Gửi bài:

Chương 43 - Tình cảm của Lý Xá

Vốn hắn không muốn lựa chọn, nhưng khi thấy Hoa Vô Đa thúc giục nhất định phải chọn một trong hai, công tử Tu bất đắc dĩ không thể không lựa chọn nói: "Ta chọn nhảy sông tự vẫn." Sông so với giếng rộng hơn, khả năng sống cũng cao hơn, công tử Tu thuận theo tâm lý không muốn chết của mình mà chọn nhảy sông tự vẫn.

Nghe vậy, Hoa Vô Đa thở dài thật mạnh. Cô thầm nghĩ, tỷ tỷ đã từng nói: nếu có một người con trai thật lòng yêu thương em, em bảo hắn đi nhảy giếng, hắn tuyệt đối không dám nhảy sông. Hóa ra là mình đã đoán sai ư...

Nhìn vẻ mặt phiền muộn của Hoa Vô Đa, tâm trạng của công tử Tu lúc này như lọt vào trong sương mù không thấy đường ra...

**************************

Xa xa, ở sâu trong núi, có con chim ưng đang lượn vòng quanh tầng trời, vừa hay trên đỉnh núi có một cái đình bốn góc...

Lý Xá tựa vào cái chòi nghỉ mát, nhìn xuống dưới, mặc dù cách rất xa, không nhìn được rõ ràng lắm, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra được Lưu Tu, khi thấy rõ cô gái đang đứng bên cạnh hắn, dường như có chút đăm chiêu nhìn về phía xa xa...

Đêm qua thực sự là một đêm đầy phấn khích, Hứa Khuynh Thành bị bắt tới Hắc Phong sơn trại. Người muốn cứu nàng ra khỏi hang cọp không ngờ chính là Tống Tử Tinh, nhưng kẻ thực sự giết sạch đám cường đạo kia lại là người của Đường Dạ, chỉ tiếc hắn không tự mình đi...

Lý Xá cười lạnh, nhìn về cô gái phía dưới chân núi, thầm nghĩ, là a hoàn của Đường Dạ. Hắn vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc, vì sao Tống Tử Tinh lại để ý đến a hoàn của Đường Dạ đến vậy? Theo mật báo ở khắp nơi báo về, hắn dũng cảm rút ra một phỏng đoán mà ngay cả chính mình cũng phải khiếp sợ về đáp án của nó. Nếu đó là sự thật...

Đường Dạ từ hôn, nhị tiểu thư Phương Nhược Hề của Phương gia bị đuổi ra khỏi nhà...

Hơn một tháng, trên giang hồ xuất hiện một hiệp nữ, tên là Hoa Vô Đa, trên tay sử dụng ngân châm cực kỳ tuyệt diệu...

Ở kinh thành trước mắt bao người nàng lên đài đấu võ, một đôi ngân châm như xuất quỷ nhập thần, đến nỗi thần quyền Triệu Phục Thanh cũng phải thua trong tay nàng, nàng trở thành vệ sĩ của nhị công tử Ngô Dực. Sau đó, nàng cùng công tử Dực đến Nam Thư thư viện học tập, cũng kết giao với đám người công tử Tu, công tử Kỳ. Khi đó, ở ven hồ Đại Minh, nàng ra tay cứu tính mạng của công tử Dực, việc này ai ai ở kinh thành cũng đều biết...

Ba tháng sau, Tống Tử Tinh ở Giang Nam âm thầm truy bắt một tên trộm đeo nhẫn biết thuật dịch dung...

Một tháng tiếp theo nữa, tại Giang Lăng, một dải trường lăng, một điệu múa kinh động lòng người, làm cho các công tử say mê điên đảo, ngay cả Lý Xá hắn cũng là một trong số đó. Vì điệu múa đó, tên tuổi Ngô Đa Đa nổi danh khắp thiên hạ. Đêm hôm đó, phàm là những người thấy được điệu múa của Ngô Đa Đa đều in sâu trong ký ức, không thể phai mờ. Chỉ có điều, từ đó về sau lại nghe người ta nói Ngô Đa Đa bị bệnh nan y phải nằm trên giường rất lâu, sau đó cơ thể suy nhược không thể múa tiếp được nữa. Hơn nữa, khi Tống Tử Tinh ở Giang Lăng gặp được nàng, thái độ thật không giống như mới gặp mặt lần đầu, ai cũng nhìn ra được hai người họ chắc chắn đã có hiềm khích với nhau từ trước. Lúc đó hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Tống Tử Tinh lại có hiềm khích với Ngô Đa Đa?

Giang Lăng... đó cũng chính là nơi lần đầu tiên hắn gặp được nàng. Từ lúc nàng ở trên đại điện chẳng thèm kiêng nể những ánh mắt đang chăm chăm nhìn nàng mà cứ thoải mái cắn rốp rốp quả lê kia, hắn đã bị nàng hấp dẫn. Nhớ đến điều này, Lý Xá chỉ cười khổ...

Nửa tháng trước, trên giang hồ đồn rằng, cô con gái thứ hai của Phương gia là Phương Nhược Hề trở thành a hoàn của Đường Dạ. Hắn theo lời đại tẩu biết được nàng mê rượu ngon như điếu đổ, liền dùng những bình rượu ngon trăm năm quý hiếm để kiểm chứng là người thật hay giả, dù đáp án này không được hoàn hảo cho lắm, nhưng khi thấy điệu bộ vô cùng thỏa mãn khi nàng ôm bình rượu ngon đi lúc cuối, hắn lại cảm thấy như đã gặp đâu đây. Đại tẩu từng dùng bồ câu đưa tin hỏi hắn "Là thật hay giả?", vì không thể khẳng định chắc chắn nên hắn bất đắc dĩ trả lời lại rằng: "Không biết."

Đêm yến hội ở ngoại ô thành Lạc Dương hôm đó, thái độ của Tống Tử Tinh với nàng, và sự quen thuộc quẩn quanh lòng mình khiến hắn sinh nghi.

Đêm đó, nàng vì cứu Đường Dạ suýt nữa mất mạng, rốt cuộc nàng có quan hệ gì với Đường Dạ?

Tam hổ Lạc Dương không hoàn thành được nguyện vọng của chính mình, hắn đều biết rõ, vậy nên chuyện ám sát Đường Dạ ở buổi tối muộn kia cũng rất có khả năng do bọn họ làm...

Mấy ngày sau khi đại tẩu đến Lạc Dương, trong lúc vô ý nghe được hắn và đại ca nói chuyện, biết được a hoàn của Đường Dạ bị thương nặng, bất chấp sự ngăn cản của mọi người, tự mình đi xác nhận xem a hoàn kia có phải là Phương Nhược Hề thật hay không. Chẳng còn cách nào khác, hắn cũng đành đi theo, nhưng khi từ chỗ Đường Dạ trở về lại không thấy đại tẩu đề cập đến chuyện muội muội thật hay giả, vốn tưởng rằng là vì Đường Dạ nhắc tới Vô m, nay nghĩ lại, mới thấy được đại tẩu sầu lo, rất có thể... Là vì nguyên nhân khác.

Tiểu nhị ở quán trọ Thanh Lân nói Đường Dạ đổi a hoàn, hắn biết người giả mạo Phương Nhược Hề này biết thuật dịch dung, vốn cũng chẳng thèm để ý. Nhưng đêm qua Tống Tử Tinh lại cõng nàng đi đến Hắc Phong sơn trại làm trò cười cho mọi người, trước mặt bọn họ còn xưng nàng là "Phu nhân của ta..." Lấy tính tình của Tống Tử Tinh ra để nói, nàng ắt hẳn có xuất thân không đơn giản...

Cho tới mấy ngày gần đây có mật báo truyền tới, tìm ra vũ khí của nàng tên là "Mười ngón kim hoàn", nhẫn và vòng tay được nối với nhau, ngân châm được bắn ra từ chiếc vòng tay còn sợi tơ vàng là từ chiếc nhẫn, dù không biết vũ khí này được rèn ở đâu, nhưng đây quả là thứ vũ khí có một không hai trong thiên hạ...

Trước kia hắn chưa từng chú ý trang sức trên người a hoàn của Đường Dạ, bởi vì vài ba thứ ấy trong mắt hắn cũng chẳng có chút giá trị gì, nhưng nay nghĩ lại, hình như Ngô Đa Đa lúc ở Giang Lăng cũng mang trang sức giống hệt như vậy, điệu múa trường lăng đêm hôm ấy, dù hắn đã say ngất ngư nhưng vẫn nhớ rất rõ tất cả từng chi tiết trên người Ngô Đa Đa, nữ tử mang trang sức như vậy là quá đỗi bình thường, nhưng nếu cùng lúc xuất hiện trên tay của Ngô Đa Đa và a hoàn Đường Dạ lại thấy đâu đó có chút liên quan...

Đem những việc này xâu chuỗi lại với nhau, thật thật giả giả, giả giả thật thật...

Một làn gió mát lướt nhẹ qua mặt, trên môi Lý Xá bật ra ba chữ: "Phương Nhược Hề." Lúc phun ra ba chữ này, chính bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi.

Nếu nàng chính là Phương Nhược Hề. Vậy cô Phương Nhược Hề này, thật ngoài dự đoán của chính mình...

Thân phận của nàng...

Lý Xá chau mày...

Hôm nay Phương thúc (Phương Chính Dương, cha của Phương Nhược Vy, Lý Xá gọi Phương Chính Dương là Phương thúc) đã đến Lạc Dương, có lẽ sẽ tra ra được thân phận của nàng nhanh hơn chăng? Nghĩ đến quan hệ kỳ cục của nàng với đám người Lưu Tu, Ngô Dực, Ngô Kỳ, Tống Tử Tinh, Đường Dạ, phút chốc hắn nghĩ tới một chuyện, sao Phương thúc lại bỏ mặc cô con gái thứ hai cho được, lẽ nào...?

Hai nhà Phương, Lý cuối cùng cũng sẽ đưa ra sự lựa chọn, chỉ là chưa tới lúc mà thôi, một khi đã vậy, chỉ đành xem những mối lương duyên của nàng. Chỉ là, liệu có đúng được như ý muốn của Phương thúc chăng?

Một chữ tình kia, con người há ai có thể chi phối được? Chính bản thân Lý Xá, hắn cũng không thể chi phối chính mình...

Những đêm khuya mơ về bóng hình xinh đẹp, điệu múa với trường lăng kia lại đập vào trái tim hắn, nghĩ đến đây, ánh mắt hắn chợt tối sầm lại, nhìn về nữ tử dưới chân núi, nếu thực sự là nàng... từ nay... sẽ không được nữa rồi...

Bên cạnh hắn còn có một công tử đang buồn ngủ lúc này mới mở miệng nói: "Tam ca, từ sáng sớm huynh đã kéo đệ lên núi, leo cũng leo lên rồi, huynh lại ngồi chỗ này xem người ta tình nồng ý mặn là sao, huynh muốn kết hôn thì chốc nữa đệ nói Đại nương giới thiệu cho, xa thì không nói, chứ ngay trong thành Lạc Dương này, mỹ nữ còn chưa đủ để cho tam ca huynh tùy ý lựa chọn hay sao? Chúng ta vẫn là nên đi xuống núi thôi, đệ còn phải ngủ thêm giấc nữa, buồn ngủ lắm rồi..." Nói xong, hắn lấy tay che miệng lại ngáp một cái...

Lý Xá che giấu lại tâm tư, chỉ cười nói: "Đừng nói nhảm, Khám, ta còn có việc muốn cùng đệ thương lượng một chuyện."

"Tam ca, cứ nói thẳng ra là được." Tứ công tử của Lý gia Lý Khám lơ đễnh nói...

Trong mắt Lý Xá lóe lên tia sáng, nói: "Hiện giờ Vô âm cũng ở Lạc Dương."

Nghe vậy, Lý Khám tỉnh hẳn, không buồn ngủ nữa, nói: "Tam ca, việc năm đó giữa đại tẩu và Vô m, cuối cùng cũng do huynh đứng ra giải quyết. Đệ hiểu rất rõ con người Đường Dạ, tên này vừa vô tình lại vừa vô tâm, ở đất Thục mà nhắc tới Đường môn thì chẳng ai là không biết, mà Đường Dạ lại chính là nhân tài kiệt xuất trong cái Đương môn đó, e rằng trong chốn giang hồ hiện nay khi nhắc đến cái tên Đường Dạ cũng phải làm cho người ta phải kiêng kị mấy phần, hình như tên này không có nhược điểm, hành sự tùy ý rất khó đoán trước. Đệ vẫn cảm thấy kỳ lạ, huynh làm thế nào mà có thể khiến hắn hạ độc Vong ưu với Vô âm được vậy?"

Lý Xá thầm nghĩ: thật không có nhược điểm gì sao? Quả thực, từ sau chuyện kia có lẽ Đường Dạ thật sự không hề có một nhược điểm nào nữa, và cũng chỉ có chuyện kia mới khiến hắn nhượng bộ mà hạ độc Vong ưu với Vô m. Nghĩ đến đây, Lý Xá cũng không trả lời câu hỏi của tứ đệ, chỉ nói: "Đường Dạ cũng được xem là quân tử, nói được thì làm được. Vong ưu là thứ thuốc khiến người ta quên hết những ưu phiền sầu muộn lúc trước, chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp sau này, theo ý ta, thuốc này cũng chẳng cần phải xưng là thuốc độc, vì có đôi khi, quên đi chưa hẳn đã không tốt."

Lý Khám cũng không hỏi đến cùng nữa, chỉ nói: "Đệ thật khâm phục Đường Dạ, có thể bào chế ra thứ thuốc quái gở này, có thể làm cho người khác quên đi hết nỗi đau khổ của chính mình, hoàn toàn xóa đi trí nhớ của một người, trong thiên hạ thế mà lại có loại thuốc này, chẳng biết vì sao Đường Dạ lại làm ra loại thuốc này nhỉ?"

Nói đến đây, Lý Xá tự nhiên nghĩ tới chuyện thiên hạ đệ nhất sát thủ Vô âm đã quên đại tẩu, người ta nói trúng độc Vong ưu sẽ quên đi nỗi đau khổ nhất trong lòng mình, chuyện xích mích giữa đại tẩu và Vô âm hắn cũng chỉ biết được đôi chút chứ không biết nhiều, có điều thuốc này...

Lý Khám cũng khó tránh được thổn thức, phá tan sự sảng khoái mà không nói gì, chỉ hỏi: "Tam ca có gì cần phân phó với đệ về chuyện của đại tẩu không?"

Lý Xá nói: "Đã nhiều ngày nay, người trong Lý phủ ra ra vào vào rất tấp nập, ta với đại ca không thể trốn nổi, đệ lo chơi với đại tẩu nhiều vào."

Lý Khám cười, lúc này đã hiểu được ý của tam ca, chỉ nháy mắt vài cái rồi nói: "Đệ không dám à nghen, đại ca mà nổi máu ghen đánh đệ thì chết."

Lý Xá cười nói: "Miễn là đệ làm ra vài trò bịp bợm khiến đại tẩu cười là tốt rồi, đại ca thấy đệ làm đại tẩu vui vẻ như vậy thì đương nhiên sẽ hết sức vui mừng."

Lý Khám mặc sức cười, nằm ngửa trên ghế, nhìn bầu trời trong xanh mây trắng, nói: "Khi nào thì chúng ta xuống núi đây?"

Lý Xá quay đầu nhìn về phía dưới chân núi, nàng dĩ nhiên đã không còn ở đấy nữa, chỉ có công tử Tu đang nhìn về phía xa xa đến ngẩn người. Nhân tiện nói: "Bây giờ." Thấy Lý Khám ngồi dậy, lại nói: "Đêm nay ta mở tiệc chiêu đãi rất nhiều bằng hữu, đệ cũng đến đấy đi, trong đó có mấy người rất thú vị, ta giới thiệu cho đệ."

Lý Khám chỉ thản nhiên cười nói: "Ta đối với mấy người hay ho không có hứng thú, nếu huynh có món ngon rượu ngon, ta sẽ rất vui lòng mà đi."

Lý Xá nghe vậy cười nói: "Tính nết của đệ thật có đôi chút giống với một người đấy." Nghĩ đến người nọ, ánh sáng trong mắt hắn không khỏi tối sầm lại một lần nữa.

Lý Khám nói: "Ai cơ?"

Lý Xá chỉ cười nhẹ không nói, đi trước xuống núi...

Sau khi chia tay công tử Tu, lúc Hoa Vô Đa trở lại tây viện quán trọ Thanh Lân, đã là qua buổi trưa...

Còn chưa đi đến Tây viện, Hoa Vô Đa đã phát hiện ra bên trong trừ Đường Dạ ra còn có người khác nữa. Trong viện loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, chỉ là nghe không được rõ ràng lắm...

Cửa Tây viện vẫn đóng chặt, bốn bề vắng lặng...

Hoa Vô Đa vốn không muốn nghe lén người khác nói chuyện, nhưng lại nhớ đến ẩn ý trong lời nói sáng nay của Tống Tử Tinh ở tửu lâu, rồi lại do dự đôi chút, chỉ thoáng đấu tranh một lát, liền đem cái đạo đức chó má quẳng ra sau đầu. Cô thầm nghĩ: nghe trộm một chút thì có sao? Miễn không bị phát hiện là được. Quyết định xong, cô lén lút đứng gần cánh cửa...

"Chàng biết rõ từ nhỏ ta đã thích chàng, nhiều năm như vậy rồi, chàng thờ ơ đối với ta, ta cũng đã sớm thành thói quen, ta luôn cho rằng, chàng đều giữ thái độ lạnh nhạt với mọi người, nhưng đối xử với ta lại có khác biệt đôi chút, nhưng thật ra chàng không hề như vậy, ta sai rồi, ta đã sai thật rồi." Là thanh âm đau khổ của Hứa Khuynh Thành. Hoa Vô Đa nghe vậy thì biết ngay là đang diễn cảnh yêu hận gút mắc a...

Đường Dạ không hề đáp lời...

"Nhưng ta vẫn không tin, ta không tin chàng đối với ta lại nhẫn tâm đến vậy. Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, ta biết chàng phải chịu đựng biết bao khổ sở mới có ngày hôm nay, mỗi tháng đều bị chất độc phát tác mà đau đớn tột cùng." Hứa Khuynh Thành gằn từng chữ...

Mỗi tháng phải chịu chất độc phát tác mà đau đớn tột cùng? Hoa Vô Đa đột nhiên nhớ tới hơn mười ngày trước Nhị hổ, Tam hổ ở Lạc Dương đến xin thuốc giải cho Đại hổ, đêm đó Đường Dạ đúng là có chút khác thường. Đau đớn tột cùng ư? Ở trong mắt cô dường như còn chưa đến mức ấy. Cô vừa suy nghĩ, vừa tiếp tục dỏng lỗ tai lên nghe lén, trong lòng cực kỳ hy vọng Hứa Huynh Thành có thể nói thêm chút chuyện về Đường Dạ, cái gì mà đau đến tột cùng chết đi sống lại, vân vân và vân vân.

"Chàng đối với ta mặc dù vô tình, nhưng ta biết, chàng cuối cùng vẫn quan tâm đến ta, tối qua người giết sơn tặc là chàng đúng không?" Hứa Khuynh Thành buồn bã nói.

Là Đường Dạ? Không thể nào, một mình hắn không thể giết sạch từng ấy người trong khoảng thời gian nhanh vậy được, hơn nữa không thấy có dấu vết trúng độc. Nhưng vừa nghĩ tới đây, Hoa Vô Đa đột nhiên nghĩ tới Vô âm và Phương Viên và còn... sát thủ, còn tổ chức sát thủ gì gì đó nữa. Vô âm là chắc chắn là sát thủ rồi, mà Vô âm lại gọi Đường Dạ là Thiếu chủ. Chẳng lẽ đúng là Đường Dạ làm thật ư? Nghĩ đến đây cô thật sự kinh hãi. Lại nghe Hứa Khuynh Thành nói: "Chàng nói cho ta biết đi, có phải tối qua chàng mang người đến cứu ta đúng không? Đường Dạ, chàng nói cho ta biết đi. Ta chỉ muốn biết đáp án thôi, rồi từ nay về sau xin hứa sẽ từ bỏ chàng, không bao giờ... đến quấy rầy chàng nữa. Chàng nói cho ta biết đi." Hứa Khuynh Thành hèn mọn khổ sở cầu xin...

Hoa Vô Đa nghe xong cả buổi, thấy chỉ có một mình Hứa Khuynh Thành độc thoại, không khỏi có chút buồn bực, rốt cuộc Đường Dạ bị làm sao đấy? Tiếc rằng có cánh cửa ngăn cách nên không nhìn thấy được gì, cô đành phải âm thầm suy đoán vẻ mặt và cử chỉ hiện tại của Đường Dạ trong đầu. Chẳng biết vì sao, khi vừa nghĩ đến Đường Dạ cô đã nghĩ ngay đến cặp mắt sâu hun hút và ánh mắt lạnh như băng của hắn, chỉ cần liếc qua một cái thôi cũng có thể người khác bị đóng băng...

Hứa Khuynh Thành vẫn còn đang cầu xin, nhưng mãi không thấy tiếng Đường Dạ đáp lại, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Hoa Vô Đa càng lúc càng cảm thấy buồn bực, định ghé mắt qua kẽ hở nhỏ trên cánh cửa nhìn vào thử xem, nhưng do kẽ hở quá nhỏ nên chẳng nhìn được gì. Đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Hoa Vô Đa lảo đảo ngã vào bên trong sân, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh nhìn sâu hút u tối của Đường Dạ...

Quả nhiên hắn chỉ liếc mắt một cái đã làm cho cô lạnh từ đầu đến chân. Cô kinh hoàng rồi vội cười nói: "Ta đang muốn đẩy cửa tiến vào thì ngươi lại mở cửa, làm ta giật cả mình, ha ha, ha ha."

Hoa Vô Đa càng cười càng không dám thở mạnh, càng cười càng cứng ngắc, liếc mắt một cái liền thấy cô nàng Hứa Khuynh Thành cả mặt toàn nước mắt đang đứng trong sân, vội hỏi: "Công tử người đang có khách à, các người cứ nói chuyện đi nhé, chắc công tử và Hứa cô nương còn chưa ăn cơm đúng không, bây giờ ta đi gọi gã sai vặt mang cơm trưa đến ngay đây." Nói xong, liền tông cửa xông ra, lúc đi ngang qua người Đường Dạ, một giọt mồ hôi to như hạt đậu rất không khách khí phất lên mặt hắn...

Hoa Vô Đa chạy đi mấy bước, mới dám vỗ ngực há mồm thở hổn hển, hiển nhiên là bị dọa quá chừng. Bị bắt gặp nghe lén người khác nói chuyện thật xấu hổ muốn chết, cái đạo đức bị ném ra khỏi bộ óc lúc nãy giờ mới bay tới trước mặt, tiếc rằng đã quá muộn rồi.

Đợi đến lúc cô bảo tiểu nhị của quán trọ chuẩn bị đồ ăn mang đến Tây viện thì Hứa Khuynh Thành đã đi khỏi từ lúc nào rồi. Chỉ có mình Đường Dạ ở trong viện, dáng điệu thế kia, hiển nhiên là đang chờ cô...

Cô kiên trì dùng khuôn mặt tươi cười đến trước mặt Đường Dạ, bày ra bát đũa, y chang điệu bộ của một a hoàn tận tụy, thật cẩn thận phục vụ công tử dùng cơm...

May là Đường Dạ không nói gì cả, cứ thế ăn cơm trưa...

Buổi sáng Hoa Vô Đa cũng chỉ ăn có mấy cái bánh ngọt, lúc này đã đói đến mức bụng bắt đầu réo vang, thấy Đường Dạ ăn, liền nuốt mấy ngụm nước miếng, cũng tự ngồi xuống, trước tiên cầm cái bánh mỳ lên ăn...

Đường Dạ dường như cũng chẳng để ý, cứ cặm cụi ăn...

Đường Dạ thứ cái gì cũng rất kén chọn, Hoa Vô Đa ở với hắn một thời gian dài liền phát hiện, mỗi ngày khi đến bữa ăn, chỉ gắp qua loa mấy miếng đồ ăn trên bàn cho có lệ, ăn thịt chắc chắn phải nạc – mỡ cân đối, quá nạc hoặc quá mỡ hắn đều bỏ ra không ăn, đồ ăn có nhiều mỡ thì ăn rất ít, những loại rau màu đỏ, vàng, xanh thì lại ăn hơi nhiều, cháo ăn nửa bát, sau khi ăn xong nhất định phải có một chén trà loãng. Nhưng Hoa Vô Đa thì không thế, bình thường cô không ăn kiêng, lúc nào đói, mặc kệ có ngon hay không, trước hết cứ nhét cho no bụng rồi nói sau...

Mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu, không rửa tay đã bốc bánh bao lên ăn, nhìn cái tướng này của cô, Đường Dạ hơi hơi nhíu mày. Khi thật sự nhìn không nổi, hắn mới mở miệng nói: "Ăn xong đến phòng của ta." Nói xong hắn cũng không nhiều lời, buông bát đũa xuống, rồi đứng lên đi khỏi...

Thử nhìn cái tướng của Hoa Vô Đa đi, đâu có chỗ nào giống một tiểu thư khuê các, chứ đừng nói là đến từ Phương gia. Nếu Lý Xá mà thấy cảnh này, chỉ sợ cũng sẽ phải hoài nghi suy đoán của mình...

Hoa Vô Đa ăn xong, gọi tiểu nhị đến thu dọn bát đũa rồi mới vào phòng của Đường Dạ. Thấy Đường Dạ chuẩn bị châm cứu giải độc cho mình, cô liền nhân tiện nói: "Chỉ còn có hai lần nữa là hết đúng không?" Cô ngoan ngoãn để lộ ra cánh tay trúng độc đưa qua phía hắn...

Đường Dạ gật gật đầu, ngân châm cắm chuẩn xác vào huyệt đạo...

"Ngươi thật sự sẽ thả ta đi sao?" Hoa Vô Đa dè dặt đặt câu hỏi...

Đường Dạ nói: "Ngươi còn muốn trúng độc à?"

Hoa Vô Đa vội vàng lắc đầu, ánh mắt có chút mập mờ, nói: "Nếu ngươi không để ta đi, cũng đừng có hạ độc ta, nói một tiếng là tốt rồi, ngươi đi đâu ta liền theo tới đó, luôn trúng độc sẽ khiến cơ thể ta không khỏe, hơn nữa hiện nay ta còn bị thương, có chạy cũng không được xa, cũng chẳng có sức uy hiếp gì với ngươi."

Thu hồi ngân châm lại, ngón tay Đường Dạ quét qua mạch đập của cô, lấy ra một viên thuốc để vào trong miệng cô nói: "Đi nghỉ tạm một chút, giờ Dậu theo ta đến Lý phủ."

Lý phủ? Hoa Vô Đa nhíu một bên mày nói: "Lần này ta lấy thân phận gì đi đây?"

Đường Dạ thản nhiên trả lời: "A hoàn của ta."

Ngày càng lụn bại, Hoa Vô Đa căm phẫn rời đi...

Khi đóng cửa, cô còn nghe tiếng Đường Dạ nói: "Đem thuốc nuốt vào, không phải thuốc độc."

Bị hắn nhìn ra rồi... Hoa Vô Đa nghĩ đến hai lần trúng độc đều là do cô không biết, bây giờ không cẩn thận là không được ah, đang lúc thầm oán Đường Dạ, lại vô tình nuốt viên thuốc xuống họng, thôi, kệ vậy...

Giờ Dậu khi theo Đường Dạ ra ngoài, Hoa Vô Đa thay đổi một cái mặt nạ khác. Đường Dạ nhìn thoáng qua không nói gì.

Rời khỏi quán trọ, tiểu nhị chạy bàn nhìn bóng dáng hai người hồi lâu rồi chỉ vào cái xe ngựa đã đi xa, hỏi tiểu nhị quét tước bên cạnh: "Vị cô nương mới lên xe ngựa vừa rồi đã ở Tây Viện từ lúc nào thế?" Tên tiểu nhị quét tước vò đầu bứt tai cả nửa ngày cũng không nghĩ ra.

Tên tiểu nhị chạy bàn than thở lắc đầu: "Đường công tử này sao cứ đổi a hoàn mãi thế!"

Đi vào Lý phủ, sân vườn vô cùng rộng rãi sáng sủa, không có gì tinh tế bằng hoa cỏ nơi đây, nhưng lại mang một khí chất thanh thản, dễ chịu, thiếu đi chút vẻ xa xỉ. Trong viện bốn góc đều trồng cây ngô đồng, đang trong mùa thu hoạch, có vẻ như người ở đây không cố ý không quét dọn nên lá ngô đồng rải đầy khắp mặt sân. Tuy vậy nhưng không hề thấy có dáng vẻ đìu hiu, ngược lại còn tôn lên cảnh sắc mùa thu rực rỡ lá vàng...

Trong sân đặc biệt nhất chính là ở chỗ trung tâm, nơi đây đá cuội rải ra nhuộm màu thành tiên thiên bát quái, cô cảm thấy cực kỳ thú vị, rất muốn đi lên giẫm trên ngũ hành đó, tiện thể đánh một bộ quyền, nhưng lúc này cô đang mang thân phận là a hoàn của Đường Dạ, nên chỉ có thể ngoan ngoãn bám theo sau hắn.

Có vụ giẫm lên gót chân lần trước là bài học kinh nghiệm, cô không dám đi gần hắn quá...

Ở bên Đường Dạ đã lâu, cô phát hiện Đường Dạ chưa bao giờ trễ hẹn, nhưng mà ôi không, hôm nay lại kỳ cục thế nào ấy, khi đi vào, một đám người chăm chăm nhìn vào bọn họ, cô và Đường Dạ tự nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích trước mặt bao người, nếu ánh mắt là mũi tên, bọn họ sớm đã bị mấy trăm cái xuyên thủng, tắc thở chết luôn rồi..

Sau khi đi vào, Đường Dạ cùng chủ nhân của ghế ngồi danh dự là Lý Xá chào hỏi và giới thiệu, bởi vì bữa tiệc số đông là bề trên, nên việc giới thiệu này tốn rất nhiều thời gian.

Hoa Vô Đa trốn ở phía sau Đường Dạ, hơi hơi cúi đầu một chút, sau đó cô lộ ra một tia ánh mắt, hướng về phía trong nhìn qua một lượt. Cô thấy Tống Tử Tinh, công tử Tu đều đã có mặt, có một số người cô không biết, khi nhìn đến công tử Dực và công tử Kỳ, ánh mắt cô không nhịn được mà vấn vương ở đó một chút. Công tử Dực liếc mắt một cái thấy Đường Dạ liền không nhìn nữa, mà công tử Kỳ vừa hay lại thấy được một nửa khuôn mặt của Hoa Vô Đa, cô nhịn không được trong lòng cảm thấy hưng phấn, thế là thè lưỡi trêu chọc công tử Kỳ trước mặt mọi người, công tử Kỳ không khỏi ngẩn ra nhìn cô vài lần, trong phút chốc còn nghi ngờ quan sát, sau đó nở một nụ cười, nụ cười kia thật là khiến cho tim người khác đập liên hồi, đến nỗi a hoàn Lý phủ chưa kịp rót rượu cho hắn mà tay đã run lên rót cả ra ngoài, chỉ vì nụ cười dịu dàng của hắn, khuôn mặt tỳ nữ trong thoáng chốc trở nên ửng hồng...

Hoa Vô Đa thu đầu lại, cúi đầu nhắm mắt theo đuôi Đường Dạ, cho đến khi hắn ngồi xuống, vừa đúng lại ngồi phía sau Tống Tử Tinh.

Tống Tử Tinh thấy Hoa Vô Đa quả nhiên đã thay đổi mặt nạ, khó tránh khỏi cười khổ. Hoa Vô Đa đã có chút đắc ý...

Hiện giờ thân phận của cô là a hoàn, đương nhiên không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng bên hầu hạ. Mới vừa đứng phía sau Đường Dạ, cô liền thấy ánh mắt dò xét, quan tâm của công tử Tu đang ngồi đối diện...

Công tử Dực lúc này cũng nhìn về phía cô, không ngờ bắt gặp đúng lúc cô đang cười với mình, nụ cười có chút cổ quái, vừa như chờ mong, vừa như khiêu khích, còn mang thêm chút hưng phấn, khiến trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt ấy thật quen thuộc, công tử Dực bỗng dưng rót một ly rượu, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, nâng chén về phía Đường Dạ nói: "Đường huynh, từ biệt ở Giang Lăng đã nhiều ngày, thật không ngờ, bên người Đường huynh còn có giai nhân làm bạn thế này, Dực quả thật là ao ước a."

Đường Dạ nghe vậy nói: "Nếu ngươi thích, ta đem nàng tặng cho ngươi."

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục