Gửi bài:

Chương 123

Chính văn thiếp tình Như Nguyệt, vĩnh mộc quân tâm.

Thời điểm tiến vào chính điện, đa số mọi người đã an vị, chỉ còn thiếu một số người chưa tới.

Tịch nhan theo sau Hoàng Phủ thanh vũ bước vào trong điện, trong nháy mắt liền có nhiều ánh mắt tập trung vào hai người.

Trong lòng nàng cảm giác không được tự nhiên, dùng khăn tay che đi dấu vết trên môi có chút sưng đỏ, quay đầu qua dùng ánh mắt giận giữ trừng Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Nói lại trước đó một khoảng thời gian, khi vừa đi được nửa đường, đột nhiên nàng liền bị hắn kéo đến mặt sau một tòa núi giả. Từ lúc cùng Hoàng Phủ Thanh Hoành nói chuyện, trong lòng Tịch Nhan có chút miễn cưỡng, hắn cũng không để ý đến cảm giác của nàng, xoay người dựa vào núi giả, đem nàng khóa lại trong lòng, cúi đầu hôn xuống

Đột nhiên bất ngờ như vậy tuy là một nơi bí ẩn nhưng từng giây từng phút đều có khả năng sẽ có người đi ngang qua, Tịch Nhan vừa thẹn vừa giận, thêm vào đó trong lòng cùng suy nghĩ về chuyện vừa rồi không khỏi có chút ảo, tất nhiên là không chịu thuận theo hắn, bất đắc dĩ lại không né tránh hắn được, liền chỉ có thể trong lúc hô hấp giao hòa tìm cơ hội cắn hắn.

Liên tiếp triền miên sau đó, tâm tư lo lắng bất an lúc trước không biết từ lúc nào cũng dần lắng xuống rồi tan đi, từ từ cũng thuận theo hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ giống như bị ai chọc giận, gắt gao ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, một tay kia cẩn thận giữ lấy người nàng, cong môi cười khẽ trong giọng nói bất giác dẫn theo một tia bỡn cợt:"Ta sớm biết thế này thà không mang ngươi đến đây thì hơn, mất công sẽ khiến ta phân tâm."

Tịch Nhan nhỏ giọng kêu hắn bỏ tay ra, nghe được hắn nói vậy, nàng cũng không biết hắn có ý tứ gì, nhìn hắn:"Bị Hoàng Phủ Thanh Hoành nhận ra ta, sợ hãi sao?"

"Ngươi có biết lão lục thông thạo nhất cái gì hay không?" Hắn vén tóc mai Tịch Nhan đẩy qua sau lưng," Trong triều đình hắn tuyệt đối không có gì làm, nhưng nếu nói đến cướp người thì—người nào bị hắn coi trọng, hắn có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, để có được người đó."

Nghe vậy, Tịch Nhan hơi hơi nhíu mi:"Vậy thì thế nào?" Nói xong, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, nhịn không được vội vàng che miệng mình giương mắt nhìn hắn nói:"Hắn coi trọng ngươi ?"

Nghe vậy, khiến hắn giống như thật sự giận, đem nàng ôm lại càng nhanh, một lần nữa áp môi hắn đè ép xuống dưới.

Đang trong lúc tình cảm nồng nàn, đột nhiên lại có một loạt những âm thanh vui đùa ầm ĩ truyền đến, Tịch Nhan còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, thì nhìn thấy hai nữ tử tuổi còn trẻ bận cung trang (trang phục cung đình) đã theo đường nhỏ vòng vào xuyên qua phía sau núi giả, nhìn thấy nàng cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nấp nơi này.

Cũng không nghĩ tới kia hai nữ tử này lại đúng là công chúa, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, đều cười rồi hô to "Thất ca" Liền lại chạy ra, chính thanh âm vui cười đột nhiên lại rõ ràng truyền vào trong tai Tịch Nhan, khiến nàng nhất thời xấu hổ vô cùng.

Lúc này, Hoàng Phủ thanh vũ tay giống sau lưng ánh mắt bình thường hơi nhíu lại, quay đầu, liền vừa vặn nhận được ánh mắt tức giận của Tịch Nhan. Hắn lại không nói gì, chỉ cúi đầu che miệng khụ một tiếng, hướng tới phía bên trái Tịch Nhan khẽ cười cười.

Tịch nhan theo tầm mắt hắn nhìn lại, liền vừa lúc thấy hai vị tiểu công chúa kia đang nhìn về phía mình vẫy tay mĩm cười, sắc mặt nhất thời nóng bừng

–Đại điện–

Đi tới chỗ ngồi đã được chuẩn bị cho Anh vương gia, lúc này nàng đã thấy Lâm Lạc Tuyết đang ngồi ngay ngắn tại đó từ lúc nào, tuy khuôn mặt được trang điểm cầu kỳ tinh xảo, thần sắc cao ngạo. Nhưng cũng khó dấu nổi sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng đứng dậy, cúi người hành lễ:"Bái kiến Vương gia."

"Không cần đa lễ ." Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ giúp đỡ nàng một phen, sau đó cùng Tịch Nhan đang ngồi xuống, mỉm cười nói,"Ngươi hôm nay trang phục trang điểm rất tốt. Phụ hoàng xưa nay trong bữa tiệc vui mừng náo nhiệt, chắc chắn sẽ thích cách phục sức của ngươi hôm nay."

Lâm Lạc Tuyết thân mình cứng ngắc, có chút bi ai quay đầu nhìn về phía hắn:"Tạ ơn thất gia trong mắt vẫn còn có thiếp thân, chỉ là thiếp thân sở dĩ phục sức như vậy Hoàng Thượng có thích hay không, thiếp thân không quan tâm."

Tịch nhan nghe xong, nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cảm thấy nhất thời trong lòng có chút chua xót, ánh mắt vừa chuyển, bỗng dưng gặp phải một đôi mắt sáng quắc đang nhìn về phía nàng.

Hoàng Phủ Thanh Hoành an vị ở Lân bàn, ánh mắt nóng rực, không chút e dè nhìn Tịch Nhan.

Tịch nhan trong lòng hơi hơi căng thẳng, còn chưa kịp chuyển ánh mắt đi chỗ khác, chỉ thấy Hoàng Phủ Thanh Hoành bỗng nhiên bưng lên chén rượu, nhìn về phía nàng ngồi nâng lên mời.

Tịch nhan không muốn để ý tới, vừa mới quay đầu lại, lại phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đang nhìn về hướng Hoàng Phủ Thanh Hoành, đồng thời bưng chén rượu trước mặt nàng lên, mỉm cười đón nhận lời mời của Hoàng Phủ Thanh Hoành:"Lục ca, thỉnh."

Hoàng Phủ thanh hoành lạnh lùng cười, uống cạn chén rượu trong tay kia.

Đúng lúc này, hoàng đế rốt cục cũng cùng các vị tần phi đồng loạt giá lâm, mọi người đều đứng dậy nghênh giá. Hoàng đế ở trên cao ngồi xuống, mỉm cười nhìn nhất chúng nữ nhân phía dưới, ánh mắt dừng lại trên người Tịch Nhan một lát sau đó mới mở miệng nói:"Người trong nhà cả, cũng không tất đa lễ , ngồi đi."

Vẻ mặt hắn mặc dù mang vẻ ôn hòa, nhưng phía dưới tất cả mọi người đều nhất nhất đứng dậy, ai cũng biết tất cả mọi thứ đều không còn giống như trước. Từ nửa năm trước sau chọn thái tử, nguyên bản một mảnh chính sự triều đình đang yên lặng liền âm thầm bắt đầu giao động, cho đến tháng trước khi thái tử bị phế, bất quá cũng chỉ là mấy tháng ngắm ngủi, nhưng hoàng đế đã nhiều lần bị thương tổn. Cũng trong vòng mấy tháng đó cho đến nay, thánh ý khó dò, mặt rồng trong giây lát liền giận dữ cũng là lúc có nhiều chuyện liên tiếp phát sinh, bởi vậy tất cả mọi người không khỏi thật cẩn thận đứng lên.

Rượu quá ba tuần, sắc mặt hoàng đế vẫn còn rất tốt, cùng với phi tần chung quanh nói nói cười cười. Bẩu không khí của yến tiệc trong sảnh, rốt cục cũng dần dần trở nên sôi động náo nhiệt, Thập Nhất cùng Thập Nhị gia cũng đều tiến đến khi vực anh vương phủ này chúc mừng năm mới, cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ vung tay uống rượu, rất náo nhiệt.

Nhưng trong lúc hoà thuận vui vẻ như vậy, Ttịch Nhan lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì, quay đầu nhìn một lượt cũng là lúc, bắt gặp hình ảnh ngoài ý muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần một mình một người ngồi đó, không ngừng uống rượu.

Dường như cảm nhận được ánh mắt sâu sắc của Tịch Nhan, hắn ngẩng đầu quét mắt tới phía nàng, mâu quang âm lãnh. Dừng một chút, bỗng nhiên cẩm theo bầu rượu đứng lên, đi tới phía Hoàng Phủ Thanh Vũ chúc mừng năm mới.

"Tiểu tẩu tử?" Hắn gọi tịch nhan,"Tẩu tử vào cửa này đã lâu, các huynh đệ còn chưa từng hướng tẩu tử kính rượu, thừa dịp hôm nay, kính tẩu tử một ly. Thập Nhất, Thập Nhị còn không nhanh kính rượu?"

Thập nhất, thập nhị, không biết hắn muốn làm gì. Tịch nhan cũng hơi hơi có chút kinh ngạc, sau một hồi bất quá cũng hồi phục lại tinh thần.

Hoàng Phủ thanh vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn, mâu sắc lạnh lùng:"Lão Cửu."

"Thất ca, chén rượu hôm nay, ngươi không có lý do ngăn cản ta." Hoàng Phủ Thanh Thần ánh mắt đen tối, cười nhẹ.

Tịch nhan biết hắn xưa nay không hoan nghênh nàng, nhưng cũng không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên đi qua kính rượu mình, yên mi nhíu lại, thấp giọng nói:"Ngươi biết rõ ta không thể uống rượu."

Nghe vậy, Hoàng Phủ thanh thần khóe miệng ý cười bỗng dưng mở rộng , tầm mắt chuyển qua trên người Hoàng Phủ thanh vũ:"Thất ca, như thế nào tiểu tẩu tử lại không thể uống rượu sao? Ta thật ra không biết điều này nha ."

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục