Gửi bài:

Chương 114

Ngày thứ hai, Tịch Nhan thức dậy rất sớm, trên nhuyễn tháp đối diện Hoàng Phủ Thanh Vũ hình như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thân hình nghiêng nghiêng nằm cẩn thận tránh đi những chỗ bị thương.

Không dám nhìn hắn nhiều, Tịch Nhan đứng lên, thật cẩn thận mở cửa phòng hướng tới nhà bếp phía tiểu viện mà đi.

Đầu bếp nữ lúc này đang chuẩn bị đồ ăn sáng, còn bên kia ngự y đang hối hả đốc thúc đám học trò của mình sắc dược, trong phòng mùi thuốc lấn áp hết cả mùi thức ăn.

Tịch Nhan quay đầu hướng bếp nữ bên cạnh, thấy nàng đang chuẩn bị cháo, nhịn không buột miệng hỏi: "Đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong chưa?"

Đầu bếp nữ lên tiếng, đem một vài đồ ăn sáng đã chuẩn bị sẵn cấp Tịch Nhan xem.

TịchNhan xem qua, mày liễu khẽ nhíu lại hỏi: "Có món thúy yêm tiểu dưa chuột không?"

Đầu bếp nữ nhịn không được nở nụ cười:"Sườn Vương phi ngài nói đùa, thời tiết này làm sao có được dưa chuột?"

Ah Tịch Nhan mặt Tịch Nhan đỏ bừng lên, một lúc sau nàng mới nói: "Vậy ngươi đem những món đồ ăn sáng này thay đổi một chút, chuẩn bị vài món nhẹ thanh đạm."

Đầu bếp nữ dạ một tiếng, đem cháo múc qua để một bên, rồi tiếp tục nấu tiếp mấy món khác.TịchNhan thấy vậy liền tìm một cái giỏ, bỏ cháo vào trong, không quên dặn dò đâu bếp mấy câu rồi mới đem cái giỏ đựng thức ăn ra khỏi phòng bếp.

Nhưng mà vừa mới trở lại viên trung, còn chưa đi đến trước cửa, Tịch Nhan liền thấy trước cửa phòng đã có hai nha hoàn đang đứng, nhưng tuyệt nhiên không phải là nha hoàn trong viên trung của mình.

Nàng đến gần , hai nha hoàn kia thản nhiên nhìn nàng cùng nhau liếc mắt một cái tới cái giỏ đựng thức ăn trên tay nàng, không hề có ý muốn hành lễ, trên mặt thậm chí còn toát ra ý cười khinh miệt.

Tịch Nhan mơ hồ đoán được điều gì, nhưng không dừng lại, cũng không có ý xoay người rời đi, chỉ là lập tức nép vào hiên nhà. Người ở trong bên trong dĩ nhiên không thể nhìn thấy nàng đứng ở nơi này, nàng liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến Hoàng Phủ Thanh Vũ đang nằm nửa người trên nguyễn tháp. Nhưng giờ phút này người mà nàng nhìn không phải Hoàng Phủ Thanh Vũ mà là thân ảnh đang ngồi quay lưng về phía mình – Lâm Lạc Tuyết.

Nàng ta ngồi chặn đi thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng dựa theo tình hình trước mắt, Tịch Nhan cũng đoán ra được nàng ta giờ phút này đang uy Hoàng Phủ thanh vũ ăn cơm. Cùng lúc đó, nàng nghe được lời đoạn đối thoại của hai người.

Thanh âm Lâm Lạc Tuyết đúng lúc nghe qua tuy rằng lãnh đạm, nhưng mà cũng không thiếu phần u oán:"Đang yên lành , Vương gia đến nơi này làm cái gì? Viên trung hẻo lánh, phòng ốc cũng đơn sơ, làm hại thiếp thân cực khổ tìm kiếm."

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ hơi cười nhẹ một tiếng:"Ta chính là vì thích không khí yên tĩnh ở nơi này. Các vương công đại thần này nọ lần lượt lui tới thực làm cho ta phiền muốn chết, đến đây mới có thể tránh đi bọn họ, chính là vất vả ngươi, phải khổ sở nghĩ cách để bọn họ rời đi."

"Vương gia bị thương nặng như vậy, thiếp thân, thân làm thê tử của vương gia, nếu còn không thể làm những việc đó thì chẳng phải Vương gia là không công cưới thiếp thân về?" Lâm Lạc Tuyết thản nhiên như trước trả lời, chỉ là trong giọng nói oán khí đã muốn tán đi không ít. Cúi đầu một cái, nàng nhìn lại giỏ thức ăn trong tay mình, âm thanh bỗng nhiên có chút trở nên hào hứng,"Thiếp thân thiếu chút nữa quên mất, đã chuẩn bị món mà Vương gia thích nhất thúy yêm tiểu dưa chuột."

"Làm khó ngươi, với thời tiết này còn có thể tìm được dưa chuột." bộ dáng Hoàng Phủ thanh vũ vẫn như trước đó là không chút gợn sóng, vân đạm phong khinh cười,"Ta nếm thử."

Lâm Lạc Tuyết đúng lúc nhìn hắn ăn, khóe miệng nhịn không được cong lên:"Đây là do chuyên gia dùng lửa nóng ấm mà tạo ra, ngàn vàng cũng khó mua, thiếp thân may là được phụ thân hỗ trợ, mới chỉ mua được mấy căn ."

Hoàng Phủ thanh vũ mày hơi hơi nhíu:"Ah, ngàn vàng khó mua."

Bên ngoài Tịch Nhan lạnh lùng cười, nhớ tới lúc trước tại bữa tiệc của tam hoàng tử quý phủ, xem qua món kia [đạo nhân nhũ thiêu trư] <<món này="" ai="" ko="" nhớ="" mấy="" chương="" đầu="" thì="" mình="" note="" lại="" nhé="" :nghĩa="" là="" lấy="" sữa="" người="" để="" nuôi="" heo="" á,="" được="" 1="" thời="" gian="" sau="" đó="" đem="" quay="" lên="" rùi="" ăn="" ac="">>. Nàng nhớ khi đó hắn nói một câu–"Như vậy thực xa hoa lãng phí". Lúc đó, nàng còn chưa từng biết được hắn lợi hại, chỉ nói là chính mình chưa thấy, nay hồi tưởng lại, tam hoàng tử quả nhiên sau đó liền bị hắn đạp đổ, chỉ là khi đó, nàng đã rời đi không ở bên cạnh hắn, chưa từng xem qua hắn lợi hại như thế nào.

Mà nay, ngàn vàng khó mua một cây dưa chuột, hắn cũng không ý kiến gì chỉ đồng dạng như vậy có thể bình yên mà hưởng dụng?

Người, chung quy cũng sẽ thay đổi . Tịch nhan trong lòng thở dài một tiếng, nhìn nhìn trong tay mình đang cầm giỏ thức ăn mang theo món cháo hoa đơn giản, nhịn không được lạnh lùng cười, xoay người đi ra ngoài

Tại cửa hai thị nữ thấy nàng lại xách theo cái giỏ thức ăn đi ra, liếc mắt nhìn nhau một cái, khóe môi đều khẽ cong lên.

Lâm Lạc Tuyết Vừa mới hầu hạ Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng xong đồ ăn sáng, một bên để cho thị nữ tiến vào thu dọn sạch sẽ món ăn, một bên đánh giá bốn phía trong phòng, rốt cục nhịn không được nói ra:"Cho dù Vương gia thật sự muốn ở lại đây dưỡng bệnh thì cũng nên nằm trên giường nghỉ ngơi chứ? Sườn Vương phi hình như không hề để tâm , có thể nào lại để cho Vương gia ngủ trên nhuyễn tháp thế này? Còn đâu cái gọi là đạo làm thê thiếp, cứ như vậy mà đối đãi với phu quân của mình sao, thật là đại bất kính, huống chi người còn là Vương gia. Thiếp thân đến đây lâu như vậy, ngay cả bóng người nàng cũng chưa nhìn thấy, nàng như vậy thì làm thế nào có thể hầu hạ Vương gia cho tốt đây? Chi bằng, đuổi nàng ra khỏi gian phòng này, Vương gia thấy như vậy được không?"

——————————————————–

Tịch nhan trong tay xách theo chén cháo, lập tức trở lại tiểu phòng bếp. Đầu bếp nữ thấy nàng sắc mặt không vui, tưởng là cháo mình hầm không tốt, có chút nơm nớp lo sợ tiến lại hỏi nguyên nhân.

"Không có việc gì." Tịch Nhan thở ra một hơi,"Hôm nay ta muốn ở trong này dùng điểm tâm sáng, đưa những món mà ngươi chuẩn bị để ăn sáng bưng lên."

Nói xong, nàng ở trong phòng bếp ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn, cũng không ngại xung quanh dầu mỡ cùng khói bếp, tự mình mở giỏ thức ăn, lấy cháo, múc từng muỗng đưa lên miệng uống.

Bởi vì trước đó nàng phân phó cho đầu bếp nữ đem những đồ ăn sáng lúc trước toàn bộ bỏ đi, giờ phút này đầu bếp nữ bưng lên đều là đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho Hoàng Phủ thanh Vũ, nàng xưa nay vốn không thích loại đồ ăn nhạt nhẽo vô vị, huống hồ cho đến nay nàng vẫn như cũ không có thói quen ăn những món ăn tại Bắc Mạc, bởi vậy chỉ thoáng động chiếc đũa, liền buông bát xuống, lẳng lặng ngồi đó, cũng không biết bản thân mình đang đợi cái gì.

Không bao lâu, bên trong phòng bếp đột nhiên có thanh âm xa lạ truyền tới:"Lí ngự y, Vương phi nhà ta phái ta đến xem xem, thuốc sắc cho Vương gia đã có chưa?"

Yến nhi vừa vào cửa, đột nhiên thấy thân ảnh Tịch Nhan ngồi đó, bỗng dưng cố ý lên giọng:"A, sườn Vương phi ngài làm sao lại ở trong này? Khiến cho Vương phi nhà ta tìm ngươi khắp nơi muốn mệt, nguyên lai là tự mình ngồi đây dùng đồ ăn sáng! Ngươi không sợ Vương phi mất hứng sao?"

"Cao hứng thì sao mà mất hứng thì thế nào?" Tịch nhan vẫn như trước quay lưng về phía nàng ta, thản nhiên nói.

Yến nhi hơi hừ một tiếng:"Như thế nào? Ngươi như vậy lại không hiểu quy củ, nên vì Vương phi nhà ta mà châm trà nhận sai! Làm thiếp, chẳng phải cũng nên phụng dưỡng chủ tử sao? Ngươi vào cửa lâu như vậy, chưa bao giờ vì Vương phi mà mời qua một tách trà ta còn chưa tính, Vương phi nhà ta rộng lượng cũng không cùng ngươi so đo. Mãi đến hôm nay, Vương phi nhà ta đích thân đến chỗ của ngươi, ngươi nghĩ là người sẽ còn rộng lượng cho ngươi không hiểu quy củ như vậy sao?"

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục