Gửi bài:

Chương 102

Nơi này là một gian phòng bằng trúc cũ kỹ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể đủ để che mưa, gió.

Tịch Nhan hít sâu một hơi, lúc này mới có khí lực quay đầu nhìn về phía sau mình, không có gì bất ngờ xảy ra, ánh vào mi mắt đó là hình ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn như ngày đó, ngũ quan như ngọc.

Dường như nhận thấy được động tác của nàng, hắn chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trong đôi mắt ấy, tối đen như mực, sâu không lường được.

Tịch Nhan chưa hẳn là chưa lường trước được mọi việc, nhưng giờ này khắc này với tình hình thân thể chính mình đã nói cho nàng biết, dù không muốn phát sinh thêm bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhưng khi phải đối mặt với một con người xa lạ, ngoan tuyệt như hắn lúc này, nàng nên làm như thế nào? Diều duy nhất có thể làm hết sức , đó là làm cho bản thân mình thoạt nhìn không quá chật vật.

Ách ! nhưng mà tay hắn lúc này lại đang vòng trước người nàng, cánh tay còn lại áp sát lưng nàng, bàn tay không yên phận không ngừng vuốt ve lên xuống trên lưng nàng, khẽ cười nói: "Thân mình ngươi gần như đông cứng, ngoài cách làm như vậy, ta không biết nên dùng phương pháp gì để sưởi ấm cho ngươi."

"Phải không?". Tịch Nhan lạnh nhạt cười hỏi lại một câu, "Thân thể thất gia thật là cực kỳ ấm áp."

Hoàng Phủ Thanh Vũ trên môi vẫn nở ra nụ cười như trước sâu không lường được: "Nhan Nhan thân thể nàng, vẫn như trước, không hề thay đổi không khỏi khiến cho người khác lâm vào trầm mê."

Câu nói này nói ra là lời nói thật. Hắn mặc dù không phải người trầm mê nữ sắc, nhưng nữ nhân có thân hình như Tịch Nhan quả thật hiếm có, xác thực có thể làm cho bất cứ một nam nhân nào cũng lâm vào trầm mê.

"Nếu đây là lời mà thất gia ca ngợi thì ta tiếp nhận." khóe mắt Tịch Nhan hơi dương lên, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên mỉm cười như trước, bất động thanh sắc thoát ra khỏi cánh tay hắn, kéo một tấm áo trắng khoác lên trên người, ngồi dậy lấy quần áo chính mình, sau khi mặc vào hoàn tất mới đứng dậy, trả lại áo cho hắn.

Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới chậm rãi ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo đồng thời nhìn nàng: "Lúc này trên núi, Nhan Nhan hình như cũng không có gì đáng ngại xảy ra chứ?"

"Ừm, vẫn tốt." Tịch Nhan thản nhiên nói: "Trước giờ vẫn tốt."

"Như vậy ta yên tâm." Hắn có ý vươn tay tới, mỉm cười nói một câu, đứng dậy muốn kéo tay Tịch Nhan lên.

Tịch Nhan nhanh chóng khoát tay, tránh được, hướng tới cửa bước đi.

Ra khỏi cửa, đập vào mắt đã là một mảnh mờ mịt trắng xóa, nguyên lai đã là sáng sớm, tuyết rơi suốt một đêm, lúc này đã muốn ngừng, giờ phút này sau đại tuyết phong sơn [ bão tuyết lớn trên núi] , tuyết trắng tô điểm, trông rất đẹp mắt.

Nhưng Tịch Nhan lúc này làm sao có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp như vậy, vừa ra khỏi cửa đi tới phía trước giữa một mảng tuyết rơi trắng xóa, lại đứng lại, sau khi cố gắng xác định phương hướng, mới nhích người, hướng về phía nhà trúc của Tử Ngạn đi tới.

Mà Hoàng Phủ thanh Vũ vẫn đang bước đi phía sau nàng, cách một khoảng ngắn không xa không gần, sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ nhìn theo từng bước chân của nàng đi về phía trước.

"Tử ngạn!" rốt cục cũng nhìn thấy Tử Ngạn xa xa phía sau nhà trúc, Tịch Nhan liền hô lên, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn, bay nhanh hướng phía nhà trúc chạy tới.

Suốt một đêm chưa ngủ, Tử Ngạn lúc này đang ở trong phòng dáng vẻ xuất thần đi qua đi lại, đột nhiên hoảng hốt giật mình khi nghe được âm thanh Tịch Nhan, còn tưởng rằng đầu óc chính mình nghe thấy chỉ là ảo giác, mãi đến khi thanh âm vọng lại thật gần truyền đến, hắn mới hoàn toàn sáng tỏ, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra cửa phòng.

"Nhan nhan –" Hắn vui sướng gọi nàng, nhưng phía sau kia, lại liếc mắt một cái liền thấy kẻ đi theo nàng là Hoàng Phủ thanh vũ, khiến hắn giật mình.

Nhưng Tịch Nhan lúc này cũng vừa đi tới trước mặt hắn, giữ chặt tay hắn, trong ánh mắt còn có chút gì đó tha thiết, nhưng cũng lộ ra một tia trong trẻo lạnh lùng: "Tử Ngạn, hôm qua hình như ta quên thứ gì đó ở vườn hoa, nhưng lại không nghĩ được là quên thức gì, ngươi giúp ta nghĩ lại xem."

Tử ngạn nhìn nhìn bộ dáng của nàng, lại ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng cách đó không xa, trên mặt bỗng nhiên nổi lên một loại cảm xúc phẫn nộ cực kỳ rõ ràng, một tay nắm lấy Tịch Nhan kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.

"Nhan nhan, chúng ta thành thân đi."

Thời điểm Tịch Nhan vừa mới phục hồi tinh thần, liền nghe thấy được những lời này của Tử Ngạn, thoáng một cái sắc mặt trờ nên trắng bệch cả kinh, một lúc lâu sau mới cười cười lên, hàm hồ nói: "Tử Ngạn, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Ánh mắt Tử Ngạn trước nay chưa hề kiên định như vậy, Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua bộ dạng hắn giống như thế, chỉ cảm thấy khiếp sợ, muốn lui lại, lại giật mình thấy bản thân nàng đã dựa vào cửa từ khi nào, không còn chỗ nào lui được nữa. Mà hai tay đã bị Tử Ngạn nắm chặt, gắt gao cầm lấy, lúc này, nàng rốt cục cũng nghe được rành mạch những lời hắn nói:"Nhan nhan, chúng ta thành thân đi."

TịchNhan chỉ cảm thấy hoàn toàn vô lực thừa nhận, chỉ lộ ra bộ dáng dở khóc dở cười: "Tử Ngạn, ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Ta không nói bậy, Nhan Nhan." Thanh âm Tử Ngạn hơi hơi chùng xuống, nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nàng như trước,"Ngươi có biết rằng, từ nhỏ sau khi rời đi, không có một ngày nào ta không nhớ tới ngươi. Nhưng là ta lại cố ý không muốn tìm hiểu tin tức liên quan đến ngươi, không dám, chưa bao giờ dám nói cho ngươi, hoặc nói cho bất luận kẻ nào khác. Bởi vì ngươi là Nhan Nhan, là Nhan Nhan tốt nhất trên đời này, ta cảm thấy không xứng nổi......"

"Nhưng nguyên lai không phải, Nhan Nhan, cho đến khi ngươi gả cho Lão Thất, ta mới biết được, nguyên lai ngươi cũng không phải kén chọn cho mình một người toàn vẹn nhất, nguyên lai, ta cũng có thể. Ta đã bỏ lỡ ngươi một lần, lúc này đây, ta không nghĩ sẽ lại bỏ qua một lần nữa, ta không nghĩ sẽ khiến cho chính mình cả đời sống với hối hận mà không dám vượt qua!"

Những câu nói của hắn rõ ràng rất chân tình tha thiết, nhưng mà Tịch Nhan nghe xong không khỏi trở nên khổ sở, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt, khẽ lắc đầu nhìn hắn, thấp giọng thì thào:"Không, tử ngạn...... Không......"

"Nhan nhan, ta không nghĩ cứ đứng nhìn ngươi như vậy ngày càng thống khổ." Tử Ngạn nhấc ngón tay khẽ nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ giọng nói,"Hãy quên hắn đi, để cho ta chiếu cố ngươi, những ngày còn lại trong cuộc đời này, đều để cho ta bên cạnh chiếu cố ngươi, được không?"

"Không thể, không thể như vậy......" Tịch nhan không biết bản thân mình vì sao khóc, nhưng nước mắt cứ thế không ngừng chảy xuống không khống chế được,"Tử ngạn, ngươi tốt như vậy, trong sáng như vậy, ngươi không nên vì ta mà phải như vậy......"

"Nhan nhan, ngươi thành toàn ta, cũng là thành toàn chính mình, chẳng lẽ không được sao?" Hắn đang nâng khuôn mặt nàng, cũng giống như đang nhẹ nhàng nói với nàng,"Ta có lẽ không thể là người mang tới cho ngươi mọi thứ tốt nhất trên đời, nhưng tất cả những gì ta có, chỉ cần ngươi muốn, những gì ta sở hữu hết thảy đều sẽ dành cho ngươi. Ta sẽ đối xử với ngươi cả đời này thật tốt, cả đời, cho dù là ta chết , ta cũng sẽ tiếp tục đối với ngươi tốt...... Chỉ cần ngươi nguyện ý, muốn ta đối với ngươi ....."

TịchNhan đột nhiên cảm thấy khóc không thành tiếng, bất giác khóc ngã vào trong lòng hắn.

không gian bên ngoài nhà trúc, không biết từ khi nào đã không còn một bóng người, chỉ còn lại dư âm gào thét của tiếng gió núi, vô tình không ngừng thổi qua.

Mục lục
Ngày đăng: 30/03/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục