Gửi bài:

Chương 87

"Thất ca, ngươi điên rồi có phải không?" Lão Thập Nhị bỗng dưng nóng nảy,"Cho dù thân mình thất tẩu vẫn chưa thích ứng với việc đi đừơng, nhưng có thể tạm thời để nàng ở lại chỗ này vài hôm, chúng ta cứ về trước là được, cũng không phải là không có người chăm sóc [nguyên văn là chiếu cố] nàng!"

"Thập nhị nói đúng, thất ca." Lão thập nhất tiếp lời nói,"Cho dù là thất tẩu...... Ngươi cũng không nên vì một mình nàng, mà buông tay ngôi vị thái tử vị đi?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ 1úc này chỉ cười nhẹ:"Ta nhất định sẽ không để cho nàng một thân một mình ở nơi này, nếu phải rời đi thì ba ngươi các ngươi hãy cứ rời đi trước đi, điều này cũng không phải là không được."

"Thất ca!" Lão thập nhị quả thực không thể tin được những gì mình vừa đích thân nghe được, dừng một chút mới cất giọng chầm chậm nói,"Thất ca, nơi này dù gì cũng là địa phận của Bắc Mạc quốc, cho dù tên Mộc Phi kia cũng không có cơ hội đuổi theo, thất tẩu hiện tại đã an toàn rồi, chỉ cần cho người cẩn thận chiếu cố nàng, thì sẽ không xảy ra chuyện gì với nàng cả?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ chính lúc này lại thản nhiên hướng tầm mắt về phía phương xa, không hề nói lời nào.

Hoàng Phủ Thanh Thần đại khái đã phần nào hiểu được hắn đã hạ quyết tâm ở lại, liền miễn cưỡng xoay người, sau đó nhìn lão thập nhất thập nhị nói:"Đi thôi, chúng ta đi về trước."

Lão thập nhị vừa tức vừa giận, rốt cục vung tay áo lên rời khỏi phòng.

Lão Thập nhất vẫn còn đứng tại đó một lúc lâu, ngay khi Hoàng Phủ thanh vũ vừa định xoay người đi vào phòng trong, rốt cục nhịn không được nói:"Thất ca, ngươi thật sự vì nàng ta mà buông tha cho ngôi vị thái tử mà ngươi khổ tâm bao nhiêu năm để giành lấy sao ?"

Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ gợi lên một tia mỉm cười:"Thập Nhất, thái tử vị[ngôi vị thái tử]kia, cũng chưa hẳn là đều quá quan trọng [nguyên văn là cao cao tại thượng chi tòa], các ngươi lớn nhỏ gì cũng không cần phải khẩn trương như vậy."

"Nhưng dựa theo tình hình hiện nay, nếu như ngươi trở thành thái tử, thì chuyện từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, nếu bây giờ ngươi cứ như vậy buông tha chuyện này, thì hiển nhiên về sau chắc gì đã còn cơ hội."

Hoàng Phủ thanh vũ vẫn cười như trước:"Thập Nhất, có đôi khi, giấu tài, im lặng xem náo nhiệt [nguyên văn là tĩnh xem biến], có khi còn hơn là tranh đọat mưu mô tính kế"

Khi lão thập nhất còn giật mình vẫn đứng ngây ngẩn tại chỗ đó, thì hắn đã đẩy cửa bước vào phòng trong, sau đó khép cửa lại.

Đêm đó, đoàn người suốt đêm rời khỏi dịch trạm, ngọai trừ Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan.

Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai [ngày thứ hai ở đây ko phải là 2 ngày sau đâu nha, mà là qua ngày hôm sau á] Tịch nhan mới tỉnh lại, mở mắt tỉnh dậy liền thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang ngồi ở bên cạnh giường đọc sách quay lưng về phía mình.

Không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, hơi hơi giật giật, cảm thấy trên người khôi phục một chút khí lực, liền ngồi dậy đến, từ phía sau ôm lấy tấm lưng to lớn của hắn, đem mặt vùi vào hắn ngực:"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, xoay người ôm nàng vào trong lòng mình, giơ cuốn sách đang cầm trong tay lên:"Lịch sử của Đại sở quốc."

Khuôn mặt Tịch Nhan nguyên bản có chút nét cười bỗng dưng biến đổi, ngay sau đó lại giống như một dỗi đứa trẻ bình thường, một phen giật lấy cuốn sách trong tay hắn, sau đó ném thật mạnh vào góc tường, sau đó quay trở lại giường nằm xuống.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không chút phản ứng gì khi thấy nàng hành động như vậy cũng giống như không ngoài dự tính của hắn, chỉ cúi người nhìn nàng, cười nói:"Đứng lên ăn một chút phương tiểu thuyết tây đi, đã ngủ lâu như vậy, không ăn cơm sao được?"

Tịch nhan vẫn nằm nơi đó, hai mắt đẫm lệ sương mù, kiếm chế không được bao lâu cuối cùng lại khắc chế không được lại thút thít khóc lên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi thở dài

Từ sau khi gặp phải biến cố biết được thân phận thật của Nam Cung ngự kia, những gì trước đây nàng cố ý che dấu bản thân mình dù dùng bất kỳ phương thức, thủ đoạn nào nàng cũng dám dùng, nhưng giờ đây nàng lại giống như bản tính của một đứa trẻ con yếu ớt, tùy thời tùy chỗ ỷ lại vào hắn, giống như một oa nhi, không chịu nổi một cú kích động [nguyên văn nhất kích].

Trong suốt những năm tháng vừa qua đối với bản thân nàng, bề ngoài giống như nàng thực sự được tôn vinh, long sủng không ngừng, nhưng trong lòng nàng bi thương cùng cô tịch hỏi ai có thể kể ra? Bất quá vì Nam Cung ngự, nguyên lai cũng chỉ là môt dạng người trước sau gì cũng là một kẻ lừa đảo –

Dự thân vương hay Mộc Phi. Cho tới bây giờ, Tịch Nhan càng nghĩ đến thân phận của hắn chỉ cảm thấy muốn cười, nhưng đến cuối cùng, lại khắc chế không được bật khóc ra.

"Hoàng Phủ Thanh Vũ, ngươi nói cho ta biết, Nam Cung Ngự hắn trà trộn vào Tây Càng là có mục đích gì? Hắn lấy thân phận sư huynh tư thái xuất hiện bên cạnh ta là vì sao?" Tịch Nhan một lần nữa bị hắn từ phía sau ôm lấy, tựa vào trong lòng hắn nhẹ giọng hỏi.

Nàng thật sự không hiểu có phải là chính mình quá ngu dốt hay không, nhưng sau khi gặp gỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ, trí tuệ của hắn hơn hẳn của nàng, nàng đã cảm thấy dường như nàng không thể hiểu được tâm tư của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng cho tới bây giờ nàng mới phát hiện ra rằng ngay cả Nam Cung Ngự nàng cũng không thể hiểu được tâm tư của hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng đang ngồi ngây ngốc trên giường vào lòng, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, thử độ ấm của bát cháo trên bàn sau đó, mới thản nhiên nói:"Nhan nhan, mặc kệ mục đích của hắn là cái gì, tóm lại đến bây giờ hắn cũng chưa từng làm thương tổn tới ngươi, dẫu sao đó cũng là vạn hạnh ."

Nghe xong những lời hắn nói trong lời nói có vẻ chỉ tốt ở bề ngoài, Tịch Nhan tâm trạng vẫn hoảng hốt như trước , vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra Nam Cung Ngự vì sao phải lẻn vào Tây Càng. Nếu là vì chuyện quốc gia quân sự, thì Bắc Mạc kia mới là địa phương mà hắn nên tới, bởi vì ở Trung Nguyên, chỉ có Bắc Mạc cùng Đại sở quốc là có khả năng cùng địa vì có thể coi là ngang nhau, nếu là hắn muốn đánh Tây Càng, kỳ thật là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản cũng không cần tự mình tìm hiểu một cách thận trọng như vậy.

Như vậy thì đương nhiên không phải vì lý do quốc chiến, vậy thì còn có nguyên nhân nào, làm cho hắn phải liều lĩnh như vậy đâu?

Tịch nhan càng nghĩ càng cảm thấy hồ đồ, miễn cưỡng uống một nửa bát cháo xong, chỉ cảm thấy trong đầu vẫn còn một mảnh suy nghĩ hỗn loạn, liền mặc cho Hoàng Phủ thanh vũ ôm nàng đi ra ngoài dạo một chút.

Tại biên giới, nơi giao nhau giữa Bắc mạc cùng Đại Sở quốc vốn là vùng đất non xanh nước biếc, bốn mùa như xuân, ngay cả tại dịch quán này cũng là thập phần xinh đẹp tuyệt trần, phía trước sơn trang này khiến cho người thưởng thức không khỏi vui vẻ thoải mái.

Tịch nhan đi dạo trong hoa viên, cảm thấy dường như thiếu cái gì, đi được một đoạn đường mới chợt nhớ đến, quay đầu lại phía sau hỏi Hoàng Phủ thanh vũ:"Bọn họ đâu?"

"Trong kinh có việc, bọn họ đã trở về trước rồi." Hoàng Phủ thanh vũ thản nhiên nói.

« Chuyện gì ? »

"Trong lúc Phụ hoàng săn bắn long thể bị hao tổn, bọn họ đều đã trên đường trở về ." Hoàng Phủ thanh vũ thản nhiên nói ra chuyện này.

Trong lòng Tịch Nhan có một cảm giác khó hiểu:"Vậy ngươi...... Vì sao không quay về?"

"Ngự y gởi thư tới báo, cũng không có gì đáng ngại, có trở về hay không kỳ thật đều giống nhau."

Sắc mặt Tịch nhan không biết vì sao dần dần trở nên ảm đạm, hắn nhìn nàng trước mắt, thản nhiên nói:"Làm sao vậy?"

Tịch Nhan hơi cúi đầu xuống, hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng:"Nhưng hắn dù sao cũng phụ hoàng của ngươi, người bị thương, ngươi chẳng lẽ cũng không lo lắng sao? Thế gian này cốt nhục thân tình, không lẽ tất cả đều đạm mạc [lạnh lùng] như thế?"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục