Gửi bài:

Chương 115

Nghe Yến nhi đứng huyên thuyên một hồi, Tịch Nhan bất giác lạnh lùng cười:"Nguyên lai cô nương đang cùng ta giảng quy củ."

"Ngươi hiểu thì tốt." Yến nhi hừ lạnh nói,"Ta khuyên ngươi thừa dịp Vương phi nhà ta còn chưa tức giận, chạy nhanh đi châm chén trà, nể tình Vương gia, Vương phi cũng sẽ không chấp nhất ngươi. Nếu không, dựa vào thân thế cùng danh phận của ngươi, có cái gì có thể mang ra tranh đấu với Vương phi nhà ta? Như thế nào, vẫn nên suy nghĩ rõ ràng cân lượng chính mình mà làm việc đi."

Khóe miệng Tịch Nhan không ngừng cong lên bỗng nhiên nàng cười lớn:"Cô nương nói những điều này thật ra cũng đúng, ta chẳng phải cũng được lợi không ít sao."

Yến nhi chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, khóe miệng mang theo đắc ý tươi cười:"Nghe nói ngươi cũng là nha hoàn xuất thân, bất quá mệnh tốt hơn người khác một chút, được đi theo hầu hạ bên cạnh Thái Hậu, thất gia nhìn thấy coi trọng . Bất quá, vẫn không biết nặng nhẹ. Ta nay có ý tốt chỉ điểm cho ngươi, ngươi cũng không nên quên ân tình của ta."

Tịch Nhan ngoảnh đầu liếc nhìn nàng một cái, hơi hơi cúi mắt:"Đại ân đại đức của cô nương, ta nhất định khắc sâu trong lòng."

Vừa dứt lời, từ ngoài phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cùng thở hổn hển của Ngân Châm, thấy Tịch Nhan, nàng nhất thời mừng rỡ:"Sườn Vương phi sao lại ở trong này, khiến nô tỳ cực khổ đi kiếm. Vương gia đang sai người tìm vương phi về."

Tịch Nhan dùng khăn tay lau khóe môi, đứng lên nói:"Ngân Châm, ngươi tới vừa đúng lúc." Miệng nàng bất giác hơi hơi gợi lên một tia ý cười nhẹ nhàng, ánh mắt lưu chuyển,"Ngươi vào phủ đã bao lâu?"

Bất ngờ Ngân Châm nhìn Tịch Nhan trước mắt, chỉ thấy nàng ngẩn ra. Nàng hầu hạ Tịch Nhan trong khoảng thời gian đó tới nay, chưa bao giờ gặp qua biểu tình linh động như vậy của Sường vương phi, lộ ra một tia giảo hoạt cùng khí chất linh động. Trong lòng hiển nhiên là đang sợ run, nhưng thấy Tịch Nhan vẫn đang lẳng lặng đợi câu trả lời của mình, vội nói:"Thưa sườn Vương phi, khoảng hơn nửa năm."

"Hảo." Tịch Nhan lúc này mới quay qua nhìn Yến Nhi,"Vị cô nương này theo Vương phi gả vào phủ, bất quá cũng chỉ ba tháng mà thôi phải không? Ngân Châm, nếu như thế, ngươi liền dạy cho nàng ta quy củ của Vương Phủ đi!"

Yến nhi biến sắc:"Ngươi nói cái gì?"

Tịch Nhan mỉm cười, cúi đầu dùng khăn lụa chà sát móng tay tình, miễn cưỡng nói:"Ngân Châm, nếu như ngươi không biết nên làm như thế nào, vậy thì nên thỉnh giáo một chút Lý ngự y cùng vị đầu bếp nữ này. Ta muốn đi nghe diễn kịch, ngươi xử lý tốt liền tới đó tìm ta."

Nói xong, Tịch Nhan xoay người, xách váy dài lên , nhanh nhẹn rời khỏi tiểu phòng bếp.

Ngân châm đứng ở đó, nhìn thấy sắc mặt Yến nhi tức giận đến nỗi đỏ bừng, sau đó quay ra nhìn những người khác trong phòng bếp lúc này đang, ngạc nhiên .

Phía trên sân khấu ca kịch đang hát vở [ trường sinh điện ], chính là đoạn Đường Minh Hoàng đang lôi kéo tay của Dương quý phi, thề non hẹn biển, ai uyển triền miên, Tịch Nhan khi nhìn xem chỉ cười lạnh.

Quả thật không phải là không muốn cười. Tính cách của nàng trước đây cũng không kém phần tinh quái nghịch ngợm không một hành động tinh quái nào là nàng không thử qua, từ khi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ, liền dần dần thay đổi, nay cũng không nghĩ tới vì một tiểu nha hoàn, khiến cho nàng một lần nữa nổi lên hưng thú.

Trái phải đều không có gì thú vị, nếu có thể giống như lúc trước như vậy, cũng không phải là rất tốt sao? Tịch nhan thản nhiên nghĩ.

Không bao lâu, bỗng nhiên có một loạt tiếng khóc anh anh không dứt, ban đầu là từ xa sau đó lại gần, Tịch Nhan rõ ràng nghe được, nhưng vẫn tỏ thái độ như trước không hề quay đầu, chỉ chăm chú nhìn hai người hát tuồng đang diễn trên sân khấu, thỉnh thoảng ha ha cười.

Đúng lúc này nô tỳ của Lâm Lạc Tuyết là Yến Nhi đang đi thẳng một đường vào lương đình giữa hồ, đằng sau nàng ta là thân ảnh của Ngân Châm không hé một lời đang cúi thấp đầu.

"Thỉnh Vương phi làm chủ cho nô tỳ." Yến nhi nhìn thấy Tịch Nhan đang ung dung yên lặng ngồi ở đó, bỗng nhiên khóc càng thêm lớn tiếng, quỳ rạp xuống trên nền đất.

Lúc này Tịch Nhan bị náo loạn khiến cho không thể nghe rõ vở kịch đang diễn ra, rốt cục hơi hơi nhíu nhíu mày, quay đầu lại, lại giống như không quan tâm đến biết sự có mặt của Lâm Lạc Tuyết cùng Yến nhi, chỉ khẽ giọng gọi Ngân Châm một tiếng.

Ngân Châm lấy tay che trước mặt, Tịch Nhan nhìn nàng liếc mắt một cái, khẽ cười nói:"Ngươi che mặt làm cái gì?"

Ngân Châm thế này mới chậm rãi buông tay, trên khuôn mặt trắng nõn rõ ràng in năm dấu tay, ánh mắt cũng ẩn ẩn phiếm lệ quang. Tịch Nhan liễm ý cười đồng thời nhíu mày.

Đúng lúc Lâm Lạc Tuyết thấy thế, rốt cục thiếu kiên nhẫn tiến lại, thanh âm lạnh lùng quát Tịch Nhan một tiếng:"Sườn Vương phi."

Tịch Nhan hơi hơi giương mắt nhìn nàng:"Vương phi cũng tới nghe diễn?"

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc lạnh lùng cười, đi thẳng vào vấn đề:"Chuyện của Nha hoàn trong phủ, nguyên bản ta cũng không muốn quản, nhưng Yến nhi là nha hoàn đi theo bên cạnh ta nhiều năm như vậy, mặc dù không nói tỷ muội tình thâm, nhưng cũng quyết không cho người khác được phép khi dễ nàng. Việc hôm nay, mời sườn Vương phi cấp cho ta một cái công đạo."

Tịch nhan thản nhiên liếc liếc mắt nhìn Yến nhi một cái, đã thấy nàng ta khóc tuy lớn giọng, nhưng căn bản không có chút tổn thương nào, không khỏi hơi hơi nghiêng đầu:"Không biết Vương phi muốn ta chủ trì công đạo như thế nào?"

"Vương phi." Yến nhi đang quỳ trên mặt đất đột nhiên mở miệng,"Nô tỳ bị đánh chính là việc nhỏ, không dám khiến cho Vương phi quan tâm. Nhưng trong lòng nô tỳ khó chịu, nữ tử này bất quá chỉ là sườn Vương phi thôi, lại có thể đối với Vương phi bất kính như vậy, sao có thể để nàng ta tùy tiện như thế? Vì uy tín của Vương phi suy nghĩ, nô tỳ khẩn cầu Vương phi có thể dạy bảo nàng, miễn cho hạ nhân trong phủ sau này nhìn thấy chê cười!"

Tịch nhan lạnh lùng cười, không nói gì thêm.

"Sao lại thế này?" Đột nhiên trong lúc đó, giọng nam trầm thấp từ đằng sau truyền đến, ngoại trừ Tịch Nhan tất cả mọi người đều quay đầu lại, cùng hô "Cửu gia".

Hoàng Phủ Thanh Thần thấy bóng dáng Tịch Nhan ngồi ngay ngắn ở đó, đã muốn nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết đúng lúc kêu:"Thất tẩu, có chuyện gì sao?"

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc còn chưa mở lời, Yến nhi liền khóc hướng Hoàng Phủ Thanh Thần thuật lại toàn bộ chuyện lúc trước, chỉ là lần này, một mặt cường điệu chủ tử nhà mình phải chịu ủy khuất cùng cao ngợi chủ tử nàng ta rộng lượng thế nào, nghe xong những lời này sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần liền trở nên thâm trầm.

"Phân phó Thôi Thiện Duyên, gọi mọi người trong phủ tập trung lại nời này." Nghe xong lời Yến nhi vừa nói, Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh giọng phân phó một câu.

Không đến nửa canh giờ, hạ nhân trong phủ lục tục liền đều đến đây, thấy tình hình giữa đình, cũng không khỏi ngờ vực vô căn cứ, đều châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

"Thất tẩu, nay thất ca bị thương, chuyện tình trong phủ đáng lý nên do thất tẩu định đoạt. Người không hiểu quy củ tự nhiên cũng nên từ thất tẩu toàn bộ xử trí." Hoàng Phủ Thanh Thần khoanh tay mà đứng, nói xong nhìn Thôi Thiện Duyên liếc mắt một cái,"Thôi thiện duyên, ngươi nói có phải hay không?"

Thôi Thiện Duyên sắc mặt không đổi nhanh chóng trả lời:"Đúng."

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc gật gật đầu:"Đa tạ cửu gia." Một mặt liền ngồi xuống, bên cạnh lập tức có nha hoàn trình lên một ly trà.

Vì thế, ánh mắt mọi người đều chuyển qua trên người Tịch Nhan.

Trên mặt Yến Nhi nước mắt không biết khi nào cũng không còn dấu vết, đứng ở phía sau Lâm Lạc Tuyết:"Sườn Vương phi, mời ngươi cấp Vương phi châm trà nhận sai."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục