Gửi bài:

Chương 74 - Kẻ sỹ vì tri kỷ

Từ Sĩ Xương cười, vẫn chưa để ý cô nói lắp, Nguyên Bạch nói lắp mọi người đều biết, hắn không chỉ nói lắp, theo như Hoa Vô Đa tán gẫu uống rượu cùng quan coi ngục biết được, Nguyên Bạch còn rất có lòng tự trọng, ngày thường hắn không thích nói nhiều, nhưng lại không chịu nổi nhất là chuyện bị người khác xem thường bản thân mình, nhất là chê cười hắn nói lắp, không thể nhẫn nhịn mà chịu đựng được. Vì thế, khi cô vừa tới đại doanh của Lưu Cảnh, cô còn cho một tên tiểu binh chê cười cô nói lắp một cái tát. Nguyên Bạch xuất thân vốn là một tham tướng, tát tên tiểu binh một cái đã là gì, Phạm Để, Tương Minh nhìn thấy cũng không hề ngạc nhiên. Hoa Vô Đa nhớ rõ quan coi ngục còn nói, Nguyên Bạch đã từng là người đọc sách, nên chữ viết rất đẹp, hắn còn đưa chữ viết của Nguyên Bạch cho cô xem, tuy chỉ là có tên vài vài chữ đơn giản, nhưng Hoa Vô Đavừa thấy liền biết là chữ rất đẹp. Nguyên Bạch cũng đã từng học ở Nam Thư thư viện, hiển nhiên là xuất thân không tồi. Không chỉ có như thế, Nguyên Bạch lại còn biết võ công, có thể lên đến chức tham tướng đương nhiên là sẽ không quá kém rồi.

Phạm Để nói một chút về chuyện Ngô Dực thường ngày làm việc và nghỉ ngơi, huấn luyện binh sĩ, nhớ đến lúc bọn họ bị giam giữ, biết cũng rất ít, thấy không có thông tin gì hữu dụng, Lưu Cảnh liền phân phó: "Nếu đã trở lại, ba người các ngươi liền phục chức, trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi."

Ba người cũng không ngờ rằng sẽ dễ dàng được phục chức như thế, tự nhiên cảm động đến rơi nước mắt, hai người kia ngay tại chỗ liền giương tay lên thề, sau này dù có phải thịt nát xương tan cũng thề sẽ cống hiến hết mình cho Lưu Cảnh. Hoa Vô Đa thấy thế cũng giơ tay lên trước mặt mọi người cho xong chuyện, miệng của cô mở ra rồi lại đóng vào, chẳng qua vẫn là lời thề son sắt, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Lưu Cảnh, thiên ngôn vạn ngữ đều không nói, điều quan trọng nhất là, nói lắp cũng chỉ như thế mà thôi.

Ở trong trướng có rất nhiều người, Lưu Cảnh ngoại trừ ngay từ đầu dìu nhóm hắn đứng dậy rồi đi ra, nhưng lại chưa có đến gần, Hoa Vô Đa nhất thời chưa thể nào xuống tay được, đành phải thôi. Cô nghĩ đến hiện giờ mình đã được phục chức, về sau chắc chắn có cơ hội, nên không cần phải nóng vội.

Từ sau khi phục chức, Hoa Vô Đa một mình một trướng, còn có binh lính mặc cho cô sai khiến, chỉ là cô cũng phải để cho tham tướng Vương Mân tùy ý sai khiến. Tính tình Vương Mân nóng nảy phóng khoáng, có chút không kiên nhẫn được cô nói lắp, cho nên ít sai cô làm việc.

Mấy ngày nay Hoa Vô Đa cũng quan sát cẩn thận suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu muốn tiếp cận Lưu Cảnh cũng không quá khó, nhưng nếu muốn một phát giết hắn mà an toàn rời đi, thì lại có chút khó khăn. Võ công của Lưu Cảnh không tồi, đương nhiên không thể khinh thường, nhất định phải một phát giết hắn, nếu không sẽ không có cơ hội để xuống tay lần nữa, nhưng lại không thể ở nơi đông người mà ngang nhiên công khai ám sát hắn. Cho dù là võ công của cô có cao, khinh công cao, nhưng cũng đánh không lại nhiều binh sĩ thế này, nên cần phải chờ thời cơ thích hợp.

Vì là quần áo trong quân đội, ống tay áo đều thắt nơi cổ tay, mười ngón kim hoàn của cô lại trông rất bắt mắt, nên hằng ngày cô không dám đeo, nếu muốn ám sát Lưu Cảnh củng chỉ có thể sử dụng dao găm mà ngầm che giấu, không có mười ngón kim hoàn giúp ích, nên nếu muốn một phát trúng mục tiêu cũng không hề dễ dàng.

Về phần chạy trốn... đúng thật là cũng không khó, cô sờ sờ trên người có đủ các loại mặt nạ đã làm trong mấy ngày qua, cô muốn giả trang làm ai thì sẽ thành người đó, với lại chỉ bằng võ công của cô thôi thì chạy cũng chẳng hề khó.

Khi nghĩ đến đây, công tử Tranh từng nói với cô, Lưu Cảnh dạo này điều binh hàng loạt, hình như có hành động lớn, hắn bao vây Trường Bình gần một tháng cũng không không có đánh thắng, hành động lần này rất có thể là có mưu tính trước.

Cô cho rằng, hiện giờ mình mang thân phận mật thám lẻn vào trong quân của Lưu Cảnh, lại được phục chức, lớn nhỏ thì cũng là một chức quan, chẳng bằng nhân cơ hội này mà điều tra quân tình xem sao.

Chuyện đại sự trong quân, cô vì là phó tham tướng không có cơ hội lên tiếng nhưng vẫn được quyền tham dự. Sau vài lần họp, cô âm thầm kinh hãi, biết được triều đình lần này lại tăng gấp đôi binh lực trợ giúp Lưu Cảnh cướp lấy Trường Bình, cũng vạch kế hoạch tiêu diệt Ngô Dực để miễn trừ hậu họa về sau. Hiện giờ Lưu Cảnh như hổ thêm cánh, mấy ngày gần đây đều bàn bạc về chuyện mưu đồ tấn công Trường Bình, cũng nói bình định xong Ngô Dực ở tây bắc rồi chỉ huy quân đến đông bắc, tiêu diệt nốt Ngô Kỳ ở Thượng Đẳng, lời nói này thật chẳng để Ngô Dực vào trong mắt.

Sáng sớm, ba ngày sau.

Tiếng trống trận dồn dập triệu tập toàn bộ tướng quân cùng chúng tướng sĩ dưới đài, đột nhiên triệu tập như thế, không biết là có chuyện lớn gì. Đợi đến khi Hoa Vô Đa ưỡn ngực đứng trên vị trí của mình, vừa nhấc đầu lên, đã giật mình ngay tại trận.

Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng, mình lại nhìn thấy Lưu Tu.

Cô tránh ở giữa các binh lính, thật muốn không nhìn tới hắn, nhưng lại cố tình đang nhìn, may là tất cả mọi người đều đang nhìn, nên không thấy được sự bất ngờ của cô.

Hắn thay đổi thật nhiều, hắn trong ký ức của cô, quả thực là như hai người khác hẳn. Vốn cô không ngờ rằng mình sẽ gặp lại hắn, nhưng hôm nay hắn đứng ngay trước mặt cô, vốn tưởng rằng bản thân cô sẽ đau đến tột cùng, nhưng cô lại phát hiện, trong giờ phút này tâm tình của mình đã trở nên khác trước.

Chuyện cũ đã qua, sự nhút nhát sợ hãi trước kia khi gặp lại hắn đã phai nhạt đi trong cô rất nhiều. Cô theo bản năng mà sờ sờ trước ngực, dường như ngay cả bản thân mình đều thật kỳ lạ, hắn đã từng khiến cho cô chịu khuất nhục và hối hận, làm sao lại có thể dễ dàng không oán hận hắn như vậy chứ... Không bận lòng, chỉ trừ một tia buồn bã không thể nói rõ.

Điểm tướng trên đài, Lưu Cảnh đứng bên cạnh hắn trông cũng có vẻ nho nhã hơn nhiều, chẳng trách Ôn Ngữ nói rằng, Lưu Tu từ khi đông chinh trở về, rèn luyện nơi chiến trường, khí thế càng trầm ổn, khiến kẻ khác sợ hãi.

Hắn đứng ở điểm tướng trên đài, cao cao tại thượng, ánh mắt buông xuống nhìn quét qua các tướng sĩ dưới sân, mọi người đều không dám thở mạnh một tiếng. Hàng vạn tướng sĩ dưới đài vì Triệt vương đến mà lặng ngắt như tờ. Đứng ở một chỗ trên vạn người, thế nhưng hô hấp của cô dường như cũng bị tách ra. Các tướng sĩ đều đứng thẳng người, dường như nếu có thể được Triệt vương liếc mắt một cái thôi cũng là vinh quang.

Hoa Vô Đa nhìn hắn đứng trên đài, một khắc khi đó, dường như khoảng cách giữa mình và hắn đã xa ngày càng xa, rốt cuộc xa đến nỗi không thể chạm đến được.

Cùng đi với Lưu Tu còn có Công Tôn Tử Dương và Ôn Ngữ, nhưng từ khi Hoa Vô Đa nhìn thấy Lưu Tu, trong khoảnh khắc ấy trong mắt cô chỉ có hắn, những người khác vẫn chưa chú ý, thậm chí có một người bạn cũ đang đứng độc lập dưới một góc đài kia cô cũng chưa từng phát hiện, người đó là Đường Dạ.

Một năm qua, Đường Dạ vẫn đi theo bên người Lưu Tu, Đường gia cùng Lưu gia vẫn thường xuyên qua lại mật thiết với nhau.

Đường Dạ đứng ở một góc khuất dưới đài, một thân quần áo hắc y.

Ánh mắt hắn lạnh nhạt lướt qua chúng tướng sĩ, bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, dường như có chút không thể tin được, còn lộ ra một tia hoài nghi. Chỗ mà ánh mắt hắn dừng lại, đúng là chỗ Hoa Vô Đa đang ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lưu Tu.

Từ điểm tướng đài trở về, tinh thần Hoa Vô Đa trở nên ngẩn ngơ, cô trốn trong doanh trướng, từ sáng sớm cho đến lúc trời tối, thẳng cho đến lúc Lưu Tu triệu tập chúng tướng quân cùng vào trướng nghị sự, cô mới đấu tranh mà từ bên trong đi ra, đi thì chắc chắn sẽ thấy hắn, rất có khả năng sẽ bị hắn nhận ra, nhưng nếu không đi, lại không có lý do, có cơ hội để nhìn thấy Triệt vương Lưu Tu và cùng người nghị sự, tất cả các tướng lĩnh đều coi đó là vinh quang, chẳng ai lại từ chối không đi, nếu từ chối ngược lại sẽ để lại dấu vết, càng khiến mọi người chú ý, nhưng mà nếu đi...

Mấy năm nay, Lưu Tut hay đổi thật nhiều, mà ngay bản thân cô cũng chẳng biết vì sao, nếu cô chú ý hành sự chưa hẳn hắn đã có thể nhận ra.

Lúc suy tính xong xuôi, cô cố tình đợi tham tướng Vương Mân bên ngoài, cùng hắn tiến vào trướng.

Cô vừa vặn đứng sau Vương Mân cùng hắn bái kiến Lưu Tu, bốn chữ "mạt tướng Nguyên Bạch" được nói ra nhẹ nhàng mà trôi chảy, lúc đứng dậy quan sát hắn, cô bên ngoài bình tĩnh tự nhiên, nhưng bên trong đã sớm rối loạn, may mắn là các tướng lĩnh khác cũng lần lượt tiến vào trướng, cô và Vương Mân mới vừa đi qua một bên,cô cúi đầu đứng ở phía sau Vương Mân, lại vẫn chưa làm cho Lưu Tu chú ý.

Một đám tướng lĩnh tiến vào trướng bái kiến Triệt vương Lưu Tu, cô hơi hơi liếc mắt trộm nhìn về phía hắn đang ngồi, thấy hắn ngồi thật ngay ngắn, vẻ mặt đóng băng, uy nghiêm trầm ổn, không giận mà uy, cô thu hồi lại ánh mắt, trong lòng càng thấy buồn bã hơn, bọn họ đều thay đổi, sẽ không thể quay lại như lúc xưa được nữa.

Tất cả đều tề tụ lại một đường, ngồi ở giữa là Lưu Tu, bên tay trái hắn là Lưu Cảnh, có vài tên tham tướng thay phiên nhau ngồi ở phía sau, phó tham tướng thì lại cúi đầu đứng ở phía sau chúng tham tướng.

Thấy mọi người đến đông đủ, Lưu Tu nói: "Chúng ta cùng Ngô Dực quyết chiến ở Trường Bình, các vị tướng quân đã chuẩn bị tốt để nghênh chiến với địch chưa?"

Chúng tướng đều hô to: "Đã chuẩn bị tốt!"

Lưu Tu gật gật đầu, lại nói: "Ta nghe nói, trong quân của Ngô Dực, có một tên tiểu tướng tên là Ngô Đa, trong vụ loạn quân lần trước đã liên tục giết hết hơn mười tương sĩ bên ta, không ai địch nổi sao?"

Chúng tướng trầm mặc.

Trong lòng Hoa Vô Đa cả kinh, hơi hơi giương mắt lại nhìn về phía Lưu Tu, chỉ thấy ánh mắt hắn khi nói đến những lời sâu xa này thì gợn sóng mà không hề sợ hãi.

Ngô Đa là Vô Đa, tên giống nhau, chỉ là lúc trước cô lười nhác mà dùng luôn cái tên này, công tử Dực biết cô lười nên mới nhiều lần dùng tên giống nhau, hắn còn từng chê cười cô, chỉ là, công tử Tranh lại nói, mỗi lần gọi cô bằng cái tên này thì đều cảm thấy rất thân thiết, ở trong thư viện gọi cô như vậy, mặc dù lúc trước ở bên cạnh Tống Tử Tinh, khi cái tên Ngô Đa nổi danh khắp thiên hạ khi cô đánh bại Trần Đông Diệu, bọn họ nghe thấy cái tên như vậy tự nhiên mà lại nhớ đến cô, mà trong giờ phút này, Lưu Tu lại nhắc đến tên của cô.

Một trận ở Trường Bình tuy rằng cô làm náo động một phen, nhưng lại chưa đến mức được hắn cọi trọng như thế, cũng đều không phải như lời hắn nói là không ai địch nổi, ít nhất cô còn tự đến trong quân của Ngô Dực, chưa bao giờ cùng các tướng quân ở đây đơn đả độc tấu, chưa giao thủ chính thức, làm sao có thể nói rằng không ai địch nổi? Ngày ấy ở trong đám loạn quân cứu Ngô Dực, cũng chỉ giết có vài binh lính, cũng không phải là tướng lĩnh, sao hắn lại đột nhiên nói như thế? Phải chăng là hắn đã phát giác được chuyện gì rồi? Nghĩ đến đây, trong lòng cô lại thấy hơi căng thẳng.

Khi nhớ đến trận chiến ở Trường Bình, dưới tình thế cấp bách cô đành phải dùng mười ngón kim hoàn ở trong đám loạn quân mà cứu Ngô Dực, sau đó vì sợ mọi người nhận ra thân phận của cô, Ngô Dực cố ý đem chuyện này làm phai nhạt đi, chưa bao giờ trước mặt mọi người nhắc tới chuyện cô giết hơn mười người và càng không phải là anh dũng phi thường, mà là dùng một loại binh khí đặc thù, trên chiến trường vốn rất hỗn loạn, rất nhiều người hoảng sợ mà chỉ nhìn thoáng qua chứ không ai biết đó là binh khí đặc thù mười ngón kim hoàn, nên tưởng rằng cô thật anh dũng phi thường.

Nghe tới Lưu Tu nhắc tới chuyện Trường Bình thất thủ, Lưu Cảnh kích động đứng lên, lớn tiếng nói: "Trận chiến ở Trường Bình lần trước, là mạt tướng chỉ huy sai lầm, chưa từng ngờ tới trong quân của Ngô Dực lại có một nhân vật như thế này, lần này gặp lại, nhất định phải lấy thủ cấp của tên này để rửa sạch nỗi sỉ nhục ở Trường Bình!" Lưu Cảnh xoay người nói với chúng tướng quân: "Các vị tướng quân theo ta đã nhiều năm, lần trước đã đánh mất quận Trường Bình, lần này nhất quyết phải lấy lại, tẩy sạch nỗi nhục đã thua lần trước!"

Chúng tướng đều đứng dậy, đồng thanh nói: "Thề sống chết đi theo Triệt vương! Đoạt lại Trường Bình!"

Đã nhiều ngày nay, cô cảm thấy được có người âm thầm quan sát mình, cho dù cô có cẩn thận đến thế nào đi nữa cũng không phát hiện được có người đang theo dõi mình. Buổi tối khi nằm trên đệm ngủ cô còn nghi ngờ có phải bản thân mình mẫn cảm hay là lo nghĩ quá nhiều hay không nữa. Quả thực không phải là cô mẫn cảm, đúng là có một đôi mắt cứ âm thầm nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có điều đó không phải là người, mà là một con rắn nhỏ màu trắng. Con rắn ấy ở bên ngoài trướng cho đến lúc cô ngủ còn chần chừ không đi, giống như là tìm được một mùi dễ chịu, cho đến khi bị một người nắm lên thu vào bên trong ống trúc.

Màn đêm buông xuống, đám người lặng lẽ nhìn Triệt vương Lưu Tu rời đi. Lưu Tu đi rồi, trong lòng Hoa Vô Đa mới nhẹ nhõm.

Nửa đêm, trong quân trướng của Lưu Cảnh, Đường Dạ bỗng nhiên xuất hiện, Lưu Cảnh đứng dậy chào đón, Đường Dạ lạnh nhạt nói: "Có mật thám trà trộn vào trong quân của ngươi, kế hoạch hành quân lần này của ngươi, có thể đã để lộ cho Ngô Dực rồi."

Lưu Cảnh cả kinh nói: "Ngươi nói trong quân ta có gian tế? ! Là người phương nào?"

Đường Dạ vẫn chưa trả lời mà xoay người rời đi.

Lưu Cảnh đuổi theo vài bước muốn gọi hắn quay về rồi lại thôi, Đường Dạ, người này không ai dám trêu chọc, ngay cả Triệt vương cũng chỉ khi quan trọng mới dùng đến hắn, nghĩ đến bản lĩnh của Đường Dạ, Lưu Cảnh chợt thấy sợ hãi, nếu Đường Dạ không muốn nói thì có hỏi cũng như không.

Sau một lúc do dự, Lưu Cảnh mới gọi mưu sĩ Từ Sĩ Xương đến nói: "Có mật thám lẻn vào quân ta, lần này, chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế..."

Ngô Dực sau khi nhận được tin tức từ Hoa Vô Đa, mới biết được Lưu Tu đã đến trong quân của Lưu Cảnh, mấy ngày gần đây Lưu Cảnh thường xuyên điều động quân đội, vốn là cũng không tấn công Trường Bình ngay, mà là muốn dương đông kích tây, cùng lập mưu với Lưu Tu tấn công quận Thượng Đẳng sau đó mới chiếm lại Trường Bình.

Chuyện này thật không thể coi thường, Thượng Đẳng ở phía trước Trường Bình, nếu Thượng Đẳng bị công phá thì Trường Bình rất khó giữ được.

Đã nhiều ngày nay, công tử Tranh vẫn không dám ngồi vì sợ mông đau sau khi biết được tin tức của Hoa Vô Đa, đã vô cùng xúc động nói: "May mà là Vô Đa đi a."

Công tử Dực nghe vậy, chưa nói một lời, trong lòng mơ hồ lại có tia bất an.

Ban đêm Ngô Dực phái người liên lạc với Ngô Kỳ đang đóng ở quận Thượng Đẳng, hai người trao đổi thư, đều cho rằng Lưu Tu, Lưu Cảnh rất có thể sẽ tấn công Thượng Đẳng.

Ngày thứ hai khi tin tức được truyền lại, Lưu Cảnh liền cử binh đến ngoài thành Trường Bình làm ầm ĩ, Ngô Dực tự mình ra nghênh chiến, muốn nhìn một chút xem trong hồ lô của Lưu Cảnh đến tột cùng là bán thuốc gì.

Đại tướng quân Vương Mân dưới tay Lưu Cảnh dẫn đầu đưa binh xuất chiến.

Vương Mân đi vào giữa hai quân, khí thế lẫy lừng, nhưng cũng chỉ đích danh người hắn muốn khiêu chiến là Ngô Đa.

Hoa Vô Đa đứng phía sau Vương Mân, nghe thấy Vương Mân đứng trước mặt mà lại gọi tên mình, không khỏi thầm nghĩ, nếu trong giờ phút này cô giơ tay lên hô to một tiếng: ta ở trong này! Không biết vẻ mặt Vương Mân sẽ phấn khích như thế nào nhỉ, nhưng cái ý tưởng này cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng mà thôi.

Đương nhiên người nghênh chiến với Vương Mân không thể là Ngô Đa, nhưng mà là tiểu tướng dưới tay Ngô Dực là Úy Trì Trữ.

Úy Trì Trữ mặc dù chỉ là tiểu tướng, nhưng nếu so với tuổi thì vẫn hơn Hoa Vô Đa một, hai tuổi gì đó. Úy Trì Trữ cùng Hoa Vô Đa có biết nhau, nhưng không quá thân, chỉ là giờ phút này đánh nhau với Vương Mân có ba chiêu, đã lộ vẻ cố gắng hết sức, cuối cùng đã bại dưới cây giáo của Vương Mân.

Vương Mân sau khi giết một người, sĩ khí càng tăng, trong hai quân, lại nói ra cái tên Ngô Đa, dường như hôm nay nhất định phải phân cao thấp với cái người ở trên chiến trường lần trước vì cứu Thành vương mà nổi danh khắp thiên hạ là Ngô Đa kia.

Vương Mân cứ chấp nhất như thế, Hoa Vô Đa biết nguyên nhân là do câu nói của Lưu Tu.

Lưu Tu âm thầm tới đây, đương nhiên không thể làm cho Ngô Dực biết được, lần này hai quân đối đầu nhau, mà hắn thì chưa cần xuất hiện, Vương Mân ở phía trước làm ầm ĩ một phen, tiến lên nghênh chiến cũng không phải là Ngô Đa, mà là lão tướng quân Hoắc Uy. Hoắc Uy đi theo Tây Kinh Hầu đã nhiều năm, là một lão tướng rất có kinh nghiệm, năm trước Ngô Dực vì dẫn binh đánh chiếm Trường Bình, nên ông đã canh giữ phương bắc để phòng ngừa dân Hung Nô xâm chiếm. Mới đây nhất là nghe nói con trai của ông là Hoắc Ưng đã thay ông trấn giữ nơi biên quan, vốn định để ông về nhà dưỡng lão, nhưng ông bảo đợi ở nhà không được, nên đã rất nhiều lần cầu xin Tây Kinh Hầu, Tây Kinh Hầu liền cho phép ông đến chỗ của Thành vương Ngô Dực. Lúc này thấy Vương Mân làm càn, lão tướng quân mới giận dữ xin dẫn binh đi xuất chiến, nghênh chiến với Vương Mân.

Cuối cùng, Vương Mân chết dưới đao của Hoắc Uy.

Vương Mân ngay trước quân mà tử trận, tiếng trống trận ở Trường Bình vang lên như sấm ăn mừng chiến thắng của lão tướng quân, Hoa Vô Đa rất cao hứng, không ngờ đang trong lúc vui mừng gấp bội, lại bị Lưu Cảnh phong làm tham tướng ngay tại chỗ, từ phó mà lại biến thành chính, Hoa Vô Đa lại thấy kích động, ba chữ "Tạ ơn tướng quân" này cũng biến thành "Tạ ơn... Ôi tạ ơn... Đem... Đem...Ôi đã đem..." Thẳng cho đến khi mặt các chúng tướng đang rất sốt ruột, cái chữ "Quân" kia mới nhổ được ra.

Chúng tướng thở ra một hơi không sạch sẽ, Lưu Cảnh chau mày phất ống tay áo, cô rất thức thời mà đứng luôn lên vị trí của Vương Mân.

Lưu Cảnh nói: "Vị tướng quân nào nguyện ý xuất chiến?"

Một người nghe vậy, đứng trên mặt đất mà kích động nói: "Mạt tướng nguyện đi."

Chỉ chốc lát sau, mạt tướng này liền chết ở trước trận.

Lão tướng quân Hoắc Uy bị Ngô Dực triệu hồi.

Lúc này nơi Lưu Cảnh lại có một mạt tướng tự đứng ra xông lên trước trận, mở miệng mắng to Ngô Đa là con rùa đen rụt đầu, nhát như chuột, không dám đi ra nghênh chiến với cha hắn.

Hoa Vô Đa lúc này mắt mũi đang nhàm chán nên luyện đôi mắt, nghe vậy thì thầm nghĩ, ngươi có gào khản cổ ta cũng không đi ra.

Ngô Dực tại đây kêu gọi thu binh.

Trước trận người nọ cứ kêu gào một hồi, Lưu Cảnh cũng không thấy thú vị, liền cũng thu binh.

Khi đại quân quay về doanh trại, Hoa Vô Đa lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang đi theo quân, xe ngựa có màn che nhìn không rõ người ngồi bên trong là ai, thẳng cho đến khi Lưu Cảnh cưỡi ngựa đi tới, mở mành xe lên, trong phút chốc, Hoa Vô Đa lại thấy được Lưu Tu.

Không phải tối qua hắn đi rồi sao? Sao lại vẫn còn ở đây?

Trên đường trở về, cô bắt đầu nghi ngờ có phải là vừa rồi mình bị hoa mắt nên nhìn lầm rồi không, đợi đến khi trở về doanh trại, cô trốn trong góc khuất, quả nhiên thấy Lưu Cảnh cùng Lưu Tu lần lượt xuống xe ngựa, người ngồi trong xe ngựa đúng là hắn, hắn đêm qua không có đi, hôm nay còn đến trước trận xem cuộc chiến này.

Trở lại doanh trại, Lưu Cảnh cùng Lưu Tu đi thẳng vào doanh trướng không có đi ra. Hoa Vô Đa cố ý đi dạo một vòng bên ngoài trướng, nhưng lại vì bên ngoài trướng có trọng binh canh gác nên không dám đi vào quá gần, cho nên cái gì cũng không nghe được, chỉ có thể từ bỏ.

Lưu Cẩn đem binh vây đánh Trường Bình, ý đồ đó đã rõ cả mười phần, nhưng Ngô Dực lại luân phiên nghe được mật thám ngầm báo, gần đây ban đêm trong quân của Lưu Cảnh có mấy đội ngũ đang từ Trường Bình lén rời về phía Thượng Đẳng. Thượng Đẳng ở phía trước Trường Bình, nếu Thượng Đẳng bị đánh bại, Trường Bình sẽ gặp nguy. Ngô Dực nếu còn do dự nữa, tính mệnh của tướng quân Hồ Vi Trung, Tôn Tranh đang cố thủ ở Trường Bình sẽ gặp nguy hiểm, liền tự mình dẫn mấy vạn binh ban đêm đi đến Thượng Đẳng tiếp viện cho Ngô Kỳ.

Nửa tháng sau, Lưu Tu quả nhiên phát lệnh bắt đầu ồ ạt tấn công Thượng Đẳng, chiến sự kịch liệt, sau vài trận tấn công mãnh liệt đánh đuổi Lưu Tu, Ngô Dực lại chợt nghe cấp báo từ Trường Bình. Quân chủ lực của Lưu Cảnh cũng đồng thời tấn công vào Trường Bình, vì Ngô Dực mang theo một nửa số quân giữ thành, nên lúc này ở Trường Bình đã tràn ngập những nguy cơ.

Ngô Dực, Ngô Kỳ sau khi kinh hãi, mới biết là đã trúng kế. Ngô Dực vội dẫn binh trở lại Trường Bình, muốn từ phía sau ôm trọn mà tấn công Lưu Cảnh, nhưng mà chàng không ngờ tới, Lưu Cảnh dường như đã sớm đoán được chàng sẽ tính như thế, nên đã ở trong khe núi mai phục mấy ngàn binh sĩ, đại quân của Ngô Dực bị tập kích bất ngờ. Đợi đến khi thấy rõ người phục kích chàng là Lưu Cảnh, Ngô Dực mới hiểu được là mình lại bị trúng kế, Lưu Cảnh không có tự mình đưa quân đi tấn công Trường Bình, mà là lúc này đang chờ chàng, quả nhiên kế này của Lưu Cảnh, Lưu Tu chủ yếu là muốn giết chàng. Thượng Đẳng, Trường Bình nhân cơ hội này đều có thể đánh thắng rất dễ dàng, chỉ là tất cả đều không quan trọng bằng việc giết chàng.

Ngô Dực bị bao vây xung quanh, chém giết cả hồi lâu cũng không mở ra được một con đường máu, chỉ còn vô số quân địch nhiều như nước biển xông tới, rõ ràng ở đây lúc này đều là quân tinh nhuệ của Lưu Cảnh, hôm nay chàng đã lành ít dữ nhiều.

Nhưng Lưu Cảnh không ngờ rằng, hắn cho là mình đã nắm trong tay đại cục, khi Ngô Dực bị vây trong cốc có chạy đằng trời cũng không thoát, chết là không thể nghi ngờ, thì đột nhiên lại có một người xông tới muốn ám sát hắn, mà người này cũng vừa mới được thăng chức không lâu làm tham tướng – Nguyên Bạch.

Trong ánh mắt Nguyên Bạch đầy tia sát ý làm hắn kinh hãi, hắn không hiểu, Nguyên Bạch là bạn đồng môn của hắn, hai người đã từng học tại Nam Thư thư viện, mặc dù không có tình anh em nhưng cũng có tình bạn bè, thời điểm hắn làm Phi tướng quân, Nguyên Bạch đã đi theo hắn, nhiều năm qua chưa từng thay lòng đổi dạ. Hắn vẫn tín nhiệm Nguyên Bạch, rất tín nhiệm, ngày thường, Nguyên Bạch nói lắp chỉ là chuyện nhỏ, cũng có chiếu cố hắn một chút. Hắn không hiểu, vì cái gì mà chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, Nguyên Bạch lại thay lòng đổi dạ mà quy thuận theo Ngô Dực.

Hoa Vô Đa vốn có thể một phát giết chết hắn, nhưng lại thấy hộ vệ bên người hắn huyết nhục chi khu liều chết để ngăn cản cô, nhưng cô vẫn làm Lưu Cảnh bị thương nặng, chúng tướng thấy thế đều rút đao ra vây đánh cô. Đối mặt với các tướng sĩ ùa lên, Hoa Vô Đa không có một tia bối rối. Cô thả người bay lên, trong phút chốc, mọi người thấy được trên chiến trường Ngô Đa từng dùng một chiêu kia chớp mắt, các tướng sĩ vây quanh cô đã chết hết. Giữa đám người đang hỗn loạn có người kêu to cái tên: "Ngô Đa", nhận ra cô, cô thừa dịp này mà dùng khinh công nhảy vào trong cốc, trong đó đang là hỗn chiến, sớm đã không phân rõ hai bên. Trong lúc hỗn loạn cô tìm được vị trí của Ngô Dực, liền bay lên, ném mạnh một viên chói mắt xuống. Bụi mù qua đi, cô đã giết chết mấy người, đoạt lấy ngựa chiến và cây giáo trong tay một binh sĩ, đi đến bên cạnh Ngô Dực.

Rất nhiều người ở khắp nơi đều bị bụi mù mà khóc, đám người của Ngô Dực cũng không mở được mắt ra, Hoa Vô Đa tới gần nói nhỏ vài câu với Ngô Dực, Ngô Dực đã biết là cô, trong chớp mắt bắt được cánh tay của cô, thật nhanh thật nhanh.

Hoa Vô Đa mở bình nước mang theo bên người ra, lấy một chút nước lau mí mắt cho chàng. Ngô Dực mở mắt ra, nhìn thấy cô, tuy rằng chật vật, nhưng cũng lộ ra ý cười, nhưng ngay lúc này, lại nghe thấy trên đỉnh núi giọng nói khàn khàn của Lưu Cảnh: "Giết, không cần lo cho vết thương của ta, giết Ngô Dực, giết."

Tuân lệnh, các tướng quân dưới trướng Lưu Cảnh lập tức chỉnh đốn lại quân đội, tiếp tục vây đánh Ngô Dực dưới khe núi.

Hoa Vô Đa vì mặc quần áo của Nguyên Bạch, một trận vừa rồi ở ngoài cốc với Lưu Cảnh thì bên trong không ai không biết, nên không có đề phòng cô. Cô xen lẫn trong đó, nhân cơ hội mà chém giết lung tung vô số binh lính của Lưu Cảnh, đi trước một bước bảo vệ Ngô Dực mà giết người mở ra một con đường máu, hướng đến miệng cốc mà rời đi.

Mắt thấy chỉ còn một đoạn đường nữa là đã gần đến miệng cốc, nhưng bỗng dưng từ phía trước lại vây quanh vô số binh lính, ép bọn họ quay về trong cốc. Ánh mắt Đỗ Tiểu Hỉ đã thành màu đỏ, toàn thân đều là máu, bả vai của Hoa Vô Đa cũng bị thương.

Lại một đám người nữa xông tới, Hoa Vô Đa hét lên một tiếng, tung người bay lên, mười ngón kim hoàn bắn ra, chi chít ngân tuyến bay qua, cắt qua cơ thể quân địch mà một chút cũng không thấy máu. Trong quân của Lưu Cảnh nhất thời đại loạn, các người sinh ra một con đường máu, cô quay lại hô to: "Dực, đi theo ta, đi mau."

Hoa Vô Đa bảo vệ cho Ngô Dực chạy ra khỏi khe núi.

Trên núi, Lưu Cảnh lẩm bẩm nói: "Thuật dịch dung, sao ta lại không nghĩ tới, thì ra là ngươi! Chẳng trách, chẳng trách, Tu lại..." Lưu Cảnh bỗng nhiên chỉ vào chỗ Ngô Dực mà lớn tiếng nói: "Giết hắn, ai có thể giết được Ngô Dực, thưởng vạn lượng hoàng kim, phong làm Vạn Hộ hầu."

Chúng tướng nghe vậy, càng điên cuồng hơn mà đuổi giết Ngô Dực.

Đỗ Tiểu Hỉ đem người trở lại khe núi, muốn liều chết tranh thủ thời gian, làm cho Ngô Dực chạy được xa.

Hoa Vô Đa cùng Ngô Dực vừa đánh vừa lùi, trong khe núi đường vừa hẹp vừa dài, miệng cốc lại ở trên, Hoa Vô Đa mắt thấy giáo úy Phạm Để dẫn một đám binh lính đuổi theo, hiển nhiên là Đỗ Tiểu Hỉ không địch lại, quả nhiên là đã không thể chống đỡ được lâu.

Cô vung cây giáo trong tay lên, mười ngón kim hoàn rạng rỡ dưới ánh mặt trời mà bắn ra.

Cô quay đầu lại cười với Ngô Dực, không quan tâm đến vết thương đổ máu ở trên vai, kiên định nói với chàng: "Người bọn họ muốn giết là ta chứ không phải chàng, chàng đi trước đi, Lưu Cảnh đã bị ta làm cho trọng thương, chống đỡ không được bao lâu đâu, Phạm Để lại càng không phải là đối thủ của ta. Tuy rằng bọn họ đông người, nhưng ta tìm được cơ hội nhất định sẽ bắt lấy Phạm Để, binh pháp viết: bắt giặc trước là bắt vua, ta cũng không tin, ta tóm được tên cầm đầu của bọn họ, bọn họ sao dám không nghe ta!" Thấy Ngô Dực đi đi lại lại, cô lại nói: "Tình thế này bất lợi với chúng ta, Dực, không cần chần chừ nữa, đây chính là cơ hội duy nhất. Dực, tin tưởng ta, ta sẽ cho chàng có đủ thời gian để rời đi!"

Chàng không hề nghe cô, lập tức nhảy xuống, bât chấp tướng sĩ thúc giục, vẫn bước đến bên cô.

Bọn họ cả người đều là máu, mùi máu tươi xông thẳng vào chóp mũi, khiến kẻ khác buồn nôn, tất cả bọn họ đều bị thương, trên người đã sớm không phân biệt rõ là máu mình hay là máu địch.

Bọn họ cứ gần kề như vậy, ánh mắt nhìn chăm chú mà quấn lấy đối phương, chàng chịu đựng cũng không buông tha, trong phút chốc cô như mê đi nhưng ngay sau đó lại vô cùng kiên định, đều phản chiếu hình ảnh đối phương trong mắt.

Nhiệt độ lòng bàn tay chàng, khiến cô run rẩy mà lưu luyến, chàng lại vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, cứ như thế, giúp cô lau sạch tất cả vết máu. Đây là lần thứ tư, cô che ở trước mặt chàng.

Chàng nói: "Đây là lần cuối cùng."

Cô nhìn chàng, bất giác lại có chút ngây ngốc mà ngẩn ngơ, lầm bẩm nói: "Kẻ sĩ chết vì tri kỷ."

Trong lòng chàng cảm thấy rung động, chàng chưa bao giờ nghĩ rằng, thế gian này lại có một cô gái, khiến chàng thật lòng yêu thương, hoàn toàn lấy thật lòng để đổi lấy thật lòng. Trên thế gian này ngoại trừ giang sơn ra còn có cái gì làm chàng khát vọng, làm chàng bất chấp tất cả để có được, đó chính là người ở trước mặt chàng, cô. Thậm chí so với giang sơn, còn muốn... Nghĩ đến đây, trong lòng chàng chợt cảm thấy kinh hãi, bỗng dưng thu hồi lại cánh tay của mình, buông cô ra, xoay người nhảy lên lưng ngựa, chỉ để lại một câu nói gượng gạo: "Cẩn thận." Rồi dẫn những người còn lại thúc ngựa mà đi, chỉ để lại một một tiểu đội lại cho cô.

Sau khi chạy đi mấy trượng, chàng chợt ngừng lại, quay đầu lại nhìn, phát hiện cô vẫn đang đứng tại chỗ nhìn chính mình, ánh mắt căng thẳng, liền thấy cô giơ cây giáo trong tay lên, quơ quơ về hướng chàng hô: "Chàng xem ta có giống Trương Dực Đức trong tam quốc đã từ giữa khe núi mà đẩy lui trăm vạn hùng binh của Tào Tháo không này!"

Chàng nở một nụ cười nhợt nhạt, mơ hồ nhìn cô hiện giờ còn mặt tươi như hoa. Chàng thu lại tầm mắt, ghìm cương chuyển đầu ngựa, dẫn binh ra sức mà chạy.

Mục lục
Ngày đăng: 18/10/2017
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục