Gửi bài:

Chương 108

Châm cứu cho Tịch Nhan xong, luồng nhiệt khí trong ngực nàng cũng dần dần tán đi, cảm giác buồn ngủ trong người nàng liền dâng lên

Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh giường một lát, nhìn nàng dần dần lâm vào ngủ say, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài hai bước, bỗng xoay người lại, lấy từ dưới đệm ra một cái hộp gấm, mở ra bên trong đúng là viên thuốc mà Tịch Nhan cần phải uống hàng ngày.

Xoay người đi ra cửa phòng thì liền thấy Thôi Thiện Duyên lúc này đang canh giữ ở bên ngoài, thấy hắn đi ra trên người khoác một chiếc áo choàng phủ bên ngoài, vừa muốn nói gì, lại bị Hoàng Phủ thanh ngắt lời:"Lệnh cho mười hai ám vệ hảo hảo bảo vệ biệt uyển này, không thể để xảy ra một chút sai lầm."

"Dạ." Thôi Thiện Duyên lên tiếng, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhấc chân liền đi, hắn vội vàng đuổi kịp,"Thất gia, cửu gia đến đây. Còn có, hôm qua Vương phi nói sẽ ở tại viên trung đợi thất gia, chỉ là hình như nguyên một đêm chưa ngủ, cũng không có ăn cơm."

Nghe vậy sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi trầm xuống:" Chức vụ tổng quản này của ngươi làm thật đúng là đắc lực."

Thôi Thiện Duyên khom người nói:"Nô tài đáng chết."

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ không ngừng thay đổi, khó chịu nhíu mi lại , qua một lúc lâu sau, từ trong tay áo lấy ra hộp gấm nọ:"Giao cho ngự hiệu thuốc phối dược lại một lần nữa, tất cả vẫn giữ nguyên chỉ không cần thêm tiên mao."

Cùng với tiên mao, đây chẳng phải là xuân dược sao.

Thôi Thiện Duyên tiếp nhận xong, trong lòng dù có nghi vấn, cũng không dám nói gì.

Tiên mao này cũng là một vị thuốc nhưng căn bản không nằm trong phương thuốc, là Hoàng Phủ Thanh Vũ sau này dặn thêm vào , nay lại phải bỏ vị thuốc này ra, khó tránh khỏi làm người ta sinh lòng nghi vấn.

"Tiên mao?" Bỗng dưng nghe đến thanh âm phát ra của Hoàng Phủ Thanh Thần truyền đến, chỉ thấy hắn đến gần Hoàng Phủ thanh vũ, cố ý đè thấp thanh âm chính mình, nhưng trong lời nói không hề che dấu sự phẫn uất,"Không phải thân mình nàng đang có hài tử sao? Vì sao ngươi còn có thể thêm tiên mao vào dược cho nàng uống? Ngươi –"

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này vẫn thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, liền hướng phía trước đi tới.

"Thất ca!" Hoàng Phủ Thanh Thần một phen kéo lấy hắn,"Vì một nữ tử như vậy, ngươi còn muốn làm cho chính mình buông tha cho bao nhiêu thứ nữa? Lúc trước ngôi vị thái tử còn chưa tính, nay trương hổ phú trên tay Lâm tướng quân kia ngươi cũng không muốn sao? Lâm tướng vì thánh chỉ hôm qua tứ hôn đã rất không vừa lòng, thế nhưng ngươi còn làm cho Lâm Lạc Tuyết đợi ngươi cả một đêm, nếu để chuyện này truyền tới tai Lâm tướng quân, hắn chắc chắn vì việc này [tham ngươi nhất bút (câu này editor để nguyên văn nhé vì ko biết phải dịch nghĩa sao cho tốt, ai có lòng tốt giúp tan ha)], dựa vào tính tình của phụ hoàng hiện nay, tất cả công sức lúc trước của chúng ta làm hết thảy đều vì điều này mà tẫn phế!"

"Ta đều có chừng mực." Hoàng Phủ thanh vũ thản nhiên đáp một câu, ánh mắt nhìn về phía xa.

Hoàng Phủ thanh thần giận dữ cười:"Được, ngươi có chừng mực, nay ta chỉ hỏi ngươi, trong tay ngươi cái gọi là chứng cứ xác thực có thể chứng minh được Thập lục thúc trong sạch là thật hay là giả? Chính là căn bãn ngươi cái gì cũng đều không có, chỉ muốn cho nàng ngoan ngoãn theo ngươi hồi phủ, mới mượn miệng ta lừa nàng?"

Thấy hắn không nói lời nào, trên mặt vẻ mặt vẫn như trước giống như hàn băng, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời cười ha hả:"Đúng, quả thế. Thất ca như vậy, ngươi không nói cho ta biết hiện tại ngươi muốn làm cái gì? Đừng nói sẽ vì nàng, mà muốn xuất hiện đi cứu Thập lục thúc ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhìn về phía xa, không nói một lời, rốt cuộc hắn không trả lời gì chỉ cười lạnh một tiếng. "không thể nói lý!"

"Nàng cùng Đằng Tuyết không giống nhau" Khi hắn xoay người rời đi, tiếng nói vẫn lạnh lùng của Hoàng Phủ thanh vũ rốt cục từ phía sau truyền đến, ánh mắt thê lương,"Ta bất quá là muốn lưu lại nàng, không hơn."

Nói đến Đằng Tuyết, trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần một mảnh dữ tợn nổi lên, bước chân thật lâu không nhúc nhích. Một lúc lâu sau rốt cuộc mới gian nan mở miệng, giọng nói như mất tiếng: " Kia ngươi sẽ làm được sao? Ngươi không hề dùng vị dược tiên mao, về sau...ngươi tính thế nào?"

———————————————-

Thanh Huy viện, Lâm Lạc Tuyết đang đứng trong viện quay lưng về phía cửa chính, dung nhan thảm đạm, đuôi lông mày cùng khóe mắt đều ánh lên nét mỏi mệt.

Ánh sáng bên trong phút chốc tối sầm lại, nàng nhất thời sâu sắc quay đầu lại nhìn, Hoàng Phủ Thanh Vũ đang từ cửa tiến vào, vẫn thân hình nhanh nhẹn như trước, ánh mắt thâm trầm, nhưng cũng mang nét ôn nhuận như lúc ban đầu.

"Thất gia." Nàng cao giọng gọi hắn, ẩn ẩn trong đó giọng điệu ủy khuất, trước đó chưa từng có.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cởi áo choàng xuống đi tới phía nàng, cúi đầu xem xét sắc mặt của nàng một chút, khẽ mỉm cười:"Làm sao vậy? Đêm qua cả đêm chưa ngủ?" Nói xong, ánh mắt hắn quét về phía một loạt tỳ nữ chung quanh, nhếch miệng cười,"Các ngươi hầu hạ Vương phi như thế nào vậy ?"

"Thất gia, ta đợi ở trong này, bất quá cũng chỉ vì cầu thất gia một câu." Lâm Lạc Tuyết đúng lúc kéo lấy tay áo hắn, mâu quang liễm diễm,"Ngày đó ngươi tới cửa cầu thân, thú ta, đến tột cùng là vì cái gì?"

Cho đến nay nàng vẫn nhớ rõ, khi đó trong phòng khách của phủ thừa tướng, nàng đứng sau bức rèm đang rủ xuống lặng lẽ nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc có thể thấy được hình dáng nhìn nghiêng của nam tử đang ngồi trước mắt, khí chất ôn nhuận động lòng người có thể so sánh giống như trích tiên, tuy ngược sáng nhưng chỉ nhìn thấy phía sườn mặt thôi cũng đủ tuấn mỹ vô cùng.

Sau đó, nàng nghe được lời hắn nói, tim không khỏi đập dồn, chỉ trong chốc lát trái tim nàng rộng mở vô hạn.

Hắn nói, Thanh Vũ mặc dù bất tài, cũng hy vọng tìm được hiền thê. Nếu có thể lấy được Lâm gia tiểu thư, nhất định là phúc trạch thâm hậu, thỉnh Thừa tướng thành toàn.

Khi đó, nàng vừa mới cùng phụ thân thất lạc nhiều năm đoàn tụ mới vừa quay trở lại phủ Thừa Tướng, trừ bỏ mỹ mạo, căn bản chỉ còn hai bàn tay trắng, có thể được một nam tử nổi trội xuất chúng như vật tới cửa cầu hôn, trong nội tâm nàng không khỏi vui sướng tràn đầy, thậm chí nàng thiếu chút quên luôn thân phận của mình chính là tiểu thư trong phủ thừa tướng.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Tịch Nhan, lúc này nàng mới biết trên đời này còn có một nữ tử diện mạo hiếm có nổi trội như vậy, quả thật nàng rất đẹp.

Nàng rốt cục nhớ tới tới hỏi hắn, lúc trước, đến tột cùng vì sao phải thú nàng.

Hoàng Phủ thanh vũ hơi hơi nhíu mi, đợi nàng nói xong, khẽ bật cười. Sau khi cười xong, không để ý ánh mắt của mấy nữ tỳ đang đứng đó nhìn hắn, nhẹ nhàng nói với nàng:"Vấn đề như vậy, có đáng để ngươi chờ ta cả đêm không?"

"Vậy ý thất gia nói, vấn đề này không đáng giá nhắc tới sao?" Lâm Lạc Tuyết giống như muốn rơi lệ,"Nhưng đối với Lạc Tuyết mà nói thì đáp án này rất quan trọng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhấc ngón tay chạm vào mí mắt nàng, lau đi nước mắt, che khuất tầm mắt của nàng, tiến đến sát bên tai, thấp giọng nói:"Bởi vì Lâm Lạc Tuyết chính là người mà ta Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn lấy làm Vương Phi." [ ack ack MK gru gru ta ghét..ta đạp đạp đạp Thất ca...huhu thươngNhanNhan wa' đi oa oa L( ]

Nghe vậy, Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng khóc thút thít một tiếng, trước giờ vẻ ngoài cố tỏ ra lãnh ngạo mạnh mẽ kia, giờ phút này toàn bộ xụp đổ, vùi vào trong lòng hắn cúi đầu khóc lên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay đến, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục