Gửi bài:

Chương 74

Huệ An năm thứ 30, thất hoàng tử xảo ngộ <bất ngờ="" gặp="" gỡ=""> vị Ngô thần y, một thân tàn tật được chữa khỏi, sau đó bước chân trở lại triều đình, lấy tốc độ kinh người liên tiếp lập nhiều công lớn, nhanh chóng tại chiều đình có chỗ đứng vững chắc, tự tạo cho mình một mảnh trời riêng!

Cùng năm đó, tam vương gia là người xa hoa [ăn chơi] vô độ, dâm dật, thu nhận hối lộ tiền vàng bị phế truất, xóa tên trong ngọc điệp [ý là xóa tên ra khỏi danh sách vương gia], giáng xuống làm thứ nhân [dân thường]. Thế nhân mọi người đều nói sở dĩ có vụ phế truất lần này là vì thất hoàng tử mưu lược, nhưng cũng vẫn có thể xem là một công trạng, khiến cho hoàng đế càng thưởng thức thât hơn nữa.

Nhưng cũng cùng năm đó, vị vương phi dung nhan tẫn hủy của thất gia lại bị quái bệnh khó khăn, suốt một năm ròng không thể xuất hiện, cũng không nghe thấy bệnh tình thuyên chuyển, vì thế dân gian lại truyền tai nhau một câu truyện — ông trời thấy thất vương gia khổ tâm bệnh tật nhiều năm, bởi vậy mới giáng quái bệnh cho thất vương phi, khiến cho vị vương gia trác tuyệt bất phàm kia có thể tìm một hiền thê khác, thành toàn [tác thành] cho một một mối tơ duyên tương xứng.

"Suốt một năm trời, thất ca cơ hồ đem toàn bộ Bắc Mạc cùng Tây Càng tìm khắp hang cùng ngõ hẻm, đều không thấy thân ảnh thất tẩu, lúc này hẳn là khiến cho hắn chết tâm đi?" Mưa bụi trong đình, thập nhị lão đệ trong tay cầm chén rượu, nhíu mi nói,"Nhưng quả thật ta mãi vẫn không nghĩ ra, thất tẩu rốt cuộc là có đẹp thật sự hay không mà khiến cho thất ca cứ như vậy nhớ mãi không quên?"

Thập nhất lão thản nhiên liếc mắt nhìn hắn:"Có một số việc, không quan hệ xấu đẹp."

"Ha!" Thập nhị lão cười quái dị một tiếng,"vậy thì liên quan tới cái gì?"

Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thần đẩy cửa vào, sắc mặt ủ dột.

Lão thập nhất cùng thập nhị đều biết một năm vừa rồi đối với hắn thật không thuận lợi – Đằng Tuyết sanh non, vợ chồng hai người đôi lúc gần như không còn quan hệ, do đó sắc mặt cũng bởi vậy mà càng ngày càng khó coi.

"Cửu ca, thất ca đâu?" Thập nhị lão đệ mở miệng nói "Không phải hẹn gặp ở trong này sao?"

"Nghe nói Đại Sở bên kia có tin tức truyền đến, hắn đã vội vàng chạy qua." Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nói.

"Phanh" một tiếng, chén rượu trong tay lão thập nhị đột nhiên rơi xuống bàn, hai mắt mở to nhìn nói:"Tin tức? Tin tức của Thất tẩu?"

Này hay là giống như người ta thường nói "Thủ vân khai gặp nguyệt minh"? [trời quang mây tan lộ ánh trăng] Thập nhất gia âm thầm than thở, đột nhiên bị Thập Nhị lão một phen giữ chặt, vừa quay đầu liền nhìn trên người hắn thần bí hề hề cười:"Thập nhất ca, ta cảm thấy làm huynh đệ, chúng ta hẳn là phải ủng hộ thất ca, có phải hay không?"

Thập Nhất gia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Thần:"Cửu ca, ngươi muốn đi sao? Không bằng mang cửu tẩu cùng đi Đại sở một chuyến, giải sầu một chút cũng tốt."

Hoàng Phủ Thanh Thần dừng một chút, kìm không được sắc mặt lại trầm xuống, lạnh lùng nói:" Nói sau"

Mấy ngày sau, đoàn người rốt cục cũng tới Đại Sở, nơi đây là một trấn nhỏ, lão Thập nhị rốt cục cũng cảm nhận được năng lực Hoàng Phủ Thanh Vũ lớn đến thế nào, còn có bao quyết tâm để tìm được Tịch Nhan.

Nơi này dù sao cũng là Đại sở, lại không phải quốc thổ của bọn họ, muốn tìm một người có thể nói là khó lên tận trời, càng không nói đến nơi đây là một trấn nhỏ thật có nhiều bí ẩn, không dễ dàng gì có thể tìm được một người có ý định muốn trốn đi.

Nhưng chính sự việc mà người ngoài xem ra ít khả năng làm được, thì Hoàng Phủ Thanh Vũ lại có thể làm được .

" Trời ..."

Lạo Thập Nhị nhịn không được hô một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Thần bên cạnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đi tới khách sạn phía trước. Đuổi theo sau là thân hình đơn bạc của Đằng Tuyết.

Thập Nhị lão đệ lập tức im miệng, nhưng sau một lát lại nhịn không được :"Cửu tẩu làm sao có thể nguyện ý cùng đến, ta thật sự là không nghĩ ra."

Thập Nhất thuận tay đập lên đầu hắn một cái, hừ lạnh nói:"Ngươi không nghĩ ra chuyện gì khác để nói hả."

Tại lầu hai trong khách sạn, một mình Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi dựa lên cửa sổ, bất động thanh sắc [im lặng] uống rượu, mọi việc xung quanh dường như không có gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Chỉ mới một năm, nam tử kia thay đổi đẹp đẽ cao quý khác thường, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra khí phách tao nhã từ trong hơi thở, chỉ là khóe miệng thiếu đi ý cười, đôi mắt kia, lại như trước thâm sâu không lường được.

Hoàng Phủ Thanh Thần lên lầu trước ngồi đối diện hắn, cướp chén rượu trong tay hắn qua, một hơi uống cạn, sau đó liền tức giận thản nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn thoáng qua người đi phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần đi tới Đằng tuyết, lại cướp chén rượu kéo lại rót đầy sau lại đưa cho Đằng Tuyết:"Ngươi muốn hay không uống một chén?"

"Đến lúc này mà thất gia còn có thể bình tĩnh như vậy, Đằng Tuyết bội phục." Đằng tuyết thản nhiên nói xong, thân thủ đi tới tiếp nhận chén rượu.

"Trầm Đằng Tuyết!" Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng quát lạnh một tiếng, cướp lấy chén rượu trong tay nàng, đột nhiên uống cạn, sau đó lại nhìn phía ngoài cửa sổ, dừng một chút, rốt cục lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ "Nàng ở đâu?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại châm thêm một chén rượu nữa, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, chỉ cảm thấy rượu đục kia so với lọai rượu uống suốt một năm trong Thiên triều uống đến quỳnh tương ngọc dịch [câu nì là gì ta?] có vẻ thuần hậu hơn, mùi hương nức mũi. Khóe miệng gợi lên một tia mỏng ý cười:"Sớm hay muộn rồi cũng sẽ xuất hiện , gấp cái gì?"

Vừa dứt lời, liền gặp phải một người đi cùng thập nhất, thập nhị lão đến, tiến lên tham kiến hắn:"Thất gia người mà ngươi muốn tìm, đã tìm được rồi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ bộ dáng vẫn như trước không chút hoang mang, nói: "Tử Hiên, ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi."

Chiêu Tử Hiên ngẩn ra, đồng thời lão Thập Nhất cùng Thập Nhị quay mặt nhìn nhau một lát sau, vẫn là chần chờ ngồi xuống.

Thập nhị lão nóng lòng muốn biết bộ dáng khẩn chương hỏi:"Tử Hiên, ngươi nói cho ta biết thất tẩu hiện tại ở nơi nào, ta đi trước hội gặp nàng. Dám ở trong tay thất ca đào tẩu, chỉ sợ nàng là đệ nhất nhân [người duy nhất]"[ đọc đến đọan nì cảm thấy thất ca thật là ác ma nhoa haha]

Chiêu Tử Hiên liếc nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thấy hắn không có ý tứ cản trở, nhân tiện nói:"Thất hoàng phi hôm nay trùng hợp đến trấn này, lúc này đang ở tây trấn tửu lâu dùng cơm trưa."

Nghe vậy, Thập Nhị lão đệ đột nhiên liền nhảy dựng lên, xoay người chuẩn bị phóng ra bên ngoài chạy.

"Răng rắc" Một tiếng, một đôi đũa trong tay Hoàng Phủ Thanh Vũ bay ra chiếc đũa kia đập vào chân lão Thập nhị cắt thành hai đoạn, trọng tâm hắn không vững, lập tức ngã trên sàn.

Những người còn lại nhịn không được khi thấy tư thế chật vật của hắn cười rộ lên, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh:"Thập nhị đệ, ngươi nói sai rồi, dám trong tay ta đào tẩu, xem như nàng là người thứ hai."

Nói xong, hắn đi xuống dưới lầu, hồi lâu ý cười trên mặt mới mất đi.

Nhan nhan, không nên cùng ta chơi đùa lâu như vậy mà vẫn không muốn quay trở lại thì ta sẽ cho ngươi cơ hội để quay lại.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục