Gửi bài:

Chương 103

Trong Phật đường, Thái hậu đang tỉ mỉ quỳ gối trước bàn thờ Phật lễ Phật rồi chậm rãi mở mắt ra, lúc này trong mắt bà đã tràn đầy ý cười, nhìn Tử Ngạn đang ở trước mặt , vui vẻ nói: "Tử ngạn, những lời ngươi nói là thật sự sao?"
Tử Ngạn hơi hơi cúi người:"Nhi thần không dám lừa gạt mẫu hậu."
Thái Hậu nâng hắn đứng dậy, kéo tay hắn, hai người chậm rãi bước đi, một đường nói chuyện. Cuối cùng, Thái Hậu mới vừa rồi giống như không chút để ý mở miệng:"Ngươi chỉ nói với ta ngươi muốn kết hôn với nàng, nhưng mà, nàng có từng nói nguyện ý gả ngươi chưa?"

Tử ngạn im lặng thật lâu , rốt cục mới nói:"Cho nên nhi thần mới đến cầu mẫu hậu."

Thái Hậu cười khẽ, vỗ vỗ cánh tay hắn:"Ngươi đứa nhỏ này ở bên cạnh ta nhiều như vậy năm, chưa bao giờ cầu quá ta thứ gì, nay ngươi đã mở miệng, ta sao lại có thể nào cô phụ ngươi được chứ?"

Khóe miệng của Tử Ngạn hơi hơi vừa động, nở một nụ cười :"Đa tạ mẫu hậu thành toàn."

"Tốt, rất tốt." Thái Hậu nhịn không được ý cười trong sáng tràn ra ,"Thập lục Vương gia của chúng ta, rốt cục cũng đã trưởng thành, nay, cũng muốn cưới vợ . Dù thế nào đi nữa, Vi Chi cũng là một cô nương tốt, ta làm sao lại làm ra việc không có đạo lý chứ?"

Tiếp ****************************************

Khi Tịch Nhan nhìn thấy Thái Hậu xuất hiện ở trước của phòng của mình , liền hiểu được bà sắp sửa nói gì, khóe miệng giật giật, nhưng không có nói lời nào, trong lòng âm thầm cười khổ.
Trong lòng cố tìm vô số lí do thoái thác với Thái Hậu xong , mới khó khăn nghe chuyện hôn sự:"Tử Ngạn tuổi không còn nhỏ nữa khinh, nhưng lại chưa được phong hào, nếu một khi thành hôn, hoàng đế nhất định sẽ ban phong hào cho nó, đến lúc đó, chẳng phải là song hỷ lâm môn? Ngươi là một cô nương thông minh hiểu chuyện, nên hiểu được ta đang nói cái gì?"

Tịch nhan cười lạnh một tiếng, khép mắt nói:"Nếu Thái Hậu đã để ý chuyện này, xin nói thật là ta chưa hề nghĩ tới."
"Ta tự nhiên biết ngươi không thèm để ý những chuyện hư vô mây khói này, nhưng mà có một cái nam nhân đối đãi với ngươi chân tình, ngươi cũng không để ý sao?"

Thái Hậu mỉm cười nhìn nàng, nụ cười nhập vào trong mắt Tịch Nhan, lại chỉ cảm thấy phiêu phiêu đãng đãng, tựa hồ có thâm ý gì đó mơ hồ được dấu diếm ở đó, nhưng là nàng lại nhìn không ra được.
"Ngươi chỉ sợ là không biết, vào một năm kia khi mà ngươi mất tích, một người chưa từng bao giờ bước chân vào triều, ấy thế mà vài ngày lại vào triều một lần, không phải muốn tham dự chính sự, mà chỉ là cần sự ảnh hưỡng cùng nhân lực của các quan viên để tìm kiếm nơi ngươi cư trú. Chỉ tiếc, vẫn để Lão Thất tìm được ngươi trước."
Tịch nhan mi tâm hơi hơi dựng lên, rồi lại khép mắt không nói.

"Đoạn thời gian đó nó rất muốn gặp ngươi, nhưng là ngươi lại ở trong phủ của Thất gia , nó phải mất rất lớn khí lực, nhưng vẫn không vào được. Lão Thất vố là một người tinh tế, không có cho nó một cơ hội mảy may nào, nhưng Tử Ngạn chưa bao giờ bỏ cuộc, thậm chí còn nhiều lần muốn xông vào, chỉ là một lần lại một lần đều thất vọng mà ra về, thẳng đến lần đó, nó không biết làm sao lại nghĩ tới việc ẩn vào gánh hát ......"
Thái Hậu vẫn bình thản như trước mà mỉm cười, mang theo chân thành,"Ngươi tuổi còn nhỏ, có lẽ còn không hiểu được, trong đời người, gặp được một nam tử vì mình mà chấp nhất như vậy , là cỡ nào khó có được. Nếu ngươi đến cái tuổi như ta bây giờ, gặp được Tử Ngạn nhất định sẽ mang một tâm tình khác ."
Tịch nhan lại bị rung động .
Tử ngạn, một Tử Ngạn cố chấp như vậy, vì sao nàng không biết?
"Mặc dù ngươi không thể thuyết phục được chính mình, cũng nên vì Tử Ngạn mà ngẫm lại. Đứa nhỏ ấy, từ bé đã rất khổ sở, nay lại cũng một lần khổ sở như vậy nữa. Nhưng mà nó là một đứa trẻ sạch sẽ thuần khiết, ai có thể nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ chứ? Ngươi nói đi, Nhan Nhan?"
Thái Hậu nhẹ nhàng kéo tay Tịch Nhan thủ, lần đầu tiên thân mật gọi nàng như vậy, từ bàn tay ấm áp khô ráo, lại truyền đến ý chí kiến định.
Thời gian giống như trôi qua thật lâu, lâu đến mức làm cho người ta cảm thấy cae sự không cam lòng cùng thống khổ đều đã muốn lắng đọng lại toàn bộ , nàng có yêu , cũng từng để ý , người hoặc việc, đều dần dần nhạt đi. Trong trí nhớ, chỉ còn lại gương mặt tinh thuần của vị thiếu niên.
Tịch nhan cơ hồ không nghe được giọng nói của chính mình nữa, nhưng mà nàng vẫn là thật thật nhất thiết nói ra câu nói kia:"Được, ta gả."

Ngày ấy, tuyết trắng từ không trung liên tục rơi nhiều ngày , rốt cục lần đầu tiên tâm tình được thả lỏng, trắng như tuyết trắng, xanh của thanh tùng , vàng dương của dương quang tràn ngập đỉnh núi.
Trước nay chưa từng nghĩ cảnh lại đẹp như vậy.
************************************
"Nói ra Vi Chi cũng thật là tốt số, vốn cũng chỉ là nha đầu không có cái gì, không thể nói là ỷ vào mỹ mạo, nay thế mà lại được gả cho thập lục Vương gia làm Vương phi, thật sự là chuyện tốt là cho người ta đỏ mắt."
Trong mai lâm , hai nha hoàn một thân hồng sam một bên vừa quét tuyết, một bên nghị luận .
"Thập lục Vương gia bất quá cũng chỉ là một Vương gia không có thực quyền thôi, gả cho hắn, có cái gì tốt chứ?" Nha đầu tên gọi Lục nhi bĩu môi,"Nhược Nhiên gả cho thất gia, cái đó mới thật sự là có phúc khí kìa. Nam nhân trên thế gian này, có mấy người lại tài năng như thất gia chứ?"
"Nói cũng đúng." Nha đầu tên Tử Nhi cũng có chút đăm chiêu thì thào hai câu , đột nhiên nhớ lại cái gì,"Nói đến Thất gia, đoạn thời gian trước cũng thật là kỳ quái. Lần đó Thất gia mang tân vương phi lên núi, ta từ trong phòng Vi Chi bước đi ra, liền nhìn thấy thất gia đứng ở hành lang gấp khúc , ngươi có đoán được ngài ấy đã hỏi ta cái gì?"
Lục nhi cũng hiếu kì đứng lên:"Cái gì?"
"Thất gia thế nhưng lại hướng ta hỏi thăm chuyện nguyệt kì của Vi Chi! chuyện này không phải rất kỳ quái sao?"

Lục nhi kinh ngạc:"Chuyện nguyệt kì của Vi Chi? Này...... Hay là nàng cùng thất gia còn có gì?"

"Hư –" Tử nhi bị Lục nhi đột nhiên hét lớn làm hoảng sợ, giữ chặt nàng, khẩn trương nhìn bốn phía.
Nhưng mà, thế sự liền thường thường trùng hợp như vậy .

Tịch nhan lại đúng lức bước ra từ nơi sâu nhất trong rừng Mai, nghe bên này có tiếng nói chuyện, liền đi lại đây nhìn xem, không ngờ vừa mới đến gần, lại bỗng dưng nghe thấy được câu nói kia của Tử nhi, chỉ thoáng đứng ở xa xa, rốt cuộc cũng dừng lại không bước nữa.
Hắn...... Thế nhưng hướng Lục nhi hỏi thăm chuyện nguyệt kì của mình? Đây là vì sao?
Trong đầu nàng phút chốc hiện lên cái gì, còn chưa kịp nắm bắt lấy, Lục nhi cùng đã Tử nhi đã vội tiến lên thỉnh tội:"Nô tỳ không biết Vi Chi cô nương đang thưởng tuyết, chọc cô nương mất hứng, còn thỉnh cô nương thứ tội."
Tịch nhan kinh ngạc nhìn các nàng, lại còn đắm chìm ở trong nổi khiếp sợ , trong đầu lặp đi lặp lại cố tìm kiếm đáp án — vì sao, hắn đến tột cùng là vì sao? Hay là, hắn lại có cái gì âm mưu?
Rốt cuộc chuyện nguyệt kì của mình, cùng âm mưu của hắn có gì quan hệ gì chứ?
Tử Ngạn vừa từ gian ngoài tiến vào hậu viện cũng là lúc nhìn thấy Tịch Nhan đang ngồi trong viên trung lương đình, không biết đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt có chút tái nhợt.

Từ lúc thân thể của nàng ngày một gầy yếu, mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dáng ngây người của nàng, không biết lý do tại sao lại khiến hắn đau lòng, nhưng nay, kỳ đính hôn của hai người đã được quyết định, mỗi lần hắn gặp bộ dáng lúc này của nàng khiến hắn ngoại trừ đau lòng ra còn ẩn ẩn một cảm giác hoảng hốt..

"Nhan nhan." Hắn vừa đi vào trong đình vừa gọi tên của nàng, cầm tay nàng lên, quả nhiên không ngoài một mảnh lạnh lẽo. Tử ngạn nhíu mày, xoa hai má cũng đang lạnh lẽo của nàng: " Trời lạnh như vậy, ngồi ở chỗ này làm gì?"

Tịch Nhan phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng cười, nụ cười giống như băng tuyết tan chảy: "Tiện đường đi đến nơi này liền muốn nghỉ ngơi một chút. Ngươi lại vừa mới xuống núi sao?"

Tử Ngạn lúc này mới giật mình giống như chợt nhớ ra cái gì, lấy từ bên hông ra một đôi khuyên tai, chìa ra trước mắt Tịch Nhan: " Ta chọn cho ngươi đó, có đẹp không?"

Tịch Nhan nhận lấy, mặc dù không đến mức quá vui sướng nhưng nàng vẫn cười: "Thời gian gần đây ngươi mỗi ngày đều xuống núi chỉ vì muốn ta vui khi nhìn thấy những điều này sao? Thật ra là chuyện gì?"

" Không có chuyện gì" Tử NGạn nhẹ nhàng bâng quơ, không muốn nói thêm về đề tài này nữa, liền nói: " Nếu ngươi không thích, nói với ta ngươi muốn cái gì, ta sẽ tặng ngươi cái đó."

Tịch Nhan vẫn mang tâm trạng trầm tư, suy nghĩ như trước, quay ra nhìn Tử Ngạn lúc này mặt mày nhăn lại càng ngày càng khó coi hơn, một hồi lâu sau nàng mới "phì" bật cười ra tiếng: " Vì sao mặt ngươi lại làm ra bộ dạng buồn khỗ như vậy làm chi, ta cũng chưa từng muốn ngươi phải lên trời, xuống đất là hái tinh lãm nguyệt nha."

Nghe vậy Tử Ngạn cũng cười ra tiếng: " Ta cũng không nghĩ sự việc sẽ đến mức đó, nhưng chỉ cần Nhan Nhan muốn, dù món gì khó khăn đến mức phải tìm cả thiên hạ này, ta nhất định dốc toàn lực đề tìm về."

Tâm Tịch Nhan không khỏi giao động mạnh, ngẩng đều lên nhìn hắn: "Tử Ngạn, dù trong bất cứ việc gì, ta cũng không muốn nguơi lừa gạt ta."

Tử Ngạn nao nao: " Vì sao lại nói như vậy?"

Tịch Nhan lạnh nhạt cười: " Không biết. Hứa là sợ rồi sao, dù là ngươi, ta cũng sợ bị lừa."

Tử Ngạn nhìn nàng thật sâu, hơi hơi mín môi nhưng không nói gì thêm.

Một tháng sau.

Tịch Nhan cũng không biết tại sao, dường như bản thân nàng đã sớm cảm giác được điều gì đó, cũng có thể là hiểu được điều gì, sự thật là, năm ngày trước khi tiến hành hôn lễ giữa Tử Ngạn và nàng, trong kinh liền truyền đến tin tức Tử Ngạn là một trong những người có tham gia vào phe phái âm mưu của thái tử, sau đó liền bị nhốt vào thiên lao, nàng ngoài cảm giác lo âu ra cũng không tránh khỏi cảm giác khiếp sợ.

Tử Nhi đứng trước mặt nàng bẩm báo cũng sợ tới mức sắc mặt lúc này đã thay đổi, liếc mắt nhìn thấy trên mặt Tịch Nhan ngoại trừ có chút tái nhợt nhưng vẫn như trước giữ được bình tĩnh, không hề có chút nào tỏ ra buồn bã, không lẽ Tịch Nhan một chút cũng không quan tâm Tử Ngạn?.

Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, cũng không nói gì thêm chỉ đứng lên đi ra ngoài.

Phật nội đường, Thái Hậu lúc này nhắm chặt hai mắt, trong tay không ngừng di chuyển phật châu, trong miệng thì thào đọc kinh niệm phật pháp. Nhưng chân mày nhíu chặt, cùng bàn tay không khỏi có chút run rẩy, nhưng hoàn toàn không hề lên tiếng nói gì.

Rốt cục, sau đó một âm thanh rất nhẹ đột ngột vang lên, phật châu trong tay nàng đột nhiên đứt rời, từng hạt từng hạt châu toàn bộ rơi xuống sau đó phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lúc này thái hậu mới mở mắt ra, ánh mắt ẩn ẩn giống như chứa đựng một tia tức giận không kịp nắm bắt được.

Nghe thấy tiếng vang nha hoàn liền đẩy cửa vào sợ tới mức sắc mặt thay đổi: " Thái Hậu..."

Thái hậu vẫn nhắn mắt, hít vào một hơi thật sâu sau đó nhẹ giọng nói: " ra ngoài mời Vi Chi vào."

" Ta ở đây." Âm thanh Tịch Nhan đồng thời cũng vang lên ở cửa, giọng nói lạnh lung không khỏi khuấy động lòng người.

Thái Hậu thản nhiên nhìn nàng liếc mắt một cái, chân mày đang nhíu chặt hơi hơi giãn mở ra, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng:"Xem ra Lão Thất lần này tai ương không nhẹ."

"Thật sự là hắn sao?" Tịch Nhan thản nhiên nói

Hoàng Phủ Thanh Vũ một người quá mức thâm trầm, đến nỗi ngay cả tình cảm của mình nàng cũng đã từng giao phó, nhưng như cũ dù chỉ một chút cũng không hiểu được hắn. Chỉ có thể coi hắn là một người đồng giường cộng chẩm, Tịch Nhan chính là ẩn ẩn có loại cảm giác này — hắn sẽ không đơn giản buông tay như vậy.

Quả nhiên.

Nhưng Thái Hậu lại nói nguyên nhân là bởi vì hắn gặp hạn, đưa tại làm sao? Tịch nhan quả thật muốn cười, chỉ sợ không phải là gặp hạn, mà là không cam lòng mà thôi. Từ ngữ khí cùng thần sắc Thái Hậu nói cho nàng biết, lúc này đây, chuyện của Tử Ngạn dường như thực sự nghiêm trọng.

"Ngay cả Thái Hậu cũng không thể ra tay sao?" Tịch nhan thấp giọng nói.

Thái Hậu hơi hơi nhíu mày, trong âm thanh giọng nói lộ ra một chút thê lương:"Lão Thất thế lực càng ngày càng mạnh, không ai có thể làm gì được hắn đâu."

Tịch nhan ngẩng đầu, liền thấy ở chính giữa phòng càng làm nổi bật người đang quỳ ở dưới phật đường, chính là khuôn mặt Thái Hậu kia sắc mặt lúc sang lúc tối.

Quay trở lại trong phòng, Tịch Nhan ngồi ở mép giường lặng lẽ suy tư, suy nghĩ trong đầu không ngừng ùa về, chuyện cũ như hồng thủy, chỉ cần mở ra liền giống như thiên quân vạn mã chạy chồm tới mà ào ào đến, nhưng ký ức đầu tiên nàng nghĩ đến , dĩ nhiên là dừng lại ở đoạn trí nhớ kia.

Khi đó, nàng vừa mới biết được Nam Cung Ngự lừa gạt nàng, bị thương thương tích đầy mình, chính là Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày đêm bên cạnh chăm sóc mới khiến nàng quên mất đau xót kia. Khi đó, hắn nắm tay nàng, ngày ngày đều du lịch ngắm cảnh, thời gian nghỉ chân, năm tháng trôi qua đẹp đến mức giống như đang lạc vào tiên cảnh.

Nhịn không được khóe miệng nàng hơi hơi cong lên mỉm cười, nhưng mà tiếp theo chỉ trong nháy mắt, ác mộng trong ký ức theo nhau mà đến đổi thành một đoàn ký ức — lừa gạt, lừa gạt, tràn đầy lừa gạt.

Sắc mặt Tịch Nhan đột nhiên biến đổi, mạnh mẽ đứng dật nhưng đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới một âm thanh bất thường truyền lại....

Kia là âm thanh tiếng chìa khóa.

Đợi đến khi nàng chạy tới thử thăm dò lôi kéo cửa, phát hiện cửa không hề nhúc nhích, rõ ràng là cửa đã bị người từ bên ngoài khóa lại.

" Tử Nhi". Khuôn mặt Tịch Nhan hoảng hốt nhíu mày, cúi đầu gọi một tiếng.

Quả nhiên, một tiếng "A" rất nhỏ truyền tới, là âm thanh không rõ giống như có vật gì rơi xuống, nha đầu kia rõ ràng sợ tới mức làm rớt cái chìa khóa. Một lát sau, mới nghe thấy giọng nói nơm nớp lo sợ của nàng:"Vi chi cô nương, ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh của Thái Hậu –"

Đang nói liền hoàn toàn im lặng, ngay sau đó vang lên tiếng nói, dĩ nhiên là âm thanh của Thái Hậu:"Nay thái tử bị tù, trong kinh đại loạn, ta hy vọng ngươi tốt nhất hảo hảo ở nơi này, trăm ngàn không nên có bất cứ hành động gì, bằng không, ai gia chỉ sợ cũng vô pháp bảo hộ ngươi chu toàn."

"Thái Hậu!" Tịch nhan bỗng dưng hiểu được đều gì,"Người đem ta nhốt ở nơi này, như vậy chỉ hại Tử Ngạn – Người...... Người muốn hy sinh Tử Ngạn?"

Giọng nói Thái Hậu lúc này vừa lạnh lung lại cứng rắn: "Mặc dù hy sinh Tử Ngạn, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Lão Thất càng ngày càng lún sâu thêm vào vũng bùn này. Nếu như Tử Ngạn không còn, ta sẽ khiến tiên đế truy phong hắn trở thành vương. Mà ngươi, cũng sẽ được sắc phong làm Vương phi."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục