Gửi bài:

Chương 71

Tịch Nhan cũng bắt trước hắn ngẩng đầu lên, nhưng tuyệt nhiên không phải là để nhìn ánh trăng xinh đẹp kia...mà là nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn đang được ánh trăng chiếu sáng, bộ dáng của hắn lúc này thật giống thần tiên.

Nàng oán hận nam nhân trong thiên hạ, đối với tình yêu nam nữ thì vô cùng khinh bỉ, vậy mà cũng không ngờ đến có một ngày nàng gặp được nam nhân tên Hoàng Phủ Thanh Vũ này! Hắn làm cho nàng không hận cũng không thể hận hắn, oán giận hắn cũng không thể oán giận được, ngược lại còn vì hắn mà đánh mất tâm của mình.

Nàng chung quy vẫn vì hắn mà mềm lòng! Chậm rãi từa đầu vào vai hắn, nàng nhắm mắt tận hưởng giây phút yên tĩnh đến tuyệt vời này.

Không hề suy nghĩ về việc vì sao hắn lại muốn kết hôn với nàng, vì sao hắn lại thấu hiểu nàng, vì sao hắn đối với nàng tốt như vậy, vì sao hắn thần bí đến thế...không nên suy nghĩ nữa! Tịch Nhan trong lòng thầm nghĩ như vậy, nàng cứ lẳng lặng dựa vào hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, thấy nàng đang tựa đầu vào vai mình thì cũng lặng lẽ không nói một lời...chỉ là trên khuôn mặt hiện lên một vẻ tươi cười dị thường ấm áp. Hắn khẽ đem thân nàng hãm chặt vào trong lòng, cằm tựa vào đỉnh đầu của nàng, hắn cảm thấy đêm nay thật là tuyệt diệu.

Từng đấy năm hắn sống trên đời này đến bây giờ mới cảm thấy trung thu bây giờ mới thật sự có thể nói là đầy đủ! Nàng không nhìn thấy được trên khóe mắt hắn, ý cười đủ để hòa tan toàn bộ thế gian này.

Nhưng mà ý cười đang chan chứa trong ánh mắt hắn lại bị tin tốt hôm nay nghe được làm cho mất đi một chút...Đằng Tuyết đã có thai, lão Cửu cuối cùng cũng làm phụ thân rồi.

Ngô, có lẽ, còn chưa đủ đầy đủ.

Ân, có lẽ vẫn còn thiếu!

Hắn chậm rãi cúi đầu, theo sườn mặt của Tịch Nhan từng chút, từng chút một chẫm rãi tìm đến môi nàng.

Tịch Nhan có chút do dự, bộ dạng hơi chút kháng cự, ngượng ngùng đẩy hắn ra...không cho hắn đến gần mình thêm nữa.

Hắn không những không thèm chấp nàng mà còn đem nàng ôm chặt hơn nữa, chậm rãi cùng nàng ****

Tịch Nhan rốt cục cũng không thể chống đỡ được, quay đầu đi chỗ khác thở thật mạnh, than nhỏ: "Đừng nha, chúng ta là đang ngắm trăng mà! Hơn nữa làm như thế này nha hoàn đi qua nhìn thấy sẽ không tốt"

" Một khi ta đã ở đây thì làm gì có ai dám đi lại ở trong này chứ? – hắn nhẹ nhàng phun ra một câu rồi thừa dịp Tịch Nhan không chú ý tới mà một tay đặt ở dưới thân nàng, điên cuồng hôn nàng.

" Ngô....." Tịch Nhan chỉ kịp phát ra một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu thì liền chìm trong biển hôn của hắn, hô hấp khó khăn.

Hắn chính là chỉ lướt qua miệng nàng rồi lại liền buông lỏng ra hỏi: "Nàng uống rượu?"

Trong miệng nàng mùi vị kia rất tự nhiên, kỳ thật rất là mê người.

Tịch Nhan khẽ cúi đầu, xấu hổ mang đôi tay đặt lên lưng của hắn, nhẹ nhàng ghé vào tai hắn thì thầm: "Còn không phải tại ta biết hôm nay thể nào cũng bị ngươi ép buộc...."

Hắn hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc thì cũng không thể kiềm chế cơ thể mình, đứng dậy bế bổng Tịch Nhan lên, trong thanh âm lộ rõ vẻ cố gắng kiềm chế: "Ngắm trăng về sau còn rất nhiều cơ hội, tối nay chi bằng chúng ta thưởng nhân đi Tịch nhan tựa vào hắn trong lòng, ha ha nở nụ cười:"Tốt, Trung thu thưởng nhân, hẳn là có khác một phen phong vị đâu."

Tịch Nhan dựa hẳn vào trong lòng hắn, nở một nụ cười tươi rói: "Tôt, trung thu thưởng nhân...hẳn là sẽ rất thú vị"

Toàn bộ buối tối hắn cơ hồ xuất ra đủ loại thủ đoạn ép buộc nàng, đến khi nàng không còn chịu nổi mở miệng cầu xin hắn buông tha cho mình thì hắn liền dung miệng của hắn che miệng của nàng lại, hôn thẳng đến lúc nàng chỉ có thể phát ra những tiếng hừ hừ như muỗi kêu thì hắn lại bắt đầu chặm rãi tra tấn nàng.

Tịch Nhan hô hấp khó khăn, ngay từ đầu chỉ có thể miễn cưỡng đón nhận sự trêu đùa của hắn nhưng cũng chỉ đến một lúc sau trên người nửa điểm khí lực cũng không có, chỉ có thể để mặc hắn trên người nàng đùa nghịch. Nhưng hắn cư nhiên lại còn chưa có vừa lòng, ép nàng thượng trên người hắn, tự thân vận động. Tịch Nhan xấu hổ đến muốn độn thổ, quay mặt đi nơi khác không muốn nhìn hắn thì hắn đột nhiên cười tà mị, mạnh mẽ động thân dưới một cái.

Tịch Nhan rốt cục cũng tiêu hao hết khí lực của mình, thét một tiếng chói tai liền mềm mại dựa lên trên ngực của hắn, khắc chế không được mêt mỏi liền thiếp đi lúc nào không biết.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục