Gửi bài:

Chương 75

Mà lúc này tại phía tây trấn, bên trong An Khang lâu trên lầu hai, chỉ có một thiếu niên áo trắng đang ngồi một mình, nhìn kỹ, đó là một thiếu niên có dung nhan tuấn mỹ khác thường, rõ ràng không giống người phàm.

Trên bàn trước mặt, không có gì đặc biệt ngoài đủ loại kiểu cách, món ăn lạ mỹ vị, duy chỉ có hai loại đồ ăn được coi là đặc biệt nhất – một là Thúy Yêm tiểu dưa chuột [dưa chuột nhỏ], hai là bánh trung thu.

Mỗi lần tới, hắn nhất định bao hết toàn bộ lầu hai của tòa tửu lâu, một mình một người ngồi trên lầu cả ngày, khi đêm đến mới rời đi.

Đã qua Trung thu hơn hai tháng rồi, theo lý mà nói bánh trung thu này nọ đã không còn xuất hiện ở trên bàn ăn mới phải, nhưng mà hắn lại cố tình không để ý tới, mỗi khi đến, đều nhất định yêu cầu chủ quán làm mấy cái để lên mặt bàn, nhưng mà kỳ quái ở chỗ là hắn chưa bao giờ nếm qua một miếng nào.

Tại An khang lâu tiểu nhị ngơ ngác đứng tại cầu thang lầu hai há miệng, nhìn khuôn mặt của vị thiếu niên đang ngồi mặt hướng viễn sơn kia, nhịn không được ngây ngốc cả người—vị kia quả thật là một thiếu niên tuấn mỹ [đẹp trai, anh tuấn], khung cảnh xung quanh thật đẹp, một bức họa làm người ta không khỏi say mê, giống như là một bức hoạ thu nhỏ.

"Tránh ra!"

Bỗng dưng, một âm thanh thô tục ở đâu truyền đến, nhất thời kinh động phá hủy khung cảnh tuyệt mỹ của bức họa, đồng thời cũng kinh động đến vị thiếu niên kia– hắn rốt cục quay đầu nhìn lại, tia nắng mặt trời phản chiếu lên một bên khuôn mặt, ánh mắt khoan thai ngỏanh đầu nhìn lại, khiến cho sâu trong lòng của tiểu nhị có một trận hít thở không thông.

Cùng lúc đó, thanh âm dưới lầu cũng dần dần truyền lên, nguyên lai đó là một tên lưu mạnh tại trấn này. Hắn là Từ Phúc, đã hơn một năm nay chưa từng xuất hiện lại, không biết vì sao hôm nay đột nhiên quay trở lại.

Tiểu nhị nhìn thấy tên Từ Phúc kia đẩy chưởng quầy ra, mang theo bốn năm người ngang nhiên đi lên lầu, vừa đi vừa cằn nhằn:"Bổn đại gia hàng ngày đều ngồi tại lầu hai của tửu lâu này, hôm nay để ta xem thật ra ai dám cả gan tranh giành với ta, là loại người nào lớn mật, dám ngăn cản bổn đại gia!"

Tiểu nhị do dự một lát, giang hai tay ra che ở cửa lầu hai, không cho hắn đi lên. Từ phúc giận dữ, bàn tay vừa định chụp lên đầu tiểu nhị kéo ra, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới:"Tiểu nhị, để hắn lên đi."

Tiểu nhị không khỏi nhăn nhó, miễn miễn cưỡng cưỡng tránh qua một bên, Từ Phúc lên đến lầu hai, nhìn nhìn bóng dáng người thiếu niên áo trắng đang ngồi, đưa lưng về phía mình, sau đó nhìn chúng thủ hạ cười ha hả:"Ta cứ tưởng là một đại mỹ nhân nũng nịu nào đó vừa nói, hóa ra lại là một tên ẻo lả, thật làm người ta mất hứng!"

Nhưng trong đám thủ hạ có một tên thật tinh mắt, nhìn bàn tay đang đặt lên bàn của vị thiếu niên nọ, nhất thời kêu to lên:"A, bàn tay thật trắng trẻo nha!"

Lời này vừa nói ra, những người khác đồng lọat nhìn qua vị thiếu niên, trong lúc nhất thời âm thanh ồn ào xì xào nổi lên bốn phía –

"Không chỉ vậy, còn hảo tuấn mỹ nha!"

"Dáng người cũng thật đẹp!"

"Mùi hương cũng thật thơm nha!"

......

Giọng nói khinh bạc không ngừng truyền đến, thiếu niên nọ vẫn một mực bất vi sở động [không có động tĩnh gì], ngược lại thuận tay cầm chén rượu đang đặt trên bàn lên, thản nhiên đưa đến bên miệng, bỗng nhiên trong lúc đó nhìn lướt qua Từ Phúc, lạnh lùng vi nghễ, vi sân [câu này theo ta hiểu là lườm & trừng mắt nhìn hắn], mười phần phong tình, rung động lòng người.

Trong thóang chốc đám người kia âm thanh bỗng im bặt, chỉ cảm thấy xương cốt giống như không được bình thường.

Từ Phúc bỗng sửng sốt hồi lâu, trước khi phục hồi tinh thần lại, bỗng nhiên phất tay cười ha hả:"Gia ta luôn luôn chỉ cảm thấy hứng thứ đối với nữ nhân, hôm nay thật không nghĩ tới có thể nếm thử cái lọai tư vị mới lạ này...để coi lọai tư vị tiểu phương tiểu thuyết [ý câu này là không tuân theo với lẽ thường] này là cái loại tư vị gì! Lại đây bồi gia uống một chén, như thế nào?"

Khóe miệng vị thiếu niên nhếch lên gợi lên ý cười khẽ, rõ ràng là lạnh lẽo , lại như trước luôn có một vẻ ba quang liễm diễm [câu này ý nôm nà là luôn có một lọai khí chất đẹp đẽ], nhìn hắn xa xa nâng chén mời.

"Ôi, có ý tứ!" Từ Phúc hô to một tiếng, liền cười cười hướng thiếu niên kia đi qua.

Bàn tay thô kệch vừa định sờ lên khuôn mặt tuấn mỹ của vị thiếu niên, thì bỗng nhiên Từ Phúc không biết bị vật gì thật mạnh đánh một cái khiến cho hắn nhanh chóng rụt tay lại.

Mọi người đang ngồi trong tòa tửu lâu, bao gồm cả vị thiếu niên kia, vẻ mặt đều có chút biến sắc, nhìn về phía cửa thang lầu.

Tiểu nhị không khỏi nơm nớp lo sợ chậm rãi nhìn đến vị nam tử phiêu lãng kia, kia cảm giác hít thở không thông lại một lần nữa không khống chế được mà nổi lên, còn không kịp suy nghĩ gì, liền đã ngã sang một bên.

Đám thủ hạ của Từ phúc lúc này, vẻ mặt nguyên bản đều mang nỗi uất giận, muốn tìm người tới tính sổ, nhưng khi nhìn thấy hắn, nháy mắt đều sững sờ ngồi im tại chỗ không thể nhúc nhích, nguyên nhân rất đơn giản – vừa nhìn thấy người này, liền biết lai lịch bất phàm.[haha khí thế của thất ca quả thật rất...rất không hề bình thường nhoa~~~~ ta ngưỡng một >"<]

Trên lầu ngập tràn một mảnh yên tĩnh, chỉ có vị thiếu niên kia, vẫn ngồi thẳng lưng, đưa lưng về phía mọi người uống hết ly này đến ly khác.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn đám người lưu manh kia đang ngồi ngẩn ra như phỗng, từng bước một, mỉm cười nhìn về phía bóng dáng cương trực đang ngồi của vị thiếu niên kia.

"Khụ khụ......" Hắn làm như nhất thời không có không khí để thở giống như bị rượu sặc chết, kịch liệt ho khan không ngừng.

Bàn tay ấm áp nào đó chậm rãi xoa xoa lên tấm lưng mỏng manh, lực tay nhẹ nhàng vừa đủ, mang theo cảm giác ôn nhu quen thuộc.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức ngồi xuống bên cạnh hắn, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, khiến hắn không khỏi kinh ngạc, trong đôi mắt kia lóe ra ánh sáng chống lại tầm mắt thâm thúy kia đang nhìn mình, cười khẽ lên, thanh âm thật bình tĩnh giống như không có chuyện gì:"Về sau có gặp lại loại khinh bạc vô lễ kiểu này , nhớ rõ phải nói cho hắn biết ngươi đã có chủ rồi, có biết hay không?"

Phía kia Từ Phúc rốt cục cũng nhe răng trợn mắt lên, còn đám thủ hạ kia đồng lọat kiếm cớ tẩu tán, vội vội vàng vàng làm như bận việc đều lăn xuống lầu. Từ phúc nhấc tay lên định vì chính mình báo thù rửa nhục, nhưng mà khi định ra tay thì nhìn thấy ánh mắt của hai người kia liền dừng lại.

Nam tử nói thiếu niên đã có chủ . Lúc hắn nhìn lại, hai người đó giống như đã được ông trời sắp đặt nhân duyên từ kiếp trước.

Cùng lúc đó, tầm mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi liếc lại phía hắn, trong ánh mắt sâu thẳm kia mang theo lạnh bạc dị thường, hàn khí tỏa ra có thể thấm tới tận xương tủy.

Từ phúc nhất thời giật mình một cái, té ngã lồm cồm bò dậy cahyj biến ngay xuống lầu.

Trên lầu, không khí tĩnh lặng đến mức làm người ta hít thở không thông.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt ôn nhu, giống như gió tháng ba mang đến hơi thở mùa xuân, sợ là dù cho có là hàn băng [băng lạnh]cũng có thể tan chảy !

Người nào đó nghe thấy trong tâm mình âm thanh tích táp không ngừng vang lên.

Nguyên lai nam tử kia giọng nói giống như Thiên Âm [âm thanh từ trời xanh] vang lên: "Nhan nhan, ngươi chẳng lẽ không biết rằng mình đã có chủ sao? Như thế nào còn dám......"

Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẳng đợi đáp án của nàng.

Một lát sau, đột nhiên thấy vị thiếu niên kia trên mặt không khỏi kinh ngạc , nhưng bỗng nở ra lúm đồng tiền cười nhẹ nói:"Đa tạ vị công tử này đã giải vây cho tại hạ, không biết công tử cao danh quý tánh là gì?"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục