Gửi bài:

Chương 93

Hoàng Phủ Thanh Vũ không đề phòng là nàng sẽ đẩy mình ra nên thân mình hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì bị ngã xuống dường, trong lòng nhất thời có chút giận giữ, hắn một lần nữa mạnh mẽ thượng trên thân thể của nàng, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"

Tịch Nhan căm tức dùng chân hướng tới trên người hắn mà đá, nhưng bất quá khí lực của nàng đối với hắn thật giống như châu chấu đá xe, rốt cục là đành cam chịu thế hạ phong, cuối cùng nàng là đơn giản nhắm mắt lại, nằm thẳng tắp dưới thân hắn, một câu cũng không thèm nói.

"Ngươi đi mà hỏi lại chính bản thân mình đi" Hồi lâu sau Tịch Nhan mới miễn cưỡng mở miệng ra nói một câu, sau lại không nhịn được mắt có chút phiếm hồng "Ngươi đứng lên đi, không cần đè ta...rất nặng."

Hắn nghe thấy nàng nói vậy liền xoay người một cái đã biến thành Tịch Nhan nằm gọn ở trên người của hắn, Tịch Nhan cũng vì vậy mà nhân cơ hội đẩy hắn ra, nhẩy xuống giường hướng tới phía cánh cửa mà chạy đi.

"Chạy cái gì?" Hắn thân thủ cũng thật tốt, chỉ trong nháy mắt liền chạy đến chắn trước mặt của Tịch Nhan, Tịch Nhan lại cứ như vậy liền va mạnh vào ngực của hắn, cái mũi nhỏ bị đâm sinh ra đau đớn, âm thanh của Hoàng Phủ Thanh Vũ cuối cùng thì cũng đã mang theo sự giận giữ thật sự.

Tịch Nhan giương mắt nhìn hắn, quả nhiên thấy khuôn mặt tuấn mỹ sủng nịnh thường ngày của hắn giờ biến thành một khuôn mặt lạnh lẽo đầy xa lạ, trong lúc nhất thời tâm nàng phát lạnh, vừa chuẩn bị lùi ra phía sau thì lại bị hắn bắt lại, kéo vào trong lòng, lại nghe được ngữ khí của hắn có chút dịu đi: " Tuy nói nữ tử đang yêu tính tình như trẻ con, nhưng ta thật sự không biết rằng Nhan Nhan cũng như yêu như những nữ tử khác, nói cho ta biết, rốt cuộc nàng vì chuyện gì mà giân?"

Lòng của Tịch Nhan rốt cục cũng hơi tỉnh táo, chỉnh lại mái tóc đen mượt có chút rối của mình, rồi hít một hơi thật sâu, hướng tới hắn quyến rũ mà cười: "Thất gia cứ coi như ta là đang cố tình gây sự là được rồi, sự thực cũng chỉ là như vậy thôi."

Đôi mắt thâm thúy của Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cục cũng nổi lên một tia thần sắc khác thường, hắn thản nhiên nói: "Nàng vẫn cứ như vậy không muốn ở lại phòng của ta?"

"Không muốn!"

"Tốt lắm, vậy tùy nàng" – Hắn rốt cục cũng không thèm ngăn cản nàng nữa, buông bàn tay đang nắm tay của nàng ra, nghiêng người tránh khỏi nàng, rồi chính mình xoay người đi thẳng ra ngoài cửa.

Chỉ còn lại Tịch Nhan một mình đứng ở nơi đó, tim của nàng đập nhanh đến loạn nhịp, mở to mắt hết sức kinh ngạc, một hồi lâu sau thì lại thất thần.

Đến buổi chiều hai người quả thật phân phòng mà ngủ.

Tịch Nhan nằm ở trên giường ngủ sạch sẽ tươi mát mà làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu nghĩ qua nghĩ lại như thế nào mà toàn là tràn ngập hình ảnh lúc được Hoàng Phủ Thanh Vũ ấm áp ôm trong lòng.

Kết quả cuối cùng là cả đêm nàng không thể ngủ được, bình minh vừa mới chiếu tới là lúc mà nàng mạnh mẽ bật dậy, nàng kêu người tới giúp mình trang điểm.

Vừa lúc liền có người tới hồi bẩm nói với nàng là Hoàng Phủ Thanh Vũ còn chưa có dậy, Tịch Nhan nghe vậy liền cười lạnh lùng nói: "Ta không quản chuyện hắn dậy hay chưa dậy, ta chính là muốn xuất môn một chuyến, cũng không ngại hắn chuyện gì cả!"

"Cô nương muốn xuất môn sao?" Bích Khê chần chờ một lát rồi hỏi khẽ "Cái này còn cần phải đi bẩm báo trước với thất gia nữa."

"Không cần!" Tịch Nhan ở trên đầu mình rút xuống cây trâm mà nàng không thích, thuận tay đặt ở cạnh bàn trang điểm, lạnh lùng nói "Tốt nhất là tránh để cho hắn biết, cái gì cũng không cần bẩm báo cho hắn nghe."

Sự thật cũng vẫn là như thế. Vô luận Hoàng Phủ Thanh có biết hay không biết nàng đi đâu thì theo sau nàng vẫn là cả một đoàn dài thị vệ lúc xa, lúc gần theo sát bảo hộ bên nàng.

Xe ngựa bắt đầu xuất phát từ phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ hướng tới phía cổng thành mà đi, đi được gần một canh giờ thì sắc trời cũng bắt đầu sáng lên, trên đường người đi lại cũng bắt đầu đông đúc hơn.

Đám thị vệ đứng canh ở cổng thành không giờ khác nào dám lơ là canh gác, xe ngựa của Tịch Nhan đi tới cổng thành liền bị ngăn lại. Thị vệ muốn xem xét tình hình bên trong xe ngựa nhưng Bích Khê thế nào lại dám cho bọn họ công khai xem mặt của Tịch Nhan?! Theo lẽ tất nhiên chính là không thuận theo quy củ nên không thể rời thành, đang trong lúc không biết phải làm gì thì nàng đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc, quá kích động liền đứng lên hô lớn: "Thập nhất vương gia!"

Nơi này đúng là nơi mà thập nhất vương gia hắn phụ trách trông coi, vừa hay hắn đang đi tuần, không nghĩ tới sẽ thấy xe ngựa của Hoàng Phủ Thanh Vũ quý phủ, đang giục ngựa tiến tới xem thì thấy Bích Khê đang đứng gọi mình thì hắn liền hiểu ra được phần nào sự việc, hắn hơi vén cái mành che ở trên xe ngựa ra, nhíu mày nhìn về phía Tịch Nhan hỏi: "Thất tẩu hiện tại là đang muốn đi đâu?"

Tịch Nhan nghe thấy giọng nói của hắn thì mới chậm rãi mở to mắt ngọc, không mặn cũng chẳng nhạt đáp lại một câu: "Ta muốn ra khỏi thành một chút."

Thập nhất cười nói: "Thất tẩu muốn ra khỏi thành.... Kia thất ca đã biết hay chưa?"

"Nếu không thì sao?" Tịch Nhan hơi nhướn mày liễu lên, không kiên nhẫn hỏi.

Thập nhất lão vẫn là bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu: "Thất tẩu, tẩu cũng không phải là không biết, lúc đó tẩu cùng thất ca.... Một năm trước không biết tại vì sao mà thất tẩu muốn ra khỏi thành, sau đó liền biến mất vô tung, vô tích, thất ca cũng vì chuyện này mà hết sức giận giữ. Nhưng là một lần thì không sao, nhưng lần này tẩu lại muốn rời đi, cái này.... Ta nghĩ mình không đảm đương nổi việc thất ca nổi giận!"

Nghe vậy Tịch Nhan liền cảm thấy không đủ kiên nhân, chỉ chỉ vào đám thị vệ ở phía sau: "Ngươi nhìn xem! Ta bất quá là nghe nói thất gia cùng vị Uyển Lam quận chúa cảm tình vô cùng tốt nên muốn đi bái tế một phen, ngươi cứ như vậy ngăn trở ta nhiều lần, rốt cục là ngươi muốn làm gì?"

"Uyển Lam?" không biết tại sao khi nghe thấy cái tên này thì thập nhất lão lại thoáng hiên ra một tia kinh hãi, ngay cả ảnh mắt đều loạn hết cả lên "Thất tẩu, tẩu muốn đi bái tế Uyển Lam?"

Tịch Nhan liếc đôi mắt đẹp nhìn hắn: "Không thể sao?"

Thập nhất lão tựa như không thể nói ra thành lời, lo lắng suy nghĩ rồi một lúc lâu sau mới buông ra một câu: "Kia hay là thất tẩu chờ ta đi báo tin cho thất ca, để thất cả bồi thất tẩu đi... có được hay không?"

Tịch Nhan thấy bộ dáng của hắn như vậy thì càng thấy hoài nghi hơn, nàng cười lạnh một tiếng rồi nói: "Giờ khắc này ta lại càng muốn đi, ngươi thấy như thế nào?"

Nói xong liền thúc giục mã phu khởi hành.

Thập nhất lão chỉ sợ nếu mình ngăn trở nàng thì nhất định sẽ có chuyện xảy ra bởi vậy nên chỉ có thể bất an đứng nhìn xe ngựa của nàng rời khỏi thành, rồi cuối cùng mới vọi vàng quay ngựa phi nước đại về phía phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Vừa vào đến phủ môn thì đã thấy thấp thoáng bóng người của quản gia Thôi Thiên Duyên lo lắng bước đi bước lại trước của phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng cũng không dám mở cửa đi vào để quấy rầy.

"Thất gia đang ở đâu?"

Thôi Thiện Duyên vừa nhìn thấy hắn thì lập tức giống như là thấy cứu binh đến, hắn vội nói: "Thập nhị vương gia, thất gia đêm qua nghỉ ngơi liền phân phó không cho phép ai quấy rầy, bây giờ cũng không còn sớm nữa nhưng thất gia...ngài ấy vẫn còn chưa có dậy, nô tài cũng không dám...."

Thập nhất lão không đợi hắn nói hết kiền khoát tay áo, vội vàng liều lĩnh đẩy vừa phòng của Hoàng Phủ Thanh Vũ mà bước vào: "Thất ca."

Điều ngoài ý muốn là Hoàng Phủ Thanh Vũ cứ như không thấy ai bước vào phòng cả, cả người hắn bây giờ đang dựa vào đầu giường, lặng lặng ngắm nhìn một cái trâm ngọc không biết lấy từ đâu. Bộ dáng kia của hắn tựa hồ như cả đêm qua đều chưa có ngủ.

Hắn nghe thấy thanh âm của lão thập nhất mới khẽ ngẩng đầu lên: "Ngươi sao lại tới đây?"

Lão thập nhất thở phì phò, khó khăn nói: "Hỏng rồi, thất tẩu.....nàng nói, nàng nói muốn tới bái tế Uyển Lam quận chúa."

Hoàng Phủ Thanh Vũ thần sắc bỗng ngưng trọng lại, thân thể nhanh chóng xoay lại, đứng thẳng lên.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục