô Đa cũng trầm mặc, không dám thúc giục nửa phần, cô đã sớm đoán trước được sẽ không có câu trả lời.

Hơn nửa ngày... Ngay lúc Hoa Vô Đa đang hoảng hốt nghĩ rằng sau lưng không có ai hết, liền xoay đầu lại xem thử, lại bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của Đường Dạ nhìn mình, cô cảm thấy hoảng sợ không thôi!

Hoa Vô Đa không đoán được ánh mắt hắn lúc này có ý gì đây...

Đường Dạ thu hồi ngâm châm, không quan tâm đến Hoa Vô Đa đang nhìn mình chăm chú, một mình vén màn từ trong đứng dậy...

Tấm màn chậm rãi buông xuống, ngăn lại ánh mắt thăm dò của Vô Đa..

Đã ba ngày không thấy Hoa Vô Đa, ngày hôm đó, khi Tống Tử Tinh đang từ bên ngoài trở về ngồi ở trước quán trọ uống trà, thấy tên sai vặt ngày ngày vẫn đưa cơm đến chỗ Đường Dạ, liền cười cười ngăn hắn lại, bảo hắn pha cho mình một bình trà, gã sai vặt vội đem đến cho hắn một bình trà đầy, đang muốn rời đi, Tống Tử Tinh liền nhét một thỏi bạc vào trong ngực hắn. Hình như đây là lần đầu gã được nhận nhiều tiền thưởng đến vậy, không ngừng nói cảm ơn, đáng lẽ phải nói: "Cảm ơn công tử", kết quả lại mở miệng nói thành: "Công tử cảm ơn." Lúc cao hứng thì hay nói năng lộn xộn, Tống Tử Tinh cũng không để ý, chỉ cười nhạt hỏi: "Mấy ngày nay ngươi có thấy cô nương ở Tây viện kia không?" Gã sai vặt vừa nghe đã vội hỏi: "Công tử có phải đang nói đến cái cô a hoàn mỗi sáng chỉ bưng nước rửa mặt, tối thì bưng nước rửa chân cho công tử nhà cô ta, những chuyện còn lại cái gì cũng không làm đúng không?"

Cái gì? Buổi tối bưng nước rửa chân? Tống Tử Tinh nghe vậy thật sự không thể tin vào tai mình nữa, cô nàng kia mà có thể chịu bưng nước rửa chân cho người khác á? Tống Tử Tinh dù hơi có giật mình, nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ ra điều gì, chỉ mỉm cười gật gật đầu, liền nghe gã sai vặt tiếp tục nói: "Tiểu nhân cũng có hai, ba ngày không gặp cô nương ấy rồi, nhưng mà Tây viện đều gọi hai phần ăn mỗi ngày, chỉ có điều một phần lúc nào cũng là cháo."

Nghe vậy, Tống Tử Tinh càng cảm thấy nghi ngờ hơn...

P/s: Tò mò chuyện của chị Phương Nhược Hề với Vô âm nga =A=

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục