Gửi bài:

Chương 66 - Ung dung trả lời

Trần Đông Diệu phái Đại tướng quân Hứa Chấn đi nghênh chiến với Lưu Cẩn, còn mình thì đóng quân ở quận Đông Dương, nghênh chiến với Tống Tử Tinh, hành động này thể hiện rõ ràng là hắn không đặt Lưu Cẩn vào trong mắt...

Lưu Cẩn biết được tin này, cho dù là Trần Đông Diệu có xem nhẹ chính mình nhưng vẫn âm thầm vui sướng...

Trần Đông Diệu người này rất khó đối phó, nay Trần Đông Diệu nghênh chiến với Tống Tử Tinh, chắc chắn Tống Tử Tinh sẽ lầm vào khổ chiến, hắn chỉ cần ngư ông đắc lợi, dốc toàn lực đối phó với Hứa Chấn, đoạt lấy quận Nghi Xuân và quận Hoài Dương, lại làm ngư ông một chút để chiếm lấy Quảng Đông...

Phải vào Phúc Kiến đoạt lấy Kiến An, mấu chốt là trước tiên phải công phá được quận Đông Dương...

Hiện nay, sáu vạn binh mã của Tống Tử Tinh đã đóng quân bên ngoài quận Đông Dương ba mươi dặm.

Bên ngoài quận Đông Dương đa phần là núi rừng rậm rạp, thừa dịp Tống Tử Tinh cùng các tướng quân đang bàn bạc sách lược để đối phó với Trần Đông Diệu, Hoa Vô Đa đã cùng Từ Thanh vào cánh rừng bên cạnh để tuần tra, Từ Thanh người ta đúng thật là đi tuần tra, còn Hoa Vô Đa cũng vì không chịu ngồi yên mà đi theo đi chơi...

Nhìn trang phục hiện tại của Hoa Vô Đa, chính là trang phục của quan úy bên người Tống Tử Tinh, bộ quần áo này cũng không dễ hỏng, có địa vị rất đặc thù ở trong quân, mặc bộ quần áo này vào là đại biểu cho quản lý trực thuộc tướng quân, chỉ nghe theo lệnh của một người là tướng quân, người khác không có quyền. Có đôi khi, tướng quân sẽ giao chút việc vớ vẩn cho những người này, những người khác cũng không được hỏi nhiều. Cho nên Hoa Vô Đa ngay sau đó đi theo Từ Thanh, cũng không ai dám hỏi gì. Từ Thanh đương nhiên biết thân phận của cô, cho nên khi cô nói muốn đi cùng hắn, hắn nói không được cũng vô dụng a. Chỉ có điều hắn lúc nào cũng chăm chú nhìn cô, chỉ hận chính mình hành động trước như thế nào mà cô đi ngay bên cạnh cũng không biết...

Từ Thanh dẫn theo một tiểu đội đi theo hướng Nam muốn dò xét địa thế và tình hình lân cận, ở chỗ sâu trong rừng cây, đủ các loài vật thường xuyên lui tới, còn có vài bẫy săn thú của thợ săn lưu lại, Hoa Vô Đa thuận tay nhặt lấy một cái để nghịch cho vui. Đoàn người yên lặng tiến lên phía con đường nhỏ, khi thấy ngã rẽ, liền chia làm hai đường ra ký hiệu rồi tiếp tục đi, đoàn người cứ đi theo hướng Nam khoảng năm, sáu dặm mới dừng lại. Mắt thấy mặt trời lặn, Từ Thanh định quay trở lại quân doanh, lại nghe Hoa Vô Đa ở bên cạnh nói: "Có một đội người ngựa đang tới gần phía chúng ta, đại khái có khoảng mười lăm mười sáu người, tốc độ cực nhanh, chúng ta làm sao bây giờ?"

Từ Thanh biết võ công của Hoa Vô Đa so với mình thì còn cao hơn rất nhiều, tai mắt cũng thật nhạy bén, chỉ là không ngờ tới cô có thể dựa vào thanh âm mà biết được có bao nhiêu người đang đến đây, trong lòng hắn khó tránh khỏi mà thấy ngầm kinh hãi, nhưng hắn ngay lập tức chỉnh trang lại vẻ mặt, phân phó: "Đinh lão Nhị, ngươi theo đường cũ mà trở về quân doanh trước, ta sẽ theo sau." Đinh lão Nhị nghe theo, vung tay lên, thúc ngựa quay đầu lại, mang theo những người còn lại rời đi...

Từ Thanh xuống ngựa, vừa buộc ngựa lại vừa nói với Hoa Vô Đa: "Ngô Đa, mời cô cũng đi về trước đi." Hoa Vô Đa hiện giờ dùng biệt danh là Ngô Đa, Từ Thanh biết thân phận đặc biệt của cô, đương nhiên đối với cô cũng vô cùng khách sáo. Trong lòng hắn nghĩ cô chạy nhanh đi thôi, nhưng ngoài miệng cũng nói một chữ mời.

Hoa Vô Đa vẫn chưa đi, ngược lại còn đi xuống ngựa, nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, ta và ngươi cùng nhau xem xem, võ công của những người này cũng không hề kém, đúng là đã có chuyện, ngươi không cần quản ta."

Từ Thanh vẫn đang đợi để nói cái gì đó, lại bị Hoa Vô Đa ngăn lại, "Mau đem ngựa buộc cặt vào, bọn họ đến gần rồi."

Bọn họ nhanh chóng đem ngựa buộc chặt ở một nơi bí mật gần đó, nấp vào trong bụi cây...

Trong khoảng thời gian này, khi Tống Tử Tinh không có ở đó là Từ Thanh chăm sóc cho cô, hai người đã sớm trở nên thân thiết. Tính tình của Từ Thanh rất khôn khéo, không dễ bị đánh lừa, chỉ là có chút giữ lễ, chủ tớ cao thấp phân biệt rất rạch ròi. Hắn còn có một điều mà Hoa Vô Đa không thích nhất, đó là không thích nghe nhất có người nói tướng quân của bọn họ Tống Tử Tinh không đúng, Hoa Vô Đa cũng không được nói, nhưng cuối cùng Hoa Vô Đa vẫn cứ nói xấu Tống Tử Tinh, mà Từ Thanh mỗi lần nghe xong đều khó chịu với cô mà không hề lên tiếng, chỉ ngầm lấy ánh mắt trợn trừng nhìn cô, mà lại không có biện pháp nào để gây khó dễ cho cô. Lâu dần, hai người cũng nảy sinh tình cảm trong chiến tranh, khoảng thời gian này, Từ Thanh cũng hỏi thăm Hoa Vô Đa nhiều hơn một chút, Từ Thanh cảm thấy ở chung với Hoa Vô Đa rất tốt, cô tính cách cởi mở, võ công rất cao, lại không hề có tính tiểu thư, quả thật là rất tốt. Chẳng qua là có đôi khi cũng không được tốt lắm, bộ dạng cô rất đẹp, là một cô gái, quả thực bộ dạng xinh đẹp cũng chẳng có gì là sai, chỉ là cô thường không kiêng dè mà cười với rất nhiều người khác, bởi vì cô từng cười quá ba lần với hắn, tướng quân đã sáu lần an bài cho hắn lấy vợ... Tình hình là hắn đã không muốn nghĩ đến chuyện lấy vợ, quả thật ở tuổi của hắn ở quê đã phải có con để ôm rồi, chẳng qua hắn vẫn đi theo tướng quân, tướng quân chưa thành thân, hắn cũng không muốn sớm bị trói buộc bởi chuyện vợ con...

Núp ở trong bụi cây, bọn họ lẳng lặng nằm sấp trong chốc lát, liền thấy một đội người ngựa đã đến, đúng lúc dừng lại ở cách đó không xa.

Trong đó có một người ghìm lại cương ngựa, ngón tay chỉ hướng Bắc nói: "Vương thượng, cách đây sáu dặm bọn họ đã dựng trại đóng quân ở đó."

Một người trầm giọng nói: "Mới đây ngươi sắp xếp những người này tuần tra những vùng lân cận, vừa thấy người đến, liền bắt lấy ngay, để cho sống."

Người tới có tổng cộng là mười sáu người đang cưỡi ngựa, binh khí phía sau lưng, từng cái đều tinh tráng to lớn, với chỗ của Hoa Vô Đa và Từ Thanh, ở nơi này, khó có thể thấy rõ bộ dạng của người đang nói chuyện...

Trong bụi cây, Hoa Vô Đa bắt lấy tay Từ Thanh, Từ Thanh trong não đổ mồ hôi, có chết cũng không cho cô nắm tay mình. Hoa Vô Đa trợn mắt lên, Từ Thanh bày ra bộ dạng có chết cũng không sợ, Hoa Vô Đa mới phản ứng rằng hắn đã hiểu lầm, trong lòng không khỏi một trận run rẩy, ý đồ dùng miệng nói cho hắn, "Viết chữ."

Từ Thanh phản ứng lại, bỗng chốc khuôn mặt liền đỏ lên, mở lòng bàn tay ra...

Hoa Vô Đa nắm lấy tay hắn, viết hai chữ: "Cầm thú."

Vẻ mặt Từ Thanh đang từ đỏ chuyển sang màu gan lợn, trông rất là kích động, nhất thời thở dốc một cách nặng nề...

Hoa Vô Đa tiếp tục viết: "Trần – Đông – Diệu". Mới vừa rồi nghe thấy âm thanh và nhìn thấy bóng lưng, Hoa Vô Đa đã biết hắn là ai. Trí nhớ của cô từ trước đến nay rất tốt, hơn nữa lần trước đã cùng Trần Đông Diệu đánh một trận, cô đã đem giọng nói, dáng điệu và nụ cười của Trần Đông Diệu nhớ một cách rõ ràng thấu đáo. Tuy rằng nửa năm không gặp, thanh âm và bóng dáng của hắn vẫn rất dễ dàng để cho Hoa Vô Đa nhận ra...

Sắc mặt của Từ Thanh nhuộm màu u ám, thì ra là nói Trần Đông Diệu là cầm thú a, còn tưởng rằng là nói hắn...

Hoa Vô Đa tiếp tục viết trên tay hắn: "Ngươi đi trước, ta đi theo."

Từ Thanh trợn mắt thật lớn, vội túm lấy ống tay áo của cô mà cứ lắc lắc đầu, tỏ vẻ kiên quyết không được.

Hoa Vô Đa thấy bộ dạng của hắn như thế, liền vỗ vỗ vai của hắn ý bảo hắn yên âm từng nóng vội, lại tiếp tục viết trong lòng bàn tay hắn: "Không cần lo lắng."

Thấy đám người của Trần Đông Diệu đã đi xa, Hoa Vô Đa bỏ cánh tay ra, nhảy đến nơi mình đã buộc ngựa. Từ Thanh đâu dễ dàng để cô đi, nên cũng chạy theo sát cô, kéo lấy tay cô đang muốn tháo dây cương ra, thấp giọng nói: "Cô không thể đi, Trần Đông Diệu không phải người thường, nếu cô có xảy ra điều gì không hay, tướng quân không thể không chém đầu ta!"

"Ta đi đảm nhiệm chức vụ rồi trở về, không có việc gì đâu, ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ lập tức trở về ngay." Hoa Vô Đa nhanh chóng cởi bỏ dây cương, lại bị Từ Thanh giật lại. "Ta không thể đê cô đi một mình..." Từ Thanh còn chưa nói xong, chợt nghe cách đó không xa có một người lạnh lùng nói: "Vậy cả hai cũng đừng có đi."

Hoa Vô Đa, Từ Thanh nghe thấy tiếng bỗng dưng xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong lùm cây phía xa xa, chỉ thấy có ba người đang thong thả đi ra, người nọ trước mặt, không phải ai khác, rõ ràng là Trần Đông Diệu...

Thân hình hắn cao lớn, ánh mắt u tối tàn ác đang quan sát Hoa Vô Đa và Từ Thanh...

Những người vừa rồi đã đi xa giờ lại xuất hiện phía sau bọn họ, hiển nhiên là mới vừa quay trở lại...

Ánh mắt Hoa Vô Đa chợt lóe lên, kéo Từ Thanh lùi về sau mấy bước, nói khẽ với Từ Thanh: "Ta có trăm phần trăm ăn chắc trốn thoát khỏi tay bọn họ, nhưng nếu có ngươi ở đây liền biến thành một nửa, ngươi mau chạy đi, có bao nhiêu tốc độ thì chạy nhanh đi, không cần làm vướng chân ta."

Từ Thanh ngẩn ra, hắn vốn là đã nghĩ trong lòng hôm nay dù có chết cũng phải bảo vệ cô, nhưng bây giờ xem ra, đúng là bản thân mình làm liên lụy cô. Nghĩ đến võ công của cô cao hơn bản thân mình rất nhiều, thoát thân có lẽ cũng không khó, đúng là mình có thể không giúp được gì mà lại còn làm vướng chân cô. Tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng hắn cũng không do dự, quyết định nhanh chóng kéo lấy dây cương thúc ngựa bỏ chạy, hắn nghĩ thầm, rời khỏi mấy người kia để cô có thể dễ dàng thoát thân...

Đám người đối diện thấy Từ Thanh muốn chạy, ngay lập tức có hai người đuổi theo phía sau, lại không biết vì cái gì, mà hai con ngựa mới vừa chạy qua cách Hoa Vô Đa không xa, liền chợt hí lên, toàn bộ quỳ xuống trên mặt đất. Hai người kia võ công cũng không kém, tức khắc ngay tại chỗ nghiêng người lại, chỉ bị chút vết thương nhẹ, lại nhìn đến hai con ngựa ngã xuống không dậy nổi, móng trước đồng thời bị cắt đứt, đang đau đến quằn quại trên mặt đất mà hí lên. Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, thậm chí mọi người còn không thấy rõ cái gì đã cắt đứt chân ngựa, vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thẳng vào Hoa Vô Đa, chỉ thấy cô thu lại ngón tay ở bên người, đầu ngón tay như ẩn như hiện sáng lên một chút, không biết là vật gì...

Hoa Vô Đa liếc mắt nhìn Từ Thanh đương nhiên đã chạy xa, vẻ mặt càng tỏ ra vẻ bình thản ung dung...

Hai người vừa mới ngã xuống giờ phút này còn đang sợ hãi nhìn về Hoa Vô Đa, hai ngươi đưa mắt nhìn nhau, mới cũng nghĩ đến người này vừa rồi ra tay nếu không phải với ngựa mà là với người, đương nhiên họ sẽ mất mạng. Hai người tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn rút binh khí ra, dâng muốn xông lên cùng cô chém giết, lại ngay tức khắc nghe thấy Trần Đông Diệu quát: "Lui ra!"

Hai người kia nghe tiếng thì ngẩn ra, vội vã lui về đứng phía sau Trần Đông Diệu...

Trần Đông Diệu quan sát Hoa Vô Đa từ trên xuống dưới, chỉ thấy cô ung dung bình tĩnh từ bên hông lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào trên ngón tay, trên chiếc nhẫn có sợi xích vàng được làm tỉ mỉ và kim hoàn được đeo trên cổ tay, đập vào một cái, lại xuất ra một cái, cứ như thế, cho đến khi mười ngón tay cô mang đầy kim hoàn. Khi ngón tay thon dài mở ra, màu vàng bạc ở ngón tay như ẩn như hiện, sáng chói rất rực rỡ, Trần Đông Diệu có hơi nheo mắt lại.

Hắn nghĩ đến mười ngón kim hoàn, nghĩ tới trận chiến trong tuyết ở Tô Châu ấy, nghĩ tới Phương Nhược Hề, nghĩ tới dung mạo tuyệt trần phía sau chiếc mặt nạ kia, thấy cô giờ phút này đang nắm hai đấm nhìn về phía mình, khóe mắt đôi mày đều mang theo y cười khiêu khích, trong lòng bỗng cảm thấy rung động...

Trần Đông Diệu nói: "Ngươi chính là Phương Nhược Hề?"

Hoa Vô Đa nói: "Ngươi chính là Trần Đông Diệu?"

Phía sau Trần Đông Diệu có người quát lớn: "To gan, tên tiểu tử ngươi dám gọi thẳng tên úy của vương chúng ta! Muốn chết à!" Người nọ nói xong định đi lên phía trên, lại bị Trần Đông Diệu giơ tay ngăn lại...

Trần Đông Diệu híp mắt lại nói: "Thứ trên tay ngươi chính là mười ngón kim hoàn?"

Hoa Vô Đa trợn mắt nhìn, nói: "Trên lưng ngươi chính là binh khí mang tên Phách Nguyệt đao?"

Hắn giương khóe miệng lên, ánh sáng trên đôi mắt càng rạng rỡ hơn...

Cô đứng dưới bóng cây loang lổ, rất khác so với bộ dạng khi gặp lần trước, nhìn quần áo của người hộ vệ ở bên Tống Tử Tinh, xem ra thuật dịch dung của cô quả nhiên là tuyệt diệu, hiện giờ cô giả bộ làm nam tử, nếu không phải mười ngón kim hoàn đã làm lộ ra thân phận của cô, hắn hoàn toàn không thể nhận ra cô.

Có câu nói cửa miệng, đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến toàn bộ không uổng công phu(?). Thật chẳng ngờ lúc này lại gặp được cô, nhưng lại là một thân một mình, thời gian và địa điểm tuyệt vời như vậy, hắn sao lại có thể buông tha...

Hắn xoay người xuống ngựa, bước một bước đi đến bên cô, phía sau mọi người cũng theo hắn xuống ngựa, từ ngoài vào trong tản ra thành một thế vây quanh, cũng từng bước tới gần Hoa Vô Đa. Hoa Vô Đa chợt bay ngược về phía sau một trượng, hắn sợ cô bị dọa mà bỏ chạy, vội vàng giơ tay lên, ngăn lại bước chân của những người khác tới gần, chỉ một mình hắn đi đến chỗ cô...

Lập tức, hắn giống như thợ săn cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, mà cô chính là mục tiêu săn bắn của hắn, hắn nhìn không chớp mắt về phía cô, có chút rất cẩn thận khi tới gần, trong lòng hắn biết cô có khinh công cực cao, sợ cô trong phút chốc sẽ bỏ chạy...

Cô bày ra đủ kiểu dáng dấp từ công tới thủ, đứng phía trước mặt hắn, nhìn không chớp mắt về phía hắn, trong ánh mắt chẳng hề mang theo một tia sợ hãi, thậm chí còn có chút khiêu khích, khóe miệng dường như còn dắt theo một ý cười, cất cao giọng nói: "Lần trước chúng ta chưa phân thắng bại, lần này quyết đánh một trận cao thấp."

Nghe vậy, hắn nhẹ nhàng giương khóe miệng lên, nàng gan dạ sáng suốt, nàng khiêu khích hắn, nàng không chút sợ hãi nào, thật làm hắn cảm thấy có chút thú vị.

Hắn bước từng bước đi về phía cô, bước chân thận trọng mà lại nhẹ nhàng, trong lúc đó khoảng cách của bọn họ cũng không dài, ước chừng có ba mươi bước, nhưng đến lúc hắn chỉ cách có hai mươi bước, răng rắc một tiếng, dưới chân hắn chợt truyền đến một trận đau nhức. Hắn nhìn đến nụ cười gian xảo của cô, theo ánh mắt cô mà cúi đầu nhìn xuống, lại thấy chân trái của mình đã bị kẹp vào một cái bẫy săn thú, máu tươi từ mắt cá chân hắn chảy xuống. Hắn chăm chú nhíu mày, phía sau có người cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng: "Vương thượng." Mọi người đều theo hướng của hắn mà chạy tới...

Hắn hơi hơi nhíu mày, đã nghe Hoa Vô Đa cười nói: "Thật đáng tiếc, còn tưởng rằng hôm nay có thể cùng ngươi đánh lại lần nữa, ngươi đã bị thương, cho dù ta thắng cũng không vẻ vang gì, vậy để lần sau đi." Nói xong, người đã bay vút mà đi...

Trần Đông Diệu vừa mới khẽ động muốn đi ngăn cản, thế nhưng chỗ mắt cá chân lại truyền đến trận đau nhức, hắn vội ra lệnh cho mọi người phía sau: "Đuổi, mau đuổi theo! Phải bắt sống! Không được làm tổn thương nàng!"

Mấy người tuân mệnh, phi thân mà đuổi theo...

Hắn nhíu chặt mày lại, cúi đầu nhìn bẫy săn thú chẳng đâu vào đâu mà mở nó ra, từ nhỏ hắn đã có sức mạnh vô cùng, việc mở bẫy săn thú ra cũng chẳng có gì là khó, nhưng đợi đến khi hắn gỡ ra đồ săn thú dưới chân xuống, Hoa Vô Đa đã sớm không thấy bóng dáng đâu, mặc khác những người đuổi theo cuối cũng cũng không bắt được cô mà đành phải trở về.

Trở lại hậu cung ở quận Đông Dương, Trần Đông Diệu nhớ tới một màn của buổi chiều kia, tâm trạng trở nên ngẩn ngơ, hắn sai người mang tới bức họa Phương Nhược Hề, khi đầu ngón tay chạm đến đây, phảng phất giống như người trong tranh đang ở ngay trước mắt, ánh mắt của nàng trong veo như ngọc, mang theo rất nhiều sự thông minh và rung động, dáng vẻ ung dung tiêu sái đường hoàng mà khiêu khích của nàng, nàng không hề sợ hắn, không chỉ không sợ, mà còn có thể bình tĩnh tự nhiên lừa hắn từng bước đi lên giẫm vào bẫy săn thú, làm cho hắn bị thương thảm hại. Hắn hẳn là nên phẫn nộ, nhưng một chút cũng không có, không chỉ là không có, trái lại còn có chút phấn khích. Giờ này phút này, trong đầu hắn như có cái gì đó gãi gãi bên đông bên tây, cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu mà lại làm cho hắn có chút hưởng thụ...

Hắn nhìn vào mắt cá chân bị thương đã được xử lý hoàn toàn, hỏi: "Khi nào thì có thể khỏi?"

"Bẩm vương thượng, vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏi." Thầy thuốc đang thu dọn cái hòm thuốc trả lời thật cẩn thận...

Hắn phất phất tay, nói: "Đi xuống đi, gọi Ngụy Thiên vào đây."

"Vâng" một tên nô tài đáp lại, dẫn thầy thuốc ra khỏi điện trước...

Trần Đông Diệu ngả vào trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi...

Chỉ chốc lát sau, Ngụy Thiên đi vào điện, bước nhanh đi vào trong điện rồi quỳ lạy nói: "Thần Ngụy Thiên bái kiến vương thượng."

"Ừ... Đứng lên đi." Trần Đông Diệu nói...

Ngụy Thiên đứng dậy...

Trần Đông Diệu vẫn nhắm mắt không có mở ra, thản nhiên nói: "Bổn vương hôm nay nhìn thấy nàng, quả nhiên như ngươi dự đoán, nàng đeo mặt nạ giả bộ nam tử ở trong quân doanh của Tống Tử Tinh."

Ngụy Thiên cúi đầu đứng một bên, nghe vậy, ánh mắt liền lưu chuyển, vuốt râu một lần rồi lại một lần, sau một lúc lâu, liền cười nói: "Vương thượng, người là muốn..."

Trần Đông Diệu bỗng dưng mở hai mắt, nói: "Nàng tuyên bố muốn đánh một trận với bổn vương, bổn vương liền như lời nàng mong muốn. Chỉ là bổn vương không muốn tổn thương nàng, bổn vương muốn nàng!"

Ngụy Thiên cười nói: "Được, cái này thần đi làm."

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục