Gửi bài:

Chương 2 - Nam Thư thư viện

Ngày dường như qua thật chậm, ba ngày vất vả cũng qua đi. .

Sức nhẫn nại của Hoa Vô Đa rốt cuộc cũng lên đến cực điểm, cuối cùng cô cũng phải nỗ lực quyết tâm một điều : không thể nhịn nổi sẽ không cần nhịn nữa. Vì thế nên bắt đầu công khai chống đối công tử Dực, có vẻ như công tử Dực cũng chú ý đến sự thay đổi của cô, thế nên cũng bớt quá quắt đi một chút, những ngày này cũng an nhàn hơn rất nhiều.

Hai ngày sau, giờ Mẹo ( 5-7h sáng ), buổi sáng bình minh...

Công tử Dực cùng vệ sĩ Hoa Vô Đa và thư đồng Đỗ Tiểu Hỉ đang khởi hành đến Nam Thư thư viện .

Nam Thư thư viện nằm ở sườn phía nam của phủ đại, trên đỉnh núi Kỳ Phong.

Nam Thư thư viện nổi tiếng cả nước, không chỉ bởi nơi này có Hứa phu tử nổi tiếng khắp cả thiên hạ, mà còn vì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Dương Dật Hân chính là phu nhân viện trưởng ở đây, và con gái bà, vị tiểu thư sắp thừa kế danh hiệu của mẹ mình, trong tương lai sẽ chính thức trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Tề Hân đương nhiên sẽ thành sư muội của các học sinh đang học Nam Thư thư viện. Nhắc tới điều này, các học sinh xuất thân từ Nam Thư thư viện luôn ngẩng cao hơn nửa cái đầu so với các học sinh học ở nơi khác.

Nam Thư thư viện đã có từ lâu đời, quan hệ với triều đình rất thân thiết, có vài vị quan lớn trong triều đã từng học ở Nam Thư thư viện , các công tử đến đây học người người đều có thân phận bất phàm, sau lưng luôn là những gia tộc lớn, thậm chí có vài người chính là con cháu của bậc vương tôn cao quý....

Do vậy, cơ sở vật chất của Nam Thư thư viện cũng đầy đủ và tốt nhất cả nước.

Thư viện sừng sững nằm trên đỉnh núi Kỳ Phong, khuôn cảnh của núi xinh đẹp tuyệt trần, không khí trong núi luôn trong lành, hương hoa thơm ngát khắp nơi. Vào ngày mưa, từng lớp sương mù trắng xóa bao quanh chỏm núi, Nam Thư thư viên đứng im lìm giữa những đám mây trắng tinh khôi, hệt như một chốn tiên cảnh không có thật giữa đời.

Vì vậy, thường có người nói về nó bằng một câu : Kỳ Phong đỉnh núi thư viện tụ sĩ tộc, địa linh nhân kiệt chi bảo dã.

( 奇峰山顶书院聚士族, 人杰地灵之宝地也)

Tạm dịch : Trên núi Kỳ Phong có tòa thư viện tụ đầy quý tộc, người tài khắp chốn đến từ đây )

Dưới chân núi Kỳ Phong, từng nhóm học sinh đang trên đường lên đỉnh núi đón nhận ánh nắng ban mai của khung trời sáng sớm, mấy người công tử Dực cũng là một trong số đó.

Thư viện cho phép mỗi học sinh được mang theo thư đồng để hầu hạ hằng ngày, những người có thân phận khác không thể ở bên công tử để chăm sóc, vậy nên trong phủ đã an bài cho Hoa Vô Đa cải trang thành con trai, lấy thân phận là anh em bà con của công tử Dực để cùng nhau đến Nam Thư thư viện học tập.

Ba người cưỡi ngựa đến cổng thư viện. Xuống ngựa, công tử Dực đi vào cửa trước, Hoa Vô Đa đi theo phía sau, thư đồng đem cương ngựa giao cho người sai vặt của thư viện, ba người người trước người sau đi vào cửa lớn, bước lên trên lớp lớp những bậc thềm, ánh nắng nhè nhẹ của buổi sớm mai thấp thoáng chiếu trên những bậc thềm, hai hàng cây tùng cao ngất được trồng ở hai bên, màu xanh biếc của cây rừng khiến mọi người cảm thấy thư thái sau khi đã vượt qua một đoạn đường dài mệt nhọc.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, gấp gáp...

Công tử Dực nhìn lại, không khỏi nhỏ giọng nói: "Lưu Tu."

Hoa Vô Đa cũng xoay người nhìn lại, có vài ba người cưỡi ngựa đang tụ tập trước cửa lớn, dáng vẻ mỗi người đều mang đầy sự kiêu ngạo của quý tộc. Bọn họ đang vây quanh một vị công tử mặc áo quần đẹp đẽ quý giá. Vị công tử này ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh lùng mang vẻ xa cách với mọi người, dáng người rất cao, sau lưng mang theo cung tên lông vũ trắng. Điều gây chú ý nhất là hắn đang mặc một chiếc áo gấm màu trắng có thắt lưng quấn lấy eo, từ vai đến bên hông thêu một con đại bàng đang giương cánh, chỉ cần liếc nhìn cũng biết chắc người này nhất định có thân phận không tầm thường chút nào...

Lưu Tu...Hoa Vô Đa âm thầm suy đoán, hắn chính là em trai út cùng cha cùng mẹ của Lưu hoàng hậu, công tử Tu?

Công tử Dực nhỏ giọng nói: "Tốt nhất không nên chọc tới người này."

Hoa Vô Đa không hiểu ý, nhìn về phía công tử Dực, công tử Dực mang vẻ mặt lạnh nhạt nhìn không ra ý gì, bỗng nhiên quay đầu lại cợt nhả nói với cô: "Nhưng mà, ngoại trừ cô ra."

Hoa Vô Đa không hiểu hắn đang nói gì, chỉ nghĩ là hắn lại đang trêu chọc mình như lúc thường mà thôi.

Ba người tiếp tục đi lên các bậc thang đến trước tiền viện (1). Tiền viện rất rộng rãi, sàn nhà được lót bằng đá, hai bên thương tùng thúy bách (2) đứng chung quanh, ở giữa có vài vị phu tử đang tiếp đón các học sinh tới báo danh...

Hai người cầm giấy mời nhập học , sau khi mỗi người đều đóng đủ học phí của thư viện là mười lượng vàng xong, Hoa Vô Đa cùng công tử Dực chính thức trở thành học sinh mới của Nam Thư thư viện ..

Thư viện quy định hai người ở chung một phòng, Hoa Vô Đa đương nhiên lấy thân phận là em họ của công tử Dực cùng ở chung một phòng.

Vào ngày học đầu tiên của năm học mới, các học sinh mới được gọi tập hợp ở tiền viện. Lúc Hoa Vô Đa cùng công tử Dực đi tới, viện trưởng Tề Nhiên đã đứng dưới hiên, các học sinh đều đã tập trung lại đầy đủ hết. Đứng đầu phía bên phải, chính là vị công tử Hoa Vô Đa đã gặp khi ở phủ đại, người thứ hai là công tử Tu. .

Vị công tử kia nhìn thấy công tử Dực, mỉm cười gật đầu chào hỏi, khi ánh mắt thấy được cô, hiện lên một chút hiểu rõ.

Hoa Vô Đa thừa cơ hỏi công tử Dực : "Người kia là ai vậy?"

Công tử Dực liếc cô một cái, không trả lời..

Hoa Vô Đa nhỏ giọng nói: "Ta đang hỏi huynh đấy!"

Công tử Dực lại liếc cô thêm một cái, vẫn không trả lời..

Hoa Vô Đa cũng học điệu bộ của hắn, liếc một cái nhìn hắn..

Bỗng nhiên hắn trừng mắt nhìn lại cô, nói: "Vô nhan nữ."(3)

Hoa Vô Đa lại nói: "Mời chú ý cách dùng từ, Dực công tử, bây giờ tại hạ là anh em bà con của ngài."

Công tử Dực nghe vậy, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nâng cánh tay đặt trên vai cô, dùng hết sức lực kéo cô vào người hắn, thổi khí vào tai cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Em họ à, hai tháng này, anh họ nhất định sẽ đối tốt với em."

Hoa Vô Đa đột nhiên vươn một bàn tay, ở phía sau nắm thắt lưng công tử Dực, dùng điệu bộ hết sức vui mừng nói: "Cám ơn anh họ."

Cơ thể công tử Dực cứng đơ, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, khóe miệng nhếch lên một chút.

Thấy hai người kề vai sát cánh với nhau không coi ai ra gì trước mặt mọi người, quản lý thư viện Quý phu tử ho một tiếng, nói: "Người tới là Ngô Dực cùng Hoa Vô Đa đúng không?"

Công tử Dực không chút bối rối buông cánh tay đang khoác trên vai Hoa Vô Đa thi lễ với Quý phu tử, nói: " Đúng là đệ tử."

Hoa Vô Đa cũng thi lễ y như vậy nói: "Đệ tử Hoa Vô Đa bái kiến phu tử."

Quý phu tử ừ một tiếng nói: "Ngô Dực đứng ở vị trí thứ ba, Hoa Vô Đa đứng ở vị trí thứ hai tư."

Hai người đồng thời đáp lời: "Vâng." Đều tự đi tìm vị trí của mình, đứng ổn định ở đó.

Hoa Vô Đa vừa đứng yên, ánh mắt liếc về phía vị thiếu niên đang đứng ở đầu hàng, chỉ thấy người thiếu niên ấy đứng thẳng ngạo nghễ, dáng người thon dài cao ráo. Một cơn gió mát lướt qua thổi nhè nhẹ vào tóc mai của hắn phảng phất như mang một hương hoa đạm nhạt tới, Hoa Vô Đa bỗng cảm thấy người mình như nóng lên.

Đúng lúc Hoa Vô Đa đang muốn rời đi ánh mắt của mình, thì ngay lúc này, người tên Lưu Tu đang đứng ở bên cạnh thiếu niên kia quay đầu nhìn về phía cô một cái, cô cũng nhìn trở lại. Khóe mắt Lưu Tu nhấc lên một chút, trong mắt lạnh lùng hiện lên một chút khinh thường, sau đó lại quay đầu đi.

Viện trưởng Tề Nhiên nêu rõ cho mọi người mười tám nội quy của Nam Thư thư viện, ở giữa một nội quy: Bất cứ ai có ham mê thế tục mà không được phép, đều bị đuổi khỏi thư viện hết. Khi nói đến nội quy này, ánh mắt cố ý vô tình nhìn lướt qua Hoa Vô Đa cùng công tử Dực.

Hoa Vô Đa ngẩng đầu ưỡn ngực, nét mặt không chút thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh không mang một tia xấu hổ nào.

Ánh mắt công tử Dực khẽ nhìn về phía bên góc, vẻ mặt chuyên chú, giống như hoàn toàn không nghe đến ám chỉ của Tề viện trưởng.

Hoa Vô Đa cũng theo ánh mắt của công tử Dực nhìn qua, chỉ thấy trên một cây tùng có hai con sóc đang xoxo...

Hoa Vô Đa lập tức lại cảm thấy người mình càng nóng lên.

Viện trưởng Tề Nhiên mặc dù đã qua bốn mươi tuổi, nhưng vẫn mang phong độ tuấn lãng, khí phách ung dung, khó trách làm cho thiên hạ đệ nhất mỹ nữ thương yêu. Hoa Vô Đa lập tức nghĩ ngợi lung tung, không biết vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ này, cùng người sắp trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tương lai có bộ dáng thế nào nhỉ? Chị gái Phương Nhược Vy của cô đối với danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ luôn nhất định cố hết sức để đoạt được, nếu có cơ hội, cô rất muốn thay chị của mình nhìn một chút, rốt cuộc thì người nào đẹp hơn đây? Hoa Vô Đa suy nghĩ lung tung, coi lời dạy bảo của viện trưởng Tề Nhiên cùng Quý phu tử như gió thổi bên tai, thời gian trôi qua thật nhanh. .

Nghe được lời Quý phu tử nói: "Ngày mai chính thức bắt đầu đi học. Hôm nay mọi người sắp xếp hành lí trước, cùng làm quen với nhau đi, tất cả giải tán."

Mọi người cùng thưa dạ, dần dần giải tán ra.

Hoa Vô Đa đi về phía công tử Dực.

Công tử Dực cũng chưa rời đi, đang đứng nói chuyện cùng vị thiếu niên kia.

Hoa Vô Đa nghe được thiếu niên nói: "Dực, cậu làm cách nào để Hầu gia đồng ý cậu tới đây học vậy?"

Công tử Dực thản nhiên cười nói: "Ta tự có biện pháp." .

Thiếu niên cười nói: "Cậu là vì Tề Hân mà đến đây còn gì nữa." .

Công tử Dực không chút che giấu gật gật đầu nói: "Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ tương lai, đương nhiên phải đến nhìn xem sao. Nếu vừa lòng tôi, đương nhiên là muốn đoạt đi, để người khác khỏi thừa cơ đoạt trước."

Thiếu niên cười nói: "Dực, cậu hẳn biết, ta luôn không thích vị mỹ nhân nào mà còn đẹp hơn cả ta, lại nói, chỉ sợ lần này cậu thất vọng rồi."

Công tử Dực chau mày hỏi: " Vì sao nói vậy?"

Thiếu niên nói: "Nghe nói hôm qua Tề Hân đã đến học ở Bắc Ngọc thư viện rồi."

Công tử Dực nghe vậy tiếc hận nói: "Haiz... Thật đáng tiếc."

Ở phía sau Hoa Vô Đa cũng nhẹ nhàng thở dài, thật sự đáng tiếc, chỉ thua có một ngày thôi, liền lỡ mất dịp tốt. Lại nghe công tử Dực vô cùng cảm khái nói: "Nàng bỏ lỡ mất vị công tử tốt tất cả mọi mặt như ta, vận may của nàng thật không tốt."

Lúc này, thiếu niên đứng bên cũng thở dài: " Vận may của nàng đúng là không tốt, ngay cả ta cũng bỏ lỡ."

Hoa Vô Đa suýt nữa sặc cả nước miếng, nhưng mà nghĩ lại, cũng không khỏi nghĩ thầm: Vận may của Tề Hân đúng là xui xẻo thật, ngay cả cô mà nàng ta cũng bị bỏ lỡ. .

Ba người rất chi là ăn ý đồng thời thở dài một tiếng, nghe được tiếng thở dài cùng lúc đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng cười phá lên.

Lúc này, vị thiếu niên kia ôm quyền cười nói với Hoa Vô Đa : "Tại hạ là Ngô Kỳ."

Hoa Vô Đa cũng đáp lễ lại: "Tại hạ là Hoa Vô Đa."

"Hạnh ngộ(4)." Thiếu niên nói, biết rõ cô là con gái nhưng vẻ mặt không chút thay đổi.

"Hạnh ngộ." Hoa Vô Đa nói, biết rõ hắn biết mình là con gái nhưng không mang chút bối rối nào.

Công tử Dực đứng ở bên nhìn nhìn hai người, nhún vai cười nói: "Đừng nói với ta, hôm nay là lần đầu tiên hai người gặp nhau."

Hai người chỉ cười không trả lời, công tử Dực lập tức sáng tỏ, thở dài nói: "Haizz, quả nhiên là vật họp theo loài(5)."

Mùa xuân năm ấy, giữa những tán cây xanh rợp của tùng bách, vài vị thiếu niên ngạo nghễ đứng nói chuyện cùng nhau, sức sống tươi mát của thanh xuân tươi trẻ lan tỏa khắp mọi nơi.

Quý phu tử vẫn chưa rời đi, đứng ở xa xa nhìn hình bóng của họ, hết sức ca thán cùng viện trưởng Tề Nhiên : "Tuổi trẻ thật tốt."

Trong Nam Thư thư viện, không kể viện trưởng phu nhân cùng a hoàn thân cận bên mình, còn lại tất cả đều là đàn ông, ngoại trừ có một người đang giả trang thành đàn ông để trà trộn vào: nữ hiệp Hoa Vô Đa.

Sau khi ở thư viện được có hai ngày, số lần công tử Dực kêu gào than thở buồn chán càng ngày càng tăng. Hoa Vô Đa ở cùng phòng với hắn cũng xúc động theo, mỗi lúc công tử Dực kêu la buồn chán, cô thật sự rất muốn đánh vài bộ quyền cho hả giận.

Chương trình học tập của Nam Thư thư viện rất phức tạp, chia làm hai ban.

Học sinh của ban văn chủ yếu học tập các môn: cầm, kỳ, thư, họa, và các lễ nghi khác.

Học sinh của ban võ chủ yếu học tập các môn: cưỡi ngựa, bắn cung, võ công, bày binh bố trận cùng kì môn độn giáp.

Ngoài ra hai ban văn võ còn được học cách xem thiên văn để từ đó đoán được các hiện tượng thiên nhiên sắp diễn ra, y thuật để cứu chữa người.

Ở Nam Thư thư viện có hơn mười lăm vị phu tử, dạy học các môn: cầm nghệ, kỳ nghệ, thư pháp, hội họa, dược lý, tinh tượng học(6), lễ nghi, làm thơ, cưỡi ngựa, bắn cung, võ công, bày binh bố trận cùng kì môn độn giáp.

Tất cả các vị phu tử ở đây đều là những người đứng đầu trong những lĩnh vực kể trên.

Vì đang mang bệnh trong người nên công tử Dực chỉ có thể chọn ban văn, do vậy Hoa Vô Đa cũng phải chọn theo. Công tử Kỳ cũng ở ban văn, mà công tử Tu lại ở ban võ. Công tử Kỳ và công tử Tu cùng ở chung một phòng, vì thế nên công tử Dực cũng không tự mình đi tìm công tử Kỳ, nếu như có chuyện gì, cũng chỉ phái thư đồng Đỗ Tiểu Hỉ đi mời công tử Kỳ đến đây. Dần dà lâu ngày, Hoa Vô Đa càng lúc càng tò mò về công tử Tu. Rốt cuộc anh ta là người như thế nào mà khiến công tử Dực e ngại đến vậy?

Không biết có phải ông trời đã nghe thấu được sự tò mò của cô hay không, lập tức liền sắp đặt một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên giữa cô và công tử Tu.

Trời vừa hửng sáng, những giọt sương ban mai vẫn còn đang vương vấn trên vài nhánh cỏ non mềm, lúc công tử Tu từ nhà vệ sinh đi ra thì thấy Hoa Vô Đa đang trung thành đứng canh bên cạnh một nhà vệ sinh khác, khinh thường hừ lạnh nói: "Hai người các ngươi không những ăn, ở cùng một chỗ, ngay cả lúc đi nhà vệ sinh mà cũng như hình với bóng à?"

Hoa Vô Đa nhìn người mình đang mặc một bộ nam trang, im lặng nghẹn ngào.

Công tử Tu đánh giá toàn thân cô, lời nói như sợ không có người nghẹn mà chết theo : "Mặt mũi bình thường, nhưng vóc dáng tốt lắm, chi bằng bỏ công tử Dực mà đi theo bản công tử đi."

Gì cơ? !

Người luôn luôn có thể khống chế cảm xúc một cách kín đáo như Hoa Vô Đa cũng không nén nổi sự kinh ngạc!

Lúc này công tử Dực đẩy của nhà vệ sinh ra, lạnh lùng nói: "Tu, ngay cả em họ của ta cậu cũng muốn giành ư?"

Công tử Tu nét mặt lạnh lùng liếc nhìn công tử Dực, công tử Dực lạnh lùng nhìn chăm chú lại, không mang theo một tia nhượng bộ.

Hoa Vô Đa cảm nhận rõ sự gây hấn ngầm của hai người, đột nhiên lên tiếng: "Dực, huynh cuối cùng cũng đi ra rồi, nhà vệ sinh bị huynh chiếm lấy lâu ơi là lâu, ta sắp nhịn không nổi nữa rồi." Nói xong, Hoa Vô Đa không nhiều lời nữa liền cởi thắt lưng gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh.

Ngoài nhà xí, công tử Tu mỉa mai: " Có một người em họ ngu ngốc như vậy, cậu cứ giữ mà dùng đi."

Bẹp... Trong nhà vệ sinh có người rất hợp thời mà thả rắm một cái.

Vẻ mặt công tử Tu xám ngoét, bối rối rời đi.

Biết công tử Tu đã rời đi, Hoa Vô Đa cũng ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy công tử Dực đang cười rất sảng khoái. Công tử Dực còn nói: " Khẩu kỹ(7) của cô hay thật đấy, ta còn tưởng là thật nữa chứ."

Hoa Vô Đa liếc liếc mắt nhìn công tử Dực một cái, bình thản nói: "Ai nói đó là khẩu kỹ? Buổi trưa hôm nay ta có ăn chút đậu tương xào, vừa rồi không nhịn được nên...

Công tử Dực lập tức liền bịt mũi mình lại, lầu bầu nói: "Cô đúng là con gái à?" rồi vội vàng hoảng loạn chạy đi, cũng không ngại bây giờ kịp hành động thì đã muộn rồi.

Ánh mắt của Hoa Vô Đa hiện lên một tia cười cợt, đi theo sau hắn.

Ban đêm, đến lượt Trương phu tử dạy môn tinh tượng học. Do thời tiết hôm nay đẹp, lại hiếm khi hai ban được gặp mặt nhau, thế là mọi người xếp hàng theo thứ tự và cùng ngước nhìn, chỉ trỏ những ánh sao lấp lánh trên cao của màn trời đêm.

Công tử Cuống ở ban Võ nhìn lên những ánh sao, bỗng nhiên đưa ra một vấn đề mang đầy tính thảo luận.

Công tử Cuống nhìn sao, nửa tỉnh nửa mê nỉ non nói: "Làm cách nào mới có thể đoạt được một người con gái đây?" Hình như hắn bị vấn đề này làm cho rất đau đầu, nhất thời cảm xúc dâng trào mà cất tiếng hỏi.

Đúng lúc bị Trương phu tử nghe được, rất hứng thú hỏi: "Là người con gái như thế nào?"

Công tử Cuống biết chính mình lỡ lời, thấy phu tử tò mò liền không dám giấu diếm nữa, ngay lập tức cung kính trả lời: "Thưa, là một nữ hiệp trong giang hồ."

Phu tử vuốt chòm râu dài của mình, ở trong bóng đêm, cười có chút tặc tặc, sâu kín nói: "Người ở trong giang hồ phiêu bạt khắp nơi, không chú ý đến những chuyện vặt vãnh cỏn con, có một cách vừa nhanh vừa tốt nhất, đó chính là: bá vương ngạnh thượng cung (8)."

Toàn bộ mọi người ồ lên.

Đêm đó, Hoa Vô Đa chú ý tới ánh mắt công tử Dực nhìn về cô như có chút cười gian trá. Cô bất giác chảy mồ hôi lạnh, nếu không biết rằng hắn đã trúng độc "Vô thanh vô tức", không thể làm gì được cô, đêm hôm đó cô thật không dám đi ngủ.

Từ sau đêm hôm ấy, công tử Dực càng thích môn tinh tượng học hơn.

Những ngày này trôi qua một cách yên ả, trong chớp mắt đã lại qua ba ngày ròng. Càng những ngày yên bình như vậy, Hoa Vô Đa lại càng không hiểu tại sao công tử Dực phải bỏ ra một số tiền lớn để thuê mình làm vệ sĩ. Thấy được trên người hắn loại độc "Vô thanh vô tức" đã dần dần mất tác dụng, cô vừa mừng vùa lo, mừng là, công lực của công tử Dực đã từ từ phục hồi lại, lo là, loại độc "Vô thanh vô tức" này luôn nhắc nhở cô rằng chuyện này không thể giải quyết một cách đơn giản và nhẹ nhàng như vậy được.

Hôm nay là hội đạp thanh(9), thư viện được nghỉ một ngày.

Sáng sớm, công tử Dực ra lệnh cho Đỗ Tiểu Hỉ sắp xếp ổn thỏa, mang theo Hoa Vô Đa cùng đi xuống núi.

Trên đường gặp được công tử Kỳ, ba người cưỡi ngựa xuống núi, vừa cười vừa nói suốt cả một đoạn đường. Trong khi nói chuyện, công tử Dực cùng công tử Kỳ có nhắc đến khu rừng ở phía sau núi, nhìn nhau cười, không cần nói cũng hiểu lòng nhau, lại bày ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Vô Đa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ cảm thấy hai người cười có chút...... dâm!

Ở chân núi, công tử Kỳ nói mình có việc phải đi, xin phép đi trước. Sau khi công tử Kỳ rời đi, công tử Dực và Hoa Vô Đa cùng đi vào một thị trấn nhỏ dưới chân núi.

Trấn này không lớn, hôm nay lại náo nhiệt khác thường. Trên đường đi luôn bắt gặp các nhóm học sinh của Nam Thư thư viện, công tử Dực cũng không dừng lại chào hỏi, chỉ mang theo Hoa Vô Đa cùng Đỗ Tiểu Hỉ đi qua thị trấn, cưỡi ngựa chạy về phía Đông.

Hoa Vô Đa hỏi công tử Dực muốn đi đâu, hắn trả lời, muốn đi vào khu rừng ở phía sau núi, vẻ mặt gấp gáp.

Hoa Vô Đa không biết khu rừng ở phía sau núi này là chỗ nào, đành phải quất roi vào lưng ngựa theo công tử Dực chạy về phía Đông.

Xích ngựa lại xong, ra lệnh cho Đỗ Tiểu Hỉ ở lại canh giữ ngựa, công tử Dực mang theo Hoa Vô Đa đi vòng trên một con đường quanh co lên đỉnh núi, có thanh âm nước chảy róc rách giữa núi rừng, hình như có một con suối từ trên núi chảy xuống. Công tử Dực bò lên trên một tảng đá, lén lút nhìn về phía dưới, Hoa Vô Đa cũng học theo hắn nhìn xuống, thấy được ở dòng suối mát dưới chân núi, một nhóm phụ nữ đang cùng nhau tắm.

Hoa Vô Đa tức giận nhìn về phía công tử Dực, chỉ thấy trên mặt hắn đang ngập tràn sự phấn khích, hai mắt sáng to nhìn không mỏi mệt. Hoa Vô Đa bất lực thở dài một hơi.

Nằm sấp nhìn trong chốc lát, công tử Dực thấy những người con gái ở bên dưới cứ tắm trong nước không lên bờ, không khỏi day dứt, liền quay sang cám dỗ Hoa Vô Đa, nếu đi xuống phía dưới ăn trộm một bộ quần áo thì sẽ trả cho mười lượng bạc.

Hoa Vô Đa im lặng không trả lời.

Công tử Dực liên tiếp khuyên bảo, dù sao cô cũng là phụ nữ, phụ nữ ăn trộm quần áo của phụ nữ thì cũng không có chuyện gì lớn.

Vẻ mặt Hoa Vô Đa vẫn không thay đổi chút nào.

Công tử Dực nhượng bộ tiếp, chỉ cần trộm một bộ quần áo thôi, lập tức cho cô hai mươi lượng !

Hoa Vô Đa cuối cùng cũng động lòng.

Bên dòng suối, Hoa Vô Đa đầu đeo đầy cỏ dại, nằm sấp trên một tảng đá, lấy một nhành cây từ trên cao khều một chiếc áo lót lụa màu lam ở gần tảng đá nhất.

Đột nhiên một người con gái hét lên, Hoa Vô Đa hoảng hốt, vội vàng ôm lấy mỏm đá chạy xuống, không ngờ lại bổ nhào vào dòng nước. Sau đó một nhóm phụ nữ liền vây quanh đấm đá mà không để cô giải thích một lời nào.

(1) : Tòa nhà nằm ở phía trước, đầu tiên

(2) :苍松翠柏 thương: màu xanh. Thúy: xanh đậm sắc. Chỉ tùng bách bốn mùa đều mang màu xanh tươi. Còn có ý nghĩa chỉ người có phẩm chất cao quý, lập trường kiên định

(3) : Cô gái xấu xí, không nhan sắc

(4) Hạnh ngộ : Rất vui được gặp

(5) vật họp theo loài : chỉ đồng loại thì thường hay tụ tập lại một chỗ với nhau.

(6) tinh tượng học : từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh

(7) khẩu kỹ : một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước những âm thanh khác

(8) "Bá vương ngạnh thượng cung" là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai tasống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Tathích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành... [còn nữa, nhưng mềnh lười dịch...]

Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E. [^^'] Ủa sao kỳ dzậy?? Là dzầy nè, "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian"] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian", có vậy thôi..

{ Nguồn từ Jude – Trường phong vạn lí }

(9) Hội đạp thanh: Trước đây, nam nữ thanh niên cũng nhân dịp này để du xuân nên mới có tên gọi hội đạp thanh (tức giẫm lên cỏ). Ngày nay, ở Việt Nam lễ hội này có lẽ không còn, nhưng ở Trung Quốc thì một vài nơi vẫn còn duy trì được.

Mục lục
Ngày đăng: 11/03/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục