Gửi bài:

Chương 72 - Giang sơn mỹ nam chí

Bộ dạng của cô, trong mắt chàng, vẫn đáng yêu như vậy, chàng hơi ngơ ngẩn một chút, lại nâng cánh tay kia lên vuốt ve gò má cô.

Cô chợt thấy chàng véo hai má mình, ác liệt véo đông véo tây, cô nhe răng, cũng cũng vươn tay véo lấy chàng, hai người không ai nhường ai, ngươi véo của ta, ta véo của ngươi, đều véo đôi má của đối phương trở nên biến dạng, đau đến nỗi khóe miệng căng ra mà nhe răng lên, nhưng vẫn không buông tay. Thẳng cho đến khi ánh mắt chàng chợt lóe lên, chợt càng đến lại gần, hơi thở gần nhau, cô giật mình đứng đó, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Hơi thở của chàng vẫn quen thuộc như trước.

Chàng dường như cũng ngẩn ra, ánh mắt hơi ngẩn ngơ đôi chút, thấy cô ngây dại nhìn mình, liền thoáng rời đi một chút, ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó mang theo một tia trêu tức mà khẽ cười nói: "Nhắm mắt lại."

Cô chợt đem ánh mắt trợn to hơn nữa, chàng đột nhiên cười ha hả, cười đến mức thật đáng ghét, đáng ghét khiến cô cực kỳ giận dữ. Cô liền một quyền đánh vào bụng chàng, vừa lòng khi thấy chàng khom người ôm lấy eo mà sắc mặt tái xanh lại, đầu ngón tay chỉ vào cô, run rẩy nói: "Ta, ta..."

Cô bĩu môi một cái, xoay người đưa tay vén mành trướng lên rồi đi ra ngoài.

Thấy bóng dáng cô biến mất chỗ mành trướng, chàng xoa bụng, bên môi nở một nụ cười ấm áp.

Công tử Kỳ vốn đang ở bên ngoài một trăm dặm, nhưng ngày thứ ba khi Hoa Vô Đa đến, hắn liền xuất hiện ngay trước mặt cô.

Biết được công tử Kỳ đến, Ngô Dực cùng cô đi ra nơi đóng quân chào đón.

Bầu trời xanh biếc mênh mang, giữa nơi trời cao biển rộng, hắn phóng ngựa chạy tới phía cô, phong trần mệt mỏi, mặt xám mày tro, như là bộ dạng đã chạy suốt một ngày một đêm. Đầu tiên cô còn chưa nhận ra, rồi sau đó nhìn thấy rõ quả thật là hắn, nhịn không được mà cao hứng múa may cánh tay về phía hắn, lập tức cô nhảy xuống ngựa chạy nhanh về phía hắn, tiếng cười trên thảo nguyên nghe đâu đã vang đi rất xa, thẳng cho đến khi lọt vào trong tai, vào tận trong đáy mắt hắn.

Năm đó nhìn thấy là một thiếu niên tuyệt đẹp khiến cô đỏ mặt nóng tai, hiện giờ hắn cũng cao lên một chút, một thân áo giáp rạng rỡ dưới ánh mặt trời, có lẽ là do cuộc sống trong quân đội đã tôi luyện hắn, càng làm cho hắn thêm chút vẻ khí khái của nam tử, càng tuấn tú không thôi.

Hắn ghìm ngựa dừng lại, xoay người xuống ngựa, sải bước đi tới mà đón lấy cô, tiếng vang của giày giẫm trên mặt đất, âm vang mạnh mẽ, gần trong gang tấc, bước chân hai người cùng dừng lại, đều cùng nhìn nhau.

Cô nở nụ cười, quan sát hắn từ trên xuống dưới, hắn thay đổi, rồi lại dường như không có đổi.

Bỗng nhiên, hắn nhảy lên phía trước, đem cô ấn vào trong ngực, mũi cùng mặt cô nặng nề mà đâm vào áo giáp của hắn, lại là một trận hoa mắt choáng đầu, đang bất mãn định giãy dụa, liền nghe hắn thấp giọng mà nỉ non nói: "Ta nhớ cô chết đi được."

Cô ngẩn ra, lại quên giãy dụa.

Công tử Dực ở phía xa nhìn bọn họ, cười nhẹ không nói, vẫn chưa có đi lên.

Ban đêm, bọn họ vây quanh bên đống lửa trên thảo nguyên nướng thịt ăn, lần này, không phải là một mình Hoa Vô Đa nướng, hai người kia ăn, mà là bọn họ nướng, cô ăn.

Nhìn tay nghề nướng thịt thành thạo của bọn họ, Hoa Vô Đa cười đến mức nheo lại cả mắt. Ba người cười nói rất nhiều chuyện cũ, rượu cũng uống rất nhiều. Sau khi say rượu ngã trái ngã phải, Hoa Vô Đa ở chính giữa, mỗi bên cánh tay đều kéo lấy một người, ba người loạng choạng cười mà đi vào doanh trướng.

Nửa đêm, trong doanh trướng, ba người Ngô Dực, Ngô Kỳ và Hoa Vô Đa ngủ trong ba góc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, trong đêm tối, công tử Dực chợt hỏi: "Các cậu ngủ hết rồi à?"

"Chưa." Công tử Kỳ và Hoa Vô Đa đồng thời trả lời.

Ba người không khỏi cười khẽ, thì ra là bọn họ đều không ngủ được.

Công tử Dực nói: "Ta có một chuyện muốn hỏi các cậu."

Hoa Vô Đa nói: "Huynh cứ hỏi."

Công tử Dực nói: "Các cậu có tin là có kiếp sau không?"

Hoa Vô Đa nói: "Tin."

Công tử Dực thản nhiên nói: "Nếu thật là có kiếp sau, các cậu muốn sống trong thời đại nào?"

Hoa Vô Đa nói: "Ta muốn sống trong thời đại hòa bình không có chiến tranh loạn lạc."

Công tử Dực nói: "Cô nghĩ những ngày đó sẽ ra sao?"

Hoa Vô Đa nói: "Không có gì trói buộc, tự do tự tại, trời cao biển rộng."

Công tử Kỳ bỗng nhiên thở dài một tiếng.

Hoa Vô Đa nghe thấy vậy thì có chút nghi hoặc, liền hỏi: "Kỳ, làm sao vậy? Sao đột nhiên lại thở dài?"

Công tử Kỳ cười cười, nói: "Cô đã nói ra chính mong muốn của ta, chỉ là ta không nghĩ sẽ thực hiện nó ở kiếp sau, ta hy vọng ở kiếp này có thể thực hiện được."

Hoa Vô Đa nghe thấy thế thì cười nói: "Kiếp này ta cũng hy vọng như thế!"

Công tử Dực vẫn chưa lên tiếng.

Công tử Kỳ bỗng nhiên xúc động nói: "Đời người vốn luôn thất thường, hôm nay chúng ta còn nâng cốc hân hoan, ngày mai chẳng biết có thể bị mất mạng hay không nữa."

Công tử Dực bỗng nhiên nói: "Cho dù có chết, ta cũng sẽ chết sau các cậu."

"Xì, huynh đúng là tai họa ngàn năm còn lưu lại." Hoa Vô Đa rất không khách khí mà khinh bỉ nói.

Công tử Kỳ cười khẽ.

Công tử Dực cười khe khẽ, vô cùng đắc ý nói: "Đúng, ta chính là tai họa ngàn năm còn lưu lại, hơn nữa lúc ta chết cũng nhất định là phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong! Ha ha."

Mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã cùng xoay người, rồi sau đó, đều tự ngủ.

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy.

Hoa Vô Đa ở lại bên người công tử Dực, đã là hơn nửa năm, đã qua mùa thu rồi lại đến mùa đông.

Cô giả trang là thị vệ thân cận bên cạnh công tử Dực, dùng tên giả là Ngô Đa, mỗi ngày cùng công tử Dực như hình với bóng ra ra vào vào, mỗi lần có chiến sự , một tấc cũng không rời, thậm chí còn cùng hắn trên chiến trường giết địch. Trong quân trừ một số ít người, thì không ai biết cô là nữ nhân và thân phận thật của cô, chỉ biết là, cô và viên mãnh tướng dưới tay Tống Tử Tinh là cùng tên. Tương truyền rằng, viên mãnh tướng dưới tay Tống Tử Tinh cũng gọi là Ngô Đa, trong một trận chiến ở quận Đông Dương mà đã đánh bại Trần Đông Diệu, vì đó mà nổi danh khắp thiên hạ. Đại tướng quân Hồ Vi Trung dưới trướng của Ngô Dực khi lần đầu tiên nghe thấy cô giới thiệu, đã liền hỏi cô: "Ngươi cũng tên là Ngô Đa? Cũng mười tám tuổi, chẳng lẽ ngươi chính là người đã từng đánh bại Trần Đông Diệu, là thủ hạ Ngô Đa của Tống Tử Tinh hay sao?"

Hoa Vô Đa vội nói: "Để tướng quân chê cười rồi, mạt tướng không phải là tướng quân Ngô Đa dưới trướng Tống Tử Tinh, chỉ là không khéo cùng tên cùng tuổi mà thôi."

Diện mạo hiện nay của cô với lúc trước bên cạnh Tống Tử Tinh dĩ nhiên là khác nhau, cho nên cũng không ai nghi ngờ.

Thành vương Ngô Dực cùng Phi tướng quân Lưu Cảnh trường kỳ quyết chiến, trong khi giao chiến, giết người đến đỏ cả mắt, xông lầm vào trong đám loạn quân. Lưu Cảnh trông thấy, lập tức chỉ huy mấy trăm người bao quanh vây chặt lấy hắn. Mọi người mắt thấy Ngô Dực nguy cấp nhưng đều không làm gì được, chính trong lúc đang lo lắng sốt ruột, liền thấy trên bầu trời một người đang bay tới, như thêm một đôi cánh, bay đến bên cạnh Ngô Dực, múa may cây giáo trong tay, ống tay áo tung bay, dường như cũng có ngàn vạn sợi chỉ bạc đang xoay quanh, khiến cho kẻ khác hoa cả mắt, nhưng lại đem tất cả những người vây quanh Ngô Dực giết hết. Khí thế mạnh mẽ ác liệt kia, khiến cho tất cả các tướng sĩ ở đây đều phải khiếp sợ, chỉ là vây các tướng sĩ vây quanh Ngô Dực đều là quân của Lưu Cảnh. Lưu Cảnh ngẩn ra không kịp thời chỉ huy binh sĩ đuổi theo, Hoa Vô Đa liền giúp Ngô Dực thoát khỏi vòng vây.

Đến lúc này, sự yên ổn đã bị phá đổ, Lưu Cảnh lùi về giữ quận Đông.

Sau đó, Hoa Vô Đa băng bó miệng vết thương cho Ngô Dực, Ngô Dực xem thường nói: "May mà có nàng ở đây."

Cô ngẩn ra, thản nhiên cười nói: "Giống như khi mỗi lần chàng gặp nguy hiểm, ta cuối cùng cũng không đếm xỉa đến sống chết mà che trước mặt chàng, chẳng lẽ là ta làm vệ sĩ nhiều nên nghiện sao? Vẫn là ta khờ..."

Ánh mắt chàng như nước, lại nghe cô thản nhiên nói: "Lần này ta giết nhiều người như vậy, chẳng biết sau này có xuống địa ngục hay không đây. Nhưng là vì chàng, ta không hối hận."

Ngô Dực ngẩn ra, nói: "Nàng là ngu ngốc mà thôi."

Cô kinh ngạc nhìn về phía Ngô Dực, rồi sau đó, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Chàng thế mà vẫn nhìn theo bóng dáng cô rời đi, ngơ ngẩn mà ngây người ra. Chẳng biết qua bao lâu, cho đến khi chàng hồi phục tinh thần lại, cúi đầu nhìn miệng vết thương của mình, cánh tay bị băng thành cái nơ hình con bướm, chàng không khỏi cười khổ, nhưng trong tim không hề bài xích mà còn có chút ngọt ngào.

Bởi vì cô cứu Ngô Dực, lập được chiến công, đương nhiên được đề bạt làm tham tướng bên cạnh Ngô Dực, cũng chỉ nhận mệnh của mình Ngô Dực. Cô tuy là người mới tới, nhưng lại còn quá trẻ, nhưng hễ là người đã nhìn thấy cô cứu Ngô Dực trong đám loạn quân kia, đều không khỏi tâm phục.

Cái tên Ngô Đa lại nổi danh khắp thiên hạ, có người nghi ngờ cô và người đã từng đánh bại Trần Đông Diệu là cùng một người, nhưng sau lại có người chứng thực, không phải là một người, bởi vì trông bộ dạng không giống nhau, thói đời vì thế mà phân biệt, nhân tiện nhờ hai chủ nhân mà phân biệt gọi là Tống Ngô Đa và Ngô Đa.

Hoa Vô Đa ở lại bên cạnh Ngô Dực, không chỉ cơ trí dũng cảm, mà tính tình lại hiền lành, trong thấy ai cũng cười tủm tỉm. Chúng tướng sĩ thấy cô tuổi còn nhỏ, võ công không tệ mà lại còn hiền lành, rất được các tướng sĩ trong quân yêu mến khen ngợi, rất nhiều các binh lính trẻ đều thích gần gũi với cô, có chuyện gì đau lòng cũng tìm cô mà nói, chẳng qua mỗi lần đều bị Đỗ Tiểu Hỉ ra mặt đuổi đi hết. Mà Hoa Vô Đa lại cùng các tướng sĩ cười cười nói nói như chưa từng gò bó, trong thời gian này, Hoa Vô Đa ở trong quân của Ngô Dực nhân duyên đều vô cùng tốt.

Thậm chí có một lần, đại tướng quân Hồ Vi Trung còn trước mặt mọi người vỗ vai Hoa Vô Dà khen ngợi nói: "Ngô Đa, ngươi võ công cao cường, ra trận là cơ trí, lại được Thành vương tín nhiệm, tuổi còn trẻ, tiền đồ chưa thể giới hạn đâu."

Trong lòng Hoa Vô Đa bỗng cảm thấy chột dạ, chăm chú liếc mắt nhìn một người sắc mặt vẫn như thường, cô như cười như không nhìn Ngô Dực, lại thầm nhìn thoáng qua công tử Tranh khóe miệng đang có hơi run rẩy, cô cười một cách ngây dại nhớ về quá khứ, thầm than, tướng quân, người thực sự là nhìn lầm rồi, tiền đồ của ta vĩnh viễn giới hạn a.

Đại quân của Triệt vương Lưu Tu cùng Ngô Kỳ giằng co đã hơn một năm, thỉnh thoảng có chiến sự, nhưng lại không có trận nào lớn.

Mà Thành vương Ngô Dực cùng Phi tướng quân Lưu Cảnh vật lộn đã lâu, trong một thời gian, bộ tộc Hung Nô lại xâm phạm biên giới, Tây Kinh Hầu liền sai lão tướng quân Hoắc Uy cùng Hoắc Ưng đến đánh đuổi dân Hung Nô, chiến sự diễn ra tương đối nhanh.

Thiên hạ nhất thời chia thành các cắt cứ, bắc có quân của Tây Kinh Hầu, Thành vương cùng Lương vương, giữa có Lưu hoàng hậu, Tấn vương trấn thủ, nam có Tống gia ở Giang Nam bên ngoài thì hùa theo còn bên trong thì âm thầm thèm muốn.

Nửa năm này, thiên hạ mặc dù thường có chiến sự, nhưng lại không có biến động gì lớn, duy chỉ có Triệt vương Lưu Tu dẫn binh đi bình định các chư hầu nổi loạn ở phía đông, thế lực trong triều vẫn như mặt trời lúc ban ngày, tay cầm trọng binh, Lưu Tu cũng là người được Lưu hoàng hậu trọng dụng và tín nhiệm nhất.

Mấy tháng gần đây, Tống gia ở phía nam lại vô cùng trầm lắng, ít có chiến sự, người trong thiên hạ đoán Tống gia đang che giấu thực lực ngồi trên núi xem hổ, cũng để mượn cơ hội này mà nghỉ ngơi lấy sức chỉnh trang lại binh lực; thậm chí ngay cả Lưu Cẩn đóng ngay bên cạnh Tống gia cũng không thể lấy được từ Tống Tử Tinh nửa điểm tin tức, ngay cả khi hắn cố tình thăm dò lấy một tiểu đội bộ binh đi tấn công Tuyên Thành, thì người nghênh chiến giữ thành cũng chỉ là tướng quân Từ Chấn.

Từ Chấn từ khi được Tống Tử Tinh thu phục, rất được Tống Tử Tinh trọng dụng, Từ Chấn vốn là một người dũng mãnh, lúc trước trấn thủ ở Quảng Đông, Lưu Cẩn không thể chiếm được nửa phần tiện nghi, mà nay lại đánh nhau, Lưu Cẩn cũng không khá hơn chút nào. Với lại chủ ý ban đầu của Lưu Cẩn chỉ để thử, nhưng lại vì mùa đông lương thảo không nhiều, sau vài lần thử, thấy hành động này không tiến thêm được bước nào, cho đến khi lại một mùa xuân đến...

Xuân về hoa nở, Lưu Cẩn mới biết được nguyên nhân vì sao mà Tống Tử Tinh vẫn chưa tự mình nghênh chiến, đó là vì phụ thân Tống Thân của hắn ốm nặng, Tống Tử Tinh vẫn ở lại Hàng Châu chăm sóc phụ thân, mà Tống Thần lại không qua nổi mùa đông này, liền ốm chết. Đến lúc này, Tống Tử Tinh mới hợp lẽ tiếp quản gia nghiệp của Tống gia, trở thành người đứng đầu của Tống gia, trong tay nắm ba mươi vạn binh mã, hùng mạnh ở phía nam.

Tống Tử Tinh tuổi trẻ tài năng lại anh tuấn, xuất thân hiển hách, lại vẫn chưa từng lấy vợ. Khi mùa xuân đến, chẳng biết ai là người đầu tiên nhắc đến việc này, trong một đêm, Tống Tử Tinh trở thành nỗi nhớ nhung của khắp các cô gái khuê phòng trong thiên hạ, là đề tài được nói đến nhiều nhất của bọn họ.

Thậm chí bức tranh vẽ Tống Tử Tinh, trong một hôm mà đã truyền khắp thiên hạ, mặc dù không thể so bằng bức tranh vẽ thiên kim khó cầu Phương Nhược Hề năm đó, nhưng số lượng thì chắc chắn là thắng.

Sau khi đến quận Trường Bình, khi mùa đông qua, công tử Dực liền đóng quân trong quận.

Khi đường cái của quận Trường Bình cũng đã bắt đầu bán bức tranh vẽ Tống Tử Tinh, Hoa Vô Đa thấy trên đường lớn toàn là hình của Tống Tử Tinh, không khỏi nghẹn họng mà nhìn trăn trối. Tự nhiên cô nhớ lại lúc trước ở Giang Nam, luôn luôn nhìn thấy các cô tiểu thư khuê các rụt rè, khi nhắc tới Tống Tử Tinh thì hai mắt sáng lên không khống chế được, có người thì hét chói tai, thậm chí còn té xỉu, trong lòng cô liền tĩnh lặng không ít. Cô tâm trạng rất tốt mua về một bức tranh vẽ không giống lắm, Ngô Dực nhìn thấy người trong bức tranh, cô liền nhân tiện nói: "Bây giờ nơi nơi đều bán bức tranh vẽ Tống Tử Tinh, nghe nói hắn được thiên hạ công nhận là nam nhân sáng giá nhất đấy!"

Ngô Dực cầm lấy nhìn một cách tỉ mỉ, liền đem bức tranh để sang một bên, nói: "Bức tranh so với người thật đẹp hơn nhiều, chẳng trách đều bị lừa."

Hoa Vô Đa xì một tiếng rồi bật cười, bức tranh này nhiều nhất thì cũng chỉ giống ba phần phong thái của Tống Tử Tinh, chưa sánh được với người thật, chàng rõ ràng là đang ghen tị.

Thấy chàng nhíu mày trầm tư, giống như đang tự hỏi một vấn đề rất quan trọng. Cô đến gần rồi hỏi: "Chàng đang suy nghĩ gì đó?"

Chàng vô cùng nghi hoặc nói: "Kỳ lạ, ta so với hắn rõ ràng đẹp trai hơn mấy lần, sao thiên hạ lại không bán bức tranh vẽ ta."

Khóe mắt cô hơi run rẩy.

"Khiếu thẩm mỹ của bọn họ, thật sự là ngày càng kém." Chàng cuối cùng cũng tiếc hận mà cho ra một câu kết thúc.

Cô ngay cả khóe miệng cũng đều run rẩy.

Chàng nhìn cô, dõng dạc nói: "Nhìn nét mặt hiện tại của nàng ta chỉ biết, ta ở trong mắt nàng là đẹp trai nhất, cho nên ta khẳng định là khiếu thẩm mỹ của nàng rất tốt."

Cả khuôn mặt cô đều run rẩy.

Chàng sờ sờ đầu cô như sờ con chó cưng, mang theo ý cười trêu tức nói: "Được rồi, đừng có nhìn nữa, ta sẽ cười chết mất."

Nghe vậy, ánh mắt cô chợt biến đổi, cô véo lấy hai má chàng mà tàn sát bừa bãi, chàng trốn trái trốn phải, cho đến khi chật vật chạy trốn ra khỏi doanh trướng mới thôi.

Vừa ra đến ngoài trướng nhìn thấy một tiểu đội binh sĩ đang đi tuần tra, chàng chỉnh lại nét mặt, bước nhanh mà đi, khóe mắt đuôi mày dưới ánh mặt trời mà dường như mang theo ý cười, thật lâu cũng không hết.

Mấy ngày gần đây, có mưu sĩ góp ý kiến với Tấn vương Lưu Dịch, nói Tống Tử Tinh nắm giữ trọng binh, sớm có dã tâm, hiện giờ Lưu gia bắc có Lương vương, tây có Thành vương Ngô Dực, thật không nên vào lúc này mà gây bất hòa với Tống gia đang nắm trọng binh, ngược lại, còn nên lợi dụng thế lực của Tống gia, kiềm chế Ngô Dực và Ngô Kỳ, hơn nữa trước tiên diệt tên Ngô Dực này là tuyệt vời nhất.

Tấn vương nghe xong thì nói luôn: "Ngươi có diệu kế gì?"

Mưu sĩ nói: "Có thể để quận chúa Lưu Ngọc cùng Tống Tử Tinh kết duyên."

Tấn vương sau khi suy nghĩ, liền đồng ý.

Khi sứ giả đến Giang Nam nói chuyện này, liền bị Tống Tử Tinh một mực từ chối, Tống Tử Tinh không chỉ từ chối thẳng thừng, ngang nhiên như vậy, ngay cả mưu sĩ cùng tướng sĩ lại càng đem sứ giả nhục nhã một phen. Sứ giả phẫn nộ bừng bừng, sau khi trở về còn thêm mắm thêm muối nói cho Tấn vương nghe, Tấn vương lúc này thật sự giận dữ, mắng Tống Tử Tinh chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử phóng đãng vô liêm sỉ thả con diều là cái yếm trên đường, cũng lập tức dâng thư lên triều đình, kể lể rất nhiều điều không đúng về Tống gia, nói Tống Tử Tinh có mưu mô làm phản!

Tống Tử Tinh nhân cơ hội này thông cáo cho thiên hạ, viết: hiện giờ quân vương tuổi còn nhỏ, ngoại thích Lưu gia lại tham gia vào chính sự, ngang nhiên nói xấu chư hầu, hắn chịu không nổi sự nhục nhã này, muốn xuất binh diệt trừ ngoại thích Lưu gia, lấy danh nghĩa là theo vua, nhưng hắn lại thật sự làm phản!

Hoa Vô Đa sau khi biết được chuyện này, không khỏi nhớ tới việc lúc trước ở Giang Lăng bản thân nhất thời phẫn nộ mà cô đã giả dạng Tống Tử Tinh thả cái yếm. Lúc ấy Tống Tử Tinh gặp phải tình cảnh này, vì bảo vệ cho thanh danh của cô mà dũng cảm đứng ra, thừa nhận việc mình thả cái yếm, lại không để ý rằng việc này sẽ trở thành vết nhơ của cả đời hắn, rốt cuộc có rửa cũng không sạch. Nhớ tới lúc trước ở Lạc Dương, có vài tên lính đã từng lấy việc này mà chế nhạo sỉ nhục hắn, mà nay Tấn vương lại lấy chuyện xưa này mà nhục nhã hắn, hắn cũng không phản bác. Hoa Vô Đa lại nhớ tới một năm ở Giang Nam kia, hắn đối với cô thật là tốt, trước khi đi, những lời hắn nói, cô lại không trả lời hắn, thật cảm thấy có vài phần áy náy. Nếu nói rằng cô từng phụ ai, e rằng chỉ có Tống Tử Tinh, cô quả thực là phụ hắn.

Buổi trưa, công tử Dực vào trong gọi cô ăn cơm. Lúc công tử Dực tiến vào, lại nhìn thấy cô cầm một phong thư mà không mở ra xem, cô ở bên giường mà ngẩn người, công tử Dực chợt không đầu không đuôi mà nói với cô: "Bộ dạng đẹp đẽ đương nhiên là không có nhiều, về sau đấy chính là việc khiến nàng phải phiền não đó."

"Chuyện gì khiến ta phiền não cơ?" Hoa Vô Đa không rõ công tử Dực đang muốn nói điều gì, liền hỏi.

Công tử Dực nói: "Nàng biết không? Nhàm chán nhất là Ôn Ngữ (công tử Ngữ) huynh, gần đây nhất mới biên soạn một quyển "Giang sơn mỹ nhân chí", mà nàng, là người đứng đầu trong đó đấy."

"Thì làm sao?" Hoa Vô Đa chợt nhíu mày, nhưng một chút cũng không vì thế mà cao hứng.

"Nàng làm sao mà chẳng có lấy một chút phấn khởi thế?" Công tử Dực buồn bực nói.

Hoa Vô Đa buông thư xuống, duỗi tay ra, lộ ra vũ khí của mình là mười ngón kim hoàn, nói: "Nếu binh khí mười ngón kim hoàn của ta có thể đứng đầu trong các loại binh khí, ta sẽ cao hứng mà say đến ba ngày mất."

Công tử Dực bĩu môi một cái, nói: "Thật không giống một cô gái chút nào."

Hoa Vô Đa híp mắt lại, nói: "Chàng nói cái gì?"

Công tử Dực ngẩng đầu ra cửa sổ nhìn trời mà nói: "Đã trưa rồi, thảo nào thấy đói bụng."

Hoa Vô Đa lập tức rời ngay đi sự chú ý, cũng liếc mắt một cái mà nhìn hắn, xoa bụng nói: "Đúng vậy, ta cũng có chút đói bụng."

Công tử Dực kéo tay cô, nói: "Đi, cùng nhau đi ăn cơm."

"Được." Đất trời bao la ăn là tốt nhất.

"Hôm nay ta bảo bọn họ chuẩn bị món thịt kho tàu, rất thơm đó." Công tử Dực nói.

Hoa Vô Đa nuốt nuốt nước miếng, cùng công tử Dực đi ăn cơm, liền đem chuyện lúc nãy hoàn toàn vứt ra sau đầu, trong đầu cô đều là thịt kho tàu, căn bản không hề phát hiện công tử Dực xoay người đi mà khóe miệng hơi giương lên.

Giữa trưa, Hoa Vô Đa vừa ăn thịt kho tàu vừa nói: "Mùi vị của thịt kho tàu này đúng là từ Phong Nhã Phẩm Tửu cư ở kinh thành làm."

Công tử Dực không hề ngạc nhiên mà nói không ngớt: "Đó là do ta mở mà."

"Hả? Chàng mở á?" Hoa Vô Đa khó nén vẻ kinh ngạc, nhìn ngang ngó dọc trông công tử Dực chẳng hề giống một thương nhân, chỉ là theo cô được biết thì Phong Nhã Phẩm Tửu cư không chỉ có rượu ngon, mà ngay cả đồ ăn cũng đều rất tuyệt, ở kinh thành khách đến nườm nượp, làm ăn vô cùng tốt, thu vào đương nhiên cũng nhiều.

Công tử Dực ra vẻ thản nhiên nói: "Ta không chỉ mở có Phong Nhã Phẩm Tửu cư, mà còn mở một cửa hàng binh khí. À, đúng rồi, cái Hạnh Hoa Xuân Vũ ở kinh thành cũng là sản nghiệp của ta."

Thịt kho tàu Hoa Vô Đa vừa bỏ vào trong miệng lập tức bị rơi ra, công tử Dực nhìn thấy, nhíu mày lại, nói: "Nàng đây là ăn cái kiểu gì vậy."

Hoa Vô Đa ngoảnh lại nhìn, hỏi: "Đỗ Thiên Thiên kia là gì của chàng?"

"Là mật thám ta sắp xếp ở kinh thành."

"Không phải là tình nhân của chàng à?"

Nghe vậy, công tử Dực lại nhíu mày một cái, đây là nữ nhân gì vậy, sao lại có thể nói ra những lời hạ lưu như thế, liền bĩu môi nói: "Nàng có tận mắt thấy ta thông dâm với nàng ấy không?"

"Không có..." Hoa Vô Đa thu lại vẻ kinh ngạc, thành thành thật thật mà trả lời: "Chỉ là nghe nói thôi..."

"Vậy đúng rồi, nàng ấy là thuộc hạ của ta, đừng có dùng từ tình nhân, sẽ là làm nhục tình cảm thuần khiết của chúng ta đó." Công tử Dực thản nhiên nói.

"À... Thì ra là chàng còn thuần khiết..."

Công tử Dực tức giận đến mức buông chiếc đũa xuống, lớn tiếng nói: "Đấy là đương nhiên!"

"Thật nhìn không ra chàng thuần khiết chỗ nào." Cô quay đầu, khẽ nói thầm.

"Ta làm sao mà không thuần khiết!"

"Chàng nói gì cơ?"

"Á, chàng đừng lấy thịt kho tàu đi mà, ta còn chưa ăn được nhiều đâu..."

"Ta đem cho chó ăn."

"Đừng nha đừng nha."

"Nói, ta có thuần khiết hay không?"

"Thuần khiết thuần khiết."

"Ta thuần khiết thế nào?"

"Chàng toàn thân đều thuần khiết không có chỗ nào là không thuần khiết."

"Làm người phải nói thật."

"Vâng, những câu ta nói đều là thật, thật đến mức không thể thật hơn được nữa."

"Thế còn nghe được, tốt lắm, ăn đi."

Chờ xem, chờ ta ăn xong rồi, thì chàng chỗ nào cũng không thuần khiết. Hoa Vô Đa mồm to ăn thịt kho tàu còn trong lòng lại đang tức giận nói.

Công tử Dực lén nhìn bộ dạng mồm to ăn thịt của cô mà khóe miệng hơi hơi giương lên.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục