Gửi bài:

Chương 73 - Giang sơn mỹ nam chí

Mấy ngày gần đây, một người có trong dự đoán hoặc không đã đến quận Trường Bình, là cha của Hoa Vô Đa, Phương Chính Dương.

Hoa Vô Đa bị đuổi ra, trong phòng chỉ còn lại có Ngô Dực và Phương Chính Dương.

Hoa Vô Đa nhìn về phía chân trời xa, trong lòng bỗng nổi lên nghi ngờ, vì sao phụ thân lại đột nhiên tới đây?

Tiếp đó cô hỏi phụ thân đến đây vì chuyện gì, Phương Chính Dương liền hàm súc nói: "Phụ thân đến đây là để cùng Thành vương nói chút chuyện quan trọng, hơn nữa còn tới để thăm con."

"Phụ thân trong thấy con, liền cảm thấy thế nào ạ?" Hoa Vô Đa cười hỏi.

Phương Chính Dương cười nói: "Nét mặt vẫn rạng rỡ, phụ thân rất yên tâm."

Ý cười của phụ thân rất nhạt, vẫn chưa đến đáy mắt, trong lòng Hoa Vô Đa hiểu được phụ thân đến tuyệt sẽ không đơn giản thế này.

Sau cô lại hỏi công tử Dực, phụ thân và chàng đã nói chuyện gì? Công tử Dực nói: "Nói chút chuyện mua bán thôi."

"Mua bán cái gì?" Cô truy hỏi.

Công tử Dực nói: "Ngựa chiến a."

"Không có cái khác à?"

"Há? Cần phải có cái khác sao?"

Hoa Vô Đa bĩu môi một cái, biết rõ là công tử Dực còn có điều giấu diếm nhưng cũng không thể làm gì được.

Mùa xuân đã đến, chiến sự lại căng thẳng, sau khi thành Trường Bình thất thủ, Lưu Cảnh trong lòng phẫn uất, vẫn muốn đoạt lại Trường Bình, đầu xuân đã hướng triều đình xin thêm đại quân để ứng phó.

Lưu Cảnh là một người vừa có dũng lại có mưu, rất khó đối phó. Một lần Ngô Dực thấy Hoa Vô Đa ngầm nhắc tới Lưu Cảnh, liền đột nhiên nói: "Nhàm chán như Ôn Ngữ huynh mới đây lại có trò mới, ai..."

Thấy bộ dạng của công tử Dực thật khó hòa hợp, Hoa Vô Đa lại thấy hào hứng, hỏi: "Trò gì mới cơ?"

Công tử Dực nói: "Giang sơn mỹ nam chí."

"Hả?" Hoa Vô Đa nghe thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, vội vàng thúc giục nói: "Nói nhanh lên, ai xếp thứ nhất, chàng xếp thứ mấy?"

Công tử Dực thở dài nói: "Ôn Ngữ này mắt bị mù rồi, thế mà lại xếp ta đứng thứ sáu, đáng giận nhất là, hắn còn đem Lưu Cảnh, Đường Dạ xếp trước ta! Con cáo Lưu Cảnh kia, bộ dạng cái tên Đường Dạ kia có muốn chết cũng không chết được, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!" Một bên cái bàn cũng bị chàng đập rung lên, bát đũa trên bàn cũng không an phận mà cứ nảy lên.

Hoa Vô Đa gõ vào mặt bàn, suy xét nói: "Đúng vậy, thằng nhãi Ôn Ngữ này thật không có suy nghĩ, nhờ cậy Lưu Tu thì thôi không nói, nhưng ngay cả Lưu Cảnh mà cũng lấy lòng, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, em khinh bỉ hắn."

Nghe vậy, khí trong ngực công tử Dực mới thông thuận hơn một chút, liền lại nghe Hoa Vô Đa nói: "Xếp trước chàng có những ai thế?"

Công tử Dực bĩu môi một cái, dường như rất không tình nguyện mà trả lời cô: "Ngô Kỳ, Lưu Tu, Tống Tử Tinh, Lưu Cảnh, Đường Dạ."

"Kỳ xếp thứ nhất sao? !"

"Đó là đương nhiên." Nói đến đây, dường như công tử Dực vẫn rất phục nói: "Ở trong sách Ôn Ngữ nói, Ngô Kỳ tuổi trẻ đã phong lưu phóng khoáng ôn nhu như ngọc, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, lần đầu tiên nhìn thấy hắn cũng đều đỏ mặt nóng tai, bây giờ đã trải qua rèn luyện, ngày xưa đã không thể sánh bằng, cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất công tử này cũng không hề quá đáng chút nào."

Hoa Vô Đa nghe vậy thì gật đầu nói: "Chính xác, mấy năm nay, Kỳ càng chững chạc và càng có khí khái nam tử, ngay cả Tống Tử Tinh cũng..." Nhắc đến Tống Tử Tinh, Hoa Vô Đa lại không hề nói tiếp.

Công tử Dực liếc mắt nhìn cô một cái, mới nói: "Ôn Ngữ đánh giá là, Ngô Kỳ giống như một bữa tiệc tối phong phú mà hoa lệ, so sánh với phía dưới, Tống Tử Tinh có vẻ kém hơn một chút."

Bất luận là thế nào, Hoa Vô Đa đều không có nhắc đến hay đánh giá gì Lưu Tu, mà sau đó, cô lại lén nhìn bản viết tay "Giang sơn mỹ nam chí" của Ôn Ngữ, lật ra xem một phen, phát hiện trong đó có một đoạn viết: Lưu Tu tự phong vương rồi sau đó đi bình định chư hầu phản loạn ở phía đông, càng ngày càng chín chắn, khiến kẻ khác khiếp sợ, nếu so sánh với Tống Tử Tinh, hắn không thắng ở tướng mạo mà thắng ở thế.

Mà Đường Dạ sở dĩ xếp sau Lưu Tu và Tống Tử Tinh, vì chỉ có cái tên "Độc vương" này là không ai không sợ. Mấy năm nay hắn đi theo bên cạnh Lưu Tu, giúp Lưu Tu bình định cả phía đông, nhưng người này xuất thân có kém hơn, nên xếp sau Lưu Cảnh.

Trong "Giang sơn mỹ nam chí" của Ôn Ngữ có viết, sở dĩ đem Thành vương Ngô Dực xếp thứ sáu, là bởi vì phẩm chất của chàng phong lưu, nên đành phải rơi lại phía sau các công tử kia. Công tử Dực lại bởi vậy mà thở dài vì Ôn Ngữ không hiểu chàng. Hoa Vô Đa đối với chuyện này thì cười nhạt, âm thầm nói: "Phong lưu thì phong lưu, còn giả bộ nguy hiểm."

Khi có nhiều chuyện, người hiểu chuyện cũng nhiều, năm đó ở Nam Thư thư viện, mấy người bọn họ đều quấn lấy nhau một chỗ, đều là những người giỏi giang, mà nay gặp lại trong thời cuộc rối ren, đó là lúc bọn họ thể hiện phong cách của mình. Mặc dù công tử Ngữ chính là một nhân vật bị thần kinh, nhưng hắn lại rất hiểu và biết rõ về xuất thân, bối cảnh, tính cách và tác phong của các nhân vật kiệt xuất mà soạn được hai quyển sách, vậy mà lại được người trong thiên hạ ca tụng, thậm chí còn lấy đây là tiêu chuẩn để một phen so sánh người trong thiên hạ.

Nghe nói, cuốn "Giang sơn mỹ nam chí" và "Giang sơn mỹ nhân chí" lúc trước đều không có được in ấn thành số lượng lớn, đều là bản viết tay, giá lại rất đắt, mỗi quyển giá tới một trăm lượng. Hoa Vô Đa thầm nghĩ công tử Ngữ này đúng là phát tài rồi, hai cuốn này, ít nhất cũng phải lời ra một vạn tám ngàn lượng ý chứ, ngày nào đó thấy hắn phải khiến hắn làm ông chủ là mời khách mới được.

Trong lúc vô ý, Hoa Vô Đa liền nghe được công tử Tranh nói với công tử Dực: "Đã hơn một năm chưa gặp Lưu Tu, ta nghe nói, hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, ở trong sách Ôn Ngữ có viết, Tống Tử Tinh vậy mà cũng xếp sau đó."

Hoa Vô Đa nghe đến đây, đang định xoay người đi, lại nghe thấy thanh âm không hề gợn sóng của công tử Dực trong phòng nói: "Những cái đó đều không thể cân nhắc được, Ôn Ngữ cũng có một thời gian chưa gặp Tống Tử Tinh, đâu thể biết hắn hôm nay lại biến thành bộ dạng gì."

Công tử Tranh nói: "Đúng vậy, Ôn Ngữ đem Lưu Cảnh xếp trước cậu, lý do thật là gò ép, thật khó để có thể lấy lòng được Lưu Cảnh. Theo ý ta, Đường Dạ so với Lưu Cảnh thì còn mạnh hơn."

Công tử Dực nói: "Lưu Cảnh đúng là một đối thủ ngang tài ngang sức, mấy trận này, chúng ta cũng chỉ thắng nhỏ, vẫn chưa có những tiến triển lớn, có Lưu Cảnh ở đây, đại nghiệp thật khó khăn, nếu có thể loại đi được người này, thì tốt rồi."

Một câu cuối cùng, Hoa Vô Đa nghe được trong lòng.

Vì đã cùng Lưu Cảnh giao đấu một trận, ở giữa mấy thủ hạ của Lưu Cảnh chính là tướng lĩnh, Ngô Dực và Lưu Cảnh hai bên trải qua hiệp thương, lập kế hoạch là ngày mai trao đổi tù binh. Ngày hôm đó Ngô Dực mang theo Hoa Vô Đa đến ngục để dò xét.

Lưu Cảnh bên kia phái người đưa tới danh sách trao đổi, tổng cộng có ba người, một gã phó quân cùng hai gã đốc quân giáo úy, ba người này đều là bị bắt ở trận lần trước, xuất thân đều có chút lai lịch. Một trong số đó Hoa Vô Đa nhớ vô cùng rõ ràng, người này tên là Nguyên Bạch, tuổi còn nhỏ, có hơi nói lắp, vừa nói liền ta ta... mãi không xong, cho nên đã để lại ấn tượng rất sâu cho Hoa Vô Đa.

Đỗ Tiểu Hỉ đem ba người đưa tới trước mặt công tử Dực, khi công tử Dực xem qua đám người này, Hoa Vô Đa cũng xem. Công tử Dực có hỏi một chút, Đỗ Tiểu Hỉ liền dẫn bọn họ đi xuống. Nhìn bóng dáng ba người kia rời đi, công tử Tranh bên cạnh bỗng nhiên nói: "Chỉ nhìn bóng dáng một cách đơn thuần, Nguyên Bạch kia thật đúng là rất giống Hoa Vô Đa."

Một lời vô ý được nói ra, mà lại khiến cho Hoa Vô Đa và công tử Dực đều ngẩn cả người.

Công tử Dực nhìn về phía Hoa Vô Đa, đã thấy cô cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười, đồng thời nghĩ đến một kế.

Hoa Vô Đa gấp gáp chế tạo mặt nạ Nguyên Bạch, còn công tử Dực thì lại lựa chọn những tướng sĩ có vóc dáng tương tự Nguyên Bạch nhất.

Trong viện, những người có vóc dáng giống Nguyên Bạch đang xếp thành một hàng, công tử Dực sau khi xem kỹ, khi nhìn đến người cuối cùng, đôi mày liền nhíu chặt lại.

Vốn là có sáu người, nhưng lúc này lại cố tình nhiều ra một người, Ngô Dực lại lười nhìn, ngón tay lại chỉ vào người sau cùng, nói: "Ngươi bước ra khỏi hàng, trở về."

"Hả? Vì sao?" Cái người nhiều ra kia hỏi.

Ngô Dực nói: "Ngươi không giống nhất."

"Ta làm sao mà không giống?" Người nhiều ra kia lại hỏi.

Ngô Dực cố ý nhìn chằm chằm vào ngực của cô, cho đến khi Hoa Vô Đa xấu hổ và giận dữ mà bỏ đi.

Một bên công tử Tranh và Đỗ Tiểu Hỉ lại đưa mắt nhìn nhau, nén cười đến mức mặt đỏ lên.

Trong mấy người trúng tuyển chọn ra một người, trước tiên cho hắn vào đại lao, âm thầm quan sát hành động của Nguyên Bạch, thời gian cấp bách, có thể học được cái gì thì cứ học, may là Nguyên Bạch nói lắp, thanh âm hai người mặc dù không giống, nhưng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nên vẫn có thể tiếp cận được Lưu Cảnh. Thành bại thế nào cũng chỉ dựa vào ý trời, chỉ là là người giả trang Nguyên Bạch cũng phải thập tử nhất sinh tuyệt đối không có đường trở về.

Buổi tối, Hoa Vô Đa đi tìm công tử Dực, thấy công tử Tranh mới từ trong phòng công tử Dực đang muốn rời đi, liền kéo công tử Tranh lại, làm trò trước mặt hắn, cùng công tử Dực cãi cọ nói: "Chàng biết rõ, chỉ có cho ta đi mới có thể đảm nhiệm được kế sách này, cho ta đi đi."

Ánh mắt công tử Dực trầm xuống, nói: "Nàng không được."

Hoa Vô Đa nói: "Ta tại sao không được? Từ nhỏ ta đã học dịch dung, bắt chước người khác là tốt nhất, dáng người của ta và Nguyên Bạch giống nhau, thanh âm ta cũng có thể thay đổi, cho dù là Nguyên Bạch không nói lắp ta cũng không sợ. Ta còn từng dưới trướng Tống Tử Tinh làm giáo úy và tham tướng, Nguyên Bạch là phó tham tướng, chức trách thế nào ta đều rất rõ ràng. Tính ta thông minh nhạy bén, lại có võ công, bất luận là dò hỏi quân tình hay ám sát Lưu Cảnh, ta đều là người tốt nhất để chọn." Thấy công tử Dực không để ý tới cô, cô liền nói với công tử Tranh: "Tranh, huynh thấy ta nói có đúng hay không?"

Công tử Tranh nói: "Vô Đa đúng thật là người tốt nhất để chọn."

Công tử Dực nói: "Người đã chọn rồi, nàng muốn làm cũng chỉ có thể thay thế thôi. Đêm đã khuya, ta phải nghỉ ngơi. Các người lui xuống đi."

Hoa Vô Đa đang còn muốn nói gì đó, liền nghe công tử Dực nói: "Vô Đa, đừng làm ta lo lắng."

Hoa Vô Đa ngẩn ra, nhìn công tử Dực đi vào bên trong, lại chẳng thể nói nên lời.

Công tử Tranh ở một bên lắc đầu thở dài, bộ dạng giống như là cái gì cũng biết vậy, vừa nhấc đầu lên đã thấy ánh mắt của Hoa Vô Da Đang nghiêng nhìn về phía mình, bỗng nhiên lại có một loại dự cảm xấu, đang muốn bỏ chạy mất dạng, hắn đã bị Hoa Vô Đa túm lấy ống tay áo. Mắt thấy ý cười nịnh nọt của Hoa Vô Đa, công tử Tranh một chút cũng chưa thấy nhẹ nhõm, mà chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Ngày tiếp theo, hai quân trao đổi tù binh.

Hai quân giao chiến đã một năm nay, đây là lần đầu tiên trao đổi tù binh.

Nguyên Bạch là một trong ba gã tù binh tay chân xiềng xích, từng bước đi tới đại quân của Lưu Cảnh. Công tử Dực từ xa nhìn, chợt thấy ngực nhảy dựng lên, chàng nhìn quét hai bên một lần, liền nói với Đỗ Tiểu Hỉ bên cạnh: "Vô Đa đâu?"

Đỗ Tiểu Hỉ vui vẻ nói: "Khởi bẩm vương thượng, sáng nay không thấy tham tướng ạ."

Ánh mắt công tử Dực chợt đông tụ lại, nói: "Gọi Tôn Tranh lên đây."

Đỗ Tiểu Hỉ tự mình đi gọi, công tử Tranh lần này phụ trách việc liên quan đến trao đổi tù binh, giờ phút này đang ở dưới thành nhìn tù binh hai bên được trao đổi.

Qua một lúc lâu sau, công tử Tranh mới chạy lên tường thành, thấy Ngô Dực vẻ mặt bình tĩnh thầm than không ổn rồi, sau khi hắn kiên trì yết kiến, liền nghe Ngô Dực nói: "Vô Đa người đâu?"

Công tử Tranh nghe vậy mà mồ hôi đã ướt đẫm, nói: "Bẩm vương thượng, Vô Đa đã đi rồi."

Lời nói này của công tử Tranh, khiến cho tất cả mọi người trên tường thành đều không hiểu gì hết, cái gì mà đi rồi? Đi đâu cơ? Mọi người còn đang nghi hoặc, liền thấy Ngô Dực vẫn lạnh lùng nhìn công tử Tranh đang quỳ trên mặt đất chưa từng đứng dậy, thời gian đã trôi qua rất lâu mà chưa nói một câu. Trong lúc nhất thời, tất cả các tướng sĩ trên tường thành đều không dám thở mạnh một tiếng. Rất lâu sau, Ngô Dực đem ánh mắt rời về ba tên tù binh phía dưới thành đang chạy tới quân của Lưu Cảnh, nói: "Vô Đa tự ý rời khỏi quân đội, ngươi biết mà không báo, lôi xuống, đánh một trăm gậy."

Công tử Tranh bị lôi xuống cổ họng không kêu lên một tiếng, tối hôm qua hắn đáp ứng Hoa Vô Đa thì đã tính đến kết quả xấu nhất rồi. Chẳng qua là hắn nghĩ rằng cùng lắm chỉ tám mươi gậy, ai ngờ, đúng là một trăm, một trăm a, vẫn là đánh nặng quá . Tuy rằng hắn lấy đại cục làm trọng, trong lòng hắn cũng cho rằng Hoa Vô Đa là người thích hợp nhất để hoàn thành kế sách này nên mới vội càng giúp cô. Chỉ là, bây giờ hắn lại cảm thấy, Hoa Vô Đa, cô thiếu ta một cái ân tình, sau này nhất định ta phải đòi lại mới được. Công tử Tranh cắn răng chịu đau đớn, mông nở hoa mà nghĩ... A... Mụ nội nó sao mà đau thế, con mẹ nó, Dực, cậu thật tàn nhẫn.

Ba gã tù binh sau khi quay lại doanh trại vẫn chưa thể lập tức gặp Lưu Cảnh, mà là được bố trí ở một doanh trướng tạm thời nghỉ ngơi. Ba người ở trong đại lao cũng rất ít nói, bây giờ trở về, vì mang thân phận là tù binh, nên đều tự tránh nào trong góc.

Ăn một chút, thay bộ quần áo, Hoa Vô Đa cũng liền tựa vào một góc, ở trong tối mà quan sát hai người trong trướng. Hai người này một người gọi là Phạm Để, một người là Tương Minh. Phạm Để là người nhiều tuổi nhất trong ba người, Hoa Vô Đa giả trang là Nguyên Bạch là người ít tuổi nhất. Trong ba người, Chúc Tương Minh là có dáng người cao nhất, khôi ngô nhất mà cũng chín chắn nhất.

Hôm sau, Lưu Cảnh mới gọi bọn họ đến hỏi.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hoa Vô Đa nhìn thấy Lưu Cảnh, chỉ là trước kia là xem qua từ xa hai quân, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn hắn gần thế này.

Lưu Cảnh thân hình cao lớn, da màu đồng, mũi cao thẳng, ánh mắt sáng ngời, cho dù Lưu Tu là huynh đệ của hắn, nhưng lại rất khác so với hắn. Trong phút chốc Hoa Vô Đa lại nhớ tới trong "Giang sơn mỹ nam chí" Ôn Ngữ có đánh giá: võ tướng là nhân tài kiệt xuất, phong thần tuấn lãng, vậy mà lại chưa hề nói quá sự thật nha.

Ba người đồng thời chắp tay bái lạy: "Tham kiến tướng quân." Thanh âm của Hoa Vô Đa chìm ngập bởi hai người bên cạnh.

Lưu Cảnh đứng lên nâng ba người dậy, nói một cách ôn hòa: "Ba người các ngươi phải chịu khổ rồi."

Một câu nói, mà lại làm cho sống mũi ba người trở nên cay cay, Phạm Để, Tương Minh hai hốc mắt đỏ lên, Hoa Vô Đa có muốn đỏ cả nửa ngày cũng không đỏ được, đành phải thu lại ánh mắt, làm bộ run lên nhìn như thể là cảm động lắm.

"Ba người các ngươi ở trong quân đội của Ngô Dực đã nửa năm, có thể có tin tức gì hữu ích hay không?" Một người bên cạnh Lưu Cảnh hỏi. Hoa Vô Đa biết người đó, chính là mưu sĩ của Lưu Cảnh là Từ Sĩ Xương.

Thấy Từ Sĩ Xương nhìn cô, theo bản năng cô cảm thấy phải nói chút gì đó, "Chúng ta... Ta... Ta..." Hoa Vô Đa học bộ dạng nói lắp của Nguyên Bạch, thanh âm cũng độc nhất vô nhị, nhưng cứ "Ta" cả ngày, chữ sau đều không biết nói như thế nào. Lưu Cảnh chờ đến nỗi không còn kiên nhẫn nữa, vung tay lên, nói: "Không cần phải nói. Phạm Để, ngươi nói đi." Hoa Vô Đa vội vàng câm miệng.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục