Gửi bài:

Chương 57

"Nhan Nhan, chịu đựng mốt chút..." Thân hình hắn cúi thấp xuống, giọng nói dịu dàng thuần hậu.

Tịch Nhan đang trong cơn mê man, còn chưa kịp hiểu được hắn nói nàng phải "Chịu đựng?" – Là ý gì? Đột nhiên trong lúc đó một cơn đau nơi hạ thân ập đến tiến vào bên trong nàng.

"A..." Đau đớn đột ngột đến, nhất thời khiến cho mê loạn cùng lửa nóng trong người nàng giảm không ít, có chút tỉnh táo nhìn hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ?"

Thật sự rất đau, đau như vậy chẳng phải chứng tỏ đêm động phòng hoa chúc đó..?? Sao lại thành ra thế này?

"Nhan Nhan, ta nói rồi nàng là của ta." Giọng nói hắn có chút ồ ồ, mị hoặc cười cúi đầu hôn nàng.

Hắn cứ như vậy hôn nàng, chỉ là không tiếp tục động thân nữa, đợi cho Tịch Nhan thích ứng với cảm giác đau đớn này, ý nghĩ của nàng bị nhấn chìm bởi dược lực, nàng khó chịu cọ cọ động đậy phía dưới hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ..."

Giọng nói của nàng lúc nào cũng mềm mại dễ nghe, trong tình cảnh này lại phát tiếng rên rỉ mị hoặc lòng người lại càng khiến cho hắn không thể kiềm chế được. Hắn áp môi che đi cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không ngừng động thân về phía trước thật mạnh.

" A..ưm.." Bị hắn hôn khiến nàng không thể phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm chế kia, mắt bỗng nhiên trợn tròn nhìn hắn, trong mắt hắn lúc này đã tràn ngập một mảng sương mù mê luyến – "Đau a..."

Tại sao nàng lại đau đến thế? Thân thể của nàng sắp bị hắn bức cho điên luôn rồi, không thèm kiêng nể đây là lần đầu tiên của nàng mà lực đạo nhẹ nhàng một chút sao, nhưng chỉ một lúc sau hắn giảm lực đạo xuống nhẹ nhàng từ chút từng chút một.

Rốt cuộc Tịch Nhan cũng thôi nhíu mày, chậm rãi ôm lấy cổ hắn, áp chặt thân mình dính vào hắn...tận tình nhấm nháp cảm giác khoái lạc xa lạ kia.

Sự thật là, Hoàng Phủ Thanh Vũ sỡ hữu tinh lực thật dồi dào, hết lần này đến lần khác bị nàng quấn quýt lấy, mà hắn tận tình lấy bản thân mình làm giải dược cho nàng, ép buộc nàng mãi tới gần sáng mới thôi.

Nhìn nàng lúc này đã chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng hôn lên má nàng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia còn đọng lại giọt nước chảy xuống, tâm tình hắn thật tốt, cúi đầu chậm rãi hôn lên môi nàng khẽ nói: "yêu nữ...."

Tịch Nhan trong cơn mệt mỏi cực độ tỉnh giấc cả người đau nhức, xương nàng giống như bị xe ngựa cán lên một lần – không...hẳn là rất nhiều lần.

Khuôn mặt nàng ửng hồng, dùng chăn bông cuộn lấy thân mình, nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện nơi này không phải thư phòng, mà là một gian phòng xa lạ, trang trí đơn giản nhưng lại có một mùi hương thơm mát nhẹ nhàng tao nhã.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không có trong phòng, nhưng cả căn phòng đều tràn ngập hơi thở của hắn, nơi này nhất định là nơi hắn thường ở.

Tim Tịch Nhan đập mạnh tới mức loạn nhịp ngồi ngẩn người một lát, bỗng nhiên như chợt nhớ ra điều gì ngồi dậy xem xét khăn chải giường dưới thân mình, lại nhớ tới, tối hôm qua nàng và hắn không ngủ tại nơi này, trên giường tất nhiên là sẽ không lưu lại cái gì.

Nhưng mà nàng hoàn toàn nhớ rõ khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến vào thân thể nàng, cảm giác thật sự trân thật sâu sắc, vậy thì trước đó thân thể của nàng có phải hay không đã bị hắn chiếm?

Nàng vẫn còn hoang mang suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến, Tịch Nhan quay đầu lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đi tới.

Hắn, đi tới...

Tịch Nhan nhìn chằm chằm vào hai chân hắn, mãi cho đến khi hắn đứng trước mặt nàng, Tịch Nhan mới ngẩng đầu nhìn.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục