Gửi bài:

Chương 125

Chính văn thiếp tình Như Nguyệt, vĩnh mộc quân tâm [ bát ]

Tiệc tối đêm đó, cơ hồ giống như vì Anh vương phủ mà mở, chỉ trong khoảnh khắc Hoàng Phủ Thanh Vũ liền nổi bật độc nhất vô nhị.

TRước khi rời cung, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên bị hoàng đế triệu đến thư phòng, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều xuất hiện vi diệu biến hóa, chỉ có duy nhất Tịch Nhan giống như bình thường không hề biểu hiện điều gì khác, dẫn theo Ngân Châm hướng cửa cung bước ra.

Xe ngựa sớm đã được chuẩn bị tốt, đang đứng đợi nơi đó.

"Thất tẩu!"

Đột nhiên có tiếng gọi của lão Thập Nhị từ phía sau truyền đến, Tịch Nhan quay người lại, lại cũng phát hiện Lâm Lạc Tuyết đang đi phía sau mình cũng đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía lão Thập Nhị.

THập Nhị lão tất nhiên cũng không đoán được tình hình lại diễn ra như vậy, cách đó không xa, hắn vừa nhìn Tịch Nhan, lại đúng lúc nhìn tới Lâm Lạc Tuyết, rốt cục vẫn quyết định đem vấn đề đau đầu này trả lại cho thất ca, vì thế liền cứ hàm hồ nói:"Thất tẩu, thất ca nói ngươi chờ hắn một lát, hắn có việc lúc sau sẽ đến."

Cách không xa ánh mắt Lâm Lạc Tuyết hơi hơi lóe sáng:"Hảo, ta sẽ ở chỗ này chờ hắn."

Đứng phía trước nàng, Tịch Nhan cười nhẹ, xoay người tiếp tục hướng tới xe ngựa đi đến.

"Sườn Vương phi." Ngân Châm ở phía sau nàng thấp giọng nói,"Thập Nhị gia nói rõ ràng ý muốn cho người nghe, chúng ta nên đợi ở chỗ này chờ thất gia."

"Không cần , tả hữu cũng có người chờ hắn. Ta mệt thật sự, về phủ đi."

Trở lại trong phủ Tịch Nhan liền muốn nghỉ tạm, nhưng chợt nhớ tới vẫn chưa uống thuốc, liền phân phó Ngân Châm đem thuốc mang tới.

Ngân châm theo lời nàng lấy thuốc, rót thêm chén nước ấm, đang muốn đưa cho tịch nhan, tay bỗng nhiên co rụt lại:"Sườn Vương phi, nay người đang có bầu, thuốc này còn có thể uống sao? Nô tỳ mặc dù không thông y lý, cũng biết đạo lý 'Là dược ba phần độc'. Hay là trước hết mời ngự y đến, bắt mạch cho người trước đi?"

Tịch nhan cười nhẹ:"Không cần."

Ngân châm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:"Nói cũng đúng, nô tỳ thật sự là ngốc, thất gia sao lại để cho sườn Vương phi loạn dùng thuốc đâu."

Tịch nhan không có nói cái gì, uống thuốc, sau khi rửa mặt, liền một mình nằm ngủ.

Bên ngoài Bắc Phong vẫn đang gào thét như trước, nàng cảm thấy khó chịu, giống như mọi lo lắng đều chồng chất đè xuống tâm nàng, cơ hồ khiến thân thể không thở nổi.

Mơ mơ màng màng ngủ, vẫn cảm thấy không an ổn, trong mộng giống như đang có ngàn đầu vạn chữ, đủ loại màu sắc hình dạng người đến lại đi, dù vậy nàng một người cũng thấy không rõ. Xa xa , giống như có một thân ảnh màu tím dần dần lại gần, lúc này tầm mắt của nàng lại bỗng nhiên trở nên mơ hồ, tổng cũng nhìn không thấy hắn là ai vậy.

Khi hắn rốt cục gần ngay trước mắt, thì trước mắt của nàng cũng thành một mảnh mờ mịt.

Tịch Nhan mạnh mẽ từ trong mộng bừng tỉnh.

Trong phòng im lặng cực kỳ, chỉ có trên bàn nến ngọn lửa đang cháy hơi hơi nhảy lên .

Căn bản cũng không phải ác mộng gì nghiêm trọng, nhưng trên trán nàng lại chảy ra mồ hôi lạnh, tay chân đồng thời cũng là một mảnh lạnh lẽo.

Nâng tay lên vỗ về trán, Tịch Nhan vén màn che lên, nhìn canh giờ, nguyên lai đã qua giờ tý.

Ôm chăn ngồi trên giường một lát, Tịch Nhan mới chầm chậm nằm xuống, lấy chăn cuốn thân mình lạnh lẽo thành một mớ, liền ngủ tiếp.

Kết quả mãi cho đến buổi sáng ngày hôm sau cũng không nhìn thấy Hoàng Phủ thanh vũ, Trong lúc Ngân Châm hầu hạ Tịch Nhan trang điểm mới biết được đêm qua hắn không hồi phủ.

Tịch nhan nghe xong, dường như không có việc gì nói:"Nghĩ đến co lẽ đêm qua hắn cùng Hoàng Thượng cầm đuốc soi suốt đêm đàm đạo, quên mất thời gian xuất cung đi."

"Nhưng đêm qua, Vương phi cũng không có hồi phủ." Ngân Châm cúi đầu nói một tiếng, ngữ khí ẩn ẩn có chút ủy khuất.

"Ngô." Tịch nhan thản nhiên lên tiếng,"Nàng không phải chờ hắn sao. Nếu hắn cũng chưa về, nàng tự nhiên cũng sẽ không trở về ."

"Nhưng rõ ràng đó lẽ ra phải là sườn Vương phi ngài a." Ngân châm thì thào lầu bầu một câu, đã thấy Tịch Nhan vẫn bình tĩnh giống như không có hề nghe, liền phẫn nộ cầm ấm trà lạnh, đi ra khỏi cửa.

Tịch nhan ngồi trước gương thất thần một lát, chợt nghe tiền viện báo lại, nói là Lâm Lạc Tuyết báo có khách nhân từ trong cung theo tới, muốn nàng đến tiếp đón. Căn bản nàng không muốn đi, nhưng mà người hầu đến bẩm báo cường điệu nói lại rằng đây là khách trong cung thân phận tôn quý, không thể chậm trễ.

Tịch nhan nghĩ đến Hoàng Phủ thanh vũ, rốt cục vẫn đứng dậy thay đổi y phục, đi tới phía trước viện.

Nhưng không nghĩ đến người tới chính là hai vị tiểu công chúa hôm qua nàng gặp trong hoa viên, Tịch Nhan vừa thấy các nàng, nhất thời liền nhớ tới tình hình hôm qua, khuôn mặt trở nên đỏ ửng. Mà kia hai vị tiểu công chúa thấy nàng, cũng không có hảo ý cười, trong đó một người vẫn mở miệng nói:"Tiểu tẩu tử, hôm qua ở trong cung chắc hẳn tận hứng?"

Tịch nhan miễn cưỡng cười cười, còn chưa nói cái gì, quay trở lại liền chạm ngay Lâm Lạc Tuyết đúng lúc vừa bước vào. Sắc mặt nàng thoạt nhìn cũng không phải tốt lắm, ẩn ẩn có chút tiều tụy, nhưng trong ánh mắt, cũng khó dấu được thần thái tỏa ra.

Thấy Tịch Nhan, nàng cũng chỉ cười nhạt:"Vi chi muội muội đến đây. Khó có cơ hội được Tích Văn cùng NInh Dương hai vị công chúa hạ mình đến quý phủ chơi, hôm nay ngươi vất vả một chút, theo giúp các nàng một ngày như thế nào?" Nàng phủ phủ mặt mình,"Cũng chỉ trách ta thân mình không không chịu nổi, đêm qua hình như đã nhiễm chút phong hàn, cho nên mới làm phiền muội muội ."

Tịch nhan lẳng lặng nghe xong, mỉm cười:"Tỷ tỷ nếu đã mở miệng, muội muội tự nhiên tòng mệnh."

Lúc này, đã thấy Ninh Dương công chúa vỗ tay nở nụ cười:"Nghe nói đêm qua thất ca cùng thất tẩu ở trong ngự hoa viên thưởng tuyết đối ẩm, chắc là thất ca rất không biết thương hương tiếc ngọc, mới khiến cho tẩu tử chịu khổ cực rồi. Đợi hắn trở về, chúng ta thay ngươi quở trách hắn."

Nghe lời nói ấy, Lâm Lạc Tuyết nhịn không được cúi mâu cười nhẹ một tiếng, thoáng nhìn lại Tịch Nham nhưng nàng vẫn như trước vẫn là bộ dáng không hề gợn sóng cũng không chút sợ hãi, nhân tiện nói:"Nếu như vậy, các ngươi cứ tận hứng, ta đi về trước nghỉ tạm một lát, nếu buổi chiều có tinh thần, lại cùng các ngươi nghe diễn."

Tích Văn cùng Ninh Dương hai người giống như chưa bao giờ tới Anh vương phủ, không khỏi hiếu kỳ chung quanh du thưởng, trong người có chút kiêng kỵ, Tịch Nhan liền không dẫn các nàng đi được, chỉ ở trước viện thuận tay xếp ngọ thiện [bữa ăn trưa].

Đột nhiên, người gác cổng bỗng nhiên báo có người tới, dĩ nhiên là lục hoàng tử đến thăm hỏi!

Tịch Nhan rõ ràng biết bản thân mình quyết không nên tiếp đãi người này, nhưng còn chưa kịp từ chối, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Hoành:"Xem ra thất đệ muội tinh thần không có gì không tốt, thiết nghĩ tiếp đãi thêm một người, cũng không phải là gì việc khó đi?"

Tịch nhan đứng lên, nhìn hắn, hắn đã thẳng tới, ngồi xuống.

"Lục ca, thất gia không ở trong phủ." Tịch nhan miễn cưỡng gọi hắn một tiếng, thản nhiên nói.

"Ta đương nhiên biết." Hoàng Phủ thanh hoành nhìn nàng cười,"Bằng không ta tới làm cái gì?"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục