Gửi bài:

Chương 73

Cửa thành vừa mới mở ra, xe ngựa cũng vừa lúc lập tức ra khỏi thành, ra đến ngọai thành liền dừng lại.

Tịch Nhan tòan thân đau nhức, đối mặt với ánh mắt đạm mạc của Đằng Tuyết, cảm thấy có chút xấu hổ, liền mạnh mẽ nhanh chóng muốn xuống khỏi xe ngựa. Không nghĩ vừa mới khom lưng chuẩn bị xuống, thì ngòai xe ngựa đột nhiên xuất hiện một người vươn cánh tay ra đón nàng :

"Nhan Nhan, đến đây."

Là Nam Cung Ngự? Tịch Nhan đã sớm đóan được hắn nhất định sẽ đứng đây đợi chính mình, dù sao quen biết từ nhỏ, dù đêm qua cũng không nói gì hắn cũng có thể đóan đựơc ý nghĩ của mình.

Nhưng mà lúc này Đằng Tuyết cũng đang ở bên cạnh, Tịch Nhan cũng cảm thấy bị nàng nhìn thấy chính mình cùng một nam tử xa lạ thân mật thì cảm thấy cũng không ổn, vừa quay đầu lại bỗng phát hiện nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại tựa vào vách xe, giống như cái gì cũng không biết.

Mắt thấy tình hình như vậy, Tịch Nhan cảm thấy chính mình dường như quá đa tâm,nàng thản nhiên để cho Nam Cung Ngự đỡ mình xuống khỏi xe ngựa, như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn vào bên trong xe ngựa, thấy Đằng Tuyết đang mở mắt nhìn, nhưng không phải đang nhìn nàng mà nhìn người bên cạnh nàng.

Ánh mắt kia, đột nhiên không giống trầm tĩnh như bình thường mà ngược lại, lại có một tia gợn sóng.

Là gợn sóng sao? Tịch Nhan cũng nhìn về phía Nam Cung Ngự, đã thấy hắn đang cúi thấp đầu chăm chú xem xét thương thế trên người chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy cảm giác vừa rồi của mình là nhầm lẫn sao.

Lúc này ánh mắt Đằng Tuyết mới chuyển hướng về phía Tịch Nhan: "Còn có việc gì sao?"

Tịch Nhan đột nhiên nhớ ra lúc nãy mình định nói gì, muốn thỉnh nàng ta thay thế nàng chiếu cố Hòang Phủ Thanh Vũ! đang định muốn nói, nhưng lại không khỏi cảm thấy nực cười. Đằng Tuyết là vương phi của cửu vương gia, dù nàng ta thực sự có tình cảm với Hòang Phủ Thanh Vũ thì thế nào để chiếu cố hắn? Huống chi, Hòang Phủ Thanh Vũ là một nưgời khôn khéo, bên cạnh hắn còn có Mẫu Đơn, hắn lại cũng thích Mẫu Đơn, thế nào lại nghĩ hắn thiếu người quan tâm chiếu cố chứ?

Nghĩ đến đây, Tịch Nhan trong lòng không khỏi chua xót, ngẩng đầu lên nhìn Đằng Tuyết mỉm cười: "Không có gì, chính là muốn nói với ngươi một tiếng...bảo trọng."

Đằng Tuyết chung quy không nói gì thêm, ánh mắt cũng không chuyển động, nói xa phu buông rèm che xuống, theo xe ngựa trở vào trong thành.

Nam Cung NGự lúc này mới ngẩng đầu lên: "Chân có thể đi sao?"

"Ngươi biết Đằng Tuyết?" Tịch Nhan quay đầu lại hỏi hắn

" Là người kia sao?" Nam Cung Ngự lắc đầu: "Không biết, làm sao vậy?"

"Ta nhìn nàng thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi, so với nhìn phu quân của chính nàng thấy còn thân thiện hơn, còn tưởng rằng các ngươi trong lúc đó có quan hệ gì." Tịch nhan ngẩng mặt lên, cười rạng rỡ.

Nam Cung Ngự vuốt cằm nghĩ nghĩ, nói:"Đã sớm nói qua sư huynh ta vốn ngọc thụ lâm phong , chắc là tiểu phu nhân kia vừa thấy ta liền động tâm ái mộ ."

"Ngươi nghĩ ngươi đẹp sao?" Tịch Nhan liếc mắt nhìn hắn, hừ khẽ một tiếng, che dấu ở trong lòng không khỏi than nhẹ.

Cuối cùng cũng ra khỏi thành, cuối cùng thì cũng không quay lại nơi này một lần nữa.

Rốt cục...Hoàng Phủ Thanh Vũ ta và ngươi tái kiến.

Không bao giờ gặp lại nữa!

**************************

"Thất ca! Thất ca!"

Thanh âm vang vọng ngoài cửa của Thập Nhất lão đệ gọi đến cũng là lúc, Hoàng Phủ Thanh Vũ trên giường lúc này mới chậm rãi mở to mắt, ngồi dậy. Trên đầu hỗn độn những cảm nhận sâu sắc, hắn hơi hơi lắc lắc đầu, lại phát hiện người nằm bên trái ở trên giường sớm không có thân ảnh Tịch Nhan.

Gọi người tiến vào hầu hạ thay y phục, trong khi đó lão thập nhất vẫn ở bên ngòai không ngừng la hét, trong đầu hắn lúc này mới hơi hơi thanh minh một chút:"Mời thập nhất gia vào đi."

"Thất ca!" Thập nhất lão đệ vừa thấy đến hắn, lập tức xông về phía trước,"Lão Tam bên kia, xảy ra sự cố –"

"Vương phi đâu?" Hoàng Phủ Thanh Vũ chưa kịp nghe hắn nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu liền hỏi Bích Khê đang hầu hạ bên cạnh.

Bích khê cả kinh, lúc này mới nhìn về phía giường, hơi có chút kinh hoảng [kinh ngạc cùng hỏang hốt]:"Nô tỳ không biết."

Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng lại một chút, không hỏi lại liền im lặng, nhìn lão thập nhất:"Ngươi tiếp tục nói."

Thập nhất lão đệ lại tiếp tục câu truyện lúc trước đang nói nói, bộ dáng khẩn cấp nhìn hắn, sau đó tiếp tục kể lại nguyên bản kế hoạch chu đáo nhưng giữa chừng lại xuất hiện lỗ hổng, nói hồi lâu, lại phát hiện hắn giống như thất thần, không nghe.

"Thất ca?" lão Thập nhất nghi hoặc gọi hắn một tiếng.

Tiếp theo trong nháy mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên:"Thập Nhất , phân phó thủ hạ cấm vệ của ngươi, lập tức phong bế cửa thành."

Thập Nhất lão ngẩn ra trên mặt bầy ra bộ dạng suy nghĩ không ra,[bộ mặt của thập nhị ca lúc này chắc đang thộn ra cũng nên ] nhưng mà thấy vẻ mặt kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ lại giống như là rất cấp bách, bởi vậy tuy trong lòng do dự không hiểu, nhưng ngòai miệng vẫn lập tức truyền lệnh đi, sau đó mới đột nhiên như tỉnh ngộ điều gì:"Thất ca, ngươi muốn nói thất tẩu nàng đã rời đi rồi sao?"

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên lạnh lùng nhìn hắn, lão thập nhất lúc này lại nói:"Nhưng là nàng làm sao dám? Chẳng lẽ không sợ Bắc Mạc bởi vậy xuất binh tấn công Tây Càng sao?"

"Sao ngươi không nói thẳng ra, là nàng đoán chắc thất ca sẽ không đem chuyện nàng chạy trốn ra ngòai nói cho người khác biết." bỗng dưng thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Thần từ ngoài cửa vang lên "Thất ca, ngươi hao tổn tâm tư muốn kết hôn nữ nhân này, kết quả cuối cùng lại bị nàng tính kế ngươi có phải hay không? Lúc này, chỉ sợ nàng sớm đã trốn ra cửa thành, còn chờ ngươi đi bắt về sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đang lẳng lặng ngồi đó, hồi lâu sau, mới cười lạnh một tiếng:"Đúng vậy, ta là bị nàng tính kế. Bất quá chung quy sẽ có một ngày nàng vì chuyện hôm nay tính kế với ta mà sẽ phải trả giá thật đắt

Hồi sau, trong ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Thập Nhất gia không khỏi khiếp sợ nhìn, hắn chậm rãi đứng lên, thân ảnh thon dài, ánh mắt trở nên lạnh lùng:"Bắt đầu từ mai, ta sẽ vào triều."

Thập Nhất lão đệ không khỏi khiếp sợ hồi sau mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng tiến lên ôm lấy hắn, kinh hỉ thiếu điều lệ nóng doanh tròng [nước mắt ngập tràn]:"Thất ca, nguyên lai ngươi –"

Hoàng Phủ Thanh Thần cũng phục hồi tinh thần lại, khóe miệng xẹt qua một tia ý cười lạnh lùng:"Hảo, khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, rốt cục cũng đến thời điểm phát triển rồi ."

"Cấm vệ của ngươi phái đi, vẫn phải nghiêm mật sắp xếp kiểm tra, không thể buông tha một người nào có hành động khả nghi." Hắn thản nhiên phân phó một câu, thuận tay sờ qua bên hông mình, không có gì cả, hóa ra nàng vẫn chưa trả lại ngọc bội cho chính mình.

Nhịn không được khẽ thở dài một cái, chậm rãi ngồi xuống, lâm vào trầm tư.

Thập Nhất lão đệ thấy thế, cũng nhịn không được thở dài theo:"Đều nói anh hùng nan quá mỹ nhân quan [anh hùng không qua được ải mỹ nhân], ta vốn tưởng rằng huynh đệ chúng ta ít nhất chỉ có Cửu ca đã đủ làm cho người ta rụng lưỡi [nguyên văn trong convert là "táp lưỡi"] , không nghĩ ngay cả thất ca ngươi cũng như vậy."

Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều tự quay đầu ra chỗ khác, không nói gì.[haha bít nói gì giờ >"<]

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục